“Ông……” Thải Nghiên nhịn xuống âm thanh nức nở trong miệng, “Con là Thải Nghiên.”
“Cô…..”Mục lão gia thở dài, thật lâu sau mới hỏi, “Có việc gì?”
“Con ở ngoài cửa…….cho con vào được không?’ Thải Nghiên thấp giọng khóc, “Thiên Dương nói, hôm nay buổi trưa đến ăn cơm.”
“Hôm nay Thiên Dương bề bộn công việc, nó không có về.” Âm thanh Mục lão gia lạnh lùng, “Cô làm ra chuyện lớn như vậy, Mục thị từ hôn, còn muốn tiếp tục làm cục diện thêm rối rắm.”
“Con …… Con không phải cố ý……..” Thải Nghiên nói, “Ông, con không có phạm sai lầm, người tha thứ cho con có được không……”
Mục lão gia thấm thía nói: “Lời nói ra ý trong lời nói, nước hắt đi khó mà hốt lại đấy! Thiên Dương đã phát ngôn nói rõ, ta cuối củng cũng không thể đối địch với nó! Mấy năm nay, Mục gia toàn dựa vào Thiên Dương, làm ông như ta, chung quy không thể cho nó thêm phiền toái? Cô còn muốn nói, phải đi tìm Thiên Dương nói đi.”
Thải Nghiên trằm mặt một lát, chỉ có thể cúp điện thoại, rời khỏi Mục gia. Đi nửa đường, bị xe cảnh sát duổi theo, chỉ có thể dừng ở ven đường.
Cành sát xuống xe, đưa ra giấy chứng nhận: “Chiếc xe này ở quảng trường xx đụng người, phiền cô theo chúng tôi về hỗ trợ điều tra.”
Thải Nghiên vừa nghe, vô lực gục đầu vào tay lái trên xe. Mưa rơi suốt đêm, chuyện xấu gì cũng để cô dính phải.
Giữa trưa, Mục Thiên Dương chấm dứt một hội nghị dài dòng, dẫn mọi người đi ăn cơm. Mọi người biết hôm nay hắn từ hôn, sợ tâm tình hắn không tốt, dọc theo đường đi không ai dám phát ra âm thanh.
Đi ra cửa chính cao ốc Mục Thị, đột nhiên một người bổ nhào lên, bùm một tiếng liền quỳ gối trước mặt Mục Thiên Dương: “Thiên Dương! Không không, Mục tổng giám đốc! Cậu tha thứ cho con tôi đi-----“
Mọi người vừa thấy lại là người gần như là mẹ vợ trước của Mục Thiên Dương - Tiết Lệ Na.
Tiết Lệ Na nắm chặt ống quần Mục Thiên Dương, miệng lớn tiếng khóc kêu: “Thả Thải Nghiên đi! Người đó không phải nó đẩy, là tôi đẩy, không có liên quan gì đến nó! Nó là người tốt, tất cả chuyện trên mạng đều là nói lung tung! Cậu không nên trách nó, cho dù từ hôn, không nên hại nó nữa! Tôi biết, cậu hận nó làm mất mặt cậu, muốn giáo huấn nó, nhưng nó đã như vậy. cậu hãy bỏ qua cho nó đi-----“
Mục Thiên Dương nhăn mi lại, hất ra khỏi ống quần của mình, thối lui từng bước: “Đinh phu nhân xin đứng lên, không nên làm xằng bậy trước cửa chính công ty.”
“Mục tổng.!” Tiết Lệ Na nhìn hắn, “Thải Nghiên nhà tôi là vô tội ----“
“Cô ấy bị làm sao vậy?”Mục Thiên Dương hỏi, “Tôi tự nhận mình rất độ lượng. Tôi tặng cô bao nhiêu đồ, cô xài của tôi bao nhiêu tiền, tôi cũng không so đo. Hết thải tiền đính hôn, cũng không cho người Đinh gia chi một phần…. A, thư ký Hàn, nhớ hủy bỏ thẻ ngân hàng tôi cho Đinh tiểu thư.”
“Dạ.” Thư ký Hàn gật đầu, lập tức gọi điện thoại cho ngân hàng.
Mục Thiên Dương xoay người còn muốn đi. Tiết Lệ Na đi hai bước ở trước mặt hắn: “Mục tổng! Thải Nghiên bị cảnh sát bắt! Mong cậu nể mặt, hỗ trợ giúp đỡ đi! Van cầu cậu!”
“Cảnh sát?’ Mục Thiên Dương híp mắt, nhìn thư ký Hàn.
Thư ký Hàn tắt điện thoại, ghé vào lỗ tai hắn thấp giọng nói: “Đinh tiểu thư đụng người, không nghiêm trọng. Bất quá tình huống ngay lúc đó bị người ta chụp được, hiện tại trên mạng nơi đâu cũng có, đoán chừng hình tượng của cô hoàn toàn bị hủy. Khi người họp cục cảnh sát có gọi tới nói qua, tôi không biết ý tứ của ngài, cho bọn họ làm trước.”
Mục Thiên Dương gật đầu, việc này thật cùng hắn không quan hệ. Chỉ có thể nói, người có bản lĩnh chính là có bản lĩnh, không cần hại cô, chính cô cũng gây ra một đóng rắc rối cho mình! Hắn nghĩ nghĩ, đưa tay bắt lấy Tiết Lệ Na mang đến: “Đinh phu nhân đừng như vậy, có thể giúp đỡ, tôi tận lực giúp.”
Tiết Lệ Na thở phào nhẹ nhõm, liên tục gật đầu.
Mục Thiên Dương gọi người đưa bà về nhà, sau đó mình cũng lên xe, gọi điện thoại đến cục cảnh sát, tìm người phụ trách vụ án: “Nghe nói vị hôn thê trước đây của tôi phạm tội, thế nào?”
“Đinh tiên sinh đã nhìn qua người bị thương, chỉ là vết thương nhẹ, bên kia không có kiện cáo. Anh em của chúng tôi tránh cũng nhanh, chỉ trầy xướt một chút mà thôi. Cho nên, nộp tiền phạt, không sai biệt lắm có thể thả ra.”
Lời nói này thật khéo léo, Mục Thiên Dương kêu thả ra, tự nhiên lập tức thả ra. Nếu ý Mục Thiên Dương không vui , “Không sai biệt lắm” sẽ kéo dài một chút.
“Giam lại vài ngày đi.” Mục Thiên Dương nói.
“Vâng!” Bên kia đáp có chút sản khoái.
Cửa hàng bán hoa, mọi người nhìn xong video Tiết Lệ Na quỳ gối cầu xin Mục Thiên Dương, Quản Vận Phương nói: “Mục Thiên Dương lại có thề nâng bà ta dậy sao? Sẽ có chuyển biến không?”
“Bộ dáng chính là làm bộ đi?” Quản Hạo Nhiên nói.
Từ Khả Vi gật đầu: “Mục gia là loại hào môn nhà giàu, có thề không để ý đến gia thế nhà gái, nhưng khẳn định để ý tới nhân phẩm và hình tượng. Người nhìn xem bộ dáng nổi điên của Đinh Thải Nghiên ở ngoài đường lớn, đừng nói Mục gia, đổi lại là Đinh gia cũng không khác biệt lắm, cũng sẽ không muốn cô. Dù sao xã hội thượng lưu, cái gì cũng xem mặt mũi là trên hết!”
“Cũng đúng.” Quản Vận Phương thở ra, “Các cô ấy không có cơ hội trở mình là tối rồi, bằng không bà và Uyển Tình còn bị khi dễ!”
Uyển Tình nói: “Các cô ấy hiện tại chắc rất hận con?” Lại bị kéo hận thù….
“Các cô ấy hiện tại thân mình khó bảo toàn, làm sao có thời gian gây sự với người khác? Con không thấy trên đó nói sao, Đinh Thải Nghiên đã bị bắt? Cũng không biết mọi ngưới nói xắng bậy là thật hay không, nếu là thật, đỗ vỡ ra có thể giải thích Mục thị mạnh mẽ này là đang diễn xuất! Cô muốn lôi Mục Thiên Đương làm xắng bậy, khẵn định Mục Thiên Dương sẽ hận cô! Bình thường đàn ông đều không chịu nổi chuyện này, huống chi là cao như vậy?”
Tiếp theo Từ Khà Vi nói: “Chờ mọi việc ổn định, đoán chừng phải mấy tháng sau. Đến lúc con đến trường, mẹ lại thường xuyên không có ở nhà, các cô muốn tìm người gây phiền phức cũng không thấy người!”
Uyển Tình cũng nghĩ vậy.Các cô biết Mục lão thích mình, khẳng định không dám dễ dàng đến mạo phạn, gần đây ốc còn không mang nổi mình ốc, hẳn là sẽ không đến tìm mình gây phiền phức. Lo lắng việc này đi qua, vạn nhất các cô đến tìm mẹ, cho mẹ biết mình lui tới với Mục gia, liền hỏng bét!
Uyển Tình cân nhắc một chút, việc này theo mình nếu họ xuống tay thì thật là phòng bị không tốt, cho dù kêu Đinh Chí Cương cũng không dựa vào được, hẳn là ông ta không quản nổi hai người này! Xem ra, phải tìm Mục Thiên Dương…….
Buổi tối, Uyền Tình vàTừ Khả Vi đón chuyến xe buýt cuối cùng về nhà. Đi đến cửa nhà, thấy trước cửa một bóng dáng thật lớn, hai người hoảng sợ.
Bóng dáng vừa động, ngẩng đầu lên, lại có thể là Đinh Chí Cương.
Trong mắt Đinh Chí Cương có tơ máu, đi qua một ngày một đêm, thật rất hao tâm tổn sức.
“Ông tới làm gì?” Từ Khả Vi giận dữ hỏi.
“Tôi đến tìm Uyển tình.” Đinh Chí Cương đứng lên, đưa giỏ hoa quả ra bên cạnh, “Uyển Tình, con…..”
“Ông đi đi!” Uyển Tình theo dõi ông, trong mắt tất cả đều là hận, hai tay gắt gao bắt lấy Từ Khả Vi, “Mẹ! Mẹ kêu ông ta đi đi!”
“Ông nghe thấy không?” Từ Khả Vi hỏi.
Bình luận facebook