Uyển Tình kinh ngạc mắt trừng lớn: “Cậu thích anh ta?”
“Như thế nào, cậu cũng thích anh ấy?”
“Tớ mới không có!” Uyển Tình nói, “Tớ cảm thấy anh ấy không phải như ly trà kia của cậu, cậu phải suy nghĩ rõ ràng.”
Thiên Tuyết sửng sốt, lấy Quản Hạo Nhiên ra suy qua nghĩ lại vài lần, không thấy chán ghét với hắn, thậm chí có chút hảo cảm, cảm thấy thật thân thiết. Nhưng mà, giống như thật sự không giống ly trà kia! Có chút muốn tiếp xúc tứ chi với hắn một chút, hôn môi, có thể kết hôn sinh con nít linh tinh----cô hoàn toàn không tiếp thụ được!
Rống ~ còn không bằng lái xe nhà cô đấy!
Ai, dừng lại dừng lại….. Cái gì mà lái xe? Lái xe chính là một người máy, không nên muốn hắn! Cảm tình thôi, bồi dường liền sẽ có, cho nên cô vẩn nên thử Quản Hạo Nhiên xem, mối tình đầu không thể để mình ủy khuất………
Lí Ức nói: “Anh Quản rất khó theo đuổi nha! Nghe nói những người tới thổ lộ với anh ấy đều cười đi đến, khóc trở về, Tống Lâm thật vẫn rất thích anh ấy nhưng kết quả vẫn không dám thổ lộ.”
“Vậy tớ có cơ hội hay không?”
“Tớ cảm thấy có, tớ tin tưởng cậu!”
Uyển Tình nói: “Tớ không ủng hộ.”
Thiên Tuyết giận: “Cậu----“
“Ai nha cậu tùy tiện đi!” Uyển Tình sợ cô lại hoài nghi mình, nói rõ ràng, “Cậu muốn theo đuổi anh ấy, tớ chúc hai người bách niên giai lão*.”
* Cùng sống với nhau đến trăm tuổi, đến lúc già
“Đi tới!” Thiên Tuyết kêu to, đặt cô trên bàn bạo hành. Cô thật không cần cùng Quản Hạo Nhiên bách niên giai lão! Căn bản không có cách nào tưởng tượng được không?
Dừng một chút, Thiên Tuyết bắt đầu do dự . Nếu không có cánh nào tưởng tượng được kết quả, vậy tại sao cô lại muốn bắt đầu?
Ách….. Đi từng bước từng bước đi! Phần lớn các mối tình đầu, cũng ít khi đi tới cuối cùng.
Ngày hôm sau, đại học C có thông báo tuyển dụng. Thiên Tuyết và các bạn học xong tiết trở về, đi ngang qua bảng thông báo tuyển dụng ở trường, nhìn thấy toàn là đầu người, không khỏi cảm khái: “Thật sự nhân khẩu Trung Quốc rất lớn!”
Uyển Tình đột nhiên hỏi: “Kế hoạch hóa gia đình như thế nào lại không có người thực hiện?”
Thiên Tuyết trừng cô: “Cậu lại hy vọng tớ bị kế hoạch?!”
“Tớ chỉ tò mò.”
Thiên Tuyết dừng một chút, nói: “Có tiền có thể sai khiến ma quỷ! Lúc mình sinh ra cũng bị phạt tám trăm đồng! Ai, lúc trước anh họ còn gọi mình là Mục tám trăm đấy.”
“Phốc----“ uyển Tình thiếu chút nữa té từ trên xe đạp xuống.
Thiên Tuyết bất mãn trừng cô: “Có cái gì buốn cười! Có cái gì buốn cười?!”
“Không…..” Uyển Tình khụ hai tiếng, nhịn cười nói, “Lúc tớ học tiểu học có một học trưởng, hắn gọi là Đặng ba trăm……Khụ, cũng chính là nguyên nhân đó.”
Thiên Tuyết cắn răng không nói lời nào, kim quang trên đầu cô lòe lòe, tất cả khí lực dồn vào xe đạp đi về phía trước. Uyển Tình vội vàng theo sau, mới đi được mấy thước, đột nhiên Thiên Tuyết dừng lại, làm hại cô thiếu chút nữa đụng trúng.
“Làm sao vậy?”
Thiên Tuyết chì vào một bảng quảng cáo ven đường: “Mục thị.”
Uyển Tình nhìn thấy quả thật là Mục thị làm quảng cáo mới.
“Mục thị cũng đến tuyển người?”
“Chúng ta đi nhìn xem đi!” Thiên Tuyết kích động nói, “Vạn nhất anh mình tới đây thì sao?”
Uyển Tình nói: “Anh ấy chắc sẽ không tự mình đến đây?”
Thiên Tuyết ngẫm lại cũng đúng, không có hứng thú, lên xe chạy đi. Đi không xa lại đụng phải Quản Hạo Nhiên. Hai người dừng lại, Thiên Tuyết nói: “Anh không phải muốn tới Mục thị sao? Bọn họ đến thông báo tuyển dụng!”
Quản Hạo Nhiên nói: “Trường học đã đề cử anh đi thực tập.”
“Oa! Đây là phúc lợi gì đây? Hội học sinh, hay là sinh viên hàng đầu?”
Hắn cười: “Hệ chủ nhiệm đề cử, anh cũng không biết tính như thế nào.”
Thiên Tuyết nhìn hắn, dừng một chút nói: “Có công việc, mời ăn cơm đi!” Bối dưỡng JQ (gian tình) đầu tiên phải ở chung nhiều đã!
Quản Hạo Nhiên nhìn qua Uyển Tình không nói lời nào, gật gật đầu:”Đi! Ăn cái gì?”
“Không bắt bẽ anh!” Thiên Tuyết nói: “Liền tới ven đường ăn đi! Không cần anh mời đắt tiền, em áy náy!”
JQ bước thứ hai! Muốn cho rất nhiều người nhìn thấy, sinh ra lời đồn đại, đùa quá hóa thật……A ha ha ha ~~~~~~
“Mời hai lần mà thôi! Lần đầu tiên không phải Uyển Tình mời hay sao?”
Uyển Tình nói: “Em mời căn tin, em cũng áy náy.”
Quản Hạo Nhiên nói: “Vậy các em cố gắng một chút. Nếu có thế lấy học bỗng, sau học kỳ có thể trở về. Lấy không được, anh liền cố gắng mà đợi đến tốt nghiệp đi!”
“Đừng xem thường người ta!” Thiên Tuyết nói, “Em học kỳ này liến lấy học bỗng cho anh xem!”
Khi ăn cơm, Quản Hạo Nhiên hỏi: “Các em sau giờ học giết thời gian như thế nào?”
“Xem sách, lên mạng, chạy bộ………..” Thiên Tuyết nói. Vốn định nói đi phòng tập thể thao, về sau thấy không ít người đến sân tập thể dục chạy bộ, cô cảm thấy việc này có lợi ích thực tế, cũng chạy bộ.
“Chủ nhật đều lưu lại phòng ngủ?”
“À….. Ngẫu nhiên đi dạo phố.”
“Vùng phụ cận này có rất nhiều địa phương, vé vào cửa cũng không mắc. Nếu có thời gian, có thể đi xem xem.”
Uyển Tình nói: “Lần trước chủ nhiệm lớp nói muốn đi du lịch tập thể.”
“Nướng thịt trên đồi?”
“Anh làm sao biết?”
“Đoán chừng từng ban đều đi qua……”
Thiên Tuyết cười: “Chẵng lẽ đây là truyền thống của đại học C?”
Quản Hạo Nhiên nghĩ nghĩ, nói: “Tiện nghi!”
Cơm nước xong, Quản Hạo Nhiên hỏi: “Các em cuối tuần này có thời gian không?”
“Làm gì?” Thiên Tuyết hỏi.
“Muốn đi chơi hay không?” Quản Hạo Nhiên hỏi, “Phụ cận có khu phong cảnh, một năm bốn mùa đều có phong cảnh đẹp, anh mang mọi người đi xem xem một chút, về sau khi tuyết rơi, khi hoa nở, quả thật đẹp không thể tã xiết, các em muốn đi đều có thể tự mình đi.”
Uyển Tình nháy mắt ra hiệu với Thiên Tuyết, Thiên Tuyết bóp cổ tay, cùng đi chơi là cơ hội tốt cỡ nào nha! Cô thở dài nói: “Chỉ sợ không được…..”
“Như thế nào? Có việc?”
“À…..Con gái chúng em đó mà, hàng tháng luôn luôn có vài ngày như vậy, không thích hợp đi du lịch….”
Uyển Tình buồn bực, cúi đầu muốn tìm cái lỗ chui vào, cậu không biết tìm lý do khác à!
Quản Hạo Nhiên xấu hổ, quay đầu nhìn về phía khác: “Vậy các em chú ý nghĩ ngơi……Khụ…..”
Buổi chiều, hai người đi Isabela, Mục Thiên Dương nói: “Công ty có việc, cuối tuần anh phải về thành phố A, các em muốn đi cùng hay không?”
“Đi làm cái gì?” Thiên Tuyết hỏi, “Lười chạy!”
“Ông nhắc tới các em vài lần! Không trở về nhìn xem?”
“Không phải ông đến núi Trường Bạch sao?”
“Đã trở về. Nếu các em không về, ông lại muốn đi Đài Loan.”
“Vậy cho ông đi đi, đến năm mới em lại trở về!”
Mục Thiên Dương bắt đắc dĩ nhìn cô một cái, hỏi Uyển Tình, Uyển Tình cũng nói không về, sợ thấy được người quen.
“Em có được mấy người quen?”
Uyển Tình bất mãn nói: “Em học nhiều sách như vậy, trung học còn học qua hai trường, như thế nào lại không có người quen?”
Mục Thiên Dương dừng lại một chút, yên lặng nhìn cô.
Cô ngẩn ra, phục hồi lại tinh thần, như thế nào tranh luận với hắn? Cô có chút sợ hãi cúi đầu, không dám nhìn hắn.
Hắn có chút đăm chiêu sờ sờ cằm, vẻ mặt thật sung sướng, hỏi Thiên Tuyết: “Vậy ông vẫn cứ nhắc tới hai người làm sao bây giờ? Để ông đến thăm các em?”
Bình luận facebook