Chương 292: Hỏi cô
Edit: minhhy299
Nhưng vào lúc này, Thiên Tuyết gọi điện thoại đến đây, kêu Uyển Tình đi xuống lầu đón cô. Uyển Tình lao xuống lầu, nhìn thấy nam sinh ngày đó, mặc áo len và áo khoác ấm cổ lông giản dị, ở dưới quần bò, giầy thể thao, thoạt nhìn còn rất sạch sẽ chỉnh tề. Còn gương mặt, trắng trẻo, lịch sự, có một tí đẹp trai.
Thiên Tuyết được anh dìu dắt, vừa thấy Uyển Tình, nhẹ nhàng đẩy anh ra, lôi kéo Uyển Tình. Uyển Tình cười với anh: "Cám ơn anh đưa cô ấy về, còn không biết anh tên là gì?"
"Lý Kì Lâm!" Nam sinh nói.
Lý Dương Lý C ương Lý Song Giang. . . . . . Lý gia không một thứ nào tốt! Trong lòng Uyển Tình oán thầm một đống, sắc mặt có chút không tốt: "Chúng tôi lên trước."
Vào ký túc xá, cô vừa đi vừa hỏi: "Cậu và anh ta sao lại thế này?"
Thiên Tuyết thực thản nhiên: "Thứ Sáu chúng tôi cùng đi xem phim, hai ngày này anh theo ăn cơm, đi đổi thuốc giúp mình!"
Uyển Tình nghĩ nghĩ, nghi hoặc hỏi: "Sao cậu chạy đi xem phim? Ai mang cậu ra ngoài?"
"À. . . . . . Anh ấy tới đón mình."
"Anh ta làm sao có thể tới đón cậu?" Ánh mắt Uyển Tình híp lại.
Thiên Tuyết khụ khụ, thành thật khai báo: "Mấy hôm trước chúng tôi có nhắn tin liên hệ. Khụ, ngày đó cậu không ở đây, mình nhàm chán, liền gửi tin nhắn với anh ấy, sau đó nói muốn xem phim, anh ấy cứ tới đây. . . . . . À, còn rất cùng chí hướng."
"Cậu và anh ta ——" Uyển Tình kinh hãi.
"Yên tâm được rồi! Bây giờ còn là quan hệ bạn học thuần khiết!"
"Cậu tính về sau không thuần khiết sao?!"
"Là có quyết định chuyện này mình tốt xấu là một đại mỹ nữ, phải yêu đương trong học kỳ này, bằng không đợi cho đến năm hai liền hạ giá! Bây giờ còn là đôla bảng Anh, sang năm sẽ thành nhân dân tệ !"
Uyển Tình vịn trán: "Yêu đương hẳn là thích trước chứ? Cậu đây căn bản không phải thích!"
"Yên tâm được rồi, mình sẽ đúng mực! Cảm giác đều là thông qua tiếp xúc bồi dưỡng ra, hiện tại mình hơi có cảm giác với anh, lại bồi dưỡng bồi dưỡng, sẽ đi lên! ‘Nhất kiến chung tình’ chỉ có thể ngộ mà không thể cầu, mình theo đuổi ‘lâu ngày sinh tình’ là tốt rồi."
Uyển Tình nhíu mày, cảm thấy cũng có đạo lý. Không tiếp xúc, sao thích được sao? Nhưng không hiểu sao, cô cứ lo lắng.
Có nói cho Mục Thiên Dương hay không? Để anh điều tra một chút, xem có bất lương hành vi gì không! Chậc, bình thường đều là Thiên Tuyết cáo trạng cô, hiện tại rốt cục đến phiên cô cáo trạng Thiên Tuyết.
"Đúng rồi! Không được nói cho anh mình biết!"
". . . . . . Đã biết."
Cuối tháng, lớp học đi đạp thanh, chân Thiên Tuyết đã tốt lắm. Lớp trưởng tuyên bố, tổng cộng có sinh viên năm hai công trình chuyên nghiệp về gỗ. Cả lớp kêu rên, công trình bằng gỗ đấy, vừa đất vừa mộc trong truyền thuyết nha! Cái nam sinh chuyên nghiệp kia có thể có cái lạc thú gì?
Thiên Tuyết lại cao hứng vỗ bả vai Uyển Tình một cái: "Duyên phận đấy!"
"Làm sao vậy?" Uyển Tình hỏi.
Thiên Tuyết đỏ mặt lên, thẹn thùng nói: "Lý Kì Lâm là công trình bằng gỗ, còn là năm hai."
Uyển Tình thiếu chút nữa lật bàn. Biểu tình này của Thiên Tuyết là chuyện gì xảy ra? Quả nhiên yêu đương sẽ cải tạo người sao? Cô trước kia cho tới bây giờ không có cách nào khác tưởng tượng bộ dáng thẹn thùng của Thiên Tuyết.
"Các người. . . . . . Cùng nhau ?" Uyển Tình hỏi. Thiên Tuyết gần đây thường xuyên hẹn hò với Lý Kì Lâm, ăn cơm, dạo thư viện, xem phim. . . . . .
Thiên Tuyết lắc đầu: "Còn không có. Bất quá anh ấy muốn hỏi, mình sẽ đáp ứng."
Uyển Tình thở dài: "Ánh mắt của cậu không kém, nhớ rõ gọi anh ta mời tớ ăn cơm."
Thiên Tuyết bĩu môi, kỳ thật. . . . . . Bình thường. Nam sinh tuổi này, tìm không ra vài cái hoàn mỹ, luôn luôn một ít khuyết điểm như vậy. Như Quản Hạo Nhiên vậy, bất quá thật sự quá ít, hơn nữa anh ấy cho người ta cảm giác cũng lão luyện hơn bọn họ một tầng.
Bạn nào muốn đọc trước 50 chương giá rẻ liên hệ
tttukidmh@gmail.com nhé
Ai, chờ thành nam nhân của cô, cô cảm thấy ở đâu không tốt, chậm rãi dạy dỗ! Hơn nữa anh ấy hiện tại mới hai mươi tuổi, cái khổ gì cũng chưa ăn qua, khí chất chắc chắn chưa lắng đọng lại. Chờ vào xã hội, còn không thể mất đi thứ bã đậu này, lưu lại này tinh hoa, nam nhân như vậy cũng không cần thiết!
Ơ? Thiên Tuyết cả kinh, cô muốn xa như vậy làm gì? Kỳ thật cô thực không nghĩ tới hiện tại sẽ tìm được một người đi cùng cả đời, chẳng qua là còn trẻ, nên làm gì muốn làm sao. Nếu có hạnh phúc cả đời, vậy đương nhiên tốt nhất.
Khi đi đạp thanh, nhiều người hai ban lắm, thuê ba xe trường mới sắp xếp xong.
Có tiền bối năm hai tồi cũng tốt, ban các cô lại trên cơ bản là con gái, cho nên đặc biệt chiếu cố các cô. Bất quá ban các cô còn có nam sinh nha, bọn họ sợ nữ sinh lớp học bị cướp sạch, cho nên có hơi liên hợp tính bài ngoại. Nhưng những thứ này cẩn thận suy nghĩ vẫn có thể nhìn thấy được, đây là cách các thanh niên chưa lớn đã trôi qua.
Thiên Tuyết và Lý Kì Lâm"Cùng một chỗ" hơn nửa tháng, dù sao cô cũng là một đóa hoa của trường học, mọi người vẫn rất chú ý chuyện của cô. Lúc này quyết đoán xem bọn họ thành một đôi, trên đường có người lấy bọn họ ra vui đùa, Lý Kì Lâm ngọt ngào cười nói: "Không nên nói lung tung!" Anh còn đang theo đuổi mà.
Uyển Tình và Thiên Tuyết cho tới bây giờ như hình với bóng, lúc này không nên đi quấy rầy, lại không nghĩ tới nam sinh khác đến phiền mình, liền cùng Liễu Y Y, dù sao Liễu Y Y luôn luôn độc lai độc vãng, cũng sẽ không cản đào hoa của cô.
Thiên Tuyết rốt cuộc chưa quên cô, lôi kéo Lý Kì Lâm lại đây, thành bốn người bọn họ một đường. Về sau, bạn cùng phòng Lý Kì Lâm đến đây, há mồm liền hỏi: "Thằng kia cậu theo đuổi được hoa hậu giảng đường à, khi nào thì mời khách?"
Lý Kì Lâm sửng sốt, vừa rồi đường có chút dốc, anh giúp đỡ Thiên Tuyết mà, lúc này tay còn đang trên lưng Thiên Tuyết, trả lời "Không nên nói lung tung" còn có một chút không biết xấu hổ. Nhìn thoáng qua Thiên Tuyết, nói: "Hỏi cô ấy!"
"Hiện tại đã để cho cô ấy quản à?" Bạn cùng phòng của anh cười rộ lên, hỏi Thiên Tuyết, "Khi nào thì?"
Thiên Tuyết cắn cắn môi, mặt có chút hồng: "Đêm nay thế nào?"
Mọi người sửng sốt, bạn cùng phòng nhìn thoáng qua Lý Kì Lâm: không phải nói còn đang theo đuổi sao?
Uyển Tình trái lại hiểu được. Thiên Tuyết đây là đồng ý.
Lý Kì Lâm cúi đầu nhìn Thiên Tuyết, vẻ mặt kinh hỉ. Anh vừa mới nói "Hỏi cô ấy", xác thực có ý tứ thử cô, ai biết tìm vậy là thành công rồi sao! Lúc này nói cái gì đều là dư thừa, đành phải ôm sát cô.
Thiên Tuyết dựa vào lòng anh, nhìn như người của cô! Không, nhìn như bạn gái của anh!
Lý Kì Lâm cười đến mỹ mãn, bắt lấy tay cô, cùng cô mười ngón đan xem, một đường tay nắm tay, ngọt ngào như mật, làm mọi người đui mù.
Sau khi về trường học, anh và Thiên Tuyết thương lượng đi đâu ăn cơm, muốn mời khách, tự nhiên phải mời bạn cùng phòng của cô.
Thiên Tuyết hỏi: "Anh đủ tiền sao? Xem lại tiền của anh đi."
"Yên tâm, đủ."
"Chúng ta mỗi người một nửa?" Thiên Tuyết biết sinh hoạt phí một tháng hữu hạn của gia đình bình thường, dù đủ nửa, mời khách một bữa cũng phải tốn tiền của mười ngày nửa tháng.
Lý Kì Lâm xoa bóp cái mũi của cô: "Yên tâm, anh có học bổng!" Nói thật, đối với phương bạn gái này, anh tự nhận là các phương diện đều có một chút lo lắng không đủ, đành phải chăm chỉ học tập.
"A!" Thiên Tuyết hô nhỏ một tiếng, "Em và Uyển Tình cũng nhận học bổng, còn chưa có mới các cậu ấy đâu. . . . . ."
Bình luận facebook