"Tôi đã sớm đã muốn như vậy ." Mục Thiên Dương bàn tay ra phía trước, cầm thứ mềm mại trước ngực cô, "Ngày đầu tiên em ngồi ở chỗ này, tôi đã muốn ở trong này ăn em!"
"Không cần ——" Uyển Tình khẽ gọi.
"Tôi đã nói gì?" Mục Thiên Dương khẩu khí không tốt hỏi, "Theo tôi, sẽ không bị thương cũng sẽ không đau!"
"Tôi. . . . . ." Uyển Tình biết. Nếu không theo hắn, hắn sẽ dùng sức mạnh, không có bất kì khúc dạo đầu nào mà mạnh mẽ tiến vào cô, giống cường bạo. . . . . . Đến lúc đó, thống khổ chỉ có thể là cô.
"Ngoan , em muốn tôi ăn em như thế nào?" Mục Thiên Dương dán sát vào lổ tai của cô, giọng nói ôn nhu nhưng lại hỏi ra lời nói khó nghe.
Uyển Tình cắn môi, không tiếng động khóc.
"Muốn hay không?" Hắn nhẹ nhàng cắn lổ tai của cô một chút, hai tay cao thấp phân biệt xoa nắn cô. . . . . .
Uyển Tình run rẩy một chút, không nhịn được rên rỉ một tiếng.
Phản ứng này lấy lòng hắn, động tác hắn ôn nhu hơn không ít, thanh âm cũng mang theo sủng nịch: "Bảo bối. . . . . . Tôi đang đợi em trả lời. . . . ."
"Muốn. . . . . ."
"Em nói cái gì? Tôi còn không có nghe rõ."
"Ách. . . . . ." Uyển Tình khó chịu từ chối một chút, cảm thấy thẹn nói, " Muốn. . . . . ."
"Quả nhiên là bảo bối của tôi!" Xoạt một tiếng, hắn xé toạt quần áo trên người cô, lửa nóng hôn lên lưng cô. . . . . .
"Trở về phòng được không?" Uyển Tình hỏi.
"Nghe lời." Mục Thiên Dương xoa đoá hoa giữa hai chân cô, "Bằng không, em biết hậu quả ——"
"Ô. . . . . ."
Đột nhiên, hắn tiến nhập cô ——
"A. . . . . ." Uyển Tình quát to một tiếng, gắt gao nắm chặt lấy góc bàn học, "Nhẹ một chút. . . . . . Van cầu anh. . . . . ."
"Kêu cho tôi nghe, lớn tiếng lên!"
"Ừ. . . . . . Ừ. . . . . . A. . . . . ."
Như thế qua hơn mười phút, Mục Thiên Dương lập người cô lại, đối diện cô lại đâm vào.
"Ừm. . . . . . Không cần. . . . . ."
"Ôm tôi!" Mục Thiên Dương mệnh lệnh.
Uyển Tình hai mắt đẫm lệ mông lung nhìn hắn, chậm rãi đưa tay vòng lên vai hắn.
"Ôm chặt một chút." Mục Thiên Dương ôm lấy cô, rời khỏi bàn học.
Uyển Tình vội vàng ôm chặt hắn, sợ rơi trên mặt đất.
"Thực ngoan. . . . . ." Hắn hôn trên mặt cô một chút, cứ như vậy ôm cô trở về phòng.
"Anh. . . . . ." Uyển Tình thấy cô đi ra khỏi thư phòng, thẹn đến muốn chui xuống đất. Sợ hãi có người xuất hiện, chỉ có thể cắm chặt rang không dám phát ra tiếng.
Đi vào phòng ngủ, hắn để cô ở trên cửa, bắt đầu tiến lên một vòng. . . . . .
Tiếp theo, lại đến trên giường, xong lại đến phòng tắm. . . . . .
Chờ hắn dừng lại, cô đã muốn mệt đến không thể nhúc nhích. . . . . .
Ngày hôm sau khi thức dậy, hắn không ở phòng. Cô xuống lầu mới phát hiện, đã mười giờ ! Đến muộn rồi!
Vội vàng vội vội thu thập sách vở, kêu A Thành lái xe đưa mình tới trường, A Thành lại nói: "Tổng giám đốc đã cho xin phép người, tiểu thư ở nhà nghỉ ngơi là tốt rồi."
"Tôi muốn đi đi học!"
A Thành khó xử nhìn cô: "Đây là mệnh lệnh của tổng giám đốc, tôi không dám cãi lời."
Uyển Tình sửng sốt trong chốc lát, lấy di động ra gọi điện thoại cho Mục Thiên Dương.
"Alo?" âm thanh thản nhiên của Mục Thiên Dương truyền đến, tuy rằng chỉ là alo nhẹ nhàng, đã có một cỗ khí thế nói không nên lời.
Uyển Tình có chút co rúm lại, cố gắng lấy thêm can đảm nói: "Tôi muốn đi học."
Mục Thiên Dương trầm mặc, vài giây sau trực tiếp cúp điện thoại, cái gì cũng chưa trả lời cô.
Uyển Tình không biết làm sao, di động của A Thành lại vang lên. Hắn nhận, dạ hai tiếng, cúp điện thoại nói: "Tiểu thư, mời lên xe, tổng giám đốc bảo tôi đưa người đi."
Uyển Tình thở dài nhẹ nhõm một hơi, vội vàng lên xe.
Bình luận facebook