Uyển Tình nhịn không được nói: "Cho dù anh dạy dỗ hắn, lại trừng phạt cha mẹ hắn làm gì?"
Mục Thiên Dương giận dữ, mạnh ném thuốc lá xuống đất, tát cô một bạt tai, đè cô lên ghế dựa: "Em nói cái gì? Em đang nói cái gì với tôi? !"
Uyển Tình bị hắn đánh mông , khóc lớn: "Tôi chưa nói cái gì. . . . . . Đau! Anh thả tôi ra. . . . . ."
"Còn dám kêu đau?" Mục Thiên Dương đè đầu cô lại, tàn bạo nói, "Em là nữ nhân của ai? Ai cho em cùng nam nhân khác câu kết làm bậy?"
"Tôi không có. . . . . ." Uyển Tình nghẹn ngào nói, "Là hắn. . . . . ."
"Một cây làm chẳng nên non, em dám nói em không quyến rũ hắn sao?"
"Tôi không có!" Uyển Tình hô to, "Tôi không có. . . . . ."
"Tôi đây giáo huấn hắn, em lại đau lòng cái gì?"
"Tôi không. . . . . ." Uyển Tình khóc ròng nói, "Tôi sai rồi. . . . . . Tôi sai rồi. . . . . . Tôi không bao giờ ... nói nữa, anh thả tôi ra đi."
"Hiện tại biết sai rồi, sao không nhận lỗi sớm đi?"
"Tôi không bao giờ ... nữa . . . . . ." Uyển Tình khóc lớn.
Hắn nhìn cô, tay buông lỏng một chút: "Nói, vì cái gì cầu tình cho hắn? Em thích hắn?"
"Hắn là bạn của tôi. . . . . ."
Mục Thiên Dương lạnh lùng, không nói.
Uyển Tình sợ run một chút mới phản ứng lại, mình tựa hồ lại nói không đúng rồi, lập tức nói: "Tôi không thích hắn. Tôi cũng không biết hắn vì cái gì thích tôi. . . . . . Anh muốn đánh liền đánh đi. . . . . ."
Mục Thiên Dương kéo cô ngồi lên, một cước dập tắt tàn thuốc trên thảm.
Uyển Tình tựa vào cửa xe trên, ngẩn đầu, cả da đầu run lên.
Mục Thiên Dương trừng mắt: "Lại đây!"
Uyển Tình vội vàng đi qua, va chạm làm sách rơi lả tả. Mục Thiên Dương nâng cằm của cô lên, phát hiện khoé miệng cô có vết máu, hẳn là do một cái bạt tai vừa rồi. Hắn thở dài: "Em chọc tôi làm gì? Tôi bình thường thương em không đủ sao, em làm chi phải chọc tôi sinh khí?"
"Tôi sai lầm. . . . . ."
"Em ỷ vào tôi đối tốt với em một chút, liền dám chống đối tôi phải không?"
Uyển Tình vội vàng lắc đầu.
Hắn hung hăng hôn cô một chút: "Về sau phải nghe lời, bằng không tôi sẽ không thương em nữa."
"Ừ. . . . . ." Uyển Tình nức nở.
Hắn ôm lấy cô, ôn nhu nói: "Ngoan, hôm nay không đi học , ở nhà nghỉ ngơi hai ngày. Không sai biệt mẹ em lắm phải xuất viện đi?"
"Phải . . . . ." Uyển Tình thân mình phát run, hắn sẽ không phải không cho cô về nhà đi?
"Nhìn biểu hiện gần nhất của em. . . . . ." Hắn nói đến thế bỗng nhưng dừng lại.
Uyển Tình sắc mặt tái nhợt, quả nhiên. . . . . . Quả nhiên. . . . . .
Cô phải biểu hiện như thế nào? Mỗi ngày cỡi hết ở trên giường chờ hắn sao? Hắn đã ngủ với cô vô số lần, bộ dạng như vậy tựa hồ cũng không ngạc nhiên. . . . . .
Đưa Uyển Tình về biệt thự, Mục Thiên Dương phải đến công ty. Uyển Tình ngồi trên sô pha đến hết trưa, thẳng đến lúc nghe tiếng ô tô, biết hắn đã trở lại, vội vàng chạy tới cửa trước.
Đứng trong chốc lát, Mục Thiên Dương tiến vào, nhìn cô sửng sốt. Cô vội đưa dép lê tới trước mặt hắn, khẩn trương nhìn hắn. Hắn nhìn cô một lát, đưa tay ở trên mặt hắn vừa sờ, vừa béo má, đau đến cô co rụt lại.
Hắn hung hăng bỏ ra tay, đá dép lê văng ra, cũng không quay đầu lại.
Hắn sinh khí? Như thế nào lại sinh khí? Cô phải làm như thế nào?
Uyển Tình gấp đến độ không biết làm gì, mẹ sắp xuất viện , hắn nếu vẫn sinh khí, khẳng định sẽ không cho cô về nhà của mình.
Bình luận facebook