Chương 522: Bạn trai của Thiên Tuyết ~
Trên lầu là một không gian rộng lớn, dùng các loại giấy các-tông, bình phong, giá sách phân cách ra thành không gian nhỏ, nhìn phía dưới xem ra rất hỗn độn nhưng nhìn kỹ lại thì tựa hồ có một hương vị khác, quả nhiên là địa bàn của nghệ thuật gia sao?
Uyển Tình nhìn một phòng đầy ma-nơ-canh, vải dệt, máy may … Nhớ tới thời gian làm việc ở chỗ của Tiếu Tiêu. Đương nhiên là nơi này so với chỗ của Tiếu Tiêu quy mô lớn hơn, vị trí cũng không giống.
Thiên Tuyết mang hai nhà thiết kế tới giới thiệu cho Uyển Tình biết, hai nhà thiết kế này đều rất lạnh lùng, không nói lời nào, chào hỏi qua loa xong thì đi làm việc.
Uyển Tình đến văn phòng của Thiên Tuyết ngồi xuống, Thiên Tuyết nói: "Cậu trước kia chẳng phải cũng làm tại công ty thời trang? Có muốn tiếp tục làm công việc này không?"
Uyển Tình lặng đi một chút, hiểu được ý nghĩ của cô, lại bất đắc dĩ nói: "Mình chỉ là trợ lý mà thôi, quần áo có thể làm, nhưng thiết kế thì không biết. Cậu nếu thuê mình tới may thì mình làm!"
"Thôi đi!" Thiên Tuyết vung tay một cái "Cậu tốt nhất vẫn nên làm Mục phu nhân đi, chị dâu ~"
Uyển Tình đỏ mặt, có chút không quen cô ấy thay đổi xưng hô với mình, xấu hổ trong chốc lát hỏi: "Cậu nói mình về sau nên làm sao bây giờ?"
"Cái gì làm sao bây giờ?"
Uyển Tình để tay lên bàn, sờ sờ ngón tay đeo nhẫn.
Thiên Tuyết vừa thấy, cười nói: "Còn có thể làm sao bây giờ? Nhẫn đều đã mang, đương nhiên là gả cho anh của mình, sau đó giúp chồng dạy con a!"
Uyển Tình thở dài: "Thật nhàm chán. Nhà các cậu bất cứ chuyện gì đều có người hầu hạ, mình nấu cơm, tưới nước trồng hoa đã có Thành Hưng, căn bản không có khả năng giống bà chủ của gia đình khác, mỗi ngày đi sớm về trễ, ngày qua ngày làm việc."
"Như vậy thì sẽ hành hạ thành phụ nữ luống tuổi có chồng rồi "Thiên Tuyết nói "Anh trai mình sẽ không nỡ."
"Mình muốn làm việc. Nhưng lại không biết mình có thể làm cái gì." Uyển Tình cười tự giễu "Tùy tiện tìm công việc lương hai ba ngàn, đây không phải là tự giày vò sao? Nhà các cậu không thiếu số tiền này, truyền ra ngoài không biết náo loạn thành cái dạng gì …"
Thiên Tuyết cắn môi, nghĩ tới nghĩ lui không thể đưa ra đề nghị gì. Đây thật sự là một vấn đề. Bản thân cô liền cực độ không tán thành phụ nữ sau khi kết hôn chỉ biết hưởng thụ, không có hùng tâm tráng chí, thật là đáng khinh, đến lúc đó đàn ông ở bên ngoài có đi quá giới hạn thì cũng không phải chỉ là vấn đề của đàn ông.
Tuy rằng anh trai rất đau Uyển Tình, nhưng sau khi kết hôn thì rất nhiều chuyện không giống như vậy. Uyển Tình không có khả năng đi làm công việc như người bình thường, như vậy đối với Mục Thị và Mục Gia mà nói đích thực là khá khó coi. Mà Uyển Tình cũng không có nhiều nhàm chán, ngẫu nhiên cùng anh trai tham gia một ít tiệc rượu, ban đầu e là chưa thích ứng; bình thường tham gia cũng là một số phu nhân, thiên kim tiểu thư nhà giàu, với cá tính của Uyển Tình chắc không thích ứng được …
Mà tại những buổi tụ hội này, đều là ganh đua so sánh, xoi mói, trào phúng nhau … Hậu thuẫn của Uyển Tình không đủ, tự nhiên sẽ bị khi dễ. Cô ấy nhịn được, nhưng sẽ ảnh hưởng đến tâm tình. Cho dù bình phục, cũng không dấu vết tồn tại trong lòng, vậy thì sẽ để lại mầm mống không tốt.
Như vậy xem ra, Uyển Tình đích thực cần một công việc thích hợp. Có đôi khi, lấy cớ công việc thì có thể cự tuyệt những lời mời không cần thiết. Hơn nữa, người chồng mà thành công thì người vợ luôn luôn lo lắng mười phần. Mình không thể kiếm một xu, luôn ỷ lại đàn ông, lấy tính cách của Uyển Tình, loại suy nghĩ này hẳn là có. Nghĩ tới nghĩ lui cho rằng phỏng đoán này của mình không sai tí nào …
Thiên Tuyết suy nghĩ thông suốt, vừa sửa sang lại cái bàn vừa nói: "Cậu không nên muốn làm nhiều chuyện như vậy, cậu hiện tại cho dù có kế hoạch trọn vẹn, trong một khoảng thời gian ngắn cũng không có khả năng thực thi đâu. Các cậu chuẩn bị khi nào thì kết hôn a? Hôn lễ chỉ sợ phải chuẩn bị vài tháng, thời điểm vừa kết hôn thì phải quen thuộc cuộc sống gia đình trước đúng không? Đứa nhỏ cũng tới tuổi đi học, cậu còn phải chiếu cố bọn chúng đấy! Chuyện công việc, về sau từ từ nghĩ."
Uyển Tình nghe cô nói như vậy, cũng không rối rắm: "Cậu nói đúng."
Hơn nữa cô có thể làm công việc gì? Đại học cũng chưa tốt nghiệp, ngoan ngoãn làm bà chủ gia đình đi! Mục Thiên Dương cần một người vợ như thế nào? Cô không cần học tập kỹ năng của các phu nhân giới thượng lưu, tỷ như châu báu, thời thượng, thậm chí khả năng biết chút ít về cổ phiếu, cô có gien không? Cần khả năng nấu nướng sao, cái này xem như thế mạnh của cô đi? Trồng hoa? Cô không học qua. Piano? Thời điểm học tiểu học có học qua lớp cơ bản, nhưng đã rất nhiều năm không đánh …
Aiz, cô còn có thể làm việc gì đây. Phu nhân của Mục Thiên Dương, có thể không ở phòng bếp, nhưng nhất định phải ra khỏi phòng!
Thiên Tuyết thấy cô mặt co mày cáu, đứng lên nói: "Đi! Đi đến chỗ mình ăn cơm!"
"Chỗ của cậu là sao?"
"Mình có thuê một cái phòng khác." Thiên Tuyết cười hắc hắc.
Uyển Tình tựa hồ đã hiểu, cười nói: "Hắc hắc ~ mang mình đi." Nhất định là nơi ở của bạn trai đây.
Thiên Tuyết mặt ửng đỏ, ôm đứa nhỏ xuất phát.
Sau khi lên xe, Uyển Tình đột nhiên nhớ tới: "Trâu Tranh cũng là nhà thiết kế thời trang a!" Nói như thế nào thì cũng coi như là người một nhà đi?
Thiên Tuyết gật đầu: "Đáng tiếc mình cùng cô ta không thật sự quen thân, nếu cậu không trở về nói, mình cũng đã quên cô ta tên là gì ."
" … " Có chuyện không quen như vậy sao?
"Lúc trước mình mở cửa tiệm, sau đó cô ta mới đính hôn với anh họ. Anh họ nói để cho cô ta giúp mình làm tuyên truyền, mình nghĩ cô ta cũng không phải chị dâu của mình, hà cớ gì? Mình liền vẫn không tìm cô ta giúp, cô ta cũng không có đề cập qua. Mình cảm thấy như vậy có vẻ tốt."
Uyển Tình gật đầu.
Một lát sau đến chỗ ở của Thiên Tuyết. Uyển Tình chưa từng tới nơi này, xem lại vị trí, hẳn là không cách xa Mục thị, Tuyết thị và thành phố C lắm.
Phòng ở là một chỗ nhỏ ấm áp, Uyển Tình nhìn trên tủ giầy có giầy đàn ông, mỉm cười nhìn Thiên Tuyết.
Thiên Tuyết không tiếng động cười, đem đứa nhỏ đặt trên sô pha.
Uyển Tình cũng ngồi, đánh giá bốn phía, không thấy được ảnh chụp, khung hình linh tinh gì gì đó có thể làm bại lộ diện mạo của nam chủ nhân ngôi nhà này thì nhịn không được hỏi: "Là ai a? Mình có biết không?"
Thiên Tuyết dừng một chút: "Mình không nói cho cậu biết đâu!"
Uyển Tình gật đầu: "Vậy được rồi. Bất quá cậu mời mình tới dùng cơm, cơm đâu?"
"Ách …" Thiên Tuyết ngượng ngùng nói, "Mình sẽ không làm, tụi mình mua cơm ngoài ăn đi?"
". . . . . ."
"Anh ấy 5 giờ tan ca, mình gọi anh ấy mua thức ăn về!"
"Cậu …" Cậu không cần đối với đàn ông vênh mặt hất hàm sai khiến a, thực đả thương tự tôn!
Thiên Tuyết nghĩ đến cô không muốn ăn đồ ăn ngoài đường bán, chạy đến phòng bếp nhìn thoáng qua, trở về nói: "Tủ lạnh có đồ ăn, bằng không thì cậu làm đi!"
"!!!" Này, rõ ràng là cậu muốn mời mình ăn cơm mà?
Uyển Tình hít một hơi, quyết định đi nấu ăn. Phòng bếp sạch sẽ, đồ đạc nấu ăn chỉnh tề, thật khó tưởng tượng ra khí chất của nam chủ nhân nơi này. Uyển Tình mở tủ lạnh ra, nhìn thấy có một số thứ đàn ông không thích ăn như: đường đỏ, mật … Xem ra quả thực rất quan tâm Thiên Tuyết!
Ăn cơm ở chỗ của Thiên Tuyết xong thì không lâu sau liền nhận được điện thoại của Mục Thiên Dương. Mục Thiên Dương trở về Y Toa Bối Lạp, không thấy được cô liền cảm thấy trong lòng vắng vẻ, nghe nói cô cùng Thiên Tuyết ở chung, anh nói: "Vậy em cùng cô ấy chơi đi."
Uyển Tình lại mang theo đứa nhỏ trở về, kết quả anh cũng liền bớt thời gian chạy về. Cô vừa về xong, anh liền chuẩn bị ra cửa, định đi cùng một lão tổng đánh cầu lông, buổi tối còn mời người ta ăn cơm.
Anh thấy cô cố ý vì mình mà gấp gáp trở về thì hết sức cao hứng, ôm lấy cô hôn một cái: "Cùng anh đi nha?"
Bình luận facebook