Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 161
Mục Thiên Dương đi vào thư phòng, thấy Mục lão gia cùng Uyển Tình ngồi mặt đối mặt, hai người đều thật chăm chú vào ván cờ. Thiên Tuyết ngồi bên cạnh Uyển Tình, cũng hết sức chuyên tâm.
Hắn bước qua, thấy Uyển Tình cầm quân đen, Mục lão gia cầm quân trắng. Bây giờ Uyển nguy cơ trùng trùng, phía đông phía tây lộ ra thật nhiều sơ hở, bên phía Mục lão gia vẫn là nhường, nhường, nhường......
Mục Thiên Dương nhìn Mục lão gia một cái, nghĩ rằng ông thật sự là rất thích Uyển Tình. Tuy rằng nguyên nhân thích này phần lớn là bởi vì dáng dấp Uyển Tình giống bà nội hồi trẻ, nhưng tính tình Uyển Tình vốn tốt, ở chung lâu,ông cụ tự nhiên sẽ thích chính bản thân Uyển Tình.
Uyển Tình thấy hắn tới, cũng không ngẩng đầu chào hỏi, vẫn đang nhìn ván cờ. Trò chơi này không tệ, cô thích. Nếu có thời gian, phải nghiên cứu kỹ một chút.
Mục Thiên Dương không nói chuyện, ba người cũng không để ý đến hắn, hắn ngồi bên cạnh Mục lão gia, cũng như Thiên Tuyết lẳng lặng nhìn.
Chỉ chốc lát, Mục Thiên Thành đẩy cửa tiến vào, thấy cục diện bốn người, thì kích động chạy tới dòm, quan sát một lúc, hỏi: "Chơi bao lâu rồi?"
"Hai giờ rồi." Thiên Tuyết nói, "Uyển Tình chơi hai ván liền học được." Trước kia cô nhìn ông và người khác chơi cờ, cái này mệt à, nhìn thấy đầu óc cũng choáng váng, mỗi lần mấy người trong giới thượng lưu đều không có cùng suy nghĩ với cô. Bây giờ nhìn Uyển Tình chơi cờ, tám phần mười đều có cùng ý kiến giống cô, cuối cùng cũng có chút hứng thú, cô nhìn thấy chút thân mật!
Uyển Tình đột nhiên ngẩng đầu, ngượng ngùng nói: "Là ông dạy giỏi."
Mục Thiên Dương nghe tiếng "Ông" này, yên lặng nhìn cô, trong lòng chấn động.
Uyển Tình nhìn thấy, cúi đầu giống như trốn tránh.
Mục lão gia nói: "Uyển Tình rất có thiên phú, học rất nhanh."
Nói xong, hai người tiếp tục chơi cờ, ba người còn lại cũng không nói nữa. Uyển Tình dù sao cũng là mới học, chỉ chốc lát liền cầm quân cờ đánh xuống kết thúc cả ván. Phương pháp đánh cờ cơ bản tuy học rất nhanh, chung quy những nước cờ quyết định thắng bại lại chỉ biết lơ mơ, Mục lão gia lại tiếp tục dạy cô đếm số con cờ.
Đếm xong, Uyển Tình thua. Mọi người cũng không bất ngở, Mục lão gia chính là cao thủ cờ vây.
"Uyển Tình vừa mới thắng một ván đó" Thiên Tuyết nói.
Uyển Tình đỏ bừng mặt: "Đó là ông nhường."
"Làm sao có thể không nhường?" Mục lão gia nói, "Vừa học liền để cháu thắng hết, về sau cháu không chơi cờ cùng ông làm sao bây giờ?"
Uyển Tình cười: "Chỉ cần ông thích, cháu liền chơi cờ cùng ông."
Mục lão gia gật đầu liên tục: "Thích! Thích! Về sau cháu có thời gian liền đến với Thiên Tuyết, ông ở đây chờ cháu!"
Uyển Tình không lên tiếng trả lời, dù sao đây là Mục gia, cô hí ha hí hửng ưng thuận, người khác còn tưởng rằng cô có ý đồ.
Thiên Tuyết vội vàng nói: "Ông yên tâm, cháu nhất định mang cậu ấy đến!"
Mục lão gia nghe vậy liền an tâm.
Mục Thiên Dương đứng lên: "Mọi người tránh ra, tôi đến chơi cùng ông!"
Đúng lúc Uyển Tình mệt mỏi, Mục lão gia cảm thấy không thoả nguyện, hai người không phản đối, Uyển Tình liền cùng Thiên Tuyết rời khỏi chỗ ngồi.
Mục lão gia nói: "Cháu cuối cùng biết cùng ông chơi cờ! Cháu đã bao nhiêu năm không chơi cờ cùng ông?"
Mục Thiên Dương nói: "Vậy về sau mỗi tuần cháu đều chơi cùng ông?"
"Thật sự?" Mắt Mục lão gia sáng lên, tiếp theo lại xua tay, "Quên đi, quên đi. Cháu bận rộn như vậy, một tháng tới chơi với ông một lần cũng đủ rồi."
"Tốt lắm, một tháng một lần." Mục Thiên Dương nói.
Thiên Tuyết lôi kéo Uyển Tình nhìn một lúc, Uyển Tình cả kinh trừng lớn mắt, đây mới là cao thủ so chiêu chân chính, vừa nãy thật sự là uất ức cho ông.
Thiên Tuyết đã có chút vô lực, nói với cô: "Ông còn cờ sao, chúng ta đến xuống cờ năm quân!"
Mục lão gia vừa nghe, con cờ răng rắc rơi xuống, thiếu chút nữa chạm loạn vào ván cờ. bàn cờ mộc hương phỉ của hắn, quân cờ bằng vỏ sò...... Lại có thể dùng để xuống cờ năm quân?
Thôi thôi, cho các cô chơi đi.
Mục Thiên Dương cùng Mục Thiên Thành nhịn không được cười trộm, Thiên Tuyết đã vui vui vẻ vẻ đi lấy bàn cờ. Cũng là hai người các cô chơi, nếu đổi là bọn họ, khẳng định bị ông dùng ba - toong đánh gãy chân!
Hai người Thiên Tuyết và Uyển Tình chơi cờ năm quân, Thiên Tuyết càng chơi càng thấy thú vị, trái lại Uyển Tình lại cảm thấy không có cảm xúc gì, liền nhỏ giọng hỏi: "Bằng không chúng ta cũng chơi cờ vây?"
Thiên Tuyết vừa nghĩ, gật đầu: "Tốt, dù sao chúng ta kẻ tám lạng người nửa cân, vừa vặn phân một trận thắng thua."
Hai người liền mượn bộ cờ sa hoa của Mục lão ra chơi. Thiên Tuyết tuy rằng không thích trò này, nhưng mấy tuổi liền bắt đầu cùng Mục lão gia chơi, luận tư cách và sự từng trải không biết cao hơn Uyển Tình bao nhiêu, Mục lão gia có chút bản lĩnh, cô tới khi lên trung học cũng kế thừa được không ít. Cho nên, Uyển Tình tuy thật thận trọng, một khi bị cô ( Thiên Tuyết) đi nước cờ cao chiêu, liền chống đỡ không được.
Ván cờ hai người, thoạt nhìn ngang tài ngang sức, nhưng trên thực tế vẫn là Thiên Tuyết cao minh hơn.
Hai người càng chơi càng chăn chú, hồn nhiên quên chuyện chung quanh, Thiên Tuyết đột nhiên ngầng đầu một cái, thấy Mục lão gia và hai ông anh đều nhìn các cô, cả kinh lấy tay che bàn cờ lại: "Không nên nhìn! Không nên nhìn!"
"Có cái gì không thể nhìn?" Mục Thiên Thành nói.
"Mất mặt chết được! Chúng em chơi cờ kém cỏi hơn mọi người!"
"Anh cảm thấy rất giỏi."
"Đúng là rất giỏi." Mục Thiên Dương cười nhạt.
Mục lão gia cũng gật đầu: "Cũng đúng! Đều do ông dạy dỗ, ông thật cao hứng."
Thiên Tuyết mặt đỏ lên, đứng lên nói: "Không nói với mọi người nữa! Cháu mệt rồi, cùng Uyển Tình đi ngủ đây."
Mục Thiên Dương hỏi: "Cô ấy ngủ ở đâu?"
"Phòng em nha." Thiên Tuyết nói xong, kinh ngạc nhìn hắn, chẳng lẽ hắn muốn cô lén đưa người đến phòng hắn? My god!
"Còn muốn ngồi đây nịnh nọt đến bao giờ?" Mục Thiên Dương nói, "Đi ngủ sớm một chút, ngày mai thức dậy ăn sáng cùng ông."
"Tốt......" Thiên Tuyết cũng không biết hắn có ý tứ gì, liền nắm tay kéo Uyển Tình đi.
Mục lão gia nhìn ván cờ các cô để lại, nói: "Cô bé này tâm tư rất đơn thuần."
Mục Thiên Dương thế nhưng cười không nói. Cũng không phải là rất đơn thuần? Mới sáng sớm hắn liền được lĩnh giáo rồi.
-
Uyển Tình cả đêm ngủ thật sự thoải mái, khi tỉnh lại là 6 giờ rưỡi ——đồng hồ sinh học ở trường nội trú. Thiên Tuyết bên cạnh cựa mình, lẩm bẩm: "Tớ ngủ tiếp một lát."
Cô còn tưởng rằng đang ở trường học sao? Uyển Tình cười: "Ngủ đi, đây là nhà cậu."
Thiên Tuyết mở mắt ra nhìn một chút, nói: "Vậy cậu cứ tự nhiên đi. Nói bọn họ không cần chờ tớ cùng ăn điểm tâm, để tớ ngủ thêm một lát."
Uyển Tình ừ một tiếng, thật cẩn thận chui qua ổ chăn. Trong phòng mở điều hòa, cũng không lạnh. Bên ngoài truyền đến tiếng chim hót, cô cảm thấy mới lạ, xốc rèm cửa sổ lên thì nhìn thấy, bên ngoài còn rất tối, nhưng bên dưới, khoảng sân trống, có ba bóng người màu trắng. Cô nhìn một lúc lâu mới nhìn ra, là Mục lão gia đang luyện Thái Cực, về phần hai người khác, là Mục Thiên Dương và Mục Thiên Thành.
Không thể ngờ được, ác ma Mục Thiên Dương này, cũng rất hiếu thuận.
Đột nhiên, Mục Thiên Dương ngẩng đầu nhìn lên, sửng sốt. Cô cũng sửng sốt. Hai người sững sờ nhìn nhau vài giây, Uyển Tình vội vàng kéo rèm cửa sổ xuống.
Mục Thiên Dương sóng mắt lưu chuyển, đột nhiên cảm thấy một luồng khí nóng từ dưới bụng dâng lên, nói: "Mọi người luyện tiếp, tôi lên trước."
Hắn bước qua, thấy Uyển Tình cầm quân đen, Mục lão gia cầm quân trắng. Bây giờ Uyển nguy cơ trùng trùng, phía đông phía tây lộ ra thật nhiều sơ hở, bên phía Mục lão gia vẫn là nhường, nhường, nhường......
Mục Thiên Dương nhìn Mục lão gia một cái, nghĩ rằng ông thật sự là rất thích Uyển Tình. Tuy rằng nguyên nhân thích này phần lớn là bởi vì dáng dấp Uyển Tình giống bà nội hồi trẻ, nhưng tính tình Uyển Tình vốn tốt, ở chung lâu,ông cụ tự nhiên sẽ thích chính bản thân Uyển Tình.
Uyển Tình thấy hắn tới, cũng không ngẩng đầu chào hỏi, vẫn đang nhìn ván cờ. Trò chơi này không tệ, cô thích. Nếu có thời gian, phải nghiên cứu kỹ một chút.
Mục Thiên Dương không nói chuyện, ba người cũng không để ý đến hắn, hắn ngồi bên cạnh Mục lão gia, cũng như Thiên Tuyết lẳng lặng nhìn.
Chỉ chốc lát, Mục Thiên Thành đẩy cửa tiến vào, thấy cục diện bốn người, thì kích động chạy tới dòm, quan sát một lúc, hỏi: "Chơi bao lâu rồi?"
"Hai giờ rồi." Thiên Tuyết nói, "Uyển Tình chơi hai ván liền học được." Trước kia cô nhìn ông và người khác chơi cờ, cái này mệt à, nhìn thấy đầu óc cũng choáng váng, mỗi lần mấy người trong giới thượng lưu đều không có cùng suy nghĩ với cô. Bây giờ nhìn Uyển Tình chơi cờ, tám phần mười đều có cùng ý kiến giống cô, cuối cùng cũng có chút hứng thú, cô nhìn thấy chút thân mật!
Uyển Tình đột nhiên ngẩng đầu, ngượng ngùng nói: "Là ông dạy giỏi."
Mục Thiên Dương nghe tiếng "Ông" này, yên lặng nhìn cô, trong lòng chấn động.
Uyển Tình nhìn thấy, cúi đầu giống như trốn tránh.
Mục lão gia nói: "Uyển Tình rất có thiên phú, học rất nhanh."
Nói xong, hai người tiếp tục chơi cờ, ba người còn lại cũng không nói nữa. Uyển Tình dù sao cũng là mới học, chỉ chốc lát liền cầm quân cờ đánh xuống kết thúc cả ván. Phương pháp đánh cờ cơ bản tuy học rất nhanh, chung quy những nước cờ quyết định thắng bại lại chỉ biết lơ mơ, Mục lão gia lại tiếp tục dạy cô đếm số con cờ.
Đếm xong, Uyển Tình thua. Mọi người cũng không bất ngở, Mục lão gia chính là cao thủ cờ vây.
"Uyển Tình vừa mới thắng một ván đó" Thiên Tuyết nói.
Uyển Tình đỏ bừng mặt: "Đó là ông nhường."
"Làm sao có thể không nhường?" Mục lão gia nói, "Vừa học liền để cháu thắng hết, về sau cháu không chơi cờ cùng ông làm sao bây giờ?"
Uyển Tình cười: "Chỉ cần ông thích, cháu liền chơi cờ cùng ông."
Mục lão gia gật đầu liên tục: "Thích! Thích! Về sau cháu có thời gian liền đến với Thiên Tuyết, ông ở đây chờ cháu!"
Uyển Tình không lên tiếng trả lời, dù sao đây là Mục gia, cô hí ha hí hửng ưng thuận, người khác còn tưởng rằng cô có ý đồ.
Thiên Tuyết vội vàng nói: "Ông yên tâm, cháu nhất định mang cậu ấy đến!"
Mục lão gia nghe vậy liền an tâm.
Mục Thiên Dương đứng lên: "Mọi người tránh ra, tôi đến chơi cùng ông!"
Đúng lúc Uyển Tình mệt mỏi, Mục lão gia cảm thấy không thoả nguyện, hai người không phản đối, Uyển Tình liền cùng Thiên Tuyết rời khỏi chỗ ngồi.
Mục lão gia nói: "Cháu cuối cùng biết cùng ông chơi cờ! Cháu đã bao nhiêu năm không chơi cờ cùng ông?"
Mục Thiên Dương nói: "Vậy về sau mỗi tuần cháu đều chơi cùng ông?"
"Thật sự?" Mắt Mục lão gia sáng lên, tiếp theo lại xua tay, "Quên đi, quên đi. Cháu bận rộn như vậy, một tháng tới chơi với ông một lần cũng đủ rồi."
"Tốt lắm, một tháng một lần." Mục Thiên Dương nói.
Thiên Tuyết lôi kéo Uyển Tình nhìn một lúc, Uyển Tình cả kinh trừng lớn mắt, đây mới là cao thủ so chiêu chân chính, vừa nãy thật sự là uất ức cho ông.
Thiên Tuyết đã có chút vô lực, nói với cô: "Ông còn cờ sao, chúng ta đến xuống cờ năm quân!"
Mục lão gia vừa nghe, con cờ răng rắc rơi xuống, thiếu chút nữa chạm loạn vào ván cờ. bàn cờ mộc hương phỉ của hắn, quân cờ bằng vỏ sò...... Lại có thể dùng để xuống cờ năm quân?
Thôi thôi, cho các cô chơi đi.
Mục Thiên Dương cùng Mục Thiên Thành nhịn không được cười trộm, Thiên Tuyết đã vui vui vẻ vẻ đi lấy bàn cờ. Cũng là hai người các cô chơi, nếu đổi là bọn họ, khẳng định bị ông dùng ba - toong đánh gãy chân!
Hai người Thiên Tuyết và Uyển Tình chơi cờ năm quân, Thiên Tuyết càng chơi càng thấy thú vị, trái lại Uyển Tình lại cảm thấy không có cảm xúc gì, liền nhỏ giọng hỏi: "Bằng không chúng ta cũng chơi cờ vây?"
Thiên Tuyết vừa nghĩ, gật đầu: "Tốt, dù sao chúng ta kẻ tám lạng người nửa cân, vừa vặn phân một trận thắng thua."
Hai người liền mượn bộ cờ sa hoa của Mục lão ra chơi. Thiên Tuyết tuy rằng không thích trò này, nhưng mấy tuổi liền bắt đầu cùng Mục lão gia chơi, luận tư cách và sự từng trải không biết cao hơn Uyển Tình bao nhiêu, Mục lão gia có chút bản lĩnh, cô tới khi lên trung học cũng kế thừa được không ít. Cho nên, Uyển Tình tuy thật thận trọng, một khi bị cô ( Thiên Tuyết) đi nước cờ cao chiêu, liền chống đỡ không được.
Ván cờ hai người, thoạt nhìn ngang tài ngang sức, nhưng trên thực tế vẫn là Thiên Tuyết cao minh hơn.
Hai người càng chơi càng chăn chú, hồn nhiên quên chuyện chung quanh, Thiên Tuyết đột nhiên ngầng đầu một cái, thấy Mục lão gia và hai ông anh đều nhìn các cô, cả kinh lấy tay che bàn cờ lại: "Không nên nhìn! Không nên nhìn!"
"Có cái gì không thể nhìn?" Mục Thiên Thành nói.
"Mất mặt chết được! Chúng em chơi cờ kém cỏi hơn mọi người!"
"Anh cảm thấy rất giỏi."
"Đúng là rất giỏi." Mục Thiên Dương cười nhạt.
Mục lão gia cũng gật đầu: "Cũng đúng! Đều do ông dạy dỗ, ông thật cao hứng."
Thiên Tuyết mặt đỏ lên, đứng lên nói: "Không nói với mọi người nữa! Cháu mệt rồi, cùng Uyển Tình đi ngủ đây."
Mục Thiên Dương hỏi: "Cô ấy ngủ ở đâu?"
"Phòng em nha." Thiên Tuyết nói xong, kinh ngạc nhìn hắn, chẳng lẽ hắn muốn cô lén đưa người đến phòng hắn? My god!
"Còn muốn ngồi đây nịnh nọt đến bao giờ?" Mục Thiên Dương nói, "Đi ngủ sớm một chút, ngày mai thức dậy ăn sáng cùng ông."
"Tốt......" Thiên Tuyết cũng không biết hắn có ý tứ gì, liền nắm tay kéo Uyển Tình đi.
Mục lão gia nhìn ván cờ các cô để lại, nói: "Cô bé này tâm tư rất đơn thuần."
Mục Thiên Dương thế nhưng cười không nói. Cũng không phải là rất đơn thuần? Mới sáng sớm hắn liền được lĩnh giáo rồi.
-
Uyển Tình cả đêm ngủ thật sự thoải mái, khi tỉnh lại là 6 giờ rưỡi ——đồng hồ sinh học ở trường nội trú. Thiên Tuyết bên cạnh cựa mình, lẩm bẩm: "Tớ ngủ tiếp một lát."
Cô còn tưởng rằng đang ở trường học sao? Uyển Tình cười: "Ngủ đi, đây là nhà cậu."
Thiên Tuyết mở mắt ra nhìn một chút, nói: "Vậy cậu cứ tự nhiên đi. Nói bọn họ không cần chờ tớ cùng ăn điểm tâm, để tớ ngủ thêm một lát."
Uyển Tình ừ một tiếng, thật cẩn thận chui qua ổ chăn. Trong phòng mở điều hòa, cũng không lạnh. Bên ngoài truyền đến tiếng chim hót, cô cảm thấy mới lạ, xốc rèm cửa sổ lên thì nhìn thấy, bên ngoài còn rất tối, nhưng bên dưới, khoảng sân trống, có ba bóng người màu trắng. Cô nhìn một lúc lâu mới nhìn ra, là Mục lão gia đang luyện Thái Cực, về phần hai người khác, là Mục Thiên Dương và Mục Thiên Thành.
Không thể ngờ được, ác ma Mục Thiên Dương này, cũng rất hiếu thuận.
Đột nhiên, Mục Thiên Dương ngẩng đầu nhìn lên, sửng sốt. Cô cũng sửng sốt. Hai người sững sờ nhìn nhau vài giây, Uyển Tình vội vàng kéo rèm cửa sổ xuống.
Mục Thiên Dương sóng mắt lưu chuyển, đột nhiên cảm thấy một luồng khí nóng từ dưới bụng dâng lên, nói: "Mọi người luyện tiếp, tôi lên trước."
Bình luận facebook