Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 212
Cô vừa mới còn tự hào được khen ngợi với bạn bè, nói mình con gái hiểu chuyện như thế nào như thế nào, ở nơi nào ở đâu đi làm, kết quả quay đầu đã bị sự xuất hiện của cô vạch trần lời nói dối! Khuôn mặt này bể thật sự là...... Quá nhanh rồi!
Uyển Tình nhìn nhìn người phụ nữ bên cạnh bà, không tốt trả lời.
Từ Khả Vi nói: "Đây là dì Quản."
Uyển Tình hiểu rõ, là bà chủ của cửa hàng bán hoa, lập tức nói: "Chào dì Quản!"
Quản Vận Phương ôn nhu nở nụ cười, rất xinh đẹp, lúc còn trẻ nhất định là đại mỹ nhân.
Từ Khả Vi nhìn Uyển Tình, Uyển Tình có chút sợ bà, sợ hãi nói: "Mẹ, mẹ và dì Quản vào bên trong ngồi một chút đi."
Từ Khả Vi nghĩ đến cô đang làm việc, cứ như vậy đi ra khẳng định không tốt, liền đồng ý.
Uyển Tình thở phào nhẹ nhõm, sau khi hai người ngồi xuống, đi rót hai ly trà chanh lạnh, thuận tiện nói một tiếng với cửa hàng trưởng. Lúc này khách hàng trong cửa hàng không nhiều lắm, cửa hàng trưởng cũng không nói cái gì, Uyển Tình liền cùng ngồi xuống với hai người.
Từ Khả Vi uống một ngụm trà, nói: "Nói đi!"
Uyển Tình thở dài một hơi, làm nũng nói: "Ngay từ đầu tìm đến nơi đây. Nơi này có một số nơi là nơi tiêu dùng cao cấp, thường xuyên có quý phu nhân đến, vậy hai người kia cũng khả năng xuất hiện...... Con sợ mẹ không đồng ý nha!"
Từ Khả Vi vừa nghĩ cũng đúng, nhịn không được nhíu mày: "Cớ vì sao con lại chịu!"
"Mẹ......"
"Tốt lắm, lớn như vậy còn làm nũng." Từ Khả Vi nhìn Quản Vận Phương một cái, có chút xấu hổ.
Quản Vận Phương cười nói: "Con gái bà hiểu chuyện như vậy, cũng đừng trách nó. Con trai tôi có một nửa sự săn sóc như nó, tôi ngủ cũng cười tỉnh rồi! Sớm biết như thế, nên nhét nó lại sinh lần nữa, không chừng còn có thể sinh con gái rồi!"
Uyển Tình nhịn không được, bật cười, sau đó cảm thấy quá thất lễ, chớp mắt nhìn bà và Từ Khả Vi.
Quản Vận Phương tiếp tục uống trà, giống như bà không cười bản thân. Từ Khả Vi muốn giáo huấn cô, lại cảm thấy cô rất vô tội, chỉ có thể bất đắc dĩ nói: "Quản lí chính là như vậy, tôi đều bị nó hoạt náo."
Uyển Tình xấu hổ nhìn Quản Vận Phương một cái, hỏi: "Mẹ làm sao có thể tới nơi này? Mẹ mua đồ?"
Từ Khả Vi cầm túi đồ mua sắm đang đặt ở trên đất lên: "Năm trước không phải nói mua quần áo cho con? Đặc biệt gọi dì quản lí đi cùng để chọn, còn muốn cho con một bất ngờ đấy!"
"A?" Uyển Tình thật có chút kinh ngạc, cầm lấy gói to, "Có thể nhìn không?"
"Nhìn đi! Chính là mua cho con, nào có không thể nhìn?"
Uyển Tình cầm quần áo ra, là một cái váy liền áo màu trắng, không khác biệt lắm so với chiếc váy mùa hè năm ngoái, ngắn gọn hào phóng, không có hoa tiết và kiểu dáng phức tạp. Bất quá, giá tiền này có thể tăng gấp đôi, lại có thể nhiều hơn một ngàn! Uyển Tình không tin, nghĩ nhãn hiệu treo giả, vội vàng sờ sờ ở bên trong gói to, tìm ra hóa đơn mua sắm vừa thấy, quả nhiên là nhiều hơn một ngàn.
Cô ngẩng đầu nhìn Từ Khả Vi: "Mẹ sao tiêu nhiều tiền như vậy!"
Quản Vận Phương bật cười: "Bà quả nhiên không gạt tôi, con gái bà tiết kiệm nhanh thành tham tiền rồi!"
Uyển Tình mặt đỏ lên, nghẹn một lát, xếp váy lại, đẩy cho Từ Khả Vi: "Nhanh cầm đi trả lại! Con không mặc đồ đắt tiền như vậy!"
"Nói càn gì vậy?”Từ Khả Vi nói, "Con gái lớn như vậy, không có một bộ quần áo như vậy sao được? Cho dù bình thường không mặc, về sau trường học có tiệc tối gì, cũng có thể mặc."
"Nào, còn có một đôi giày." Quản Vận Phương cầm một cái gói to khác đặt trên bàn, "Đây là dì tặng cho con."
Uyển Tình ngẩn ra, theo bản năng nhìn về phía Từ Khả Vi.
Từ Khả Vi nói: "Còn không nói cám ơn?"
"Cám ơn......" Uyển Tình có chút ngượng ngùng.
Quản Vận Phương nói: "Nhìn xem có thích hay không. Nếu không hài lòng, liền cầm đi đổi."
Uyển Tình gật đầu, chậm rãi mở ra, là đôi giày cao gót hồng nhạt. Cô cầm lên nhìn nhìn, lại thả trở về: "Thích......"
"Muốn thử chút hay không, xem có vừa chân không." Quản Vận Phương nói, "Mẹ con nói chân của con giống chân bà ấy, bà ấy thử vừa, không biết con vừa không."
"Vừa ạ." Đột nhiên phát hiện hóa đơn bên trong gói to, cô nhìn Quản Vận Phương và Từ Khả Vi một cái, cầm lên vừa thấy, lại có thể là hơn tám trăm, nhất thời lại buồn bực, "Các người...... Các người sẽ không thể tiết kiệm một chút sao?"
Quản Vận Phương cười đến ngừng không được, nói với Từ Khả Vi: "Con gái này của bà quá thú vị! Về sau ai cưới cô, thật sự là phúc khí ba đời!"
Từ Khả Vi thật không biết nên hiện vẻ mặt nào: "Mỗi cô gái đều nên có một lễ phục, một đôi giày cao gót đi cùng, con đừng nghĩ bảo chúng ta mang đi trả, chúng ta đi dạo nửa ngày mới tìm được cho con, con đừng không cảm kích."
Uyển Tình dậm chân: "Đây đều là tiền nha!"
"Con nhỏ tham tiền này!" Từ Khả Vi nhịn không được buồn cười, "Đừng mất mặt mẹ trước mặt dì Quản."
"Tiết kiệm lại không có sai...?” Uyển Tình nói xong, dừng một lát, “Mẹ muốn mua, mua cho bản thân mẹ tốt rồi, đừng lãng phí trên người con!”
Quản lý Vận Phương còn thật sự đánh giá cô, tiếp tục uống trà.
Từ Khả Vi không nghĩ lại cùng cô thảo luận vấn đề này, hỏi: "Tiểu Tuyết đâu? Các người không phải cùng làm việc sao."
"Cậu ấy hôm nay nghỉ, không có tới!" Vừa rồi Uyển Tình chỉ sợ bà hỏi, sớm đã nghĩ xong lý do. Chỉ mong, con bé Thiên Tuyết hiện tại đừng chạy đến mới tốt. Tim cô nhảy loạn, sợ mình bị nói trúng, vội vàng A dì đà phật vài tiếng.
Từ Khả Vi thấy có khách hàng vào cửa, nói:”Con mau đi đi, chúng ta đi trước, miễn quấy rầy con."
"Nghĩ chân ở đây một chút!"
"Không nghỉ ngơi nữa, trong cửa hàng là con trai dì Quản đang trông coi, một mình cậu ấy, dì Quản không yên tâm."
Quản Vận Phương nói: "Con ngày nào rảnh, đến chỗ dì ăn cơm, dì giới thiệu Hạo Nhiên cho con quen biết. Mẹ con nói con thi trường đại học C, Hạo Nhiên nhà dì cũng học ở đại học C, nửa năm sau là sinh viên năm 4, có thể bảo thằng bé ấy chiếu cố con."
"Phải không?" Uyển Tình có chút sững sờ, trùng hợp như vậy. Thi đến đại học C lại có thể có người quen.
"Đến lúc đó gọi thằng bé ấy đưa con đến trường học, cũng miễn cho mẹ con tiễn con!"
"Không, không cần phiền toái!" Uyển Tình vội vàng nói. Chuyện đến trường học, chỉ sợ Mục Thiên Dương sẽ có sắp xếp.
Từ Khả Vi cũng không muốn phiền toái người khác, tuy rằng quen Quản Vận Phương, nhưng giữa người trẻ tuổi, dáng vẻ này có chút ý tứ muốn ghép đôi. Tuy rằng bà cảm thấy Quản Hạo Nhiên không tồi, Vận Phương cũng khả năng cảm thấy Uyển Tình nhà bà không tồi, nhưng muốn có cái gì phát triển, vẫn là cho người trẻ tuổi bọn họ tự ra quyết định.
"Hạo Nhiên ngày hôm qua còn nói qua vài ngày phải đến trường học rồi, phỏng chừng cản không nổi. A, chị Phương, tôi đưa Uyển Tình đến trường học nhiều nhất trì hoãn hai ba ngày, chị không tiếc cho tôi nghỉ chứ!"
"Tôi nào có luyến tiếc không cho bà nghỉ?" Quản Vận Phương cảm thấy oan uổng, "Được được được, đến lúc đó nói đi! Thằng nhóc đó tôi quản không được, để lúc trở về, phát hiện hắn đóng gói đi rồi cũng không nhất định."
Từ Khả Vi nhớ tới băn khoăn lúc trước của Uyển Tình, dặn cô: "Con cẩn thận một chút, vạn nhất thấy hai người kia, chủ động tránh đi. Không được, liền từ chức sớm một chút."
Uyển Tình nhìn nhìn người phụ nữ bên cạnh bà, không tốt trả lời.
Từ Khả Vi nói: "Đây là dì Quản."
Uyển Tình hiểu rõ, là bà chủ của cửa hàng bán hoa, lập tức nói: "Chào dì Quản!"
Quản Vận Phương ôn nhu nở nụ cười, rất xinh đẹp, lúc còn trẻ nhất định là đại mỹ nhân.
Từ Khả Vi nhìn Uyển Tình, Uyển Tình có chút sợ bà, sợ hãi nói: "Mẹ, mẹ và dì Quản vào bên trong ngồi một chút đi."
Từ Khả Vi nghĩ đến cô đang làm việc, cứ như vậy đi ra khẳng định không tốt, liền đồng ý.
Uyển Tình thở phào nhẹ nhõm, sau khi hai người ngồi xuống, đi rót hai ly trà chanh lạnh, thuận tiện nói một tiếng với cửa hàng trưởng. Lúc này khách hàng trong cửa hàng không nhiều lắm, cửa hàng trưởng cũng không nói cái gì, Uyển Tình liền cùng ngồi xuống với hai người.
Từ Khả Vi uống một ngụm trà, nói: "Nói đi!"
Uyển Tình thở dài một hơi, làm nũng nói: "Ngay từ đầu tìm đến nơi đây. Nơi này có một số nơi là nơi tiêu dùng cao cấp, thường xuyên có quý phu nhân đến, vậy hai người kia cũng khả năng xuất hiện...... Con sợ mẹ không đồng ý nha!"
Từ Khả Vi vừa nghĩ cũng đúng, nhịn không được nhíu mày: "Cớ vì sao con lại chịu!"
"Mẹ......"
"Tốt lắm, lớn như vậy còn làm nũng." Từ Khả Vi nhìn Quản Vận Phương một cái, có chút xấu hổ.
Quản Vận Phương cười nói: "Con gái bà hiểu chuyện như vậy, cũng đừng trách nó. Con trai tôi có một nửa sự săn sóc như nó, tôi ngủ cũng cười tỉnh rồi! Sớm biết như thế, nên nhét nó lại sinh lần nữa, không chừng còn có thể sinh con gái rồi!"
Uyển Tình nhịn không được, bật cười, sau đó cảm thấy quá thất lễ, chớp mắt nhìn bà và Từ Khả Vi.
Quản Vận Phương tiếp tục uống trà, giống như bà không cười bản thân. Từ Khả Vi muốn giáo huấn cô, lại cảm thấy cô rất vô tội, chỉ có thể bất đắc dĩ nói: "Quản lí chính là như vậy, tôi đều bị nó hoạt náo."
Uyển Tình xấu hổ nhìn Quản Vận Phương một cái, hỏi: "Mẹ làm sao có thể tới nơi này? Mẹ mua đồ?"
Từ Khả Vi cầm túi đồ mua sắm đang đặt ở trên đất lên: "Năm trước không phải nói mua quần áo cho con? Đặc biệt gọi dì quản lí đi cùng để chọn, còn muốn cho con một bất ngờ đấy!"
"A?" Uyển Tình thật có chút kinh ngạc, cầm lấy gói to, "Có thể nhìn không?"
"Nhìn đi! Chính là mua cho con, nào có không thể nhìn?"
Uyển Tình cầm quần áo ra, là một cái váy liền áo màu trắng, không khác biệt lắm so với chiếc váy mùa hè năm ngoái, ngắn gọn hào phóng, không có hoa tiết và kiểu dáng phức tạp. Bất quá, giá tiền này có thể tăng gấp đôi, lại có thể nhiều hơn một ngàn! Uyển Tình không tin, nghĩ nhãn hiệu treo giả, vội vàng sờ sờ ở bên trong gói to, tìm ra hóa đơn mua sắm vừa thấy, quả nhiên là nhiều hơn một ngàn.
Cô ngẩng đầu nhìn Từ Khả Vi: "Mẹ sao tiêu nhiều tiền như vậy!"
Quản Vận Phương bật cười: "Bà quả nhiên không gạt tôi, con gái bà tiết kiệm nhanh thành tham tiền rồi!"
Uyển Tình mặt đỏ lên, nghẹn một lát, xếp váy lại, đẩy cho Từ Khả Vi: "Nhanh cầm đi trả lại! Con không mặc đồ đắt tiền như vậy!"
"Nói càn gì vậy?”Từ Khả Vi nói, "Con gái lớn như vậy, không có một bộ quần áo như vậy sao được? Cho dù bình thường không mặc, về sau trường học có tiệc tối gì, cũng có thể mặc."
"Nào, còn có một đôi giày." Quản Vận Phương cầm một cái gói to khác đặt trên bàn, "Đây là dì tặng cho con."
Uyển Tình ngẩn ra, theo bản năng nhìn về phía Từ Khả Vi.
Từ Khả Vi nói: "Còn không nói cám ơn?"
"Cám ơn......" Uyển Tình có chút ngượng ngùng.
Quản Vận Phương nói: "Nhìn xem có thích hay không. Nếu không hài lòng, liền cầm đi đổi."
Uyển Tình gật đầu, chậm rãi mở ra, là đôi giày cao gót hồng nhạt. Cô cầm lên nhìn nhìn, lại thả trở về: "Thích......"
"Muốn thử chút hay không, xem có vừa chân không." Quản Vận Phương nói, "Mẹ con nói chân của con giống chân bà ấy, bà ấy thử vừa, không biết con vừa không."
"Vừa ạ." Đột nhiên phát hiện hóa đơn bên trong gói to, cô nhìn Quản Vận Phương và Từ Khả Vi một cái, cầm lên vừa thấy, lại có thể là hơn tám trăm, nhất thời lại buồn bực, "Các người...... Các người sẽ không thể tiết kiệm một chút sao?"
Quản Vận Phương cười đến ngừng không được, nói với Từ Khả Vi: "Con gái này của bà quá thú vị! Về sau ai cưới cô, thật sự là phúc khí ba đời!"
Từ Khả Vi thật không biết nên hiện vẻ mặt nào: "Mỗi cô gái đều nên có một lễ phục, một đôi giày cao gót đi cùng, con đừng nghĩ bảo chúng ta mang đi trả, chúng ta đi dạo nửa ngày mới tìm được cho con, con đừng không cảm kích."
Uyển Tình dậm chân: "Đây đều là tiền nha!"
"Con nhỏ tham tiền này!" Từ Khả Vi nhịn không được buồn cười, "Đừng mất mặt mẹ trước mặt dì Quản."
"Tiết kiệm lại không có sai...?” Uyển Tình nói xong, dừng một lát, “Mẹ muốn mua, mua cho bản thân mẹ tốt rồi, đừng lãng phí trên người con!”
Quản lý Vận Phương còn thật sự đánh giá cô, tiếp tục uống trà.
Từ Khả Vi không nghĩ lại cùng cô thảo luận vấn đề này, hỏi: "Tiểu Tuyết đâu? Các người không phải cùng làm việc sao."
"Cậu ấy hôm nay nghỉ, không có tới!" Vừa rồi Uyển Tình chỉ sợ bà hỏi, sớm đã nghĩ xong lý do. Chỉ mong, con bé Thiên Tuyết hiện tại đừng chạy đến mới tốt. Tim cô nhảy loạn, sợ mình bị nói trúng, vội vàng A dì đà phật vài tiếng.
Từ Khả Vi thấy có khách hàng vào cửa, nói:”Con mau đi đi, chúng ta đi trước, miễn quấy rầy con."
"Nghĩ chân ở đây một chút!"
"Không nghỉ ngơi nữa, trong cửa hàng là con trai dì Quản đang trông coi, một mình cậu ấy, dì Quản không yên tâm."
Quản Vận Phương nói: "Con ngày nào rảnh, đến chỗ dì ăn cơm, dì giới thiệu Hạo Nhiên cho con quen biết. Mẹ con nói con thi trường đại học C, Hạo Nhiên nhà dì cũng học ở đại học C, nửa năm sau là sinh viên năm 4, có thể bảo thằng bé ấy chiếu cố con."
"Phải không?" Uyển Tình có chút sững sờ, trùng hợp như vậy. Thi đến đại học C lại có thể có người quen.
"Đến lúc đó gọi thằng bé ấy đưa con đến trường học, cũng miễn cho mẹ con tiễn con!"
"Không, không cần phiền toái!" Uyển Tình vội vàng nói. Chuyện đến trường học, chỉ sợ Mục Thiên Dương sẽ có sắp xếp.
Từ Khả Vi cũng không muốn phiền toái người khác, tuy rằng quen Quản Vận Phương, nhưng giữa người trẻ tuổi, dáng vẻ này có chút ý tứ muốn ghép đôi. Tuy rằng bà cảm thấy Quản Hạo Nhiên không tồi, Vận Phương cũng khả năng cảm thấy Uyển Tình nhà bà không tồi, nhưng muốn có cái gì phát triển, vẫn là cho người trẻ tuổi bọn họ tự ra quyết định.
"Hạo Nhiên ngày hôm qua còn nói qua vài ngày phải đến trường học rồi, phỏng chừng cản không nổi. A, chị Phương, tôi đưa Uyển Tình đến trường học nhiều nhất trì hoãn hai ba ngày, chị không tiếc cho tôi nghỉ chứ!"
"Tôi nào có luyến tiếc không cho bà nghỉ?" Quản Vận Phương cảm thấy oan uổng, "Được được được, đến lúc đó nói đi! Thằng nhóc đó tôi quản không được, để lúc trở về, phát hiện hắn đóng gói đi rồi cũng không nhất định."
Từ Khả Vi nhớ tới băn khoăn lúc trước của Uyển Tình, dặn cô: "Con cẩn thận một chút, vạn nhất thấy hai người kia, chủ động tránh đi. Không được, liền từ chức sớm một chút."
Bình luận facebook