• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Bảo Bối Của Tổng Giám Đốc Full dịch (3 Viewers)

  • Chương 483

Hôm sau Uyển Tình phải đi lên trấn trên để tìm việc, đi mất một vòng, nhìn thấy chỗ ông chủ Văn đang tuyển người. Cô đi vào, cô gái đang lau bàn thấy cô tưởng là cô tới ăn cơm. Cô giải thích rõ lý do đến xong, cô gái trừng mắt nhìn cô và đứa nhỏ trên lưng, sửng sốt một lát, quay đầu tìm ông chủ Văn.


Ông chủ Văn đi ra từ phòng bếp, trên tay cầm theo một con dao, trên con dao còn có vết máu.


Uyển Tình bị sợ hãi xâm lược, đứng không nhúc nhích.


“Chờ một lúc.” Ông chủ Văn nói, lui vào phòng bếp, rửa tay một lát rồi đi ra, hổi cô, “Cô muốn làm sao?”


“Không phải nơi này của anh đang tuyển người sao?” Uyển Tình yếu thanh hỏi.


Ông chủ Văn đánh giá cô một lát, hỏi: “Sao lại thế này?” Từ Trọng mới mất có vài ngày, tiền trợ cấp có mấy chục vạn, chẳng lẽ đều bị vài người già trong Từ gia nuốt, không lưu lại mảy may cho cô và đứa nhỏ.


Uyển Tình dừng một chút, nói: “Tôi cần công việc, tôi cần tiền! Tôi có thể chịu khổ! Anh hãy tin tưởng tôi!”


Ông chủ Văn thấy cô không chịu nói, cũng không hỏi lại. Dù sao ở nông thôn cũng không có bí mật, sau khi quay về nghe ngóng sẽ biết. Anh lấy thuốc lá ra, vừa muốn châm lửa, nghĩ tới cô mang theo đứa nhỏ, không thể để đứa nhỏ hít phải khói thuốc lá, lại thả lại.


“Việc ở chỗ này của tôi đều phải tốn sức, cô là một cô gái, lại mang theo đứa nhỏ, làm việc này sẽ rất mệt.”


Uyển Tình vừa nghe, hai mắt nổi lên bọt nước: “Phải…..Thực xin lỗi.”


Ở trấn trên này dường như chỉ có nhà hàng này mới tuyển nhân viên, những cửa hàng khác đều là tự mình làm việc, sẽ không mời người ngoài. Cô đã đi một vòng rồi, chỉ có nhìn thấy hai nhà hàng tuyển nhân viên, cô và ông chủ Văn cũng coi như quen biết, tự nhiên sẽ tới nơi này. Ai biết người ta sẽ không nhận cô. Cô xoay người, lại đến một cửa hàng khác thử một lần, cô phải mau chóng tìm được côn việc!


Ông chủ Văn đột nhiên đi ra ngoài: “Cô đi theo tôi.”


Uyển Tình sửng sốt, vội vàng ôm lấy đứa nhỏ đi theo sau.


Ông chủ Văn đút hai tay vào túi quần, đi theo ngã tư đường, đi vào một đoạn, đi vào một tiệm may quần áo.


Cửa hàng này là tự may quần áo bán, rất nổi tiếng ở trấn trên. Tiệc mừng trăm ngày của Đinh Đinh Đang Đang, hay tiệc cưới của Từ Trọng và Uyển Tình, là may quần áo ở nơi này.


Chủ của cửa hàng may này là một người phụ nữ, lúc này đang cắt vải với trợ lý, thấy bọn họ tiến vào, nghi hoặc hỏi: “Làm sao vậy?”


Ông chủ Văn nói: “Tìm em có việc.” Sau đó chỉ về phía cô nói với Uyển Tình, “Đây là Tiếu Tiêu vợ trước của tôi, cô kêu cô ấy là chị Tiếu là được.”


Đây là vợ trước của anh ta? Uyển Tình lặng đi một chút, cung kính hô: “Chị Tiếu!”


Tiếu Tiêu nhíu lông mi lại: “Chị Tiếu cái gì, nghe qua giống như tiểu thư, không biết còn tưởng rằng em làm chuyện bất chính đâu! Phải kêu là chị Tiếu Tiêu.”


Uyển Tình nha nha sửa miệng.


Tiếu Tiêu nhìn thoáng qua đứa nhỏ trong lòng cô, quay đầu hỏi ông chủ Văn: “Anh muốn tái hôn?”


Ông chủ Văn thiếu chút nữa phun: “Đây là vợ của Từ Trọng kia, em không biết?” Tiếu cũng đến tham gia tiệc trăm ngày mà.


Tiếu Tiêu hừ nói: “Nguyên lai là cô! Em biết anh thấy phụ nữ đẹp là không đi đường được, nhưng người ta mới là quả phụ, anh không thể xuống tay chậm một chút sao?”


Ông lão đại thấy cô nói càng lúc càng khóc nghe, đưa tay kéo cô sang một bên, tay cô vung lên: “Đều đã ly hôn, đừng động thủ động cước!”


Ông chủ Văn dừng tay một chút, làm bộ muốn bóp cô, sau đó nói: “Cô ấy muốn tìm công việc. Tìm đến chỗ của anh, em nói cô ấy như vậy, có khả năng sao?”


“Con người vô cùng có tiềm lực.” Tiếu Tiêu hừ nói.


“Nếu ngã mệt, anh còn phải bỏ tiền thuốc men.” Ông chủ Văn nói, “Nơi này của em nhiều việc, để cho cô ấy đến chỗ này của em đi. Cửa hàng của em kinh doanh tốt như vậy, nên sớm tuyển người, mỗi ngày chỉ có em và A Sanh, làm sao qua được? Anh cho em biết, em trăm ngàn lần đừng kêu con gái của anh làm việc, bằng không anh sẽ cướp quyền nuôi dưỡng!”


Tiếu Tiêu nói: “Được rồi, vậy chiều nó đi!”


Uyển Tình vừa nghe, không thể tin trừng mắt. Xem thái độ Tiếu Tiêu vừa rồi, cô nghĩ cô ấy sẽ không tuyển cô.


Ông chủ Văn hạ giọng nói: “Tiền lương em đừng trả thấp quá, anh hoài nghi bên phía Từ gia kia xảy ra chuyện, cô ấy cần tiền dùng gấp, bằng không làm sao có thể ôm đứa nhỏ đi tìm việc?”


Tiếu Tiếu trừng mắt nhìn anh một cái: “Được rồi được rồi, một tháng ba ngàn!”


Anh mà đi, cao như vậy? Anh sợ là cô sẽ bóc lột người ta, một tháng chỉ trả 800 là cùng, không ngờ tới cô lại hào phóng như vậy.


“Tốt lắm, em cần làm việc, anh còn việc gì không?” Tiếu Tiêu hỏi.


“Không có việc gì.” Ông chủ Văn nói, nói với Uyển Tình, “Cô là tốt rồi cũng may là làm nơi này, Tiếu Tiêu là người tốt, nói năng chua ngoa tâm đậu hũ, cô không cần sợ cô ấy!”


Tiêu Tương ở bên cạnh hừ lạnh một tiếng.


Uyển Tình nói cảm ơn với anh, sau đó nhìn Tiếu Tiêu.


Tiếu Tiêu nhìn cô một lát, nói: “Đằng sau tôi có phòng, cô mang đứa nhỏ vào đó đặt để nó ngủ đi. Bình thường có thể đứa nhỏ ở cửa hàng, bất quá cô phải quản tốt, hơn nữa không thể ảnh hưởng đến công việc. Chỗ này của tôi bao ba bữa cơm, nếu cô có thể làm cơm tốt, tôi và A Sanh không làm quá tốt.”


A Sanh là trợ lý của cô, nghe vậy ủy khuất nhìn cô.


Cô xoa thắt lưng, nói: “Về sau liền dựa vào em dạy cô ấy!”


A Sanh âm thanh thanh thúy: “Tốt.”


Hôm nay Uyển Tình ở đây căn bản không có làm cái gì, đứa nhỏ chưa quen với môi trường, vẫn luôn náo loạn, phần lớn thời gian cô đều ở bên cạnh đứa nhỏ. Đến chạng vạng, A Sanh đi làm cơm tối, cô thật đúng là sợ Tiếu Tiêu kêu bản thân, ngày mai không cần tới.


Hoàn hảo, Tiếu Tiêu kêu cô đi ăn cơm, ăn cơm tối xong nói: “Hôm nay cứ như vậy, cô tan tầm trước đi. Ngày mai mang theo đầy đủ đồ của đứa nhỏ, cần làm ở đây cả ngày, đừng để bọn nhỏ khóc suốt.”


Uyển Tình không có việc gì, mang theo đứa nhỏ về nhà. Trong nhà còn loạn thành một đoàn, cô dỗ ngủ đứa nhỏ, sau đó bắt đầu dọn dẹp. Phòng ở bên ngoài hành lang còn có bùn nhão, Uyển Tình nhìn, trong lòng thở dài, hoàn hảo ở chỗ Tiếu Tiêu đã bao ba bữa, bằng không thứ này sao có thể nấu cơm? Chỉ nhóm lửa cũng khó, cô nói không biết thì nên chạy đi đâu tìm, hống chi cần mua gạo, thùng đựng gạo cô đều không có.


Đột nhiên, cô thấy Miểu Miểu từ rừng trúc phía sau đi tới. Phòng của bà nội Từ Nhị, trùng hợp đối diện với rừng trúc, Miểu Miểu vừa đi ra liền nhìn thấy cô, vội vàng chạy tới: “Xảy ra chuyện gì?”


Ngày hôm qua náo loạn lớn như vậy, hàng xóm đều nghe qua một ít, cũng một ít đến xem, cũng biết co chuyện lớn xảy ra. Hôm nay ông chủ Văn nghe được, quay về nói với người trong nhà. Miểu Miểu nghe xong, lập tức tìm đến Uyển Tình.


Uyển Tình nói: “Đứa nhỏ không phải là của Từ Trọng.”


Miểu Miểu sửng sốt, mạnh bỏ tay cô ra, hai mắt không thể tin trừng cô. Đó là người đàn ông cô thích, cô nghĩ người phụ nữ này rất tốt, thành tâm thành ý chúc phúc bọn họ! Kết quả từ Trọng lại chết, Từ Trọng tốt như vậy……Đứa nhỏ cư nhiên không phải là của Từ Trọng!


Miểu Miểu nhất thời cảm thấy nhìn nhầm cô, xoay người bước đi. Uyển Tình từ khi rời đi chỗ này, cũng chưa gặp lại qua cô.


Uyển Tình ở trong cửa hàng của Tiếu Tiêu, dần dần cảm nhận được ông chủ Văn nói như thế___Tiếu Tiêu là người mạnh miệng nhưng lại dễ mềm lòng.


Tiếu Tiêu biết được Uyển Tình đã chuyển ra Từ gia, một tháng còn phải trả ba trăm đồng tiền thuê phòng, vô cùng khó chịu, liền kêu Uyển Tình chuyển tới bên trong. Cô và A Sanh đều ở trên lầu của cửa hàng, mấy phòng ở bên dưới, thật sự rất rộng, dù sao cũng để không, cô cũng không lấy tiền thuê nhà Uyển Tình.


dạy chữ cho chúng, lấy sách vở và bút của mình cho bọn chúng chơi đùa.


Uyển Tình không chuẩn bị đưa con đến nhà trẻ. Tiền bạc của Từ gia sắp trả xong rồi, sau khi trả xong cô sẽ đi, cùng trở về thành phố A cho bọn chúng đi học.


Buổi sáng sớm nay, Uyển Tình mang con đến trong tiệm, Kiều Kiều đang định đi ra cửa, nói với cô: “Dì, cháu đến chỗ ông nội, để cháu mang em trai và em gái đi chơi đi.”


“Cái này không tốt lắm.” Uyển Tình nói.ai muốn đọc trước liên hệ


“Cô để nó mang đi đi.” Tiếu Tiêu nói: “Hai đứa bé này, càng lớn càng làm ầm ĩ, một lát nữa tôi đi ra ngoài, cô đi theo tôi, một mình A Sênh có thể không trông được bọn chúng.”


Uyển Tình nói: “Vậy được rồi. Kiều Kiều đưa bọn chúng đi chơi là được rồi, không cho phép bọn chúng đi nghịch nước. Bọn chúng không nghe lời, gọi ông nội cháu đánh bọn chúng. Nếu nóng quá, ngàn lần đừng để chúng cởi áo ra, sẽ bị cảm đó!”


“Chúng con nghe rồi.” Đương Đương cong miệng lên, mẹ tốt xấu gì, lại có thể bảo người khác đánh bọn chúng, chắc chăn là không thương bọn chúng rồi! Hu hu...về sau phải cực kỳ ngoan ngoãn mới được.


“Vâng, con nghe lời đó.” Uyển Tình vuốt một cái lên mũi bé, lại ôm bé một cái.


Đương Đương nhếch miệng cười, ôm lấy cô: “Đương Đương nghe lời, mẹ đừng đánh.”


Đinh Đinh ôm lấy chân cô, đáng thương tội nghiệp nói: “Mẹ, con muoonsn Uông Uông...”


Uyển Tình thở dài, nói với Đương Đương trước: “Không đánh không đánh!”, lại nói với Đinh Đinh: “Hôm nào mẹ sẽ mua Uông Uông cho con, trước tiên đi chơi với anh chị đã nhé?”


“Mẹ gạt con.” Đinh Đinh đỏ hốc mắt lên, nước mắt lạch cạch rơi xuống, nắm lấy tay của Kiều Kiều và Đương Đương đi ra ngoài: “Không để ý tới mẹ rồi...”


Uyển Tình không nói gì, dặn dò: “Các con đi cẩn thận nhé!”


Tiếu Tiêu nhìn thoái qua, gọi điện thoại cho Văn lão đại: “Kiều Kiều nói muốn đi đến chỗ ba anh đó, mang theo Đinh Đinh và Đương Đương, anh nhanh chóng đi đưa chúng đi!”


Uyển Tình nói: “Qúa làm phiền mọi người rồi.” Kiều Kiều lớn như vậy, đi đến nhà của mình còn cần người đưa? Đều là vì có Đinh Đinh và Đương Đương, nên mới phiền đến Văn lão đại.


Tiếu Tiêu khoát tay: “Không sao, anh ấy chỉ mong như thế.”


Uyển Tình hiểu ý cười, Văn lão đại muốn phục hôn với Tiếu Tiêu, Tiếu Tiêu không đồng ý, vì thế đã ở cùng một chỗ với con gái.


Con đi rồi, người lớn rốt cuộc có thể chuyện tâm làm việc, Uyển Tình chỉnh lại đống vải vụng, cầm lấy mấy khói nhìn nhìn, hỏi Tiếu Tiêu: “Chị Tiếu Tiêu, những đống vải này chị còn cần không?”


Tiếu Tiêu cười hỏi: “Lại muốn lấy làm quần áo cho con em hả?”


Uyển Tình thở dài: “Quần áo em làm sao tốt bằng chị được? Cám ơn chị rồi!”


Tiếu Tiêu thấy cô làm quần áo khó coi, liền tự mình ra tay, làm vài bộ. Uyển Tình cảm thấy, so với mấy cửa hàng quần áo trẻ em, còn tốt hơn nhiều.


“Chị ngứa ngáy tay chân!” Miệng Tiếu Tiêu cứng, lòng mềm hừ một tiếng, thấy cô cầm vài sắc vải lẻ nói: “Cái này làm quấn áo xấu lắm.”


“Không phải làm quần áo, là làm Uông Uông, từ khi Uông Uông chết, Đinh Đinh vẫn chưa thật sự cười.”


Uông Uông là một con chó bị què một chấn, có một ngày chạy đến trước cửa nhà cô, cô liền giữ lại. Đinh Đinh cực kỳ thích nó, mỗi ngày đều lấy tay kiểm tra, thân thể nhỏ bé chỉ có chút sức lực cũng phải ôm lấy. Vốn không có đặt tên cho chó, là Đinh Đinh nghe được tiếng nó kêu, bi bô tập nói liền gọi nó là Uông Uông.


Uông Uông cực kỳ ngoan, tuy thiếu chân, nhưng có thể trông nhà, có thể chạy quanh mấy đứa trẻ, đùa chúng vui vẻ, thường đi theo ba mẹ con bọn họ tới trong cửa hàng.


Nhưng là tháng trước, Uông Uông bị bệnh mà chết, Uyển Tình sinh bệnh còn không nỡ uống thuốc, Uông Uông sinh bệnh, bởi vì nhìn thấy ánh mắt lo lắng của Đinh Đinh, lại còn mang nó đến bác sĩ thú y hai lần, nhưng về sau vẫn không thể cứu được.ai muốn đọc trước liên hệ


Tiếu Tiêu biết Uông Uông, dù sao thường xuyên chạy tới trong cửa hàng, nghe Uyển Tình nói xong, hỏi: “Em muốn làm Uông Uông? Em đến cửa hàng bán thú mua cho bé một con chó là được mà?”


“Chị nghĩ là em chưa nghĩ đến sao?” Uyển Tình nói: “Tìm khắp nơi rồi, con bé đều không thích.”


Sau khi Uông Uông chết, Đinh Đinh khóc rất nhiều, Uyển Tình rất đau lòng, đã nghĩ mua cho cô một con. Nhớ lại nuôi chó dễ bị bệnh, đã nghĩ mua một con rồi, kết quả con gái nhà người ta thích búp bê vải đồ chơi, Đinh Đinh lại liếc một cái cũng không thèm.


Uyển Tình nhớ lại, vậy thì mang cô đến chỗ bán cho xem. Nhiều loại chó đa dạng màu sắc, Đinh Đinh vừa bắt lấy chân trước, không bị thiếu, liền quay đầu khóc ròng nói với Uyển Tình: “Không phải Uông Uông...”


Uyển Tình liền buồn bực, đi đâu tìm được một con chó què chân như Uông Uông... Hiện đang nhìn kiện vải màu sắc này, giống như màu lông của Uông Uông, cô liền đột nhiên nảy ra ý nghĩ, làm cho con bé đi, 3 chân.


có nghĩ cách, Uyển Tình cũng không thể làm được luôn, dù sao cũng còn công việc. Cô để đống vải sang một bên, bày ra đơn đặt hàng của khách, chuẩn bị vải làm quần áo. Lập tức sắp hết năm, mọi người may quần áo rất nhiều.


Tiếu Tiêu nói: “Em đừng làm cái kia, lấy hai kiện áo bành tô của bà nội Kim ra, chúng ta đưa đến cho bà.”


Bà nội Kim ở căn nhà sau lưng núi nhà Từ gia, là khách quen của cửa hàng này, có thể nói cửa hàng của Tiếu Tiêu, hơn nửa thu nhập đều là từ bà ấy. Uyển Tình cảm thấy bà ấy không đơn giản, hỏi qua Tiếu Tiêu một lần, Tiếu Tiêu nói cứ kiếm tiền là được, cái khác không cần lo.


Uyển Tình nhớ rõ Từ Trọng nói qua Tiếu Tiêu là bà con thân thích của bà nội Kim, nghe cô nói như thế, đoán là cô không muốn nói ra, liền không hỏi lại. ở trogn này làm việc hai năm, bà nội Kim đã làm nhiều quần áo, đều là Tiếu Tiếu và A Sênh đưa qua, cô chưa từng đi qua. Hiện giờ nghe nói Tiếu Tiêu muốn dẫn mình đi, cực kỳ nghi ngờ: “Em?”


“Uhm, quan trọng là em đã học được nhiều thứ.”


Uyển Tình sửng sốt một chút, nói: “Chị Tiếu Tiêu, em chuẩn bị hết năm nay sẽ xin nghỉ...”


Tiếu Tiêu sửng sốt nói: “Sao còn muốn hết năm, hiện tại đi với chị đi. A Sênh đến đây, bất tiện!”


a Sênh: cô mới bất tiện.


“A...” Uyển Tình vì thế cầm theo áo bành tô, đi theo Tiếu Tiêu vào trong thôn. Lần trước đi vào trong đó, vẫn là Từ Trọng mang cô đi, một đường leo lên, tâm tình hơi chút trầm trọng.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom