Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Bảo Bối Của Tổng Tài Ác Ma - Chương 93-2: Liệu có thể ở cạnh em
Gia Thành cùng ông nội của Băng Băng nói chuyện tại phòng làm việc chủ tịch ở công ty Vũ Thị
"Cậu nói đi, cậu là ai, sao lại tìm được cháu gái của tôi. Chỉ cần cậu kể tất cả mọi chuyện thì nếu cậu có yêu cầu gì thì tôi sẽ kêu người thực hiện để báo đáp vì cậu đã tìm được cháu gái tôi. Nhưng tôi chỉ cần sau này cậu không gặp cháu tôi nữa là được" ông nói một giọng nghiêm chỉnh
Gia Thành trả lời "Cháu tên là Hồ Gia Thành. Chủ tịch công ty HNT"
Anh thở dài kể lại "Thật ra là do lúc đang đi trên đường thì nhìn thấy Băng Băng ngất sỉu trên đường nên cháu mới đưa Băng Băng tới bễnh viện. Nhưng không ngờ đó lại là bệnh viện mà Băng Băng đang điều trị"
"Còn yêu cầu thì cháu không có yêu cầu gì cả. Giúp người là chuyện cháu nên làm thôi" môi anh hơn nhếch lên. Gì chứ ý ông ta chẵng lẽ anh không hiểu, ông ta tưởng anh nhà nghèo nên mới kêu anh tránh xa cháu gái ông ta ra chứ gì, hức, anh không cần
"Thật ra ý tôi không phải là không đồng ý cho cậu gặp cháu gái tôi. Mà lý do là vì cẫu cũng biết cháu gái tôi thần trí không đươc ổn đĩnh như những thiếu nữ khác, nên cậu cũng thấy cháu gái tôi nó cứ bám theo cậu mãi. Lỡ như cẫu còn gặp nó nữa thì biết đâu nó sẽ cứ dính theo cậu không chịu buông, thì lúc đó gia đình chúng tôi cảm thấy thật có lỗi với cậu. Cậu là môt thiếu gia còn là chủ tịch của môt công ty lớn thì làm sao có thể có cảm tình với cháu gái tôi cơ chứ, nên đó là lý do tôi không muốn cậu gặp cháu gái tôi nữa"
Anh như bị đứng hình câm nín trước những lời nói của Vũ Thừa Anh, thì ra anh đã nghĩ sai về ông rồi "Nếu cháu nói là cháu muốn chăm sóc Băng Băng thì sao" anh trầm lặng nói
Ông cười "Cậu đừng có nói đùa như vậy chứ. Môt chủ tịch như cậu thì làm sao chăm sóc được đứa cháu khờ khạo của tôi"
Anh nghiêm túc nói "Cháu không đùa. Từ lần đầu tiên gặp Băng Băng thì cháu đã có cảm giác với cô ấy rồi. Mong anh để cháu chăm sóc cho Băng Băng"
"Cậu nói thật sao chủ tịch Hồ"
"Vâng, những gì cháu nói đều là sự thật"
Ông điềm tĩnh nói "Nếu cậu muốn chăm sóc cho cháu gái ôi thì cậu phải hứa với tôi một số chuyện"
"Ông cứ nói, cháu nhất định sẽ hứa với ông"
"Cậu không được làm cho Băng Băng buồn, không được để cho nó rơi một giọt nước mắt nào vì cậu. Cậu nhất định phải chăm sóc và bảo vệ cho con bé thật tốt, không để bất cứ ai làm tổn thương đến con bé. Nếu không, tôi có thể cho Băng Băng ở cạnh cậu thì cũng có thể để cho Băng Băng rời xa cậu mãi mãi, và sẽ không bao giờ để cho con bé gặp lại cậu thêm một lần nào nữa"
Anh gật đầu khẳng định "Cháu hứa với ông. Cháu nhất định sẽ không làm cho Băng Băng tổn thương, cháu sẽ luôn đặt cô ấy lên hàng đầu trong thế giới của cháu"
"Cậu nói đi, cậu là ai, sao lại tìm được cháu gái của tôi. Chỉ cần cậu kể tất cả mọi chuyện thì nếu cậu có yêu cầu gì thì tôi sẽ kêu người thực hiện để báo đáp vì cậu đã tìm được cháu gái tôi. Nhưng tôi chỉ cần sau này cậu không gặp cháu tôi nữa là được" ông nói một giọng nghiêm chỉnh
Gia Thành trả lời "Cháu tên là Hồ Gia Thành. Chủ tịch công ty HNT"
Anh thở dài kể lại "Thật ra là do lúc đang đi trên đường thì nhìn thấy Băng Băng ngất sỉu trên đường nên cháu mới đưa Băng Băng tới bễnh viện. Nhưng không ngờ đó lại là bệnh viện mà Băng Băng đang điều trị"
"Còn yêu cầu thì cháu không có yêu cầu gì cả. Giúp người là chuyện cháu nên làm thôi" môi anh hơn nhếch lên. Gì chứ ý ông ta chẵng lẽ anh không hiểu, ông ta tưởng anh nhà nghèo nên mới kêu anh tránh xa cháu gái ông ta ra chứ gì, hức, anh không cần
"Thật ra ý tôi không phải là không đồng ý cho cậu gặp cháu gái tôi. Mà lý do là vì cẫu cũng biết cháu gái tôi thần trí không đươc ổn đĩnh như những thiếu nữ khác, nên cậu cũng thấy cháu gái tôi nó cứ bám theo cậu mãi. Lỡ như cẫu còn gặp nó nữa thì biết đâu nó sẽ cứ dính theo cậu không chịu buông, thì lúc đó gia đình chúng tôi cảm thấy thật có lỗi với cậu. Cậu là môt thiếu gia còn là chủ tịch của môt công ty lớn thì làm sao có thể có cảm tình với cháu gái tôi cơ chứ, nên đó là lý do tôi không muốn cậu gặp cháu gái tôi nữa"
Anh như bị đứng hình câm nín trước những lời nói của Vũ Thừa Anh, thì ra anh đã nghĩ sai về ông rồi "Nếu cháu nói là cháu muốn chăm sóc Băng Băng thì sao" anh trầm lặng nói
Ông cười "Cậu đừng có nói đùa như vậy chứ. Môt chủ tịch như cậu thì làm sao chăm sóc được đứa cháu khờ khạo của tôi"
Anh nghiêm túc nói "Cháu không đùa. Từ lần đầu tiên gặp Băng Băng thì cháu đã có cảm giác với cô ấy rồi. Mong anh để cháu chăm sóc cho Băng Băng"
"Cậu nói thật sao chủ tịch Hồ"
"Vâng, những gì cháu nói đều là sự thật"
Ông điềm tĩnh nói "Nếu cậu muốn chăm sóc cho cháu gái ôi thì cậu phải hứa với tôi một số chuyện"
"Ông cứ nói, cháu nhất định sẽ hứa với ông"
"Cậu không được làm cho Băng Băng buồn, không được để cho nó rơi một giọt nước mắt nào vì cậu. Cậu nhất định phải chăm sóc và bảo vệ cho con bé thật tốt, không để bất cứ ai làm tổn thương đến con bé. Nếu không, tôi có thể cho Băng Băng ở cạnh cậu thì cũng có thể để cho Băng Băng rời xa cậu mãi mãi, và sẽ không bao giờ để cho con bé gặp lại cậu thêm một lần nào nữa"
Anh gật đầu khẳng định "Cháu hứa với ông. Cháu nhất định sẽ không làm cho Băng Băng tổn thương, cháu sẽ luôn đặt cô ấy lên hàng đầu trong thế giới của cháu"
Bình luận facebook