Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 47: Bình yên trước bão lớn
Kết thúc cuộc họp cổ đông tại Bạch gia.
Bạch Lâm Cảnh bị truy tố về tội gian lận kinh doanh, nhưng hoãn thi hành án do đang điều trị bệnh.
Chủ tịch mới lên thay là Hoắc Tần Phong. Dưới sự giám sát của anh và HĐQT, anh giao lại Bạch Lâm cho Bạch Uyển Đồng quản lý với chức vụ cũ là tổng giám đốc.
Vì chuyện này mà Nguyệt Dực và Nhược San một lần nữa không thể tách rời. Nhược San quyết định ở lại, vì lý thì do bản hợp đồng bán mình với Nguyệt Dực còn chưa hết hạn, vì tình thì cô muốn giữ chút tài sản cuối cùng lại cho Bạch Uyển Đồng.
Còn với Nguyệt Dực, ít nhiều sự sụp đổ của Bạch gia cũng có phần do anh gây nên, giúp Bạch Uyển Đồng gây dựng lại, cũng là bù đắp tổn thất cho cô ấy.
- ---------------
8 giờ tối tại biệt thự của Hoắc Tần Phong.
Nhược San thấp thỏm đi đi lại lại ngoài ban công, chốc chốc đưa mắt nhìn về phía cửa. Đã hai ngày sau khi cuộc họp cổ đông ở Bạch Lâm diễn ra, cô vẫn chưa hề thấy Hoắc Tần Phong trở về.
Không hiểu sao tâm trạng hôm nay của cô khá bất an, mọi chuyện bình yên đến độ khiến người ta lo sợ, cứ như đất trời trước mỗi cơn bão lớn, thường mang dáng vẻ tĩnh lặng lạ thường.
Bất giác cô đưa tay ôm lấy bờ vai mỏng, cảm giác gió cuối thu thổi tới khiến da thịt cô mát lạnh. Cô thèm cảm giác được nằm trọn trong lòng của Hoắc Tần Phong, tham lam hít lấy mùi hương nam tính, ấm áp từ da thịt anh toả ra.
Đôi lúc cô yếu đuối đến mức không thể làm chủ được bản thân mình, là cô không rõ ràng, cô hiểu nếu tình cảm của cô cứ mập mờ như thế này, sẽ chỉ khiến cả hai chìm đắm trong đau khổ mà thôi. Nhưng ở bên cạnh người đàn ông mà mình yêu, buộc bản thân thôi nhung nhớ, cô thật sự không làm được.
Cùng lúc ấy, ở một quán cafe sang trọng, cách AJP không bao xa.
Hoắc Tần Phong trầm mặc ngồi trên ghế, gương mặt lạnh lẽo không chút cảm xúc, xung quanh dường như tỏa ra thứ hàn khí muốn dọa người.
Trước mặt anh lúc này là Mỹ Kì và Lưu Dịch Quân, sau khi thấy cái gật đầu của chồng mình, Mỹ Kì liền đặt trước mặt Hoắc Tần Phong một văn kiện đựng trong phong bì trắng, căng thẳng nói:
"Hoắc tổng, ngài hãy tự mình xem những thứ này đi."
Hoắc Tần Phong còn không thèm liếc những thứ đó lấy một cái, chỉ thản nhiên rút ra một điếu thuốc rồi châm lửa hút, sau khi nhả ra làn khói trắng mỏng manh, anh mới chầm chậm cất lời:
"Muốn gì thì nói thẳng, tôi không có nhiều thời gian."
"Hoắc tổng, ngài chớ nóng vội, chúng tôi đến đây là có ý tốt, muốn giúp ngài vạch trần một người."
Lưu Dịch Quân sợ Hoắc Tần Phong rời đi, nên vội vàng chen vào. Nói xong, hắn ta tự mình mở phong bì, lấy ra bản xác nhận dấu vân tay.
"Ngài xem đi! Chuyện này thật sự liên quan rất lớn đến Uyển Đồng."
Hoắc Tần Phong nhíu mày nhìn Lưu Dịch Quân, cũng vì ban đâu hai người đó nhắc đến cái tên Uyển Đồng, nên anh mới phải phí thời gian ngồi đây cùng họ. Vì vậy, khi thấy Lưu Dịch Quân nôn nóng đưa thứ đó đến trước mặt anh, Hoắc Tần Phong liền thuận tay cầm lấy.
Trên đó là kết quả dấu vân tay kèm theo ảnh của Bạch Uyển Đồng, còn lại là dấu vân tay của một người nữa chưa được xác định.
"Cái gì đây?" Hoắc Tần Phong khó chịu nhìn hai người họ hỏi.
"Hoắc tổng, tôi nói cho ngài biết, đây chính là...." Mỹ Kì vừa nói đến đó, liền bị Lưu Dịch Quân cầm chặt tay tỏ ý ngăn lại.
Vài giây sau, hắn bắt đầu giở giọng đáng thương:
"Hoắc tổng... ngài cũng thấy, giờ Bạch gia đã lâm vào tình cảnh khó khăn như thế. Nếu có thể... ngài hãy giúp vợ chồng chúng tôi, đổi lại, chúng tôi sẽ giúp ngài vạch trần kẻ giả mạo đó."
Tờ giấy suýt chút nữa rơi khỏi tay Hoắc Tần Phong, rất nhanh liền bị anh giữ chặt lại. Đáy mắt tựa hồ băng rạn vỡ.
Anh nhấn mạnh lại 3 từ cuối của Lưu Dịch Quân: "Kẻ giả mạo?"
"Vâng! Chính là kẻ giả mạo."
"Nói rõ hơn đi!" Hoắc Tần Phong lạnh lùng ra lệnh.
Trái lại, Lưu Dịch Quân biết cá đã cắn câu, động tác không nhanh không chậm lấy ra một bản cam kết đã được in sẵn, đẩy về phía Hoắc Tần Phong.
"Hoắc tổng, không phải tôi không tin ngài, mà tôi chỉ muốn có gì đó đảm bảo một chút."
Hoắc Tần Phong lướt ánh mắt đầy sát khí qua tờ giấy đặt ở dưới bàn. Không do dự mà đặt bút ghi ra một con số, kèm theo đó chữ ký của mình.
Ánh mắt của hai vợ chồng Mỹ Kì sáng rực lên, dù không nói với nhau lời nào, nhưng sự sung sướng đều đã được lộ rõ trên khuôn mặt họ.
Vốn vợ chồng Mỹ Kì chỉ có chút ít cổ phiếu ở Bạch Lâm, nhưng trong cơn bão tố vừa qua đều đã bị cuốn đi sạch. Đến cả cái biệt thự Bạch gia, nếu như Nhược San không van xin Hoắc Tần Phong giúp giữ lại, thì có lẽ nó cũng bị niêm phong mất rồi.
Trong giờ phút trắng tay, Mỹ Kì bèn nhớ đến những thứ liên quan đến Nhược San mà mẹ cô ta còn giữ lại, ngay lập tức bàn với Lưu Dịch Quân, dùng nó để ra điều kiện trao đổi cùng Hoắc Tần Phong.
"Bây giờ thì nói đi! Kẻ giả mạo các người nhắc đến là sao?"
Lúc này Lưu Dịch Quân ôm bản giao dịch có chữ ký của Hoắc Tần Phong vào lòng, huých nhẹ vào tay Mỹ Kì một cái, Mỹ Kì căng thẳng hít một hơi, trả lời:
"Hoắc tổng! Tôi nói cho ngài biết điều này, thật ra Bạch Uyển Đồng hiện tại chính là một kẻ giả mạo. Cô ta đã thay Uyển Đồng lừa tất cả mọi người. Mẹ tôi đã lén kiểm tra ADN nhưng tên thư ký khốn kiếp đó đã giở thủ đoạn hòng qua mắt được cha tôi. Nhưng có một thứ mà bọn họ không ngờ đến, đó chính là dấu vân tay của cô ta đã để lại trong phòng của Bạch Uyển Đồng, nó hoàn toàn không trùng khớp."
Nói đến đây, Mỹ Kì chỉ vào dấu vân tay còn lại trên biên bản xác nhận.
"Ngài xem, mẹ tôi không thể điều tra ra thân phận của cô ta là ai? Nhưng tôi tin với thế lực của ngài, chắc chắn sẽ tra ra được mọi chuyện. Không những thế ngài xem đi, những bức ảnh này do em gái tôi vô tình chụp được, nhìn vào đó thấy rõ mối quan hệ của hai người này không bình thường chút nào."
"Hoắc tổng chuyện này ngài nhất định phải điều tra, đừng để cô ta dắt mũi. Với linh cảm của một người chị, tôi tin chắc cô ta không phải là em gái mình."
Từng lời nói của Mỹ Kì cứ mỗi lúc một mạnh mẽ hơn, như từng cú kích xuyên thẳng vào tâm trí của Hoắc Tần Phong, một từ cũng không bỏ sót.
Chưa khi nào anh lại dao động như lúc này. Bất kể là trước kia, tham gia đấu thầu hay giao dịch lên đến hàng chục tỷ USD, đứng trước những kẻ gạo cội lão làng, đầy mưu mô hiểm ác, anh cũng không bao giờ để đối phương nhìn thấy, dù chỉ là một chút biểu cảm khác lạ.
Vậy mà bây giờ, lời của những kẻ vô tích sự đó lại có ảnh hưởng đến anh lớn như vậy. Tâm trí anh hỗn loạn bất thường, ba từ "kẻ giả mạo" cứ lởn vởn trong đầu anh mà không thể nào thoát ra được.
Thấy Hoắc Tần Phong im lặng không nói gì, Mỹ Kì lo lắng khẽ gọi tên anh hai lần.
"Hoắc tổng, Hoắc tổng, ngài không sao chứ?"
Hoắc Tần Phong cầm chặt tấm ảnh chụp Nhược San đang ôm chặt Bách Tùng trong tay, không tự chủ được mà vò đến nhàu nát. Ánh mắt như thú hoang phóng đi sự chết chóc vào hai vợ chồng Mỹ Kì, cất giọng lạnh lẽo cảnh cáo:
"Số tiền đó, không phải tôi bỏ ra mua câu chuyện của các người. Mà tôi muốn các người hãy ngậm chặt miệng lại. Nếu trái lời tôi, sống không bằng chết."
...----------------...
"Bốppp"
"Tần Phong....tại sao?..."
"Đồ giả mạo! Thật là ghê tởm, là tôi đã nhìn nhầm cô, còn hết lòng yêu cô như vậy. Dám lừa dối tôi sao? Tôi sẽ tống cô vào tù, để cô phải nếm mùi đau khổ vì tội lỗi của mình."
"Đừng mà Tần Phong! Hãy nghe em giải thích... thật sự không phải như vậy... thật sự em không muốn lừa dối anh..."
"Mau bắt cô ta lại, nhanh lên!"
"Đừng mà! Đừng làm như thế với em..."
"ĐỪNG MÀ!"
Nhược San giật mình tỉnh giấc, cô trừng mắt nhìn lên trần nhà, vẻ mặt tràn ngập sự sợ hãi tột độ, không biết từ lúc nào mồ hôi đã ướt đẫm trên khuôn mặt nhợt nhạt của cô, cảm giác như vừa trải qua một giấc mơ vô cùng khủng khiếp vậy.
Nhược San phát hiện, cổ họng mình đã khô đến nóng rát, đến nỗi cô không thể nào mà khép miệng nuốt xuống được. Cố trấn tĩnh lồng ngực đang đập dồn dập, Nhược San bấu chặt lấy ga giường ngồi dậy.
Trong chút ánh sáng mập mờ, cô khó khăn lê từng bước về phía chiếc bàn đặt ở giữa gian phòng, rót ra một cốc nước, ngay khi vừa ngẩng đâu lên, đã bắt gặp ngay bóng dáng cao lớn lạnh lẽo đang ngồi trên ghế, nhìn chằm chằm vào cô.
Phút chốc, chiếc cốt tuột khỏi tay Nhược San, may thay lại rơi xuống tấm thảm bên dưới, cơ hồ không tạo ra âm thanh sắc bén nào.
Nhược San run đến mức cứng người, cô mấp máy cánh môi khô nóng nhìn vào Hoắc Tần Phong.
"Anh...có chuyện gì vậy? Tại sao... lại ngồi ở đây...?"
Hoắc Tần Phong khẽ cụp cánh mi rậm, giọng nói vô cùng dứt khoát:
"Chúng ta, kết hôn đi!"
Bạch Lâm Cảnh bị truy tố về tội gian lận kinh doanh, nhưng hoãn thi hành án do đang điều trị bệnh.
Chủ tịch mới lên thay là Hoắc Tần Phong. Dưới sự giám sát của anh và HĐQT, anh giao lại Bạch Lâm cho Bạch Uyển Đồng quản lý với chức vụ cũ là tổng giám đốc.
Vì chuyện này mà Nguyệt Dực và Nhược San một lần nữa không thể tách rời. Nhược San quyết định ở lại, vì lý thì do bản hợp đồng bán mình với Nguyệt Dực còn chưa hết hạn, vì tình thì cô muốn giữ chút tài sản cuối cùng lại cho Bạch Uyển Đồng.
Còn với Nguyệt Dực, ít nhiều sự sụp đổ của Bạch gia cũng có phần do anh gây nên, giúp Bạch Uyển Đồng gây dựng lại, cũng là bù đắp tổn thất cho cô ấy.
- ---------------
8 giờ tối tại biệt thự của Hoắc Tần Phong.
Nhược San thấp thỏm đi đi lại lại ngoài ban công, chốc chốc đưa mắt nhìn về phía cửa. Đã hai ngày sau khi cuộc họp cổ đông ở Bạch Lâm diễn ra, cô vẫn chưa hề thấy Hoắc Tần Phong trở về.
Không hiểu sao tâm trạng hôm nay của cô khá bất an, mọi chuyện bình yên đến độ khiến người ta lo sợ, cứ như đất trời trước mỗi cơn bão lớn, thường mang dáng vẻ tĩnh lặng lạ thường.
Bất giác cô đưa tay ôm lấy bờ vai mỏng, cảm giác gió cuối thu thổi tới khiến da thịt cô mát lạnh. Cô thèm cảm giác được nằm trọn trong lòng của Hoắc Tần Phong, tham lam hít lấy mùi hương nam tính, ấm áp từ da thịt anh toả ra.
Đôi lúc cô yếu đuối đến mức không thể làm chủ được bản thân mình, là cô không rõ ràng, cô hiểu nếu tình cảm của cô cứ mập mờ như thế này, sẽ chỉ khiến cả hai chìm đắm trong đau khổ mà thôi. Nhưng ở bên cạnh người đàn ông mà mình yêu, buộc bản thân thôi nhung nhớ, cô thật sự không làm được.
Cùng lúc ấy, ở một quán cafe sang trọng, cách AJP không bao xa.
Hoắc Tần Phong trầm mặc ngồi trên ghế, gương mặt lạnh lẽo không chút cảm xúc, xung quanh dường như tỏa ra thứ hàn khí muốn dọa người.
Trước mặt anh lúc này là Mỹ Kì và Lưu Dịch Quân, sau khi thấy cái gật đầu của chồng mình, Mỹ Kì liền đặt trước mặt Hoắc Tần Phong một văn kiện đựng trong phong bì trắng, căng thẳng nói:
"Hoắc tổng, ngài hãy tự mình xem những thứ này đi."
Hoắc Tần Phong còn không thèm liếc những thứ đó lấy một cái, chỉ thản nhiên rút ra một điếu thuốc rồi châm lửa hút, sau khi nhả ra làn khói trắng mỏng manh, anh mới chầm chậm cất lời:
"Muốn gì thì nói thẳng, tôi không có nhiều thời gian."
"Hoắc tổng, ngài chớ nóng vội, chúng tôi đến đây là có ý tốt, muốn giúp ngài vạch trần một người."
Lưu Dịch Quân sợ Hoắc Tần Phong rời đi, nên vội vàng chen vào. Nói xong, hắn ta tự mình mở phong bì, lấy ra bản xác nhận dấu vân tay.
"Ngài xem đi! Chuyện này thật sự liên quan rất lớn đến Uyển Đồng."
Hoắc Tần Phong nhíu mày nhìn Lưu Dịch Quân, cũng vì ban đâu hai người đó nhắc đến cái tên Uyển Đồng, nên anh mới phải phí thời gian ngồi đây cùng họ. Vì vậy, khi thấy Lưu Dịch Quân nôn nóng đưa thứ đó đến trước mặt anh, Hoắc Tần Phong liền thuận tay cầm lấy.
Trên đó là kết quả dấu vân tay kèm theo ảnh của Bạch Uyển Đồng, còn lại là dấu vân tay của một người nữa chưa được xác định.
"Cái gì đây?" Hoắc Tần Phong khó chịu nhìn hai người họ hỏi.
"Hoắc tổng, tôi nói cho ngài biết, đây chính là...." Mỹ Kì vừa nói đến đó, liền bị Lưu Dịch Quân cầm chặt tay tỏ ý ngăn lại.
Vài giây sau, hắn bắt đầu giở giọng đáng thương:
"Hoắc tổng... ngài cũng thấy, giờ Bạch gia đã lâm vào tình cảnh khó khăn như thế. Nếu có thể... ngài hãy giúp vợ chồng chúng tôi, đổi lại, chúng tôi sẽ giúp ngài vạch trần kẻ giả mạo đó."
Tờ giấy suýt chút nữa rơi khỏi tay Hoắc Tần Phong, rất nhanh liền bị anh giữ chặt lại. Đáy mắt tựa hồ băng rạn vỡ.
Anh nhấn mạnh lại 3 từ cuối của Lưu Dịch Quân: "Kẻ giả mạo?"
"Vâng! Chính là kẻ giả mạo."
"Nói rõ hơn đi!" Hoắc Tần Phong lạnh lùng ra lệnh.
Trái lại, Lưu Dịch Quân biết cá đã cắn câu, động tác không nhanh không chậm lấy ra một bản cam kết đã được in sẵn, đẩy về phía Hoắc Tần Phong.
"Hoắc tổng, không phải tôi không tin ngài, mà tôi chỉ muốn có gì đó đảm bảo một chút."
Hoắc Tần Phong lướt ánh mắt đầy sát khí qua tờ giấy đặt ở dưới bàn. Không do dự mà đặt bút ghi ra một con số, kèm theo đó chữ ký của mình.
Ánh mắt của hai vợ chồng Mỹ Kì sáng rực lên, dù không nói với nhau lời nào, nhưng sự sung sướng đều đã được lộ rõ trên khuôn mặt họ.
Vốn vợ chồng Mỹ Kì chỉ có chút ít cổ phiếu ở Bạch Lâm, nhưng trong cơn bão tố vừa qua đều đã bị cuốn đi sạch. Đến cả cái biệt thự Bạch gia, nếu như Nhược San không van xin Hoắc Tần Phong giúp giữ lại, thì có lẽ nó cũng bị niêm phong mất rồi.
Trong giờ phút trắng tay, Mỹ Kì bèn nhớ đến những thứ liên quan đến Nhược San mà mẹ cô ta còn giữ lại, ngay lập tức bàn với Lưu Dịch Quân, dùng nó để ra điều kiện trao đổi cùng Hoắc Tần Phong.
"Bây giờ thì nói đi! Kẻ giả mạo các người nhắc đến là sao?"
Lúc này Lưu Dịch Quân ôm bản giao dịch có chữ ký của Hoắc Tần Phong vào lòng, huých nhẹ vào tay Mỹ Kì một cái, Mỹ Kì căng thẳng hít một hơi, trả lời:
"Hoắc tổng! Tôi nói cho ngài biết điều này, thật ra Bạch Uyển Đồng hiện tại chính là một kẻ giả mạo. Cô ta đã thay Uyển Đồng lừa tất cả mọi người. Mẹ tôi đã lén kiểm tra ADN nhưng tên thư ký khốn kiếp đó đã giở thủ đoạn hòng qua mắt được cha tôi. Nhưng có một thứ mà bọn họ không ngờ đến, đó chính là dấu vân tay của cô ta đã để lại trong phòng của Bạch Uyển Đồng, nó hoàn toàn không trùng khớp."
Nói đến đây, Mỹ Kì chỉ vào dấu vân tay còn lại trên biên bản xác nhận.
"Ngài xem, mẹ tôi không thể điều tra ra thân phận của cô ta là ai? Nhưng tôi tin với thế lực của ngài, chắc chắn sẽ tra ra được mọi chuyện. Không những thế ngài xem đi, những bức ảnh này do em gái tôi vô tình chụp được, nhìn vào đó thấy rõ mối quan hệ của hai người này không bình thường chút nào."
"Hoắc tổng chuyện này ngài nhất định phải điều tra, đừng để cô ta dắt mũi. Với linh cảm của một người chị, tôi tin chắc cô ta không phải là em gái mình."
Từng lời nói của Mỹ Kì cứ mỗi lúc một mạnh mẽ hơn, như từng cú kích xuyên thẳng vào tâm trí của Hoắc Tần Phong, một từ cũng không bỏ sót.
Chưa khi nào anh lại dao động như lúc này. Bất kể là trước kia, tham gia đấu thầu hay giao dịch lên đến hàng chục tỷ USD, đứng trước những kẻ gạo cội lão làng, đầy mưu mô hiểm ác, anh cũng không bao giờ để đối phương nhìn thấy, dù chỉ là một chút biểu cảm khác lạ.
Vậy mà bây giờ, lời của những kẻ vô tích sự đó lại có ảnh hưởng đến anh lớn như vậy. Tâm trí anh hỗn loạn bất thường, ba từ "kẻ giả mạo" cứ lởn vởn trong đầu anh mà không thể nào thoát ra được.
Thấy Hoắc Tần Phong im lặng không nói gì, Mỹ Kì lo lắng khẽ gọi tên anh hai lần.
"Hoắc tổng, Hoắc tổng, ngài không sao chứ?"
Hoắc Tần Phong cầm chặt tấm ảnh chụp Nhược San đang ôm chặt Bách Tùng trong tay, không tự chủ được mà vò đến nhàu nát. Ánh mắt như thú hoang phóng đi sự chết chóc vào hai vợ chồng Mỹ Kì, cất giọng lạnh lẽo cảnh cáo:
"Số tiền đó, không phải tôi bỏ ra mua câu chuyện của các người. Mà tôi muốn các người hãy ngậm chặt miệng lại. Nếu trái lời tôi, sống không bằng chết."
...----------------...
"Bốppp"
"Tần Phong....tại sao?..."
"Đồ giả mạo! Thật là ghê tởm, là tôi đã nhìn nhầm cô, còn hết lòng yêu cô như vậy. Dám lừa dối tôi sao? Tôi sẽ tống cô vào tù, để cô phải nếm mùi đau khổ vì tội lỗi của mình."
"Đừng mà Tần Phong! Hãy nghe em giải thích... thật sự không phải như vậy... thật sự em không muốn lừa dối anh..."
"Mau bắt cô ta lại, nhanh lên!"
"Đừng mà! Đừng làm như thế với em..."
"ĐỪNG MÀ!"
Nhược San giật mình tỉnh giấc, cô trừng mắt nhìn lên trần nhà, vẻ mặt tràn ngập sự sợ hãi tột độ, không biết từ lúc nào mồ hôi đã ướt đẫm trên khuôn mặt nhợt nhạt của cô, cảm giác như vừa trải qua một giấc mơ vô cùng khủng khiếp vậy.
Nhược San phát hiện, cổ họng mình đã khô đến nóng rát, đến nỗi cô không thể nào mà khép miệng nuốt xuống được. Cố trấn tĩnh lồng ngực đang đập dồn dập, Nhược San bấu chặt lấy ga giường ngồi dậy.
Trong chút ánh sáng mập mờ, cô khó khăn lê từng bước về phía chiếc bàn đặt ở giữa gian phòng, rót ra một cốc nước, ngay khi vừa ngẩng đâu lên, đã bắt gặp ngay bóng dáng cao lớn lạnh lẽo đang ngồi trên ghế, nhìn chằm chằm vào cô.
Phút chốc, chiếc cốt tuột khỏi tay Nhược San, may thay lại rơi xuống tấm thảm bên dưới, cơ hồ không tạo ra âm thanh sắc bén nào.
Nhược San run đến mức cứng người, cô mấp máy cánh môi khô nóng nhìn vào Hoắc Tần Phong.
"Anh...có chuyện gì vậy? Tại sao... lại ngồi ở đây...?"
Hoắc Tần Phong khẽ cụp cánh mi rậm, giọng nói vô cùng dứt khoát:
"Chúng ta, kết hôn đi!"
Bình luận facebook