Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 50: Đời này em nợ anh
Khách sạn cao cấp Tân Hoàng.
Nhược San vừa đến nơi, đã thấy Nguyệt Dực đứng bên ngoài đợi cô. Sau khi đưa cô lên phòng của Bạch Uyển Đồng, thì anh cũng rời ra sảnh chính.
Nhược San chậm chạp bước vào bên trong căn phòng sang trọng, xung quanh đều được phủ một lớp mạ vàng theo phong cách hoàng gia quý phái.
Ở chiếc ghế chính giữa, là Bạch Uyển Đồng đang ngồi đó, ánh mắt chăm chú nhìn vào từng bước di chuyển của cô.
Ngay khi ánh mắt Uyển Đồng chạm vào khuôn mặt Nhược San, thì liền trở nên kinh ngạc đột độ, cô không giấu nổi sự bất ngờ mà reo lên:
"Giống quá! Quả thực rất giống, nhìn ở ngoài còn xinh đẹp hơn trong ảnh nữa, không thể tin được là Nguyệt Dực lại có thể tìm ra cô."
Nhược San dè dặt cúi đầu với tâm trạng vô cùng căng thẳng: "Chào chị....Uyển Đồng."
"À! Quên mất, cô là Đường Nhược San phải không? Nhược San, cô ngồi đi."
Nhược San khẽ nói hai từ "cảm ơn" sau đó tiến đến ngồi đối diện với Uyển Đồng, lúc này cô mới có đủ dũng khí nhìn trực diện vào cô ta.
Người phụ nữ này tuy có vẻ gầy đi, nhưng làn da lại trắng hơn, gương mặt cũng nhuận sắc hơn trước nhiều. Cô ta không trang điểm quá cầu kỳ, sắc sảo, mái tóc dài còn nhẹ vén sau vành tai, cơ hồ phảng phất chút phong cách giống cô đến kỳ lạ.
||||| Truyện đề cử: |||||
Uyển Đồng vừa rót ra một ly rượu, rồi đẩy đến trước mặt cô.
"Nhược San, tôi thực sự đã tỉnh dậy cách đây hơn một tháng rồi, nhưng vì điều kiện lúc đó chưa cho phép nên không thể bay về sớm hơn được. Xin lỗi, vì đã kéo cô vào chuyện rắc rối này."
"Không có gì đâu, tôi chẳng qua...cũng vì lợi ích của mình mà thôi."
"Cô! Hình như không được vui thì phải?"
Nhược San vội vàng xua tay phủ định.
"Không! Không phải thế! Uyển Đồng chị đừng hiểu nhầm, tôi lúc nào cũng mong chị sớm tỉnh lại."
Uyển Đồng cười nhạt một tiếng, kéo chiếc khăn choàng lụa Byfas lên cao, sau đó nâng ly rượu nên nhấp một ngụm nhỏ, bờ mi cong khẽ cụp xuống đầy ẩn ý.
"Nhược San, cô định tìm Hoắc Tần Phong nói chuyện gì sao?"
Cảm giác giống như kẻ vụng trộm bị bắt quả tang, cơ thể Nhược San phút chốc căng lên, cô cố né tránh ánh mắt của Uyển Đồng.
"Tôi..."
Lời Uyển Đồng đột ngột cắt ngang dáng vẻ ấp úng của cô.
"Tôi biết, trong thời gian qua, cô đã gặp không ít khó khăn. Lúc đầu khi tỉnh lại, nghe được tin một Bạch Uyển Đồng thứ hai xuất hiện, tôi đã choáng váng đến mức ngã quỵ, cho rằng cả cô và Nguyệt Dực đều có ý đồ bất chính với tài sản Bạch gia. Nhưng khi biết cô bị gã Tề Long đó rắp tâm ám hại, Hoắc Tần Phong và Nguyệt Dực lại cận kề giúp đỡ cô và Bạch Lâm như vậy, tôi mới hiểu ra rằng, chuyện cô đang làm tất cả đều là vì tôi."
Đáng lý nếu không phát sinh tình cảm với Hoắc Tần Phong, cô sẽ cho rằng đây là lời khen vô cùng chân thành từ Uyển Đồng mà vui vẻ đón nhận. Nhưng không phải, lời này là một sự cảnh cáo dành cho cô "tất cả vì tôi" nghĩa là cô đừng nên nảy sinh lòng tham gì hết, cái gì từ đầu là của cô ấy, đến lúc trả lại cũng phải trả đủ nguyên vẹn.
"Tiểu thư.... thật ra một xu của Bạch gia tôi cũng không có ý chiếm dụng, đã là của cô, thì sẽ là của cô. Tôi chẳng qua chỉ là một kẻ thay cô trông giữ mà thôi."
Từ đáy mắt sâu thẳm sắc sảo của Uyển Đồng phóng ra một tia lạnh lẽo, u tối. Cô ta cúi đầu nhếch miệng cười nhạt.
"Nhược San, có lúc tôi đã nghĩ rằng, có khi nào cô lại hy vọng tôi vĩnh viễn không bao giờ tỉnh lại không?"
Như một luồng sát khí chạy dọc sống lưng Nhược San, thân thể cô như trở nên bất động, đồng tử mở to phảng phất sự sợ hãi kinh ngạc "Có sao? Cô từng nghĩ đến chuyện tàn nhẫn như vậy sao? Không thể nào.... tuyệt đối không thể...nhưng cô từng tham lam muốn ở lại bên cạnh Hoắc Tần Phong cả đời, như vậy có khác nào cô đang mong Uyển Đồng mãi mãi không tỉnh dậy đó sao?"
"Làm sao... cô lại có ý nghĩ đáng sợ đó được?"
Thấy cô đã bị dọa cho khiếp sợ, Uyển Đồng phá lên cười thích thú.
"Haha... đùa cô thôi! Tôi biết người lương thiện, trong sáng như cô không thể nào có những ý nghĩ xấu xa đó được."
Dứt lời, Uyển Đồng đứng dậy bước đến phía bàn trang điểm, cầm theo một tờ giấy rồi đưa tới trước mặt Nhược San, giọng thanh thoát ra lệnh:
"Đường Nhược San, cô có thể dừng lại tại đây được rồi! Tôi giúp cô thanh toán hợp đồng."
Lời này rõ ràng lúc trước cô luôn hy vọng sớm được nghe thấy, nhưng đến khi thành hiện thực, sao lại thấy đau đớn thế này?
Cô ngồi lặng im trên ghế, từ từ đón lấy tờ giấy trên tay Uyển Đồng, vừa nhìn thấy dòng chữ "Thông Báo Chấm Dứt Hợp Đồng" mắt cô như nhoè đi.
Lời Uyển Đồng vẫn còn vang vọng đều bên tai.
"Ngoài điện thoại và chìa khoá xe, cô có thể lấy bất kỳ thứ nào ở căn hộ mà cô muốn. Ngoài ra tôi sẽ chu cấp thêm cho cô một khoản tiền, nếu có yêu cầu gì khác cô cứ việc nói ra, tôi sẽ đáp ứng. À! Còn chuyện này nữa, tôi đã giúp cô bán đi căn nhà cũ, số tiền đó đều được chuyển vào tài khoản của cô rồi."
Quá bất ngờ, Nhược San ngước đôi mắt đã ngấn lệ lên nhìn lên.
"Uyển Đồng, chị tại sao lại làm thế? "
Hai tay Uyển Đồng vội đặt lên vai Nhược San, ánh mắt tỏ vẻ thân thiện.
"Cô đừng kích động, cô giúp tôi, thì đương nhiên tôi phải giúp cô chứ? Tôi cũng đã tới bệnh viện thăm mẹ của cô rồi, bác sĩ nói nên đưa bà tới nơi có môi trường yên tĩnh, thoáng đãng, như thế sẽ tốt cho việc hồi phục hơn. Nên tôi đã quyết định thay cô, đưa bà ấy đến một bệnh viện rất tốt, cách xa thành phố ồn ào náo nhiệt này, còn chu đáo chuẩn bị sẵn cho hai người một căn nhà nữa."
Toàn thân Nhược San lúc này như trở nên tê liệt, rõ ràng Uyển Đồng không dùng sức, nhưng hai vai cô dường như đã nặng trĩu không có cách nào nhúc nhích được, mất một lúc sau, cô mới lắp bắp cánh môi lên tiếng.
"Chị... tại sao... lại làm như vậy...?"
Giữa khoảng cách rất gần, hai gương mặt xinh đẹp đều đang nhìn thẳng vào nhau, nhưng sắc thái lại hoàn toàn đối lập.
Ánh mắt Uyển Đồng nhìn cô, như muốn tước toạt sạch sẽ mọi ý nghĩ còn tồn đọng trong đầu.
"Cô không thấy, việc ở lại sẽ rất phiền phức sao? Nếu lỡ như ai đó biết chuyện, dùng nó để uy hiếp tôi hoặc cô, đến lúc đó không chừng cô và người nhà đều có thể sẽ gặp nguy hiểm."
Nhược San nuốt khan một cái, lời Uyển Đồng nói không phải là không có lý, nhất là cô và Bách Tùng đều đã trải qua loại truyện bắt cóc đáng sợ, chỉ là rời đi đột ngột thế này, cô thật sự cảm thấy không đành.
"Uyển Đồng, chị có thể cho tôi một chút thời gian sắp xếp được không?"
Uyển Đồng rời khỏi vai cô, thong thả đứng dậy.
"Không cần đâu, tôi đã cho người chuẩn bị cho cô chút đồ đạc, bây giờ cô cùng Nguyệt Dực phải lập tức rời khỏi thành phố K"
"Ngay bây giờ?" Nhược San kinh ngạc đứng phắt dậy.
"Đúng vậy! Trong đêm nay, cô phải lặng lẽ rời khỏi đây."
"Nhưng tôi...."
Thấy Nhược San đã có chút dao động, cánh mày Uyển Đồng liền cau lại với dáng vẻ vô cùng khó chịu.
"Nhược San, cô chẳng lẽ đã yêu Hoắc Tần Phong rồi sao?"
Bị đánh đúng điểm trí mạng, Nhược San nhất thời choáng váng, tay chân đều trở nên mềm nhũn, cô thất thần nhìn Uyển Đồng trả lời.
"Không c ccó..."
Uyển Đồng rất nhanh có thể nhìn ra, ngay lập tức liền quỳ xuống. Lần này, Nhược San bị chấn động hoàn toàn, hoảng hốt chạy đến đỡ lấy Uyển Đồng, nhưng cô ta nhất quyết không chịu đứng lên, trên khuôn mặt còn chảy dài hai dòng lệ.
"Nhược San, cô phải hứa với tôi một điều, sau khi rời khỏi đây, tuyệt đối không bao giờ được lộ diện, càng không được gặp lại Hoắc Tần Phong. Cô vẫn còn mẹ, vẫn còn em trai, một nhà ba người vẫn có thể vui vẻ như trước. Nhưng tôi không còn ai cả, đời này tôi chỉ có một mình Hoắc Tần Phong mà thôi."
Người phụ nữ kiêu ngạo chưa từng cúi đầu vì ai, giờ lại quỳ gối van xin cô vì những điều vốn dĩ thuộc về cô ấy. Chuyện này là một cú đả kích mạnh đến tâm hồn Nhược San, nó khiến cô trào lên cảm giác tội lỗi, xấu xa. Vì sự ích kỉ của mình cô suýt chút nữa phá đi hạnh phúc của người khác. Bây giờ nhân vật chính đã xuất hiện, đương nhiên kẻ thế thân như cô phải rời đi thôi.
Nhược San cắn chặt môi, ngửa cổ lên cao mong sao có thể nuốt ngược nước mắt vào trong. Sau cùng, chầm chậm gật đầu.
Cô không hề nói thêm với Uyển Đồng lời nào, cũng không còn tỉnh táo suy nghĩ cho bản thân, trong lòng chỉ nhớ về một người duy nhất, một mối tình cô day dứt khôn nguôi.
"Hoắc Tần Phong, đời này em nợ anh."
Nhược San vừa đến nơi, đã thấy Nguyệt Dực đứng bên ngoài đợi cô. Sau khi đưa cô lên phòng của Bạch Uyển Đồng, thì anh cũng rời ra sảnh chính.
Nhược San chậm chạp bước vào bên trong căn phòng sang trọng, xung quanh đều được phủ một lớp mạ vàng theo phong cách hoàng gia quý phái.
Ở chiếc ghế chính giữa, là Bạch Uyển Đồng đang ngồi đó, ánh mắt chăm chú nhìn vào từng bước di chuyển của cô.
Ngay khi ánh mắt Uyển Đồng chạm vào khuôn mặt Nhược San, thì liền trở nên kinh ngạc đột độ, cô không giấu nổi sự bất ngờ mà reo lên:
"Giống quá! Quả thực rất giống, nhìn ở ngoài còn xinh đẹp hơn trong ảnh nữa, không thể tin được là Nguyệt Dực lại có thể tìm ra cô."
Nhược San dè dặt cúi đầu với tâm trạng vô cùng căng thẳng: "Chào chị....Uyển Đồng."
"À! Quên mất, cô là Đường Nhược San phải không? Nhược San, cô ngồi đi."
Nhược San khẽ nói hai từ "cảm ơn" sau đó tiến đến ngồi đối diện với Uyển Đồng, lúc này cô mới có đủ dũng khí nhìn trực diện vào cô ta.
Người phụ nữ này tuy có vẻ gầy đi, nhưng làn da lại trắng hơn, gương mặt cũng nhuận sắc hơn trước nhiều. Cô ta không trang điểm quá cầu kỳ, sắc sảo, mái tóc dài còn nhẹ vén sau vành tai, cơ hồ phảng phất chút phong cách giống cô đến kỳ lạ.
||||| Truyện đề cử: |||||
Uyển Đồng vừa rót ra một ly rượu, rồi đẩy đến trước mặt cô.
"Nhược San, tôi thực sự đã tỉnh dậy cách đây hơn một tháng rồi, nhưng vì điều kiện lúc đó chưa cho phép nên không thể bay về sớm hơn được. Xin lỗi, vì đã kéo cô vào chuyện rắc rối này."
"Không có gì đâu, tôi chẳng qua...cũng vì lợi ích của mình mà thôi."
"Cô! Hình như không được vui thì phải?"
Nhược San vội vàng xua tay phủ định.
"Không! Không phải thế! Uyển Đồng chị đừng hiểu nhầm, tôi lúc nào cũng mong chị sớm tỉnh lại."
Uyển Đồng cười nhạt một tiếng, kéo chiếc khăn choàng lụa Byfas lên cao, sau đó nâng ly rượu nên nhấp một ngụm nhỏ, bờ mi cong khẽ cụp xuống đầy ẩn ý.
"Nhược San, cô định tìm Hoắc Tần Phong nói chuyện gì sao?"
Cảm giác giống như kẻ vụng trộm bị bắt quả tang, cơ thể Nhược San phút chốc căng lên, cô cố né tránh ánh mắt của Uyển Đồng.
"Tôi..."
Lời Uyển Đồng đột ngột cắt ngang dáng vẻ ấp úng của cô.
"Tôi biết, trong thời gian qua, cô đã gặp không ít khó khăn. Lúc đầu khi tỉnh lại, nghe được tin một Bạch Uyển Đồng thứ hai xuất hiện, tôi đã choáng váng đến mức ngã quỵ, cho rằng cả cô và Nguyệt Dực đều có ý đồ bất chính với tài sản Bạch gia. Nhưng khi biết cô bị gã Tề Long đó rắp tâm ám hại, Hoắc Tần Phong và Nguyệt Dực lại cận kề giúp đỡ cô và Bạch Lâm như vậy, tôi mới hiểu ra rằng, chuyện cô đang làm tất cả đều là vì tôi."
Đáng lý nếu không phát sinh tình cảm với Hoắc Tần Phong, cô sẽ cho rằng đây là lời khen vô cùng chân thành từ Uyển Đồng mà vui vẻ đón nhận. Nhưng không phải, lời này là một sự cảnh cáo dành cho cô "tất cả vì tôi" nghĩa là cô đừng nên nảy sinh lòng tham gì hết, cái gì từ đầu là của cô ấy, đến lúc trả lại cũng phải trả đủ nguyên vẹn.
"Tiểu thư.... thật ra một xu của Bạch gia tôi cũng không có ý chiếm dụng, đã là của cô, thì sẽ là của cô. Tôi chẳng qua chỉ là một kẻ thay cô trông giữ mà thôi."
Từ đáy mắt sâu thẳm sắc sảo của Uyển Đồng phóng ra một tia lạnh lẽo, u tối. Cô ta cúi đầu nhếch miệng cười nhạt.
"Nhược San, có lúc tôi đã nghĩ rằng, có khi nào cô lại hy vọng tôi vĩnh viễn không bao giờ tỉnh lại không?"
Như một luồng sát khí chạy dọc sống lưng Nhược San, thân thể cô như trở nên bất động, đồng tử mở to phảng phất sự sợ hãi kinh ngạc "Có sao? Cô từng nghĩ đến chuyện tàn nhẫn như vậy sao? Không thể nào.... tuyệt đối không thể...nhưng cô từng tham lam muốn ở lại bên cạnh Hoắc Tần Phong cả đời, như vậy có khác nào cô đang mong Uyển Đồng mãi mãi không tỉnh dậy đó sao?"
"Làm sao... cô lại có ý nghĩ đáng sợ đó được?"
Thấy cô đã bị dọa cho khiếp sợ, Uyển Đồng phá lên cười thích thú.
"Haha... đùa cô thôi! Tôi biết người lương thiện, trong sáng như cô không thể nào có những ý nghĩ xấu xa đó được."
Dứt lời, Uyển Đồng đứng dậy bước đến phía bàn trang điểm, cầm theo một tờ giấy rồi đưa tới trước mặt Nhược San, giọng thanh thoát ra lệnh:
"Đường Nhược San, cô có thể dừng lại tại đây được rồi! Tôi giúp cô thanh toán hợp đồng."
Lời này rõ ràng lúc trước cô luôn hy vọng sớm được nghe thấy, nhưng đến khi thành hiện thực, sao lại thấy đau đớn thế này?
Cô ngồi lặng im trên ghế, từ từ đón lấy tờ giấy trên tay Uyển Đồng, vừa nhìn thấy dòng chữ "Thông Báo Chấm Dứt Hợp Đồng" mắt cô như nhoè đi.
Lời Uyển Đồng vẫn còn vang vọng đều bên tai.
"Ngoài điện thoại và chìa khoá xe, cô có thể lấy bất kỳ thứ nào ở căn hộ mà cô muốn. Ngoài ra tôi sẽ chu cấp thêm cho cô một khoản tiền, nếu có yêu cầu gì khác cô cứ việc nói ra, tôi sẽ đáp ứng. À! Còn chuyện này nữa, tôi đã giúp cô bán đi căn nhà cũ, số tiền đó đều được chuyển vào tài khoản của cô rồi."
Quá bất ngờ, Nhược San ngước đôi mắt đã ngấn lệ lên nhìn lên.
"Uyển Đồng, chị tại sao lại làm thế? "
Hai tay Uyển Đồng vội đặt lên vai Nhược San, ánh mắt tỏ vẻ thân thiện.
"Cô đừng kích động, cô giúp tôi, thì đương nhiên tôi phải giúp cô chứ? Tôi cũng đã tới bệnh viện thăm mẹ của cô rồi, bác sĩ nói nên đưa bà tới nơi có môi trường yên tĩnh, thoáng đãng, như thế sẽ tốt cho việc hồi phục hơn. Nên tôi đã quyết định thay cô, đưa bà ấy đến một bệnh viện rất tốt, cách xa thành phố ồn ào náo nhiệt này, còn chu đáo chuẩn bị sẵn cho hai người một căn nhà nữa."
Toàn thân Nhược San lúc này như trở nên tê liệt, rõ ràng Uyển Đồng không dùng sức, nhưng hai vai cô dường như đã nặng trĩu không có cách nào nhúc nhích được, mất một lúc sau, cô mới lắp bắp cánh môi lên tiếng.
"Chị... tại sao... lại làm như vậy...?"
Giữa khoảng cách rất gần, hai gương mặt xinh đẹp đều đang nhìn thẳng vào nhau, nhưng sắc thái lại hoàn toàn đối lập.
Ánh mắt Uyển Đồng nhìn cô, như muốn tước toạt sạch sẽ mọi ý nghĩ còn tồn đọng trong đầu.
"Cô không thấy, việc ở lại sẽ rất phiền phức sao? Nếu lỡ như ai đó biết chuyện, dùng nó để uy hiếp tôi hoặc cô, đến lúc đó không chừng cô và người nhà đều có thể sẽ gặp nguy hiểm."
Nhược San nuốt khan một cái, lời Uyển Đồng nói không phải là không có lý, nhất là cô và Bách Tùng đều đã trải qua loại truyện bắt cóc đáng sợ, chỉ là rời đi đột ngột thế này, cô thật sự cảm thấy không đành.
"Uyển Đồng, chị có thể cho tôi một chút thời gian sắp xếp được không?"
Uyển Đồng rời khỏi vai cô, thong thả đứng dậy.
"Không cần đâu, tôi đã cho người chuẩn bị cho cô chút đồ đạc, bây giờ cô cùng Nguyệt Dực phải lập tức rời khỏi thành phố K"
"Ngay bây giờ?" Nhược San kinh ngạc đứng phắt dậy.
"Đúng vậy! Trong đêm nay, cô phải lặng lẽ rời khỏi đây."
"Nhưng tôi...."
Thấy Nhược San đã có chút dao động, cánh mày Uyển Đồng liền cau lại với dáng vẻ vô cùng khó chịu.
"Nhược San, cô chẳng lẽ đã yêu Hoắc Tần Phong rồi sao?"
Bị đánh đúng điểm trí mạng, Nhược San nhất thời choáng váng, tay chân đều trở nên mềm nhũn, cô thất thần nhìn Uyển Đồng trả lời.
"Không c ccó..."
Uyển Đồng rất nhanh có thể nhìn ra, ngay lập tức liền quỳ xuống. Lần này, Nhược San bị chấn động hoàn toàn, hoảng hốt chạy đến đỡ lấy Uyển Đồng, nhưng cô ta nhất quyết không chịu đứng lên, trên khuôn mặt còn chảy dài hai dòng lệ.
"Nhược San, cô phải hứa với tôi một điều, sau khi rời khỏi đây, tuyệt đối không bao giờ được lộ diện, càng không được gặp lại Hoắc Tần Phong. Cô vẫn còn mẹ, vẫn còn em trai, một nhà ba người vẫn có thể vui vẻ như trước. Nhưng tôi không còn ai cả, đời này tôi chỉ có một mình Hoắc Tần Phong mà thôi."
Người phụ nữ kiêu ngạo chưa từng cúi đầu vì ai, giờ lại quỳ gối van xin cô vì những điều vốn dĩ thuộc về cô ấy. Chuyện này là một cú đả kích mạnh đến tâm hồn Nhược San, nó khiến cô trào lên cảm giác tội lỗi, xấu xa. Vì sự ích kỉ của mình cô suýt chút nữa phá đi hạnh phúc của người khác. Bây giờ nhân vật chính đã xuất hiện, đương nhiên kẻ thế thân như cô phải rời đi thôi.
Nhược San cắn chặt môi, ngửa cổ lên cao mong sao có thể nuốt ngược nước mắt vào trong. Sau cùng, chầm chậm gật đầu.
Cô không hề nói thêm với Uyển Đồng lời nào, cũng không còn tỉnh táo suy nghĩ cho bản thân, trong lòng chỉ nhớ về một người duy nhất, một mối tình cô day dứt khôn nguôi.
"Hoắc Tần Phong, đời này em nợ anh."
Bình luận facebook