• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

New Bảo Bối Lắm Chiêu Của Tổng Tài (1 Viewer)

  • Bảo Bối Lắm Chiêu Của Tổng Tài - Chương 1-2

Đánh giá 10 sao cho truyện để bọn mình có động lực ra thêm chương nhanh nhé!

CHƯƠNG 1: XUẤT VIỆN​

Bệnh viện Nhân Dân số 4, thành phố S, khu vực ngoại thành.

Bức tường cao cao bao quanh bệnh viện với diện tích rộng lớn được bao bọc chắc chắn bằng bê tông cốt thép, chỉ vào được nhưng không ra được.

Chỉ cần những bệnh nhân được đưa đến bệnh viện này thì số được đưa ra ngoài rất ít, hầu hết bệnh nhân sẽ ở trong đó cho đến khi chết.


Vì sao, vì đây là viện tâm thần.

Các bức tường bốn phía xây còn cao hơn cả tường ở nhà tù, phòng trừ bệnh nhân chạy trốn nên thiết kế bảo đảm hơn cả nhà tù.

Bất kỳ người bệnh tâm thần nào được gửi đến thậm chí sẽ không có cơ hội trốn thoát trừ khi một thành viên trong gia muốn đón về.

Bệnh viện đặc biệt này đã tồn tại ở thành phố S đã rất nhiều năm rồi, vô số bệnh nhân bị đưa vào đây, cuối cùng thì bị khiêng ra ngoài, một khi bước vào rồi bước ra, chính là một đời.

An Chi Tố đã sống ở đó năm năm, những cảnh như thế này, đã nhìn thấy đến mức tê liệt rồi.


Nhưng cô luôn biết rằng cô nhất định có thể ra ngoài, chỉ là vấn đề thời gian sớm hay muộn mà thôi.

Có lẽ là ông trời sủng ái, An Chi Tố sống ngoan ngoãn suốt năm năm, năm năm qua cô không khóc lóc không náo loạn, phối hợp tiêm thuốc, phối hợp uống thuốc, hôm nay sau năm năm ở bệnh viện tâm thần này, cô cuối cùng cũng đã được chữa lành tâm lý, và có thể rời khỏi đây.

Buổi chiều mùa đông, ánh mặt trời ấm áp, ánh nắng vàng nhẹ nhàng rải trên tấm lưng gầy của An Chi Tố, cô đứng trước cánh cổng sắt nặng nề của bệnh viện, đợi cánh cổng sắt đã giam cầm năm năm tự do của cô từ từ mở ra.

Cạch... cạch... Ầm

Ròng rọc (*) của cánh cổng sắt cọ vào mặt đất phát ra âm thanh chói tai, giống như một cơn giông tố mùa hạ, cắt ngang sự yên tĩnh của buổi chiều.

(*) Ròng rọc: là một bánh xe có rãnh có thể quy quanh trục.

Một đôi chân đi giày vải từ trong cửa đi ra, nhìn dọc theo cổ chân mảnh khảnh, đôi chân thẳng tắp được bọc trong một chiếc quần trắng đã được giặt sạch.

Kiểu dáng quần jean hơi cũ, từ đầu gối đến túi quần, ống chân phải được thêu một hàng thêu tuyệt đẹp.

Hình thêu thủ công khéo tay tinh xảo, có lẽ là phần đáng giá nhất của chiếc quần này.

Nhích lên trên, chính là vòng eo nhỏ bé của An Chi Tố, trên người mặc một chiếc áo len trắng đơn giản, thuần khiết như gương mặt cô, không có một chút huyết sắc.

Gió bắc cuồn cuộn lướt qua thân thể suy yếu của cô, mái tóc rối bù theo gió, đường nét trên khuôn mặt thanh tú ẩn hiện trong tóc, mơ hồ có thể nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt vẫn còn đang ốm yếu, lộ ra vẻ lãnh đạm mê người của cô.

Bíp bíp!

Ngoài cổng viện có một chiếc ô tô màu trắng đang đậu cách An Chi Tố chỉ mười mét, chủ xe dựa vào cửa, có vẻ không kiên nhẫn, vươn tay ấn vô lăng hai lần.

An Chi Tố lần theo tiếng bíp còi thiếu kiên nhẫn của đối phương mà bước tới, bước chân của cô có hơi gấp gáp.

Trong nháy mắt khoảng cách mười mét đã rút ngắn lại, An Chi Tố liền duỗi hai tay, trao cho người tới một cái ôm rắn chắc.

“Giai Nhân, cuối cùng mình cũng ra ngoài rồi.”

Tống Giai Nhân nhướng mày không vui, kéo cổ áo của An Chi Tố ra khỏi người mình: “Đừng nói chuyện với mình bằng giọng điệu mà cậu vừa mới nói, không thích.”

An Chi Tố ngoan ngoãn gật đầu nói: "Vâng, luật sư của tôi, cảm ơn cô đã bớt thời gian bận rộn của mình để đón tôi, đại ơn đại đức này, suốt đời khó quên, chỉ có thể kiếp sau đền ơn trả nghĩa."

Tống Giai Nhân nghe vậy cảm thấy thoải mái, dùng tay ra hiệu: "Lên xe đi, coi như cậu ở cùng với mấy người tâm thần trong một thời gian dài chưa bị lây nhiễm, tâm trí vẫn còn minh mẫn, có thể phân biệt ân nhân của mình là ai."

An Chi Tố nghe lời lên xe, cô mới vừa cài dây dây an toàn, thì Tống Giai Nhân đã khởi động xe, và ném cho cô một túi hồ sơ bằng da màu vàng.

"Điện thoại, ví tiền, hộ chiếu, chứng minh thư và bằng lái xe đều đã xử lý cho cậu rồi." - Tống Giai Nhân là một luật sư, làm việc luôn nhanh nhẹn, An Chi Tố trước khi được ra ngoài, cô ấy đã giúp cô chuẩn bị xong tất cả những giấy tờ chứng nhận.

“Ngọc bội mà mình muốn cậu cầm theo, có mang đến không?” - An Chi Tố mở tệp tài liệu ra, cô không có nhìn mấy thứ khác, việc đầu tiên là tìm những thứ quan trọng nhất đối với cô.

“Ngọc bội không có ở trong cái đó, nó ở trong ngăn kéo trước mặt cậu đấy.” - Tống Giai Nhân đưa một ngón tay chỉ vào ngăn kéo xe ở trước mặt cô.

An Chi Tố gật đầu mở ngăn kéo, từ bên trong lấy ra một chiếc hộp gấm, mở hộp gấm ra, bên trong có một miếng ngọc bội hình tròn.

Đó chỉ là một miếng ngọc có kiểu dáng đơn giản, có vẻ không có giá trị gì, nhưng đối với An Chi Tố hiện tại đây là thứ quý giá nhất của cô.

An Chi Tố đem miếng ngọc bội đặt vào trong lòng bàn tay, nắm thật chặt, nhìn phong cảnh đang khuất dần ở bên ngoài cửa sổ xe.

Một lúc lâu sau, dường như cuối cùng cô cũng hạ quyết tâm, giọng nói tựa như từ phía chân trời xa xôi truyền đến: “Giai Nhân, chở mình đến tập đoàn tài chính Thịnh Thế.”

Chương 2: Thỏa thuận đính hôn


Một lúc lâu sau, dường như cuối cùng cô cũng hạ quyết tâm, giọng


nói tựa như từ phía chân trời xa xôi truyền đến: “Giai Nhân, chở mình đến tập đoàn tài chính Thịnh Thế.”


Tập đoàn tài chính Thịnh Thế.


Khu trung tâm tài chính ở thành phố s, nơi mà mỗi tấc đất đều là tất vàng, tập đoàn tài chính Thịnh Thế 33 tầng sừng sững đứng ờ đó như một Optimus Prime


, tòa nhà tráng lệ giống như tên gọi của nó vậy, khắp nơi đều tỏa ra mùi sang trọng.


Optimus Prime là nhân vật trong tâm của loạt phim Transformers,


một nhân vật được xây dựng để trờ thành biểu tượng anh hùng của loài người, thủ lĩnh đáng tin cậy của các Autobots.


Mỗi năm vào mùa tốt nghiệp, vô số sinh viên tốt nghiệp có học vấn cao luôn cố gắng chen chân vào tập đoàn này để kiếm một công việc lương cao, đãi ngộ cao và đem lại vinh quang.


Mặc dù hiện tại không phải là mùa tốt nghiệp, nhưng tòa nhà vẫn chật ních người, ai nấy cũng đều rất bận rộn, giành giật từng phút từng giây để liều mạng làm việc, hận không thể tách một phút


thành hai phút để dùng.


Tầng cao nhất, là văn phòng của CEO.


Diệp Minh Hạo – CEO của tập đoàn Thịnh Thế, luôn luôn bận rộn hơn so với tất cả nhân viên, lúc này lại nhàn rỗi một cách lạ thường.


Tệp tài liệu đặt trên bàn làm việc của anh không phải là những hợp đồng trị giá hàng trăm triệu, tiền tỷ từ đối tác, hay những văn bản khẩn cấp, quan trọng đang chờ phê duyệt, cũng càng không phải là thứ đáng xem trong giờ làm


việc.


Tuy nhiên, một thứ không có giá trị thương mại như vậy, nhưng sau khi mở nó ra, tầm mắt anh lại không có dời đi mà còn nghiêm túc đọc từng chữ một.


Đối diện với anh, An Chi Tố ngồi thẳng lưng, chiếc ghế rộng khiến cho cô trông gầy đến lạ thường.


Hai tay khoanh trên đầu gối lại bán đứng cô phô ra sự căng thẳng ở trong lòng cô, cô chỉ có thể cố gắng kiềm chế và ngăn không cho người đàn ông đó nhìn thấu.


Người đàn ông đó rất cao, cho dù anh ta ngồi trên ghế vào lúc này, thân trên của anh ta cao đến mức có thể đè bẹp An Chi Tố.


Cái bóng do ánh nắng chiều hắt ra từ phía sau anh bao trùm lấy An Chi Tố như thể một ngọn núi đang đè lên cô, khiến cô khó thờ.


An Chi Tố nghĩ, đã mười lăm năm rồi không gặp lại Diệp Minh Hạo, anh ta trưởng thành càng đáng sợ hơn so với thời niên thiếu.


Đồng thời, anh ta trông còn kiên nhẫn hơn so với khi còn trẻ.


Thỉnh thoảng cô có liếc nhìn anh, ngũ quan cương nghị, các góc cạnh rõ ràng, và những đường nét lạnh lùng, tất cả đều bộc lộ một khí chất mà người khác không nên dây vào.


Ngay cả hàng mi mềm mại nhất cũng không còn mềm mại vì đôi mắt lạnh lùng.


Đây thực sự là một người đàn ông đẹp trai ra tới vũ trụ, nếu anh ta có thể dịu dàng hơn một chút, An Chi Tố nghĩ rằng cô có lẽ sẽ trở thành fan hâm mộ nhỏ của anh ta.


“Cô muốn đính hôn với tôi?” – An Chi Tố vẫn đang suy nghĩ lung tung, thì người đàn ông đối diện rốt cuộc cũng đã xem xong những gì cô đem tới.


Những gì An Chi Tố mang đến là một văn kiện thỏa thuận đính hôn, một văn kiện thỏa thuận rất dày, mà cô đã nhờ Tống Giai Nhân soạn trước.


“ừm!” – An Chi Tố ngẩng đầu lên nghênh đón ánh mắt lãnh đạm của người đàn ông, cô cố lấy hết dũng khí nhìn anh bằng một ánh mắt kiên định.


“Lại còn là giả sao?” – Giọng nói của Diệp Minh Hạo lại vang lên, nghe ra, rõ ràng là đang che giấu sự bất ngờ.


“Ừ!” – An Chi Tố trả lời càng thêm kiên định.


Bộp!


Diệp Minh Hạo khép tập thỏa thuận đính hôn lại, ném ra hai chữ: “Lý do?”


Diệp Minh Hạo hiện tại có chút hoang mang, nếu anh nhớ không lầm, người phụ nữ trước mặt này đã mười lăm năm anh không có gặp rồi.


Kể từ khi cô ấy mười tuổi, sau khi anh cùng mẹ tham gia đám tang của mẹ cô ấy, thì bọn họ đã không có bất kỳ liên lạc nào nữa.


Nếu không phải nhờ vào miếng ngọc bích kia, anh thậm chí còn không nhận ra cô.


“Không phải anh đã nói, chỉ cần tôi cầm miếng ngọc bích đến tìm anh, anh sẽ báo đáp ơn cứu mạng của tôi sao?” – An Chi Tố trấn định tinh thần, chỉ vào miếng ngọc bích ở trên bàn.


Diệp Minh Hạo gật đầu, anh thừa nhận rằng anh đã từng hứa với cô, nhưng anh không ngờ cô lại muốn anh trả ơn theo cách này.


Đính hôn giả?


Diệp Minh Hạo 800 năm mới có chút hiếu kì, đôi môi mỏng mím lại: “Tôi cần biết lý do cô đưa ra quyết định này rồi mới có thể cân nhắc có đồng ý hay không.”


“Nói thật sao?” – An Chi Tố hỏi.


Diệp Minh Hạo gật đầu.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom