Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 21
Trở về biệt thự Lâm gia, Tần Nguyệt Nhi chẳng nói câu nào. Có lẽ tinh thần cô vẫn bị sốc, chưa ổn định lại được. Lâm Ngạo Thiên không khỏi xót xa, theo Nguyệt Nhi bước vào phòng.
- Nguyệt Nhi, anh xin lỗi em.
Lâm Ngạo Thiên tỏ vẻ có lỗi, hắn hối hận vì đã đưa cô đi dự hôn lễ chết tiệt kia. Nguyêt Nhi lắc lắc đầu cười khổ:
- Không phải lỗi của anh, em thực sự bị đàn ông ruồng bỏ. Bị Phó Thành đá rồi còn mặt dày đến dự hôn lễ...ưm...
Lâm Ngạo Thiên không cho phép bảo bối nhỏ của mình nói như vậy. Lời nói của Nguyệt Nhi chưa kịp dứt thì nửa lời còn lại đã bị Lâm Ngạo Thiên nuốt trọn bằng một nụ hôn bá đạo. Bảo bối nhỏ ngốc nghếch này, sao em phải tự nói bản thân mình như vậy. Ai ruồng bỏ em hả, đàn ông ư? Tôi yêu em còn không kịp, sao nỡ ruồng bỏ em. Còn nữa tên cặn bã kia, tốt nhất em nên lãng quên hắn đi. Nếu em không quên được, tôi sẽ đích thân ra tay khiến em quên hắn.
Bị khoá bởi nụ hôn bá đạo hơn cả bá đạo, Nguyệt Nhi không chút phản kháng, cô chỉ biết bấu chặt lấy bả vai hắn để giữ cho mình thăng bằng. Dường như oxi trong cô đang bị hút dần bới hắn, cô thở hổn hiển nhanh chóng đẩy hắn ra:
- Bảo bối, ai dạy em cách hôn như vậy. Mũi để làm gì hả?
Từ nãy giờ hắn hôn cô, cô nhịn thở. Ngu xuẩn, ai cho phép cô nhịn thở như vậy, có biết là sẽ nguy hiểm không hả?
- Em...em không thở được mà.
Nguyệt Nhi uất ức nhìn Lâm Ngạo Thiên bằng ánh mắt ngấn nước. Hệt như con nai sợ hãi đang cầu xin sói.
- Ngu ngốc, mũi để làm gì?
Lâm Ngạo Thiên hạ giọng xuống, nhẹ nhàng lau đi hàng lệ trên mi cô. Đáng chết, ai cho phép cô khóc. Hắn ghét nhất là nhìn thấy phụ nữ khóc. Bộ dạng bây giờ của cô hệt như bộ dạng khi ở sân bay mà lần đầu hắn gặp cô.
- Hic...anh ức hiếp em..hic..
Nguyệt Nhi càng khóc to hơn, cái miệng nhỏ không nghe lời tủi thân khóc thút thít. Lâm Ngạo Thiên xót xa, cúi xuống một lần nữa ngậm lấy đôi môi đỏ mọng kia, nhè nhẹ hôn. Chiếc lưỡi tinh quái luồn vào trong khoang miệng cô, day dưa như đang đưa oxi vào để cô thở. Nụ hôn hoà lẫn với nước mắt của cô, mặn chát.
Lưu luyến rời đôi môi xinh đẹp kia, Lâm Ngạo Thiên không đành lòng mà cúi xuống hôn lấy hai trái đào đang phập phồng lên xuống lên xuống, bản thân hắn đã vượt quá giới hạn rồi. Bàn tay to lớn mang theo chút ấm áp, hư hỏng luồn xuống phía bên dưới mà thăm dò.
Do cơ thể Nguyệt Nhi quá nhạy cảm, vừa mới bị chút kích thích mà đã rên lên một tiếng đầy mê người. Cả người cô mềm nhũn không chút sức lực. Lâm Ngạo Thiên càng đẩy nhanh tốc độ, thuần thục xé bỏ bộ váy dạ tiệc đắt tiền. Tiếng "xoạt" vang lên trong không gian tĩnh mịch, quần lót bên trong bộ váy dạ hội kia cũng nhanh chóng bị cởi bỏ. Hắn tiếp tục đặt nụ hôn nóng bỏng lên chiếc eo thon gọn kia, từng bước mà tiến xuống dưới.
- A...ưm...dừng lại mà...
Nguyệt Nhi không chịu nổi nữa, cuối cùng cô lên tiếng cầu khẩn. Hàng mi cong vút run run do bị kích tình. Hai má cô đỏ hơn quả cà chua.
Lâm Ngạo Thiên xấu xa nhìn bảo bối nhỏ đang xấu hổ.
- Rồi em sẽ quen, thả lỏng đi.
Lâm Ngạo Thiên nhấc một chân cô gác lên vai mình, cúi xuống hôn lấy hơi mẫn cảm đang run rẩy kia. Nguyệt Nhi không ngừng thở dốc, chất lỏng trong cô bắt đầu chảy xuống thì nhanh chóng bị Lâm Ngạo Thiên "ăn" sạch.
- Tốt lắm, bảo bối thả lỏng.
Lâm Ngạo Thiên lại dùng lưỡi, đột ngột tiến vào trong hơn:
- Ưm..a...
Không nhịn được nổi sự kích thích lớn, Nguyệt Nhi bật thành tiếng. Tiếng ngân nga đầy kiều mị của cô như liều thuốc kích tình cực mạnh, nó khiến Lâm Ngạo Thiên thần trí điên đảo, mất hết kiểm soát.
- Bảo bối, em muốn quyến rũ chết tôi ư?
Lâm Ngạo Thiên không chậm trễ một giây, thảo bỏ lớp vải ngăn cách của mình ra, vật nam tính trong hắn đã sớm căng cứng, nay đã được giải thoát, rồi hắn mạnh mẽ tiến vào.
- Aaaa...ưm...Ông Xã...
Cảm giác được lấp đầy đó thật tuyệt, cô nhanh chóng quàng cánh tay mình lên cổ hắn mà thở dốc. Hai chân cũng bị tách ra quá mức, khiến thần trí Lâm Ngạo Thiên điên đảo. Nguyệt Nhi rên rỉ nỉ non rồi gọi tên hắn trong vô thức. Ông Xã là cái tên của hắn trong lòng cô bây giờ.
||||| Truyện đề cử: Nữ Phụ Pháo Hôi Muốn Độc Sủng |||||
Lâm Ngạo Thiên tiếp tục chiếm lấy bờ môi anh đào đỏ mọng kia, cuồng nhiệt hôn. Bên dưới vẫn không ngừng hoạt động, mà càng hoạt động mạnh mẽ hơn. Hắn ra vào trong cô ngày một nhanh hơn, khiến cô như bay bổng trên mây, mất hết lí trí. Không gian vô cùng nóng bỏng trong đêm khuya tĩnh mịch kia. Hắn không biết ra vào trong cô bao nhiêu lần. Nhưng những lần ra vào đó đều mang lại cho cô những khoái cảm đặc biệt.
Cuối cùng đã qua đoạn cao trào, Nguyệt Nhi mệt mỏi tựa lên vòm ngực ấm áp của hắn, thở dốc như vừa chạy bộ xong vậy. Bây giờ đã là 2h sáng.
- Ông Xã, chuyện quả táo đó là do anh làm sao?
Nguyệt Nhi rất mệt, cô lười biếng như con mèo nằm gọn trong lòng hắn. Nhưng cho dù mệt, cô vẫn muốn hỏi rõ ràng. Nếu không phải thì lúc đó rốt cuộc hắn đã đi đâu chứ?
- Đúng vậy, là anh. Để em phải chịu ấm ức rồi.
- Em không sao mà, quen rồi!
Cô đã quen với việc bị người khác ức hiếp. Dù cấp ba hay lên đại học, cô vẫn bị ức hiếp. Lúc đó có Phó Thành đứng ra bảo vệ cô hết lần này tới lần khác, vì vậy cô mới yêu Phó Thành sâu đậm như vậy. Nhưng cô đâu biết, anh ta từ đầu đến cuối chỉ lợi dụng cô?
" Không ngờ quá khứ của bảo bối lại là như vậy!" Lâm Ngạo Thiên không khỏi xót xa, hắn giơ bàn tay ấm áp ra xoa xoa đầu cô.
- Bảo bối nhỏ, chúng ta đăng kí kết hôn đi.
Câu nói bất ngờ của hắn khiến cô sững sờ. Hắn thật sự sẽ cưới cô, yêu thương cô ư?
- Em...
- Em là đang lo sợ gì?
Cô muốn nói là cô rất sợ, rất sợ khi một lần nữa phải tin tưởng đàn ông. Sự phản bội của Trần Phó Thành đã khiến cô đau khổ, cô sợ người đàn ông trước mắt cô cũng sẽ như vậy, lừa dối cô.
- Em vẫn phải suy nghĩ lại.
- Em cứ suy nghĩ, dù bao lâu anh cũng sẽ chờ.
Sau đó Lâm Ngạo Thiên ôm cô thật chặt, như thể bỏ cô ra thì cô sẽ chạy mất vậy. Thật trẻ con! Cả hai cứ thế chìm vào giấc ngủ sâu thẳm.
- Nguyệt Nhi, anh xin lỗi em.
Lâm Ngạo Thiên tỏ vẻ có lỗi, hắn hối hận vì đã đưa cô đi dự hôn lễ chết tiệt kia. Nguyêt Nhi lắc lắc đầu cười khổ:
- Không phải lỗi của anh, em thực sự bị đàn ông ruồng bỏ. Bị Phó Thành đá rồi còn mặt dày đến dự hôn lễ...ưm...
Lâm Ngạo Thiên không cho phép bảo bối nhỏ của mình nói như vậy. Lời nói của Nguyệt Nhi chưa kịp dứt thì nửa lời còn lại đã bị Lâm Ngạo Thiên nuốt trọn bằng một nụ hôn bá đạo. Bảo bối nhỏ ngốc nghếch này, sao em phải tự nói bản thân mình như vậy. Ai ruồng bỏ em hả, đàn ông ư? Tôi yêu em còn không kịp, sao nỡ ruồng bỏ em. Còn nữa tên cặn bã kia, tốt nhất em nên lãng quên hắn đi. Nếu em không quên được, tôi sẽ đích thân ra tay khiến em quên hắn.
Bị khoá bởi nụ hôn bá đạo hơn cả bá đạo, Nguyệt Nhi không chút phản kháng, cô chỉ biết bấu chặt lấy bả vai hắn để giữ cho mình thăng bằng. Dường như oxi trong cô đang bị hút dần bới hắn, cô thở hổn hiển nhanh chóng đẩy hắn ra:
- Bảo bối, ai dạy em cách hôn như vậy. Mũi để làm gì hả?
Từ nãy giờ hắn hôn cô, cô nhịn thở. Ngu xuẩn, ai cho phép cô nhịn thở như vậy, có biết là sẽ nguy hiểm không hả?
- Em...em không thở được mà.
Nguyệt Nhi uất ức nhìn Lâm Ngạo Thiên bằng ánh mắt ngấn nước. Hệt như con nai sợ hãi đang cầu xin sói.
- Ngu ngốc, mũi để làm gì?
Lâm Ngạo Thiên hạ giọng xuống, nhẹ nhàng lau đi hàng lệ trên mi cô. Đáng chết, ai cho phép cô khóc. Hắn ghét nhất là nhìn thấy phụ nữ khóc. Bộ dạng bây giờ của cô hệt như bộ dạng khi ở sân bay mà lần đầu hắn gặp cô.
- Hic...anh ức hiếp em..hic..
Nguyệt Nhi càng khóc to hơn, cái miệng nhỏ không nghe lời tủi thân khóc thút thít. Lâm Ngạo Thiên xót xa, cúi xuống một lần nữa ngậm lấy đôi môi đỏ mọng kia, nhè nhẹ hôn. Chiếc lưỡi tinh quái luồn vào trong khoang miệng cô, day dưa như đang đưa oxi vào để cô thở. Nụ hôn hoà lẫn với nước mắt của cô, mặn chát.
Lưu luyến rời đôi môi xinh đẹp kia, Lâm Ngạo Thiên không đành lòng mà cúi xuống hôn lấy hai trái đào đang phập phồng lên xuống lên xuống, bản thân hắn đã vượt quá giới hạn rồi. Bàn tay to lớn mang theo chút ấm áp, hư hỏng luồn xuống phía bên dưới mà thăm dò.
Do cơ thể Nguyệt Nhi quá nhạy cảm, vừa mới bị chút kích thích mà đã rên lên một tiếng đầy mê người. Cả người cô mềm nhũn không chút sức lực. Lâm Ngạo Thiên càng đẩy nhanh tốc độ, thuần thục xé bỏ bộ váy dạ tiệc đắt tiền. Tiếng "xoạt" vang lên trong không gian tĩnh mịch, quần lót bên trong bộ váy dạ hội kia cũng nhanh chóng bị cởi bỏ. Hắn tiếp tục đặt nụ hôn nóng bỏng lên chiếc eo thon gọn kia, từng bước mà tiến xuống dưới.
- A...ưm...dừng lại mà...
Nguyệt Nhi không chịu nổi nữa, cuối cùng cô lên tiếng cầu khẩn. Hàng mi cong vút run run do bị kích tình. Hai má cô đỏ hơn quả cà chua.
Lâm Ngạo Thiên xấu xa nhìn bảo bối nhỏ đang xấu hổ.
- Rồi em sẽ quen, thả lỏng đi.
Lâm Ngạo Thiên nhấc một chân cô gác lên vai mình, cúi xuống hôn lấy hơi mẫn cảm đang run rẩy kia. Nguyệt Nhi không ngừng thở dốc, chất lỏng trong cô bắt đầu chảy xuống thì nhanh chóng bị Lâm Ngạo Thiên "ăn" sạch.
- Tốt lắm, bảo bối thả lỏng.
Lâm Ngạo Thiên lại dùng lưỡi, đột ngột tiến vào trong hơn:
- Ưm..a...
Không nhịn được nổi sự kích thích lớn, Nguyệt Nhi bật thành tiếng. Tiếng ngân nga đầy kiều mị của cô như liều thuốc kích tình cực mạnh, nó khiến Lâm Ngạo Thiên thần trí điên đảo, mất hết kiểm soát.
- Bảo bối, em muốn quyến rũ chết tôi ư?
Lâm Ngạo Thiên không chậm trễ một giây, thảo bỏ lớp vải ngăn cách của mình ra, vật nam tính trong hắn đã sớm căng cứng, nay đã được giải thoát, rồi hắn mạnh mẽ tiến vào.
- Aaaa...ưm...Ông Xã...
Cảm giác được lấp đầy đó thật tuyệt, cô nhanh chóng quàng cánh tay mình lên cổ hắn mà thở dốc. Hai chân cũng bị tách ra quá mức, khiến thần trí Lâm Ngạo Thiên điên đảo. Nguyệt Nhi rên rỉ nỉ non rồi gọi tên hắn trong vô thức. Ông Xã là cái tên của hắn trong lòng cô bây giờ.
||||| Truyện đề cử: Nữ Phụ Pháo Hôi Muốn Độc Sủng |||||
Lâm Ngạo Thiên tiếp tục chiếm lấy bờ môi anh đào đỏ mọng kia, cuồng nhiệt hôn. Bên dưới vẫn không ngừng hoạt động, mà càng hoạt động mạnh mẽ hơn. Hắn ra vào trong cô ngày một nhanh hơn, khiến cô như bay bổng trên mây, mất hết lí trí. Không gian vô cùng nóng bỏng trong đêm khuya tĩnh mịch kia. Hắn không biết ra vào trong cô bao nhiêu lần. Nhưng những lần ra vào đó đều mang lại cho cô những khoái cảm đặc biệt.
Cuối cùng đã qua đoạn cao trào, Nguyệt Nhi mệt mỏi tựa lên vòm ngực ấm áp của hắn, thở dốc như vừa chạy bộ xong vậy. Bây giờ đã là 2h sáng.
- Ông Xã, chuyện quả táo đó là do anh làm sao?
Nguyệt Nhi rất mệt, cô lười biếng như con mèo nằm gọn trong lòng hắn. Nhưng cho dù mệt, cô vẫn muốn hỏi rõ ràng. Nếu không phải thì lúc đó rốt cuộc hắn đã đi đâu chứ?
- Đúng vậy, là anh. Để em phải chịu ấm ức rồi.
- Em không sao mà, quen rồi!
Cô đã quen với việc bị người khác ức hiếp. Dù cấp ba hay lên đại học, cô vẫn bị ức hiếp. Lúc đó có Phó Thành đứng ra bảo vệ cô hết lần này tới lần khác, vì vậy cô mới yêu Phó Thành sâu đậm như vậy. Nhưng cô đâu biết, anh ta từ đầu đến cuối chỉ lợi dụng cô?
" Không ngờ quá khứ của bảo bối lại là như vậy!" Lâm Ngạo Thiên không khỏi xót xa, hắn giơ bàn tay ấm áp ra xoa xoa đầu cô.
- Bảo bối nhỏ, chúng ta đăng kí kết hôn đi.
Câu nói bất ngờ của hắn khiến cô sững sờ. Hắn thật sự sẽ cưới cô, yêu thương cô ư?
- Em...
- Em là đang lo sợ gì?
Cô muốn nói là cô rất sợ, rất sợ khi một lần nữa phải tin tưởng đàn ông. Sự phản bội của Trần Phó Thành đã khiến cô đau khổ, cô sợ người đàn ông trước mắt cô cũng sẽ như vậy, lừa dối cô.
- Em vẫn phải suy nghĩ lại.
- Em cứ suy nghĩ, dù bao lâu anh cũng sẽ chờ.
Sau đó Lâm Ngạo Thiên ôm cô thật chặt, như thể bỏ cô ra thì cô sẽ chạy mất vậy. Thật trẻ con! Cả hai cứ thế chìm vào giấc ngủ sâu thẳm.
Bình luận facebook