Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 27
Ngoại ô thành phố S...
Khi tỉnh dậy, Nguyệt Nhi thấy mình đang bị trói hai tay trên một chiếc ghế gỗ. Miệng cô bị bịt lại bằng băng dính. Đầu cô đau nhức kinh khủng, cô cố nhớ lại mọi chuyện.
"Lúc dó đang xuống cầu thang bộ thì đột nhiên bị một người đàn ông lạ mặt chặn lại, cô sợ hãi định bỏ chạy nhưng không ngờ đằng sau cũng có một người đàn ông khác nữa. Người đó đập gáy cô và cô ngất đi, đầu cô bị đập mạnh lên thành cầu thang."
Nguyệt Nhi cảm nhận được cơn đau ê ẩm truyền từ trên trán. Một thứ chất lỏng lành lạnh nhẹ nhàng chảy xuống. Là máu!
Cô sợ hãi cố cựa quậy khiến chiếc ghế gỗ lung lay, bỗng truyền từ bên ngoài có giọng nói của mấy người đàn ông:
- Nè, nghe nói cô ta là người phụ nữ của Lâm Ngạo Thiên.
- Thật ra tôi...hơi sợ...
- Sợ gì chứ, là Hứa Minh Nguyệt thuê chúng ta mà.
- Đúng vậy.
Nguyệt Nhi đại khái hiểu được vấn đề, là Hứa Minh Nguyệt giở trò. Trải qua sự việc bị bẽ mặt trước công chúng tại ngay lễ cưới của mình, đương nhiên cô ta sẽ trả thù rồi.
Khoan đã...lúc nãy bọn họ có nhắc đến Lâm Ngạo Thiên. Cô là người phụ nữ của Lâm Ngạo Thiên ư? Ai nói là vậy, bịa đặt linh tinh. Ít ra cô đã có chồng rồi.
Đúng lúc đó, có tiếng bước chân bước vào. Người xuất hiện không ai khác chính là Hứa Minh Nguyệt, hơn nữa đằng sau cô ta là mấy tên đầu gấu cao to khổng lồ.
- Tần Nguyệt Nhi, không ngờ cô lại rơi vào tay tôi trong tình huống này.
Giọng điệu châm biếm của Hứa Minh Nguyệt vang lên. Cô ta cúi xuống tháo băng dính bịt mồm Nguyệt Nhi ra, nhìn cô cười mỉa mai.
- Thế nào, không phục? Hay còn đợi Lâm Ngạo Thiên đến cứu?
- Cô rốt cuộc muốn nói gì, ai nói với cô là tôi đang chờ Lâm Ngạo Thiên.
Nguyệt Nhi cúi đầu xuống, mệt mỏi nói. Tại sao chứ? Cướp Phó Thành đi còn chưa đủ, bây giờ còn bắt cóc cô, sỉ nhục cô. Rốt cuộc cô đã làm gì sai chứ?
- Không phải Lâm Ngạo Thiên hôm trước ở lễ cưới bênh vực cô, thì cô đã sớm xuống địa ngục từ lâu rồi. Bây giờ Lâm Ngạo Thiên không có ở đây, xem cô làm được gì. Nói không chừng.. anh ta quên cô rồi cũng nên...
- Khoan đã, cô nói ai là Lâm Ngạo Thiên. Người cùng tôi đi dự đám cưới của cô?
Nguyệt Nhi sững sờ khi nghe Hứa Minh Nguyệt nói vậy, cô rất muốn xác nhận thông tin mà cô ta nói là sai. Sao chồng cô lại có thể là Lâm Ngạo Thiên chứ, rõ ràng khuôn mặt của hai người khác nhau mà... Nhưng mà thật ra cũng có nét giông giống.
- Đúng, anh ta là Lâm Ngạo Thiên... Ây, cô đừng nói là đến giờ cô mới biết thân phận của anh ta nhá?
Hứa Minh Nguyệt lại cười mỉa mai cô, cô ta cảm thấy tin tức này quả thật là chấn động. Ở bên ông trùm hắc đạo lâu như vậy mà không hề hay biết. Tần Nguyệt Nhi ơi là Tần Nguyệt Nhi, cô quả là tội nghiệp mà. Cái đồ ngu xuẩn vô dụng mới dễ tin người như thế.
Im lặng, Nguyệt Nhi lúc này im lặng không nói gì thêm nữa. Cô hiểu rồi, thì ra là vậy. Anh ta là Lâm Ngạo Thiên, chủ tịch tập đoàn JS Lâm thị, là lão đại của Hắc Long Bang...là Boss của cả thế giới. Thì ra hôm trước ở công ti hắn dùng mặt nạ dịch dung. Thì ra từ trước tới giờ cô luôn bị hắn đùa cợt, gọi là Ông Xã. Cô giống như một con ngốc vậy, giống như một trò hề của Lâm Ngạo Thiên!
Thì ra cái tên Ông Xã...ông xã...tất cả đều là lừa gạt. Đàn ông, tất cả đều là lừa đảo. Cô cứ nghĩ mình mất đi Phó Thành nhưng có thể tin tưởng người đàn ông này và tiếp tục sống... Thật nực cười, tất cả chỉ là một vở kịch do Lâm Ngạo Thiên dàn dự ra...haha...
Đáng lẽ cô phải nghi ngờ sau khi Hảo Niệm hai lần nhắc tới "Lâm" gì đó. Và cả lần đi đăng kí kết hôn nữa, ngu xuẩn đến nực cười. Cô phải tìm cơ hội hỏi Hảo Niệm chứ? Ha...haha... Tần Nguyệt Nhi, mày đúng là đồ ngốc.
- Thật sao? Cô không biết thân phận thật của hắn? Ôi dào, thật đáng thương. Tôi biết ngay mà, người đàn ông quyền lực như anh ta sao có thể thích cô được? Haha, lại là cô tự mình đa tình rồi, ngu ngốc bị lừa dối.....
Hứa Minh Nguyệt thấy cô im lặng liền lên tiếng mỉa mai cô, cô ta cố tình khiêu khích thêm nữa. Ai bảo Nguyệt Nhi đáng ghét như vậy chứ?
- Đủ rồi, bây giờ cô nói vậy còn có ích gì. Muốn chém muốn giết tùy cô!
Nguyệt Nhi thật sự tuyệt vọng, thật sự không sống nổi nữa rồi... Khi biết được sự thật, cô nhận ra rằng...cô đã yêu Lâm Ngạo Thiên mất rồi!
- Chết? Đâu có dễ dàng như vậy. Hai tên thuộc hạ của tôi còn đang đói kia kìa. Họ muốn ăn cô đêm nay.
Hứa Minh Nguyệt cười gian trá rồi quay sang nhìn hai tên đầu gấu đang chảy nước dãi kia.
Nguyệt Nhi lúc này hoảng hốt:
- Hứa Minh Nguyệt, tại sao cô phải làm vậy?
Cả hai đều là phụ nữ với nhau, Nguyệt Nhi mới là người bị cướp bạn trai. Lẽ ra người nên chịu hậu quả của kẻ thứ ba là Hứa Minh Nguyệt mới đúng.
- Tại sao ư? Ai bảo cô xuất hiện trước mặt Phó Thành, ai bảo cô hại tôi bị bẽ mặt vào ngày cưới...
- Tôi không có...
Ngày hôm đó không phải là Nguyệt Nhi ném quả táo thật. Cô biết rõ Hứa Minh Nguyệt sẽ không tin.
- Tối nay hai anh chăm sóc cô ta cẩn thận, mai tôi sẽ thưởng!
Hứa Minh Nguyệt mặc kệ Nguyệt Nhi, cô ta quay sang nhìn 2 thuộc hạ rồi thong thả bước ra ngoài.
Nguyệt Nhi...bị chìm trong tuyệt vọng. Dường như tất cả mọi thứ đang chìm dần vào hắc ám!
***
Khi tỉnh dậy, Nguyệt Nhi thấy mình đang bị trói hai tay trên một chiếc ghế gỗ. Miệng cô bị bịt lại bằng băng dính. Đầu cô đau nhức kinh khủng, cô cố nhớ lại mọi chuyện.
"Lúc dó đang xuống cầu thang bộ thì đột nhiên bị một người đàn ông lạ mặt chặn lại, cô sợ hãi định bỏ chạy nhưng không ngờ đằng sau cũng có một người đàn ông khác nữa. Người đó đập gáy cô và cô ngất đi, đầu cô bị đập mạnh lên thành cầu thang."
Nguyệt Nhi cảm nhận được cơn đau ê ẩm truyền từ trên trán. Một thứ chất lỏng lành lạnh nhẹ nhàng chảy xuống. Là máu!
Cô sợ hãi cố cựa quậy khiến chiếc ghế gỗ lung lay, bỗng truyền từ bên ngoài có giọng nói của mấy người đàn ông:
- Nè, nghe nói cô ta là người phụ nữ của Lâm Ngạo Thiên.
- Thật ra tôi...hơi sợ...
- Sợ gì chứ, là Hứa Minh Nguyệt thuê chúng ta mà.
- Đúng vậy.
Nguyệt Nhi đại khái hiểu được vấn đề, là Hứa Minh Nguyệt giở trò. Trải qua sự việc bị bẽ mặt trước công chúng tại ngay lễ cưới của mình, đương nhiên cô ta sẽ trả thù rồi.
Khoan đã...lúc nãy bọn họ có nhắc đến Lâm Ngạo Thiên. Cô là người phụ nữ của Lâm Ngạo Thiên ư? Ai nói là vậy, bịa đặt linh tinh. Ít ra cô đã có chồng rồi.
Đúng lúc đó, có tiếng bước chân bước vào. Người xuất hiện không ai khác chính là Hứa Minh Nguyệt, hơn nữa đằng sau cô ta là mấy tên đầu gấu cao to khổng lồ.
- Tần Nguyệt Nhi, không ngờ cô lại rơi vào tay tôi trong tình huống này.
Giọng điệu châm biếm của Hứa Minh Nguyệt vang lên. Cô ta cúi xuống tháo băng dính bịt mồm Nguyệt Nhi ra, nhìn cô cười mỉa mai.
- Thế nào, không phục? Hay còn đợi Lâm Ngạo Thiên đến cứu?
- Cô rốt cuộc muốn nói gì, ai nói với cô là tôi đang chờ Lâm Ngạo Thiên.
Nguyệt Nhi cúi đầu xuống, mệt mỏi nói. Tại sao chứ? Cướp Phó Thành đi còn chưa đủ, bây giờ còn bắt cóc cô, sỉ nhục cô. Rốt cuộc cô đã làm gì sai chứ?
- Không phải Lâm Ngạo Thiên hôm trước ở lễ cưới bênh vực cô, thì cô đã sớm xuống địa ngục từ lâu rồi. Bây giờ Lâm Ngạo Thiên không có ở đây, xem cô làm được gì. Nói không chừng.. anh ta quên cô rồi cũng nên...
- Khoan đã, cô nói ai là Lâm Ngạo Thiên. Người cùng tôi đi dự đám cưới của cô?
Nguyệt Nhi sững sờ khi nghe Hứa Minh Nguyệt nói vậy, cô rất muốn xác nhận thông tin mà cô ta nói là sai. Sao chồng cô lại có thể là Lâm Ngạo Thiên chứ, rõ ràng khuôn mặt của hai người khác nhau mà... Nhưng mà thật ra cũng có nét giông giống.
- Đúng, anh ta là Lâm Ngạo Thiên... Ây, cô đừng nói là đến giờ cô mới biết thân phận của anh ta nhá?
Hứa Minh Nguyệt lại cười mỉa mai cô, cô ta cảm thấy tin tức này quả thật là chấn động. Ở bên ông trùm hắc đạo lâu như vậy mà không hề hay biết. Tần Nguyệt Nhi ơi là Tần Nguyệt Nhi, cô quả là tội nghiệp mà. Cái đồ ngu xuẩn vô dụng mới dễ tin người như thế.
Im lặng, Nguyệt Nhi lúc này im lặng không nói gì thêm nữa. Cô hiểu rồi, thì ra là vậy. Anh ta là Lâm Ngạo Thiên, chủ tịch tập đoàn JS Lâm thị, là lão đại của Hắc Long Bang...là Boss của cả thế giới. Thì ra hôm trước ở công ti hắn dùng mặt nạ dịch dung. Thì ra từ trước tới giờ cô luôn bị hắn đùa cợt, gọi là Ông Xã. Cô giống như một con ngốc vậy, giống như một trò hề của Lâm Ngạo Thiên!
Thì ra cái tên Ông Xã...ông xã...tất cả đều là lừa gạt. Đàn ông, tất cả đều là lừa đảo. Cô cứ nghĩ mình mất đi Phó Thành nhưng có thể tin tưởng người đàn ông này và tiếp tục sống... Thật nực cười, tất cả chỉ là một vở kịch do Lâm Ngạo Thiên dàn dự ra...haha...
Đáng lẽ cô phải nghi ngờ sau khi Hảo Niệm hai lần nhắc tới "Lâm" gì đó. Và cả lần đi đăng kí kết hôn nữa, ngu xuẩn đến nực cười. Cô phải tìm cơ hội hỏi Hảo Niệm chứ? Ha...haha... Tần Nguyệt Nhi, mày đúng là đồ ngốc.
- Thật sao? Cô không biết thân phận thật của hắn? Ôi dào, thật đáng thương. Tôi biết ngay mà, người đàn ông quyền lực như anh ta sao có thể thích cô được? Haha, lại là cô tự mình đa tình rồi, ngu ngốc bị lừa dối.....
Hứa Minh Nguyệt thấy cô im lặng liền lên tiếng mỉa mai cô, cô ta cố tình khiêu khích thêm nữa. Ai bảo Nguyệt Nhi đáng ghét như vậy chứ?
- Đủ rồi, bây giờ cô nói vậy còn có ích gì. Muốn chém muốn giết tùy cô!
Nguyệt Nhi thật sự tuyệt vọng, thật sự không sống nổi nữa rồi... Khi biết được sự thật, cô nhận ra rằng...cô đã yêu Lâm Ngạo Thiên mất rồi!
- Chết? Đâu có dễ dàng như vậy. Hai tên thuộc hạ của tôi còn đang đói kia kìa. Họ muốn ăn cô đêm nay.
Hứa Minh Nguyệt cười gian trá rồi quay sang nhìn hai tên đầu gấu đang chảy nước dãi kia.
Nguyệt Nhi lúc này hoảng hốt:
- Hứa Minh Nguyệt, tại sao cô phải làm vậy?
Cả hai đều là phụ nữ với nhau, Nguyệt Nhi mới là người bị cướp bạn trai. Lẽ ra người nên chịu hậu quả của kẻ thứ ba là Hứa Minh Nguyệt mới đúng.
- Tại sao ư? Ai bảo cô xuất hiện trước mặt Phó Thành, ai bảo cô hại tôi bị bẽ mặt vào ngày cưới...
- Tôi không có...
Ngày hôm đó không phải là Nguyệt Nhi ném quả táo thật. Cô biết rõ Hứa Minh Nguyệt sẽ không tin.
- Tối nay hai anh chăm sóc cô ta cẩn thận, mai tôi sẽ thưởng!
Hứa Minh Nguyệt mặc kệ Nguyệt Nhi, cô ta quay sang nhìn 2 thuộc hạ rồi thong thả bước ra ngoài.
Nguyệt Nhi...bị chìm trong tuyệt vọng. Dường như tất cả mọi thứ đang chìm dần vào hắc ám!
***
Bình luận facebook