Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 35
Bên Nhật Bản, Nguyệt Nhi sau khi gọi điện cho Lâm Ngạo Thiên xong, cô không còn có thể bình tĩnh được nữa. Cô gấp gáp thu dọn hành lí để trở về nước.
Du Hảo Niệm thì không hiểu chuyện gì đã xảy ra. Sau khi gọi điện thoại xong, Nguyệt Nhi giận dữ thu dọn hành lí.
" Vừa nãy còn rất tốt mà, sao vậy nhỉ?" Hảo Niệm thầm nghĩ. Định hỏi Nguyệt Nhi rằng đã xảy ra chuyện gì nhưng thôi vậy, cô không muốn đổ thêm dầu vào lửa.
(..)
- Hả, li hôn sao? Nguyệt Nhi, cậu bình tĩnh đi.
Cuối cùng cũng hiểu ra mọi chuyện, Hảo Niệm giờ đang cùng Nguyệt Nhi ở biệt thự Lâm gia. Du Hảo Niệm cố khuyên giải Nguyệt Nhi nhưng Nguyệt Nhi càng nóng tính hơn.
- Hảo Niệm, tớ nhất định phải li hôn. Cậu mau giúp tớ thu dọn đồ đạc đi.
Nguyệt Nhi không nhìn Du Hảo Niệm mà tiếp tục thu dọn đồ. Hảo Niệm hết cách rồi, đành giúp cô dọn đồ thôi. Nhưng chưa kịp chạm vào đồ của Nguyệt Nhi thì một giọng nam đầy uy quyền vang lên.
- Không được phép thu dọn đồ đạc!
Lâm Ngạo Thiên đã vội vã từ Pháp về, hắn ra lệnh cho Du Hảo Niệm ra ngoài. Hảo Niệm nhanh chóng rời khỏi để lại không gian cho đôi vợ chồng trẻ.
Tần Nguyệt Nhi dừng thu dọn đồ đạc. Phải, cô cần phải làm rõ chuyện này với Lâm Ngạo Thiên mới được.
- Anh muốn giải thích gì thì nói đi.
Giọng nói của cô hết sức lạnh nhạt, cô không nhìn vào thẳng khuôn mặt hắn, chỉ thờ ơ khoanh tay trước ngực. Taih sao buổi sáng lại có phụ nữ nghe điện thoại của Lâm Ngạo Thiên cơ chứ?
Lâm Ngạo Thiên không nói gì, tiến lên phía trước ôm lấy cơ thể nhỏ của cô.
Bất ngờ bị vòng tay chắn rắn ôm trọn, Nguyệt Nhi không kịp phản ứng. Cô hơi ngọ nguậy:
- Chuyện không phải như em nghĩ đâu.
Lâm Ngạo Thiên cố trấn an cô. Hắn biết cô nhất định không nghe nên chỉ còn cách ôm chặt cô vào lòng. Bởi hắn sợ sẽ mất cô.
- Không phải như thế thì là thế nào, chứng cứ rành rành đấy.
Nguyệt Nhi vẫn cứng đầu, cố gắng thoát khỏi vòng tay Lâm Ngạo Thiên. Nhưng cô càng giẫy giụa thì Lâm Ngạo Thiên càng ôm cô chặt hơn nữa.
- Thật sự chỉ là hiểu lầm thôi. Nguyệt Nhi, anh yêu em.
Một lần nữa không để cho cô kịp nói gì thì Lâm Ngạo Thiên đã cúi xuống chặn đôi môi anh đào của cô. Chỉ sau mấy ngày không gặp cô thôi, hắn nhớ cô kinh khủng, rất nhớ.
Đầu lưỡi hắn đã nhanh chóng tách hàm răng cô ra, luồn vào bên trong mà làm càn.
Bị hôn bất ngờ, Nguyệt Nhi không kịp phản ứng lại. Bàn tay nhỏ bé yếu ớt cố đập lên lồng ngực Lâm Ngạo Thiên. Nhưng với sức lực của cô sao có thể cản được hắn lấn tới chứ?
Lâm Ngạo Thiên nhanh chóng giữ lấy hai tay cô, đặt lên đỉnh đầu. Hắn tiếp tục cuồng nhiệt hôn. Hắn hôn sâu đến nỗi Nguyệt Nhi không thở nổi, dòng nước trong suốt trào ra từ miệng Nguyệt Nhi. Lúc này, Lâm Ngạo Thiên mới lưu luyến tách ra khỏi đôi môi cô.
Cô uất ức đập hắn thật mạnh, hệt như một đứa trẻ đang trách móc vậy. Lâm Ngạo Thiên lau nước từ miệng cô đi, âu yếm nắm lấy bàn tay nhỏ của cô:
- Xin lỗi!
- Lâm Ngạo Thiên, nếu anh mà nói dối em nửa lời, em nhất định sẽ không tha. Sự việc ngày hôm nay...em tin anh.
Nguyệt Nhi ngẩng đầu lên đối diện với Lâm Ngạo Thiên. Nhanh chóng, cô kiễng chân lên chạm vào đôi môi hắn. Hắn cũng nhanh chóng áp đảo lại cô, nụ hôn này dịu dàng ấm áp, không còn như lúc nãy, cuồng nhiệt gấp gáp nữa.
- Em cũng yêu anh!
*********
Du Hảo Niệm gặp Từ Khải, lúc này Từ Khải cũng hơi ngại ngùng nhìn cô. Không ngờ cả hai lại gặp nhau ở biệt thự Lâm gia như thế này, thật có duyên.
- E hèm...anh đang làm gì vậy?
Du Hảo Niệm nhớ tới lời nói của Nguyệt Nhi, phải chủ động trước. Thú thật EQ của Từ Khải thấp thật, luôn để Hảo Niệm chủ động. Nhưng không sao, miễn là Từ Khải đẹp trai thì Hảo Niệm không cần phải chê gì nữa.
- Anh...hiện tại thì cũng không có làm gì. Hay là chúng ta đi ăn gì đó đi...
Từ Khải gãi đầu, anh không biết nên làm thế nào để mời phụ nữ nữa. Mọi thứ trong đầu đều trống rỗng với con số 0.
Hảo Niệm nghe vậy vui vẻ gật đầu đồng ý ngay:
- Ừm...mà em ăn hơi nhiều đó hì hì.
- Không sao, em ăn càng nhiều càng tốt. Tiền của anh không thiếu.
Từ Khải thích dáng vẻ đáng yêu này của Du Hảo Niệm. Ngay từ lần đầu gặp Hảo Niệm anh cũng rất ấn tượng rồi. Khi đó là lúc Nguyệt Nhi bị bắt cóc, Hảo Niệm rất lo lắng cho cô mà liên tục trách bản thân mình.
Người bạn như vậy quả thật rất quý, khi đó nhìn thấy Hảo Niệm khóc lóc lo lắng, Từ Khải rất muốn ôm cô. Anh không chậm trễ chút nào, điên cuồng điều tra để cứu Nguyệt Nhi ra nhanh nhất. Có như vậy Hảo Niệm mới chịu nín.
"Trời ơi, anh ấy cũng bá đạo quá!"
Hảo Niệm tự cười một mình như thiếu nữ 18 mới yêu. Nói Từ Khải EQ thấp nhưng cũng không đến nỗi ngốc. Anh ấy nói chuyện cũng rất đáng yêu, nào là "Tiền của anh không thiếu...". Trời ạ, Du Hảo Niệm này bị gục ngã bởi câu nói đó rồi.
*******
Tần Nguyệt Nhi đang trên đường tới công ty, hiện giờ bụng cô cũng không quá là lớn nên vẫn có thể đi làm bình thường. Cô đang đi thì có một chiếc ô tô màu đen chạy chầm chậm sau cô rồi dừng lại.
Nguyệt Nhi có chút cảnh giác nhìn đám người áo đen bước ra, bọn họ là vệ sĩ:
- Lâm phu nhân đừng sợ! Chúng tôi đến đây chỉ là muốn mời cô đi một chuyến.
Một người đàn ông trung niên mặc áo vest đen lịch sự cúi đầu trước mặt Nguyệt Nhi. Cô không thể không cảnh giác:
- Các người là ai? Tôi quen sao?
- Chúng tôi là thuộc hạ của Phương lão đại, mời cô đi theo chúng tôi.
Người đàn ông trung niên lặp lại thêm một lần nữa. Nguyệt Nhi hơi suy nghĩ rồi cũng bước theo bọn họ.
Phương Bình Lâm chẳng phải là kẻ thù số 1 của Lâm Ngạo Thiên sao. Rốt cuộc tên đó muốn làm gì?
Phương gia...
- Lâm phu nhân, rất vinh dự khi cô đến đây.
Phương Bình Lâm nhìn thấy Nguyệt Nhi liền tươi cười đón tiếp. Nguyệt Nhi liếc nhìn hắn ta rồi cũng ngồi xuống sofa. Chợt ánh mắt cô dừng lại tại Đường Vỹ Yên, cô ta cũng đang ở đây:
- Vỹ Yên?
- Chị dâu, chị bất ngờ lắm đúng không?
Đường Vỹ Yên cười cười nhìn Nguyệt Nhi, sau đó cô ta ngồi xuống cạnh cô một cách thân mật. Nguyệt Nhi nhíu mày, rốt cuộc cô ta định làm gì?
- Khà khà, Đường tiểu thư là đối tác của chúng tôi mà.
Phương Bình Lâm cười trừ rồi cho người mang trà đến mời Nguyệt Nhi. Nguyệt Nhi cô cảnh giác không uống trà, cô lạnh giọng nói:
- Không biết Phương lão đại mời tôi đến có việc gì?
Phương Bình Lâm biết Nguyệt Nhi cảnh giác không uống trà, hắn ta cười cười nhìn cô.
- Cũng không có gì, chỉ là tôi muốn ôn lại chuyện cũ với Lâm lão đại thôi.
Phương Bình Lâm thong thả uống trà rồi nhìn Nguyệt Nhi, cô quả là một người phụ nữ nhạy bén.
- Ồ, vậy sao? Vậy anh định ôn lại chuyện gì?
Du Hảo Niệm thì không hiểu chuyện gì đã xảy ra. Sau khi gọi điện thoại xong, Nguyệt Nhi giận dữ thu dọn hành lí.
" Vừa nãy còn rất tốt mà, sao vậy nhỉ?" Hảo Niệm thầm nghĩ. Định hỏi Nguyệt Nhi rằng đã xảy ra chuyện gì nhưng thôi vậy, cô không muốn đổ thêm dầu vào lửa.
(..)
- Hả, li hôn sao? Nguyệt Nhi, cậu bình tĩnh đi.
Cuối cùng cũng hiểu ra mọi chuyện, Hảo Niệm giờ đang cùng Nguyệt Nhi ở biệt thự Lâm gia. Du Hảo Niệm cố khuyên giải Nguyệt Nhi nhưng Nguyệt Nhi càng nóng tính hơn.
- Hảo Niệm, tớ nhất định phải li hôn. Cậu mau giúp tớ thu dọn đồ đạc đi.
Nguyệt Nhi không nhìn Du Hảo Niệm mà tiếp tục thu dọn đồ. Hảo Niệm hết cách rồi, đành giúp cô dọn đồ thôi. Nhưng chưa kịp chạm vào đồ của Nguyệt Nhi thì một giọng nam đầy uy quyền vang lên.
- Không được phép thu dọn đồ đạc!
Lâm Ngạo Thiên đã vội vã từ Pháp về, hắn ra lệnh cho Du Hảo Niệm ra ngoài. Hảo Niệm nhanh chóng rời khỏi để lại không gian cho đôi vợ chồng trẻ.
Tần Nguyệt Nhi dừng thu dọn đồ đạc. Phải, cô cần phải làm rõ chuyện này với Lâm Ngạo Thiên mới được.
- Anh muốn giải thích gì thì nói đi.
Giọng nói của cô hết sức lạnh nhạt, cô không nhìn vào thẳng khuôn mặt hắn, chỉ thờ ơ khoanh tay trước ngực. Taih sao buổi sáng lại có phụ nữ nghe điện thoại của Lâm Ngạo Thiên cơ chứ?
Lâm Ngạo Thiên không nói gì, tiến lên phía trước ôm lấy cơ thể nhỏ của cô.
Bất ngờ bị vòng tay chắn rắn ôm trọn, Nguyệt Nhi không kịp phản ứng. Cô hơi ngọ nguậy:
- Chuyện không phải như em nghĩ đâu.
Lâm Ngạo Thiên cố trấn an cô. Hắn biết cô nhất định không nghe nên chỉ còn cách ôm chặt cô vào lòng. Bởi hắn sợ sẽ mất cô.
- Không phải như thế thì là thế nào, chứng cứ rành rành đấy.
Nguyệt Nhi vẫn cứng đầu, cố gắng thoát khỏi vòng tay Lâm Ngạo Thiên. Nhưng cô càng giẫy giụa thì Lâm Ngạo Thiên càng ôm cô chặt hơn nữa.
- Thật sự chỉ là hiểu lầm thôi. Nguyệt Nhi, anh yêu em.
Một lần nữa không để cho cô kịp nói gì thì Lâm Ngạo Thiên đã cúi xuống chặn đôi môi anh đào của cô. Chỉ sau mấy ngày không gặp cô thôi, hắn nhớ cô kinh khủng, rất nhớ.
Đầu lưỡi hắn đã nhanh chóng tách hàm răng cô ra, luồn vào bên trong mà làm càn.
Bị hôn bất ngờ, Nguyệt Nhi không kịp phản ứng lại. Bàn tay nhỏ bé yếu ớt cố đập lên lồng ngực Lâm Ngạo Thiên. Nhưng với sức lực của cô sao có thể cản được hắn lấn tới chứ?
Lâm Ngạo Thiên nhanh chóng giữ lấy hai tay cô, đặt lên đỉnh đầu. Hắn tiếp tục cuồng nhiệt hôn. Hắn hôn sâu đến nỗi Nguyệt Nhi không thở nổi, dòng nước trong suốt trào ra từ miệng Nguyệt Nhi. Lúc này, Lâm Ngạo Thiên mới lưu luyến tách ra khỏi đôi môi cô.
Cô uất ức đập hắn thật mạnh, hệt như một đứa trẻ đang trách móc vậy. Lâm Ngạo Thiên lau nước từ miệng cô đi, âu yếm nắm lấy bàn tay nhỏ của cô:
- Xin lỗi!
- Lâm Ngạo Thiên, nếu anh mà nói dối em nửa lời, em nhất định sẽ không tha. Sự việc ngày hôm nay...em tin anh.
Nguyệt Nhi ngẩng đầu lên đối diện với Lâm Ngạo Thiên. Nhanh chóng, cô kiễng chân lên chạm vào đôi môi hắn. Hắn cũng nhanh chóng áp đảo lại cô, nụ hôn này dịu dàng ấm áp, không còn như lúc nãy, cuồng nhiệt gấp gáp nữa.
- Em cũng yêu anh!
*********
Du Hảo Niệm gặp Từ Khải, lúc này Từ Khải cũng hơi ngại ngùng nhìn cô. Không ngờ cả hai lại gặp nhau ở biệt thự Lâm gia như thế này, thật có duyên.
- E hèm...anh đang làm gì vậy?
Du Hảo Niệm nhớ tới lời nói của Nguyệt Nhi, phải chủ động trước. Thú thật EQ của Từ Khải thấp thật, luôn để Hảo Niệm chủ động. Nhưng không sao, miễn là Từ Khải đẹp trai thì Hảo Niệm không cần phải chê gì nữa.
- Anh...hiện tại thì cũng không có làm gì. Hay là chúng ta đi ăn gì đó đi...
Từ Khải gãi đầu, anh không biết nên làm thế nào để mời phụ nữ nữa. Mọi thứ trong đầu đều trống rỗng với con số 0.
Hảo Niệm nghe vậy vui vẻ gật đầu đồng ý ngay:
- Ừm...mà em ăn hơi nhiều đó hì hì.
- Không sao, em ăn càng nhiều càng tốt. Tiền của anh không thiếu.
Từ Khải thích dáng vẻ đáng yêu này của Du Hảo Niệm. Ngay từ lần đầu gặp Hảo Niệm anh cũng rất ấn tượng rồi. Khi đó là lúc Nguyệt Nhi bị bắt cóc, Hảo Niệm rất lo lắng cho cô mà liên tục trách bản thân mình.
Người bạn như vậy quả thật rất quý, khi đó nhìn thấy Hảo Niệm khóc lóc lo lắng, Từ Khải rất muốn ôm cô. Anh không chậm trễ chút nào, điên cuồng điều tra để cứu Nguyệt Nhi ra nhanh nhất. Có như vậy Hảo Niệm mới chịu nín.
"Trời ơi, anh ấy cũng bá đạo quá!"
Hảo Niệm tự cười một mình như thiếu nữ 18 mới yêu. Nói Từ Khải EQ thấp nhưng cũng không đến nỗi ngốc. Anh ấy nói chuyện cũng rất đáng yêu, nào là "Tiền của anh không thiếu...". Trời ạ, Du Hảo Niệm này bị gục ngã bởi câu nói đó rồi.
*******
Tần Nguyệt Nhi đang trên đường tới công ty, hiện giờ bụng cô cũng không quá là lớn nên vẫn có thể đi làm bình thường. Cô đang đi thì có một chiếc ô tô màu đen chạy chầm chậm sau cô rồi dừng lại.
Nguyệt Nhi có chút cảnh giác nhìn đám người áo đen bước ra, bọn họ là vệ sĩ:
- Lâm phu nhân đừng sợ! Chúng tôi đến đây chỉ là muốn mời cô đi một chuyến.
Một người đàn ông trung niên mặc áo vest đen lịch sự cúi đầu trước mặt Nguyệt Nhi. Cô không thể không cảnh giác:
- Các người là ai? Tôi quen sao?
- Chúng tôi là thuộc hạ của Phương lão đại, mời cô đi theo chúng tôi.
Người đàn ông trung niên lặp lại thêm một lần nữa. Nguyệt Nhi hơi suy nghĩ rồi cũng bước theo bọn họ.
Phương Bình Lâm chẳng phải là kẻ thù số 1 của Lâm Ngạo Thiên sao. Rốt cuộc tên đó muốn làm gì?
Phương gia...
- Lâm phu nhân, rất vinh dự khi cô đến đây.
Phương Bình Lâm nhìn thấy Nguyệt Nhi liền tươi cười đón tiếp. Nguyệt Nhi liếc nhìn hắn ta rồi cũng ngồi xuống sofa. Chợt ánh mắt cô dừng lại tại Đường Vỹ Yên, cô ta cũng đang ở đây:
- Vỹ Yên?
- Chị dâu, chị bất ngờ lắm đúng không?
Đường Vỹ Yên cười cười nhìn Nguyệt Nhi, sau đó cô ta ngồi xuống cạnh cô một cách thân mật. Nguyệt Nhi nhíu mày, rốt cuộc cô ta định làm gì?
- Khà khà, Đường tiểu thư là đối tác của chúng tôi mà.
Phương Bình Lâm cười trừ rồi cho người mang trà đến mời Nguyệt Nhi. Nguyệt Nhi cô cảnh giác không uống trà, cô lạnh giọng nói:
- Không biết Phương lão đại mời tôi đến có việc gì?
Phương Bình Lâm biết Nguyệt Nhi cảnh giác không uống trà, hắn ta cười cười nhìn cô.
- Cũng không có gì, chỉ là tôi muốn ôn lại chuyện cũ với Lâm lão đại thôi.
Phương Bình Lâm thong thả uống trà rồi nhìn Nguyệt Nhi, cô quả là một người phụ nữ nhạy bén.
- Ồ, vậy sao? Vậy anh định ôn lại chuyện gì?
Bình luận facebook