Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 4
Tần Nguyệt Nhi một mình sống trong căn biệt thự nhỏ. Cuộc sống của cô cũng tạm gọi là khá ổn, cô có xe riêng và còn là trưởng phòng khoa tim mạch nữa. Công việc bác sĩ của cô quả là không quá tệ mà.
Du Hảo Niệm đưa Nguyệt Nhi về đến nhà, suốt dọc đường không khỏi an ủi cô. Nguyệt Nhi lên phòng thay đồ khô rồi ôm gối ngồi kể mọi chuyện cho Du Hảo Niệm nghe. Hồi nãy Hảo Niệm cũng nắm bắt được kha khá thông tin, giờ nghe chính miệng Nguyệt Nhi kể cô không thể không tức giận được.
- Cái tên Phó Thành này thật quá đáng, nếu không phải có cậu anh ta đâu có ngày hôm nay đâu.
Du Hảo Niệm bây giờ chỉ muốn đánh người, cô không ngừng mắng nhiếc tên phụ tình Trần Phó Thành. Nhưng thấy Nguyệt Nhi im lặng nên cô cuối cùng cũng yên theo. Hảo Niệm quay sang bạn thân:
- Nguyệt Nhi à, từ bây giờ cậu hãy sống tốt vào, đừng nghĩ đến hắn ta nữa. Buông bỏ tất cả, làm lại từ đầu. Giờ chắc cậu cũng mệt rồi, nghỉ ngơi cho khoẻ.
Hảo Niệm an ủi cô như vậy, cô cũng cảm thấy đỡ hơn. Phải rồi, từ giờ cô sẽ cố gắng thay đổi bản thân, cô sẽ thật mạnh mẽ. Cô sẽ khiến cho Trần Phó Thành kia phải hối hận. Gật đầu Hảo Niệm, Nguyệt Nhi tựa người xuống giường và chìm vào giấc ngủ ngon lành. Ngày hôm nay thật sự đã quá mệt mỏi rồi...
Ngày hôm sau...
Reng.... Reng....
Chuông đồng hồ báo thức trong phòng Nguyệt Nhi vẫn như thường ngày, nó reo lên ầm ĩ. Thế là một ngày mới lại bắt đầu rồi, Nguyệt Nhi với tay tắt báo thức rồi vươn vai ngồi dậy. Bây giờ cô cảm thấy tinh thần thoải mái hơn nhiều, những chuyện trong quá khứ cô phải quên đi tất cả.
Chuẩn bị xong mọi thứ, Nguyệt Nhi đến bệnh viện như thường ngày.
Sau chuyện xảy ra hôm qua, cô đã hiểu ra được là phải luôn yêu bản thân mình. Hôm nay cô rất vui vẻ, nhiệt tình với từng bệnh nhân. Dường như cô đang bắt đầu lại cuộc sống mới, quên đi tất cả đau thương mà Trần Phó Thành mang lại cho cô.
Làm việc mệt mỏi cả ngày cuối cùng cũng đã được nghỉ ngơi. Lúc Nguyệt Nhi chuẩn bị ra khỏi bàn làm việc thì chuông điện thoại cô reo lên, lại là con bé Du Hảo Niệm được dịp làm phiền cô.
- Nguyệt Nhi, cậu rảnh không đi ăn trưa với mình đi.
- Được.
Hảo Niệm gọi đến rủ Nguyệt Nhi đi ăn nhà hàng Pháp sang trọng, hôm nay Hảo Niệm này sẽ khao cô mà. Nguyệt Nhi vô cùng phấn khởi, cũng lâu lắm rồi cô không ăn uống đàng hoàng. Hôm nay được khao nên cô phải tận dụng cơ hội, phải tiêu tiền Hảo Niệm ác vào mới được. Cũng may nhà hàng này gần bệnh viện mà Nguyệt Nhi làm việc.
- Này, tối nay cậu rảnh không?
Nguyệt Nhi cô đang háo hức ăn đồ ăn, thật là ngon mà. Cô giống như được sạc pin lại để tiếp tục làm việc thật tốt. Hảo Niệm ngồi bên cạnh khe khẽ hỏi:
- Có chuyện gì sao?
Nguyệt Nhi vừa nhai thức ăn vừa ngẩng đầu nhìn cô bạn thân, cô đang rất chú ý nghe Hảo Niệm nói.
- Tối nay mình có tổ chức bữa tiệc họp mặt bạn bè, ở bar.
Du Hảo Niệm là con gái của một nhà buôn giàu có nên cũng rất được ba mẹ chiều chuộng. Vì thế Hảo Niệm thường xuyên ăn chơi bên ngoài. Tối nay Hảo Niệm tổ chức bữa tiệc này có ý định mời Nguyệt Nhi tham dự, sẵn tiện giới thiệu cho cô mấy anh chàng nhà giàu.
- Nếu cậu không bận thì đến chung vui nha, nhớ ăn mặc đẹp vào. Sẵn tiện thử quen mấy anh đi, cậu cũng nên có bạn trai mà.
- Ừm.
Nguyệt Nhi trả lời ngắn gọn. Đối với việc có bạn trai thì cô cũng không hứng thú lắm. Đột nhiên Hảo Niệm reo lên, đập đập Nguyệt Nhi:
- Wow, anh chàng mặc áo vest kia đẹp trai quá.
Đột nhiên sự xuất hiện của Lâm Ngạo Thiên tại nhà hàng thu hút bao sự chú ý của các cô gái. Hảo Niệm cũng vậy, cô thấy người này quen quen. Mà kệ, miễn là trai đẹp thì cô đều ngắm.
Nguyệt Nhi liền quay sang nhìn Lâm Ngạo Thiên, cảm thấy khuôn mặt này có chút ấn tượng với cô. Mà cô cũng không rõ là đã gặp ở đâu nữa. Hắn đi ăn trưa cùng đối tác thì phải, thôi kệ đi. Dù sao cũng không liên quan tới Nguyệt Nhi cô mà.
Vài tiếng sau, khi xong việc ở bệnh viện Nguyệt Nhi liền về nhà để chuẩn bị cho bữa tiệc tối nay. Nói thật cô cũng không thích mấy nơi như bar, mà thôi. Cô bạn thân Hảo Niệm đã có lòng thì cô cũng phải nể mặt chứ.
Nguyệt Nhi chọn cho mình chiếc váy trắng tinh khôi, chiếc váy được khoác lên người cô khiến cô trông như một thiên thần vậy. Mái tóc đen óng ả được xoã xuống, tôn lên nước da trắng mịn của cô. Gương mặt cô hơi trang điểm nhẹ nhưng lại toát lên vẻ đẹp tự nhiên sẵn có của cô. Xong xuôi, cô liền phóng chiếc ô tô của mình đến thẳng bar.
Du Hảo Niệm đưa Nguyệt Nhi về đến nhà, suốt dọc đường không khỏi an ủi cô. Nguyệt Nhi lên phòng thay đồ khô rồi ôm gối ngồi kể mọi chuyện cho Du Hảo Niệm nghe. Hồi nãy Hảo Niệm cũng nắm bắt được kha khá thông tin, giờ nghe chính miệng Nguyệt Nhi kể cô không thể không tức giận được.
- Cái tên Phó Thành này thật quá đáng, nếu không phải có cậu anh ta đâu có ngày hôm nay đâu.
Du Hảo Niệm bây giờ chỉ muốn đánh người, cô không ngừng mắng nhiếc tên phụ tình Trần Phó Thành. Nhưng thấy Nguyệt Nhi im lặng nên cô cuối cùng cũng yên theo. Hảo Niệm quay sang bạn thân:
- Nguyệt Nhi à, từ bây giờ cậu hãy sống tốt vào, đừng nghĩ đến hắn ta nữa. Buông bỏ tất cả, làm lại từ đầu. Giờ chắc cậu cũng mệt rồi, nghỉ ngơi cho khoẻ.
Hảo Niệm an ủi cô như vậy, cô cũng cảm thấy đỡ hơn. Phải rồi, từ giờ cô sẽ cố gắng thay đổi bản thân, cô sẽ thật mạnh mẽ. Cô sẽ khiến cho Trần Phó Thành kia phải hối hận. Gật đầu Hảo Niệm, Nguyệt Nhi tựa người xuống giường và chìm vào giấc ngủ ngon lành. Ngày hôm nay thật sự đã quá mệt mỏi rồi...
Ngày hôm sau...
Reng.... Reng....
Chuông đồng hồ báo thức trong phòng Nguyệt Nhi vẫn như thường ngày, nó reo lên ầm ĩ. Thế là một ngày mới lại bắt đầu rồi, Nguyệt Nhi với tay tắt báo thức rồi vươn vai ngồi dậy. Bây giờ cô cảm thấy tinh thần thoải mái hơn nhiều, những chuyện trong quá khứ cô phải quên đi tất cả.
Chuẩn bị xong mọi thứ, Nguyệt Nhi đến bệnh viện như thường ngày.
Sau chuyện xảy ra hôm qua, cô đã hiểu ra được là phải luôn yêu bản thân mình. Hôm nay cô rất vui vẻ, nhiệt tình với từng bệnh nhân. Dường như cô đang bắt đầu lại cuộc sống mới, quên đi tất cả đau thương mà Trần Phó Thành mang lại cho cô.
Làm việc mệt mỏi cả ngày cuối cùng cũng đã được nghỉ ngơi. Lúc Nguyệt Nhi chuẩn bị ra khỏi bàn làm việc thì chuông điện thoại cô reo lên, lại là con bé Du Hảo Niệm được dịp làm phiền cô.
- Nguyệt Nhi, cậu rảnh không đi ăn trưa với mình đi.
- Được.
Hảo Niệm gọi đến rủ Nguyệt Nhi đi ăn nhà hàng Pháp sang trọng, hôm nay Hảo Niệm này sẽ khao cô mà. Nguyệt Nhi vô cùng phấn khởi, cũng lâu lắm rồi cô không ăn uống đàng hoàng. Hôm nay được khao nên cô phải tận dụng cơ hội, phải tiêu tiền Hảo Niệm ác vào mới được. Cũng may nhà hàng này gần bệnh viện mà Nguyệt Nhi làm việc.
- Này, tối nay cậu rảnh không?
Nguyệt Nhi cô đang háo hức ăn đồ ăn, thật là ngon mà. Cô giống như được sạc pin lại để tiếp tục làm việc thật tốt. Hảo Niệm ngồi bên cạnh khe khẽ hỏi:
- Có chuyện gì sao?
Nguyệt Nhi vừa nhai thức ăn vừa ngẩng đầu nhìn cô bạn thân, cô đang rất chú ý nghe Hảo Niệm nói.
- Tối nay mình có tổ chức bữa tiệc họp mặt bạn bè, ở bar.
Du Hảo Niệm là con gái của một nhà buôn giàu có nên cũng rất được ba mẹ chiều chuộng. Vì thế Hảo Niệm thường xuyên ăn chơi bên ngoài. Tối nay Hảo Niệm tổ chức bữa tiệc này có ý định mời Nguyệt Nhi tham dự, sẵn tiện giới thiệu cho cô mấy anh chàng nhà giàu.
- Nếu cậu không bận thì đến chung vui nha, nhớ ăn mặc đẹp vào. Sẵn tiện thử quen mấy anh đi, cậu cũng nên có bạn trai mà.
- Ừm.
Nguyệt Nhi trả lời ngắn gọn. Đối với việc có bạn trai thì cô cũng không hứng thú lắm. Đột nhiên Hảo Niệm reo lên, đập đập Nguyệt Nhi:
- Wow, anh chàng mặc áo vest kia đẹp trai quá.
Đột nhiên sự xuất hiện của Lâm Ngạo Thiên tại nhà hàng thu hút bao sự chú ý của các cô gái. Hảo Niệm cũng vậy, cô thấy người này quen quen. Mà kệ, miễn là trai đẹp thì cô đều ngắm.
Nguyệt Nhi liền quay sang nhìn Lâm Ngạo Thiên, cảm thấy khuôn mặt này có chút ấn tượng với cô. Mà cô cũng không rõ là đã gặp ở đâu nữa. Hắn đi ăn trưa cùng đối tác thì phải, thôi kệ đi. Dù sao cũng không liên quan tới Nguyệt Nhi cô mà.
Vài tiếng sau, khi xong việc ở bệnh viện Nguyệt Nhi liền về nhà để chuẩn bị cho bữa tiệc tối nay. Nói thật cô cũng không thích mấy nơi như bar, mà thôi. Cô bạn thân Hảo Niệm đã có lòng thì cô cũng phải nể mặt chứ.
Nguyệt Nhi chọn cho mình chiếc váy trắng tinh khôi, chiếc váy được khoác lên người cô khiến cô trông như một thiên thần vậy. Mái tóc đen óng ả được xoã xuống, tôn lên nước da trắng mịn của cô. Gương mặt cô hơi trang điểm nhẹ nhưng lại toát lên vẻ đẹp tự nhiên sẵn có của cô. Xong xuôi, cô liền phóng chiếc ô tô của mình đến thẳng bar.
Bình luận facebook