Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 3: Quyết định của Trình Tuyết Sương
Sang ngày thứ hai mẹ Trình đã tỉnh lại. Cũng may là những dự đoán của bác sĩ đã không xảy ra.
Vừa thoát khỏi cơn hôn mê đã ngửi thấy mùi thuốc sát trùng đặc trưng của bệnh viện, bà lập tức biết được mình đang ở đâu. Cơn đau kinh khủng đã biến mất, nhưng cả người dường như mất đi tri giác. Ngay cả sức để nói một câu bà cũng không có.
Trình Tuyết Sương từ ngoài đi vào, cô vừa đến nhà ăn bệnh viện dùng bữa sáng thật nhanh để quay lại chăm sóc cho mẹ. Cô nhìn về phía giường bệnh, đã thấy người vốn hôn mê đang mở mắt nhìn cô.
"Mẹ!!!"
Cô vội vã ấn chuông trên đầu giường để thông báo cho bác sĩ. Chỉ vài phút sau cả bác sĩ và y tá đều đã đến. Bọn họ nhanh chóng kiểm tra toàn thân cho mẹ Trình, y tá ghi lại những số liệu đánh giá tình trạng sức khỏe của bà.
Sắc mặt bác sĩ có vẻ không mấy lạc quan, nhưng ông không nói gì trước mặt người bệnh, chỉ gật đầu với người nhà bệnh nhân một cái rồi thông báo mấy câu.
"Tạm thời tình trạng sức khỏe của bà ấy đã ổn định, nhưng hiện tại bệnh nhân vẫn chưa thể cử động hay nói chuyện được, nên để cho bà ấy nghỉ ngơi nhiều hơn."
Trình Tuyết Sương cảm kích gật đầu, cô tiễn bác sĩ ra ngoài, sau đó mới trở lại ngồi bên giường bệnh.
Mẹ Trình nhìn cô, cố gắng muốn nói gì đó nhưng không thể. Trình Tuyết Sương nhẹ nhàng đặt tay lên mu bàn tay của bà, nhẹ giọng an ủi.
"Mẹ đừng nói gì cả, lúc này mẹ chỉ cần nghỉ ngơi thật tốt thôi, đã có con ở đây rồi."
Mẹ Trình lẳng lặng nhìn cô, trong mắt bà loang loáng nước mắt, nhưng rồi bà cũng từ từ nhắm mắt lại.
Trình Tuyết Sương ngồi bên cạnh giường một lát rồi rời khỏi phòng bệnh. Cô gõ cửa phòng làm việc của bác sĩ.
"Mời vào."
"Xin lỗi đã làm phiền ạ."
Bác sĩ chủ trị của mẹ cô đã ngoài năm mươi tuổi. Ông là bác sĩ số một của bệnh viện Nhân Ái, đủ để thấy ca bệnh của mẹ cô phức tạp đến mức nào.
"Cháu ngồi đi."
Trình Tuyết Sương ngồi đối diện ông, yên lặng chờ bác sĩ lên tiếng.
"Tuy mẹ cháu đã tỉnh lại nhưng tình trạng vẫn không lạc quan. Sau khi kiểm tra tổng thể ta có thể gạch bỏ khả năng bà ấy sẽ bị bại não, nhưng có 70% là bệnh nhân sẽ bị liệt cả người."
Trình Tuyết Sương nắm chặt tay, đôi môi mím chặt, cố gắng để bản thân có thể giữ bình tĩnh. Nhưng cho dù thế nào cô cũng chỉ là một đứa trẻ mười sáu tuổi, thông báo của bác sĩ không khác gì bầu trời sụp xuống trước mặt cô.
"Bệnh nhân bị thương ở công trường, bên đó đã chi trả chi phí phẫu thuật cho bà ấy. Đáng lẽ họ sẽ phải chi trả tất cả chi phí cho đến khi bà ấy khỏi bệnh, nhưng mẹ cháu không đăng kí bảo hiểm lao động, cho nên bọn họ chỉ chịu trách nhiệm tới đây thôi. Tiền thuốc men và chi phí nằm viện của bệnh nhân sau này sẽ do người nhà tự mình gánh vác. Cháu và mẹ cháu thực sự không còn người thân nào khác sao? Cháu nên liên hệ với người nào đó có thể giúp đỡ cho cháu, nếu không với chi phí đắt đỏ thế này, một mình cháu chỉ sợ ... lực bất tòng tâm."
Trình Tuyết Sương nhìn giấy kê khai viện phí. Do sử dụng những thiết bị y tế tiên tiến nhất, chi phí một ngày đã là một con số lớn đến không tưởng. Mười triệu một ngày, trong nhà chỉ còn một phần tiền bồi thường từ tai nạn của ba và số tiền mẹ dành dụm được, nhiều lắm cũng chỉ có 300 triệu. Nói như vậy, nếu cô không kiếm ra tiền, vậy thì chỉ có thể chi trả viện phí trong một tháng nữa.
Giọng cô như lạc đi.
"Vâng ạ. Cháu sẽ tìm người giúp đỡ. Cảm ơn bác sĩ đã quan tâm."
Rời khỏi phòng làm việc của ông, cô thẫn thờ ngồi trên ghế dài ngoài hành lang. Lúc này cô không thể do dự nữa, cho dù thế nào, cô cũng phải liên lạc với ông bà nội và bác cả một lần. Cô không cần bọn họ cho không, chỉ cần họ chịu cho cô vay tiền, cô sẽ ra ngoài kiếm tiền để trả lại.
Trình Tuyết Sương trở về nhà, cô lật tung quyển sổ ghi số điện thoại đã ngả màu. Cô nhớ số điện thoại của bác cả vẫn còn được giữ trong cuốn sổ này, cầu mong rằng ông ấy còn chưa đổi số.
Tiếng chuông điện thoại reo lên từng hồi. Trình Tuyết Sương chờ đợi đến khi gần như đã tuyệt vọng, cuối cùng thì điện thoại cũng kết nối được.
"Alô, ai đấy?"
Cô mừng đến suýt khóc.
"Bác cả, là cháu, Trình Tuyết Sương đây."
Nghe thấy cái tên này, người ở đầu giây bên kia lập tức trở nên mất kiên nhẫn.
"Có chuyện gì?"
"Mẹ cháu gặp tai nạn, hiện đang ở bệnh viện, cháu..."
Lời nói của cô lập tức bị cắt ngang.
"Tai nạn? Đã chết chưa? Có tiền bồi thường hay không?"
Trái tim Trình Tuyết Sương lập tức trở nên lạnh lẽo. Cảnh tượng cả nhà bác cả xông đến làm loạn trong tang lễ của ba cô vẫn còn hiện lên rõ mồn một trước mắt, ngay cả đối với anh em ruột thịt bọn họ còn máu lạnh như thế, cô lấy cái gì mà trông chờ họ sẽ đối xử tốt với một người mà bọn họ chán ghét đây?
"Mẹ cháu không có việc gì. Bác có thể cho cháu vay một số tiền không? Cháu nhất định sẽ ..."
"Tút tút tút..."
... Trả lại.
Trình Tuyết Sương nghe tiếng thông báo cuộc gọi đã bị cắt đứt. Bàn tay cô buông thõng xuống, khuôn mặt không thấy rõ cảm xúc.
Cuối cùng thì, cô chỉ có thể dựa vào chính mình mà thôi.
Vừa thoát khỏi cơn hôn mê đã ngửi thấy mùi thuốc sát trùng đặc trưng của bệnh viện, bà lập tức biết được mình đang ở đâu. Cơn đau kinh khủng đã biến mất, nhưng cả người dường như mất đi tri giác. Ngay cả sức để nói một câu bà cũng không có.
Trình Tuyết Sương từ ngoài đi vào, cô vừa đến nhà ăn bệnh viện dùng bữa sáng thật nhanh để quay lại chăm sóc cho mẹ. Cô nhìn về phía giường bệnh, đã thấy người vốn hôn mê đang mở mắt nhìn cô.
"Mẹ!!!"
Cô vội vã ấn chuông trên đầu giường để thông báo cho bác sĩ. Chỉ vài phút sau cả bác sĩ và y tá đều đã đến. Bọn họ nhanh chóng kiểm tra toàn thân cho mẹ Trình, y tá ghi lại những số liệu đánh giá tình trạng sức khỏe của bà.
Sắc mặt bác sĩ có vẻ không mấy lạc quan, nhưng ông không nói gì trước mặt người bệnh, chỉ gật đầu với người nhà bệnh nhân một cái rồi thông báo mấy câu.
"Tạm thời tình trạng sức khỏe của bà ấy đã ổn định, nhưng hiện tại bệnh nhân vẫn chưa thể cử động hay nói chuyện được, nên để cho bà ấy nghỉ ngơi nhiều hơn."
Trình Tuyết Sương cảm kích gật đầu, cô tiễn bác sĩ ra ngoài, sau đó mới trở lại ngồi bên giường bệnh.
Mẹ Trình nhìn cô, cố gắng muốn nói gì đó nhưng không thể. Trình Tuyết Sương nhẹ nhàng đặt tay lên mu bàn tay của bà, nhẹ giọng an ủi.
"Mẹ đừng nói gì cả, lúc này mẹ chỉ cần nghỉ ngơi thật tốt thôi, đã có con ở đây rồi."
Mẹ Trình lẳng lặng nhìn cô, trong mắt bà loang loáng nước mắt, nhưng rồi bà cũng từ từ nhắm mắt lại.
Trình Tuyết Sương ngồi bên cạnh giường một lát rồi rời khỏi phòng bệnh. Cô gõ cửa phòng làm việc của bác sĩ.
"Mời vào."
"Xin lỗi đã làm phiền ạ."
Bác sĩ chủ trị của mẹ cô đã ngoài năm mươi tuổi. Ông là bác sĩ số một của bệnh viện Nhân Ái, đủ để thấy ca bệnh của mẹ cô phức tạp đến mức nào.
"Cháu ngồi đi."
Trình Tuyết Sương ngồi đối diện ông, yên lặng chờ bác sĩ lên tiếng.
"Tuy mẹ cháu đã tỉnh lại nhưng tình trạng vẫn không lạc quan. Sau khi kiểm tra tổng thể ta có thể gạch bỏ khả năng bà ấy sẽ bị bại não, nhưng có 70% là bệnh nhân sẽ bị liệt cả người."
Trình Tuyết Sương nắm chặt tay, đôi môi mím chặt, cố gắng để bản thân có thể giữ bình tĩnh. Nhưng cho dù thế nào cô cũng chỉ là một đứa trẻ mười sáu tuổi, thông báo của bác sĩ không khác gì bầu trời sụp xuống trước mặt cô.
"Bệnh nhân bị thương ở công trường, bên đó đã chi trả chi phí phẫu thuật cho bà ấy. Đáng lẽ họ sẽ phải chi trả tất cả chi phí cho đến khi bà ấy khỏi bệnh, nhưng mẹ cháu không đăng kí bảo hiểm lao động, cho nên bọn họ chỉ chịu trách nhiệm tới đây thôi. Tiền thuốc men và chi phí nằm viện của bệnh nhân sau này sẽ do người nhà tự mình gánh vác. Cháu và mẹ cháu thực sự không còn người thân nào khác sao? Cháu nên liên hệ với người nào đó có thể giúp đỡ cho cháu, nếu không với chi phí đắt đỏ thế này, một mình cháu chỉ sợ ... lực bất tòng tâm."
Trình Tuyết Sương nhìn giấy kê khai viện phí. Do sử dụng những thiết bị y tế tiên tiến nhất, chi phí một ngày đã là một con số lớn đến không tưởng. Mười triệu một ngày, trong nhà chỉ còn một phần tiền bồi thường từ tai nạn của ba và số tiền mẹ dành dụm được, nhiều lắm cũng chỉ có 300 triệu. Nói như vậy, nếu cô không kiếm ra tiền, vậy thì chỉ có thể chi trả viện phí trong một tháng nữa.
Giọng cô như lạc đi.
"Vâng ạ. Cháu sẽ tìm người giúp đỡ. Cảm ơn bác sĩ đã quan tâm."
Rời khỏi phòng làm việc của ông, cô thẫn thờ ngồi trên ghế dài ngoài hành lang. Lúc này cô không thể do dự nữa, cho dù thế nào, cô cũng phải liên lạc với ông bà nội và bác cả một lần. Cô không cần bọn họ cho không, chỉ cần họ chịu cho cô vay tiền, cô sẽ ra ngoài kiếm tiền để trả lại.
Trình Tuyết Sương trở về nhà, cô lật tung quyển sổ ghi số điện thoại đã ngả màu. Cô nhớ số điện thoại của bác cả vẫn còn được giữ trong cuốn sổ này, cầu mong rằng ông ấy còn chưa đổi số.
Tiếng chuông điện thoại reo lên từng hồi. Trình Tuyết Sương chờ đợi đến khi gần như đã tuyệt vọng, cuối cùng thì điện thoại cũng kết nối được.
"Alô, ai đấy?"
Cô mừng đến suýt khóc.
"Bác cả, là cháu, Trình Tuyết Sương đây."
Nghe thấy cái tên này, người ở đầu giây bên kia lập tức trở nên mất kiên nhẫn.
"Có chuyện gì?"
"Mẹ cháu gặp tai nạn, hiện đang ở bệnh viện, cháu..."
Lời nói của cô lập tức bị cắt ngang.
"Tai nạn? Đã chết chưa? Có tiền bồi thường hay không?"
Trái tim Trình Tuyết Sương lập tức trở nên lạnh lẽo. Cảnh tượng cả nhà bác cả xông đến làm loạn trong tang lễ của ba cô vẫn còn hiện lên rõ mồn một trước mắt, ngay cả đối với anh em ruột thịt bọn họ còn máu lạnh như thế, cô lấy cái gì mà trông chờ họ sẽ đối xử tốt với một người mà bọn họ chán ghét đây?
"Mẹ cháu không có việc gì. Bác có thể cho cháu vay một số tiền không? Cháu nhất định sẽ ..."
"Tút tút tút..."
... Trả lại.
Trình Tuyết Sương nghe tiếng thông báo cuộc gọi đã bị cắt đứt. Bàn tay cô buông thõng xuống, khuôn mặt không thấy rõ cảm xúc.
Cuối cùng thì, cô chỉ có thể dựa vào chính mình mà thôi.
Bình luận facebook