-
Chương 7
Ấn nút “truyền tải”, Chiêm Chỉ Tĩnh thở dài, xoa con mắt mỏi nhừ, lại duỗi lưng một cái.
“Chỉ Tĩnh, đi ăn cơm thôi!”Ôn Trí Hào đến chỗ cô thúc giục, ngón cái chỉ một nhóm kỹ sư đang chờ họ.
“Vâng.” Chiêm Chỉ Tĩnh nhanh chóng đứng dậy, đi cùng nhóm người Ôn Trí Hào đến nhà ăn.
Thời gian này nhà ăn rất náo nhiệt, mấy đầu bếp ở trong phòng bếp nóng hừng hực, theo quy định, đầu đội mũ, miệng đeo khẩu trang, chăm chú xào rau với thịt để ăn với cơm. Dì lấy đồ ăn cũng không nhàn rỗi, thoáng cái không có thịt nướng, lát nữa lại không có bắp cải, còn thỉnh thoảng lưu ý chỗ canh trước nồi cơm có phải cũng hết không.
Chiêm Chỉ Tĩnh lấy bốn mặn một canh, vì bàn của những kỹ sư khác chỉ còn một chỗ, cô và Ôn Trí Hào phải ngồi xuống một bàn khác.
Ôn Trí Hào đưa đũa và thìa cho cô.
“A, có phải dì quá tốt với anh không?” Anh ta xụ mặt, dùng đũa gẩy gẩy cà rốt trong bát canh. Anh ta cực kỳ ghét mùi cà rốt.
Chiêm Chỉ Tĩnh liếc nhìn bát canh của anh ta, chỉ thấy một màu cam, thật đúng là không ít đâu!
‘Dì biết thị lực anh không tốt, cho nên mới cho anh nhiều cà rốt hơn.” Vẻ mặt Chiêm Chỉ Tĩnh như xem kịch vui.
“Làm ơn đi, người có thị lực không tốt không phải chỉ mình anh. Cả văn phòng, có hai người cận thị nữa. Huống chi thị lực không tốt liên quan gì đến cà rốt?” Tốt nhất sau khi ăn cà rốt, số đo cận thị từ năm trăm biến thành ba trăm.
“Không liên quan lắm, nhưng kén ăn không phải chuyện đứa bé ngoan nên làm, anh mau nhận lệnh ăn đi!”
“Cho em miễn phí.” Ôn Trí Hào nhanh tay ném hết cà rốt chán ghét vào bát Chiêm Chỉ Tĩnh.
“Ôn Trí Hào!” Anh ta rõ ràng biết cô cũng ghét cà rốt!
“Cho em thêm đồ ăn, không cần cảm ơn.” Ôn Trí Hào vô sỉ cười.
“Đáng ghét, đồ ăn đều có mùi cà rốt rồi!” Chiêm Chỉ Tĩnh chọn chọn, hất cà rốt sang một bên.
“Anh cũng thế.” Ôn Trí Hào cầm bát ăn ngấu nghiến, sau đó thuận miệng hỏi: “Chỉ Tĩnh, có phải em có bạn trai rồi không?”
Chiêm Chỉ Tĩnh nhìn anh xem thường.
“Không có?” Ôn Trí Hào hếch mày.
“Không có.” Chiêm Chỉ Tĩnh ăn nấm hương, nuốt xong mới trả lời.
“Anh đoán sai rồi.” Thì ra cho rằng mình đã đoán đúng. “Em đừng mà có bạn trai nhưng lại lừa anh đấy!”
“Em không nhàm chán như vậy.” Chiêm Chỉ Tĩnh tiếp tục uống canh. “Sao anh lại có thể cho rằng như vậy?”
“Vì anh cảm thấy gần đây em có vẻ quyến rũ hơn, nghxi rằng em bị tình yêu cảm…. Oa a, em làm gì vậy?” Tự nhiên phun canh ra!
“Khụ khụ….” Tay phải Chiêm Chỉ Tĩnh vỗ ngực, mặt đỏ ửng, một lúc sau mới trở lại bình thường.
“Tại sao anh có thể nói như thế?”
“Em chưa từng nghe ‘Tinh yêu làm con gái xinh đẹp hơn’ à?”
“Chỉ tiếc anh đoán sai rồi, bây giờ em còn độc thân. Huống hồ em không biết chính mình có thay đổi!”
“Mỗi ngày em đều nhìn mình, đương nhiên không cảm thấy.” Ôn Trí Hào rung đùi đắc ý. “Khi lần đầu tiên em đến ‘Trăm hoa đua nở’, anh nhìn em đã cảm thấy có chỗ không đúng, đến gần đây mới hiểu thì ra em đẹp hơn. Nếu so sánh….. giống như con sâu phá kén thành con bướm, trên người có thêm trân châu.”
Đây là kiểu so sánh quái quỷ gì vậy? Chiêm Chỉ Tĩnh thưởng anh cái nhìn xem thường.
“Có muốn tìm bạn trai không? Anh quen rất nhiều người tốt, giới thiệu cho em nhé?” Ôn Trí Hào nhớ nhóm bạn cả ngày than thở. “Thứ bảy tuần này bọn anh gặp nhau, muốn đến cùng không?”
“Nói sau đi!” Chiêm Chỉ Tĩnh khoát tay.
“Như vậy có thể?”
“Không phải anh không hiểu tính em.” Cô ghét nhất lấy “hẹn hò” làm điều kiện tiên quyết để “gặp mặt làm quen”.
“Lệ Phương cũng sẽ đi.” Nghĩ đến bạn gái bảo bối của anh ta, Ôn Trì Hào tươi cười.
Chiêm Chỉ Tĩnh mở to mắt. “Lệ Phương đã về? Không phải cô ấy ra nước ngoài du học sao?”
“Hai năm rồi, đương nhiên phải về.” Giọng nói Ôn Trí Hào càng dịu dàng, hai mắt xuyên qua Chiêm Chỉ Tĩnh nhìn về phương xa, như chăm chú nhìn cái gì.
“Cầu xin anh, đừng lộ ra biểu cảm này có được không?” Thấy vẻ mặt của anh Chiêm Chỉ Tĩnh bắt đầu cảm thấy chướng bụng, suýt chút nữa đồ ăn trào ngược ra ngoài.
“Khi em gặp được chân mệnh thiên tử, em cũng sẽ như vậy.” Vẻ mặt Ôn Trí Hào như “trẻ con không hiểu”. “ Rốt cuộc thứ bảy này em có đi không?”
“Đương nhiên đi.” Lâu rồi Lệ Phương mới về, đương nhiên cô muốn đi.
“Anh sẽ sắp xếp người đàn ông độc thân hoàng kim ngồi cạnh em, thay em.. Giám chế, muộn vậy mới xuống ăn cơm?”
Phương Bách Hâm gật đầu nhẹ, liếc mắt nhìn Chiêm Chỉ Tĩnh, vẻ mặt âm u quay đầu bước đi.
Ôn Trì Hào khó hiểu nhìn bóng lưng giám chế nhà mình. “Tâm trạng anh ta không tốt sao?” Sắc mặt u ám như vậy, giống như bị ngập nước.
“Có phải công việc tiến triển không thuận lợi?” Chiêm Chỉ Tĩnh cắn đũa phỏng đoán.
“Không thể nào? Gần đây đề án đều tiến hành theo kế hoạch của anh ta, không nghe nói có vấn đề gì lớn!”
Ôn Trí Hào thì thào tự nói. “Vẫn bị những lão hồ ly bất mãn kia xếp đặt?”
Tuy rằng mọi người đều biết Phương Bách Hâm có kinh nghiệm làm việc ở Mỹ, nhưng vẫn bị một số nhân viên kỳ cựu – nhất là người lúc trước cho rằng mình có thể ngồi vào ghế giám chế – có địch ý với anh, luôn tìm cơ hội gây khó dễ với giám chế trẻ hơn họ gần mười tuổi này, hưng phấn chờ mong anh thất bại, thậm chí còn hy vọng lần nghiên cứu phát triển trò chơi này không được thị trường hoan nghênh, kể từ đó có thể kéo giám chế trẻ tuổi khỏi vị trí.
Ôn Trí Hào cực kỳ không thích lão hồ ly khiêu khích, đặc biệt ý tưởng vớ vẩn của họ. Có lẽ một khi có khát khao mãnh liệt với quyền thế, sẽ biến họ thành như vậy? Mặc dù lúc trước anh ta cảm thấy lão hồ ly có vài điểm thích hợp làm giám chế, nhưng qua một thời gian dài quan sát, anh ta không khỏi buồn cười vì ý nghĩ đó, đồng thời càng bội phục chủ tịch nhà minh xét – không chọn một trong số những người được đề cử làm giám chế, huỷ toàn bộ phiếu.
“Tuổi còn trẻ làm giám chế cũng khó.” Ôn Trì Hào than thở. “Mới đầu anh cho rằng lời đồn về Phương Bách Hâm chỉ là phóng đại, nhưng hiện tại cảm thấy bội phục anh ta từ tận đáy lòng.”
Nghe Ôn Trí Hào nói vậy, tinh thần Chiêm Chỉ Tĩnh cũng hứng lên.
“Ngoài việc giám chế Phương nắm chắc tiến độ trò chơi, độ tỉ mỉ của nội dung đều hết sức thông suốt, không có chuyện lo cái này mất cái kia, giống như soi mói, nhưng lại không làm người ta cảm thấy không hợp lý. Ngoài những điều này, anh bội phục anh ta hơn là, lúc trước anh ta chỉ dùng hai tuần đã hiểu rõ khả năng của nhân viên, sau đó dựa vào khả năng của mỗi người mà đặt ra yêu cầu, tuy rằng mọi người đều kêu khổ thấu trời, nhưng ngoài lão hồ ly, có nhiều người thấy khản năng sáng tạo của mình trong trò chơi khi đưa ra thị trường được hưởng ứng vui mừng không thôi.” Nói đến đây, Ôn Trí Hào thở một hơi.
“Thật hiếm khi thấy anh tán thưởng một người hết mình như vậy.” Mặt mày Chiêm Chỉ Tĩnh hớn hở. Nếu nói cuộc hội thoại này cho Phương Bách Hâm, có lẽ tâm trạng anh sẽ tốt hơn!
“Vì không có ai để anh tán thưởng.” Ôn Trí Hào nhún vai, thấy hai người đều đã no, liền dẫn đầu đứng lên, cầm khay đồ ăn của Chiêm Chỉ Tĩnh, giúp cô mang về bàn thu khay, sau đó hai người cùng nhau rời nhà ăn, về văn phòng nghỉ ngơi.
Sắc mặt Phương Bách Hâm cực kỳ u ám, thậm chí ngày càng nghiêm trọng, vì tâm trạng anh không tốt nên “tạo áp lực” đối với nhân viên, nhưng mọi người vẫn cố gắng, âm thầm đoán xem rốt cuộc giám chế có chuyện gì.
Tình huống này đương nhiên cũng bị chủ tịch Chu Uy Tuấn biết, vì thế thừa dịp tan làm, khi Phương Bách Hâm bước ra khỏi văn phòng, kéo anh đến quán bar uống rượu, một lúc sau mới nói chuyện với nhau.
Nào biết Phương Bách Hâm đánh chết cũng không nói, vào quán bar lập tức uống rượu giải sầu, hoàn toàn không để ý tới Chu Uy Tuấn liên tục hỏi.
“Rốt cuộc câu bị sao vậy?” Chu Uy Tuấn không chịu nổi cướp tay ly rượu trong tay Phương Bách Hâm, tính luôn bình tĩnh cũng biến mất.
Phương Bách Hâm lườm anh ta. “Cậu không thấy tôi không vui?”
Chu Uy Tuấn xoa huyệt thái dương. Bình thường người bạn này của anh ta thẳng thắn nhiệt tình như tám tháng nghiêm chỉnh, nhưng không nghĩ rằng khi tâm trạng anh thay đổi, khó đối phó như vậy, miệng chặt như miệng trai.
“Tôi thấy rồi, nhưng cậu có thể nói nguyên nhân không?”
“Cậu lo nhân viên công ty bị tôi chọc tức mà bỏ chạy? Yên tâm, tôi sẽ không công ty bất phân.” Phương Bách Hâm bĩu môi.
Chu Uy Tuấn nhướng mày. “Cậu cho rằng tôi vì công ty? Tôi đặt lợi ích trước cậu? Phương Bách Hâm, cậu còn nói nữa, tôi cam đoan tôi sẽ đánh cậu.”
Phương Bách Hâm nhìn bạn thân từ thời trung học, một phút qua đi, anh mới nói. “Xin lỗi, tôi không cố ý.”
“Rốt cuộc cậu làm sao? Tất cả ánh mắt trời trước kia của cậu bị mây đen che hết rồi.”
“Tôi không muốn nói.” Phương Bách Hâm vuốt tóc, cảm thấy cực kỳ phiền chán. Anh hiểu mấy ngày nay tâm trạng mình rất tồi tệ, trong công việc những kỹ sư thảo luận với anh đều nơm nớp lo sợ, không giống trước kia có thể thoả luận về ý tưởng của mình, về sinh hoạt cá nhân…….
Phương Bách Hâm lau mặt, càng chán chường hơn.
“Anh em, đành phải chờ cậu khôi phục.” Nhìn bộ dáng tối tăm của Phương Bách Hâm, Chu Uy Tuấn cũng không hỏi nhiều, trong lòng cho rằng liên quan đến phụ nữ, dù sao có thể làm đàn ông cảm thấy buồn rầu, phụ nữ hẳn chiếm tỉ lệ rất lớn.
Bời vì uống rượu, cho nên Phương Bách Hâm được Chu Uy Tuấn đưa về nhà, lúc anh về, đã là rạng sáng.
Anh xoa cổ, đi đến phòng khách, lúc anh phát hiện trên sofa có bóng người cùng với một chút ánh sáng của đèn vàng trên bàn, lòng không khỏi mềm mại hơn.
Xem ra cô chờ anh về nhà nên mới ngủ……
Phương Bách Hâm tham lam dùng ánh mắt cắn nuốt người đang cuộn mình, đến lúc Chiêm Chỉ Tĩnh lẩm bẩm, xoa mắt nhìn thấy anh, mới buộc mình thu hồi sự mềm mại.
Anh cảm thấy đau khổ trong lòng vì để cô chờ, nhưng không đủ để giảm bớt hành động của cô.
“Anh về rồi?” Chiêm Chỉ Tĩnh chưa tỉnh ngủ cười với anh.
“Em muốn ngủ thì về nhà ngủ tiếp.” Giọng nói Phương Bách Hâm lạnh lùng, kiềm chế hai tay muốn ôm cô vào lòng, muốn chúng nó đừng hành động thiếu suy nghĩ.
Chiêm Chỉ Tĩnh gãi đầu, mơ mang đứng lên khỏi sofa, theo thói quen đi lên tầng hai.
Phương Bách Hâm bắt lấy tay cô, ngăn cô di động.
“Về nhà em ngủ.” Anh dùng lực không làm đau cô kéo cô ra cửa, luôn tự nhủ, lần này tuyệt đối muốn cô cảm nhận rõ ràng “Anh đang tức giận”, lại vẫn kiên quyết không thô lỗ đuổi cô ra ngoài, mà đỡ cô đi giày, lại đưa cô về nhà, nhìn cô nằm lên giường, đắp chăn xong mới đi.
Đến khi Phương Bách Hâm đi, Chiêm Chỉ Tĩnh nằm ở trên giường, cũng không buồn ngủ nữa.
Mắt cô nhắm chặt, đầu lại suy nghĩ lung tung – gầy đây hành động của Phương Bách Hâm thật sự kỳ lạ, trước kia anh tuyệt đối sẽ không dễ dàng để cô đi, mà quấn lấy cô, đến khi hai người hết sức mới thôi, rốt cuộc anh làm sao vậy? Hỏi anh, anh cũng không trả lời chính xác…….
Chiêm Chỉ Tĩnh càng nghĩ càng không hiểu, cảm thấy ổ chăn thoải mái trước kia bây giờ lại như nằm trên thảm kim, làm cô khó chịu.
Qua nửa giờ, rốt cuộc cô không chịu được nhảy xuống giường, nắm chìa khoá dự phòng nhà Phương Bách Hâm, quyết định đến nhà anh tìm hiểu.
Chiêm Chỉ Tĩnh tiến vào phòng khách sáng đèn, lập tức thấy Phương Bách Hâm tựa đầu lên sofa, trên mắt đắp một cái khăn lông.
“Bách Hâm, anh không thoải mái sao?” Cô đi lên phía trước, lo lắng nhìn anh.
Phương Bách Hâm cầm khăn lông, kinh ngạc nhìn cô. “Sao em lại tới đây?”
Chiêm Chỉ Tĩnh sờ trán anh. May quá, không nóng.
“Có chút lo lắng nên qua….. Bách Hâm, dạo này anh rất kỳ lạ, có phải công ty xảy ra chuyện gì không? Anh bị áp lực quá lớn?”
Tuy rằng biết hiện tại không thích hợp để thảo luận nhưng Chiêm Chỉ Tĩnh thật sự không nhịn được.
Phương Bách Hâm kinh ngạc vì câu hỏi của cô, không khỏi trừng to mắt. Chẳng lẽ cô gái này nghĩ anh lãnh đạm vì công việc?
“Em nghĩ vì công việc?” Rốt cuộc cô có tự giác không? Người chọc tức anh không phải ai khác, mà là chính cô!
“Không phải sao?”
“Em thật sự không biết nguyên nhân anh kỳ lạ?”
Chiêm Chỉ Tĩnh lắc đầu, Phương Bách Hâm nâng tay xoa mi tâm, thật không hiểu nên làm gì cô bây giờ, rốt cuộc cũng hiểu mấy ngày nay mình lãnh đạm là uổng công.
Anh hít sâu, quyết định nói rõ sự việc, bằng không chỉ sợ cô gái này vĩnh viễn không biết cô là người khởi xướng.
“Em không biết mình hay đụng chạm cùng người khác phái?” Những lời này của Phương Bách Hâm đã đề cập cùng cô không dưới năm lần, đều cực kỳ uyển chuyển nhắc nhở cô, muốn cô để ý chuyện này, mà hôm nay anh quyết định nói rõ chuyện này.
Chiêm Chỉ Tĩnh nhăn mày. “Có sao?’
“Hô, qua em để Tiểu Long khoác tay lên vai 10 phút.” Nghĩ đến tình cảnh đó, ánh mắt Phương Bách Hâm âm u. Không phải anh keo kiệt hay so đo, nhưng là một người đàn ông tuyệt đối không rộng lượng đến mức để người đàn ông khác “nhúng chàm” người phụ nữ của mình.
Nếu không quá anh có thể chịu được, nhưng tình huống của Chiêm Chỉ Tĩnh, thật sự không bình thường, rất quá đáng, hơn nữa ám chỉ thế nào cũng không hiệu quả!
“Có chuyện này?” Cô không có ấn tượng.
“Hôm kia cũng vậy, em tuỳ ý để anh Hào xoa bóp vai.” Giọng nói Phương Bách Hâm cứng ngắc, nghĩ đến hình ảnh đó, cơ bắp bắt đầu căng cứng.
May lúc đó anh chịu được, không đánh một cái lên mặt Ôn Trí Hào.
“Trước kia ở trường bọn em đều như vậy!” Khả năng mát xa của Ôn Trí Hào ai cũng biết, tuy anh ta không thường xuyên làm nhưng thấy có người đau cổ, vẫn giúp người ta mát xa.
“Trước kia là trước kia, bây giờ là bây giờ.” Phương Bách Hâm nghiến răng nghiến lợi, cực kỳ lo lắng có nên đặt người nào đó lên đùi, đánh mạnh lên cái mông đáng yêu của cô, để giảm bớt tức giận.
“Có gì khác nhau sao? Em cũng thường để anh mát xa.” Chiêm Chỉ Tĩnh nhíu mày, không hiểu sao anh tức giận như vậy.
“Em có quan hệ gì với anh, có quan hệ gì với anh ta? Anh từng nhắc nhở em, muốn em để ý hành động giữa nam nữ, đừng để họ sỗ sàng.” Rốt cuộc Phương Bách Hâm không nhịn được, bỗng dưng đứng lên, đi đi lại lại trong phòng khách rộng lớn. Nếu tiếp tục ngồi trên sofa, vô tình động tay động chân để phát tiết, anh chỉ sợ thật sự sẽ đặt người nào đó trên đùi đánh vài cái.
“Mọi người đều là anh em, làm gì có sỗ sàng?’ Chiêm Chỉ Tĩnh vẫn không hiểu. Nếu nhóm bạn của cô ở nơi này, khẳng định sẽ bị cô làm tức điên, trước tiên kéo cô đánh nhau rồi mới nói chuyện.
Phương Bách Hâm nghe vậy, thần kinh thiếu chút nữa nổ tung. Anh em? Một người anh em tốt!
“Anh và Ôn Trí Hào….. hoặc người khác…. Đều là ‘anh em’?” Phương Bách Hâm phiền chán hỏi, lại thấy Chiêm Chỉ Tĩnh gật đầu. “Em coi anh là ‘anh em’?”
Thấy Chiêm Chỉ Tĩnh gật đầu, Phương Bách Hâm nắm chặt tay, anh cố gắng kiềm chế cơn giận, ngực phập phồng kịch liệt.
“Cho nên hai tuần trước, em mới nói với Ôn Trí Hào em không có bạn trai, sau đó thứ bảy sẽ đi buổi hẹn gặp mặt?” Anh gầm nhẹ. “Rốt cuộc em có biết thân phận của mình không?”
Phương Bách Hâm ác liệt ép hỏi, cũng chọc giận Chiêm Chỉ Tĩnh.
Cái gì chứ! Rốt cuộc cô làm sai cái gì, phải thừa nhận anh ép hỏi như vậy? Thật hối hận vì mình vừa rồi ngây ngốc chờ anh về, muốn tâm sự với anh, sau khi bị anh đưa về nhà, lại lo lắng chạy tới tìm anh.
Cô cản thấy mình quá quan tâm lại lo lắng, thật quá ngu ngốc!
“Anh đặt em trong lòng, nhưng em lại coi anh là ‘anh em’? Vậy sao em không thừa nhận anh chỉ là đối tượng làm tình đáng giá?” Phương Bách Hâm nắm chặt vai Chiêm Chỉ Tĩnh.
Chiêm Chỉ Tĩnh đập cái tay đặt trên vai mình, cũng rống to: “Em không nghĩ như vậy, sao anh lại nói mình như thế?”
“Không phải sao? Dù sao em cũng coi anh là anh em, mà anh em nào cũng có thể ăn đậu hũ của em, chẳng qua cấp bậc của anh cao hơn họ một ít thôi!”
“Anh đừng nghĩ xấu về họ!” Nghe Phương Bách Hâm nói như thế, Chiêm Chỉ Tĩnh càng cãi lại thay bạn bè.
“Đúng, họ không xấu, anh mới xấu! Anh xấu xa ăn sạch em, còn đặt em trong lòng – biết em không thích ăn cà rốt, cho nên không làm cà rốt cho em! Em có biết bạn bè bình thường sẽ không làm như vậy?”
“Sao nói mình tủi thân thế, em cũng không xin anh đặt em trong lòng! Huống chi em có quyền gì quản em ở cùng người đàn ông khác? Anh là gì của em?” Chiêm Chỉ Tĩnh thật là nói không suy nghĩ.
Lời nói khỏi miệng, phòng khách lập tức yên tĩnh, chỉ còn tiếng thở dốc của Phương Bách Hâm, im lặng bao phủ hai người.
Qua một lúc lâu, Phương Bách Hâm đưa tây vò tóc, lại lau mặt, bóng lưng cường tráng mà bây giờ thoạt nhìn giống một con người nhỏ bé liều lĩnh xông vào thế giới mới, cô đơn và bất lực dệt thành chiếc lưỡi dày, bao vây anh trong đó.
“Xem ra tự anh hiểu, không nên luôn dát vàng lên người, coi mình là bạn trai em.” Anh tuyệt vọng.
Ánh mắt tối đen nhìn Chiêm Chỉ Tĩnh, khàn khàn nói: “Lúc trước vừa gặp đã yêu, xem ra bị em coi như giẻ rách…. Anh mệt rồi, mời Chiêm tiểu thư về cho.”
Anh đi đến cửa nhà, mở cửa.
Chiêm Chỉ Tĩnh mím môi, tính cách ngang ngạnh không chịu khuất phục bước ra ngoài, chân trái vừa mới bước khỏi nhà Phương Bách Hâm, cửa nhà lập tức đóng lại.
Chiêm Chỉ Tĩnh nhìn chằm chằm cánh cửa lạnh như băng, ánh mắt đau đớn không thôi.
Gì thế –
Trong lòng cô bướng bỉnh hừ một tiếng, mở cửa nhà mình, ngã lên chiếc giường không có độ ấm.
Chuyện gì vậy? Sao anh lại uỷ khuất, như mọi lỗi lầm đều do cô?
Cô tuyệt đối sẽ không làm tình cùng anh em, cho nên coi anh là anh em, anh nên cười thầm……
Huống chi anh nhắc nhở cô khi nào, muốn cô không được để người ta tuỳ tiện sỗ sàng?
Được rồi, vừa rồi cô không đúng, không nên nói không suy nghĩ, nhưng……. nhưng……..
Chiêm Chỉ Tĩnh uất ức hít mũi, suy nghĩ lung tung.
Cô nhớ lần đầu tiên hai người gặp nhau, anh nói anh vừa gặp đã yêu cô, nhưng sau đó lại hỏi “Em cảm thấy sao” làm cô cho rằng anh nói đùa!
Đáng ghét! Đáng ghét đáng ghét đáng ghét–
“Chỉ Tĩnh, đi ăn cơm thôi!”Ôn Trí Hào đến chỗ cô thúc giục, ngón cái chỉ một nhóm kỹ sư đang chờ họ.
“Vâng.” Chiêm Chỉ Tĩnh nhanh chóng đứng dậy, đi cùng nhóm người Ôn Trí Hào đến nhà ăn.
Thời gian này nhà ăn rất náo nhiệt, mấy đầu bếp ở trong phòng bếp nóng hừng hực, theo quy định, đầu đội mũ, miệng đeo khẩu trang, chăm chú xào rau với thịt để ăn với cơm. Dì lấy đồ ăn cũng không nhàn rỗi, thoáng cái không có thịt nướng, lát nữa lại không có bắp cải, còn thỉnh thoảng lưu ý chỗ canh trước nồi cơm có phải cũng hết không.
Chiêm Chỉ Tĩnh lấy bốn mặn một canh, vì bàn của những kỹ sư khác chỉ còn một chỗ, cô và Ôn Trí Hào phải ngồi xuống một bàn khác.
Ôn Trí Hào đưa đũa và thìa cho cô.
“A, có phải dì quá tốt với anh không?” Anh ta xụ mặt, dùng đũa gẩy gẩy cà rốt trong bát canh. Anh ta cực kỳ ghét mùi cà rốt.
Chiêm Chỉ Tĩnh liếc nhìn bát canh của anh ta, chỉ thấy một màu cam, thật đúng là không ít đâu!
‘Dì biết thị lực anh không tốt, cho nên mới cho anh nhiều cà rốt hơn.” Vẻ mặt Chiêm Chỉ Tĩnh như xem kịch vui.
“Làm ơn đi, người có thị lực không tốt không phải chỉ mình anh. Cả văn phòng, có hai người cận thị nữa. Huống chi thị lực không tốt liên quan gì đến cà rốt?” Tốt nhất sau khi ăn cà rốt, số đo cận thị từ năm trăm biến thành ba trăm.
“Không liên quan lắm, nhưng kén ăn không phải chuyện đứa bé ngoan nên làm, anh mau nhận lệnh ăn đi!”
“Cho em miễn phí.” Ôn Trí Hào nhanh tay ném hết cà rốt chán ghét vào bát Chiêm Chỉ Tĩnh.
“Ôn Trí Hào!” Anh ta rõ ràng biết cô cũng ghét cà rốt!
“Cho em thêm đồ ăn, không cần cảm ơn.” Ôn Trí Hào vô sỉ cười.
“Đáng ghét, đồ ăn đều có mùi cà rốt rồi!” Chiêm Chỉ Tĩnh chọn chọn, hất cà rốt sang một bên.
“Anh cũng thế.” Ôn Trí Hào cầm bát ăn ngấu nghiến, sau đó thuận miệng hỏi: “Chỉ Tĩnh, có phải em có bạn trai rồi không?”
Chiêm Chỉ Tĩnh nhìn anh xem thường.
“Không có?” Ôn Trí Hào hếch mày.
“Không có.” Chiêm Chỉ Tĩnh ăn nấm hương, nuốt xong mới trả lời.
“Anh đoán sai rồi.” Thì ra cho rằng mình đã đoán đúng. “Em đừng mà có bạn trai nhưng lại lừa anh đấy!”
“Em không nhàm chán như vậy.” Chiêm Chỉ Tĩnh tiếp tục uống canh. “Sao anh lại có thể cho rằng như vậy?”
“Vì anh cảm thấy gần đây em có vẻ quyến rũ hơn, nghxi rằng em bị tình yêu cảm…. Oa a, em làm gì vậy?” Tự nhiên phun canh ra!
“Khụ khụ….” Tay phải Chiêm Chỉ Tĩnh vỗ ngực, mặt đỏ ửng, một lúc sau mới trở lại bình thường.
“Tại sao anh có thể nói như thế?”
“Em chưa từng nghe ‘Tinh yêu làm con gái xinh đẹp hơn’ à?”
“Chỉ tiếc anh đoán sai rồi, bây giờ em còn độc thân. Huống hồ em không biết chính mình có thay đổi!”
“Mỗi ngày em đều nhìn mình, đương nhiên không cảm thấy.” Ôn Trí Hào rung đùi đắc ý. “Khi lần đầu tiên em đến ‘Trăm hoa đua nở’, anh nhìn em đã cảm thấy có chỗ không đúng, đến gần đây mới hiểu thì ra em đẹp hơn. Nếu so sánh….. giống như con sâu phá kén thành con bướm, trên người có thêm trân châu.”
Đây là kiểu so sánh quái quỷ gì vậy? Chiêm Chỉ Tĩnh thưởng anh cái nhìn xem thường.
“Có muốn tìm bạn trai không? Anh quen rất nhiều người tốt, giới thiệu cho em nhé?” Ôn Trí Hào nhớ nhóm bạn cả ngày than thở. “Thứ bảy tuần này bọn anh gặp nhau, muốn đến cùng không?”
“Nói sau đi!” Chiêm Chỉ Tĩnh khoát tay.
“Như vậy có thể?”
“Không phải anh không hiểu tính em.” Cô ghét nhất lấy “hẹn hò” làm điều kiện tiên quyết để “gặp mặt làm quen”.
“Lệ Phương cũng sẽ đi.” Nghĩ đến bạn gái bảo bối của anh ta, Ôn Trì Hào tươi cười.
Chiêm Chỉ Tĩnh mở to mắt. “Lệ Phương đã về? Không phải cô ấy ra nước ngoài du học sao?”
“Hai năm rồi, đương nhiên phải về.” Giọng nói Ôn Trí Hào càng dịu dàng, hai mắt xuyên qua Chiêm Chỉ Tĩnh nhìn về phương xa, như chăm chú nhìn cái gì.
“Cầu xin anh, đừng lộ ra biểu cảm này có được không?” Thấy vẻ mặt của anh Chiêm Chỉ Tĩnh bắt đầu cảm thấy chướng bụng, suýt chút nữa đồ ăn trào ngược ra ngoài.
“Khi em gặp được chân mệnh thiên tử, em cũng sẽ như vậy.” Vẻ mặt Ôn Trí Hào như “trẻ con không hiểu”. “ Rốt cuộc thứ bảy này em có đi không?”
“Đương nhiên đi.” Lâu rồi Lệ Phương mới về, đương nhiên cô muốn đi.
“Anh sẽ sắp xếp người đàn ông độc thân hoàng kim ngồi cạnh em, thay em.. Giám chế, muộn vậy mới xuống ăn cơm?”
Phương Bách Hâm gật đầu nhẹ, liếc mắt nhìn Chiêm Chỉ Tĩnh, vẻ mặt âm u quay đầu bước đi.
Ôn Trì Hào khó hiểu nhìn bóng lưng giám chế nhà mình. “Tâm trạng anh ta không tốt sao?” Sắc mặt u ám như vậy, giống như bị ngập nước.
“Có phải công việc tiến triển không thuận lợi?” Chiêm Chỉ Tĩnh cắn đũa phỏng đoán.
“Không thể nào? Gần đây đề án đều tiến hành theo kế hoạch của anh ta, không nghe nói có vấn đề gì lớn!”
Ôn Trí Hào thì thào tự nói. “Vẫn bị những lão hồ ly bất mãn kia xếp đặt?”
Tuy rằng mọi người đều biết Phương Bách Hâm có kinh nghiệm làm việc ở Mỹ, nhưng vẫn bị một số nhân viên kỳ cựu – nhất là người lúc trước cho rằng mình có thể ngồi vào ghế giám chế – có địch ý với anh, luôn tìm cơ hội gây khó dễ với giám chế trẻ hơn họ gần mười tuổi này, hưng phấn chờ mong anh thất bại, thậm chí còn hy vọng lần nghiên cứu phát triển trò chơi này không được thị trường hoan nghênh, kể từ đó có thể kéo giám chế trẻ tuổi khỏi vị trí.
Ôn Trí Hào cực kỳ không thích lão hồ ly khiêu khích, đặc biệt ý tưởng vớ vẩn của họ. Có lẽ một khi có khát khao mãnh liệt với quyền thế, sẽ biến họ thành như vậy? Mặc dù lúc trước anh ta cảm thấy lão hồ ly có vài điểm thích hợp làm giám chế, nhưng qua một thời gian dài quan sát, anh ta không khỏi buồn cười vì ý nghĩ đó, đồng thời càng bội phục chủ tịch nhà minh xét – không chọn một trong số những người được đề cử làm giám chế, huỷ toàn bộ phiếu.
“Tuổi còn trẻ làm giám chế cũng khó.” Ôn Trì Hào than thở. “Mới đầu anh cho rằng lời đồn về Phương Bách Hâm chỉ là phóng đại, nhưng hiện tại cảm thấy bội phục anh ta từ tận đáy lòng.”
Nghe Ôn Trí Hào nói vậy, tinh thần Chiêm Chỉ Tĩnh cũng hứng lên.
“Ngoài việc giám chế Phương nắm chắc tiến độ trò chơi, độ tỉ mỉ của nội dung đều hết sức thông suốt, không có chuyện lo cái này mất cái kia, giống như soi mói, nhưng lại không làm người ta cảm thấy không hợp lý. Ngoài những điều này, anh bội phục anh ta hơn là, lúc trước anh ta chỉ dùng hai tuần đã hiểu rõ khả năng của nhân viên, sau đó dựa vào khả năng của mỗi người mà đặt ra yêu cầu, tuy rằng mọi người đều kêu khổ thấu trời, nhưng ngoài lão hồ ly, có nhiều người thấy khản năng sáng tạo của mình trong trò chơi khi đưa ra thị trường được hưởng ứng vui mừng không thôi.” Nói đến đây, Ôn Trí Hào thở một hơi.
“Thật hiếm khi thấy anh tán thưởng một người hết mình như vậy.” Mặt mày Chiêm Chỉ Tĩnh hớn hở. Nếu nói cuộc hội thoại này cho Phương Bách Hâm, có lẽ tâm trạng anh sẽ tốt hơn!
“Vì không có ai để anh tán thưởng.” Ôn Trí Hào nhún vai, thấy hai người đều đã no, liền dẫn đầu đứng lên, cầm khay đồ ăn của Chiêm Chỉ Tĩnh, giúp cô mang về bàn thu khay, sau đó hai người cùng nhau rời nhà ăn, về văn phòng nghỉ ngơi.
Sắc mặt Phương Bách Hâm cực kỳ u ám, thậm chí ngày càng nghiêm trọng, vì tâm trạng anh không tốt nên “tạo áp lực” đối với nhân viên, nhưng mọi người vẫn cố gắng, âm thầm đoán xem rốt cuộc giám chế có chuyện gì.
Tình huống này đương nhiên cũng bị chủ tịch Chu Uy Tuấn biết, vì thế thừa dịp tan làm, khi Phương Bách Hâm bước ra khỏi văn phòng, kéo anh đến quán bar uống rượu, một lúc sau mới nói chuyện với nhau.
Nào biết Phương Bách Hâm đánh chết cũng không nói, vào quán bar lập tức uống rượu giải sầu, hoàn toàn không để ý tới Chu Uy Tuấn liên tục hỏi.
“Rốt cuộc câu bị sao vậy?” Chu Uy Tuấn không chịu nổi cướp tay ly rượu trong tay Phương Bách Hâm, tính luôn bình tĩnh cũng biến mất.
Phương Bách Hâm lườm anh ta. “Cậu không thấy tôi không vui?”
Chu Uy Tuấn xoa huyệt thái dương. Bình thường người bạn này của anh ta thẳng thắn nhiệt tình như tám tháng nghiêm chỉnh, nhưng không nghĩ rằng khi tâm trạng anh thay đổi, khó đối phó như vậy, miệng chặt như miệng trai.
“Tôi thấy rồi, nhưng cậu có thể nói nguyên nhân không?”
“Cậu lo nhân viên công ty bị tôi chọc tức mà bỏ chạy? Yên tâm, tôi sẽ không công ty bất phân.” Phương Bách Hâm bĩu môi.
Chu Uy Tuấn nhướng mày. “Cậu cho rằng tôi vì công ty? Tôi đặt lợi ích trước cậu? Phương Bách Hâm, cậu còn nói nữa, tôi cam đoan tôi sẽ đánh cậu.”
Phương Bách Hâm nhìn bạn thân từ thời trung học, một phút qua đi, anh mới nói. “Xin lỗi, tôi không cố ý.”
“Rốt cuộc cậu làm sao? Tất cả ánh mắt trời trước kia của cậu bị mây đen che hết rồi.”
“Tôi không muốn nói.” Phương Bách Hâm vuốt tóc, cảm thấy cực kỳ phiền chán. Anh hiểu mấy ngày nay tâm trạng mình rất tồi tệ, trong công việc những kỹ sư thảo luận với anh đều nơm nớp lo sợ, không giống trước kia có thể thoả luận về ý tưởng của mình, về sinh hoạt cá nhân…….
Phương Bách Hâm lau mặt, càng chán chường hơn.
“Anh em, đành phải chờ cậu khôi phục.” Nhìn bộ dáng tối tăm của Phương Bách Hâm, Chu Uy Tuấn cũng không hỏi nhiều, trong lòng cho rằng liên quan đến phụ nữ, dù sao có thể làm đàn ông cảm thấy buồn rầu, phụ nữ hẳn chiếm tỉ lệ rất lớn.
Bời vì uống rượu, cho nên Phương Bách Hâm được Chu Uy Tuấn đưa về nhà, lúc anh về, đã là rạng sáng.
Anh xoa cổ, đi đến phòng khách, lúc anh phát hiện trên sofa có bóng người cùng với một chút ánh sáng của đèn vàng trên bàn, lòng không khỏi mềm mại hơn.
Xem ra cô chờ anh về nhà nên mới ngủ……
Phương Bách Hâm tham lam dùng ánh mắt cắn nuốt người đang cuộn mình, đến lúc Chiêm Chỉ Tĩnh lẩm bẩm, xoa mắt nhìn thấy anh, mới buộc mình thu hồi sự mềm mại.
Anh cảm thấy đau khổ trong lòng vì để cô chờ, nhưng không đủ để giảm bớt hành động của cô.
“Anh về rồi?” Chiêm Chỉ Tĩnh chưa tỉnh ngủ cười với anh.
“Em muốn ngủ thì về nhà ngủ tiếp.” Giọng nói Phương Bách Hâm lạnh lùng, kiềm chế hai tay muốn ôm cô vào lòng, muốn chúng nó đừng hành động thiếu suy nghĩ.
Chiêm Chỉ Tĩnh gãi đầu, mơ mang đứng lên khỏi sofa, theo thói quen đi lên tầng hai.
Phương Bách Hâm bắt lấy tay cô, ngăn cô di động.
“Về nhà em ngủ.” Anh dùng lực không làm đau cô kéo cô ra cửa, luôn tự nhủ, lần này tuyệt đối muốn cô cảm nhận rõ ràng “Anh đang tức giận”, lại vẫn kiên quyết không thô lỗ đuổi cô ra ngoài, mà đỡ cô đi giày, lại đưa cô về nhà, nhìn cô nằm lên giường, đắp chăn xong mới đi.
Đến khi Phương Bách Hâm đi, Chiêm Chỉ Tĩnh nằm ở trên giường, cũng không buồn ngủ nữa.
Mắt cô nhắm chặt, đầu lại suy nghĩ lung tung – gầy đây hành động của Phương Bách Hâm thật sự kỳ lạ, trước kia anh tuyệt đối sẽ không dễ dàng để cô đi, mà quấn lấy cô, đến khi hai người hết sức mới thôi, rốt cuộc anh làm sao vậy? Hỏi anh, anh cũng không trả lời chính xác…….
Chiêm Chỉ Tĩnh càng nghĩ càng không hiểu, cảm thấy ổ chăn thoải mái trước kia bây giờ lại như nằm trên thảm kim, làm cô khó chịu.
Qua nửa giờ, rốt cuộc cô không chịu được nhảy xuống giường, nắm chìa khoá dự phòng nhà Phương Bách Hâm, quyết định đến nhà anh tìm hiểu.
Chiêm Chỉ Tĩnh tiến vào phòng khách sáng đèn, lập tức thấy Phương Bách Hâm tựa đầu lên sofa, trên mắt đắp một cái khăn lông.
“Bách Hâm, anh không thoải mái sao?” Cô đi lên phía trước, lo lắng nhìn anh.
Phương Bách Hâm cầm khăn lông, kinh ngạc nhìn cô. “Sao em lại tới đây?”
Chiêm Chỉ Tĩnh sờ trán anh. May quá, không nóng.
“Có chút lo lắng nên qua….. Bách Hâm, dạo này anh rất kỳ lạ, có phải công ty xảy ra chuyện gì không? Anh bị áp lực quá lớn?”
Tuy rằng biết hiện tại không thích hợp để thảo luận nhưng Chiêm Chỉ Tĩnh thật sự không nhịn được.
Phương Bách Hâm kinh ngạc vì câu hỏi của cô, không khỏi trừng to mắt. Chẳng lẽ cô gái này nghĩ anh lãnh đạm vì công việc?
“Em nghĩ vì công việc?” Rốt cuộc cô có tự giác không? Người chọc tức anh không phải ai khác, mà là chính cô!
“Không phải sao?”
“Em thật sự không biết nguyên nhân anh kỳ lạ?”
Chiêm Chỉ Tĩnh lắc đầu, Phương Bách Hâm nâng tay xoa mi tâm, thật không hiểu nên làm gì cô bây giờ, rốt cuộc cũng hiểu mấy ngày nay mình lãnh đạm là uổng công.
Anh hít sâu, quyết định nói rõ sự việc, bằng không chỉ sợ cô gái này vĩnh viễn không biết cô là người khởi xướng.
“Em không biết mình hay đụng chạm cùng người khác phái?” Những lời này của Phương Bách Hâm đã đề cập cùng cô không dưới năm lần, đều cực kỳ uyển chuyển nhắc nhở cô, muốn cô để ý chuyện này, mà hôm nay anh quyết định nói rõ chuyện này.
Chiêm Chỉ Tĩnh nhăn mày. “Có sao?’
“Hô, qua em để Tiểu Long khoác tay lên vai 10 phút.” Nghĩ đến tình cảnh đó, ánh mắt Phương Bách Hâm âm u. Không phải anh keo kiệt hay so đo, nhưng là một người đàn ông tuyệt đối không rộng lượng đến mức để người đàn ông khác “nhúng chàm” người phụ nữ của mình.
Nếu không quá anh có thể chịu được, nhưng tình huống của Chiêm Chỉ Tĩnh, thật sự không bình thường, rất quá đáng, hơn nữa ám chỉ thế nào cũng không hiệu quả!
“Có chuyện này?” Cô không có ấn tượng.
“Hôm kia cũng vậy, em tuỳ ý để anh Hào xoa bóp vai.” Giọng nói Phương Bách Hâm cứng ngắc, nghĩ đến hình ảnh đó, cơ bắp bắt đầu căng cứng.
May lúc đó anh chịu được, không đánh một cái lên mặt Ôn Trí Hào.
“Trước kia ở trường bọn em đều như vậy!” Khả năng mát xa của Ôn Trí Hào ai cũng biết, tuy anh ta không thường xuyên làm nhưng thấy có người đau cổ, vẫn giúp người ta mát xa.
“Trước kia là trước kia, bây giờ là bây giờ.” Phương Bách Hâm nghiến răng nghiến lợi, cực kỳ lo lắng có nên đặt người nào đó lên đùi, đánh mạnh lên cái mông đáng yêu của cô, để giảm bớt tức giận.
“Có gì khác nhau sao? Em cũng thường để anh mát xa.” Chiêm Chỉ Tĩnh nhíu mày, không hiểu sao anh tức giận như vậy.
“Em có quan hệ gì với anh, có quan hệ gì với anh ta? Anh từng nhắc nhở em, muốn em để ý hành động giữa nam nữ, đừng để họ sỗ sàng.” Rốt cuộc Phương Bách Hâm không nhịn được, bỗng dưng đứng lên, đi đi lại lại trong phòng khách rộng lớn. Nếu tiếp tục ngồi trên sofa, vô tình động tay động chân để phát tiết, anh chỉ sợ thật sự sẽ đặt người nào đó trên đùi đánh vài cái.
“Mọi người đều là anh em, làm gì có sỗ sàng?’ Chiêm Chỉ Tĩnh vẫn không hiểu. Nếu nhóm bạn của cô ở nơi này, khẳng định sẽ bị cô làm tức điên, trước tiên kéo cô đánh nhau rồi mới nói chuyện.
Phương Bách Hâm nghe vậy, thần kinh thiếu chút nữa nổ tung. Anh em? Một người anh em tốt!
“Anh và Ôn Trí Hào….. hoặc người khác…. Đều là ‘anh em’?” Phương Bách Hâm phiền chán hỏi, lại thấy Chiêm Chỉ Tĩnh gật đầu. “Em coi anh là ‘anh em’?”
Thấy Chiêm Chỉ Tĩnh gật đầu, Phương Bách Hâm nắm chặt tay, anh cố gắng kiềm chế cơn giận, ngực phập phồng kịch liệt.
“Cho nên hai tuần trước, em mới nói với Ôn Trí Hào em không có bạn trai, sau đó thứ bảy sẽ đi buổi hẹn gặp mặt?” Anh gầm nhẹ. “Rốt cuộc em có biết thân phận của mình không?”
Phương Bách Hâm ác liệt ép hỏi, cũng chọc giận Chiêm Chỉ Tĩnh.
Cái gì chứ! Rốt cuộc cô làm sai cái gì, phải thừa nhận anh ép hỏi như vậy? Thật hối hận vì mình vừa rồi ngây ngốc chờ anh về, muốn tâm sự với anh, sau khi bị anh đưa về nhà, lại lo lắng chạy tới tìm anh.
Cô cản thấy mình quá quan tâm lại lo lắng, thật quá ngu ngốc!
“Anh đặt em trong lòng, nhưng em lại coi anh là ‘anh em’? Vậy sao em không thừa nhận anh chỉ là đối tượng làm tình đáng giá?” Phương Bách Hâm nắm chặt vai Chiêm Chỉ Tĩnh.
Chiêm Chỉ Tĩnh đập cái tay đặt trên vai mình, cũng rống to: “Em không nghĩ như vậy, sao anh lại nói mình như thế?”
“Không phải sao? Dù sao em cũng coi anh là anh em, mà anh em nào cũng có thể ăn đậu hũ của em, chẳng qua cấp bậc của anh cao hơn họ một ít thôi!”
“Anh đừng nghĩ xấu về họ!” Nghe Phương Bách Hâm nói như thế, Chiêm Chỉ Tĩnh càng cãi lại thay bạn bè.
“Đúng, họ không xấu, anh mới xấu! Anh xấu xa ăn sạch em, còn đặt em trong lòng – biết em không thích ăn cà rốt, cho nên không làm cà rốt cho em! Em có biết bạn bè bình thường sẽ không làm như vậy?”
“Sao nói mình tủi thân thế, em cũng không xin anh đặt em trong lòng! Huống chi em có quyền gì quản em ở cùng người đàn ông khác? Anh là gì của em?” Chiêm Chỉ Tĩnh thật là nói không suy nghĩ.
Lời nói khỏi miệng, phòng khách lập tức yên tĩnh, chỉ còn tiếng thở dốc của Phương Bách Hâm, im lặng bao phủ hai người.
Qua một lúc lâu, Phương Bách Hâm đưa tây vò tóc, lại lau mặt, bóng lưng cường tráng mà bây giờ thoạt nhìn giống một con người nhỏ bé liều lĩnh xông vào thế giới mới, cô đơn và bất lực dệt thành chiếc lưỡi dày, bao vây anh trong đó.
“Xem ra tự anh hiểu, không nên luôn dát vàng lên người, coi mình là bạn trai em.” Anh tuyệt vọng.
Ánh mắt tối đen nhìn Chiêm Chỉ Tĩnh, khàn khàn nói: “Lúc trước vừa gặp đã yêu, xem ra bị em coi như giẻ rách…. Anh mệt rồi, mời Chiêm tiểu thư về cho.”
Anh đi đến cửa nhà, mở cửa.
Chiêm Chỉ Tĩnh mím môi, tính cách ngang ngạnh không chịu khuất phục bước ra ngoài, chân trái vừa mới bước khỏi nhà Phương Bách Hâm, cửa nhà lập tức đóng lại.
Chiêm Chỉ Tĩnh nhìn chằm chằm cánh cửa lạnh như băng, ánh mắt đau đớn không thôi.
Gì thế –
Trong lòng cô bướng bỉnh hừ một tiếng, mở cửa nhà mình, ngã lên chiếc giường không có độ ấm.
Chuyện gì vậy? Sao anh lại uỷ khuất, như mọi lỗi lầm đều do cô?
Cô tuyệt đối sẽ không làm tình cùng anh em, cho nên coi anh là anh em, anh nên cười thầm……
Huống chi anh nhắc nhở cô khi nào, muốn cô không được để người ta tuỳ tiện sỗ sàng?
Được rồi, vừa rồi cô không đúng, không nên nói không suy nghĩ, nhưng……. nhưng……..
Chiêm Chỉ Tĩnh uất ức hít mũi, suy nghĩ lung tung.
Cô nhớ lần đầu tiên hai người gặp nhau, anh nói anh vừa gặp đã yêu cô, nhưng sau đó lại hỏi “Em cảm thấy sao” làm cô cho rằng anh nói đùa!
Đáng ghét! Đáng ghét đáng ghét đáng ghét–
Bình luận facebook