Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-42
Chương 42: Chân tình
Edit: Nhược Vy
Beta: Quanh
Tối hôm đó, Tô Nịnh Nịnh mơ thấy ác mộng.
Cô mơ thấy Bùi Cận cùng cô gái mà anh thích ở bên nhau, trải qua cuộc sống hạnh phúc, còn cô chỉ có thể ở một bên nhìn họ.
Trong mơ, quả thực Tô Nịnh Nịnh tức điên.
Rạng sáng đột nhiên bừng tỉnh, cô nhìn đồng hồ, mới năm giờ sáng.
Cô lại vùi đầu vào trong chăn, muốn tiếp tục ngủ, chỉ là nhắm mắt lại, trong đầu tới tới lui lui đều là hình ảnh trong mơ. Cô thật sự không ngủ được.
Đúng lúc này, Bùi Cận đột nhiên gọi điện thoại cho cô.
Tô Nịnh Nịnh nhìn chuông điện thoại vang lên trong chốc lát, không tiếp.
Một lát sau, tiếng chuông lại tiếp tục vang lên. Lúc này, vì sao anh lại gọi điện cho cô?
Tô Nịnh Nịnh cảm thấy nghi ngờ, muốn biết là chuyện gì, vì thế bắt máy.
“Nịnh Nịnh, em lên sân thượng đi.” Bùi Cận mở miệng nói.
Tô Nịnh Nịnh khựng lại, quay đầu nhìn ngoài cửa sổ, tuyết vẫn còn rơi, trời đất trắng xoá. Vì thế cô lắc đầu, từ chối: “Bên ngoài lạnh muốn chết, em không ra đâu.”
Tô Nịnh Nịnh vừa dứt lời, bên kia liền cúp điện thoại. Cô ngớ ra, nhìn giao diện điện thoại đã tắt vài giây, sau đó giận dữ ném điện thoại sang một bên.
Bùi Cận đáng ghét!
Tô Nịnh Nịnh khoanh chân ngồi trên giường, mím môi, tức giận.
Đây là lần đầu tiên cô yêu đương, không hiểu chuyện gì, trước đây được người nhà bao bọc quá kỹ, có một số việc, không rõ phải làm thế nào.
Cô thích Bùi Cận.
Nguyên nhân là vì thích, cho nên mới tức giận.
Cô nghĩ, nếu một ngày nào đó, Bùi Cận cũng tốt với cô gái khác như mình, Tô Nịnh Nịnh sẽ rất đau lòng.
Lúc này bên ngoài vang lên tiếng vặn cửa, Tô Nịnh Nịnh sửng sốt, trùm chăn lên người theo bản năng.
Cô ngủ chỉ mặc váy hai dây mỏng manh, hai sợi dây mảnh vắt trên vai, gần như là nhìn không sót gì.
Bùi Cận mở cửa, trực tiếp đến mép giường, ngay cả đèn cũng không bật. Anh cởi áo khoác của mình, choàng lên người Tô Nịnh Nịnh, bọc lấy cả người cô, sau đó kéo cô xuống giường.
Tô Nịnh Nịnh gần như không thể phản kháng, cả quá trình bị Bùi Cận điều khiển, cô vội vàng xỏ dép, hỏi: “Làm gì thế?”
Bùi Cận không đáp, chỉ ôm lấy cô, bế lên ban công lầu ba.
Lầu ba có một vườn hoa nhỏ trồng đầy hoa, phần nền trống trải bên cạnh vườn hoa chính là ban công.
Lúc này tuyết vẫn đang rơi, trên ban công tích một lớp thật dày, Bùi Cận chắn trước mặt Tô Nịnh Nịnh, cố ý chặn lại tầm mắt cô.
Cẳng chân Tô Nịnh Nịnh lộ ra bên ngoài, trắng như tuyết, cô không vui mím môi, nói: “Rốt cuộc anh muốn làm gì?”
Nếu muốn nói gì, ở trong phòng mà nói cũng được mà. Bên ngoài thật sự quá lạnh.
Bùi Cận bước sang bên cạnh một bước, ý bảo cô nhìn phía trước.
Chính giữa ban công, có một người tuyết. Người tuyết rất lớn, cao bằng nửa người, tròn vo, chỉ một cái liếc mắt đã hấp dẫn được Tô Nịnh Nịnh, đôi mắt cô sáng long lanh, xông thẳng qua chỗ người tuyết.
Lần cuối cùng đắp người tuyết là khi cô đang học tiểu học, cô rất thích, có điều sau này không thấy tuyết lớn nữa, không còn cơ hội.
“Anh đắp à?” Tô Nịnh Nịnh cười hỏi Bùi Cận.
Bùi Cận gật đầu.
Tô Nịnh Nịnh muốn cầm điện thoại ra chụp ảnh, nhưng đã quên ở phòng ngủ, cô muốn chụp thì phải xuống lấy. Cô không muốn lăn lên lộn xuống đâu.
Đột nhiên, Tô Nịnh Nịnh phát hiện, trên cổ người tuyết này có một cái vòng cổ. Chiếc vòng cổ khá quen mắt, Tô Nịnh Nịnh cảm giác mình đã từng thấy ở đâu rồi.
Cô tiến sát hơn một chút, cẩn thận nhìn xem, đột nhiên cảm thấy, hình như cô có cái vòng cổ này.
Số lượng vòng cổ vòng tay của Tô Nịnh Nịnh thật sự quá nhiều, cho nên đôi khi ngay cả chính cô cũng không nhớ rõ lắm.
Chiếc vòng cổ này thật quen mắt…
Lúc này Bùi Cận mới mở miệng, nói: “Đây là món quà đầu tiên anh tặng cho cô gái mà anh thích, ngay từ lần đầu gặp mặt, anh đã đưa cho cô ấy. Sau đó, anh lại mua một cái giống y hệt.” Chính là cái đang đeo trên cổ người tuyết.
Tô Nịnh Nịnh nghe, ánh mắt từ nghi hoặc dần chuyển sang kinh ngạc, nhỏ giọng nói: “Vòng cổ này, hình như em có một cái.”
Nghĩ lại lần nữa…
“Hình như anh tặng cho em.”
Tất cả sáng tỏ trong nháy mắt, Tô Nịnh Nịnh nhìn Bùi Cận trước mặt, ngây ngẩn một lúc lâu.
Cô ngơ ngác lùi ra sau một bước, không chú ý, suýt nữa làm ngã người tuyết. Tô Nịnh Nịnh dậm chân, bước sang bên cạnh hai bước, rời xa vị trí người tuyết.
Cô nhìn chiếc vòng cổ trên người tuyết, rồi lại ngẩng đầu nhìn Bùi Cận, xác nhận với anh: “Có phải anh từng tặng em không?”
“Phải.” Bùi Cận bình thản gật đầu, không hề chột dạ.
Tô Nịnh Nịnh cúi đầu, bỗng nhiên nghĩ đến hồi mình học năm ba cao trung.
Khi đó chỉ còn hai tháng nữa là thi đại học, Tô Nịnh Nịnh toàn tâm toàn ý học tập, vừa về nhà là nhốt mình trong phòng, học mất ăn mất ngủ.
Trước đó bố cô có nói, nếu thi không tốt thì ra nước ngòai, không cần phải quá áp lực.
Mà lần đó Bùi Cận tới nhà họ, ở ngoài cửa đợi Tô Nịnh Nịnh năm tiếng. Chờ đến mười một giờ, cô ra tìm đồ ăn, thấy Bùi Cận còn ngồi trên sô pha phòng khách nhà cô.
Khi đó Tô Nịnh Nịnh không biết anh đang đợi cái gì, nghi hoặc hỏi anh, vì sao anh không đi ngủ.
Bùi Cận không trả lời, thay vào đó là nhẹ nhàng an ủi cô, nói cô rất thông minh, chắc chắn có thể thi đậu đại học mình thích, còn hỏi cô muốn học ở đâu, học chuyên ngành gì.
Cuối cùng, lúc cô về phòng, nghe thấy Bùi Cận nói: “Nửa năm không gặp, cháu gầy đi rồi.”
Khi đó Tô Nịnh Nịnh còn đang nghi hoặc, sao chú Bùi lại nhớ rõ bao lâu họ không gặp như vậy. Cô hoàn toàn không nhớ được. Nhưng Tô Nịnh Nịnh nghi hoặc rồi cũng để đó, không nghĩ nhiều.
Hiện tại nhớ tới, Tô Nịnh Nịnh mới cảm thấy, đây là lần duy nhất có thể nhìn ra chút manh mối trong trí nhớ cô.
Bùi Cận đã thích cô từ rất lâu.
Trái tim Tô Nịnh Nịnh đột nhiên đập nhanh, giống một con thỏ bị hoảng sợ, gió lạnh quét qua gương mặt, thế nhưng hai má lại nóng bỏng như lửa.
Cô cho tay vào túi áo, sờ thấy một chiếc điện thoại, sửng sốt, mở khóa theo bản năng.
Mở khóa xong, thấy màn hình thuần một màu, lúc này cô mới ý thức được đây không phải điện thoại của mình.
Vừa rồi lơ mơ nghĩ là của cô, thế nên dùng sinh nhật để mở khóa. Giờ cô đang mặc áo Bùi Cận, bên trong là điện thoại Bùi Cận, mật mã của anh là sinh nhật cô.
Tô Nịnh Nịnh càng luống cuống.
Cô miễn cưỡng cười trừ hai tiếng, mở camera điện thoại, làm bộ không biết gì, vẫy tay với Bùi Cận: “Mau tới đây chụp ảnh cho em với người tuyết!”
Nếu người Bùi Cận thích là cô…
Anh thật sự thích cô hai năm, đợi cô hai năm, còn vì cô, quyết liệt với người nhà, từ bỏ tất cả.
Những điều này đột nhiên mạnh mẽ xông vào nhận thức, khiến Tô Nịnh Nịnh không biết làm sao.
Cô không biết, mình có thể gánh vác được tấm lòng chân thành như vậy hay không.
Tô Nịnh Nịnh cảm thấy, mình còn cần thời gian.
...
Xuống máy bay, đến thành phố Từ, mới mười hai giờ trưa.
Tô Trường Bách đến sân bay trước ba mươi phút, đang chờ Tô Nịnh Nịnh. Đã gần năm tháng ông chưa gặp con gái bảo bối, nhớ muốn chết, cho nên hôm nay lùi lại công việc, đến sân bay đón từ sớm.
Tô Nịnh Nịnh bước ra, liếc mắt một cái là thấy Tô Trường Bách, cô chạy chậm đến trước mặt ông, nhào lên ôm chầm lấy, ngọt ngào gọi: “Bố.”
Cô biết, bởi vì cả học kỳ mình không về nhà, Tô Trường Bách hơi giận, cho nên phải làm nũng trước, Tô Trường Bách sẽ không nói cô.
“Bố, con nhớ bố muốn chết.” Tô Nịnh Nịnh buông tay, ra vẻ đáng thương nhìn Tô Trường Bách.
Từ trước đến nay, tôn chỉ của Tô Trường Bách là con gái làm gì cũng đúng. Đã lâu ông chưa gặp Nịnh Nịnh, đương nhiên là nhớ, trong lòng có chút trách móc, nhưng giờ thấy cô, nào có thể giận dỗi trách móc gì nữa.
“Hành lý đâu?”
Tô Trường Bách thấy Tô Nịnh Nịnh tay không ra đây, chẳng những không có vali, ngay cả túi xách cũng không cầm.
“Bên kia kìa!” Tô Nịnh Nịnh nói, chỉ ra phía sau.
Tô Trường Bách nhìn theo tay cô, thấy Bùi Cận đi ra, kéo theo hai vali, còn cầm túi xách Tô Nịnh Nịnh, đang đi qua bên này.
“Cái con bé này.” Tô Trường Bách không khỏi nhíu mày, nhắc nhở: “Sao lại đẩy hết đồ cho chú Bùi như thế, không tôn trọng trưởng bối gì cả!”
Trước đây, Tô Trường Bách đã lo lắng, con gái nhà mình quá được nuông chiều, sẽ mang đến phiền phức cho Bùi Cận.
Tuy Bùi Cận luôn nói không sao, anh sẽ giúp Tô Trường Bách trông nom cô. Nhưng giờ chẳng những phiền anh cả học kỳ, về nhà còn muốn anh đưa, ngay cả hành lý của mình cũng không tự cầm lấy.
“Để anh cầm cho.” Tô Trường Bách cầm lấy hành lý của Tô Nịnh Nịnh trong tay Bùi Cận, xin lỗi: “Nịnh Nịnh không hiểu chuyện, còn để chú cầm hành lý.”
Nhận lấy hành lý, Tô Trường Bách còn muốn cầm túi xách trên tay anh.
Bùi Cận không đưa, nói: “Không sao, cứ để em cầm.”
“Bố, chú ấy muốn cầm mà.” Tô Nịnh Nịnh lên tiếng, ôm tay Tô Trường Bách, lôi ông đi, “Bố đừng xoắn xuýt nữa, chúng ta về nhà đi.”
“Nịnh Nịnh, chú Bùi tới đây, chính là khách của nhà ta, con không thể thiếu lễ phép vậy được.” Tô Trường Bách cố ý xụ mặt, nhỏ giọng nói với Tô Nịnh Nịnh.
Tô Nịnh Nịnh miễn cưỡng cười một tiếng, dừng chân, quay đầu duỗi tay với Bùi Cận, nói: “Chú Bùi, đưa túi xách để cháu tự cầm đi, chú nói có nên không?”
Bùi Cận lắc đầu, trả lời: “Không nên.”
Tô Nịnh Nịnh đắc ý nhìn Tô Trường Bách.
Tô Trường Bách ngẩn ra, bất đắc dĩ thở dài.
Vốn ông còn cho rằng Bùi Cận đối đãi với Tô Nịnh Nịnh có thể nghiêm khắc hơn chút, có thể giúp ông quản con gái, đừng để cô được nuông chiều quá, vô pháp vô thiên.
Bây giờ lại…
“Bố, mẹ chưa về à?” Lên xe, Tô Nịnh Nịnh hỏi Tô Trường Bách.
“Hơn một giờ đêm qua mẹ con mới đáp máy bay, giờ đang ở nhà nghỉ ngơi, bố không nhẫn tâm đánh thức.”
Lâm Tương Nghi là nghệ sỹ múa ba lê, thường xuyên bay khắp nơi trên thế giới, biểu diễn cùng đoàn.
Tô Trường Bách nói, chuyển đề tài sang Bùi Cận.
“Lần này chú chuẩn bị ở mấy ngày?”
“Chú ấy muốn ở đến khi khai giảng.” Tô Nịnh Nịnh trả lời trước.
“Vâng.” Bùi Cận lên tiếng, nói: “Em vừa từ chức ở Hoằng Pháp, Tết Âm Lịch năm nay tính ở đây. Anh Tô sẽ không cảm thấy em quấy rầy chứ?” Bùi Cận dừng một lúc, hỏi tiếp.
“Đâu có đâu có, chú tới được, anh rất vui.”
Tô Trường Bách rất xem trọng Bùi Cận, anh có sự chín chắn và từng trải không tương xứng với tuổi tác, điều này, ngay cả Tô Trường Bách cũng cảm thấy mình không bằng anh.
Tô Nịnh Nịnh nhìn Bùi Cận, chớp mắt cười một cái.
Ở trên máy bay, Tô Nịnh Nịnh đã nói trước với Bùi Cận, khoan hẵng nói chuyện của họ với Tô Trường Bách, chờ thăm dò, từ từ để ông chuẩn bị tâm lý rồi nói.
Tô Nịnh Nịnh nghĩ, anh em đột nhiên biến thành con rể, sợ ông sẽ không tiếp thu được.
Edit: Nhược Vy
Beta: Quanh
Tối hôm đó, Tô Nịnh Nịnh mơ thấy ác mộng.
Cô mơ thấy Bùi Cận cùng cô gái mà anh thích ở bên nhau, trải qua cuộc sống hạnh phúc, còn cô chỉ có thể ở một bên nhìn họ.
Trong mơ, quả thực Tô Nịnh Nịnh tức điên.
Rạng sáng đột nhiên bừng tỉnh, cô nhìn đồng hồ, mới năm giờ sáng.
Cô lại vùi đầu vào trong chăn, muốn tiếp tục ngủ, chỉ là nhắm mắt lại, trong đầu tới tới lui lui đều là hình ảnh trong mơ. Cô thật sự không ngủ được.
Đúng lúc này, Bùi Cận đột nhiên gọi điện thoại cho cô.
Tô Nịnh Nịnh nhìn chuông điện thoại vang lên trong chốc lát, không tiếp.
Một lát sau, tiếng chuông lại tiếp tục vang lên. Lúc này, vì sao anh lại gọi điện cho cô?
Tô Nịnh Nịnh cảm thấy nghi ngờ, muốn biết là chuyện gì, vì thế bắt máy.
“Nịnh Nịnh, em lên sân thượng đi.” Bùi Cận mở miệng nói.
Tô Nịnh Nịnh khựng lại, quay đầu nhìn ngoài cửa sổ, tuyết vẫn còn rơi, trời đất trắng xoá. Vì thế cô lắc đầu, từ chối: “Bên ngoài lạnh muốn chết, em không ra đâu.”
Tô Nịnh Nịnh vừa dứt lời, bên kia liền cúp điện thoại. Cô ngớ ra, nhìn giao diện điện thoại đã tắt vài giây, sau đó giận dữ ném điện thoại sang một bên.
Bùi Cận đáng ghét!
Tô Nịnh Nịnh khoanh chân ngồi trên giường, mím môi, tức giận.
Đây là lần đầu tiên cô yêu đương, không hiểu chuyện gì, trước đây được người nhà bao bọc quá kỹ, có một số việc, không rõ phải làm thế nào.
Cô thích Bùi Cận.
Nguyên nhân là vì thích, cho nên mới tức giận.
Cô nghĩ, nếu một ngày nào đó, Bùi Cận cũng tốt với cô gái khác như mình, Tô Nịnh Nịnh sẽ rất đau lòng.
Lúc này bên ngoài vang lên tiếng vặn cửa, Tô Nịnh Nịnh sửng sốt, trùm chăn lên người theo bản năng.
Cô ngủ chỉ mặc váy hai dây mỏng manh, hai sợi dây mảnh vắt trên vai, gần như là nhìn không sót gì.
Bùi Cận mở cửa, trực tiếp đến mép giường, ngay cả đèn cũng không bật. Anh cởi áo khoác của mình, choàng lên người Tô Nịnh Nịnh, bọc lấy cả người cô, sau đó kéo cô xuống giường.
Tô Nịnh Nịnh gần như không thể phản kháng, cả quá trình bị Bùi Cận điều khiển, cô vội vàng xỏ dép, hỏi: “Làm gì thế?”
Bùi Cận không đáp, chỉ ôm lấy cô, bế lên ban công lầu ba.
Lầu ba có một vườn hoa nhỏ trồng đầy hoa, phần nền trống trải bên cạnh vườn hoa chính là ban công.
Lúc này tuyết vẫn đang rơi, trên ban công tích một lớp thật dày, Bùi Cận chắn trước mặt Tô Nịnh Nịnh, cố ý chặn lại tầm mắt cô.
Cẳng chân Tô Nịnh Nịnh lộ ra bên ngoài, trắng như tuyết, cô không vui mím môi, nói: “Rốt cuộc anh muốn làm gì?”
Nếu muốn nói gì, ở trong phòng mà nói cũng được mà. Bên ngoài thật sự quá lạnh.
Bùi Cận bước sang bên cạnh một bước, ý bảo cô nhìn phía trước.
Chính giữa ban công, có một người tuyết. Người tuyết rất lớn, cao bằng nửa người, tròn vo, chỉ một cái liếc mắt đã hấp dẫn được Tô Nịnh Nịnh, đôi mắt cô sáng long lanh, xông thẳng qua chỗ người tuyết.
Lần cuối cùng đắp người tuyết là khi cô đang học tiểu học, cô rất thích, có điều sau này không thấy tuyết lớn nữa, không còn cơ hội.
“Anh đắp à?” Tô Nịnh Nịnh cười hỏi Bùi Cận.
Bùi Cận gật đầu.
Tô Nịnh Nịnh muốn cầm điện thoại ra chụp ảnh, nhưng đã quên ở phòng ngủ, cô muốn chụp thì phải xuống lấy. Cô không muốn lăn lên lộn xuống đâu.
Đột nhiên, Tô Nịnh Nịnh phát hiện, trên cổ người tuyết này có một cái vòng cổ. Chiếc vòng cổ khá quen mắt, Tô Nịnh Nịnh cảm giác mình đã từng thấy ở đâu rồi.
Cô tiến sát hơn một chút, cẩn thận nhìn xem, đột nhiên cảm thấy, hình như cô có cái vòng cổ này.
Số lượng vòng cổ vòng tay của Tô Nịnh Nịnh thật sự quá nhiều, cho nên đôi khi ngay cả chính cô cũng không nhớ rõ lắm.
Chiếc vòng cổ này thật quen mắt…
Lúc này Bùi Cận mới mở miệng, nói: “Đây là món quà đầu tiên anh tặng cho cô gái mà anh thích, ngay từ lần đầu gặp mặt, anh đã đưa cho cô ấy. Sau đó, anh lại mua một cái giống y hệt.” Chính là cái đang đeo trên cổ người tuyết.
Tô Nịnh Nịnh nghe, ánh mắt từ nghi hoặc dần chuyển sang kinh ngạc, nhỏ giọng nói: “Vòng cổ này, hình như em có một cái.”
Nghĩ lại lần nữa…
“Hình như anh tặng cho em.”
Tất cả sáng tỏ trong nháy mắt, Tô Nịnh Nịnh nhìn Bùi Cận trước mặt, ngây ngẩn một lúc lâu.
Cô ngơ ngác lùi ra sau một bước, không chú ý, suýt nữa làm ngã người tuyết. Tô Nịnh Nịnh dậm chân, bước sang bên cạnh hai bước, rời xa vị trí người tuyết.
Cô nhìn chiếc vòng cổ trên người tuyết, rồi lại ngẩng đầu nhìn Bùi Cận, xác nhận với anh: “Có phải anh từng tặng em không?”
“Phải.” Bùi Cận bình thản gật đầu, không hề chột dạ.
Tô Nịnh Nịnh cúi đầu, bỗng nhiên nghĩ đến hồi mình học năm ba cao trung.
Khi đó chỉ còn hai tháng nữa là thi đại học, Tô Nịnh Nịnh toàn tâm toàn ý học tập, vừa về nhà là nhốt mình trong phòng, học mất ăn mất ngủ.
Trước đó bố cô có nói, nếu thi không tốt thì ra nước ngòai, không cần phải quá áp lực.
Mà lần đó Bùi Cận tới nhà họ, ở ngoài cửa đợi Tô Nịnh Nịnh năm tiếng. Chờ đến mười một giờ, cô ra tìm đồ ăn, thấy Bùi Cận còn ngồi trên sô pha phòng khách nhà cô.
Khi đó Tô Nịnh Nịnh không biết anh đang đợi cái gì, nghi hoặc hỏi anh, vì sao anh không đi ngủ.
Bùi Cận không trả lời, thay vào đó là nhẹ nhàng an ủi cô, nói cô rất thông minh, chắc chắn có thể thi đậu đại học mình thích, còn hỏi cô muốn học ở đâu, học chuyên ngành gì.
Cuối cùng, lúc cô về phòng, nghe thấy Bùi Cận nói: “Nửa năm không gặp, cháu gầy đi rồi.”
Khi đó Tô Nịnh Nịnh còn đang nghi hoặc, sao chú Bùi lại nhớ rõ bao lâu họ không gặp như vậy. Cô hoàn toàn không nhớ được. Nhưng Tô Nịnh Nịnh nghi hoặc rồi cũng để đó, không nghĩ nhiều.
Hiện tại nhớ tới, Tô Nịnh Nịnh mới cảm thấy, đây là lần duy nhất có thể nhìn ra chút manh mối trong trí nhớ cô.
Bùi Cận đã thích cô từ rất lâu.
Trái tim Tô Nịnh Nịnh đột nhiên đập nhanh, giống một con thỏ bị hoảng sợ, gió lạnh quét qua gương mặt, thế nhưng hai má lại nóng bỏng như lửa.
Cô cho tay vào túi áo, sờ thấy một chiếc điện thoại, sửng sốt, mở khóa theo bản năng.
Mở khóa xong, thấy màn hình thuần một màu, lúc này cô mới ý thức được đây không phải điện thoại của mình.
Vừa rồi lơ mơ nghĩ là của cô, thế nên dùng sinh nhật để mở khóa. Giờ cô đang mặc áo Bùi Cận, bên trong là điện thoại Bùi Cận, mật mã của anh là sinh nhật cô.
Tô Nịnh Nịnh càng luống cuống.
Cô miễn cưỡng cười trừ hai tiếng, mở camera điện thoại, làm bộ không biết gì, vẫy tay với Bùi Cận: “Mau tới đây chụp ảnh cho em với người tuyết!”
Nếu người Bùi Cận thích là cô…
Anh thật sự thích cô hai năm, đợi cô hai năm, còn vì cô, quyết liệt với người nhà, từ bỏ tất cả.
Những điều này đột nhiên mạnh mẽ xông vào nhận thức, khiến Tô Nịnh Nịnh không biết làm sao.
Cô không biết, mình có thể gánh vác được tấm lòng chân thành như vậy hay không.
Tô Nịnh Nịnh cảm thấy, mình còn cần thời gian.
...
Xuống máy bay, đến thành phố Từ, mới mười hai giờ trưa.
Tô Trường Bách đến sân bay trước ba mươi phút, đang chờ Tô Nịnh Nịnh. Đã gần năm tháng ông chưa gặp con gái bảo bối, nhớ muốn chết, cho nên hôm nay lùi lại công việc, đến sân bay đón từ sớm.
Tô Nịnh Nịnh bước ra, liếc mắt một cái là thấy Tô Trường Bách, cô chạy chậm đến trước mặt ông, nhào lên ôm chầm lấy, ngọt ngào gọi: “Bố.”
Cô biết, bởi vì cả học kỳ mình không về nhà, Tô Trường Bách hơi giận, cho nên phải làm nũng trước, Tô Trường Bách sẽ không nói cô.
“Bố, con nhớ bố muốn chết.” Tô Nịnh Nịnh buông tay, ra vẻ đáng thương nhìn Tô Trường Bách.
Từ trước đến nay, tôn chỉ của Tô Trường Bách là con gái làm gì cũng đúng. Đã lâu ông chưa gặp Nịnh Nịnh, đương nhiên là nhớ, trong lòng có chút trách móc, nhưng giờ thấy cô, nào có thể giận dỗi trách móc gì nữa.
“Hành lý đâu?”
Tô Trường Bách thấy Tô Nịnh Nịnh tay không ra đây, chẳng những không có vali, ngay cả túi xách cũng không cầm.
“Bên kia kìa!” Tô Nịnh Nịnh nói, chỉ ra phía sau.
Tô Trường Bách nhìn theo tay cô, thấy Bùi Cận đi ra, kéo theo hai vali, còn cầm túi xách Tô Nịnh Nịnh, đang đi qua bên này.
“Cái con bé này.” Tô Trường Bách không khỏi nhíu mày, nhắc nhở: “Sao lại đẩy hết đồ cho chú Bùi như thế, không tôn trọng trưởng bối gì cả!”
Trước đây, Tô Trường Bách đã lo lắng, con gái nhà mình quá được nuông chiều, sẽ mang đến phiền phức cho Bùi Cận.
Tuy Bùi Cận luôn nói không sao, anh sẽ giúp Tô Trường Bách trông nom cô. Nhưng giờ chẳng những phiền anh cả học kỳ, về nhà còn muốn anh đưa, ngay cả hành lý của mình cũng không tự cầm lấy.
“Để anh cầm cho.” Tô Trường Bách cầm lấy hành lý của Tô Nịnh Nịnh trong tay Bùi Cận, xin lỗi: “Nịnh Nịnh không hiểu chuyện, còn để chú cầm hành lý.”
Nhận lấy hành lý, Tô Trường Bách còn muốn cầm túi xách trên tay anh.
Bùi Cận không đưa, nói: “Không sao, cứ để em cầm.”
“Bố, chú ấy muốn cầm mà.” Tô Nịnh Nịnh lên tiếng, ôm tay Tô Trường Bách, lôi ông đi, “Bố đừng xoắn xuýt nữa, chúng ta về nhà đi.”
“Nịnh Nịnh, chú Bùi tới đây, chính là khách của nhà ta, con không thể thiếu lễ phép vậy được.” Tô Trường Bách cố ý xụ mặt, nhỏ giọng nói với Tô Nịnh Nịnh.
Tô Nịnh Nịnh miễn cưỡng cười một tiếng, dừng chân, quay đầu duỗi tay với Bùi Cận, nói: “Chú Bùi, đưa túi xách để cháu tự cầm đi, chú nói có nên không?”
Bùi Cận lắc đầu, trả lời: “Không nên.”
Tô Nịnh Nịnh đắc ý nhìn Tô Trường Bách.
Tô Trường Bách ngẩn ra, bất đắc dĩ thở dài.
Vốn ông còn cho rằng Bùi Cận đối đãi với Tô Nịnh Nịnh có thể nghiêm khắc hơn chút, có thể giúp ông quản con gái, đừng để cô được nuông chiều quá, vô pháp vô thiên.
Bây giờ lại…
“Bố, mẹ chưa về à?” Lên xe, Tô Nịnh Nịnh hỏi Tô Trường Bách.
“Hơn một giờ đêm qua mẹ con mới đáp máy bay, giờ đang ở nhà nghỉ ngơi, bố không nhẫn tâm đánh thức.”
Lâm Tương Nghi là nghệ sỹ múa ba lê, thường xuyên bay khắp nơi trên thế giới, biểu diễn cùng đoàn.
Tô Trường Bách nói, chuyển đề tài sang Bùi Cận.
“Lần này chú chuẩn bị ở mấy ngày?”
“Chú ấy muốn ở đến khi khai giảng.” Tô Nịnh Nịnh trả lời trước.
“Vâng.” Bùi Cận lên tiếng, nói: “Em vừa từ chức ở Hoằng Pháp, Tết Âm Lịch năm nay tính ở đây. Anh Tô sẽ không cảm thấy em quấy rầy chứ?” Bùi Cận dừng một lúc, hỏi tiếp.
“Đâu có đâu có, chú tới được, anh rất vui.”
Tô Trường Bách rất xem trọng Bùi Cận, anh có sự chín chắn và từng trải không tương xứng với tuổi tác, điều này, ngay cả Tô Trường Bách cũng cảm thấy mình không bằng anh.
Tô Nịnh Nịnh nhìn Bùi Cận, chớp mắt cười một cái.
Ở trên máy bay, Tô Nịnh Nịnh đã nói trước với Bùi Cận, khoan hẵng nói chuyện của họ với Tô Trường Bách, chờ thăm dò, từ từ để ông chuẩn bị tâm lý rồi nói.
Tô Nịnh Nịnh nghĩ, anh em đột nhiên biến thành con rể, sợ ông sẽ không tiếp thu được.
Bình luận facebook