Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-57
Chương 57: Anh yêu em
Edit: Nhược Vy
Beta: Quanh
Rạng sáng một giờ.
Sơ Lục ở trong căn phòng tại lầu một, nằm trên giường trằn trọc mãi vẫn không ngủ được.
Không bao lâu sau, cô đứng dậy, đến bên cửa sổ, kéo rèm nhìn ra bên ngoài. Xuyên qua mấy cây đại thụ to khỏe, có thể thấy bên góc bàn, Lục Viễn Gia nằm bò lên đó.
Tô Tranh và Bùi Cận đều uống say, được Tô Nịnh Nịnh kéo đi, sau đó Sơ Lục cũng về phòng mình.
Lục Viễn Gia ở ngoài đó, không ai quan tâm.
Buổi tối bờ biển gió lớn, còn lạnh cắt da cắt thịt, ban đầu cô định để cho gió thổi anh một hồi, làm anh tỉnh lại, rồi sẽ tự mình đi vào.
Nhưng đến bây giờ vẫn còn say, ngủ như chết rồi.
Bàn tay Sơ Lục nắm chặt bức rèm, cắn chặt môi dưới, nhìn người ngoài kia, do dự một lúc lâu.
Cuối cùng cô vẫn mặc thêm áo, ra cửa.
Lục Viễn Gia ghé vào bàn, không hề nhúc nhích, dù bị gió thổi đã lâu, nhưng vừa tới gần anh, vẫn ngửi được mùi bia rượu nồng nặc trên người.
Sơ Lục vỗ vai anh ta, lên tiếng: “Lục Viễn Gia.”
Không có phản ứng.
Trước đây anh không thường uống rượu, chỉ có những lúc ra ngoài ăn cơm sẽ cùng người ta uống vài ly, cho nên trước giờ Sơ Lục chưa từng thấy anh say thế này.
Nếu kêu không tỉnh, cô cũng không còn cách nào, chỉ có thể kéo tay anh ta, đỡ lên.
Sức của Sơ Lục rất lớn, Lục Viễn Gia là một người đàn ông cao to như vậy, cô ấy cũng không tốn bao nhiêu sức lực.
Vào cửa lớn, cô định trực tiếp ném anh ta lên sô pha trong phòng khách.
Bởi vì sợ đánh thức những người khác, Sơ Lục không mở đèn, chỉ dựa vào chút ánh trăng bàng bạc, mò mẫm về phía sô pha.
Dưới đất có thảm, Sơ Lục đi qua, vừa định thả người xuống, trên chân bỗng vướng phải, kéo theo cả con ma men, cùng nhau ngã xuống sô pha.
Lục Viễn Gia ngã xuống sô pha, Sơ Lục thì ngã xuống người anh ta. Cánh môi chạm đến đôi môi khác, Sơ Lục khựng lại, lập tức luống cuống muốn đứng lên.
Lục Viễn Gia giữ tay cô lại, dường như cú ngã này đã khiến anh tỉnh dậy, mở mắt ra, nhìn Sơ Lục trước mặt.
Cơn say mèm khiến anh cho rằng mình đang nằm mơ.
“Lục Lục, em chịu để ý đến anh rồi à?” Trong mắt Lục Viễn Gia là sự vui sướng, ôm lấy Sơ Lục, hai mắt sáng lên.
Anh đè lại gáy cô, nhẹ nhàng hôn lên đôi môi trước mặt, động tác dịu dàng vô cùng, chỉ trong mơ, anh mới có thể ôm lấy Lục Lục.
Sơ Lục sửng sốt, lúc ấy đã quên mất đẩy ra.
Lục Viễn Gia chưa bao giờ hiểu thế nào là dịu dàng, ở trong thế giới của anh, anh vĩnh viễn đặt mình ở vị trí thứ nhất.
Sau một nụ hôn nhẹ nhàng, Lục Viễn Gia dừng lại động tác, tay vẫn còn ôm cô.
“Anh biết hiện giờ anh nói gì, em cũng sẽ không quan tâm đến anh, nhưng mà, anh thật sự biết sai rồi…”
Buổi tối, ngày mà Sơ Lục nói mình mang thai ngoài tử cung phải nằm viện, Lục Viễn Gia cả đêm không ngủ.
Trong đầu cứ hồi tưởng những chuyện trước đây. Sơ Lục tới tìm anh, nói đau bụng, anh không thèm để ý.
Ngày đó anh đang cáu kỉnh, cãi nhau với người nhà, cô lại đột nhiên giở chứng muốn chia tay, anh thật sự phát cáu.
Thế nhưng…
Cô một mình ở bệnh viện, chờ đợi bao nhiêu ngày.
Dùng thuốc, đợi chờ, kiểm tra.
Anh không cách nào tưởng tượng, rốt cuộc lúc đó Sơ Lục khổ sở, bất lực đến nhường nào.
Vừa mới nghĩ tới, lòng anh lại đau.
Gương mặt Sơ Lục phiếm hồng, môi hơi mím lại, không nói chuyện, chỉ muốn giãy giụa rời khỏi vòng tay anh.
Giờ Lục Viễn Gia đang say, cô biết.
“Lục Lục, anh theo đuổi em một lần nữa được không?” Trong giọng nói của Lục Viễn Gia vẫn đọng men say, ngữ điệu lại dịu dàng lạ thường, rất cẩn thận, sợ mình sẽ nói sai cái gì.
Trái tim Sơ Lục thắt lại. Cổ họng cô nghèn nghẹn, đôi mắt hơi cay, chỉ là sau một hồi lâu, cô vẫn đứng dậy.
Không nói gì cả.
...
Gì mà không đau, anh nói không đau đều là gạt người.
Tô Nịnh Nịnh vùi đầu vào gối, hít sâu một hồi lâu, trở mình trong lòng Bùi Cận.
Cô vươn tay từ trong chăn, khoe trước mặt Bùi Cận cho anh xem, cả giận: “Anh cầm tinh con chó à?”
“Anh tuổi tỵ.” Bùi Cận trả lời.
“Thảo nào, động vật máu lạnh.” Tô Nịnh Nịnh hừ một tiếng.
Nhớ tới cảnh tượng vừa rồi, thật sự đáng sợ hơn lần đầu tiên của cô nhiều.
Bùi Cận uống say, tựa như dã thú được phóng thích.
Có điều giờ anh tỉnh rồi, không chỉ tỉnh, cả người còn sung sướng sảng khoái.
Tô Nịnh Nịnh véo tay anh một cái, muốn dùng chút lực, nhưng tay cô thật sự không có lực.
Véo nửa ngày, anh không có phản ứng gì, trái lại tay cô còn bị đau, vì thế dứt khoát buông lỏng tay.
“Cho em cắn.” Bùi Cận duỗi tay đến bên miệng cô, thấp giọng nói: “Muốn cắn thế nào, đều tùy em.”
Tô Nịnh Nịnh nhìn anh một cái, thu hồi ánh mắt, không nói nữa.
Đã trễ thế này rồi, cô vẫn nên đi ngủ thì hơn, nếu không sáng mai rời giường, chắc chắn sẽ vác theo hai quầng thâm.
Tay Bùi Cận lần xuống, tìm đến tay Tô Nịnh Nịnh, nhẹ nhàng vuốt ve chiếc nhẫn trên tay cô.
“Vị hôn thê của anh.” Giọng nói trầm thấp của Bùi Cận vang lên, nói chậm: “Đeo nhẫn của anh rồi, chính là người của anh, cho nên sau này, không cho nhìn người đàn ông khác.”
Đây là của anh, không ai được chạm vào.
“Trừ khi em bị mù.” Tô Nịnh Nịnh mơ màng trả lời, cơn buồn ngủ đã dần xâm lấn.
Một lát sau, Tô Nịnh Nịnh lại nói thầm một câu.
“Em xem anh làm gì được em?”
Vừa dứt lời, Bùi Cận bóp chặt eo cô, cúi người xuống hôn, nuốt tất cả lời muốn nói của cô vào bụng.
Trong nháy mắt đó, Tô Nịnh Nịnh suýt nữa không thở nổi.
Bùi Cận nhanh chóng buông ra, giọng ép tới cực thấp, nói: “Em có thể thử xem xem.”
Sẽ chết rất thảm.
Tô Nịnh Nịnh che ngực thở hổn hển, nghiêng người, đưa lưng về phía Bùi Cận, không muốn để ý đến anh.
Vẫn nên ngoan ngoãn đi ngủ thì hơn.
Nhưng Bùi Cận ôm cô, kéo cô vào ngực mình, cô chỉ cử động chút chút, anh liền đè lại.
Tô Nịnh Nịnh mệt mỏi, không thèm so đo với anh, mặc anh muốn làm gì thì làm.
Cô nhắm mắt lại, không động đậy nữa.
Đến lúc sắp rơi vào giấc ngủ, cô nghe thấy anh nói bên tai mấy chữ.
Tô Nịnh Nịnh không biết mình thật sự nghe thấy hay là đang nằm mơ.
Anh nói: “Anh yêu em.”
...
Sáng ngày hôm sau.
Không khí trên bàn cơm có phần quái dị.
Chiếc bàn hình chữ nhật, Bùi Cận và Tô Nịnh Nịnh ngồi bên này, Lục Viễn Gia và Tô Tranh ngồi đối diện.
Sơ Lục một mình ngồi một phía.
Bùi Cận múc cho Tô Nịnh Nịnh một chén cháo, đặt trước mặt mình, lấy muỗng nhẹ nhàng múc vài cái, thổi nguội rồi mới đưa cho Tô Nịnh Nịnh.
Bữa sáng hôm nay tương đối đơn điệu, chỉ có cháo và bánh cuốn, ngoài ra còn có canh giải rượu.
Tô Tranh đau đầu muốn chết, chỉ nhớ nửa đêm qua lúc về, ngực cứ khó chịu, chạy vào WC nôn rất nhiều lần. Sáng hôm nay, trên người có một mùi khó ngửi, bước vào WC thì lại là một mảnh hỗn độn.
Đây là lần đầu tiên anh ấy uống say như vậy, giờ thật sự không có khẩu vị ăn uống, chỉ ăn hai miếng cháo.
Có điều đột nhiên cảm thấy có gì không đúng.
Bên này hai người Bùi Cận và Tô Nịnh Nịnh có thế giới nhỏ của mình, hoàn toàn không để ý tới những người khác, nhưng sao bên Lục Viễn Gia và Sơ Lục cũng không đúng.
“Uống nước ép xoài đi.” Lục Viễn Gia đưa một ly nước trái cây đến trước mặt Sơ Lục, nhìn cô, trong mắt tràn đầy lấy lòng.
Sơ Lục không từ chối.
“Sáng nay anh thấy tiệm trái cây bên ngoài, có mua sầu riêng cho em.” Lục Viễn Gia nói tiếp, “Chờ lát nữa anh bổ cho em ăn.”
Sơ Lục cúi đầu, chậm chạp cắn bánh, không đáp lời.
“Lấy mình ly nước trái cây luôn.” Tô Tranh vỗ tay Lục Viễn Gia, nói.
Nước trái cây ở trong tầm tay Lục Viễn Gia, Tô Tranh muốn lấy thì phải nhổm dậy.
“Đừng làm phiền mình.” Lục Viễn Gia dịch ghế, cách xa Tô Tranh chút, cũng gần Sơ Lục hơn.
Căn bản là anh ta không hề nghe thấy Tô Tranh đang nói gì.
Tô Tranh sửng sốt, vẻ mặt không rõ nguyên do.
Sao lại thế này? Sao lại cảm giác ở đây nhiều người như vậy, chỉ có mỗi mình là người ngoài cuộc? Còn tự động tạo vách ngăn là sao?
Tô Tranh rầu rĩ múc một chén canh giải rượu, có hơi khó chịu, trực tiếp ăn hết, cay đến mức cổ họng phát đau.
Lúc này điện thoại Bùi Cận vang lên, anh lấy điện thoại ra, nhìn thoáng qua, là trợ lý Vu gọi tới.
Bùi Cận trực tiếp nghe máy.
Vừa mới thông, giọng trợ lý Vu bên kia liền truyền tới, nôn nóng nói: “Anh Bùi, không hay rồi.”
Lúc ấy gương mặt Bùi Cận liền sa sầm.
Trợ lý Vu làm người luôn rất vững vàng, làm việc không gào thét quát nạt, là người Bùi Cận xem trọng nhất, nếu không thì sẽ không để anh ta làm việc bên cạnh nhiều năm qua. Hiện giờ anh ta mở miệng nói như vậy, nhất định là thật sự đã xảy ra chuyện lớn, nhưng Bùi Cận không thể nghĩ ra sẽ là chuyện gì.
Anh đứng dậy, gật đầu với Tô Nịnh Nịnh, rời khỏi bàn ăn, đi ra bên ngoài.
Không đến ba phút, anh đã trở lại.
“Anh về nội thành trước.” Bùi Cận giải thích với Tô Nịnh Nịnh: “Xảy ra chút chuyện, anh phải đi giải quyết.”
“Chuyện gì? Gấp gáp vậy sao?” Tô Nịnh Nịnh vừa mới nuốt một miếng cháo, nghi hoặc nhìn anh hỏi.
“Không có gì.” Bùi Cận cười lắc đầu.
“Hôm nay mọi người cứ ở lại đây chơi, tối tôi sẽ về.” Bùi Cận xoa đầu Tô Nịnh Nịnh, giọng dịu dàng hơn không ít: “Em ngoan ngoãn ở đây.”
Tuy Tô Nịnh Nịnh tò mò, nhưng cũng không hỏi lại, cô gật đầu, lên tiếng “Được”.
Lúc Bùi Cận đứng dậy, liếc mắt nhìn Tô Tranh đối diện một cái, ngón tay gõ màn hình điện thoại.
Tô Tranh nhíu mày, nhìn Bùi Cận ra khỏi cửa, điện thoại cũng theo đó rung lên.
Tô Tranh mở điện thoại ra xem.
[Cậu ở cạnh Tô Nịnh Nịnh, đừng để cho em ấy về.]
Tô Tranh nhìn đoạn tin nhắn, nghĩ xem xảy ra chuyện gì, đợi một lát chờ Bùi Cận có còn nhắn thêm gì không, nhưng qua một lúc vẫn không nhận được.
“Sao thế?” Tô Nịnh Nịnh thấy vẻ mặt Tô Tranh là lạ, lên tiếng hỏi một câu.
“Không có gì.” Tô Tranh ngẩng đầu, nhếch môi, lộ ra nụ cười vô hại với Tô Nịnh Nịnh.
“Anh, hay là chúng ta ăn sáng xong cũng về đi.” Tô Nịnh Nịnh nghĩ đến tình cảnh vừa rồi, thấy là lạ, có hơi thấp thỏm lo lắng.
Ở chỗ này cô không thể yên lòng được.
“Đừng về.” Tô Tranh hoảng hốt, lập tức lên tiếng phản đối, ánh mắt lo lắng căng thẳng.
“Hả?” Tô Nịnh Nịnh không ngờ anh ấy có phản ứng lớn như vậy.
“Ý anh là…” Tô Tranh liều mạng nghĩ lý do trong đầu, một tia sáng lóe lên.
“Bờ biển còn rất nhiều thứ thú vị, vất vả tới đây một chuyến, phải chơi cho đã chứ.”
“Chỗ này thì có cái gì.” Tô Nịnh Nịnh liếc mắt nhìn bên ngoài một cái, không thèm để ý trả lời: “Cả ngôi biệt thự đều là của em, sau này khi nào em muốn tới chơi chẳng được.”
Tô Tranh: “…”
“Nhưng chỗ này không phải của anh em.” Tô Tranh nhếch môi, vẻ mặt tươi cười ôn hòa, nhưng bên trong nụ cười, đã nghiến răng nghiến lợi.
“Chỗ này hải sản trái cây đều rất phong phú, cảnh vật rất đẹp, dù sao cũng đã tới rồi, lại là cuối tuần, sốt ruột về làm gì?”
Nghe cũng đúng.
“Bạn em từ xa đến đây, em không để người ta chơi mà lại chạy về sao?” Tô Tranh tung đòn quyết định.
“Vậy được rồi.” Tô Nịnh Nịnh gật đầu, không tình nguyện lắm.
Edit: Nhược Vy
Beta: Quanh
Rạng sáng một giờ.
Sơ Lục ở trong căn phòng tại lầu một, nằm trên giường trằn trọc mãi vẫn không ngủ được.
Không bao lâu sau, cô đứng dậy, đến bên cửa sổ, kéo rèm nhìn ra bên ngoài. Xuyên qua mấy cây đại thụ to khỏe, có thể thấy bên góc bàn, Lục Viễn Gia nằm bò lên đó.
Tô Tranh và Bùi Cận đều uống say, được Tô Nịnh Nịnh kéo đi, sau đó Sơ Lục cũng về phòng mình.
Lục Viễn Gia ở ngoài đó, không ai quan tâm.
Buổi tối bờ biển gió lớn, còn lạnh cắt da cắt thịt, ban đầu cô định để cho gió thổi anh một hồi, làm anh tỉnh lại, rồi sẽ tự mình đi vào.
Nhưng đến bây giờ vẫn còn say, ngủ như chết rồi.
Bàn tay Sơ Lục nắm chặt bức rèm, cắn chặt môi dưới, nhìn người ngoài kia, do dự một lúc lâu.
Cuối cùng cô vẫn mặc thêm áo, ra cửa.
Lục Viễn Gia ghé vào bàn, không hề nhúc nhích, dù bị gió thổi đã lâu, nhưng vừa tới gần anh, vẫn ngửi được mùi bia rượu nồng nặc trên người.
Sơ Lục vỗ vai anh ta, lên tiếng: “Lục Viễn Gia.”
Không có phản ứng.
Trước đây anh không thường uống rượu, chỉ có những lúc ra ngoài ăn cơm sẽ cùng người ta uống vài ly, cho nên trước giờ Sơ Lục chưa từng thấy anh say thế này.
Nếu kêu không tỉnh, cô cũng không còn cách nào, chỉ có thể kéo tay anh ta, đỡ lên.
Sức của Sơ Lục rất lớn, Lục Viễn Gia là một người đàn ông cao to như vậy, cô ấy cũng không tốn bao nhiêu sức lực.
Vào cửa lớn, cô định trực tiếp ném anh ta lên sô pha trong phòng khách.
Bởi vì sợ đánh thức những người khác, Sơ Lục không mở đèn, chỉ dựa vào chút ánh trăng bàng bạc, mò mẫm về phía sô pha.
Dưới đất có thảm, Sơ Lục đi qua, vừa định thả người xuống, trên chân bỗng vướng phải, kéo theo cả con ma men, cùng nhau ngã xuống sô pha.
Lục Viễn Gia ngã xuống sô pha, Sơ Lục thì ngã xuống người anh ta. Cánh môi chạm đến đôi môi khác, Sơ Lục khựng lại, lập tức luống cuống muốn đứng lên.
Lục Viễn Gia giữ tay cô lại, dường như cú ngã này đã khiến anh tỉnh dậy, mở mắt ra, nhìn Sơ Lục trước mặt.
Cơn say mèm khiến anh cho rằng mình đang nằm mơ.
“Lục Lục, em chịu để ý đến anh rồi à?” Trong mắt Lục Viễn Gia là sự vui sướng, ôm lấy Sơ Lục, hai mắt sáng lên.
Anh đè lại gáy cô, nhẹ nhàng hôn lên đôi môi trước mặt, động tác dịu dàng vô cùng, chỉ trong mơ, anh mới có thể ôm lấy Lục Lục.
Sơ Lục sửng sốt, lúc ấy đã quên mất đẩy ra.
Lục Viễn Gia chưa bao giờ hiểu thế nào là dịu dàng, ở trong thế giới của anh, anh vĩnh viễn đặt mình ở vị trí thứ nhất.
Sau một nụ hôn nhẹ nhàng, Lục Viễn Gia dừng lại động tác, tay vẫn còn ôm cô.
“Anh biết hiện giờ anh nói gì, em cũng sẽ không quan tâm đến anh, nhưng mà, anh thật sự biết sai rồi…”
Buổi tối, ngày mà Sơ Lục nói mình mang thai ngoài tử cung phải nằm viện, Lục Viễn Gia cả đêm không ngủ.
Trong đầu cứ hồi tưởng những chuyện trước đây. Sơ Lục tới tìm anh, nói đau bụng, anh không thèm để ý.
Ngày đó anh đang cáu kỉnh, cãi nhau với người nhà, cô lại đột nhiên giở chứng muốn chia tay, anh thật sự phát cáu.
Thế nhưng…
Cô một mình ở bệnh viện, chờ đợi bao nhiêu ngày.
Dùng thuốc, đợi chờ, kiểm tra.
Anh không cách nào tưởng tượng, rốt cuộc lúc đó Sơ Lục khổ sở, bất lực đến nhường nào.
Vừa mới nghĩ tới, lòng anh lại đau.
Gương mặt Sơ Lục phiếm hồng, môi hơi mím lại, không nói chuyện, chỉ muốn giãy giụa rời khỏi vòng tay anh.
Giờ Lục Viễn Gia đang say, cô biết.
“Lục Lục, anh theo đuổi em một lần nữa được không?” Trong giọng nói của Lục Viễn Gia vẫn đọng men say, ngữ điệu lại dịu dàng lạ thường, rất cẩn thận, sợ mình sẽ nói sai cái gì.
Trái tim Sơ Lục thắt lại. Cổ họng cô nghèn nghẹn, đôi mắt hơi cay, chỉ là sau một hồi lâu, cô vẫn đứng dậy.
Không nói gì cả.
...
Gì mà không đau, anh nói không đau đều là gạt người.
Tô Nịnh Nịnh vùi đầu vào gối, hít sâu một hồi lâu, trở mình trong lòng Bùi Cận.
Cô vươn tay từ trong chăn, khoe trước mặt Bùi Cận cho anh xem, cả giận: “Anh cầm tinh con chó à?”
“Anh tuổi tỵ.” Bùi Cận trả lời.
“Thảo nào, động vật máu lạnh.” Tô Nịnh Nịnh hừ một tiếng.
Nhớ tới cảnh tượng vừa rồi, thật sự đáng sợ hơn lần đầu tiên của cô nhiều.
Bùi Cận uống say, tựa như dã thú được phóng thích.
Có điều giờ anh tỉnh rồi, không chỉ tỉnh, cả người còn sung sướng sảng khoái.
Tô Nịnh Nịnh véo tay anh một cái, muốn dùng chút lực, nhưng tay cô thật sự không có lực.
Véo nửa ngày, anh không có phản ứng gì, trái lại tay cô còn bị đau, vì thế dứt khoát buông lỏng tay.
“Cho em cắn.” Bùi Cận duỗi tay đến bên miệng cô, thấp giọng nói: “Muốn cắn thế nào, đều tùy em.”
Tô Nịnh Nịnh nhìn anh một cái, thu hồi ánh mắt, không nói nữa.
Đã trễ thế này rồi, cô vẫn nên đi ngủ thì hơn, nếu không sáng mai rời giường, chắc chắn sẽ vác theo hai quầng thâm.
Tay Bùi Cận lần xuống, tìm đến tay Tô Nịnh Nịnh, nhẹ nhàng vuốt ve chiếc nhẫn trên tay cô.
“Vị hôn thê của anh.” Giọng nói trầm thấp của Bùi Cận vang lên, nói chậm: “Đeo nhẫn của anh rồi, chính là người của anh, cho nên sau này, không cho nhìn người đàn ông khác.”
Đây là của anh, không ai được chạm vào.
“Trừ khi em bị mù.” Tô Nịnh Nịnh mơ màng trả lời, cơn buồn ngủ đã dần xâm lấn.
Một lát sau, Tô Nịnh Nịnh lại nói thầm một câu.
“Em xem anh làm gì được em?”
Vừa dứt lời, Bùi Cận bóp chặt eo cô, cúi người xuống hôn, nuốt tất cả lời muốn nói của cô vào bụng.
Trong nháy mắt đó, Tô Nịnh Nịnh suýt nữa không thở nổi.
Bùi Cận nhanh chóng buông ra, giọng ép tới cực thấp, nói: “Em có thể thử xem xem.”
Sẽ chết rất thảm.
Tô Nịnh Nịnh che ngực thở hổn hển, nghiêng người, đưa lưng về phía Bùi Cận, không muốn để ý đến anh.
Vẫn nên ngoan ngoãn đi ngủ thì hơn.
Nhưng Bùi Cận ôm cô, kéo cô vào ngực mình, cô chỉ cử động chút chút, anh liền đè lại.
Tô Nịnh Nịnh mệt mỏi, không thèm so đo với anh, mặc anh muốn làm gì thì làm.
Cô nhắm mắt lại, không động đậy nữa.
Đến lúc sắp rơi vào giấc ngủ, cô nghe thấy anh nói bên tai mấy chữ.
Tô Nịnh Nịnh không biết mình thật sự nghe thấy hay là đang nằm mơ.
Anh nói: “Anh yêu em.”
...
Sáng ngày hôm sau.
Không khí trên bàn cơm có phần quái dị.
Chiếc bàn hình chữ nhật, Bùi Cận và Tô Nịnh Nịnh ngồi bên này, Lục Viễn Gia và Tô Tranh ngồi đối diện.
Sơ Lục một mình ngồi một phía.
Bùi Cận múc cho Tô Nịnh Nịnh một chén cháo, đặt trước mặt mình, lấy muỗng nhẹ nhàng múc vài cái, thổi nguội rồi mới đưa cho Tô Nịnh Nịnh.
Bữa sáng hôm nay tương đối đơn điệu, chỉ có cháo và bánh cuốn, ngoài ra còn có canh giải rượu.
Tô Tranh đau đầu muốn chết, chỉ nhớ nửa đêm qua lúc về, ngực cứ khó chịu, chạy vào WC nôn rất nhiều lần. Sáng hôm nay, trên người có một mùi khó ngửi, bước vào WC thì lại là một mảnh hỗn độn.
Đây là lần đầu tiên anh ấy uống say như vậy, giờ thật sự không có khẩu vị ăn uống, chỉ ăn hai miếng cháo.
Có điều đột nhiên cảm thấy có gì không đúng.
Bên này hai người Bùi Cận và Tô Nịnh Nịnh có thế giới nhỏ của mình, hoàn toàn không để ý tới những người khác, nhưng sao bên Lục Viễn Gia và Sơ Lục cũng không đúng.
“Uống nước ép xoài đi.” Lục Viễn Gia đưa một ly nước trái cây đến trước mặt Sơ Lục, nhìn cô, trong mắt tràn đầy lấy lòng.
Sơ Lục không từ chối.
“Sáng nay anh thấy tiệm trái cây bên ngoài, có mua sầu riêng cho em.” Lục Viễn Gia nói tiếp, “Chờ lát nữa anh bổ cho em ăn.”
Sơ Lục cúi đầu, chậm chạp cắn bánh, không đáp lời.
“Lấy mình ly nước trái cây luôn.” Tô Tranh vỗ tay Lục Viễn Gia, nói.
Nước trái cây ở trong tầm tay Lục Viễn Gia, Tô Tranh muốn lấy thì phải nhổm dậy.
“Đừng làm phiền mình.” Lục Viễn Gia dịch ghế, cách xa Tô Tranh chút, cũng gần Sơ Lục hơn.
Căn bản là anh ta không hề nghe thấy Tô Tranh đang nói gì.
Tô Tranh sửng sốt, vẻ mặt không rõ nguyên do.
Sao lại thế này? Sao lại cảm giác ở đây nhiều người như vậy, chỉ có mỗi mình là người ngoài cuộc? Còn tự động tạo vách ngăn là sao?
Tô Tranh rầu rĩ múc một chén canh giải rượu, có hơi khó chịu, trực tiếp ăn hết, cay đến mức cổ họng phát đau.
Lúc này điện thoại Bùi Cận vang lên, anh lấy điện thoại ra, nhìn thoáng qua, là trợ lý Vu gọi tới.
Bùi Cận trực tiếp nghe máy.
Vừa mới thông, giọng trợ lý Vu bên kia liền truyền tới, nôn nóng nói: “Anh Bùi, không hay rồi.”
Lúc ấy gương mặt Bùi Cận liền sa sầm.
Trợ lý Vu làm người luôn rất vững vàng, làm việc không gào thét quát nạt, là người Bùi Cận xem trọng nhất, nếu không thì sẽ không để anh ta làm việc bên cạnh nhiều năm qua. Hiện giờ anh ta mở miệng nói như vậy, nhất định là thật sự đã xảy ra chuyện lớn, nhưng Bùi Cận không thể nghĩ ra sẽ là chuyện gì.
Anh đứng dậy, gật đầu với Tô Nịnh Nịnh, rời khỏi bàn ăn, đi ra bên ngoài.
Không đến ba phút, anh đã trở lại.
“Anh về nội thành trước.” Bùi Cận giải thích với Tô Nịnh Nịnh: “Xảy ra chút chuyện, anh phải đi giải quyết.”
“Chuyện gì? Gấp gáp vậy sao?” Tô Nịnh Nịnh vừa mới nuốt một miếng cháo, nghi hoặc nhìn anh hỏi.
“Không có gì.” Bùi Cận cười lắc đầu.
“Hôm nay mọi người cứ ở lại đây chơi, tối tôi sẽ về.” Bùi Cận xoa đầu Tô Nịnh Nịnh, giọng dịu dàng hơn không ít: “Em ngoan ngoãn ở đây.”
Tuy Tô Nịnh Nịnh tò mò, nhưng cũng không hỏi lại, cô gật đầu, lên tiếng “Được”.
Lúc Bùi Cận đứng dậy, liếc mắt nhìn Tô Tranh đối diện một cái, ngón tay gõ màn hình điện thoại.
Tô Tranh nhíu mày, nhìn Bùi Cận ra khỏi cửa, điện thoại cũng theo đó rung lên.
Tô Tranh mở điện thoại ra xem.
[Cậu ở cạnh Tô Nịnh Nịnh, đừng để cho em ấy về.]
Tô Tranh nhìn đoạn tin nhắn, nghĩ xem xảy ra chuyện gì, đợi một lát chờ Bùi Cận có còn nhắn thêm gì không, nhưng qua một lúc vẫn không nhận được.
“Sao thế?” Tô Nịnh Nịnh thấy vẻ mặt Tô Tranh là lạ, lên tiếng hỏi một câu.
“Không có gì.” Tô Tranh ngẩng đầu, nhếch môi, lộ ra nụ cười vô hại với Tô Nịnh Nịnh.
“Anh, hay là chúng ta ăn sáng xong cũng về đi.” Tô Nịnh Nịnh nghĩ đến tình cảnh vừa rồi, thấy là lạ, có hơi thấp thỏm lo lắng.
Ở chỗ này cô không thể yên lòng được.
“Đừng về.” Tô Tranh hoảng hốt, lập tức lên tiếng phản đối, ánh mắt lo lắng căng thẳng.
“Hả?” Tô Nịnh Nịnh không ngờ anh ấy có phản ứng lớn như vậy.
“Ý anh là…” Tô Tranh liều mạng nghĩ lý do trong đầu, một tia sáng lóe lên.
“Bờ biển còn rất nhiều thứ thú vị, vất vả tới đây một chuyến, phải chơi cho đã chứ.”
“Chỗ này thì có cái gì.” Tô Nịnh Nịnh liếc mắt nhìn bên ngoài một cái, không thèm để ý trả lời: “Cả ngôi biệt thự đều là của em, sau này khi nào em muốn tới chơi chẳng được.”
Tô Tranh: “…”
“Nhưng chỗ này không phải của anh em.” Tô Tranh nhếch môi, vẻ mặt tươi cười ôn hòa, nhưng bên trong nụ cười, đã nghiến răng nghiến lợi.
“Chỗ này hải sản trái cây đều rất phong phú, cảnh vật rất đẹp, dù sao cũng đã tới rồi, lại là cuối tuần, sốt ruột về làm gì?”
Nghe cũng đúng.
“Bạn em từ xa đến đây, em không để người ta chơi mà lại chạy về sao?” Tô Tranh tung đòn quyết định.
“Vậy được rồi.” Tô Nịnh Nịnh gật đầu, không tình nguyện lắm.
Bình luận facebook