Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 340
CHƯƠNG 340: NỖI NIỀM KHÓ NÓI
Nhưng chuyện duy nhất làm hắn hiểu được một ít là tại sao lần trước Như Ý lại trốn tránh mình, rốt cuộc cô ấy có nỗi niềm khó nói gì.
Đột nhiên hắn nhớ đến đêm hôm ấy, Như Ý gọi người đàn ông ấy một tiếng, gọi là gì nhỉ? Hình như gọi là ca ca, Như Ý có anh sao? Thác Bạc Liệt không hề có một chút ấn tượng nào về chuyện này, hắn đã từng điều tra thân thế của Như Ý nhưng trước nay chưa từng biết cô có một người anh, lẽ nào đêm ấy hắn ta nhìn nhầm à.
Không? Không thể! Thác Bạc Liệt vẫy vùng trong cơn thắc mắc này, thắc mắc, cuối cùng từ bỏ, bởi vì hắn đã đến nơi.
Đây là nơi hắn gặp Như Ý lần đầu tiên, có phong cảnh tươi đẹp, có mỹ nhân bầu bạn, rồi bọn họ ân ái bên nhau, bây giờ cảnh còn người mất. Nghĩ đến đây, Thác Bạc Liệt chợt buồn bã, ai cũng nói hắn lạnh lùng vô tình nhưng bọn họ đều không biết hắn cũng rất dịu dàng, sự dịu dàng của hắn đã dành hết cho một cô gái tên là Như Ý. Vào giây phút hắn ngỡ Như Ý đã ra đi, tinh thần của hắn đã hoàn toàn sụp đổ, nhưng hắn lại không chịu tin tưởng, hắn luôn cho rằng Như Ý vẫn còn sống trên đời này, cuối cùng ông trời đã không phụ sự hy vọng của hắn.
Như Ý, nàng đã về rồi! Thác Bạc Liệt âm thầm kêu gào trong lòng, hắn muốn sánh vai với nàng trên đỉnh cao nhất, nhìn xuống toàn thiên hạ, tiếp nhận lễ quỳ bái của bọn họ.
Trác Tuấn cũng biết quyết định lần này của Hoàng thượng là chuyện vô cùng quan trọng, bởi vậy lúc ban đầu, khi Trác Lỗi gửi tin qua chim bồ câu, bảo bọn họ không được quên nói cho hắn nghe mỗi một hành động dù là nhỏ nhặt ở đây, bọn họ đều không dám bỏ ngoài tai.
Lần này chấp nhận lời mời của Vệ quốc công, Trác Tuấn nhận được thư từ chim bồ câu của Trác Lỗi, yêu cầu hắn nhanh chóng sang phủ Vệ quốc công để thăm dò thực hư.
“Vệ quốc công, lần này ta đã chủ động đến quấy rầy ông rồi!” Mặc dù Trác Tuấn là võ tướng, nhưng dáng người của hắn không phải loại vạm vỡ, bởi vậy lúc nói chuyện cũng có vẻ hòa nhã hơn rất nhiều.
Vệ quốc công nhìn thấy Trác Tuấn ghé thăm phủ của mình nhanh đến như vậy, bèn mừng rỡ khôn xiết.
“Trác đại tướng quân ghé thăm nhà ta, làm cho căn nhà tranh trở nên rực rỡ, sao có thể nói là quấy rầy được, ta mừng rỡ còn chưa hết, mời ngồi!” Vệ quốc công nhanh chóng nghiêng người, mời Trác Tuấn vào trong.
Trác Tuấn cũng không khách sáo, hắn ta quay sang gật đầu với huynh đệ của mình rồi theo Vệ quốc công vào phủ.
“Trác đại tướng quân, không biết ngươi nghĩ như thế nào về việc Hoàng thượng phái người của Trác gia ra biên cương?” Dường như Vệ quốc công đã rất sốt ruột, ông ta đi thẳng vào việc chính, đưa chủ đề vào quỹ đạo.
Trác Tuấn ngây người, rồi lập tức nhớ đến lời của Trác Lỗi, bèn mỉm cười: “Hoàng ân bao la, thần thà chết chứ không từ nan!” Lúc Trác Tuấn nói chuyện vô cùng để ý đến vẻ mặt của Vệ quốc công, muốn tìm hiểu xem rốt cuộc trong bình hồ lô của ông ta đang bán thuốc gì.
Quả nhiên sắc mặt Vệ quốc công chợt thay đổi, nở nụ cười đầy ẩn ý: “Trác đại tướng quân này, lần trước bổn hầu gặp phải tình huống thế này, không hiểu thông mọi chuyện, không biết Trác đại tướng quân có muốn giải đáp thắc mắc cho bổn hầu chăng?”
Trác Tuấn không biết những suy nghĩ thay đổi đột ngột trong đầu ông ta, sững sờ nhìn Vệ quốc công, qua một lúc sau mới sực nhận ra ý nghĩa trong câu nói của Vệ quốc công, tất nhiên hắn không dám trì hoãn, dù sao hai chữ bổn hầu mà Vệ quốc công đã nói khiến khí thế của ông ta trở nên oai phong hơn.
“Giải đáp thắc mắc thì không dám, nhưng Vệ quốc công có thể nói ra để chúng ta cùng thảo luận, Trác mỗ bất tài nhưng cũng không phải hạng ngu muội, có lẽ sẽ giúp được Vệ quốc công!” Trông Trác Tuấn có vẻ rất mất tự nhiên, hắn ta hoàn toàn không hiểu Vệ quốc công đang muốn bày tỏ chuyện gì.
Vì đã đạt được gian kế nên Vệ quốc công nở nụ cười, rồi ngẩng đầu nhìn Trác Tuấn: “Lần trước, bổn hầu có gặp một cô gái khóc lóc thảm thiết, đến lúc hỏi ra mới biết người cô ta yêu sâu nặng lại là kẻ thù giết chết cha của cô ta, bây giờ cô ta phải lựa chọn, cảm thấy mất hết hy vọng vào tương lai, ngươi nói xem, nếu là ngươi, ngươi sẽ làm như thế nào? Giả vờ không biết hay là báo thù cho cha!” Lúc Vệ quốc công nói câu này, ông ta nhìn Trác Tuấn chăm chú, ý tứ trong lời nói của ông ta được kể chân thật vô cùng, tựa như tất cả đều là sự thật vậy.
Trác Tuấn nghe Vệ quốc công nói như vậy, trong lòng khó chịu như bị mèo cào, hình ảnh của cha hiện lên trong đầu hắn, khiến tim hắn đau như bị kim đâm phải, hắn nhanh chóng giơ tay ôm ngực, cố gắng bình tĩnh trở lại, muốn xóa tan đi những cảm xúc như thế này.
Hắn cúi gằm đầu xuống, làm cho người khác hiểu nhầm rằng hắn đang suy tư điều gì. Nhưng trên thực tế, hắn đang chậm rãi xoa dịu trái tim đập thình thịch trong lồng ngực của mình.
Một lúc lâu sau, hắn ngẩng đầu lên nhìn sâu vào mắt Vệ quốc công: “Cậu hỏi của Vệ quốc công thật là! Ông cũng biết trước giờ những người hành quân ra trận như bọn ta không quan tâm đến những chuyện nếu như, chúng ta chỉ nói chuyện bằng thực lực, nhưng nếu muốn ta trả lời, vậy thì chắc chắn ta sẽ báo thù cho cha, từ xưa đến nay chữ hiếu luôn được đặt lên hàng đầu, nếu như không biết hiếu kính thì còn nói gì đến trung thành với vua!” Lúc nói những lời này, Trác Tuấn âm thầm bồi thêm một câu trong lòng, trừ phi cha mình bắt mình thề không được báo thù, phải tận trung với vua!
Hiện giờ, Trác Tuấn không thể không bội phục trí thông minh và tài năng của đại ca mình, gần như đại ca đã dự đoán trước được những điều ông ta muốn nói.
Vệ quốc công nghe được câu trả lời như thế bèn vô cùng thỏa mãn, ông ta không nói thêm gì nữa, chỉ nhìn Trác Tuấn rồi thở một hơi dài.
Trác Tuấn thấy Vệ quốc công thở dài, tất nhiên cảm thấy vô cùng kỳ lạ, hắn không thể không hỏi, nhưng lại sợ rằng một khi cất tiếng hỏi sẽ trúng kế của ông ta, sau khi suy nghĩ trong giây lát, cuối cùng vẫn hỏi han Vệ quốc công: “Cớ sao Vệ quốc công lại than vắn thở dài, thật ra trên đời này, những chuyện như vậy nhiều không kể xiết, chúng ta có muốn thay đổi cũng không thể thay đổi hết được, chỉ cần chúng ta không gặp loại chuyện đó, hoặc là nếu gặp chuyện có thể phát hiện kịp thời thì sẽ không gây ra hậu quả tệ hại gì đâu.” Giọng nói của Trác Tuấn có vẻ thành khẩn lạ lùng.
Vệ quốc công ngẩng đầu nhìn Trác Tuấn, rồi nói đầy ẩn ý: “Đúng vậy, bản thân không lâm vào cảnh ngộ như vậy thì cứ coi đây như một câu chuyện mà thôi, nhưng nếu như đã nhìn thấy hoặc là đã trải qua, thì thật đúng là dằn vò tinh thần bản thân vô cùng, vừa căm tức oán hận vừa bất lực, không thở than mà được hay sao?”
Vệ quốc công nói như thể ông ta đã gặp phải tình huống này rồi vậy, làm cho Trác Tuấn lo lắng lạ thường, hắn cứ thường cảm thấy Vệ quốc công hay nhìn mình lúc nói chuyện, hơn nữa ánh mắt ông ta rất kỳ quặc.
Rõ ràng sự cẩn thận từng li từng tí của Vệ quốc công đã đạt được mục đích, ông ta muốn cho người nhà họ Trác biết được sự thật ban đầu.
“Vệ quốc công đang nói người nào vậy?” Ngoại trừ việc nối lời Vệ quốc công, Trác Tuấn không biết làm sao để tiếp tục thảo luận tiếp đề tài này.
“Trác gia của các ngươi đấy.”
Nghe Vệ quốc công nhắc đến Trác gia, ánh mắt Trác Tuấn đờ đẫn, nhìn Vệ quốc công với vẻ đầy khí phách, khiến cho không khí xung quanh trở nên lạnh lẽo.
Có điều Vệ quốc công nói như vậy để kích thích người nhà họ Trác, có thế mới đạt thành mục đích lần này của ông ta.
“Vệ quốc công nói vậy là ý gì?” Quả thật Trác Tuấn không hiểu lời nói của Vệ quốc công có nghĩa gì, khác hoàn toàn với dự tính của bọn họ.
Vệ quốc công cũng không sốt ruột, ông ta nhìn Trác Tuấn, than thở với vẻ thương xót khôn cùng: “Vốn dĩ bổn hầu không muốn nói, dù sao Hoàng thượng…Nhưng năm ấy, Trác đại tướng quân và bổn hầu rất thân thiết với nhau, bây giờ lại lưu lạc đến bước đường này, ta bị dằn vặt nhiều năm nay, không thể nào nhẫn nhịn nổi nữa, lần này lại bị Hoàng thượng kìm kẹp, bởi vậy…Thế này đi, để bổn hầu dắt các ngươi đi xem, các ngươi sẽ hiểu ngay thôi!” Vừa nói dứt lời, Vệ quốc công bèn đi ra khỏi đại sảnh, vẫy gọi người của Trác gia theo chân ông ta.
Mặc dù trong lòng Trác Tuấn thấy mơ hồ, nhưng cũng không biết rốt cuộc Vệ quốc công muốn nói gì, hắn chỉ đành làm theo lời dặn dò của ông ta, im lặng theo dõi mọi biến động.
Vệ quốc công dắt theo vài người, đi qua vài khoảnh sân, cuối cùng dừng lại ở một căn phòng bí ẩn.
Mọi người đưa mắt nhìn nhau, Vệ quốc công cũng không đi vào, chỉ quay đầu nhìn vẻ mặt của bọn họ.
“Các ngươi cẩn thận lắng nghe đi, có nghe được âm thanh gì không?”
Trác Tuấn làm theo lời Vệ quốc công, dỏng tai cẩn thận nghe ngóng, bên trong căn phòng có tiếng kêu gào như tiếng dã thú gầm, tiếng động này càng làm cho hắn cảm thấy nghi ngờ: “Sao tiếng của dã thú lại thảm thiết như thế? Lẽ nào muốn chúng ta thưởng thức âm thanh này à? Tốn cả đống thời gian, hóa ra Vệ quốc công sợ chúng ta không đi sao, còn dùng kế sách này nữa!” Lời nói của Trác Tuấn lộ ra vẻ châm chọc, dường như cảm thấy hành vi của ông ra rất đỗi trơ trẽn.
Vệ quốc công siết chặt nắm tay, nhưng rồi vẫn ráng nén cơn giận xuống.
Mỉm cười đáp: “Nếu Trác đại tướng quân đã nói thế thì đúng là chẳng có gì đáng xem cả, người bên trong kêu gào thảm thiết như vậy, lần nào cũng khiến lão phu ăn không ngon, ngủ không yên, nghĩ đi nghĩ lại, đúng là mang vạ vào thân.” Giọng nói của Vệ quốc công nhuốm vẻ đau thương, nhưng lại giống như tự lẩm bẩm với mình.
Nhưng mà, rõ ràng ông ta đã thành công gợi lên tính hiếu kì của Trác Tuấn, hắn ta hơi tò mò về con người kêu gào như dã thú ấy, hơn nữa nghe Vệ quốc công nói như thế, trong phòng hẳn là vẫn còn vài thứ.
Lúc cánh cửa được mở ra, âm thanh ấy càng có thể nghe thấy rõ ràng hơn nữa, tất cả mọi người nghe tiếng kêu gào mà thấy nhức đầu.
Vệ quốc công cũng tò mò, không phải người này mất hết võ công rồi hay sao? Cớ gì vẫn mạnh mẽ như thế, nhưng mặc dù hơi khó chịu, nhưng vì nghiệp lớn sắp sửa thành công, cho dù có thế nào đi chăng nữa ông ta cũng sẽ không chịu bỏ cuộc.
“Có biết chủ nhân của âm thanh này là ai không? Vệ quốc công quay sang nhìn bọn họ, nghiêm túc hỏi.
Trác Tuấn thấy lạnh mặt, bỗng dưng thấy sợ hãi, không dám biết đáp án, nhưng chỉ có thể lắc đầu, kết hợp với lời nói của Vệ quốc công có thể đoán được đôi chút, nhưng hắn hy vọng tất cả không giống như những gì mình nghĩ mới tốt.
“Người ấy là Trác đại tướng quân!”
Gương mặt của mọi người đều cứng đờ, bất ngờ nhìn Vệ quốc công, mọi người đều kinh ngạc, làm sao có thể như vậy được, trước giờ bọn họ đều biết cha mình đã lâm vào cảnh ngộ gì, việc này quá mức hoang đường, ai cũng nói cha đã tử trận sa trường, sao lại như vậy?
Tất nhiên Vệ quốc công biết bọn họ sẽ phản ứng như vậy, ông ta nhấc tay đẩy cửa ra, rồi bọn họ nhìn thấy một người đàn ông điên cuồng, khóe miệng vương vết máu, thứ đồ ông ta ăn vẫn còn sống, để lộ ra mảng thịt bê bết máu.
“Làm sao như vậy được kia chứ?” Dù sao bọn họ cũng là võ tướng, không mấy sợ hãi máu tươi, nhưng đối mặt với người có thể là người cha mà bản thân mình hằng kính trọng, bọn họ không thể bình tĩnh nổi.
“Việc này làm bổn hầu áy náy vô cùng, nhiều năm ròng bị dằn vặt như vậy, ôi! Chuyện của năm đó…” Vệ quốc công giả vờ đau đớn nhìn về phương xa, chậm rãi kể lại năm ấy Hoàng thượng đã bày mưu tính kế bắt nhốt Trác đại tướng quân ở chỗ ông ta như thế này, Vệ quốc công luôn lấy làm áy náy, muốn cứu Trác đại tướng quân nhưng lực bất tòng tâm, mới kéo dài đến tận bây giờ.
Nhưng có rất nhiều chuyện đều do Vệ quốc công tự mình bịa ra, chỉ muốn vài tên lỗ mãng trước mặt mình tin tưởng, hiện giờ trong mắt ông ta, người Trác gia đều là những kẻ lỗ mãng, chỉ có sức mạnh tay chân chứ không hề biết mưu kế, tất nhiên binh tướng trong tay bọn họ cũng là thứ đồ hay ho, thế là ông ta muốn dùng câu chuyện này lừa phỉnh bọn họ, nhưng có một vài thứ lại nằm ngoài dự tính của ông ta.
Từ phủ Vệ quốc công trở về, lúc Trác Tuấn nhìn thấy vài gương mặt quen thuộc ấy, tinh thần sụp đổ ngay tức khắc, hắn có cảm giác một vật thần thánh nào đó bị mạo phạm, bởi vì trong lòng của hắn, cha luôn luôn là thần, hiện giờ gương mặt của cha lại xuất hiện trong hoàn cảnh như vậy, bọn họ không sao bình tĩnh cho nổi.
Lúc ấy, suýt nữa Trác Uy muốn xông ra ngoài, nhưng lại bị huynh đệ đứng kế bên giữ lại, có điều nỗi đau trong lòng mọi người không thể diễn tả nỗi lời lời.
Lúc ấy, Trác Tuấn chỉ uyển chuyển từ chối Vệ quốc công, dù sao Trác Lỗi đã dặn dò bọn họ trước đó, Vệ quốc công làm gì cũng có mục đích, để đạt được mục đích của mình, chắc chắn ông ta sẽ nói dối đến cùng.
Nhưng chuyện duy nhất làm hắn hiểu được một ít là tại sao lần trước Như Ý lại trốn tránh mình, rốt cuộc cô ấy có nỗi niềm khó nói gì.
Đột nhiên hắn nhớ đến đêm hôm ấy, Như Ý gọi người đàn ông ấy một tiếng, gọi là gì nhỉ? Hình như gọi là ca ca, Như Ý có anh sao? Thác Bạc Liệt không hề có một chút ấn tượng nào về chuyện này, hắn đã từng điều tra thân thế của Như Ý nhưng trước nay chưa từng biết cô có một người anh, lẽ nào đêm ấy hắn ta nhìn nhầm à.
Không? Không thể! Thác Bạc Liệt vẫy vùng trong cơn thắc mắc này, thắc mắc, cuối cùng từ bỏ, bởi vì hắn đã đến nơi.
Đây là nơi hắn gặp Như Ý lần đầu tiên, có phong cảnh tươi đẹp, có mỹ nhân bầu bạn, rồi bọn họ ân ái bên nhau, bây giờ cảnh còn người mất. Nghĩ đến đây, Thác Bạc Liệt chợt buồn bã, ai cũng nói hắn lạnh lùng vô tình nhưng bọn họ đều không biết hắn cũng rất dịu dàng, sự dịu dàng của hắn đã dành hết cho một cô gái tên là Như Ý. Vào giây phút hắn ngỡ Như Ý đã ra đi, tinh thần của hắn đã hoàn toàn sụp đổ, nhưng hắn lại không chịu tin tưởng, hắn luôn cho rằng Như Ý vẫn còn sống trên đời này, cuối cùng ông trời đã không phụ sự hy vọng của hắn.
Như Ý, nàng đã về rồi! Thác Bạc Liệt âm thầm kêu gào trong lòng, hắn muốn sánh vai với nàng trên đỉnh cao nhất, nhìn xuống toàn thiên hạ, tiếp nhận lễ quỳ bái của bọn họ.
Trác Tuấn cũng biết quyết định lần này của Hoàng thượng là chuyện vô cùng quan trọng, bởi vậy lúc ban đầu, khi Trác Lỗi gửi tin qua chim bồ câu, bảo bọn họ không được quên nói cho hắn nghe mỗi một hành động dù là nhỏ nhặt ở đây, bọn họ đều không dám bỏ ngoài tai.
Lần này chấp nhận lời mời của Vệ quốc công, Trác Tuấn nhận được thư từ chim bồ câu của Trác Lỗi, yêu cầu hắn nhanh chóng sang phủ Vệ quốc công để thăm dò thực hư.
“Vệ quốc công, lần này ta đã chủ động đến quấy rầy ông rồi!” Mặc dù Trác Tuấn là võ tướng, nhưng dáng người của hắn không phải loại vạm vỡ, bởi vậy lúc nói chuyện cũng có vẻ hòa nhã hơn rất nhiều.
Vệ quốc công nhìn thấy Trác Tuấn ghé thăm phủ của mình nhanh đến như vậy, bèn mừng rỡ khôn xiết.
“Trác đại tướng quân ghé thăm nhà ta, làm cho căn nhà tranh trở nên rực rỡ, sao có thể nói là quấy rầy được, ta mừng rỡ còn chưa hết, mời ngồi!” Vệ quốc công nhanh chóng nghiêng người, mời Trác Tuấn vào trong.
Trác Tuấn cũng không khách sáo, hắn ta quay sang gật đầu với huynh đệ của mình rồi theo Vệ quốc công vào phủ.
“Trác đại tướng quân, không biết ngươi nghĩ như thế nào về việc Hoàng thượng phái người của Trác gia ra biên cương?” Dường như Vệ quốc công đã rất sốt ruột, ông ta đi thẳng vào việc chính, đưa chủ đề vào quỹ đạo.
Trác Tuấn ngây người, rồi lập tức nhớ đến lời của Trác Lỗi, bèn mỉm cười: “Hoàng ân bao la, thần thà chết chứ không từ nan!” Lúc Trác Tuấn nói chuyện vô cùng để ý đến vẻ mặt của Vệ quốc công, muốn tìm hiểu xem rốt cuộc trong bình hồ lô của ông ta đang bán thuốc gì.
Quả nhiên sắc mặt Vệ quốc công chợt thay đổi, nở nụ cười đầy ẩn ý: “Trác đại tướng quân này, lần trước bổn hầu gặp phải tình huống thế này, không hiểu thông mọi chuyện, không biết Trác đại tướng quân có muốn giải đáp thắc mắc cho bổn hầu chăng?”
Trác Tuấn không biết những suy nghĩ thay đổi đột ngột trong đầu ông ta, sững sờ nhìn Vệ quốc công, qua một lúc sau mới sực nhận ra ý nghĩa trong câu nói của Vệ quốc công, tất nhiên hắn không dám trì hoãn, dù sao hai chữ bổn hầu mà Vệ quốc công đã nói khiến khí thế của ông ta trở nên oai phong hơn.
“Giải đáp thắc mắc thì không dám, nhưng Vệ quốc công có thể nói ra để chúng ta cùng thảo luận, Trác mỗ bất tài nhưng cũng không phải hạng ngu muội, có lẽ sẽ giúp được Vệ quốc công!” Trông Trác Tuấn có vẻ rất mất tự nhiên, hắn ta hoàn toàn không hiểu Vệ quốc công đang muốn bày tỏ chuyện gì.
Vì đã đạt được gian kế nên Vệ quốc công nở nụ cười, rồi ngẩng đầu nhìn Trác Tuấn: “Lần trước, bổn hầu có gặp một cô gái khóc lóc thảm thiết, đến lúc hỏi ra mới biết người cô ta yêu sâu nặng lại là kẻ thù giết chết cha của cô ta, bây giờ cô ta phải lựa chọn, cảm thấy mất hết hy vọng vào tương lai, ngươi nói xem, nếu là ngươi, ngươi sẽ làm như thế nào? Giả vờ không biết hay là báo thù cho cha!” Lúc Vệ quốc công nói câu này, ông ta nhìn Trác Tuấn chăm chú, ý tứ trong lời nói của ông ta được kể chân thật vô cùng, tựa như tất cả đều là sự thật vậy.
Trác Tuấn nghe Vệ quốc công nói như vậy, trong lòng khó chịu như bị mèo cào, hình ảnh của cha hiện lên trong đầu hắn, khiến tim hắn đau như bị kim đâm phải, hắn nhanh chóng giơ tay ôm ngực, cố gắng bình tĩnh trở lại, muốn xóa tan đi những cảm xúc như thế này.
Hắn cúi gằm đầu xuống, làm cho người khác hiểu nhầm rằng hắn đang suy tư điều gì. Nhưng trên thực tế, hắn đang chậm rãi xoa dịu trái tim đập thình thịch trong lồng ngực của mình.
Một lúc lâu sau, hắn ngẩng đầu lên nhìn sâu vào mắt Vệ quốc công: “Cậu hỏi của Vệ quốc công thật là! Ông cũng biết trước giờ những người hành quân ra trận như bọn ta không quan tâm đến những chuyện nếu như, chúng ta chỉ nói chuyện bằng thực lực, nhưng nếu muốn ta trả lời, vậy thì chắc chắn ta sẽ báo thù cho cha, từ xưa đến nay chữ hiếu luôn được đặt lên hàng đầu, nếu như không biết hiếu kính thì còn nói gì đến trung thành với vua!” Lúc nói những lời này, Trác Tuấn âm thầm bồi thêm một câu trong lòng, trừ phi cha mình bắt mình thề không được báo thù, phải tận trung với vua!
Hiện giờ, Trác Tuấn không thể không bội phục trí thông minh và tài năng của đại ca mình, gần như đại ca đã dự đoán trước được những điều ông ta muốn nói.
Vệ quốc công nghe được câu trả lời như thế bèn vô cùng thỏa mãn, ông ta không nói thêm gì nữa, chỉ nhìn Trác Tuấn rồi thở một hơi dài.
Trác Tuấn thấy Vệ quốc công thở dài, tất nhiên cảm thấy vô cùng kỳ lạ, hắn không thể không hỏi, nhưng lại sợ rằng một khi cất tiếng hỏi sẽ trúng kế của ông ta, sau khi suy nghĩ trong giây lát, cuối cùng vẫn hỏi han Vệ quốc công: “Cớ sao Vệ quốc công lại than vắn thở dài, thật ra trên đời này, những chuyện như vậy nhiều không kể xiết, chúng ta có muốn thay đổi cũng không thể thay đổi hết được, chỉ cần chúng ta không gặp loại chuyện đó, hoặc là nếu gặp chuyện có thể phát hiện kịp thời thì sẽ không gây ra hậu quả tệ hại gì đâu.” Giọng nói của Trác Tuấn có vẻ thành khẩn lạ lùng.
Vệ quốc công ngẩng đầu nhìn Trác Tuấn, rồi nói đầy ẩn ý: “Đúng vậy, bản thân không lâm vào cảnh ngộ như vậy thì cứ coi đây như một câu chuyện mà thôi, nhưng nếu như đã nhìn thấy hoặc là đã trải qua, thì thật đúng là dằn vò tinh thần bản thân vô cùng, vừa căm tức oán hận vừa bất lực, không thở than mà được hay sao?”
Vệ quốc công nói như thể ông ta đã gặp phải tình huống này rồi vậy, làm cho Trác Tuấn lo lắng lạ thường, hắn cứ thường cảm thấy Vệ quốc công hay nhìn mình lúc nói chuyện, hơn nữa ánh mắt ông ta rất kỳ quặc.
Rõ ràng sự cẩn thận từng li từng tí của Vệ quốc công đã đạt được mục đích, ông ta muốn cho người nhà họ Trác biết được sự thật ban đầu.
“Vệ quốc công đang nói người nào vậy?” Ngoại trừ việc nối lời Vệ quốc công, Trác Tuấn không biết làm sao để tiếp tục thảo luận tiếp đề tài này.
“Trác gia của các ngươi đấy.”
Nghe Vệ quốc công nhắc đến Trác gia, ánh mắt Trác Tuấn đờ đẫn, nhìn Vệ quốc công với vẻ đầy khí phách, khiến cho không khí xung quanh trở nên lạnh lẽo.
Có điều Vệ quốc công nói như vậy để kích thích người nhà họ Trác, có thế mới đạt thành mục đích lần này của ông ta.
“Vệ quốc công nói vậy là ý gì?” Quả thật Trác Tuấn không hiểu lời nói của Vệ quốc công có nghĩa gì, khác hoàn toàn với dự tính của bọn họ.
Vệ quốc công cũng không sốt ruột, ông ta nhìn Trác Tuấn, than thở với vẻ thương xót khôn cùng: “Vốn dĩ bổn hầu không muốn nói, dù sao Hoàng thượng…Nhưng năm ấy, Trác đại tướng quân và bổn hầu rất thân thiết với nhau, bây giờ lại lưu lạc đến bước đường này, ta bị dằn vặt nhiều năm nay, không thể nào nhẫn nhịn nổi nữa, lần này lại bị Hoàng thượng kìm kẹp, bởi vậy…Thế này đi, để bổn hầu dắt các ngươi đi xem, các ngươi sẽ hiểu ngay thôi!” Vừa nói dứt lời, Vệ quốc công bèn đi ra khỏi đại sảnh, vẫy gọi người của Trác gia theo chân ông ta.
Mặc dù trong lòng Trác Tuấn thấy mơ hồ, nhưng cũng không biết rốt cuộc Vệ quốc công muốn nói gì, hắn chỉ đành làm theo lời dặn dò của ông ta, im lặng theo dõi mọi biến động.
Vệ quốc công dắt theo vài người, đi qua vài khoảnh sân, cuối cùng dừng lại ở một căn phòng bí ẩn.
Mọi người đưa mắt nhìn nhau, Vệ quốc công cũng không đi vào, chỉ quay đầu nhìn vẻ mặt của bọn họ.
“Các ngươi cẩn thận lắng nghe đi, có nghe được âm thanh gì không?”
Trác Tuấn làm theo lời Vệ quốc công, dỏng tai cẩn thận nghe ngóng, bên trong căn phòng có tiếng kêu gào như tiếng dã thú gầm, tiếng động này càng làm cho hắn cảm thấy nghi ngờ: “Sao tiếng của dã thú lại thảm thiết như thế? Lẽ nào muốn chúng ta thưởng thức âm thanh này à? Tốn cả đống thời gian, hóa ra Vệ quốc công sợ chúng ta không đi sao, còn dùng kế sách này nữa!” Lời nói của Trác Tuấn lộ ra vẻ châm chọc, dường như cảm thấy hành vi của ông ra rất đỗi trơ trẽn.
Vệ quốc công siết chặt nắm tay, nhưng rồi vẫn ráng nén cơn giận xuống.
Mỉm cười đáp: “Nếu Trác đại tướng quân đã nói thế thì đúng là chẳng có gì đáng xem cả, người bên trong kêu gào thảm thiết như vậy, lần nào cũng khiến lão phu ăn không ngon, ngủ không yên, nghĩ đi nghĩ lại, đúng là mang vạ vào thân.” Giọng nói của Vệ quốc công nhuốm vẻ đau thương, nhưng lại giống như tự lẩm bẩm với mình.
Nhưng mà, rõ ràng ông ta đã thành công gợi lên tính hiếu kì của Trác Tuấn, hắn ta hơi tò mò về con người kêu gào như dã thú ấy, hơn nữa nghe Vệ quốc công nói như thế, trong phòng hẳn là vẫn còn vài thứ.
Lúc cánh cửa được mở ra, âm thanh ấy càng có thể nghe thấy rõ ràng hơn nữa, tất cả mọi người nghe tiếng kêu gào mà thấy nhức đầu.
Vệ quốc công cũng tò mò, không phải người này mất hết võ công rồi hay sao? Cớ gì vẫn mạnh mẽ như thế, nhưng mặc dù hơi khó chịu, nhưng vì nghiệp lớn sắp sửa thành công, cho dù có thế nào đi chăng nữa ông ta cũng sẽ không chịu bỏ cuộc.
“Có biết chủ nhân của âm thanh này là ai không? Vệ quốc công quay sang nhìn bọn họ, nghiêm túc hỏi.
Trác Tuấn thấy lạnh mặt, bỗng dưng thấy sợ hãi, không dám biết đáp án, nhưng chỉ có thể lắc đầu, kết hợp với lời nói của Vệ quốc công có thể đoán được đôi chút, nhưng hắn hy vọng tất cả không giống như những gì mình nghĩ mới tốt.
“Người ấy là Trác đại tướng quân!”
Gương mặt của mọi người đều cứng đờ, bất ngờ nhìn Vệ quốc công, mọi người đều kinh ngạc, làm sao có thể như vậy được, trước giờ bọn họ đều biết cha mình đã lâm vào cảnh ngộ gì, việc này quá mức hoang đường, ai cũng nói cha đã tử trận sa trường, sao lại như vậy?
Tất nhiên Vệ quốc công biết bọn họ sẽ phản ứng như vậy, ông ta nhấc tay đẩy cửa ra, rồi bọn họ nhìn thấy một người đàn ông điên cuồng, khóe miệng vương vết máu, thứ đồ ông ta ăn vẫn còn sống, để lộ ra mảng thịt bê bết máu.
“Làm sao như vậy được kia chứ?” Dù sao bọn họ cũng là võ tướng, không mấy sợ hãi máu tươi, nhưng đối mặt với người có thể là người cha mà bản thân mình hằng kính trọng, bọn họ không thể bình tĩnh nổi.
“Việc này làm bổn hầu áy náy vô cùng, nhiều năm ròng bị dằn vặt như vậy, ôi! Chuyện của năm đó…” Vệ quốc công giả vờ đau đớn nhìn về phương xa, chậm rãi kể lại năm ấy Hoàng thượng đã bày mưu tính kế bắt nhốt Trác đại tướng quân ở chỗ ông ta như thế này, Vệ quốc công luôn lấy làm áy náy, muốn cứu Trác đại tướng quân nhưng lực bất tòng tâm, mới kéo dài đến tận bây giờ.
Nhưng có rất nhiều chuyện đều do Vệ quốc công tự mình bịa ra, chỉ muốn vài tên lỗ mãng trước mặt mình tin tưởng, hiện giờ trong mắt ông ta, người Trác gia đều là những kẻ lỗ mãng, chỉ có sức mạnh tay chân chứ không hề biết mưu kế, tất nhiên binh tướng trong tay bọn họ cũng là thứ đồ hay ho, thế là ông ta muốn dùng câu chuyện này lừa phỉnh bọn họ, nhưng có một vài thứ lại nằm ngoài dự tính của ông ta.
Từ phủ Vệ quốc công trở về, lúc Trác Tuấn nhìn thấy vài gương mặt quen thuộc ấy, tinh thần sụp đổ ngay tức khắc, hắn có cảm giác một vật thần thánh nào đó bị mạo phạm, bởi vì trong lòng của hắn, cha luôn luôn là thần, hiện giờ gương mặt của cha lại xuất hiện trong hoàn cảnh như vậy, bọn họ không sao bình tĩnh cho nổi.
Lúc ấy, suýt nữa Trác Uy muốn xông ra ngoài, nhưng lại bị huynh đệ đứng kế bên giữ lại, có điều nỗi đau trong lòng mọi người không thể diễn tả nỗi lời lời.
Lúc ấy, Trác Tuấn chỉ uyển chuyển từ chối Vệ quốc công, dù sao Trác Lỗi đã dặn dò bọn họ trước đó, Vệ quốc công làm gì cũng có mục đích, để đạt được mục đích của mình, chắc chắn ông ta sẽ nói dối đến cùng.
Bình luận facebook