• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Bạo quân sủng ái (2 Viewers)

  • Chương 491

CHƯƠNG 491: MUỐN ĐƯA NGƯỜI ĐI, HÃY ĐẾN TÌM TA!

Quái Địch Tử liếc mắt trông sang, không nhìn không căng thẳng, vừa nãy ông ta còn đang đắc ý, bây giờ trái tim thót lên nơi cao nhất, suýt chút nữa đã không xuống được, ông ta vội vàng cúi đầu xuống, cố gắng không để cho nữ tử mặc áo đỏ nhìn thấy mặt mình.

Nhìn thấy nữ tử mặc áo đỏ hấp tấp như đang bận bịu việc gì, bởi vậy mới không nhìn ngó lung tung, cũng không để ý đến hành động của Quái Địch Tử, lúc nữ tử áo đỏ đi đến bên cạnh Quái Địch Tử, nàng ta cũng không cảm thấy gì.

Đợi đến khi nữ tử áo đỏ đã đi rồi, trái tim sắp bật lên tận cổ họng của Quái Địch Tử mới hạ xuống, ông ta vỗ ngực, đến bây giờ Quái Địch Tử mới không còn thấy sợ nữa, nữ tử ấy không phải người nào khác mà chính là Hồng Y, người lên núi sau ông ta.

Đỗ Chính Viễn nhìn nữ tử ấy, cũng chính là Hồng Đậu, lâu chủ của Tịch Mịch Yên Vũ Lâu, lúc quay người lại, nhìn thấy Quái Địch Tử vỗ ngực, gương mặt toát ra vẻ sợ hãi, hắn ta bèn lấy làm lạ, hai người này có quen biết với nhau à? Dường như ông lão này rất sợ Hồng Đậu.

“Lão bá, ông quen với nữ tử kia à?”

Vốn dĩ ông ta vừa mới né được Hồng Đậu, cảm thấy rốt cuộc mình cũng yên tâm được rồi, đột nhiên Đỗ Chính Viễn lại hỏi như thế, suýt nữa đã làm ông ta sợ chết khiếp: “Nói gì đấy? Sao ta có thể quen biết nữa nàng ta được, một người sống trong núi sâu như ta làm sao có thể quen biết nàng ta chứ? Ngươi đừng ăn hươu nói vượn nữa, được rồi, ta mệt rồi, về phòng ngủ đây!” Ông ta nói dứt lời bèn dứt khoát đứng dậy, cũng không để ý nhiều đến phép lịch sự, chẳng buồn quan tâm đến Đỗ Chính Viễn mà đi một nước vào phòng khách đã được chuẩn bị sẵn cho mình.

“Chủ nhân, ông ta…”

Kẻ này chính là Bồ Nguyên, người đã không ném Quái Địch Tử đi nổi, bây giờ hắn ta nhìn theo bóng lưng ông lão với gương mặt bất mãn. Hắn ta gọi Đỗ Chính Viễn, giọng nói có vẻ bực dọc.

Đỗ Chính Viễn cũng không để ý, hắn ta vốn không phải là một kẻ nhiều chuyện, huống hồ chi ở trong chốn giang hồ này, hắn ta rất thích và tán thưởng những người có tính cách như thế.

“Được rồi, không có gì thì chúng ta cũng về thôi, bữa khác đợi huynh đệ Cát Băng Cát Lượng cũng không muộn!” Đỗ Chính Viễn đứng dậy, nhìn thoáng qua những người ở đây rồi bỏ đi.

Từ sau cái hôm hai huynh đệ nói chuyện với nhau, phần lớn thời gian toàn do Cát Băng xử lý mọi chuyện, dường như Cát Lượng thật sự đã nghỉ ngơi vậy.

Mọi người đều đang suy đoán, không biết có phải đại đương gia, Cát Lượng, đã giao lại hết thảy quyền xử lý mọi việc cho nhị đương gia rồi không, sau này nhị đương gia sẽ là chủ của cái nhà này.

Cát lượng ngồi ở trong phòng, nghe thuộc hạ bẩm báo lại chuyện trong mấy ngày nay, kể cả lời bàn tán của mọi người trong tòa ngọn núi này và cả dòng người liên tục đi lên núi trong mấy bữa nay, còn có đệ đệ tốt đang bận rộn bù đầu bù cổ của mình, Cát Băng!

“Mấy ngày nay, hắn không đi đến Vũ Hiên Các à?” Cát Lượng xoay cái ly trong tay, rồi nói với vẻ uy hiếp.

Thuộc hạ chắp tay: “Dạ! Cho dù trong núi hay bên ngoài đều có rất nhiều chuyện, nhị đương gia quá bận rộn, không thể dứt ra được, thậm chí ban đêm cũng về rất muộn.”

Các Lượng gật gật đầu, trong lòng hắn ta thầm nghĩ, Cát Băng ơi là Cát Băng, bây giờ đã biết ban đầu đại ca đệ đã vất vả đến mức nào mới giữ được cái nhà này rồi chứ! Đệ nghĩ rằng, đệ thật sự có thể tự mình xử lý ư. Nếu như đệ có khả năng này, sao ta lại không giao lại mọi chuyện cho đệ từ sớm kia chứ, ta cũng đâu cần vất vả như vậy, dù gì đi nữa ngọn núi này cũng thuộc về nhà họ Cát chúng ta, bây giờ đệ là như thế, thật khiến ta đau lòng lắm!

Cát Lượng siết tay, bóp nát cái ly đang cầm, máu tươi ứa ra từ giữa kẽ ngón tay của hắn. Cát Lượng nâng tay, khi nãy bình hoa trước mặt vẫn còn tươi tắn, trong nháy mắt, nó đã biến thành những mảnh hoa vụn rơi lả tả xuống mặt đất, cánh hoa hồng nằm giữa máu tươi, lập tức khiến cho cảnh tượng càng trở nên đẹp đẽ mà thê lương.

Như Ý vui vẻ ngồi ở tảng đá trong sân nhà, nhìn hoa đào nở rộ xung quanh, gương mặt đượm nét ôn hòa, từng đường nét phác họa lên phong cảnh đẹp đẽ, có lúc cô gật đầu, có lúc cô nhíu mày, có lúc vui vẻ, có lúc lại thở dài, nhưng lại không biết cô đã hòa mình vào với cảnh thiên nhiên đẹp đẽ: “Cô ngắm nhìn phong cảnh ở chốn không người, nhưng không biết rằng mình đã trở thành cảnh đẹp cuối cùng.”

Vào lúc đó, bức tranh này quá đỗi tự nhiên, tự nhiên và hài hòa, khiến cho mọi người nhìn thấy ấm lòng.

Lúc Cát Lượng đi ra ngoài sân, nhìn thấy dáng vẻ không nhiễm bụi trần của Như Ý, hắn ta cảm thấy cô tựa như nàng tiên đứng giữa rừng hoa, lại càng giống với tiên nữ bước ra từ trong bức tranh, xinh đẹp mỹ miều, khiến cho người ta lưu luyến quên cả lối về.

“Cảnh đẹp bừng sáng trên cao – Dạo khắp nhân gian nơi nao có nàng!”

Vốn dĩ Cát Lượng là một người nho nhã, đương nhiên nói chuyện cũng dịu dàng và trong trẻo, khiến cho người khác có cảm giác như được đứng dưới làn gió xuân.

Đương nhiên Như Ý biết có người đến gần mình, nhưng cô vẫn rất thờ ơ, vững chãi như như Thái Sơn, không hề đoái hoài đến hắn ta, chỉ một lòng phác họa cho bức tranh của mình, thực chất cô nghĩ rằng Cát Băng xuất hiện sau vài ngày biến mất, nhưng nghe giọng nói, tất nhiên cô cũng biết mình nghĩ nhầm, rõ ràng đây là giọng của Cát Lượng.

Giọng nói của Cát Lượng vẫn luôn lạnh nhạt, trong trẻo, nhưng rất được lòng Như Ý, nếu không phải hai người đứng ở hai lập trường khác biệt, không thể hợp tác với nhau thì thực chất cô rất muốn làm bạn với người này.

“Miệng của ngươi, trước giờ vẫn luôn nói ngọt như vậy ư?”

Như Ý không ngẩng đầu lên, bàn tay vẫn tiếp tục làm việc, ánh mắt vẫn nhìn chăm chú vào bảng vẽ, không ngó ngàng đến Cát Lượng.

Cát Lượng nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh Như Ý, im lặng nhìn ngắm tranh vẽ của cô, mặc dù thời gian của hắn ta không được xem là nhiều, nhưng bây giờ hắn ta lại có hứng thú muốn xem mỹ nhân và tranh vẽ. Khó lắm mới có lúc hắn ta nổi hứng, không thể không tự nể mặt mình.

Cứ như vậy, một người vẽ, một người ngắm, hoa đào nở rộ bốn bề làm chứng, hòa hợp đến lạ lùng.

“Như Ý, ta có làm món ngươi thích nhất…”

“Ối, bái kiến đương gia!”

Tiểu Giai vừa thốt lên vừa chạy đến bên cạnh bọn họ, lúc chuẩn bị tặng cho Như Ý một niềm vui bất ngờ, nhưng mới nói được giữa chừng, nhìn thấy Cát Lượng ngồi bên cạnh cô bèn thấy hoảng sợ. Tiểu Gia dập đầu, quỳ hẳn trên mặt đất, có trách thì phải trách rằng mấy ngày nay Tiểu Giai quá gần gũi với Như Ý, hơn nữa cũng chẳng bị ai quấy rầy, khiến cho nàng ta quên mất phép tắc cơ bản nhất. Tiếng kêu của nàng ta cũng không dịu dàng, êm tai như kêu của chim Hoàng Anh.

Tiểu Giai dập đầu lại khiến cho Cát Lượng nhớ đến mục đích đi đến đây của mình. hắn ta liếc nhìn Tiểu Giai, rồi dặn dò nàng ta: “Ngươi lui xuống trước đi, ta vẫn còn mấy câu muốn nói với Như Ý cô nương.”

Khi nãy hắn ta nhìn ngắm đến mê mẩn, bức tranh của Như Ý khác với cách vẽ của mọi người, hơn nữa màu mực cũng không giống, nhưng mà trông hết sức sống động.

Chẳng qua Như Ý chỉ muốn vẽ thử bằng màu nước của thế giới hiện đại mà thôi, nhưng nào ngờ hiệu quả lại khiến cô hài lòng đến như vậy, có thể gợi lên cảm giác nhung nhớ thời hiện đại, nhất thời vẽ ra một bức tranh rất thật, hoa đào trong tranh của cô tựa hồ một cô gái đa sầu đa cảm, giống như Lâm Đại Ngọc xinh đẹp và yếu ớt vậy.

“Như Ý, ta cũng không nói vòng vo nữa mà đi thẳng vào chuyện chính luôn, chắc hẳn ngươi cũng biết hôm nay ta đến đây vì mục đích gì!” Cát Lượng dứt khoát nói thẳng, cũng không dông dài nhiều lời nữa, dù gì bây giờ mọi chuyện đã quá rõ ràng rồi, huống hồ chi hắn ta cũng biết tính cách của Như Ý, cô không phải là người ưa vòng vo.

Rốt cuộc hắn ta cũng mở lời, Như Ý bật cười, đặt cây bút trong tay mình xuống rồi quay sang nhìn Cát Lượng, nhướn mày hỏi: “Ta thật sự không biết mục đích của ngươi, chỉ biết rằng hiện giờ ngươi và Cát Băng đều rất muốn hợp tác với ta, nhưng ngươi bảo ta phải lựa chọn thế nào đây?” Như Ý ra dáng khó xử, đương nhiên cô không muốn giúp đỡ ai cả, mục đích thật sự của cô là làm cho hai huynh đệ bọn họ đấu đá nội bộ với nhau.

Cát Lượng cũng hơi khó xử, Cát Băng đã làm như thế, xem như là không màng đến tình nghĩa giữa hai người bọn họ, vậy thì hôm nay hắn phải đưa Như Ý đi cho bằng được.

“Ta sẽ đưa ngươi đi, còn những chuyện khác thì ngươi không cần phải lo lắng đâu, đến lúc đó cứ làm theo lời ta là được rồi!” Cát Lượng chỉ vào người Như Ý, rồi chỉ vào người mình, thẳng thắn nói ra kế hoạch của mình.

Như Ý sững sờ, Cát Lượng còn dứt khoát hơn cả Cát Băng, dù gì đi nữa, bây giờ hai huynh đệ bọn họ không cùng ra tay, không đời nào cô chọn ai bỏ ai, trong mắt bọn họ, mình là một người không có võ công, e là sau này Cát Băng mới biết người mà hắn muốn tìm là đại ca của hắn chứ không phải cô, bởi vì cô là người “không có võ công”, không thể phản kháng được.

“Dù sao đi nữa, bây giờ ta chỉ là một nữ tử trói gà không chặt, cho dù là ai trong số các ngươi đều có thể đưa ta đi một cách dễ dàng. Còn ta à, ta chỉ phụ trách giải bí mật trong Hắc Huyền Lệnh mà thôi, còn những cái khác thì các ngươi cứ tùy ý!” Dáng vẻ dửng dưng của Như Ý cũng đủ để khiến cho Cát Lượng thấy ngạc nhiên, nữ tử này…làm hắn ta không biết phải nói gì,

“Nếu thế thì đi thôi!”

Cát Lượng nói, hắn ta bèn kéo Như Ý rời khỏi nơi này.

Tựa như hắn ta đột nhiên nhớ đến chuyện gì đấy, bèn quay đầu lại, cầm theo bức tranh của Như Ý vẽ.

Như Ý cũng không giẫy giụa, để Cát Lượng dắt mình đi khỏi nơi này, nói thật lòng, mặc dù Như Ý cảm thấy nơi này rất đẹp, nhưng có thể vì ở suốt một nơi, cũng không được ra ngoài nên khiến cô cảm thấy không quen.

Lúc Cát Lượng chuẩn bị rời khỏi nơi này, hắn ta quay sang nhìn Tiểu Giai đang nấp trong góc nghe lén, bây giờ lại rục rịch chuẩn bị đi ra ngoài, rồi nhíu mày, nói ngay: “Ngươi nói cho nhị đương gia của các ngươi, muốn tìm cô ấy thì đến tìm ta!”

Nói rồi bèn chuẩn bị nhấc chân bỏ đi, trước giờ hắn ta vẫn rất tự tin, luôn cảm thấy đệ đệ của mình ngu ngốc, cũng không lo lắng có người đưa cô ấy đi, lẽ nào thật sự cho rằng mọi người trong khắp thiên hạ đều nghĩ Như Ý đã chết rồi hay sao.

Vù!

Liên tục có người nhảy ra từ một nơi nào đấy, chắn trước mặt Như Ý và Cát Lượng.

“Xin để cô ấy ở lại, đại đương gia!” Một người trong số đó, chắc hẳn là thủ lĩnh, quỳ xuống trước mặt Cát Lượng, nói một cách cung kính.

Cát Lượng trừng mắt nhìn bọn họ, tức giận rống lên: “Đã biết ta là đại đương gia thì cút ra cho ta.”

Có điều mấy người bọn họ đưa mắt nhìn nhau, nhưng không hề có ý nhường đường.

“Đại đương gia, nhị đương gia đã bảo chúng ta phải canh gác chỗ này, chúng ta chỉ làm việc theo lệnh mà thôi, hôm nay đại đương gia không thể đưa cô ấy đi được!” Người nọ vẫn không tuân lời Cát Lượng, hắn ta đứng lên, hoàn toàn không sợ hãi ánh mắt hiểm độc của Cát Lượng.

Cát Lượng nhìn bọn họ, hắn ta suy đoán rằng chắc hẳn võ công của đám người này không kém cỏi, chứ bằng không Cát Băng sẽ không cử bọn họ canh gác ở chỗ này, nhưng hôm nay nếu như không dẫn Như Ý đi, e là sau này sẽ không còn tìm được chứng cứ để nói với Cát Băng nữa, nghĩ đến đây, Cát Lượng lại nhìn bọn họ, dường như không định thối lui, nhưng ánh mắt hắn ta đảo một vòng, ở đây có khá nhiều người, nếu mình dắt một nữ tử không biết võ công như Như Ý xông ra ngoài, chắc chắn không thắng nổi bọn họ, xem ra chỉ có thể dùng mưu mà thôi, nhưng phải dùng mưu thế nào đây?

Cát Lượng nhìn quanh, rồi đi lên trước mặt Như Ý.

Vào lúc bọn họ nghĩ hắn định đánh nhau, một hành động bất ngờ Cát Lượng khiến cho tất thảy mọi người sững sờ.

Hắn kéo giật Như Ý về phía mình, dùng tay trái bóp cổ họng cô: “Nếu như các ngươi không để cho bọn ta đi, ta sẽ giết cô ta ngay, chắc hẳn các ngươi cũng biết cô ta quan trọng đến mức nào rồi đấy, nếu như cô ta chết đi thì các ngươi cũng không sống nổi đâu!”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom