Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 544
CHƯƠNG 544: NGƯỜI PHỤ NỮ, CÔ ĐIÊN À?
Ngồi trên giường, Như Ý thổi một hơi với điều hòa, bỗng nhiên nhớ tới chuyện trải qua trong thùng xe, cô thấy sợ hãi một lúc, nếu không phải chiếc xe kia xảy ra chuyện ngoài ý muốn, cô với Minh Ngôn Hạo chắc đã biến thành hai tác phẩm điêu khắc băng hình người rồi.
Lúc Như Ý còn đang miên mang suy nghĩ, Minh Ngôn Hạo đã mở cửa bước ra, trên người cũng mặc một chiếc áo choàng tắm, đang cầm khăn mặt lau tóc ướt.
Như Ý cố gắng không để ý đến Minh Ngôn Hạo, Minh Ngôn Hạo lau khô tóc rồi nói: ”Cô chuẩn bị xong chưa?”
Chuẩn bị!?
Trong lòng Như Ý kinh hoàng, hoảng sợ nhìn Minh Ngôn Hạo.
Con sói này cuối cùng cũng lộ đuôi, trong đầu Như Ý giống như sụp đổ, hỏi: ”Chuẩn bị xong gì cơ?”
Minh Ngôn Hạo không nói, khóe miệng cong lên một cách quỷ dị…
Như Ý thực không dám tin tưởng suy nghĩ trong lòng mình, giời thấy được dáng vẻ của Minh Ngôn Hạo càng thêm tin tưởng suy nghĩ trong lòng.
”Anh muốn làm loại chuyện kia thật à! Phải làm sai? Nên làm gì đây?”
Có điều cũng phải thôi, ở một khách sạn, một nam một nữ một giường, còn tắm, còn mặc áo choàng tắm, chuyên này… không trách người ta không hiểu sai được!
Đáng sợ hơn là Minh Ngôn Hạo lại có thể leo lên giường, từ từ tiến lại gần cô, trong lòng Như Ý nai con chạy loạn, cô chạy không kịp nữa rồi, chỉ đáng trơ mắt nhìn Minh Ngôn Hạo đến gần, mãi cho đến khi khuôn mặt Minh Ngôn Hạo gần cô không đến một thước, thậm chí cô còn có thể ngửi thấy mùi thơm của sữa tắm và mùi đàn ông mới tắm xong trên người Minh Ngôn Hạo.
Mặt cô đỏ lên rồi!
Lúc này trong đầu cô trống rỗng, không biết nên phản ứng thế nào.
Minh Ngôn Hạo khẽ nâng cằm cô lên, cười quỷ dị: ”Đúng mà một mỹ nhân.”
”Cần anh lo ấy?” Như Ý giãy dụa nói.
”Tất nhiên tôi phải lo rồi, đừng quên cô còn nợ tôi 150 tỷ.” Minh Ngôn Hạo bình tĩnh nói.
Như Ý trong lòng nhảy dựng nói: ”Sao lại 150 tỷ!? Không phải 21 tỷ ư? Anh là ăn cướp à? Nói bao nhiêu thì là thế đó chắc?
Thẻ mà Minh Ngôn Hạo đưa cho cô lúc trước, nói cho cô dùng 21 tỷ, cô lấy 3 tỷ ra sau đó cho vào một cái thẻ khác, định kỳ gửi tiền cho thím Vương ở thành phố L, gửi tiền định kỳ có lợi cho người không có quá nhiều tiền như thím Vương, tránh thu hút sự chú ý cho một vài kẻ bắt cóc.
Còn 18 tỷ kia cô đã dùng nó để đặt một chiếc xe thể thao nước ngoài, cô đặt chiếc chiếc xe này không phải để gây sự chú ý với người khác, mà là dùng để chạy trốn, lần trước sau khi lái Lamborghini của Âu Dương Tuyệt, cô càng thích động cô của chiếc xe kia, vì thế muốn mình có một cái.
”Được, từ giờ trở đi cô nợ tôi 21 tỷ.” Minh Ngôn Hạo nói một cách nghiêm túc: ”Hạn cho cô trong ba giờ sau khi trở về nhà phải trả lại cho tôi, nếu không cô cứ chờ thư luật sư của tôi đi!” Minh Ngôn Hạo lạnh lùng nói xong xoay người nằm bên cạnh.
Như Ý trợn mắt há mồm nhìn dáng vẻ chuẩn bị ngủ của anh, trong lúc nhất thời không nói ra lời.
Đây là lưu manh ư?
Đây chắc chắn là lưu manh! Tuy đẹp trai nhưng chẳng có tố chất gì.
Cô trợn mắt nghiến răng nghiến lợi nhìn chằm chằm vào anh, nhưng chỉ im lặng kháng nghị.
Ai kêu cô đuối lý, quả thực cô nợ anh 21 tỷ, thiếu nợ thì trả, đó là lẽ thường rồi,.
Nhưng anh không phải là người thường, không thể trêu vào, chắc lẽ cô không trốn nổi ư?
Hắc hắc, trong lòng đã sớm có tính toán, về sẽ tìm cơ hội… ừm, trốn đến đâu tốt nhỉ? Không bằng đến Maldives mười ngày nửa tháng sau đó đến cái hồ gì gì tiên cảnh đó xem xem, nghe nói ở đó rất đẹp…
Lúc cô đang tính đi như thế nào, một bàn tay to đã quấn lấy eo cô, cô còn chưa kịp phản ứng đã bị chủ nhân của bàn tay kéo vào trong chăn.
”…Anh muốn làm gì! A…” Như Ý lớn tiếng nói.
Minh Ngôn Hạo bịt chặt miệng cô lại, nhỏ giọng nói với cô: ”Đừng ồn!”
”Tôi…” Như Ý đang định nói, tôi không ồn mới lại đó.
Nhưng lúc cô phát ra âm tiết đầu tiên cô lại bị Minh Ngôn Hạo chặn lại, lần này Minh Ngôn Hạo lại không cho cô bộ mặt hòa nhã, lạnh lùng nói: ”Nếu không muốn chết thì đừng nói chuyện.” Nói xong từ từ nhắm mắt lại, Như Ý phát hiện tai vủa Minh Ngôn Hạo vểnh lên, hình như đang nghe gì đó.
Như Ý thấy Minh Ngôn Hạo chỉ ôm mình, sau đó cũng không có hành động gì, nhịp tim mới từ từ ổn định lại, sau khi nhắm mắt được một lúc liền nghe thấy được hành lang ngoài cửa hình như có rất nhiều người đi qua đi lại, tiếng bước chân lại không giống như đi bộ bình thường mà cố ý thả nhẹ như sợ người khác nghe thấy.
”Nghe thấy chưa?” Minh Ngôn Hạo nhắm mắt nói.
”Hử?” Như Ý hỏi: ”Gì thế?”
Cô hoàn toàn không liên hệ giữa lời nói của Minh Ngôn Hạo với tiếng bước chân bên ngoài cùng nhau.
”Tiếng bước chân bên ngoài, cô nghe thấy không?”
Như Ý lại nhắm mắt cảm thụ một chút, nói: ”Nghe được, sao thế?”
”Vậy thì tốt!” Minh Ngôn Hạo đáp.
”Rốt cuộc là có chuyện gì tốt?” Đầu Như Ý mờ mịt.
”Nếu cô không ngốc nghếch, chúng ta sẽ không lưu lạc đến bước đường này, sau khi về cô cũng đừng đi cách tôi dưới 50 mét.” Minh Ngôn Hạo mở mắt, ánh mắt thâm thúy nhìn cô.
Như Ý đáp: ”Vậy sao giờ anh ôm tôi chặt tôi thế?”
”Vì muốn tốt cho cô.” Minh Ngôn Hạo nói một cách nghiêm túc, giống như anh thật sự vì tốt cho cô vậy.
”Bớt đê, đàn ông chẳng phải thứ gì tốt đẹp cả.”
”Thực không khéo, tôi là một trong số ít những người đàn ông tốt.” Minh Ngôn Hạo nói.
”Quên đi, không thèm cãi với anh, vừa nãy anh nói tiếng bước chân bên ngoài, có chuyện gì ư?”
”Lúc cô vừa lên, lẽ nào không phát hiện khách sạn này rất lạ.”
Minh Ngôn Hạo nói như vậy, hình như Như Ý cũng cảm thấy lạ thật, lúc cô vào thì phát hiện ánh mắt của tên mập kia không đúng lắm.
”Tên mập kia sau khi thấy tôi đưa đồng hồ ra, trong lòng có tính toán.” Minh Ngôn Hạo nói.
Như Ý nghĩ nghĩ nhưng ánh mắt tên mập kia quả thực có chút cổ quái, Minh Ngôn Hạo nói tiếp: ”Hắn vốn không phải là một người hiểu về đồng hồ, nếu là cô, cô sẽ tin lời một người không quen không biết nói ư? Tôi nói chiếc đồng hộ kia giá 500 nghìn đô, tên mập kia cũng không phản bác lại mà còn thuận theo thuê phòng giúp chúng ta, còn tặng cơm đến cửa, nói vậy…cô hiểu chưa?”
”Ý anh là, tên mập kia muốn câu cá lớn ư?”
Dù Như Ý có ngốc đi nữa cũng biết sự thật của chuyên này.
”Không sai, anh ta muốn vơ vét nhiều tiền hơn trên người chúng ta, giờ biết vì sao vừa nãy tôi không đi khách sạn này chưa?” Minh Ngôn Hạo thở dài một hơi nói: ”Giờ chúng ra đã đủ phiền rồi, tôi không muốn rước thêm phiền toái nữa.”
Hiện tại bọn họ còn chẳng biết rõ hung thủ muốn giết mình là ai, cho nên Minh Ngôn Hạo mới không muốn dính líu phải một mớ hỗn độn như thế nữa.
Như Ý nghe xong mới biết mình hiểu lầm Minh Ngôn Hạo, không ngờ người đàn ông như Minh Ngôn Hạo lại cẩn thận đến mức nhìn thấy ý nghĩ của tên mập kia.
”Vậy giờ chúng ta…” Như Ý hỏi.
”Giờ chúng ta không cần làm gì cả!” Minh Ngôn Hạo nhìn trần nhà, không chút lo lắng.
”Hả?” Như Ý hỏi một cách khó hiểu: ”Chúng ta sắp bị cướp rồi, anh lại bảo tôi không cần làm gì, anh có bệnh à? Có bệnh thì đợi về tôi dẫn anh đến bệnh viên kiểm tra xem.”
”Lái đến cửa hàng xe gần đây nhất!” Minh Ngôn Hạo nói giống như ra lệnh.
Như Ý tức giận phanh gấp, Minh Ngôn Hạo trong lúc nhất thời không kịp phòng bị, thiếu chút nữa đập vào cửa kính xe. Sau khi phản ứng lại, trợn mắt nhìn Như Ý: ”Người phụ nữ này, cô điên à?”
”Phải đấy, tôi điên đấy! Nếu không phải tôi điên tôi sẽ bị sai khiến giống người hầu của anh à?” Như Ý tức giận nói: ”Không thì tự anh lái đi, anh muốn đến đâu thì đến, nếu không muốn thì xuống xe cho tôi.”
Cô ghét nhất cảm giác bị người khác coi như người hầu, từng cậu chữ chẳng khác nào mệnh lệnh cả.
Ai ngờ vẻ mặt Minh Ngôn Hạo châm chọc nói: ”Đúng là không nghe lời mà, lẽ nào cô quên chuyện cô nợ tôi 21 tỷ, nếu giờ cô có thể trả cho tôi lập tức thì cô cứ việc làm chuyện của cô, còn nếu không thể, nếu không muốn nhận thư của luật sư… thì ngoan ngoãn làm theo lời của tôi đi.”
”Khốn nạn!” Như Ý nhịn không được mà mắng, bực mình khởi động xe một lần nữa.
Mà Minh Ngôn Hạo lại lộ ra nụ cười thắng cuộc, nụ cười kia làm cho Như Ý có cảm giác muốn dùng băng dính dán lại.
Trên đường đi hỏi không ít người, cuối cùng đã đến cửa hàng 4S của Landrover, Như Ý dừng xe ở cửa và thấy hai nhân viên bảo vệ đã lập tức cảnh giác.
Có ai từng thấy một người lái chiếc xe bán tải rách rưới đến mua Landrover chưa?
Như Ý biết hai bảo vệ chạy qua đây, nhưng lại cố tình không nói cho Minh Ngôn Hạo, để anh xấu mặt, hơn nữa trên người bọn họ mặc áo choàng tắm trong khác sạn.
Vừa xuống xe, bảo vệ liền lập tức dò hỏi: ”Hai vị, chúng tôi không bán đồng nát ở đây, mời đến nơi khác cho!”
”Anh nói gì cơ?” Mày kiếm Minh Ngôn Hạo run lên, nói.
Bảo vệ hơi bị dọa bởi khí thế của Minh Ngôn Hạo, trong lòng nghĩ thầm: Người đàn ông này rất đẹp, sao lại thu đồng nát chứ. Nghĩ đến đây, bảo vệ nhìn chiếc xe bán tải dừng trước mặt, càng thêm xác định ý nghĩ trong lòng mình.
Bảo vệ nói: ”Anh này, ở đây chúng tôi bán xe, nếu anh không có chuyện gì khác thì mời đi cho chỗ khác cho, xin anh phối hợp với công tác của chúng tôi.”
Lúc này Minh Ngôn Hạo coi như hiểu ra, anh khoanh tay trướ ngực, dáng vẻ như không thèm để ý nói: ”Bảo mẫu, lẽ nào cô đứng nhìn người khác nói ông chủ mình như thế? Chẳng làm đủ phận sự gì cả, có phải tôi nên khấu trừ lương của cô không? Hoặc cộng dồn vào món nợ còn thiếu…”
Anh còn chưa nõ xong đã bị Như Ý mất kiên nhẫn che miệng lại, Như Ý nói với hai bảo vệ: ”Ngại quá, chúng tôi đến mua xe, về phần chiếc xe này chúng tôi tặng các anh là được.” Như Ý nói xong, rút ví từ túi của Minh Ngôn Hạo, tùy ý rút ra vài tấm thẻ.
Bảo vệ cũng là người gặp qua không ít người, lần trước còn từng thấy một thanh niên đến mua xe mặc một bộ quần áo toàn lỗ, trên tai, trên mặt toàn khuyên, hơn nữa mua một lúc 3 cái xe, mà đôi vợ chồng trước mặt này chắc cũng là loại người này.
Ngồi trên giường, Như Ý thổi một hơi với điều hòa, bỗng nhiên nhớ tới chuyện trải qua trong thùng xe, cô thấy sợ hãi một lúc, nếu không phải chiếc xe kia xảy ra chuyện ngoài ý muốn, cô với Minh Ngôn Hạo chắc đã biến thành hai tác phẩm điêu khắc băng hình người rồi.
Lúc Như Ý còn đang miên mang suy nghĩ, Minh Ngôn Hạo đã mở cửa bước ra, trên người cũng mặc một chiếc áo choàng tắm, đang cầm khăn mặt lau tóc ướt.
Như Ý cố gắng không để ý đến Minh Ngôn Hạo, Minh Ngôn Hạo lau khô tóc rồi nói: ”Cô chuẩn bị xong chưa?”
Chuẩn bị!?
Trong lòng Như Ý kinh hoàng, hoảng sợ nhìn Minh Ngôn Hạo.
Con sói này cuối cùng cũng lộ đuôi, trong đầu Như Ý giống như sụp đổ, hỏi: ”Chuẩn bị xong gì cơ?”
Minh Ngôn Hạo không nói, khóe miệng cong lên một cách quỷ dị…
Như Ý thực không dám tin tưởng suy nghĩ trong lòng mình, giời thấy được dáng vẻ của Minh Ngôn Hạo càng thêm tin tưởng suy nghĩ trong lòng.
”Anh muốn làm loại chuyện kia thật à! Phải làm sai? Nên làm gì đây?”
Có điều cũng phải thôi, ở một khách sạn, một nam một nữ một giường, còn tắm, còn mặc áo choàng tắm, chuyên này… không trách người ta không hiểu sai được!
Đáng sợ hơn là Minh Ngôn Hạo lại có thể leo lên giường, từ từ tiến lại gần cô, trong lòng Như Ý nai con chạy loạn, cô chạy không kịp nữa rồi, chỉ đáng trơ mắt nhìn Minh Ngôn Hạo đến gần, mãi cho đến khi khuôn mặt Minh Ngôn Hạo gần cô không đến một thước, thậm chí cô còn có thể ngửi thấy mùi thơm của sữa tắm và mùi đàn ông mới tắm xong trên người Minh Ngôn Hạo.
Mặt cô đỏ lên rồi!
Lúc này trong đầu cô trống rỗng, không biết nên phản ứng thế nào.
Minh Ngôn Hạo khẽ nâng cằm cô lên, cười quỷ dị: ”Đúng mà một mỹ nhân.”
”Cần anh lo ấy?” Như Ý giãy dụa nói.
”Tất nhiên tôi phải lo rồi, đừng quên cô còn nợ tôi 150 tỷ.” Minh Ngôn Hạo bình tĩnh nói.
Như Ý trong lòng nhảy dựng nói: ”Sao lại 150 tỷ!? Không phải 21 tỷ ư? Anh là ăn cướp à? Nói bao nhiêu thì là thế đó chắc?
Thẻ mà Minh Ngôn Hạo đưa cho cô lúc trước, nói cho cô dùng 21 tỷ, cô lấy 3 tỷ ra sau đó cho vào một cái thẻ khác, định kỳ gửi tiền cho thím Vương ở thành phố L, gửi tiền định kỳ có lợi cho người không có quá nhiều tiền như thím Vương, tránh thu hút sự chú ý cho một vài kẻ bắt cóc.
Còn 18 tỷ kia cô đã dùng nó để đặt một chiếc xe thể thao nước ngoài, cô đặt chiếc chiếc xe này không phải để gây sự chú ý với người khác, mà là dùng để chạy trốn, lần trước sau khi lái Lamborghini của Âu Dương Tuyệt, cô càng thích động cô của chiếc xe kia, vì thế muốn mình có một cái.
”Được, từ giờ trở đi cô nợ tôi 21 tỷ.” Minh Ngôn Hạo nói một cách nghiêm túc: ”Hạn cho cô trong ba giờ sau khi trở về nhà phải trả lại cho tôi, nếu không cô cứ chờ thư luật sư của tôi đi!” Minh Ngôn Hạo lạnh lùng nói xong xoay người nằm bên cạnh.
Như Ý trợn mắt há mồm nhìn dáng vẻ chuẩn bị ngủ của anh, trong lúc nhất thời không nói ra lời.
Đây là lưu manh ư?
Đây chắc chắn là lưu manh! Tuy đẹp trai nhưng chẳng có tố chất gì.
Cô trợn mắt nghiến răng nghiến lợi nhìn chằm chằm vào anh, nhưng chỉ im lặng kháng nghị.
Ai kêu cô đuối lý, quả thực cô nợ anh 21 tỷ, thiếu nợ thì trả, đó là lẽ thường rồi,.
Nhưng anh không phải là người thường, không thể trêu vào, chắc lẽ cô không trốn nổi ư?
Hắc hắc, trong lòng đã sớm có tính toán, về sẽ tìm cơ hội… ừm, trốn đến đâu tốt nhỉ? Không bằng đến Maldives mười ngày nửa tháng sau đó đến cái hồ gì gì tiên cảnh đó xem xem, nghe nói ở đó rất đẹp…
Lúc cô đang tính đi như thế nào, một bàn tay to đã quấn lấy eo cô, cô còn chưa kịp phản ứng đã bị chủ nhân của bàn tay kéo vào trong chăn.
”…Anh muốn làm gì! A…” Như Ý lớn tiếng nói.
Minh Ngôn Hạo bịt chặt miệng cô lại, nhỏ giọng nói với cô: ”Đừng ồn!”
”Tôi…” Như Ý đang định nói, tôi không ồn mới lại đó.
Nhưng lúc cô phát ra âm tiết đầu tiên cô lại bị Minh Ngôn Hạo chặn lại, lần này Minh Ngôn Hạo lại không cho cô bộ mặt hòa nhã, lạnh lùng nói: ”Nếu không muốn chết thì đừng nói chuyện.” Nói xong từ từ nhắm mắt lại, Như Ý phát hiện tai vủa Minh Ngôn Hạo vểnh lên, hình như đang nghe gì đó.
Như Ý thấy Minh Ngôn Hạo chỉ ôm mình, sau đó cũng không có hành động gì, nhịp tim mới từ từ ổn định lại, sau khi nhắm mắt được một lúc liền nghe thấy được hành lang ngoài cửa hình như có rất nhiều người đi qua đi lại, tiếng bước chân lại không giống như đi bộ bình thường mà cố ý thả nhẹ như sợ người khác nghe thấy.
”Nghe thấy chưa?” Minh Ngôn Hạo nhắm mắt nói.
”Hử?” Như Ý hỏi: ”Gì thế?”
Cô hoàn toàn không liên hệ giữa lời nói của Minh Ngôn Hạo với tiếng bước chân bên ngoài cùng nhau.
”Tiếng bước chân bên ngoài, cô nghe thấy không?”
Như Ý lại nhắm mắt cảm thụ một chút, nói: ”Nghe được, sao thế?”
”Vậy thì tốt!” Minh Ngôn Hạo đáp.
”Rốt cuộc là có chuyện gì tốt?” Đầu Như Ý mờ mịt.
”Nếu cô không ngốc nghếch, chúng ta sẽ không lưu lạc đến bước đường này, sau khi về cô cũng đừng đi cách tôi dưới 50 mét.” Minh Ngôn Hạo mở mắt, ánh mắt thâm thúy nhìn cô.
Như Ý đáp: ”Vậy sao giờ anh ôm tôi chặt tôi thế?”
”Vì muốn tốt cho cô.” Minh Ngôn Hạo nói một cách nghiêm túc, giống như anh thật sự vì tốt cho cô vậy.
”Bớt đê, đàn ông chẳng phải thứ gì tốt đẹp cả.”
”Thực không khéo, tôi là một trong số ít những người đàn ông tốt.” Minh Ngôn Hạo nói.
”Quên đi, không thèm cãi với anh, vừa nãy anh nói tiếng bước chân bên ngoài, có chuyện gì ư?”
”Lúc cô vừa lên, lẽ nào không phát hiện khách sạn này rất lạ.”
Minh Ngôn Hạo nói như vậy, hình như Như Ý cũng cảm thấy lạ thật, lúc cô vào thì phát hiện ánh mắt của tên mập kia không đúng lắm.
”Tên mập kia sau khi thấy tôi đưa đồng hồ ra, trong lòng có tính toán.” Minh Ngôn Hạo nói.
Như Ý nghĩ nghĩ nhưng ánh mắt tên mập kia quả thực có chút cổ quái, Minh Ngôn Hạo nói tiếp: ”Hắn vốn không phải là một người hiểu về đồng hồ, nếu là cô, cô sẽ tin lời một người không quen không biết nói ư? Tôi nói chiếc đồng hộ kia giá 500 nghìn đô, tên mập kia cũng không phản bác lại mà còn thuận theo thuê phòng giúp chúng ta, còn tặng cơm đến cửa, nói vậy…cô hiểu chưa?”
”Ý anh là, tên mập kia muốn câu cá lớn ư?”
Dù Như Ý có ngốc đi nữa cũng biết sự thật của chuyên này.
”Không sai, anh ta muốn vơ vét nhiều tiền hơn trên người chúng ta, giờ biết vì sao vừa nãy tôi không đi khách sạn này chưa?” Minh Ngôn Hạo thở dài một hơi nói: ”Giờ chúng ra đã đủ phiền rồi, tôi không muốn rước thêm phiền toái nữa.”
Hiện tại bọn họ còn chẳng biết rõ hung thủ muốn giết mình là ai, cho nên Minh Ngôn Hạo mới không muốn dính líu phải một mớ hỗn độn như thế nữa.
Như Ý nghe xong mới biết mình hiểu lầm Minh Ngôn Hạo, không ngờ người đàn ông như Minh Ngôn Hạo lại cẩn thận đến mức nhìn thấy ý nghĩ của tên mập kia.
”Vậy giờ chúng ta…” Như Ý hỏi.
”Giờ chúng ta không cần làm gì cả!” Minh Ngôn Hạo nhìn trần nhà, không chút lo lắng.
”Hả?” Như Ý hỏi một cách khó hiểu: ”Chúng ta sắp bị cướp rồi, anh lại bảo tôi không cần làm gì, anh có bệnh à? Có bệnh thì đợi về tôi dẫn anh đến bệnh viên kiểm tra xem.”
”Lái đến cửa hàng xe gần đây nhất!” Minh Ngôn Hạo nói giống như ra lệnh.
Như Ý tức giận phanh gấp, Minh Ngôn Hạo trong lúc nhất thời không kịp phòng bị, thiếu chút nữa đập vào cửa kính xe. Sau khi phản ứng lại, trợn mắt nhìn Như Ý: ”Người phụ nữ này, cô điên à?”
”Phải đấy, tôi điên đấy! Nếu không phải tôi điên tôi sẽ bị sai khiến giống người hầu của anh à?” Như Ý tức giận nói: ”Không thì tự anh lái đi, anh muốn đến đâu thì đến, nếu không muốn thì xuống xe cho tôi.”
Cô ghét nhất cảm giác bị người khác coi như người hầu, từng cậu chữ chẳng khác nào mệnh lệnh cả.
Ai ngờ vẻ mặt Minh Ngôn Hạo châm chọc nói: ”Đúng là không nghe lời mà, lẽ nào cô quên chuyện cô nợ tôi 21 tỷ, nếu giờ cô có thể trả cho tôi lập tức thì cô cứ việc làm chuyện của cô, còn nếu không thể, nếu không muốn nhận thư của luật sư… thì ngoan ngoãn làm theo lời của tôi đi.”
”Khốn nạn!” Như Ý nhịn không được mà mắng, bực mình khởi động xe một lần nữa.
Mà Minh Ngôn Hạo lại lộ ra nụ cười thắng cuộc, nụ cười kia làm cho Như Ý có cảm giác muốn dùng băng dính dán lại.
Trên đường đi hỏi không ít người, cuối cùng đã đến cửa hàng 4S của Landrover, Như Ý dừng xe ở cửa và thấy hai nhân viên bảo vệ đã lập tức cảnh giác.
Có ai từng thấy một người lái chiếc xe bán tải rách rưới đến mua Landrover chưa?
Như Ý biết hai bảo vệ chạy qua đây, nhưng lại cố tình không nói cho Minh Ngôn Hạo, để anh xấu mặt, hơn nữa trên người bọn họ mặc áo choàng tắm trong khác sạn.
Vừa xuống xe, bảo vệ liền lập tức dò hỏi: ”Hai vị, chúng tôi không bán đồng nát ở đây, mời đến nơi khác cho!”
”Anh nói gì cơ?” Mày kiếm Minh Ngôn Hạo run lên, nói.
Bảo vệ hơi bị dọa bởi khí thế của Minh Ngôn Hạo, trong lòng nghĩ thầm: Người đàn ông này rất đẹp, sao lại thu đồng nát chứ. Nghĩ đến đây, bảo vệ nhìn chiếc xe bán tải dừng trước mặt, càng thêm xác định ý nghĩ trong lòng mình.
Bảo vệ nói: ”Anh này, ở đây chúng tôi bán xe, nếu anh không có chuyện gì khác thì mời đi cho chỗ khác cho, xin anh phối hợp với công tác của chúng tôi.”
Lúc này Minh Ngôn Hạo coi như hiểu ra, anh khoanh tay trướ ngực, dáng vẻ như không thèm để ý nói: ”Bảo mẫu, lẽ nào cô đứng nhìn người khác nói ông chủ mình như thế? Chẳng làm đủ phận sự gì cả, có phải tôi nên khấu trừ lương của cô không? Hoặc cộng dồn vào món nợ còn thiếu…”
Anh còn chưa nõ xong đã bị Như Ý mất kiên nhẫn che miệng lại, Như Ý nói với hai bảo vệ: ”Ngại quá, chúng tôi đến mua xe, về phần chiếc xe này chúng tôi tặng các anh là được.” Như Ý nói xong, rút ví từ túi của Minh Ngôn Hạo, tùy ý rút ra vài tấm thẻ.
Bảo vệ cũng là người gặp qua không ít người, lần trước còn từng thấy một thanh niên đến mua xe mặc một bộ quần áo toàn lỗ, trên tai, trên mặt toàn khuyên, hơn nữa mua một lúc 3 cái xe, mà đôi vợ chồng trước mặt này chắc cũng là loại người này.
Bình luận facebook