Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 566
CHƯƠNG 566: GIA ĐÌNH CÓ BẤT HÒA GÌ?
Cô bảo mẫu nhỏ!
Như Ý nghe thế, cả người đều run lên.
Không sai, trên người cô bây giờ, thật sự là bảo mẫu của Minh Ngôn Hạo, hơn nữa trên người còn nợ một khoản nợ không ít, cô đâu có tư cách chống đối chủ nhân, đi lại lung tung được.
Âu Dương Tuyệt lại mỉm cười nhàn nhạt nói: “Như Ý, đừng sợ… Nếu như cậu ta lấy cái gì uy hiếp cô, nói cho tôi biết, tôi giúp cô, ở đất nước này, có nhân quyền, chuyện mà cô không nguyện ý, không có ai có thể ép được cô cả!”
“Tôi…”
“Hửm?”
Như Ý vừa muốn nói, Minh Ngôn Hạo hửm một tiếng, giống như nếu cô dám nói những điều không hợp ý của anh thì lập tức sẽ ăn thịt cô.
Như Ý nói: “Minh Ngôn Hạo tôi theo anh về, có điều, anh ra ngoài trước, để tôi với Âu Dương Tuyệt nói vài câu được không?”
Đây là cách tốt nhất, có thể ngăn Minh Ngôn Hạo, còn có thể nói lời tạm biệt với Âu Dương Tuyệt.
“Vậy em cần bao lâu để nói lời tạm biệt hả? Vị hôn thê thân ái của tôi!” Minh Ngôn Hạo dường như không quá hài lòng với câu trả lời này, lạnh lùng nói với cô.
“Không cần lâu đâu, vài phút là đủ rồi.” Như Ý nói.
“Minh Ngôn Hạo, thủ đoạn khi dễ phụ nữ của cậu, tôi lại được mở mang tầm mắt lần nữa, chuyện của Tang Nhu, cậu lẽ nào đã quên rồi.” Âu Dương Tuyệt nhìn Minh Ngôn Hạo, không lạnh không nhạt nói.
“Cậu nói cái gì?” Minh Ngôn Hạo giống như một con sư tử tức giận, buông tay của Như Ý ra, một chân đá chiếc ghế trước người đến trước người của Âu Dương Tuyệt, ánh mắt của hai người lại nhìn thẳng vào nhau.
Như Ý không biết hôm nay Minh Ngôn Hạo tại sao tính khí lại nóng nảy như vậy, mặc dù cô sớm biết tính tình của Minh Ngôn Hạo không quá tốt, nhưng cũng sẽ không đến mức độ này.
Xem ra, vẫn phải nhanh chóng trả hết 21 tỷ đó, sau đó rời khỏi, chuyện tìm kiếm của mình đã có Âu Dương Tuyệt giúp đỡ, vậy thì không cần Minh Ngôn Hạo nữa.
Dù sao Âu Dương Tuyệt cũng từng giúp cô, Như Ý không thể cứ như vậy mà nhìn hai người Minh Ngôn Hạo và Âu Dương Tuyệt đánh nhau được, đang chuẩn bị đi qua làm người can ngăn thì Âu Dương Tuyệt lại nói: “Cậu đội trưởng, cậu cuối cùng có thể khống chế tính khí của mình rồi, thật sự điều đáng mừng, còn nhớ mấy năm trước, cũng là trong tình cảnh gần giống như vậy, cậu đánh tôi một quyền, thời gian trôi qua thật nhanh, nhoáng cái… đã mấy năm trôi qua rồi.”
Âu Dương Tuyệt căn bản bị tình thế trước mắt dọa sợ, nói chuyện không nhanh không chậm, dường như đang cùng một người bạn cũ ôn lại chuyện xưa.
Nhưng dáng vẻ nhẹ nhàng đó cùng với bầu không khí căng thẳng như vậy, hoàn toàn không thích hợp, Như Ý đột nhiên nghĩ đến cái tên mà Âu Dương Tuyệt vừa nhắc đến, Tang Nhu?
Cái tên như thế này?
E rằng là của con gái?
Lẽ nào là người phụ nữ trước đây của Minh Ngôn Hạo? Hay là người phụ nữ của Âu Dương Tuyệt? Hay là cô gái có liên quan đến cả hai người bọn họ?”
Cô gái có thể liên quan đến cả hai người đàn ông đẹp trai như vậy, nhất định cũng không kém.
Như Ý chỉ nhìn thấy, nắm đấm của Minh Ngôn Hạo siết lại rất chặt, hơn nữa gân xanh bên trên đã nổi hết lên, trên người tỏa ra khí thế lăng lệ, dường như có thể ăn thịt người khác.
“Sao hả?” Âu Dương Tuyệt hình như cảm thấy dáng vẻ của Minh Ngôn Hạo có chút buồn cười, lại mở miệng lần nữa: “Thật sự buồn cười, cậu lẽ nào chỉ biết đứng ở đó thôi sao? Nếu như không có chuyện gì, tôi muốn cùng cô Như Ý ra ngoài đi chơi và không muốn ai đi cùng nữa.” Nói xong, chuẩn bị nhấc bước, lại bị Minh Ngôn Hạo ngăn cản trước mặt lần nữa.
“Âu Dương Tuyệt, xem ra cậu đã quên tôi là một người như thế nào rồi?” Trong ánh mắt của Minh Ngôn Hạo, sự tức giận sớm đã không tồn tại, chỉ còn lại ưu thương nhàn nhạt và càng nhiều hơn là sự mỉa mai: “Mặc kệ là 6 năm trước hay 6 năm sau, cậu vẫn như cũ không phải đối thủ của tôi…”
“Thế sao?” Âu Dương Tuyệt cũng mỉm cười theo, nói: “Thật mong chờ được giao thủ với cậu lần nữa, có điều, loại thủ pháp này của cậu 6 năm trước đã dùng rồi, bây giờ lại dùng như thế này, cậu lẽ nào không cảm thấy cũ rích sao? Tôi thấy cũng muốn nôn rồi.”
Nhưng Minh Ngôn Hạo giống như không nghe thấy, kéo lấy tay của Như Ý đi.
Hết cách, Như Ý bây giờ còn bị Minh Ngôn Hạo nhốt lại, mặc dù rất không tình nguyện, nhưng buộc phải đi theo anh.
“Minh Ngôn Hạo, đợi đã…” Như Ý đột nhiên nhớ ra, chuyện nhờ Âu Dương Tuyệt giúp đỡ cần phải dặn anh ta đừng nói ra ngoài, nếu như để một số người có tâm tư biết, e rằng sẽ gặp phải phiền phức không cần thiết.
“Em có phải còn muốn quay lại gặp cậu ta phải không? Em rất thích ở lại đó phải không? Vậy em ở lại đó là được rồi.” Vừa đến bên cạnh xe của Minh Ngôn Hạo, Minh Ngôn Hạo lập tức buông tay Như Ý ra, lạnh lùng nói.
“Không phải, anh đợi tôi một chút, tôi thật sự có chút việc muốn nói với Âu Dương Tuyệt, chỉ một lát thôi… Anh đợi tôi!” Cô quay đầu, đi vào trong quán cà phê, vừa hay Âu Dương Tuyệt cũng ra ngoài, đang ngồi trên chiếc Maserati màu đỏ của mình.
“Sao thể? Minh Ngôn Hạo lẽ nào nghĩ thông rồi sao? Vậy mà để cho cô qua đây, thật sự khiến tôi bất ngờ.” Âu Dương Tuyệt có hơi kinh ngạc hỏi.
Như Ý khẽ lắc đầu, nói: “Tên khốn đó, tính tình từ khi nào trở nên nóng nảy như vậy, bỏ đi, không nói về anh ta nữa, tôi muốn nói với anh một chuyện.”
“Chuyện gì? Liên quan đến Minh Ngôn Hạo?” Âu Dương Tuyệt nói.
“Không phải.” Như Ý khẽ lắc đầu, nói: “Là chuyện vừa rồi tôi nhờ anh giúp, có thể đừng nói cho người khác, bất kỳ ai cũng không được.”
“Sao thế?” Âu Dương Tuyệt nói: “Chuyện này rất quan trọng sao?”
“Đối với các anh mà nói, không có gì, đối với tôi mà nói cực kỳ quan trọng… làm ơn.” Như Ý nói.
“Chuyện Như Ý đáng yêu của tôi nhờ vả, đương nhiên không thành vấn đề, sao thế, còn có chuyện gì sao?”
“Không có, cảm ơn anh, Âu Dương Tuyệt.”
“Khách khí cái gì chứ? Vậy tôi đi đây.”
“Ừm, lái xe cẩn thận!” Như Ý vui vẻ nhắc.
Âu Dương Tuyệt khẽ gật đầu, khởi động xe rời khỏi, khi đang chuẩn bị đi, anh ta đột nhiên gọi Như Ý, nói: “Cô nếu như có chuyện cần tôi giúp thì đến văn phòng Nam Ca tìm tôi, không ngoài ý muốn, tôi bình thường đều sẽ ở đó?”
“Văn phòng Nam Ca? Là văn phòng gì? Luật sư?” Như Ý nghi hoặc hỏi: “Tôi không biết ở đâu.”
“Cô Như Ý thông minh như vậy, chắc chắn có cách biết được.” Âu Dương Tuyệt đánh đố, sau đó mỉm cười nói: “Văn phòng của tôi là văn phòng hôn nhân, chuyên giải quyết những bất hòa trong gia đình, nếu như tên khốn Minh Ngôn Hạo đó dám khi dễ cô thì đến tìm tôi. Tôi nhất định sẽ khiến cậu ta mãi mãi không thể trở mình, cứ như thế nha, tạm biệt.” Nói xong, khởi động xe, ở lại Như Ý đứng trong gió.
Văn phòng hôn nhân cũng thôi đi.
Cái gì mà bất hòa gia đình?!
Quan hệ giữa cô và Minh Ngôn Hạo không có đến mức độ đó.
Bỏ đi, cũng lời cùng anh ta lý luận, dù sao người ta cũng đi rồi, Như Ý quay người lại, đang muốn tìm Minh Ngôn Hạo thì phát hiện một chuyện rất nghiêm trọng…
Chỗ mà Minh Ngôn Hạo vốn đang đứng đã không có thấy bóng dáng đâu nữa, ngay cả chiếc BMW mà Minh Ngôn Hạo lái cũng không thấy nữa!!!
“Tên khốn đó,.” Như Ý nhìn vị trí đã trống không đó, trong lòng tức giận mắng chửi Minh Ngôn Hạo mấy ngàn lần. Mắng chửi rồi có cách gì chứ, Minh Ngôn Hạo đã lái xe đi rồi, Âu Dương Tuyệt cũng đi rồi, còn lại một mình cô, cũng không còn cách nào.
“Bỏ đi, ngồi taxi về là được rồi.” Như Ý suy nghĩ một lát, định vẫy xe trở về, nhưng lại phát hiện trên người của mình không có một xu nào, đừng nói là đi taxi, đến xe bus cũng không ngồi được.
“Đồ khốn đồ khốn…”
Đứng ở đầu đường người đi qua đi lại, Như Ý cảm thấy phiền bực đến cực điểm, điện thoại cũng không có, lẽ nào thật sự phải đi bộ về?
Đừng thấy hồi sáng từ biệt thự đi mất có khoảng nửa tiếng, nếu như phải đi bộ trở về, sợ rằng nửa ngày cũng không về được đến nơi.
Làm sao đây?
Tìm Giai Tử Trạch?
Như Ý khẽ lắc đầu, trong lòng lại thở dài một tiếng, bây giờ cô căn bản không biết Giai Tử Trạch đang ở đâu, biệt thự vì vụ mưu sát lần trước mà nổ rồi, Giai Tử Trạch cũng không biết đi đâu ở, lần trước ở công ty nhìn thấy Giai Tử Trạch, do Minh Ngôn Hạo mà không kịp nói chuyện với Giai Tử Trạch thì đã bị Minh Ngôn Hạo lôi đi, bây giờ thì hay rồi, điện thoại cũng không có, tiền cũng không có, muốn tìm Giai Tử Trạch cũng không tìm được.
Như Ý suy nghĩ một lát, cuối cùng vẫn là đi bước nào tính bước đây, đi dọc theo lề đường, tránh đám đông, đi về phía biệt thự của Minh Ngôn Hạo.
Cô lại không biết, tòa cao ốc đối diện với quán cà phê mà vừa rồi cùng Minh Ngôn Hạo, Âu Dương Tuyệt ăn cơm, Giai Tử Trạch mặc bộ vest trắng, trong tay cầm chiếc kính viễn vọng đứng trước cửa sổ sát đất rất lớn, đứng cạnh anh ta là Giai Vân ăn mặc quý phái, trong tay cầm một ly nước hoa quả, Giai Tử Trạch từ trong kính viễn vọng nhìn thấy Như Ý dần dần biến mất trong đám đông.
“Tử Trạch, bây giờ cháu cuối cùng cũng nhìn rõ được bộ mặt thật của người nữ phụ đó rồi chứ, vậy mà đồng thời có thể chơi đùa hai người đàn ông trong tay, thậm chí một người trong đó còn là Minh Ngôn Hạo con trai của cổ đông Minh Gia Hưng, thủ đoạn thật sự không nhỏ, Tử Trạch, sau này cháu vẫn ít nên đến gần cô ta… Cô sợ cháu…”
Sắc mặt của Giai Tử Trạch không thay đổi, nhìn không ra vui buồn, anh vứt kính viễn vọng lên người Giai Vân: “Cô à, cô bắt cháu chạy một quãng đường xa như vậy đến đây chính là để xem mấy cái này? Có thể đừng làm mấy chuyện nhàm chán như vậy được hay không?” Nói xong, anh ta đi ra ngoài.
“Tử Trạch, cháu đứng lại cho cô.” Giai Văn bị hành động của Giai Tử Trạch làm cho tức đến cả người run rẩy.
Giai Tử Trạch dừng bước, mặt mày lạnh lùng đứng đó, quay lưng với Giai Vân, yên tĩnh chờ đợi.
“Cháu sao có thể nói chuyện với cô như thế hả?” Giai Vân đi đến bên cạnh của Giai Tử Trạch, lớn tiếng chất vấn.
Giai Tử Trạch thở dài một tiếng: “Lần sau đừng làm chuyện ấu trĩ như vậy nữa, cháu đã không còn bé nữa, tự có tính toán.” Nói xong thì không dừng lại nữa, đi ra bên ngoài.
“Tính toán?” Giai Vân nhìn bóng lưng đã bước vào thang máy của anh ta, nói: “Cháu sắp bị ả hồ ly tinh đó làm mụ mị đầu óc rồi, cháu còn có tính toán?”
Cửa thang máy đóng lại, ngăn cản giọng nói của Giai Vân, khi bước vào thang máy, Giai Tử Trạch bướng bỉnh cố chấp, nhưng, sau khi bước vào thang máy, trên mặt của Giai Tử Trạch là sự đau khổ, là tuyệt vọng…
“Như Ý…”
Giai Tử Trạch lạc lõng ngồi sụp xuống trong góc thang máy, trong đầu lại xuất hiện hình ảnh, lần leo núi đó, ánh nắng rực rỡ chiếu lên ngũ quan tinh tế của Như Ý, nụ cười nhàn nhạt, lại giống như chiếu rọi vào thế giới của anh ta…
“Đồ khốn, cầm thú, đồ khốn, cầm thú…” Ở bên đường hái một bông hoa, Như Ý tàn nhẫn ngắt từng cánh hoa, trong lòng vừa chửi rủa tên đáng hận Minh Ngôn Hạo đó.
Cô đã đi suốt nửa tiếng đồng hồ, từ khu phố náo nhiệt đến con đường tương đối vắng vẻ, từ đây trở về biệt thự của Ngôn Minh Hạo tương đối gần.
“Á á…” Như Ý ghét bỏ bông hoa còn lại trong tay mà vứt ra bên đường, đối diện với con đường không bóng người, lớn tiếng hét lên: “Vứt mình một mình ở đây, tính gì là đàn ông chứ?
Cô bảo mẫu nhỏ!
Như Ý nghe thế, cả người đều run lên.
Không sai, trên người cô bây giờ, thật sự là bảo mẫu của Minh Ngôn Hạo, hơn nữa trên người còn nợ một khoản nợ không ít, cô đâu có tư cách chống đối chủ nhân, đi lại lung tung được.
Âu Dương Tuyệt lại mỉm cười nhàn nhạt nói: “Như Ý, đừng sợ… Nếu như cậu ta lấy cái gì uy hiếp cô, nói cho tôi biết, tôi giúp cô, ở đất nước này, có nhân quyền, chuyện mà cô không nguyện ý, không có ai có thể ép được cô cả!”
“Tôi…”
“Hửm?”
Như Ý vừa muốn nói, Minh Ngôn Hạo hửm một tiếng, giống như nếu cô dám nói những điều không hợp ý của anh thì lập tức sẽ ăn thịt cô.
Như Ý nói: “Minh Ngôn Hạo tôi theo anh về, có điều, anh ra ngoài trước, để tôi với Âu Dương Tuyệt nói vài câu được không?”
Đây là cách tốt nhất, có thể ngăn Minh Ngôn Hạo, còn có thể nói lời tạm biệt với Âu Dương Tuyệt.
“Vậy em cần bao lâu để nói lời tạm biệt hả? Vị hôn thê thân ái của tôi!” Minh Ngôn Hạo dường như không quá hài lòng với câu trả lời này, lạnh lùng nói với cô.
“Không cần lâu đâu, vài phút là đủ rồi.” Như Ý nói.
“Minh Ngôn Hạo, thủ đoạn khi dễ phụ nữ của cậu, tôi lại được mở mang tầm mắt lần nữa, chuyện của Tang Nhu, cậu lẽ nào đã quên rồi.” Âu Dương Tuyệt nhìn Minh Ngôn Hạo, không lạnh không nhạt nói.
“Cậu nói cái gì?” Minh Ngôn Hạo giống như một con sư tử tức giận, buông tay của Như Ý ra, một chân đá chiếc ghế trước người đến trước người của Âu Dương Tuyệt, ánh mắt của hai người lại nhìn thẳng vào nhau.
Như Ý không biết hôm nay Minh Ngôn Hạo tại sao tính khí lại nóng nảy như vậy, mặc dù cô sớm biết tính tình của Minh Ngôn Hạo không quá tốt, nhưng cũng sẽ không đến mức độ này.
Xem ra, vẫn phải nhanh chóng trả hết 21 tỷ đó, sau đó rời khỏi, chuyện tìm kiếm của mình đã có Âu Dương Tuyệt giúp đỡ, vậy thì không cần Minh Ngôn Hạo nữa.
Dù sao Âu Dương Tuyệt cũng từng giúp cô, Như Ý không thể cứ như vậy mà nhìn hai người Minh Ngôn Hạo và Âu Dương Tuyệt đánh nhau được, đang chuẩn bị đi qua làm người can ngăn thì Âu Dương Tuyệt lại nói: “Cậu đội trưởng, cậu cuối cùng có thể khống chế tính khí của mình rồi, thật sự điều đáng mừng, còn nhớ mấy năm trước, cũng là trong tình cảnh gần giống như vậy, cậu đánh tôi một quyền, thời gian trôi qua thật nhanh, nhoáng cái… đã mấy năm trôi qua rồi.”
Âu Dương Tuyệt căn bản bị tình thế trước mắt dọa sợ, nói chuyện không nhanh không chậm, dường như đang cùng một người bạn cũ ôn lại chuyện xưa.
Nhưng dáng vẻ nhẹ nhàng đó cùng với bầu không khí căng thẳng như vậy, hoàn toàn không thích hợp, Như Ý đột nhiên nghĩ đến cái tên mà Âu Dương Tuyệt vừa nhắc đến, Tang Nhu?
Cái tên như thế này?
E rằng là của con gái?
Lẽ nào là người phụ nữ trước đây của Minh Ngôn Hạo? Hay là người phụ nữ của Âu Dương Tuyệt? Hay là cô gái có liên quan đến cả hai người bọn họ?”
Cô gái có thể liên quan đến cả hai người đàn ông đẹp trai như vậy, nhất định cũng không kém.
Như Ý chỉ nhìn thấy, nắm đấm của Minh Ngôn Hạo siết lại rất chặt, hơn nữa gân xanh bên trên đã nổi hết lên, trên người tỏa ra khí thế lăng lệ, dường như có thể ăn thịt người khác.
“Sao hả?” Âu Dương Tuyệt hình như cảm thấy dáng vẻ của Minh Ngôn Hạo có chút buồn cười, lại mở miệng lần nữa: “Thật sự buồn cười, cậu lẽ nào chỉ biết đứng ở đó thôi sao? Nếu như không có chuyện gì, tôi muốn cùng cô Như Ý ra ngoài đi chơi và không muốn ai đi cùng nữa.” Nói xong, chuẩn bị nhấc bước, lại bị Minh Ngôn Hạo ngăn cản trước mặt lần nữa.
“Âu Dương Tuyệt, xem ra cậu đã quên tôi là một người như thế nào rồi?” Trong ánh mắt của Minh Ngôn Hạo, sự tức giận sớm đã không tồn tại, chỉ còn lại ưu thương nhàn nhạt và càng nhiều hơn là sự mỉa mai: “Mặc kệ là 6 năm trước hay 6 năm sau, cậu vẫn như cũ không phải đối thủ của tôi…”
“Thế sao?” Âu Dương Tuyệt cũng mỉm cười theo, nói: “Thật mong chờ được giao thủ với cậu lần nữa, có điều, loại thủ pháp này của cậu 6 năm trước đã dùng rồi, bây giờ lại dùng như thế này, cậu lẽ nào không cảm thấy cũ rích sao? Tôi thấy cũng muốn nôn rồi.”
Nhưng Minh Ngôn Hạo giống như không nghe thấy, kéo lấy tay của Như Ý đi.
Hết cách, Như Ý bây giờ còn bị Minh Ngôn Hạo nhốt lại, mặc dù rất không tình nguyện, nhưng buộc phải đi theo anh.
“Minh Ngôn Hạo, đợi đã…” Như Ý đột nhiên nhớ ra, chuyện nhờ Âu Dương Tuyệt giúp đỡ cần phải dặn anh ta đừng nói ra ngoài, nếu như để một số người có tâm tư biết, e rằng sẽ gặp phải phiền phức không cần thiết.
“Em có phải còn muốn quay lại gặp cậu ta phải không? Em rất thích ở lại đó phải không? Vậy em ở lại đó là được rồi.” Vừa đến bên cạnh xe của Minh Ngôn Hạo, Minh Ngôn Hạo lập tức buông tay Như Ý ra, lạnh lùng nói.
“Không phải, anh đợi tôi một chút, tôi thật sự có chút việc muốn nói với Âu Dương Tuyệt, chỉ một lát thôi… Anh đợi tôi!” Cô quay đầu, đi vào trong quán cà phê, vừa hay Âu Dương Tuyệt cũng ra ngoài, đang ngồi trên chiếc Maserati màu đỏ của mình.
“Sao thể? Minh Ngôn Hạo lẽ nào nghĩ thông rồi sao? Vậy mà để cho cô qua đây, thật sự khiến tôi bất ngờ.” Âu Dương Tuyệt có hơi kinh ngạc hỏi.
Như Ý khẽ lắc đầu, nói: “Tên khốn đó, tính tình từ khi nào trở nên nóng nảy như vậy, bỏ đi, không nói về anh ta nữa, tôi muốn nói với anh một chuyện.”
“Chuyện gì? Liên quan đến Minh Ngôn Hạo?” Âu Dương Tuyệt nói.
“Không phải.” Như Ý khẽ lắc đầu, nói: “Là chuyện vừa rồi tôi nhờ anh giúp, có thể đừng nói cho người khác, bất kỳ ai cũng không được.”
“Sao thế?” Âu Dương Tuyệt nói: “Chuyện này rất quan trọng sao?”
“Đối với các anh mà nói, không có gì, đối với tôi mà nói cực kỳ quan trọng… làm ơn.” Như Ý nói.
“Chuyện Như Ý đáng yêu của tôi nhờ vả, đương nhiên không thành vấn đề, sao thế, còn có chuyện gì sao?”
“Không có, cảm ơn anh, Âu Dương Tuyệt.”
“Khách khí cái gì chứ? Vậy tôi đi đây.”
“Ừm, lái xe cẩn thận!” Như Ý vui vẻ nhắc.
Âu Dương Tuyệt khẽ gật đầu, khởi động xe rời khỏi, khi đang chuẩn bị đi, anh ta đột nhiên gọi Như Ý, nói: “Cô nếu như có chuyện cần tôi giúp thì đến văn phòng Nam Ca tìm tôi, không ngoài ý muốn, tôi bình thường đều sẽ ở đó?”
“Văn phòng Nam Ca? Là văn phòng gì? Luật sư?” Như Ý nghi hoặc hỏi: “Tôi không biết ở đâu.”
“Cô Như Ý thông minh như vậy, chắc chắn có cách biết được.” Âu Dương Tuyệt đánh đố, sau đó mỉm cười nói: “Văn phòng của tôi là văn phòng hôn nhân, chuyên giải quyết những bất hòa trong gia đình, nếu như tên khốn Minh Ngôn Hạo đó dám khi dễ cô thì đến tìm tôi. Tôi nhất định sẽ khiến cậu ta mãi mãi không thể trở mình, cứ như thế nha, tạm biệt.” Nói xong, khởi động xe, ở lại Như Ý đứng trong gió.
Văn phòng hôn nhân cũng thôi đi.
Cái gì mà bất hòa gia đình?!
Quan hệ giữa cô và Minh Ngôn Hạo không có đến mức độ đó.
Bỏ đi, cũng lời cùng anh ta lý luận, dù sao người ta cũng đi rồi, Như Ý quay người lại, đang muốn tìm Minh Ngôn Hạo thì phát hiện một chuyện rất nghiêm trọng…
Chỗ mà Minh Ngôn Hạo vốn đang đứng đã không có thấy bóng dáng đâu nữa, ngay cả chiếc BMW mà Minh Ngôn Hạo lái cũng không thấy nữa!!!
“Tên khốn đó,.” Như Ý nhìn vị trí đã trống không đó, trong lòng tức giận mắng chửi Minh Ngôn Hạo mấy ngàn lần. Mắng chửi rồi có cách gì chứ, Minh Ngôn Hạo đã lái xe đi rồi, Âu Dương Tuyệt cũng đi rồi, còn lại một mình cô, cũng không còn cách nào.
“Bỏ đi, ngồi taxi về là được rồi.” Như Ý suy nghĩ một lát, định vẫy xe trở về, nhưng lại phát hiện trên người của mình không có một xu nào, đừng nói là đi taxi, đến xe bus cũng không ngồi được.
“Đồ khốn đồ khốn…”
Đứng ở đầu đường người đi qua đi lại, Như Ý cảm thấy phiền bực đến cực điểm, điện thoại cũng không có, lẽ nào thật sự phải đi bộ về?
Đừng thấy hồi sáng từ biệt thự đi mất có khoảng nửa tiếng, nếu như phải đi bộ trở về, sợ rằng nửa ngày cũng không về được đến nơi.
Làm sao đây?
Tìm Giai Tử Trạch?
Như Ý khẽ lắc đầu, trong lòng lại thở dài một tiếng, bây giờ cô căn bản không biết Giai Tử Trạch đang ở đâu, biệt thự vì vụ mưu sát lần trước mà nổ rồi, Giai Tử Trạch cũng không biết đi đâu ở, lần trước ở công ty nhìn thấy Giai Tử Trạch, do Minh Ngôn Hạo mà không kịp nói chuyện với Giai Tử Trạch thì đã bị Minh Ngôn Hạo lôi đi, bây giờ thì hay rồi, điện thoại cũng không có, tiền cũng không có, muốn tìm Giai Tử Trạch cũng không tìm được.
Như Ý suy nghĩ một lát, cuối cùng vẫn là đi bước nào tính bước đây, đi dọc theo lề đường, tránh đám đông, đi về phía biệt thự của Minh Ngôn Hạo.
Cô lại không biết, tòa cao ốc đối diện với quán cà phê mà vừa rồi cùng Minh Ngôn Hạo, Âu Dương Tuyệt ăn cơm, Giai Tử Trạch mặc bộ vest trắng, trong tay cầm chiếc kính viễn vọng đứng trước cửa sổ sát đất rất lớn, đứng cạnh anh ta là Giai Vân ăn mặc quý phái, trong tay cầm một ly nước hoa quả, Giai Tử Trạch từ trong kính viễn vọng nhìn thấy Như Ý dần dần biến mất trong đám đông.
“Tử Trạch, bây giờ cháu cuối cùng cũng nhìn rõ được bộ mặt thật của người nữ phụ đó rồi chứ, vậy mà đồng thời có thể chơi đùa hai người đàn ông trong tay, thậm chí một người trong đó còn là Minh Ngôn Hạo con trai của cổ đông Minh Gia Hưng, thủ đoạn thật sự không nhỏ, Tử Trạch, sau này cháu vẫn ít nên đến gần cô ta… Cô sợ cháu…”
Sắc mặt của Giai Tử Trạch không thay đổi, nhìn không ra vui buồn, anh vứt kính viễn vọng lên người Giai Vân: “Cô à, cô bắt cháu chạy một quãng đường xa như vậy đến đây chính là để xem mấy cái này? Có thể đừng làm mấy chuyện nhàm chán như vậy được hay không?” Nói xong, anh ta đi ra ngoài.
“Tử Trạch, cháu đứng lại cho cô.” Giai Văn bị hành động của Giai Tử Trạch làm cho tức đến cả người run rẩy.
Giai Tử Trạch dừng bước, mặt mày lạnh lùng đứng đó, quay lưng với Giai Vân, yên tĩnh chờ đợi.
“Cháu sao có thể nói chuyện với cô như thế hả?” Giai Vân đi đến bên cạnh của Giai Tử Trạch, lớn tiếng chất vấn.
Giai Tử Trạch thở dài một tiếng: “Lần sau đừng làm chuyện ấu trĩ như vậy nữa, cháu đã không còn bé nữa, tự có tính toán.” Nói xong thì không dừng lại nữa, đi ra bên ngoài.
“Tính toán?” Giai Vân nhìn bóng lưng đã bước vào thang máy của anh ta, nói: “Cháu sắp bị ả hồ ly tinh đó làm mụ mị đầu óc rồi, cháu còn có tính toán?”
Cửa thang máy đóng lại, ngăn cản giọng nói của Giai Vân, khi bước vào thang máy, Giai Tử Trạch bướng bỉnh cố chấp, nhưng, sau khi bước vào thang máy, trên mặt của Giai Tử Trạch là sự đau khổ, là tuyệt vọng…
“Như Ý…”
Giai Tử Trạch lạc lõng ngồi sụp xuống trong góc thang máy, trong đầu lại xuất hiện hình ảnh, lần leo núi đó, ánh nắng rực rỡ chiếu lên ngũ quan tinh tế của Như Ý, nụ cười nhàn nhạt, lại giống như chiếu rọi vào thế giới của anh ta…
“Đồ khốn, cầm thú, đồ khốn, cầm thú…” Ở bên đường hái một bông hoa, Như Ý tàn nhẫn ngắt từng cánh hoa, trong lòng vừa chửi rủa tên đáng hận Minh Ngôn Hạo đó.
Cô đã đi suốt nửa tiếng đồng hồ, từ khu phố náo nhiệt đến con đường tương đối vắng vẻ, từ đây trở về biệt thự của Ngôn Minh Hạo tương đối gần.
“Á á…” Như Ý ghét bỏ bông hoa còn lại trong tay mà vứt ra bên đường, đối diện với con đường không bóng người, lớn tiếng hét lên: “Vứt mình một mình ở đây, tính gì là đàn ông chứ?
Bình luận facebook