Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-83
CHƯƠNG 83:
Hai người đều là cao thủ tuyệt đỉnh, ra chiêu rất nhanh, trong nháy mắt đã quyết đấu hơn mười chiêu.
Nhưng người ở đây, ngoài Trác lão gia ra, cũng không có mấy người có thể nhìn rõ động tác của hai người.
Đao quang kiếm ảnh chiến đấu kịch liệt không ngừng.
Như Ý bắt được một chỗ sơ hở, mũi kiếm đâm trúng vai của ma kiếm khách.
Ma kiếm khác thần bí cũng không phải kẻ đầu đường xó chợ, dù cho bản thân bị thương cũng vẫn bắn ra nội lực mạnh mẽ, một lưỡi dao như sóng lớn xẹt qua cổ tay của Như Ý.
Đâm xuyên qua da thịt, thấm ra một mảng máu đỏ!
Như Ý thân pháp nhẹ nhàng lùi về bên cạnh Trác lão gia, mỉm cười: "Lão già thối! Lần này ngươi tâm phục khẩu phục rồi chứ?"
Bả vai của ma kiếm khách bị Xích Triều đâm thủng một lỗ, máu tươi liên tục chảy xuống.
Nếu không phải Như Ý thủ hạ lưu tình, một kiếm này đã có thể phế đi cánh tay của ông ta rồi.
Trên bả vai ông ta bị một vết kiếm nghiêm trọng, mà cánh tay Như Ý chỉ bị xẹt qua một vết thương nhợt nhạt thôi.
Thắng thua đã rất rõ ràng rồi
"Lão tử bằng lòng chịu thua!"
Ma kiếm khách cam tâm tình nguyện cúi thấp cái đầu kiêu ngạo của mình.
Như Ý cười nói: "Không biết lần này ngươi có đổi ý hay không?"
Ma kiếm khách có chút tức giận nói: "Trước giờ lão tử nói một không hai! Nếu đã thua sẽ gọi ngươi là sư phụ, lão tử thua tâm phục khẩu phục, một tiếng sư phụ này cũng tình nguyện gọi! Nhưng mà trước khi gọi sư phụ, lão tử có một chuyện không hiểu lắm!"
Như Ý nói: "Nếu tiểu đồ đệ muốn xin sư phụ chỉ bảo, sư phụ ta đương nhiên sẽ cố gắng giải thích! Nhưng nếu ngươi không phải tiểu đồ đệ của ta, chỉ sợ ta không có trách nhiệm phải trả lời ngươi rồi, có đúng không?"
Sắc mặt của ma kiếm khách trở nên khó coi, cắn răng kêu lên: "Sư phụ!"
"Ừ. Rất ngoan rất ngoan, ngày mai sư phụ mua kẹo cho ngươi."
"Sư phụ! Lão tử có một chuyện không rõ, không hỏi sẽ khó chịu!"
"Được rồi, nể tình ngươi tình nguyện gọi ta một tiếng sư phụ, hỏi đi."
"Sư phụ kiếm pháp của ngươi gọi là gì vậy? Lão tử đã tu luyện kiếm pháp sáu mươi năm, nhưng trước giờ chưa từng nhìn thấy kiếm pháp kỳ lạ mà tuyệt vời như của sư phụ.
Ma kiếm khách là một người si mê kiếm, vì kiếm mà tẩu hỏa nhập ma. Kỹ năng múa kiếm tuyệt vời vô song của Như Ý đương nhiên sẽ khiến trong lòng ông ta cảm thấy sợ hãi và nghi ngờ!
Trác lão gia cũng nói: "Lão phu tự nhận thông thạo kiếm pháp trong thiên hạ, nhưng trước giờ cũng chưa từng nhìn thấy thần kiếm hiếm thấy kỳ lạ như thế, chỉ sợ trong thiên hạ ngoài tuyệt kỹ võ công của Trác gia ta, sẽ không có kiếm pháp nào có thể sánh với kỹ năng thần kì của cô nương."
Ma kiếm khách mắng: "Hừ! Con rùa già ngươi có biết xấu hổ hay không vậy? Cái kiếm pháp cứt chó kia của Trác gia mà cũng dám sánh ngang với thần công của sư phụ ta sao?"
Rõ ràng ông ta đã xem Như Ý là sư phụ thật sự của mình rồi. Cũng không cho phép Trác lão gia nói xấu sư phụ của mình!
Làm đồ đệ sẽ bảo vệ uy nghiêm của sư phụ!
Như Ý thầm cười trộm.
Hai ông già này thật sự rất thú vì, gom lại với nhau y hệt một đôi si mê kiếm ấy.
Ma kiếm khách tức tối nói: "Sư phụ! Ngươi nói thật đi, rốt cuộc ngươi luyện kiếm pháp gì vậy? Nói ra để con rùa Trác gia mở rộng tầm mắt đi!"
Như Ý cười nói: "Tiểu đồ đệ, ở đây đông người, võ công không nên nói cho người khác biết, nếu ngày mai ngươi đến khách điếm Bách Hợp tìm ta, sư phụ sẽ từ từ nói cho ngươi biết."
"Được, sư phụ."
Hình như ma kiếm khách rất hài lòng, khinh thường trừng mắt liếc Trác lão gia một cái, giống như đang nói: "Tuy rằng không có đánh bại con rùa già nhà ngươi, nhưng lão tử đã bái được một sư phụ cao thủ thật sự đứng đầu thiên hạ, hơn nữa sư phụ còn nói chỉ muốn nói võ công của người cho một mình ta nghe, ít nhất trên chuyện này, cuối cùng lão tử cũng đã chiếm ưu thế hơn con rùa già họ Trác nhà ngươi rồi!”
Nói xong, ông ta giống như một cơn gió lớn mang theo cái chùy đen tuyền của mình một đường bay ra khỏi Trác gia.
Trác Công Phú hét lớn một tiếng: "Đệ tử của Trác gia nghe lệnh!Bao vây xung quanh, bảo vệ sự an toàn của phụ thân đại nhân!"
"Vâng!"
Các đệ tử của Trác gia chợt nghiêm túc mà căng thẳng tản ra, bao vây xung quanh Như Ý.
Trác lão gia nổi giận nói: "Các ngươi đang làm cái gì vậy? Rõ ràng người ta đã cứu chúng ta, chẳng lẽ các ngươi còn muốn lấy oán trả ơn hay sao?"
Trác Công Phú nói: "Không phải nàng ta đến gây hấn sao?"
Trác lão gia nói: "Lẽ nào ngươi không nhìn thấy vị cô nương này vẫn luôn giúp Trác gia chúng ta sao?"
Trác Công Phú không nói.
"Lui ra!"
Trác lão gia hét lớn một tiếng.
Các đệ tử của Trác gia lập tức lui ra hết.
Như Ý mỉm cười, ôm nắm tay nói: "Trác lão gia rộng lượng khoan dung, đúng là có khí phách của tông sư một thời đại. Vãn bối bái phục bái phục.”
Trác lão gia có chút canh cánh trong lòng nói: "Cô nương, vì sao ngươi sẵn lòng để lộ khuôn mặt thật với Hàn lão đầu, mà lại không muốn để lộ khuôn mặt thật với Trác mỗ? Vì sao ngươi sẵn lòng nói võ học mà mình đã luyện cho Hàn lão đầu, cũng không sẵn lòng tiết lộ cho lão phu biết?"
Như Ý thầm nghĩ: "Thì ra ông già này ghen tị à."
Trác lão gia thật sự rất canh cánh trong lòng.
Làm một võ giả tuyệt đỉnh, thật ra cái hư danh đứng đầu thiên hạ gì đó, Trác lão gia đã sớm xem nó như mây khói. Còn theo đuổi và trèo lên trên đỉnh núi võ học, mới là chuyện trong lòng ông ta quan tâm và xem trọng nhất.
Bây giờ ông ta tận mắt gặp một kiếm pháp tuyện thế võ nghệ cao cường, nhưng lại không thể biết nó là loại kiếm pháp gì. Đương nhiên ông ta sẽ thấy khó chịu như cổ bị mắc xương!
Như Ý thầm nghĩ trong lòng, nói: "Trác lão gia, chúng ta có thể tán gẫu một mình không?"
Trác lão gia gật gật đầu, phất tay nói: "Các ngươi đều đi xuống đi!"
"Phụ thân. . . . . ."
"Đi xuống!"
"Vâng!"
Trác Công Phú đỡ lấy Trác Công Quý bị thương, dẫn mấy đệ tử khác của Trác gia, cùng nhau rời khỏi đại sảnh.
"Trác lão gia, vãn bối tháo mặt nạ xuống, lão gia đừng để bị dọa sợ nhé."
Như Ý từ từ tháo mặt nạ của mình xuống, lộ ra một khuôn mặt vô cùng xinh đẹp.
Trác lão gia ngạc nhiên nói: "Cháu. . . . . . Cháu. . . . . . Như Ý! Sao lại là cháu?"
Như Ý ngọt ngào gọi một tiếng: "Gia gia! Thật sự xin lỗi, hôm nay ở Quỳnh Thiên lâu, tôn nữ không phải cố ý làm ngài bị thương đâu."
Trác lão gia khoát tay: "Lúc ấy cháu cũng đã hạ thủ lưu tình rồi, gia gia không trách cháu. Nhưng mà. . . . . . Vì sao võ công của cháu. . . . . ."
Như Ý mỉm cười nói: "Không phải gia gia rất muốn biết Như Ý luyện loại kiếm thuật gì sao?’
Trác lão gia nói: "Đúng! Đúng! Cả đời gia gia đắm chìm trong kiếm pháp, vốn tưởng rằng ngoài tuyệt kỹ võ công thì đã hiểu rõ kiếm thuật của các môn các phái trong thiên hạ rồi, không ngờ hôm nay. . . . . ."
"Gia gia, cái mà Như Ý luyện chính là tuyệt kỹ võ công!"
"A!!"
Trác lão gia hoảng sợ một lát.
Sau đó cười ha ha: "Ha ha! Khó trách! Khó trách! Lúc ở Quỳnh Thiên lâu lão phu đã cảm thấy kỳ lạ rồi, loại kỹ thuật thần kỳ một kiếm đâm ra hai chiêu này, năm đó ta cũng đã từng nghe phụ thân nói, đó là tuyệt kỹ nổi tiếng của Trác Thiên Hành! Như Ý, con thế nhưng có thể luyện thành tuyệt kỹ võ công? Nói như vậy, lúc trước thực sự do con trộm đi bí tịch của gia gia sao?"
Mấy tháng trước. . . . . .
Như Ý và Trác Lỗi dạy dỗ Đường Bắc Huy ở sòng bạc, sau đó bị gia pháp của Trác gia xử phạt.
Lúc ấy Trác lão gia từng bảo Như Ý thi triển võ công, Như Ý không muốn làm lộ thân phận đặc công của mình, cho nên thi triển một tuyệt kỹ tay không móc túi.
Trộm đi túi tiền của tam thúc, đợi mọi người rời đi, Trác lão gia lập tức phát hiện bí kiếp tuyệt kỹ võ công của mình ở trên bàn cũng bị trộm đi rồi.
Lúc ấy ông ta nghi ngờ là Như Ý, nhưng không có chứng cứ.
Hơn nữa tuyệt kỹ võ công đã trăm năm rồi chưa từng có người có thể phá giải, lúc ấy trong lòng Trác lão gia cũng ôm một chút hy vọng, hy vọng không có ai trong Trác gia có thể luyện thành tuyệt kỹ võ công.
Cho nên lúc đó ông ta không truy xét, cũng không để lộ ra.
Thật không ngờ, hôm nay thật sự lại xuất hiện một thiên tài có một không hai. Luyện thành tuyệt kỹ võ công có một không hai trên thiên hạ trong truyền thuyết!
"Thật ra Như Ý cũng chỉ vì nhất thời ham chơi mới trộm đi bí tịch của gia gia thôi, sau đó phát hiện chữ trong bí tịch lại là chữ viết lưu hành trong sơn thôn trước đây Như Ý từng ở một khoảng thời gian ngắn.
"Nhất thời tò mò, nên Như Ý bèn bắt đầu luyện kiếm theo chỉ dẫn bên trong bí tịch.
"Đúng lúc đình trúc còn rất vắng vẻ, bình thường không có ai đi đến.”
"Im lặng luyện kiếm mấy tháng, thế nhưng Như Ý lại luyện thành tuyệt kỹ võ công. Sau đó, đã trả bí tịch về cho gia gia."
Như Ý nói tám phần là sự thật, hai phần là bịa đặt, cẩn thận kể hết một lần.
"Đứa nhỏ, cánh tay của con chảy máu rồi."
Trác lão gia nắm cánh tay nhỏ bé của Như Ý, nhìn thấy cánh tay cô chảy ra một chút máu
"Không sao đâu, gia gia."
"Trác gia có người kế nghiệp rồi!"
Trác lão gia long đầy an ủi, bàn tay nhanh chóng giấu ở sau lưng, lòng bàn tay dính một giọt máu tươi của Như Ý. . . . . .
Trác Uyển tố cáo lúc Như Ý lấy máu giám định người thân đã gian dối, thật ra cô hoàn toàn không phải là dòng máu của Trác gia. Trác lão gia cũng không quá tin tưởng lời nói của Trác Uyển, nhưng mà nếu không tự kiểm chứng, trong lòng ông sẽ không yên.
Cuối cùng Như Ý có thật sự là con gái của Trác gia không.
Làm thêm một lần lấy máu giám định người thân lần nữa sẽ biết được sự thật thôi!
Nếu cô thật sự là con cháu của Trác gia, vậy đương nhiên là cực kỳ may mắn rồi. Trác gia sẽ lại có một thiên tài có một không hai!
Nhưng nếu cô không phải con cháu của Trác gia, như vậy. . . . . .
Tuyệt học《 tuyệt kỹ võ công 》của Trác gia, hoàn toàn không thể rơi vào tay người ngoài.
Từ đó Như Ý sẽ là kẻ thù mạnh nhất của cả Trác vương phủ, Trác vương phủ không tiếc hi sinh một người, để có thể bảo vệ tuyệt kỹ võ công.
Nếu chuyện lấy máu xác định người thân lần trước có tranh cãi.
Vậy lần này Trác lão gia muốn tự mình âm thầm lén lấy máu giám định người thân một lần nữa, dưới tình huống không có quấy rối và gian dối, để chắc chắn xem Như Ý có phải con gái của Trác gia hay không!
Như Ý nói: "Gia gia, Như Ý cũng không phải muốn giấu diếm, chỉ là không biết nên nói chuyện này ra thế nào! Từ sau khi Tứ ca bị đuổi khỏi Trác vương phủ, Như Ý càng không dám làm chuyện gì vượt quá giới hạn.”
"Nha đầu ngốc, con chính là vinh dự của Trác gia chúng ta!"
Sau khi Trác lão gia nghe xong thì phóng khoáng cười lên sang sảng: "Ha ha! Ha ha ha! Cuối cùng Trác gia chúng ta cũng xuất hiện một thiên tài có một không hai rồi!"
"Gia gia không tức giận thì được rồi. Hy vọng gia gia có thể giữ bí mật thân phận của Như Ý. Như Ý vì kiểm chứng võ công, lấy thân phận Hắc Tường Vi hành hiệp trong giang hồ, trừng trị kẻ ác, như vậy sẽ đỡ gây phiền phức cho Trác Vương phủ. Như Ý không nên ở lâu, nếu gia gia có việc muốn tìm Như Ý, phái người gửi một lời nhắn đến khách điếm Bách Hợp là được."
"Như Ý, một mình con ở bên ngoài phải cẩn thận một chút."
"Vâng."
"Nếu không có chuyện gì thì trở lại phủ ở, gia gia vẫn luôn giữ lại đình trúc cho con."
"Cám ơn gia gia."
Như Ý lại đeo mặt nạ lên, bay ra ngoài từ trên nóc nhà, lần nữa biến mất trong trời đêm mênh mông. . . . . .
Trác lão gia dùng nội lực hóa thành hơi nóng nâng giọt máu trong lòng bàn tay lên, sợ giọt máu bị đông lại.
Như Ý vừa đi, ông ta đã vội vàng bước ra đại sảnh, mới ra cửa đã nhìn thấy Trác Công Quý vẻ mặt tái nhợt vì bị nội thương nghiêm trọng.
"Công Quý."
"Phụ thân có gì dặn dò?"
"Thương thế của con. . . . . . Ừm, này. . . . . . không sao chứ?" Tay còn lại của Trác lão gia vỗ thật mạnh lên lưng Trác Công Quý.
"Khụ!"
Trác Công Quý đột nhiên phun ra một ngụm máu.
"Có rồi! Có rồi!"
Trác lão gia mừng rỡ, vội vàng vươn tay kia ra, đón lấy giọt máu của Trác Công Quý, sau đó thần bí chạy vội đi.
"Phụ thân làm sao vậy?" Trác Công Quý vẻ mặt khó hiểu.
"Có lẽ phụ thân thấy đệ bị thương, cố ý vỗ tan máu bầm của đệ đấy. Nhị đệ, phụ thân thật tốt với đệ mà." Trác Công Phú vẻ mặt ghen tị nói.
Trác Uyển đi ra từ sau viện, đã thấy Trác lão gia chạy như bay đến, sợ hãi nói: "Gia gia, ngài sao vậy?"
Trác lão gia vừa thấy là Trác Uyển thì nói: "Lục cô nương! Con tới rất đúng lúc, đi theo ta!"
"Gia gia, đi đâu ạ?"
"Đừng dài dòng, đi theo là được rồi!"
"Vâng."
Trác lão gia rất kỳ lạ nâng ngang hai tay, chạy nhanh như bay, ở trên đường, người người trên dưới Trác vương phủ nhìn thấy hôm nay Trác lão gia kỳ lạ như thế thì đều giật mình.
Trác Uyển càng thêm tò mò đi theo phía sau Trác lão gia.
Chỉ chốc lát, hai người đã đi tới phòng bếp.
Trác lão gia quát: "Nhanh! Bưng một chén nước trong đến đây!"
"Gia gia, ngài muốn làm gì? Ôi, sao trên tay ngài lại có máu?"
"Không phải cháu vẫn muốn biết cuối cùng Như Ý có phải muội muội ruột của cháu hay không sao?"
"Đúng vậy!"
"Vậy cháu nhanh đi lấy một chén nước tới đây, nhanh lên!"
"Gia gia, ý của ngài là . . . . . Máu này, là của Như Ý và phụ thân sao?"
"Dài dòng cái gì, còn không mau đi đi?"
"Vâng! Vâng!"
Trác Uyển vừa nghe thấy Trác lão gia đích thân làm lấy máu giám định người thân một lần nữa thì trong lòng mừng như điên, cũng căng thẳng kích động theo.
"Cuối cùng, lần này cũng có thể chứng minh tiện nhân Như Ý kia là con hoang rồi!"
"Hừ!"
"Con hoang mà cũng muốn biến thành phượng hoàng sao?"
"Con hoang chính là con hoang! Giả cũng không thật được, giả cũng không thật được!"
Trong lòng Trác Uyển độc ác tính toán, sau khi vạch trần thân phận của Như Ý, phải sỉ nhục cô như thế nào. . . . . .
Trác lão gia tức giận nói: "Nhanh lên! Lề mề cái gì!"
"Vâng, gia gia!"
Trác Uyển tay chân nhanh nhẹn vội vàng tìm một cái bát sứ trắng sạch sẽ, sau đó mục một gáo nước trong vào.
"Tránh ra!"
Trác lão gia vội vàng để hai giọt máu đã bị nội lực biết thành hơi nóng trong lòng bàn tay vào trong bát.
"Tí tách!"
"Tí tách!"
Hai tiếng vang rất nhỏ vang lên, giọt máu gần như rơi vào trong nước cùng một lúc.
"Hừ! Lần này để ta coi ngươi trốn ở đâu!"
"Gian dối một lần còn tránh được, tuy rằng ta không biết ngươi gian dối thế nào, nhưng là có thể chắc chắn, ngươi tuyệt đối chính là con hoang của Trác gia!"
"Đứa con hoang như ngươi, lần này không có chỗ che thân rồi đúng không!"
Trác Uyển thầm suy nghĩ trong lòng.
Trong lòng cô ta không nhịn được hả hê.
Lần này, Trác lão gia đích thân lấy máu giám định người thân, chắc chắm không thể sai! Chắc chắn không ai có thể động tay động chân vào.
"Ha ha, chờ xem kịch vui đi!"
Khóe miệng Trác Uyển bắt đầu nở một nụ cười tà ma. . . . . .
"Đừng ầm ĩ đừng ầm ĩ!"
Trác lão gia cũng rất căng thẳng.
Thật ra trong lòng ông ta không muốn nghi ngờ dòng máu của Như Ý, nhưng dòng máu là một chuyện cực kỳ quan trọng với Trác vương phủ.
Nếu Như Ý thật sự không có dòng máu Trác gia. . . . . .
Cho dù chỉ có một phần vạn khả năng, cũng nhất định phải làm mọi chuyện rõ ràng.
Nếu Như Ý thật sự không có dòng máu của Trác gia, vậy cô sẽ không có tư cách có được tuyệt kỹ võ công.
Sau vài giây, sự thật sẽ xuất hiện trong mặt nước. . . . . .
Một giây!
Hai giây!
Ba giây!
Bốn giây!
Thời gian tích tắc trôi qua, lại giống như rất chậm rãi.
Trong nước trong, hai giọt máu tươi hoàn toàn không di chuyển.
Trác Uyển la hoảng lên.
"Gia gia! Gia gia! Hai giọt máu không có hòa hợp! Tiện nhân Như Ý kia không phải máu mủ của Trác gia chúng ta!"
"Nàng ta là con hoang!"
"Nàng ta chính là con hoang!"
Trác lão gia cũng nhíu chặt mày
"Như Ý, thật sự là con hoang sao?"
Đột nhiên, hai giọt máu tươi ở trong chén nước giống như có lực kéo nào đó, thế nhưng lại thu hút nhau, cuối cùng hòa lại làm một. . . . . .
Trác Uyển trợn mắt há mồm: "Làm sao có thể? Không thể nào! Tuyệt đối không thể nào!"
Cuối cùng trên khuôn mặt già nua của Trác lão gia cũng nở một nụ cười sáng lạn như trẻ con.
"Như Ý là máu mủ của Trác gia."
"Con bé thật sự là máu mủ của Trác gia!"
"Có thể nhìn hiểu chữ viết kỳ lạ, còn luyện thành tuyệt kỹ võ công lợi hại nhất của Trác gia. . . . . ."
"Đây chắc chắn là tổ tiên phù hộ!"
"Trác gia có người kế nghiệp rồi!"
Cuối cùng Trác lão gia cũng buông lỏng, trong lòng vừa kích động vừa mừng như điên.
"Lục cô nương, đều do cháu khiến ta xuất hiện nghi ngờ với Như Ý, như thế thật sự không tốt. Sau này cháu cũng không được nói như vậy nữa! Bây giờ sự thật đã được chứng minh rồi, Như Ý chính là máu mủ của Trác gia chúng ta! Con bé là danh xứng với thực, thật sự là Cửu tiểu thư của Trác gia!"
"Ha ha ha!"
Nghĩ đến Như Ý thật sự là máu mủ của Trác gia.
Nghĩ đến Như Ý lại là Hắc Tường Vi.
Nghĩ đến Như Ý lại có thể luyện thành tuyệt học của Trác gia.
Trác lão gia nhịn không được cười ha ha.
Trác Uyển nghẹn họng trân trối lắc đầu, mạnh mẽ lắc đầu!
Không!
Không thể nào!
Tuyệt đối không thể nào!
Trác Uyển có chết cũng không chịu tin đây là sự thật.
Ngày đó khi lấy máu giám định người thân ở từ đường, rõ ràng Như Ý đã chính miệng thừa nhận với cô ! Cô đã chính miệng thừa nhận mà! Thừa nhận cô ta gian dối!
Trác Uyển vẫn cảm thấy Như Ý chính là giả mạo, nhưng mà cô ta không thể tìm ra bằng chứng chính xác là Như Ý gian dối, nếu như có chứng cứ, cô ta chắc chắn có thể vạch trần lời nói dối của Như Ý, đuổi cô ra khỏi Trác vương phủ!
Hai giọt máu tươi trong chén sứ trắng đã hoàn toàn hòa với nhau, cuối cùng hoàn toàn hòa vào trong nước. . . . . .
"Ha ha! Lão phu rất vui vẻ!"
Trác lão gia cười to bước ra khỏi phòng bếp. Còn Trác Uyển lại ngây ngốc ngẩn người trước chén máu loãng đã tan ra. . . . . .
Như Ý thật sự là máu mủ của Trác gia?
Nếu Như Ý biết chuyện này, sẽ nghĩ như thế nào.
Cô là người xuyên không, hoàn toàn không giống người của thế giới này, sao có thể là máu mủ của Trác gia được chứ.
Vậy cuối cùng cô là ai?
Là tiểu thư Trác Linh của Trác gia?
Hay là Như Ý, cô gái đặc công thiên tài mang tên Hắc Tường Vi?
Như Ý trở lại nhà trọ, thay quần áo xong, nhìn thấy Tiểu Bạch vẫn còn ngáy ngủ ở trên giường.
"Thằng nhóc thối, tửu lượng kém mà cứ thích uống rượu."
Như Ý cười mắng một câu.
"Thùng thùng thùng!"
Đột nhiên, bên ngoài vang lên tiếng đập cửa, dồn dập mà liên tục.
"Ai?"
Như Ý cảnh giác hỏi.
"Như Ý, là tam thúc."
Là giọng nói say bí tỉ của Trác Lão Tam, rõ ràng vẫn còn trong trạng thái đầu óc bị cồn điều khiển.
"Tam thúc, đã khuya rồi, có chuyện gì sao?"
"Như Ý, cháu mới vừa đi đâu? Ta đã đến tìm cháu mấy lần rồi cũng không có người mở cửa.”
"Khi nãy. . . . . . ta có uống rượu, ngủ quên một lát, có lẽ tam thúc gõ cửa ta không nghe thấy. Đã trễ thế này rồi, tam thúc tìm ta có chuyện gì sao?"
"Như Ý, cháu mở cửa trước đi."
"Vâng. Tam thúc chờ một lát, ta thay quần áo đã."
Quần áo của Như Ý quá sạch sẽ, không giống như vừa chui ra từ trong ổ chăn, cô làm lộn xộn tóc và quần áo của mình, sau đó mới mở cửa ra.
"Tam thúc, vào đi."
Nam tử xa lạ không được vào phòng nữ tử lúc nửa đêm, nhưng Trác Lão Tam là tam thúc của Như Ý, hơn nữa còn uống rượu, cho nên cũng không cần kiêng dè gì.
"Như Ý, tam thúc nghĩ đến một chuyện to gan mà chơi rất vui, cháu có hứng thú không?”
"Tam thúc, thúc uống say."
"Ta không uống rượu! Ta rất tỉnh táo đấy!"
"Được rồi, tam thúc, thúc nghĩ đến chuyện gì to gan mà còn vui?"
"Trộm hộp thần!"
"Hộp thần?"
"Đúng."
"Hộp thần là cái gì?"
Như Ý rất tò mò, trước giờ cô chưa từng nghe tới hộp thần gì đó, đây là lần đầu tiên nghe nói.
"Cháu chưa từng nghe nói tới hộp thần sao?"
"Không." Như Ý còn rất nghiêm túc lắc đầu
Không biết vì sao, hình như khi nhắc tới hộp thần, trong lòng của cô lại có một cảm giác đặc biệt và kỳ diệu, thật giống như. . . . . . thật giống như. . . . . . rõ ràng cô rất hiểu rõ nó.
Trác Công Vinh nghi ngờ nói: "Không! Cháu không thể chưa từng nghe tới hộp thần được, mọi người đều biết tới hộp thần!"
Như Ý nói: "Tam thúc! Thúc quên rồi sau? Lúc ta còn nhỏ đã bị người ta bắt đi, sau đó vẫn luôn ở trong một bộ lạc lạc hậu ở vùng núi xa xôi, gần đây mới đến Kinh thành thôi."
Trác Công Vinh uống rượu. Như Ý đành phải nhắc nhở ông ta lần nữa.
"Thì ra là như vậy, ta nhớ rồi."
"Cháu là Như Ý."
"Cháu không phải Trác Uyển."
"Cháu là tiểu cửu Như Ý, Như Ý. . . . . ."
"Ha ha!"
Rõ ràng Trác Công Vinh đã rất say, nói chuyện cũng gần như có chút lộn xộn.
Như Ý nói: "Tam thúc, thúc thật sự đã say rồi. Đi ngủ đi."
Trác Công Vinh lắc đầu, nói: "Không! Ta không có say! Ta nói cho cháu biết, ta còn muốn đi trộm hộp thần nữa! Thằng nhóc Hoàng đế kia ném hộp thần thành sính lễ đưa cho Trác gia, hắn. . . . . .rõ ràng hắn đang uy hiếp, hắn thật sự không để Trác gia chúng ta vào mắt mà!"
Như Ý nói: "Hộp thần làm sính lễ? Có ý gì?"
Trác Công Vinh nói: "Hoàng đế nói ba tháng sau muốn cưới cháu vào cung, lập cháu làm Hoàng hậu! Hộp thần đã xem như sính lễ để trong Trác vương phủ của chúng ta, mãi đến ngày cháu vào cung thì đón hộp thần trở về một lượt luôn. Hừ! Hắn để lại hộp thần, đến lúc đó nếu chúng ta không giao người ra, hay là muốn hủy hôn, hắn còn có lý do để trị tội!"
Như Ý nói: "Thì ra là thế, không trách được mọi người lại căng hẳng vì hôn sự này như thế. Nhưng có một vấn đề Như Ý rất tò mò, vì sao cứ muốn lập ta làm Hoàng hậu chứ?”
Trong lòng cô vẫn có chút tò mò.
Hoàng đế?
Nhân vật như Hoàng đế, có lẽ sẽ có mấy nghìn phụ nữ đúng không!
Tuy rằng cô chưa từng gặp Hoàng đế, nhưng cũng biết về Hoàng đế cổ đại đều là tam cung lục viện bảy mươi hai phi tần.
Hậu cung của Hoàng đế nhiều phụ nữ như vậy, không biết có bao nhiêu phụ nữ tranh thủ tình cảm ghen tuông với nhau, cũng đều là vì muốn làm Hoàng hậu đấy.
Vì sao Hoàng đế này, giống như có chút ép bức, bắt buộc Như Ý phải vào cung làm Hoàng hậu vậy?
Hai người đều là cao thủ tuyệt đỉnh, ra chiêu rất nhanh, trong nháy mắt đã quyết đấu hơn mười chiêu.
Nhưng người ở đây, ngoài Trác lão gia ra, cũng không có mấy người có thể nhìn rõ động tác của hai người.
Đao quang kiếm ảnh chiến đấu kịch liệt không ngừng.
Như Ý bắt được một chỗ sơ hở, mũi kiếm đâm trúng vai của ma kiếm khách.
Ma kiếm khác thần bí cũng không phải kẻ đầu đường xó chợ, dù cho bản thân bị thương cũng vẫn bắn ra nội lực mạnh mẽ, một lưỡi dao như sóng lớn xẹt qua cổ tay của Như Ý.
Đâm xuyên qua da thịt, thấm ra một mảng máu đỏ!
Như Ý thân pháp nhẹ nhàng lùi về bên cạnh Trác lão gia, mỉm cười: "Lão già thối! Lần này ngươi tâm phục khẩu phục rồi chứ?"
Bả vai của ma kiếm khách bị Xích Triều đâm thủng một lỗ, máu tươi liên tục chảy xuống.
Nếu không phải Như Ý thủ hạ lưu tình, một kiếm này đã có thể phế đi cánh tay của ông ta rồi.
Trên bả vai ông ta bị một vết kiếm nghiêm trọng, mà cánh tay Như Ý chỉ bị xẹt qua một vết thương nhợt nhạt thôi.
Thắng thua đã rất rõ ràng rồi
"Lão tử bằng lòng chịu thua!"
Ma kiếm khách cam tâm tình nguyện cúi thấp cái đầu kiêu ngạo của mình.
Như Ý cười nói: "Không biết lần này ngươi có đổi ý hay không?"
Ma kiếm khách có chút tức giận nói: "Trước giờ lão tử nói một không hai! Nếu đã thua sẽ gọi ngươi là sư phụ, lão tử thua tâm phục khẩu phục, một tiếng sư phụ này cũng tình nguyện gọi! Nhưng mà trước khi gọi sư phụ, lão tử có một chuyện không hiểu lắm!"
Như Ý nói: "Nếu tiểu đồ đệ muốn xin sư phụ chỉ bảo, sư phụ ta đương nhiên sẽ cố gắng giải thích! Nhưng nếu ngươi không phải tiểu đồ đệ của ta, chỉ sợ ta không có trách nhiệm phải trả lời ngươi rồi, có đúng không?"
Sắc mặt của ma kiếm khách trở nên khó coi, cắn răng kêu lên: "Sư phụ!"
"Ừ. Rất ngoan rất ngoan, ngày mai sư phụ mua kẹo cho ngươi."
"Sư phụ! Lão tử có một chuyện không rõ, không hỏi sẽ khó chịu!"
"Được rồi, nể tình ngươi tình nguyện gọi ta một tiếng sư phụ, hỏi đi."
"Sư phụ kiếm pháp của ngươi gọi là gì vậy? Lão tử đã tu luyện kiếm pháp sáu mươi năm, nhưng trước giờ chưa từng nhìn thấy kiếm pháp kỳ lạ mà tuyệt vời như của sư phụ.
Ma kiếm khách là một người si mê kiếm, vì kiếm mà tẩu hỏa nhập ma. Kỹ năng múa kiếm tuyệt vời vô song của Như Ý đương nhiên sẽ khiến trong lòng ông ta cảm thấy sợ hãi và nghi ngờ!
Trác lão gia cũng nói: "Lão phu tự nhận thông thạo kiếm pháp trong thiên hạ, nhưng trước giờ cũng chưa từng nhìn thấy thần kiếm hiếm thấy kỳ lạ như thế, chỉ sợ trong thiên hạ ngoài tuyệt kỹ võ công của Trác gia ta, sẽ không có kiếm pháp nào có thể sánh với kỹ năng thần kì của cô nương."
Ma kiếm khách mắng: "Hừ! Con rùa già ngươi có biết xấu hổ hay không vậy? Cái kiếm pháp cứt chó kia của Trác gia mà cũng dám sánh ngang với thần công của sư phụ ta sao?"
Rõ ràng ông ta đã xem Như Ý là sư phụ thật sự của mình rồi. Cũng không cho phép Trác lão gia nói xấu sư phụ của mình!
Làm đồ đệ sẽ bảo vệ uy nghiêm của sư phụ!
Như Ý thầm cười trộm.
Hai ông già này thật sự rất thú vì, gom lại với nhau y hệt một đôi si mê kiếm ấy.
Ma kiếm khách tức tối nói: "Sư phụ! Ngươi nói thật đi, rốt cuộc ngươi luyện kiếm pháp gì vậy? Nói ra để con rùa Trác gia mở rộng tầm mắt đi!"
Như Ý cười nói: "Tiểu đồ đệ, ở đây đông người, võ công không nên nói cho người khác biết, nếu ngày mai ngươi đến khách điếm Bách Hợp tìm ta, sư phụ sẽ từ từ nói cho ngươi biết."
"Được, sư phụ."
Hình như ma kiếm khách rất hài lòng, khinh thường trừng mắt liếc Trác lão gia một cái, giống như đang nói: "Tuy rằng không có đánh bại con rùa già nhà ngươi, nhưng lão tử đã bái được một sư phụ cao thủ thật sự đứng đầu thiên hạ, hơn nữa sư phụ còn nói chỉ muốn nói võ công của người cho một mình ta nghe, ít nhất trên chuyện này, cuối cùng lão tử cũng đã chiếm ưu thế hơn con rùa già họ Trác nhà ngươi rồi!”
Nói xong, ông ta giống như một cơn gió lớn mang theo cái chùy đen tuyền của mình một đường bay ra khỏi Trác gia.
Trác Công Phú hét lớn một tiếng: "Đệ tử của Trác gia nghe lệnh!Bao vây xung quanh, bảo vệ sự an toàn của phụ thân đại nhân!"
"Vâng!"
Các đệ tử của Trác gia chợt nghiêm túc mà căng thẳng tản ra, bao vây xung quanh Như Ý.
Trác lão gia nổi giận nói: "Các ngươi đang làm cái gì vậy? Rõ ràng người ta đã cứu chúng ta, chẳng lẽ các ngươi còn muốn lấy oán trả ơn hay sao?"
Trác Công Phú nói: "Không phải nàng ta đến gây hấn sao?"
Trác lão gia nói: "Lẽ nào ngươi không nhìn thấy vị cô nương này vẫn luôn giúp Trác gia chúng ta sao?"
Trác Công Phú không nói.
"Lui ra!"
Trác lão gia hét lớn một tiếng.
Các đệ tử của Trác gia lập tức lui ra hết.
Như Ý mỉm cười, ôm nắm tay nói: "Trác lão gia rộng lượng khoan dung, đúng là có khí phách của tông sư một thời đại. Vãn bối bái phục bái phục.”
Trác lão gia có chút canh cánh trong lòng nói: "Cô nương, vì sao ngươi sẵn lòng để lộ khuôn mặt thật với Hàn lão đầu, mà lại không muốn để lộ khuôn mặt thật với Trác mỗ? Vì sao ngươi sẵn lòng nói võ học mà mình đã luyện cho Hàn lão đầu, cũng không sẵn lòng tiết lộ cho lão phu biết?"
Như Ý thầm nghĩ: "Thì ra ông già này ghen tị à."
Trác lão gia thật sự rất canh cánh trong lòng.
Làm một võ giả tuyệt đỉnh, thật ra cái hư danh đứng đầu thiên hạ gì đó, Trác lão gia đã sớm xem nó như mây khói. Còn theo đuổi và trèo lên trên đỉnh núi võ học, mới là chuyện trong lòng ông ta quan tâm và xem trọng nhất.
Bây giờ ông ta tận mắt gặp một kiếm pháp tuyện thế võ nghệ cao cường, nhưng lại không thể biết nó là loại kiếm pháp gì. Đương nhiên ông ta sẽ thấy khó chịu như cổ bị mắc xương!
Như Ý thầm nghĩ trong lòng, nói: "Trác lão gia, chúng ta có thể tán gẫu một mình không?"
Trác lão gia gật gật đầu, phất tay nói: "Các ngươi đều đi xuống đi!"
"Phụ thân. . . . . ."
"Đi xuống!"
"Vâng!"
Trác Công Phú đỡ lấy Trác Công Quý bị thương, dẫn mấy đệ tử khác của Trác gia, cùng nhau rời khỏi đại sảnh.
"Trác lão gia, vãn bối tháo mặt nạ xuống, lão gia đừng để bị dọa sợ nhé."
Như Ý từ từ tháo mặt nạ của mình xuống, lộ ra một khuôn mặt vô cùng xinh đẹp.
Trác lão gia ngạc nhiên nói: "Cháu. . . . . . Cháu. . . . . . Như Ý! Sao lại là cháu?"
Như Ý ngọt ngào gọi một tiếng: "Gia gia! Thật sự xin lỗi, hôm nay ở Quỳnh Thiên lâu, tôn nữ không phải cố ý làm ngài bị thương đâu."
Trác lão gia khoát tay: "Lúc ấy cháu cũng đã hạ thủ lưu tình rồi, gia gia không trách cháu. Nhưng mà. . . . . . Vì sao võ công của cháu. . . . . ."
Như Ý mỉm cười nói: "Không phải gia gia rất muốn biết Như Ý luyện loại kiếm thuật gì sao?’
Trác lão gia nói: "Đúng! Đúng! Cả đời gia gia đắm chìm trong kiếm pháp, vốn tưởng rằng ngoài tuyệt kỹ võ công thì đã hiểu rõ kiếm thuật của các môn các phái trong thiên hạ rồi, không ngờ hôm nay. . . . . ."
"Gia gia, cái mà Như Ý luyện chính là tuyệt kỹ võ công!"
"A!!"
Trác lão gia hoảng sợ một lát.
Sau đó cười ha ha: "Ha ha! Khó trách! Khó trách! Lúc ở Quỳnh Thiên lâu lão phu đã cảm thấy kỳ lạ rồi, loại kỹ thuật thần kỳ một kiếm đâm ra hai chiêu này, năm đó ta cũng đã từng nghe phụ thân nói, đó là tuyệt kỹ nổi tiếng của Trác Thiên Hành! Như Ý, con thế nhưng có thể luyện thành tuyệt kỹ võ công? Nói như vậy, lúc trước thực sự do con trộm đi bí tịch của gia gia sao?"
Mấy tháng trước. . . . . .
Như Ý và Trác Lỗi dạy dỗ Đường Bắc Huy ở sòng bạc, sau đó bị gia pháp của Trác gia xử phạt.
Lúc ấy Trác lão gia từng bảo Như Ý thi triển võ công, Như Ý không muốn làm lộ thân phận đặc công của mình, cho nên thi triển một tuyệt kỹ tay không móc túi.
Trộm đi túi tiền của tam thúc, đợi mọi người rời đi, Trác lão gia lập tức phát hiện bí kiếp tuyệt kỹ võ công của mình ở trên bàn cũng bị trộm đi rồi.
Lúc ấy ông ta nghi ngờ là Như Ý, nhưng không có chứng cứ.
Hơn nữa tuyệt kỹ võ công đã trăm năm rồi chưa từng có người có thể phá giải, lúc ấy trong lòng Trác lão gia cũng ôm một chút hy vọng, hy vọng không có ai trong Trác gia có thể luyện thành tuyệt kỹ võ công.
Cho nên lúc đó ông ta không truy xét, cũng không để lộ ra.
Thật không ngờ, hôm nay thật sự lại xuất hiện một thiên tài có một không hai. Luyện thành tuyệt kỹ võ công có một không hai trên thiên hạ trong truyền thuyết!
"Thật ra Như Ý cũng chỉ vì nhất thời ham chơi mới trộm đi bí tịch của gia gia thôi, sau đó phát hiện chữ trong bí tịch lại là chữ viết lưu hành trong sơn thôn trước đây Như Ý từng ở một khoảng thời gian ngắn.
"Nhất thời tò mò, nên Như Ý bèn bắt đầu luyện kiếm theo chỉ dẫn bên trong bí tịch.
"Đúng lúc đình trúc còn rất vắng vẻ, bình thường không có ai đi đến.”
"Im lặng luyện kiếm mấy tháng, thế nhưng Như Ý lại luyện thành tuyệt kỹ võ công. Sau đó, đã trả bí tịch về cho gia gia."
Như Ý nói tám phần là sự thật, hai phần là bịa đặt, cẩn thận kể hết một lần.
"Đứa nhỏ, cánh tay của con chảy máu rồi."
Trác lão gia nắm cánh tay nhỏ bé của Như Ý, nhìn thấy cánh tay cô chảy ra một chút máu
"Không sao đâu, gia gia."
"Trác gia có người kế nghiệp rồi!"
Trác lão gia long đầy an ủi, bàn tay nhanh chóng giấu ở sau lưng, lòng bàn tay dính một giọt máu tươi của Như Ý. . . . . .
Trác Uyển tố cáo lúc Như Ý lấy máu giám định người thân đã gian dối, thật ra cô hoàn toàn không phải là dòng máu của Trác gia. Trác lão gia cũng không quá tin tưởng lời nói của Trác Uyển, nhưng mà nếu không tự kiểm chứng, trong lòng ông sẽ không yên.
Cuối cùng Như Ý có thật sự là con gái của Trác gia không.
Làm thêm một lần lấy máu giám định người thân lần nữa sẽ biết được sự thật thôi!
Nếu cô thật sự là con cháu của Trác gia, vậy đương nhiên là cực kỳ may mắn rồi. Trác gia sẽ lại có một thiên tài có một không hai!
Nhưng nếu cô không phải con cháu của Trác gia, như vậy. . . . . .
Tuyệt học《 tuyệt kỹ võ công 》của Trác gia, hoàn toàn không thể rơi vào tay người ngoài.
Từ đó Như Ý sẽ là kẻ thù mạnh nhất của cả Trác vương phủ, Trác vương phủ không tiếc hi sinh một người, để có thể bảo vệ tuyệt kỹ võ công.
Nếu chuyện lấy máu xác định người thân lần trước có tranh cãi.
Vậy lần này Trác lão gia muốn tự mình âm thầm lén lấy máu giám định người thân một lần nữa, dưới tình huống không có quấy rối và gian dối, để chắc chắn xem Như Ý có phải con gái của Trác gia hay không!
Như Ý nói: "Gia gia, Như Ý cũng không phải muốn giấu diếm, chỉ là không biết nên nói chuyện này ra thế nào! Từ sau khi Tứ ca bị đuổi khỏi Trác vương phủ, Như Ý càng không dám làm chuyện gì vượt quá giới hạn.”
"Nha đầu ngốc, con chính là vinh dự của Trác gia chúng ta!"
Sau khi Trác lão gia nghe xong thì phóng khoáng cười lên sang sảng: "Ha ha! Ha ha ha! Cuối cùng Trác gia chúng ta cũng xuất hiện một thiên tài có một không hai rồi!"
"Gia gia không tức giận thì được rồi. Hy vọng gia gia có thể giữ bí mật thân phận của Như Ý. Như Ý vì kiểm chứng võ công, lấy thân phận Hắc Tường Vi hành hiệp trong giang hồ, trừng trị kẻ ác, như vậy sẽ đỡ gây phiền phức cho Trác Vương phủ. Như Ý không nên ở lâu, nếu gia gia có việc muốn tìm Như Ý, phái người gửi một lời nhắn đến khách điếm Bách Hợp là được."
"Như Ý, một mình con ở bên ngoài phải cẩn thận một chút."
"Vâng."
"Nếu không có chuyện gì thì trở lại phủ ở, gia gia vẫn luôn giữ lại đình trúc cho con."
"Cám ơn gia gia."
Như Ý lại đeo mặt nạ lên, bay ra ngoài từ trên nóc nhà, lần nữa biến mất trong trời đêm mênh mông. . . . . .
Trác lão gia dùng nội lực hóa thành hơi nóng nâng giọt máu trong lòng bàn tay lên, sợ giọt máu bị đông lại.
Như Ý vừa đi, ông ta đã vội vàng bước ra đại sảnh, mới ra cửa đã nhìn thấy Trác Công Quý vẻ mặt tái nhợt vì bị nội thương nghiêm trọng.
"Công Quý."
"Phụ thân có gì dặn dò?"
"Thương thế của con. . . . . . Ừm, này. . . . . . không sao chứ?" Tay còn lại của Trác lão gia vỗ thật mạnh lên lưng Trác Công Quý.
"Khụ!"
Trác Công Quý đột nhiên phun ra một ngụm máu.
"Có rồi! Có rồi!"
Trác lão gia mừng rỡ, vội vàng vươn tay kia ra, đón lấy giọt máu của Trác Công Quý, sau đó thần bí chạy vội đi.
"Phụ thân làm sao vậy?" Trác Công Quý vẻ mặt khó hiểu.
"Có lẽ phụ thân thấy đệ bị thương, cố ý vỗ tan máu bầm của đệ đấy. Nhị đệ, phụ thân thật tốt với đệ mà." Trác Công Phú vẻ mặt ghen tị nói.
Trác Uyển đi ra từ sau viện, đã thấy Trác lão gia chạy như bay đến, sợ hãi nói: "Gia gia, ngài sao vậy?"
Trác lão gia vừa thấy là Trác Uyển thì nói: "Lục cô nương! Con tới rất đúng lúc, đi theo ta!"
"Gia gia, đi đâu ạ?"
"Đừng dài dòng, đi theo là được rồi!"
"Vâng."
Trác lão gia rất kỳ lạ nâng ngang hai tay, chạy nhanh như bay, ở trên đường, người người trên dưới Trác vương phủ nhìn thấy hôm nay Trác lão gia kỳ lạ như thế thì đều giật mình.
Trác Uyển càng thêm tò mò đi theo phía sau Trác lão gia.
Chỉ chốc lát, hai người đã đi tới phòng bếp.
Trác lão gia quát: "Nhanh! Bưng một chén nước trong đến đây!"
"Gia gia, ngài muốn làm gì? Ôi, sao trên tay ngài lại có máu?"
"Không phải cháu vẫn muốn biết cuối cùng Như Ý có phải muội muội ruột của cháu hay không sao?"
"Đúng vậy!"
"Vậy cháu nhanh đi lấy một chén nước tới đây, nhanh lên!"
"Gia gia, ý của ngài là . . . . . Máu này, là của Như Ý và phụ thân sao?"
"Dài dòng cái gì, còn không mau đi đi?"
"Vâng! Vâng!"
Trác Uyển vừa nghe thấy Trác lão gia đích thân làm lấy máu giám định người thân một lần nữa thì trong lòng mừng như điên, cũng căng thẳng kích động theo.
"Cuối cùng, lần này cũng có thể chứng minh tiện nhân Như Ý kia là con hoang rồi!"
"Hừ!"
"Con hoang mà cũng muốn biến thành phượng hoàng sao?"
"Con hoang chính là con hoang! Giả cũng không thật được, giả cũng không thật được!"
Trong lòng Trác Uyển độc ác tính toán, sau khi vạch trần thân phận của Như Ý, phải sỉ nhục cô như thế nào. . . . . .
Trác lão gia tức giận nói: "Nhanh lên! Lề mề cái gì!"
"Vâng, gia gia!"
Trác Uyển tay chân nhanh nhẹn vội vàng tìm một cái bát sứ trắng sạch sẽ, sau đó mục một gáo nước trong vào.
"Tránh ra!"
Trác lão gia vội vàng để hai giọt máu đã bị nội lực biết thành hơi nóng trong lòng bàn tay vào trong bát.
"Tí tách!"
"Tí tách!"
Hai tiếng vang rất nhỏ vang lên, giọt máu gần như rơi vào trong nước cùng một lúc.
"Hừ! Lần này để ta coi ngươi trốn ở đâu!"
"Gian dối một lần còn tránh được, tuy rằng ta không biết ngươi gian dối thế nào, nhưng là có thể chắc chắn, ngươi tuyệt đối chính là con hoang của Trác gia!"
"Đứa con hoang như ngươi, lần này không có chỗ che thân rồi đúng không!"
Trác Uyển thầm suy nghĩ trong lòng.
Trong lòng cô ta không nhịn được hả hê.
Lần này, Trác lão gia đích thân lấy máu giám định người thân, chắc chắm không thể sai! Chắc chắn không ai có thể động tay động chân vào.
"Ha ha, chờ xem kịch vui đi!"
Khóe miệng Trác Uyển bắt đầu nở một nụ cười tà ma. . . . . .
"Đừng ầm ĩ đừng ầm ĩ!"
Trác lão gia cũng rất căng thẳng.
Thật ra trong lòng ông ta không muốn nghi ngờ dòng máu của Như Ý, nhưng dòng máu là một chuyện cực kỳ quan trọng với Trác vương phủ.
Nếu Như Ý thật sự không có dòng máu Trác gia. . . . . .
Cho dù chỉ có một phần vạn khả năng, cũng nhất định phải làm mọi chuyện rõ ràng.
Nếu Như Ý thật sự không có dòng máu của Trác gia, vậy cô sẽ không có tư cách có được tuyệt kỹ võ công.
Sau vài giây, sự thật sẽ xuất hiện trong mặt nước. . . . . .
Một giây!
Hai giây!
Ba giây!
Bốn giây!
Thời gian tích tắc trôi qua, lại giống như rất chậm rãi.
Trong nước trong, hai giọt máu tươi hoàn toàn không di chuyển.
Trác Uyển la hoảng lên.
"Gia gia! Gia gia! Hai giọt máu không có hòa hợp! Tiện nhân Như Ý kia không phải máu mủ của Trác gia chúng ta!"
"Nàng ta là con hoang!"
"Nàng ta chính là con hoang!"
Trác lão gia cũng nhíu chặt mày
"Như Ý, thật sự là con hoang sao?"
Đột nhiên, hai giọt máu tươi ở trong chén nước giống như có lực kéo nào đó, thế nhưng lại thu hút nhau, cuối cùng hòa lại làm một. . . . . .
Trác Uyển trợn mắt há mồm: "Làm sao có thể? Không thể nào! Tuyệt đối không thể nào!"
Cuối cùng trên khuôn mặt già nua của Trác lão gia cũng nở một nụ cười sáng lạn như trẻ con.
"Như Ý là máu mủ của Trác gia."
"Con bé thật sự là máu mủ của Trác gia!"
"Có thể nhìn hiểu chữ viết kỳ lạ, còn luyện thành tuyệt kỹ võ công lợi hại nhất của Trác gia. . . . . ."
"Đây chắc chắn là tổ tiên phù hộ!"
"Trác gia có người kế nghiệp rồi!"
Cuối cùng Trác lão gia cũng buông lỏng, trong lòng vừa kích động vừa mừng như điên.
"Lục cô nương, đều do cháu khiến ta xuất hiện nghi ngờ với Như Ý, như thế thật sự không tốt. Sau này cháu cũng không được nói như vậy nữa! Bây giờ sự thật đã được chứng minh rồi, Như Ý chính là máu mủ của Trác gia chúng ta! Con bé là danh xứng với thực, thật sự là Cửu tiểu thư của Trác gia!"
"Ha ha ha!"
Nghĩ đến Như Ý thật sự là máu mủ của Trác gia.
Nghĩ đến Như Ý lại là Hắc Tường Vi.
Nghĩ đến Như Ý lại có thể luyện thành tuyệt học của Trác gia.
Trác lão gia nhịn không được cười ha ha.
Trác Uyển nghẹn họng trân trối lắc đầu, mạnh mẽ lắc đầu!
Không!
Không thể nào!
Tuyệt đối không thể nào!
Trác Uyển có chết cũng không chịu tin đây là sự thật.
Ngày đó khi lấy máu giám định người thân ở từ đường, rõ ràng Như Ý đã chính miệng thừa nhận với cô ! Cô đã chính miệng thừa nhận mà! Thừa nhận cô ta gian dối!
Trác Uyển vẫn cảm thấy Như Ý chính là giả mạo, nhưng mà cô ta không thể tìm ra bằng chứng chính xác là Như Ý gian dối, nếu như có chứng cứ, cô ta chắc chắn có thể vạch trần lời nói dối của Như Ý, đuổi cô ra khỏi Trác vương phủ!
Hai giọt máu tươi trong chén sứ trắng đã hoàn toàn hòa với nhau, cuối cùng hoàn toàn hòa vào trong nước. . . . . .
"Ha ha! Lão phu rất vui vẻ!"
Trác lão gia cười to bước ra khỏi phòng bếp. Còn Trác Uyển lại ngây ngốc ngẩn người trước chén máu loãng đã tan ra. . . . . .
Như Ý thật sự là máu mủ của Trác gia?
Nếu Như Ý biết chuyện này, sẽ nghĩ như thế nào.
Cô là người xuyên không, hoàn toàn không giống người của thế giới này, sao có thể là máu mủ của Trác gia được chứ.
Vậy cuối cùng cô là ai?
Là tiểu thư Trác Linh của Trác gia?
Hay là Như Ý, cô gái đặc công thiên tài mang tên Hắc Tường Vi?
Như Ý trở lại nhà trọ, thay quần áo xong, nhìn thấy Tiểu Bạch vẫn còn ngáy ngủ ở trên giường.
"Thằng nhóc thối, tửu lượng kém mà cứ thích uống rượu."
Như Ý cười mắng một câu.
"Thùng thùng thùng!"
Đột nhiên, bên ngoài vang lên tiếng đập cửa, dồn dập mà liên tục.
"Ai?"
Như Ý cảnh giác hỏi.
"Như Ý, là tam thúc."
Là giọng nói say bí tỉ của Trác Lão Tam, rõ ràng vẫn còn trong trạng thái đầu óc bị cồn điều khiển.
"Tam thúc, đã khuya rồi, có chuyện gì sao?"
"Như Ý, cháu mới vừa đi đâu? Ta đã đến tìm cháu mấy lần rồi cũng không có người mở cửa.”
"Khi nãy. . . . . . ta có uống rượu, ngủ quên một lát, có lẽ tam thúc gõ cửa ta không nghe thấy. Đã trễ thế này rồi, tam thúc tìm ta có chuyện gì sao?"
"Như Ý, cháu mở cửa trước đi."
"Vâng. Tam thúc chờ một lát, ta thay quần áo đã."
Quần áo của Như Ý quá sạch sẽ, không giống như vừa chui ra từ trong ổ chăn, cô làm lộn xộn tóc và quần áo của mình, sau đó mới mở cửa ra.
"Tam thúc, vào đi."
Nam tử xa lạ không được vào phòng nữ tử lúc nửa đêm, nhưng Trác Lão Tam là tam thúc của Như Ý, hơn nữa còn uống rượu, cho nên cũng không cần kiêng dè gì.
"Như Ý, tam thúc nghĩ đến một chuyện to gan mà chơi rất vui, cháu có hứng thú không?”
"Tam thúc, thúc uống say."
"Ta không uống rượu! Ta rất tỉnh táo đấy!"
"Được rồi, tam thúc, thúc nghĩ đến chuyện gì to gan mà còn vui?"
"Trộm hộp thần!"
"Hộp thần?"
"Đúng."
"Hộp thần là cái gì?"
Như Ý rất tò mò, trước giờ cô chưa từng nghe tới hộp thần gì đó, đây là lần đầu tiên nghe nói.
"Cháu chưa từng nghe nói tới hộp thần sao?"
"Không." Như Ý còn rất nghiêm túc lắc đầu
Không biết vì sao, hình như khi nhắc tới hộp thần, trong lòng của cô lại có một cảm giác đặc biệt và kỳ diệu, thật giống như. . . . . . thật giống như. . . . . . rõ ràng cô rất hiểu rõ nó.
Trác Công Vinh nghi ngờ nói: "Không! Cháu không thể chưa từng nghe tới hộp thần được, mọi người đều biết tới hộp thần!"
Như Ý nói: "Tam thúc! Thúc quên rồi sau? Lúc ta còn nhỏ đã bị người ta bắt đi, sau đó vẫn luôn ở trong một bộ lạc lạc hậu ở vùng núi xa xôi, gần đây mới đến Kinh thành thôi."
Trác Công Vinh uống rượu. Như Ý đành phải nhắc nhở ông ta lần nữa.
"Thì ra là như vậy, ta nhớ rồi."
"Cháu là Như Ý."
"Cháu không phải Trác Uyển."
"Cháu là tiểu cửu Như Ý, Như Ý. . . . . ."
"Ha ha!"
Rõ ràng Trác Công Vinh đã rất say, nói chuyện cũng gần như có chút lộn xộn.
Như Ý nói: "Tam thúc, thúc thật sự đã say rồi. Đi ngủ đi."
Trác Công Vinh lắc đầu, nói: "Không! Ta không có say! Ta nói cho cháu biết, ta còn muốn đi trộm hộp thần nữa! Thằng nhóc Hoàng đế kia ném hộp thần thành sính lễ đưa cho Trác gia, hắn. . . . . .rõ ràng hắn đang uy hiếp, hắn thật sự không để Trác gia chúng ta vào mắt mà!"
Như Ý nói: "Hộp thần làm sính lễ? Có ý gì?"
Trác Công Vinh nói: "Hoàng đế nói ba tháng sau muốn cưới cháu vào cung, lập cháu làm Hoàng hậu! Hộp thần đã xem như sính lễ để trong Trác vương phủ của chúng ta, mãi đến ngày cháu vào cung thì đón hộp thần trở về một lượt luôn. Hừ! Hắn để lại hộp thần, đến lúc đó nếu chúng ta không giao người ra, hay là muốn hủy hôn, hắn còn có lý do để trị tội!"
Như Ý nói: "Thì ra là thế, không trách được mọi người lại căng hẳng vì hôn sự này như thế. Nhưng có một vấn đề Như Ý rất tò mò, vì sao cứ muốn lập ta làm Hoàng hậu chứ?”
Trong lòng cô vẫn có chút tò mò.
Hoàng đế?
Nhân vật như Hoàng đế, có lẽ sẽ có mấy nghìn phụ nữ đúng không!
Tuy rằng cô chưa từng gặp Hoàng đế, nhưng cũng biết về Hoàng đế cổ đại đều là tam cung lục viện bảy mươi hai phi tần.
Hậu cung của Hoàng đế nhiều phụ nữ như vậy, không biết có bao nhiêu phụ nữ tranh thủ tình cảm ghen tuông với nhau, cũng đều là vì muốn làm Hoàng hậu đấy.
Vì sao Hoàng đế này, giống như có chút ép bức, bắt buộc Như Ý phải vào cung làm Hoàng hậu vậy?
Bình luận facebook