• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

New Báo Thù Của Rể Phế Vật (1 Viewer)

  • Chương 21-25

Chương 21 Tứ đại mỹ tặc

“Đương nhiên chúng ta sẽ làm anh em cả đời rồi. Nhưng cậu phế anh Cường kia, tứ đại tặc sẽ không bỏ qua cho cậu. Cậu mau chạy đi, tôi thì trốn không thoát rồi…” Lý Thiết Trụ thở dài.

“Cậu nói cho tôi nghe xem, tứ đại tặc này là cái gì?” Lâm Hiên hỏi.

"Tứ đại tặc tổng cộng bốn người, đang là vương của thế lực ngầm Giang Đô hiện giờ..."

“Xã hội đen?”

“Không. Mặc dù là thế lực ngầm, nhưng bọn họ hoàn toàn khác với xã hội đen mà cậu tưởng tượng. Thậm chí còn có đội ngũ luật sư riêng. Có thể nói là hai bên hắc, bạch bọn chúng đều ăn hết.”

“Anh Cường đó chính là thuộc hạ phụ trách bên hắc đạo, chuyên môn cho vay nặng lãi. Tôi vay họ mấy chục ngàn đồng, bọn họ lại yêu cầu tôi trả lại hơn một triệu.”

“Quan trọng nhất là đám bọn họ không chỉ có đông người mà còn đều là cao thủ. Đặc biệt là tứ đại tặc, càng mạnh đến kỳ lạ. Ở Giang Đô, không có mấy người dám trêu chọc họ.” Lý Thiết Trụ giải thích.

Khi Lý Thiết Trụ nói chuyện, còn có vài phần khao khát.

Dù sao, ít nhất là một nửa số đàn ông ở Giang Đô đều mơ ước trở thành thủ hạ của tứ đại tặc.

Không vì cái gì khác, chỉ vì tứ đại tặc này đều là nữ, hơn nữa mỗi người nhan sắc tuyệt đỉnh.

Lão đại của các nàng, lại là một tuyệt sắc mỹ nữ khuynh quốc khuynh thành. Đàn ông dù cứng rắn đến đâu khi gặp cô cũng phải mềm lòng.

"Lâm Hiên, ngươi bây giờ biết các nàng lợi hại rồi?" Lý Thiết Trụ nuốt nước miếng nói.

“Biết rồi. Nhưng tôi không chạy.”

“Làm sao lại không nghe lời anh em vậy hả?” Lý Thiết Trụ có chút sốt ruột.

"Mập mạp, trước tiên để tôi xem chân của cậu.” Lâm Hiên muốn chữa thương cho Lý Thiết Trụ.

"Không cần, cái chân này của tôi, xem như hoàn toàn vô dụng rồi." Lý Thiết Trụ lắc đầu.

Chân của hắn thật ra có thể chữa khỏi, nhưng vì không có tiền, chậm trễ trị liệu, cuối cùng mới thành què.

Bây giờ, cho dù đưa đến bệnh viện tốt nhất cũng không có cách nào hồi phục.

Lâm Hiên không để ý tới lời Lý Thiết Trụ, trực tiếp lấy ra Cửu Chuyển Kim Châm.

"Lâm Hiên, cậu biết về y thuật?" Lý Thiết Trụ có chút tò mò.

“Tôi biết không ít, về sau sẽ nói cho cậu.”

Lâm Hiên cũng không giải thích nhiều, có một số việc, cho dù hắn nói ra, Lý Thiết Trụ cũng sẽ không tin.

Tứ đại tặc kia có tài giỏi đến đâu, cũng không thể so được với ba ngàn mỹ nữ thiên thần dưới quyền của Yesa.

Dưới tác dụng của Cửu Chuyển Kim Châm cùng với nội lực Lâm Hiên, không chỉ cái chân què của Lý Thiết Trụ, mà những vết thương tiềm ẩn khác cũng được Lâm Hiên chữa lành.

“Thật sự trị được?”

Lý Thiết Trụ không thể tin, Lâm Hiên thật sự chữa khỏi cho hắn.

"Lâm Hiên, chúng ta mau chạy đi."

Nhưng ngay sau đó, hắn cũng không kịp mừng rỡ, đã kéo Lâm Hiên muốn bỏ chạy. Lý Thiết Trụ vẫn lo lắng sự trả thù của tứ đại tặc.

Lâm Hiên thở dài, xem ra nếu anh không để lộ thực lực, Lý Thiết Trụ sẽ không yên tâm nổi.

Vì vậy Lâm Hiên liền đi đến cửa chống trộm, đóng nó lại.

Tiếp theo, vỗ nhẹ một cái.

Có một âm thanh bị bóp nghẹt. Cánh cửa chống trộm sập xuống đất.

“Mẹ nó!”

Lý Thiết Trụ bị cảnh này dọa cho ngây người.

“Trời ơi, cửa của tôi!” Lý Thiết Trụ kêu lên một tiếng đau đớn, lật đật chạy đến nhìn cánh cửa.

“Hiện tại cậu có thể tin tưởng tôi chưa? Tứ đại tặc gì đó tốt nhất đừng đến quấy rầy. Nếu dám đến, tôi nhất định bắt các nàng làm vợ của cậu." Lâm Hiên cười nói.

Để cho tứ đại tặc làm vợ?

Lý Thiết Trụ nhịn không được nuốt nước bọt.

Tứ đại tặc này, hắn cũng chỉ được nhìn từ xa. Không bao giờ dám đến gần mười mét.

Tuy nhiên, khuôn mặt đó, dáng người đó, khí chất đó. Thực sự làm cho trái tim của người khác ngứa ngáy.

Nếu có thể làm làm vợ hắn, chẳng phải là hắn sướng đến chết sao?

Trong mắt Lý Thiết Trụ lập tức hiện lên những hình ảnh tưởng tượng.

“Được, Lâm Hiên, anh trai liền tin cậu một lần. Cùng lắm thì, chúng ta cùng nhau bị tứ đại tặc làm thịt. Ha ha.” Lý Thiết Trụ sảng khoái nói.

Tính cách của hắn vốn là không sợ trời, không sợ đất như vậy.

Lúc trước để cho Lâm Hiên trốn đi, chỉ là không muốn Lâm Hiên bị thương tổn mà thôi.

“Yên tâm, các nàng không thể làm thịt chúng ta, mà là chúng ta sẽ ‘làm thịt’ bọn họ.”

Lâm Hiên mang theo Lý Thiết Trụ rời khỏi phòng cho thuê, định đưa Lý Thiết Trụ đến tứ hợp viện của mình.



Bệnh viện Giang Đô.

Thẩm Ngạo Tuyết nằm trong ICU.

Không có thận, thân thể vốn đã yếu ớt, sau khi bị Lâm Hiên chặt đứt một cánh tay, cô ta càng thêm suy yếu hơn.

Thẩm Vạn Quốc do dự một lúc lâu, cuối cùng lấy điện thoại di động ra, bấm một dãy số.

Số điện thoại này, ông bình thường đều không dám gọi.

Lần đầu tiên gọi số này, gia sản Thẩm gia, từ một trăm triệu, tăng lên một trăm tỷ.

Đây là lần thứ hai!

Lâm Hiên đã trở thành một võ giả cực kỳ cường đại.

Ngay cả cường giả Nguyệt cấp như Cao Viễn Sơn cũng bị giết chết trong nháy mắt.

Đây đã không còn là chuyện mà Thẩm gia cùng Từ gia có thể giải quyết được.

Chỉ có người cầm đi thận của Lâm Hiên kia, mới có thể giải quyết.

“Là Hắc lão tiên sinh đúng không?”

Sau khi gọi điện thoại, Thẩm Vạn Quốc cung kính hỏi.

"Ngươi là?"

Đầu dây bên kia truyền đến một thanh âm có chút già nua, đối phương cũng đã không nhớ rõ Thầm Vạn Quốc là ai.

“Tôi là Thẩm Vạn Quốc. Năm đó ngài đã hứa thay Thẩm gia chúng tôi làm hai chuyện. Hiện tại, tôi muốn nhờ ngài ra tay!”

"Được, ta sẽ phái người tới." Ông lão nói xong liền cúp điện thoại.

Sau khi cúp máy, ông ta liền nói với người thanh niên đang thở hồng hộc trước mặt:

"Tiểu Vũ, Thẩm gia gặp chuyện phiền toái, ngươi đi giải quyết đi."

“Vâng, thưa sư phụ!”

Thanh niên mở mắt ra, trong mắt hiện lên một tia tinh quang, tuy rằng mới hai mươi tuổi, nhưng khí tức rất mạnh.

Một võ giả Nhật cấp trở lên! Chính là cao thủ trong cao thủ!

Sau khi người thanh niên rời đi, một cô gái trẻ chạy lại vào.

“Ông nội Hắc đến rồi ạ? Ông có ở đó không?” Cô gái vừa chạy vừa hô.

"Diệu Diệu, ông nội Hắc ở đây."

Nhìn thấy cô bé, ông lão mặc áo bào đen trên mặt lộ ra vẻ yêu chiều.

“Ông nội Hắc, ông tìm cháu có chuyện gì sao?” Thanh âm của cô gái mềm mại như chuông bạc.

Cô gái này rất xinh đẹp, da trắng, thân hình mảnh mai, đôi chân thon dài. Mặc quần áo giản dị cùng quần jean bó sát, thoạt nhìn, tràn ngập cám dỗ.

"Không có gì, chỉ là đã lâu không gặp, muốn gặp cháu." Lão giả áo đen cười nói.

Đúng lúc này, cô gái đột nhiên mềm nhũn, suýt ngã xuống đất. May là được lão giả áo đen đỡ lấy.

“Diệu Diệu, cháu không sao chứ?” Lão giả lo lắng hỏi.

“Ông nội Hắc, cháu không sao, chỉ là hơi mệt xíu, đi nghỉ ngơi một chút là tốt thôi. Diệu Diệu sẽ không quấy rầy ông nữa, cháu về nghỉ đây.”

“Ừ.” Lão giả áo đen gật gật đầu.

Sau khi cô gái rời đi, một ông già vạm vỡ từ nội đường đi ra.

Hắn nhìn về phía lão giả áo đen, cau mày hỏi:

"Tình huống Diệu Diệu thế nào?"

Lão giả áo đen mày nhíu càng chặt, đáp:

"Không lạc quan lắm, nhiều nhất là nửa năm nữa, quả thận kia sẽ bị hoại tử..."

Lão giả vạm vỡ suy nghĩ một chút, sau đó chậm rãi nói: "Ta nhớ cô gái kia của Thẩm gia cũng có một quả thận..."
Chương 22 Tạm biệt Lily

“Ba năm nay, ngày nào tôi cũng mơ ước được rời khỏi nơi này, bây giờ thật sự phải rời đi, tự nhiên lại có chút không nỡ.”

Lúc rời đi, Lý Thiết Trụ đứng ở cửa phòng cho thuê, cảm thấy hơi luyến tiếc.

Lâm Hiên nhìn cửa sổ phòng bên cạnh bị khe kín, đó là phòng của ‘gái già’ Lily. Cười nói:

“Cậu chắc là không nỡ rời xa chị Lily nha.”

“Gì, làm gì có!” Lý Thiết Trụ mặt đỏ lên.

“Vậy cho cậu năm phút chắc đủ tạm biệt rồi?” Lâm Hiên xem như đã hiểu ý.

“Mẹ kiếp, Lâm Hiên, đừng quá xem thường tôi. Tôi ít nhất cũng phải nửa tiếng.”

Lý Thiết Trụ nói xong móc hai cái túi trống rỗng, cuối cùng vẫn lắc đầu nói:

“Thôi quên đi. Cũng không phải thân thiết gì, cần gì tạm biệt.”

Đối với Lily, Lý Thiết Trụ vẫn có chút tình cảm.

Dù sao, hắn cùng ‘gái già’ Lily này, đều không được chào đón trong mắt người khác.

Thậm chí còn mắng bọn hắn, một gái làng chơi hết thời, một tên ăn mày. Quả thật xứng đôi!

Lâm Hiên tự nhiên biết Lý Thiết Trụ không phải là không muốn đi nói lời tạm biệt, mà là vì trong túi không có tiền để chơi.

Vì vậy anh lập tức đi tới gõ cửa nhà ‘gái già’ Lily.

"Ai đó?" Một giọng nói khá dễ nghe vang lên.

Lily đi ra mở cửa, vừa nhìn thấy Lâm Hiên cùng Lý Thiết Trụ, lập tức nổi giận.

"Lý Thiết Trụ, ngươi muốn chết sao? Không biết lão nương buổi tối đi làm muộn, ban ngày phải ngủ hả? Gõ cái gì mà gõ?” Lily nóng nảy mắng.

"Cái kia… Lily, tôi phải đi." Lý Thiết Trụ nhỏ giọng nói.

“Đi thì đi đi. Đừng quấy rầy lão nương!” Lily nói xong liền đóng rầm cửa lại.

Nhìn thấy một màn này, Lý Thiết Trụ có chút mất mát.

Hai người cũng đã là hàng xóm của nhau trong hai năm. Lúc cùng cực nhất, đã từng ôm nhau sưởi ấm, giúp nhau lấp liếm vết thương.

Xem ra, người xưa nói không sai, con hát vô tình, con điếm vô nghĩa.

Có lẽ, trong mắt Lily, Lý Thiết Trụ cũng chỉ là một vị khách qua đường. Hơn nữa, còn là loại không trả tiền.

"Đi thôi, Lâm Hiên."

Đứng ở cửa Lily hồi lâu, Lý Thiết Trụ cuối cùng lắc đầu, vẻ mặt mất mát xoay người.

Đúng lúc này, cửa phòng Lily đột nhiên mở ra. Đầu cô ta thò ra ngoài.

Lúc này Lily đã trang điểm xong, tuy chỉ là trang điểm đơn giản nhưng nhìn đẹp hơn rất nhiều.

"Lý Thiết Trụ." Lily hét lên.

"Lily, có chuyện gì?" Lý Thiết Trụ quay đầu lại, có chút bối rối.

"Vào đi." Lily nói với hắn.

Lý Thiết Trụ như hiểu được cái gì, nhưng cuối cùng lắc đầu nói: "Tôi không có tiền..."

"Lần này không cần tiền của ngươi!"

Nghe Lily nói xong, trên mặt Lý Thiết Trụ hiện lên vẻ mặt mừng như điên.

"Lâm Hiên, chờ tôi nửa tiếng!”

Sau đó hắn ta hưng phấn lao về phía Lily.

Nhìn thấy cảnh này, Lâm Hiên cũng là có chút cảm khái.

Hắn nghĩ đến Thẩm Ngạo Tuyết. Người phụ nữ đó trông rất tôn nghiêm, có gương mặt hồng nhan họa thủy.

Thế nhưng tâm địa ác độc, lạnh lùng vô tình đến vậy. Ngay cả chồng mình cũng có thể tàn nhẫn giết chết.

Mà ‘gái già’ Lily này, chỉ là một gái làng chơi hết thời.

Nhưng so với với Thẩm Ngạo Tuyết lại có tình có nghĩa hơn nhiều.

Có lẽ, khi còn trẻ, cô ấy cũng đã có một khoảng thời gian mỹ mãn.

Lý Thiết Trụ tuy rằng khoe khoang để Lâm Hiên chờ hắn nửa tiếng. Nhưng Lâm Hiên nghĩ hắn ta… tối đa được năm phút là cùng.

Khả năng của hắn đã giảm đi rất nhiều kể từ khi bị thương.

Tuy nhiên Lâm Hiên lại bỏ sót một điều. Các vết thương trên cơ thể Lý Thiết Trụ đã được anh chữa khỏi.

Vì vậy thời gian đương nhiên sẽ thay đổi, trực tiếp văng vọt nha.

Một giờ sau.

"Sao hôm nay ngươi lại lợi hại vậy?" Lily thở hổn hển hỏi.

"Tôi có lúc nào không lợi hại?" Lý Thiết Trụ tự kiêu nói.

“Bớt khoác lát đi. Ta còn không hiểu ngươi? Mà ta phát hiện, chân ngươi cũng hết què rồi à?” Lily tò mò hỏi.

“Đều là nhờ anh em tốt Lâm Hiên của tôi.” Lý Thiết Trụ cười ngốc nghếch nói.

"Còn trở về không?" Lily lại hỏi.

"Chắc là… không."

Lily từ trong chăn bò ra, lộ ra tấm lưng khá mịn màng, dáng người cũng không tệ lắm. Có thể nhìn ra được, Lily nếu còn trẻ, chắc chắn cũng được gọi là mỹ nữ.

Cô lấy ra một cái hộp sắt từ dưới gầm giường ra, mở hộp sắt ra, đem tiền lấy của Lý Thiết Trụ trả lại cho hắn.

“Cái này sao được. Hôm nay cô còn không thu tiền tôi.” Lý Thiết Trụ không thể không biết xấu hổ mà nhận tiền.

“Cầm đi. Người anh em kia của ngươi, vừa nhìn đã biết không phải là người tầm thường. Ngươi đi theo hắn lăn lộn khẳng định có thể có tiền đồ.”

“Coi như đây là ta đầu tư, sau này nếu phát đạt, đừng quên Lily này là được.” Lily hôn Lý Thiết Trụ một cái thật sâu rồi nói.

Nhìn ánh mắt ngập tràn tình cảm của Lily, Lý Thiết Trụ xúc động, nói:

"Nếu không, Lily, cô đi cùng tôi đi. Sau này tôi nuôi cô. Hiện tại sức khỏe tôi đã tốt lại rồi có thể làm việc.”

“Ta đi với ngươi làm gì? Ngươi còn chưa có đủ tư cách đó đâu!” Lily mím môi cười nhẹ, nhưng trong mắt lại có nước mắt.

“Lily…”

“Cút đi!”

Lý Thiết Trụ còn muốn nói gì đó, lại bị Lily đạp xuống giường.

Lý Thiết Trụ không còn cách nào khác, đành phải yên lặng mặc quần áo rời đi.

"Ta là Nghiêm Lỵ."

Lúc Lý Thiết Trụ đóng cửa, giọng nói của Lily lại vang lên. Đây là lần đầu tiên Lý Thiết Trụ biết tên thật của Lily.

"Nghiêm Lỵ, chờ tôi làm ăn phát đạt, thành danh rồi nhất định sẽ quay về đón cô.” Lý Thiết Trụ âm thầm thề trong lòng.

Lâm Hiên cùng Lý Thiết Trụ cùng nhau rời khỏi khu chung cư cũ nát.

"Nếu luyến tiếc vậy, thì liền cưới cô ta đi.” Lâm Hiên thấy Lý Thiết Trụ vẻ mặt mất mát, trêu ghẹo nói.

"Không có khả năng." Lý Thiết Trụ lại lắc đầu.

“Sao vậy? Chê cô ta à? Có người thân thể sạch sẽ, nhưng tâm rất bẩn. Có người tuy rằng thân thể bẩn, nhưng tâm tính lại rất trong sạch đó." Lâm Hiên nói.

“Lâm Hiên, không phải ta ghét bỏ vì cô ấy là gái ngành. Chủ yếu là do tuổi tác của chúng tôi quá chênh lệch. Tuổi của cô ấy… có thể xứng làm dì của tôi.” Lý Thiết Trụ xoa xoa đầu.

“Thật ra tuổi của Lily cũng không lớn dữ vậy đâu. Có thể là đã sinh bệnh gì, mới dẫn đến lão hóa quá nhanh." Lâm Hiên nói.

"Thật hả?" Lý Thiết Trụ nghe vậy mừng rỡ.

Lâm Hiên: "Hiện tại cậu còn có thời gian trở về đón người đó."

Lý Thiết Trụ có chút động tâm, nhưng cuối cùng vẫn buông tha.

Dù sao, chính hắn cũng chưa có ổn định gì.

Hơn nữa Lâm Hiên thủ tiêu thuộc hạ của tứ đại tặc, hắn còn không biết mình có thể sống sót qua cửa ải này hay không.

“Chờ ta thành danh rồi hẳn nói tới đi.” Lý Thiết Trụ thở dài nói.

Lâm Hiên cũng không nói thêm gì nữa.

Chuyện tình cảm cũng không phải thứ người khác có thể can thiệp được.

Có lẽ, Lý Thiết Trụ cũng không phải thích Nghiêm Lỵ, chỉ là bởi vì đã từng lăn lộn lúc nghèo túng, có chút dựa dẫm vào nhau.

Nếu lý Thiết Trụ sau này phát đạt, còn có thể nhớ tới Nghiêm Lỵ, điều đó mới có thể chứng tỏ Lý Thiết Trụ thật sự thích Nghiêm Lỵ.

Lúc ấy anh sẽ chữa khỏi bệnh cho Nghiêm Lỵ, cho cô ấy lấy lại vẻ ngoài trẻ trung của mình.

Sau khi ra khỏi tiểu khu, Lâm Hiên từ xa đã nhìn thấy được Hồng Diệp đang đứng chờ.

“Lâm Hiên, chạy mau. Chậm thì sẽ không kịp mất!”

Đúng lúc này Lý Thiết Trụ đột nhiên kéo hắn tay Lân Hiên rồi chạy như điên.
Chương 23 Nhất định là trai bao

Lâm Hiên vẻ mặt mờ mịt, không biết đã xảy ra chuyện gì.

"Cậu có biết tôi vừa thấy ai không? Tôi vừa nhìn thấy La Sát đó. Nếu bị cô ta bắt được, chúng ta sẽ chết chắc!” Lý Thiết Trụ vừa chạy vừa nói.

“Thấy ma?”

“Không phải. Là La sát, một trong tứ đại tặc. Tứ đại tặc có các danh hiệu là La Sát, Tu La, Góa Phụ, và Yêu Nữ.”

“Không ngờ cô ta lại tới nhanh như vậy, nhất định là biết được cậu phế anh Cường rồi.” Lý Thiết Trụ sợ hãi nói.

Nói xong, hắn còn không quên quay đầu nhìn. Lại nhìn thấy một bóng người đỏ như lửa đuổi theo.

Lập tức sợ tới mức hồn phi phách tán.

"Xong rồi, Lâm Hiên, cô ấy đuổi theo, chúng ta chạy không thoát!" Lý Thiết Trụ vừa chạy như điên, vừa nói.

Lâm Hiên quay đầu nhìn thoáng qua Hồng Diệp đang đuổi theo, sau đó hỏi:

“La Sát mà cậu nói, là người phụ nữ mặc sườn xám đỏ phía sau à?”

“Đúng vậy! Chính là cô ta!”

“Tôi đã từng thấy qua một lần. Có một tên nhóc vô tình làm bẩn váy cô ta. Cô ta miệng thì nói không sao, cẩn thận một chút, có vẻ hòa nhã dễ gần. Nhưng đảo mắt liền đem người nọ giết chết. Cô ta nói cẩn thận một chút, là nói người ta kiếp sau cẩn thận một chút đó.”

“Xong rồi. Chúng ta chết chắc rồi!” Lý Thiết Trụ sợ tới mức sặc nước miếng.

"Vậy không cần chạy nữa." Lâm Hiên kéo Lý Thiết Trụ lại.

"Lâm Hiên, cậu điên rồi. Mau chạy đi, đó chính là La Sát, là một nữ ma đầu, giết người không chớp mắt đó!" Lý Thiết Trụ lớn tiếng nói.

Nhưng Lâm Hiên vẫn là không động đậy.

Thấy Lâm Hiên không đi, Lý Thiết Trụ cũng không còn cách nào khác. Chỉ có thể trơ mắt nhìn nữ nhân mặc sườn xám đỏ càng ngày càng gần.

Nữ nhân kia tốc độ quá nhanh. Mặc dù mang giày cao gót, mặc sườn xám nhưng tốc độ không hề chậm một chút nào. Trong nháy mắt đã đến trước mặt hai người họ.

“La Sát, có cái gì thì cứ tìm tôi, không liên quan gì tới anh em của tôi.”

Lý Thiết Trụ tuy rằng sợ đến run rẩy. Nhưng vẫn như cũ đứng trước mặt Lâm Hiên, muốn bảo vệ Lâm Hiên.

Sườn xám màu đỏ ngày càng gần hơn.

Trên mặt cô không có biểu cảm gì, giống như trong mắt cô, Lý Thiết Trụ là một người đã chết.

Cuối cùng, khi đối phương chỉ còn cách hai người vài mét, Lý Thiết Trụ bùm một tiếng quỳ gối trước mặt nữ nhân kia, trực tiếp dập đầu.

“Chị La Sát, chị người lớn tấm lòng rộng lượng, xin hãy tha cho chúng tôi đi!”

Thế nhưng người được gọi là “La Sát” này nhìn cũng không thèm nhìn Lý Thiết Trụ.

Mà trực tiếp đến tới trước mặt Lâm Hiên, sau đó quỳ một gối xuống đất:

“Thiếu chủ, tôi đã phân phó người đưa Thiếu phu nhân đưa về Đế Phủ, người còn gì cần phân phó không ạ?”

Lý Thiết Trụ bị dọa đến mức hồn cũng không còn, cái gì cũng không nghe thấy, liền nghe được hai chữ “đế phủ”, còn tưởng rằng là ‘địa phủ’, sợ tới mức rầm rầm dập đầu.

"Được rồi, mập mạp, người một nhà, đừng dập đầu nữa. Đường cái đều bị cậu dập nát rồi." Lâm Hiên thở dài.

Nghe Lâm Hiên nói, Lý Thiết Trụ ngẩng đầu lên.

Sau đó, liền thấy La Sát kia đang quỳ một gối trước mặt Lâm Hiên.

Liền trợn tròn hai mắt.

“Shit! Tình huống này là thế nào?” Lý Thiết Trụ không hiểu hình ảnh trước mắt là chuyện gì.

Lâm Hiên nhìn về phía Hồng Diệp, hỏi: "Hồng Diệp, cô chính là tứ đại tặc?”

“Hồi thiếu chủ, Hồng Diệp chính là La Sát, một trong tứ đại tặc." Hồng Diệp cung kính đáp.

"Lâm Hiên, tôi có nghe lầm không? Vừa rồi La Sát của Tứ đại tặc gọi cậu là… thiếu chủ?” Lý Thiết Trụ nuốt nước bọt, còn tưởng rằng mình đang nằm mơ.

"Cậu không nghe lầm, cô ấy là nha hoàn của tôi. Mau đứng lên đi, đừng làm mất mặt tôi nữa.” Lâm Hiên tức giận nói.

Lời của Lâm Hiên càng khiến Lý Thiết Trụ sốc hơn nữa. Lâm Hiên nói, La Sát đáng sợ như vậy, lại là nha hoàn của hắn?

Đang nói đùa à?

Sự thật chứng minh, Lâm Hiên cũng không có nói giỡn.

Lúc này, Lâm Hiên rốt cục cũng hiểu được, nha hoàn của hắn, hình như cũng không đơn giản nha.

Ở Giang Đô còn có một thân phận lớn như vậy.

"Hồng Diệp, cô dù gì cũng là người có thân phận, về sau đừng gọi tôi là thiếu chủ nữa. Gọi Lâm Hiên được rồi. Cũng đừng mỗi lần gặp đều quỳ xuống như thế.” Lâm Hiên nói.

"Thiếu chủ..."

"Đây là mệnh lệnh!"

"Vâng, thiếu chủ."

“Còn gọi là Thiếu chủ?”

“Vâng thưa Lâm… Lâm Hiên”

Hồng Diệp rốt cuộc cũng gọi ra hai chữ Lâm Hiên, nhưng có vẻ hơi câu nệ.

Là nha hoàn, làm sao cô có thể gọi thẳng tên chủ tử đây?

Nhưng đây là mệnh lệnh của Lâm Hiên, cô cũng không dám vi phạm.

Nhìn thấy cảnh này, Lý Thiết Trụ quả thực giống như đang xem một bộ phim khoa học viễn tưởng.

Trước thời điểm này hắn còn sợ đến mức không thể sợ hơn.

Sợ rằng bọn họ sẽ bị Tứ đại tặc trả thù.

Nhưng thật không ngờ. Một trong Tứ đại tặc lại là nha hoàn của Lâm Hiên?

Vậy ở Giang Đô này, bọn họ còn có thể sợ cái quái gì nữa?

Thêm nữa, được làm thủ hạ của Tứ đại tặc này là niềm mơ ước của biết bao đấng mày râu.

Nhưng giờ đổi ngược lại, Tứ đại tặc trở thành thủ hạ của Lâm Hiên.

Sự đảo ngược này làm cho Lý Thiết Trụ nhất thời có chút khó có thể tiếp nhận.

"Hồng Diệp, đây là anh em tốt của tôi, Lý Thiết Trụ." Lâm Hiên giới thiệu cho Hồng Diệp.

"Lý tiên sinh, xin chào." Hồng Diệp lúc này khách khí chào hỏi Lý Thiết Trụ.

"Không cần khách khí với hắn như vậy, gọi hắn mập mạp là được." Lâm Hiên nói.

Hồng Diệp đương nhiên không dám, lại bị Lâm Hiên mạnh mẽ dùng mệnh lệnh áp chế.

“Mập mạp… Xin chào, tôi là Hồng Diệp.” Hồng Diệp một lần nữa chào hỏi.

"Này, Lâm Hiên, hiện tại tôi đã không còn mập nữa. Đừng cứ gọi tôi là mập mạp được không hả." Lý Thiết Trụ nhìn khuôn mặt tuyệt mỹ của Hồng Diệp, nhất thời có chút ngượng ngùng.

"Hồng Diệp, chúng ta trở về đi."



Đế Phủ.

Hay nó còn được gọi bằng cái tên “Dinh thự của Hoàng Đế”.

Lúc này ba người nhà Ninh Hinh đều đã dọn vào ở.

"Môi trường khá tốt, nhưng nhà cũ quá phải không? Còn là nhà làm bằng gỗ!"

“Haizz, nếu sớm biết Lâm Hiên cho chúng ta ở nơi vừa cũ vừa nghèo này, chúng ta vẫn nên lựa chọn Đoàn Vũ. Đó là biệt thự nha, lại ở trung tâm thành phố!"

"Đợi khi mắt của Tiểu Hinh tốt hơn, chúng ta liền đi cầu lão gia tử, để cho chúng ta trở về Ninh gia."

Ninh Phú Quý cùng Trần Tú đỡ Ninh Hinh, ở trong Đế Phủ đi dạo, có chút không hài lòng.

Tuy rằng diện tích nơi này rất lớn, nhưng phòng ốc lại là gỗ làm, thoạt nhìn tương đối cũ kỹ, khẳng định không có giá trị bao nhiêu.

Mà Ninh Hinh, trên mặt tràn đầy lo lắng.

Không biết Lâm Hiên có thể vượt qua cửa ải Thẩm gia này hay không.

Dù sao, hai nhà Thẩm Từ ở Giang Đô chính là hai gia tộc rất có thế lực.

“A, đúng rồi, người vừa mới đưa chúng ta trở về, nhìn có chút quen mắt, hình như tôi đã gặp ở nơi nào."

Ninh Phú Quý đột nhiên nói, hai mắt ông nhíu lại, giống như đang cố tìm tòi gì đó trong đầu.

Sau đó, đột nhiên mở to mắt nói lớn:

“Tôi biết cô ta là ai rồi. Là chủ tịch Hồng Diệp nha!”

"Chủ tịch Hồng Diệp? Là tổng giám đốc Hồng Diệp của công ty mỹ phẩm kia?” Trần Tú hỏi.

"Không sai, trước kia cô ta cùng Ninh gia còn có hợp tác." Ninh Phú Quý gật đầu.

"Vậy… Lâm Hiên làm sao có thể quen biết người này?"

“Còn có thể làm sao? Nhất định tiểu tử này đã trở thành trai bao của Hồng Diệp rồi! Tiểu tử kia trông cũng khá đẹp mắt mà!” Ninh Phú Quý bĩu môi nói.

"Khó trách còn dám khiêu chiến Thẩm gia.”

“Tiểu Hinh, con biết hiện tại Lâm Hiên là cái gì rồi chứ? Nó là một thằng đàn ông thích dựa dẫm vào phụ nữ. Con không nên bị nó lừa gạt nữa. Chờ con khỏi mắt, chúng ta sẽ lập tức rời đi!” Trần Tú trầm giọng nói.
Chương 24 Bạn gái cũ

"Mẹ, Lâm Hiên không phải người như vậy đâu!" Ninh Hinh đương nhiên không muốn tin.

"Hắn không phải người như vậy, vậy tại sao hắn lại hiến thận cho Thẩm Ngạo Tuyết? Vì làm con rể, ngay cả thận cũng có thể hiến, còn có cái gì là hắn làm không được?”

“Nếu như hắn không phải là trai bao của chủ tịch Hồng Diệp, vậy con nói thử xem, Hồng Diệp đó tại sao phải giúp hắn?” Ninh Phú Quý khịt mũi hỏi.

Ninh Hinh cúi đầu không biết nên nói cái gì.

"Yên tâm đi, Tiểu Hinh, chúng ta sẽ không vạch trần hắn. Thậm chí còn sẽ dạy hắn cách lấy lòng Diệp tổng.”

“Dù sao thì chúng ta bây giờ cũng phải phụ thuộc vào người khác, nếu có mối quan hệ với Hồng Diệp này, chúng ta còn có khả năng Đông Sơn tái khởi, đến lúc đó, việc trở về Ninh gia liền có hi vọng!”

Tuy rằng bị đuổi ra khỏi Ninh gia, nhưng họ vẫn luôn muốn trở lại gia tộc.

Dù sao, lúc trước Ninh lão gia tử cũng là bất đắc dĩ.

Nếu như không đuổi bọn họ ra khỏi gia tộc, chỉ sợ hiện tại ngã xuống cũng không chỉ có mình Ninh Phú Quý, mà là toàn bộ Ninh gia.

Không bao lâu sau, Lâm Hiên đã trở lại.

"Chú Ninh, dì Trần, hai người cảm thấy nơi này thế nào?" Lâm Hiên hỏi.

“Cũng tạm. Tuy rằng hơi cũ, nhưng miễn cưỡng cũng có thể ở." Trần Tú thuận miệng nói.

"Vậy nếu có nhu cầu gì, mọi người cứ nói với Hồng Diệp nhé.”

“Hồng Diệp, nhất định phải chiếu cố mọi người, khiến họ thoải mái nhất có thể.” Lâm Hiên nói với Hồng Diệp bên cạnh.

“Lâm Hiên, sao cậu lại nói chuyện với chủ tịch Hồng Diệp như vậy?”

Hồng Diệp đang định nói tuân lệnh, thì thanh âm Trần Tú đã vang lên trước.

Ở trong mắt Trần Tú, Lâm Hiên chính là đang ăn bám Hồng Diệp.

Ăn bám người ta, còn dám dùng ngữ khí như vậy nói chuyện với người ta?

"Vậy… Cháu nên nói như thế nào?" Lâm Hiên nghi hoặc nhìn Trần Tú.

“Đây là thái độ cầu xin của cậu đó hả? Nhờ vả Diệp tổng giúp đỡ thì cậu phải nói “xin”, biết không?”

Trần Tú nói xong, lại quay nhìn Hồng Diệp, vể mặt nịnh nọt:

“Diệp tổng, thằng nhóc Lâm Hiên này tuổi còn nhỏ, không hiểu chuyện, cô cũng đừng trách tội nó. Tôi sẽ dạy dỗ nó thật tốt!”

Hồng Diệp bị lời nói của Trần Tú làm cho choáng váng.

Nhưng mà đây là mẹ vợ của Lâm Hiên, cô cũng không dám nói cái gì.

Sợ rằng lại nói sai.

"Lâm Hiên, về sau đối với Diệp tổng nhất định phải khách khí một chút, biết không?" Trần Tú bộ dáng trưởng bối nói.

“Đã rõ, thưa dì.” Lâm Hiên gật đầu.

Thấy Lâm Hiên nghe lời, Trần Tú hài lòng gật gật đầu:

"Diệp tổng, sau này nếu như Lâm Hiên đối với cô không tốt, cô cứ nghiêm trị nó, tôi sẽ ủng hộ cô!"

Khóe miệng Hồng Diệp giật giật, trong lòng tự nhủ, tôi nào dám nghiêm trị ngài ấy? Ngài ấy không nghiêm trị tôi thì thôi chứ…

Nhưng hình như thiếu chủ đối với cô cũng không quá hứng thú, cũng không có muốn ‘nghiêm trị’ cô.

"Được rồi, Lâm Hiên, đi nấu cơm đi. Diệp tổng bận rộn cả ngày nhất định đói bụng rồi!" Trần Tú chỉ đạo.

“Tôi sẽ đi nấu ngay.” Hồng Diệp lập tức nói.

“Không, Diệp tổng, cô đừng làm. Cứ để Lâm Hiên nấu là được, nó giỏi nấu ăn lắm.”

Trần Tú biết Lâm Hiên ở Thẩm gia chính là phụ trách sinh hoạt cho tất cả người ở Thẩm gia, rất biết nấu cơm.

Hắn ta cũng đã từng đến nhà bà nấu một bữa, hương vị rất ngon.

Để nắm bắt trái tim của một người phụ nữ, đương nhiên phải thông qua đường dạ dày.

Đây là cách tốt nhất để lấy lòng Hồng Diệp nha.

"Lâm Hiên..."

Hồng Diệp nào dám để Lâm Hiên đi nấu cơm, chỉ đành nhìn về phía hắn cầu cứu.

“Không sao đâu Hồng Diệp, để tôi nấu cho. Hinh tỷ cũng đã lâu không được ăn đồ tôi nấu rồi.” Lâm Hiên thản nhiên nói.

“Được đó!”

Thấy Lâm Hiên như vậy vui vẻ đáp ứng, Trần Tú hài lòng gật đầu.

“Vậy… tôi đi phụ nấu.” Hồng Diệp đều bị ý tưởng này của Trần Tú làm cho bối rối.

Cuối cùng vẫn là Lâm Hiên cùng Hồng Diệp cùng đi nấu cơm, Ninh Hinh có vẻ không vui lắm.

Mặc dù trong lòng cô tin tưởng Lâm Hiên không phải kiểu người ăn bám phụ nữ.

Nhưng, ngoài khả năng này, còn có khả năng nào khác?

Nếu như không phải có Hồng Diệp trợ giúp, làm sao Lâm Hiên hôm nay có thể từ trong tay Thẩm Gia chạy ra được?

Nếu hai người không có quan hệ gì với nhau, tại sao Hồng Diệp lại giúp Lâm Hiên?

Huống chi Lâm Hiên còn là một người từng ở rể…

“Thật không ngờ, mạng tiểu tử này không tệ lắm, vậy mà có thể làm trai bao của chủ tịch Hồng Diệp.”

Ninh Phú Quý nhìn theo bóng lưng mảnh khảnh của Hồng Diệp, nhịn không được cảm thán nói.

Một người phụ nữ như Hồng Diệp, có nhan sắc, vóc người đỉnh cao, bản thân cũng rất có thực lực. Quả thực là đối tượng mơ ước của tất cả đàn ông.

Quan trọng hơn nữa là trông rất dịu dàng, không giống Thẩm Ngạo Tuyết, luôn tỏ ra cao cao tại thượng.

Thật ra hôm nay Ninh Phú Quý cũng có gặp qua Thẩm Ngạo Tuyết, nhưng cô ta đang ngồi xe lăn, trên mắt lại quấn băng gạc, bởi vậy ông ấy không có nhận ra. Cô ả đã chẳng còn “cao cao tại thượng” nổi rồi.

“Không tệ cái gì mà không tệ? Ông cho rằng làm trai bao có gì hay ho hả? Nếu ông thích vậy sao không đi làm đi. Rồi người ta chơi chán xong đá ông ra đường, để xem ông còn nói tốt nữa không.”

“Ông nhìn bài học của Thẩm Ngạo Tuyết đối với Lâm Hiên còn chưa đủ hiểu hả?” Trần Tú hừ lạnh.

“Vợ à, bà nói đúng lắm.” Đối với lời nói của Trần Tú, Ninh Phú Quý cũng đồng tình.

Lý Thiết Trụ ở một bên nghe, lại lắc lắc đầu.

Hắn hiện tại mới phản ứng lại.

Việc cả nhà Ninh Phú Quý nghĩ Lâm Hiên trở thành trai bao của Hồng Diệp cũng là chuyện bình thường.

Nếu không phải hắn nhìn thấy Hồng Diệp đối với Lâm Hiên thái độ cung kính, thậm chí còn quỳ gối trước Lâm Hiên quỳ xuống,. Thì hắn cũng sẽ suy nghĩ giống như bọn họ thôi.

“Sao mọi người lại chắc chắn Lâm Hiên sẽ làm trai bao của Hồng Diệp, mà không phải là ngược lại?” Lý Thiết Trụ mở miệng hỏi.

"Ha ha, Nếu Lâm Hiên không phải là trai bao của Hồng Diệp, vậy tên của ta sẽ viết ngược.”

"Đúng vậy, nếu không phải có Hồng Diệp. Lâm Hiên chắc chắn không thể sống sót thoát khỏi Thẩm gia.”

Đối với thân phận trai bao của Lâm Hiên, hai vợ chồng già là tin tưởng không một chút nghi ngờ.

“Hai người nghĩ như vậy… Thì liền là như vậy đi.” Lý Thiết Trụ cũng không có giải thích nhiều.

Sự thật sẽ luôn được phơi bày.

Đến lúc đó, khẳng định sẽ làm hai người này sợ đến rơi cả cằm.

“Vợ à, bà nói xem, Lâm Hiên thiếu một quả thận, hẳn là không được mới đúng. Sao còn có thể được Diệp tổng bao nuôi đây?” Ninh Phú Quý nhịn không được hỏi.

"Tôi… làm sao tôi biết được!” Hai má Trần Tú ửng hồng.

Nhớ tới chuyện xảy ra lúc trước ở phòng cho thuê, tim đập mạnh hơn một chút.

Bà cũng rất nghi hoặc.

Lâm Hiên rõ ràng thiếu thận, như thế nào còn có thể như vậy?

Nhưng bà cũng không dám nói cho Ninh Phú Quý biết.

Ninh Phú Quý về phương diện kia không được, vốn là tương đối mẫn cảm.

Bà không muốn làm tổn thương lòng tự trọng của chồng mình.

Chẳng mấy chốc, Lâm Hiên dưới sự trợ giúp của Hồng Diệp, đã làm xong một bàn thức ăn.

Ăn cơm xong, mọi người liền nghỉ ngơi.

Một đêm yên ổn trôi qua!

Sáng sớm hôm sau, Lâm Hiên đi theo Lý Thiết Trụ ra ngoài. Chuẩn bị đi mua một số nhu yếu phẩm hàng ngày.

Những thứ khác có thể báo Hồng Diệp mua giúp. Nhưng quần áo và vật dụng cá nhân vẫn phải tự mình mua mới được.

Hai người đến một cửa hàng quần áo nam cao cấp.

Ninh Phú Quý cho rằng trong thẻ đen của Lâm Hiên chỉ có năm ngàn đồng, nên liền đem thẻ đen trả lại cho Lâm Hiên.

Lâm Hiên cũng muốn xem thử trong thẻ này có tiền hay không.

Vào cửa hàng, hai người bắt đầu chọn quần áo.

Lý Thiết Trụ vừa nhìn được một bộ đồ, muốn lấy xuống thử xem thì một giọng nói giễu cợt đã vang lên:

“Ồ, đây không phải là Lý Thiết Trụ sao?”

“Ở đây bán toàn là quần áo cao cấp, anh có đủ tiền mua không đó. Nếu không mua nổi thì đừng có chạm lung tung, làm bẩn quần áo thì không bồi thường nổi đâu.”

Lý Thiết Trụ quay đầu nhìn lại, liền thấy một nữ nhân viên bán hàng xinh đẹp, vẻ mặt mỉa mai nhìn hai người.

Thật trùng hợp!

Nữ nhân viên này lại là bạn gái cũ của Lý Thiết Trụ!
Chương 25 Mắt chó thấp kém

Bạn gái cũ của Lý Thiết Trụ là Trần Đình!

Hai người từ thời trung học đã ở cùng một chỗ, ba năm trước đã đến mức bàn chuyện hôn nhân.

Nhưng Trần Đình nhất định phải để Lý Thiết Trụ lấy ra lễ vật 188.000 tệ, đồng thời phải mua cho cô một căn nhà thì cô mới chịu lấy anh.

Lý Thiết Trụ chỉ là một nhân viên bình thường, ngày thường tiết kiệm chi phí, cũng mới miễn cưỡng gom đủ tiền trả trước cho ngôi nhà, đương nhiên, 180.000 của hồi môn là không thể lấy được.

Hơn nữa Trần Đình làm biếng, lại hư vinh, ăn uống vui chơi đều là Lý Thiết Trụ trả nên anh cũng không tiết kiệm được bao nhiêu tiền.

Cuối cùng, cô ta bỏ chạy theo một người đàn ông giàu có.

"Trần Đình, đã lâu không gặp..." Lý Thiết Trụ không ngờ lại gặp bạn gái cũ ở đây.

"Cái gì đã lâu không gặp, Lý Thiết Trụ, đừng tưởng tôi không biết, anh cố ý tới đây là để tìm tôi đúng không? Nhưng tôi đã nói rồi, chúng ta không phải là người cùng một thế giới.”

Trần Đình nói xong lại chỉ vào nhãn hiệu quần áo, nói:

“Biết đây là gì không? Là hàng của Prada. Thương hiệu mà loại người như anh không thể nào mua nổi.”

Lời nói của Trần Đình khiến vẻ mặt của Lý Thiết Trụ có chút khó coi.

Dù sao cũng là từ thời sinh viên đã ở cùng một chỗ, cho nên, mặc dù ba năm trôi qua, Lý Thiết Trụ đối với Trần Đình, vẫn có chút khó bình ổn.

Hắn thật sự nghĩ không ra, vì sao một cô gái từng đơn thuần như vậy, lại biến thành bộ dáng như bây giờ.

Nhưng hắn cũng không trách Trần Đình, trách thì trách hắn không có bản lĩnh.

"Hay chúng ta đi tiệm khác đi." Lý Thiết Trụ hướng về phía Lâm Hiên nói.

"Vì sao phải đổi? Cứ mua ở đây đi.” Lâm Hiên híp mắt đáp.

Nhưng điều này cũng là bình thường, Prada dù sao cũng là hàng xa xỉ cao cấp, Trần Đình thường gặp những ông chủ lớn giàu có nên tầm mắt của cô đương nhiên sẽ cao hơn.

“Ồ, đây không phải người đi ở rể nhà họ Thẩm sao? Lâm Hiên, anh còn chưa chết à?”

“Còn đòi mua quần áo ở đây? Anh biết Prada là cái gì sao? Hàng xa xỉ hàng đầu, chỉ sợ anh thậm chí không đủ tiền mua một đôi tất!" Trần Đình cười khẩy.

“Trần Đình, cô không được nói chuyện với Lâm Hiên như vậy!”

Lý Thiết Trụ bị Trần Đình mắng không sao, nhưng hắn không cho phép Trần Đình mắng Lâm Hiên.

"Ha ha, tôi không được nói chuyện với hắn như vậy? Vậy muốn tôi nói như thế nào? Ba năm trước hắn cũng chỉ là một con chó của Thẩm gia, hiện tại Thẩm gia cũng không cần hắn nữa, chính là chó nhà có tang nha.”

“Lý Thiết Trụ, ba năm trước tôi đã nói với anh, đừng chơi chung với cái thứ rác rưởi này, anh nhìn đi, có phải càng ngày càng thảm không?" Trần Đình mỉa mai nói.

Bốp.

Lý Thiết Trụ tát vào mặt Trần Đình.

“Lý Thiết Trụ! Anh dám đánh tôi?” Trần Đình không thể tin nhìn Lý Thiết Trụ.

Lý Thiết Trụ trước đây đối xử với cô như một bà hoàng.

Hắn thậm chí còn không dám to tiếng với cô, nhưng hôm nay, hắn lại dám tát cô một cái?

“Còn dám mắng Lâm Hiên, tôi xé rách miệng cô!” Lý Thiết Trụ lạnh lùng nói.

Hắn biết, Trần Đình hiện tại đã hoàn toàn không còn là Trần Đình mà hắn quen biết, vì vậy không cần phải khách sáo.

Lý Thiết Trụ tuy đã gầy đi, nhưng chiều cao của anh ấy vẫn còn đó. Trần Đình ở trước mặt hắn, giống như gà con, cũng không dám miệng đê tiện nữa.

Cô cũng biết tính của Lý Thiết Trụ rất bao che cho anh em của hắn. Nên lúc này chỉ lạnh lùng quát:

"Mời các người ra ngoài!"

“Chúng tôi tới đây mua quần áo, tại sao phải đi ra ngoài?” Lâm Hiên hỏi.

"Trong cửa hàng của tôi không có quần áo nào dưới 10.000 tệ. Nghe nói Thẩm Ngạo Tuyết trước kia một tháng cho anh 500 tệ tiền tiêu vặt. Anh mua nổi sao?” Trần Đình hừ lạnh hỏi.

“Cô cứ như vậy khẳng định tôi không mua nổi?” Lâm Hiên híp mắt, giọng nói nhàn nhạt.

“Chị Đình, chuyện gì vậy, sao chị lại đuổi khách đi?” Lúc này, một nữ nhân viên khác từ bên ngoài đi vào.

Cô và Trần Đình đều là nhân viên cửa hàng ở đây, vừa mới đi vệ sinh.

"Không có gì, vừa vặn gặp phải hai gã nghèo đói, tôi bảo bọn họ ra ngoài, để tránh làm bẩn quần áo của cửa hàng chúng ta.” Trần Đình vẻ mặt khinh bỉ nói.

"Chỉ cần vào cửa hàng chính là khách rồi, làm sao có thể đuổi đi?”

“Quý khách, các anh muốn xem quần áo gì, đều có thể thử ạ."

Nữ nhân viên kia dịu dàng nói với Lâm Hiên và Lý Thiết Trụ, còn hơi cúi chào hai người.

Cô gái trẻ này có tính cách khá tốt, lại còn xinh đẹp hơn Trần Đình.

Nhưng hẳn là cô đến đây làm muộn hơn Trần Đình, trên bản tên viết hai chữ “thực tập.”

"Một chút mắt nhìn cũng không có, cô cứ như vậy, cả đời cũng không thể phất lên được. Nếu cô muốn tiếp khách kiểu này, thì cứ tiếp đi.”

Trần Đình cười lạnh một tiếng, không để ý tới đám người này nữa.

Cô gái trẻ kia bắt đầu cẩn thận giới thiệu cho Lâm Hiên và Lý Thiết Trụ. Thậm chí, còn lấy quần áo xuống để hai người thử.

"Cô không sợ chúng ta không mua?" Lâm Hiên cười nói với nữ nhân viên bán hàng.

"Không sao, cũng không có quy định, đến cửa hàng nhất định phải mua mà." Nữ nhân viên cười ngọt ngào.

Lâm Hiên gật đầu: "Được, vậy đem những thứ này gói lại hết đi!”

“Hả?” Nữ nhân viên sửng sốt, không nghĩ tới Lâm Hiên thật sự mua.

"Thế nào? Tôi nói không đủ rõ ràng sao?"

"Cái này… rất, rất… nhiều tiền..." Nữ nhân viên cửa hàng dường như cũng không tin Lâm Hiên có khả năng thanh toán.

“Sao vậy? Sợ tôi không có tiền?” Lâm Hiên nhíu mày.

"Đương, đương nhiên không phải... Vậy, vậy tôi thật sự đóng gói lại hết nha..."

“Gói đi!”

“Hừ, đừng trách tôi không nhắc nhở cô. Nếu làm bẩn những bộ quần áo này, cô phải tự mình mua. Đến lúc đó bán cô cũng không bồi thường nổi!” Lúc này, Trần Đình lại hừ lạnh nói.

Nữ nhân viên kia đột nhiên có chút sợ hãi.

Cô chỉ là một thực tập sinh. Nếu thực sự bắt cô phải bồi thường, cô nhất định không kham nổi.

“Vậy quẹt thẻ trước đi!”

Vì xua tan lo lắng của nữ nhân viên, Lâm Hiên trực tiếp lấy thẻ ngân hàng ra, để nữ nhân viên thanh toán trước.

“Không sao đâu, tôi tin tưởng anh.”

Nữ nhân viên lắc đầu, bắt đầu đóng gói quần áo cho Lâm Hiên.

Cô đóng gói rất cẩn thận, sợ không cẩn thận làm nhăn quần áo hoặc làm bẩn nó.

Nhìn thấy cảnh này, trên mặt Trần Đình hiện lên sự chế nhạo.

Cô ta bưng một tách cà phê, đi tới bên cạnh nữ nhân viên đang nghiêm túc đóng gói, sau đó vỗ vỗ vai đối phương.

Nữ nhân viên thực tập kia vốn đang tập trung cao độ, bị Trần Đình vỗ một cái liền hoảng sợ.

Theo phản xạ, liền đem cà phê trong tay Trần Đình đánh đổ.

Nước cà phê lập tức văng tung tóe lên quần áo đang được đóng gói.

Ngay cả những bộ quần áo không được chọn khác cũng có mấy bộ bị vấy bẩn.

Cảnh tượng này khiến nữ nhân viên thực tập sợ hãi đến phát ngốc.

"Ồ, tôi xin lỗi, tôi thấy cô đóng gói vất vả, muốn đưa cho cô chút nước uống thôi.” Trần Đình làm ra vẻ mặt vô tội, rồi lại lập tức nhếch miệng cười xấu xa:

“Chết rồi. Những bộ quần áo này đều bẩn, phải làm sao bây giờ? À, chỉ có nước cô phải tự mình mua lại hết thôi!”

Vừa nghe phải mua hết quần áo này, nữ nhân viên liền sắp khóc. Không biết phải làm gì.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom