-
Chương 316-320
Chương 316 Trưởng lão bị giết
Tuy rằng Lâu Mãn Nguyệt không biết vì sao Lâm Hiên không cho nàng luyện hóa máu thú, nhưng nàng vẫn nhu thuận gật đầu.
Một võ giả có thể chống lại sự hấp dẫn của dị thú trong tay.
Điều này chứng tỏ, Lâu Mãn Nguyệt đủ tín nhiệm Lâm Hiên.
Lâm Hiên không cho Lâu Mãn Nguyệt luyện hóa máu thú là bởi vì hắn cảm thấy phẩm cấp của máu thú kia quá thấp.
Chờ thời cơ thích hợp, hắn sẽ cho Lâu Mãn Nguyệt trực tiếp luyện hóa Máu Kỳ Lân trong cơ thể hắn!
Hắn cũng muốn cho những nữ nhân khác làm như vậy.
Cứ như vậy, Lâu Kim và Lâu Kim Phượng luyện hóa máu thú tại chỗ, Lâm Hiên thì hộ pháp cho bọn họ.
Cách chỗ Lâm Hiên khoảng một trăm km. Sầm Quy Ngọc ôm thi thể Sầm Tuệ Mẫn quỳ gối trước một chiếc kiệu.
"Bẩm báo thánh nữ, trưởng lão Tuệ Mẫn đã bị giết!"
"Ngươi nói gì?" Trong kiệu, truyền đến một âm thanh lạnh lẽo nhưng lại êm tai.
Nàng chính là thiên tài mạnh nhất của Sầm tộc trong trăm năm gần đây, Sầm Quy Nguyệt!
Thiên phú siêu tuyệt, hơn nữa Sầm tộc dốc sức bồi dưỡng, nàng mới hai mươi hai tuổi đã có tu vi đã đạt tới Nhất Tinh Chuẩn Thánh!
Thực lực có thể so với trưởng lão Sầm tộc.
Thậm chí, trong chiến đấu chân chính, ngay cả một vài trưởng lão bình thường cũng chưa chắc là đối thủ của nàng!
Vết thương cực lớn trên bụng con dị thú chưa trưởng thành kia là do nàng đánh ra.
Chỉ là, sinh mệnh lực của súc sinh kia quá mức ngoan cường, bị thương nặng như vậy vẫn có thể chạy trốn.
Sầm Quy Nguyệt dĩ nhiên không có khả năng buông tha môt con dị thú đã sắp đến tay.
Vì vậy, nàng đã tìm mọi cách.
Lại không nghĩ tới, bị Lâu tộc nhanh chân lên trước.
Đương nhiên, kỳ thật mấy tháng trước Lâu tộc cũng đã phát hiện tung tích dị thú.
Chỉ là lão tổ Lâu tộc không có thực lực đánh bại.
Bởi vậy, chỉ có thể phái người của mình chú ý hướng đi của dị thú.
"Dị thú chúng ta tìm kiếm lại bị Lâu tộc giết chết, trưởng lão Tuệ Mẫn muốn cướp đoạt, kết quả bị Lâu tộc giết..." Sầm Quy Ngọc thổ lộ.
"Cái gì? Lá gan của lão già Lâu Thiên Dụ kia thật lớn, cướp dị thú của Sầm tộc ta không nói, vậy mà còn dám giết người Sầm tộc ta, chẳng lẽ muốn bị diệt tộc sao!"
Theo âm thanh trong kiệu truyền ra, một cỗ khí tức rét lạnh giáng xuống, khiến cho tất cả mọi người nhịn không được rùng mình một cái.
"Người ra tay không phải là Lâu Thiên Dụ, là một người trẻ tuổi hai mươi mấy tuổi." Sầm Quy Ngọc nói.
"Hai mươi mấy tuổi? Ngươi có chắc là ngươi không nhầm không?" Sầm Quy Nguyệt hơi ngẩn ra.
Thực lực của Sầm Tuệ Mẫn đạt tới Nhị Tinh Bán Thánh, người hai mươi mấy tuổi có thể giết Nhị Tinh Bán Thánh, tuyệt đối có thể coi là thiên tài.
Đương nhiên, ở trước mặt Sầm Quy Nguyệt, thiên tài mạnh mẽ đến đâu cũng đều phải ảm đạm.
Trừ phi là vị thiên tài Tuyệt Đỉnh trong truyền thuyết trăm năm trước mới có thể vượt qua thiên phú của nàng.
Chỉ tiếc, người đó sớm đã ngã xuống.
Bây giờ... Là thời đại của Sầm Quy Nguyệt nàng!
"Vô cùng chính xác!"
"Tên hắn là gì?"
"Bọn họ gọi hắn là Lâm Hiên!"
"Họ Lâm, vậy thì không phải Ẩn tộc, càng không phải Vương tộc!" Sầm Quy Nguyệt híp mắt lại.
Bây giờ Sầm tộc như mặt trời giữa trưa, chỉ cần không phải Vương tộc, vậy thì hoàn toàn không cần cố kỵ.
"Tiểu Ngọc, dẫn ta đến hiện trường chiến đấu!" Sầm Quy Nguyệt nói.
"Nhưng mà, đã trôi qua lâu như vậy, bọn họ hiện tại hẳn là đã đi rồi chứ?" Sầm Quy Ngọc khó hiểu.
"Tiểu Ngọc, ngươi không hiểu, máu của dị thú khi còn chưa nguội lạnh có hiệu quả tốt nhất, cũng là lúc võ giả có khả năng thú hóa nhất. Nếu như trong bọn họ có người biết đạo lý này, như vậy tất nhiên sẽ luyện hóa ngay tại chỗ, đương nhiên, cũng không nhất định, trước tiên đi qua xem rồi nói sau!" Sầm Quy Nguyệt trầm giọng nói.
"Vâng, thánh nữ." Sầm Quy Ngọc đáp.
"Lên kiệu!"
Sầm Quy Ngọc nghe vậy bèn đi vào kiệu.
Người khiêng kiệu là bốn cường giả Võ Tôn đỉnh phong.
Khi bước chân của họ di chuyển.
Chiếc kiệu nhanh chóng tiến về phía trước.
......
"Tại sao cha ta lại mất nhiều thời gian như vậy?" Lâu Mãn Nguyệt khó hiểu nhìn Lâu Kim còn đang luyện hóa máu thú.
Lâu Kim Phượng sớm đã luyện hóa xong.
Nhưng Lâu Kim vẫn còn đang luyện hóa.
"Không cần gấp gáp, thời gian càng dài, Chú Lâu càng nhận được nhiều chỗ tốt." Lâm Hiên ý bảo Lâu Mãn Nguyệt không cần lo lắng.
Lâu Kim Phượng vốn chỉ có tu vi Võ Tôn đỉnh phong.
Sau khi luyện hóa máu dị thú, đã trực tiếp thăng cấp thành Bán Thánh sơ giai!
Đây chính là máu của dị thú cường đại.
Mà, vẻn vẹn chỉ sử dụng không quá mười ml máu dị thú.
Máu trong thân thể dị thú này cũng đủ để cho một nửa tộc nhân của Lâu tộc hưởng dụng.
Ngẫm lại xem, nếu để cho một nửa người Lâu tộc đều luyện hóa máu dị thú này.
Mỗi người đều có thể đột phá ít nhất một cảnh giới nhỏ.
Tuyệt đối có thể tăng cường Lâu tộc đến một mức độ khủng bố.
Nếu như đủ may mắn sinh ra mấy võ giả thú hóa, vậy thì càng khủng bố.
Ngoại trừ máu dị thú, các bộ phận khác của dị thú cũng vô cùng trân quý.
Con dị thú này có thể chống đỡ được công kích của Chuẩn Thánh.
Dùng nó làm thành trang bị phòng ngự, có thể trực tiếp miễn dịch tất cả công kích của Bán Thánh.
Dùng xương cốt của nó rèn thành vũ khí, thậm chí có thể uy hiếp Chuẩn Thánh.
Bộ phận nội tạng của nó cũng có thể được sử dụng làm thuốc.
Có thể nói, thi thể của con dị thú này cho dù có nhiều tiền hơn nữa cũng không đổi được.
Nhất là, máu của con dị thú mới chết này cần mấy ngày mới nguội đi.
Trong thời gian này, giá trị của nó là cao nhất.
Nếu thực sự muốn đo lường giá trị.
Nó thậm chí có thể trị giá bằng một nửa Lâu tộc!
Rốt cục, Lâu Kim cũng luyện hóa xong.
Ầm ầm!
Một cỗ khí tức khủng bố phát ra từ trong thân thể Lâu Kim.
Hắn ta cũng đột phá.
Từ Nhị Tinh Bán Thánh, tăng lên Tam Tinh Bán Thánh.
Tuy rằng chỉ tăng lên một cảnh giới giống như Lâu Kim Phượng.
Nhưng Lâu Kim Phượng là từ cấp Võ Tôn tăng lên Bán Thánh sơ giai.
Mà Lâu Kim từ hai sao tăng lên ba sao.
Khoảng cách giữa hai người là rất lớn.
Nhưng lợi ích dường như không chỉ dừng lại ở đó.
"Ta, cảm giác thân thể thật nóng, máu trong thân thể ta giống như muốn sôi trào!" Mặt mũi của Lâu Kim đỏ bừng.
Trong mắt hiện lên một vẻ sợ hãi.
"Chú Lâu, không cần sợ hãi, ngươi hẳn là kích hoạt thú hóa, nói không chừng, ngươi có thể trở thành võ giả thú hóa!" Lâm Hiên nói.
"Thật sao?" Vẻ mặt của Lâu Kim hưng phấn.
"Không phải nói, trở thành võ giả thú hóa có xác suất cực thấp sao?"
Một lát sau, trên người Lâu Kim bắt đầu mọc ra lông, móng tay cũng trở nên bén nhọn.
Đuôi mọc ra phía sau, mặt cũng trở nên giống với sư tử.
Đúng là thú hóa.
"Gào!”
Lâu Kim gầm rú như sư tử.
Ầm!
Thân thể của hắn hóa thành một tia sáng, vọt tới phía Lâu Kim Phượng.
Trực tiếp đánh ngã Lâu Kim Phượng.
Lâu Kim Phượng lúc đầu còn không sợ hãi.
Tuy rằng, lúc này Lâu Kim thay đổi.
Nhưng, nàng ấy biết, đây là chồng mình.
Nhưng rất nhanh, Lâu Kim Phượng trợn tròn mắt.
Bởi vì, sau khi Lâu Kim đẩy nàng ngã xuống, móng vuốt vậy mà bắt đầu xé rách quần áo của nàng.
"Lâu Kim, ngươi đang làm gì vậy?" Lâu Kim Phượng kinh hãi biến sắc.
Nếu như là ở nhà, Lâu Kim muốn làm càn với nàng, nàng cầu còn không được.
Nhưng đây là bên ngoài.
Hơn nữa còn ở trước mặt nhiều người như vậy.
Nhưng lúc này Lâu Kim rõ ràng không khống chế được.
Sự khác biệt lớn nhất giữa thú và con người là…
Con người có lý trí. Nhưng con thú thì không. Một khi thú tính bị kích hoạt. Họ sẽ làm theo thú tính.
Chương 317 Hóa thú
Mắt thấy một trận đại chiến hoang dã sắp diễn ra.
Lâm Hiên nhanh chóng đi tới phía sau Lâu Kim, bắt lấy cái đuôi của hắn, kéo hắn xuống từ trên người Lâu Kim Phượng.
"Chú Lâu, chú bình tĩnh một chút!" Lâm Hiên ném Lâu Kim ra ngoài.
Tuy nhiên, Lâu Kim dường như đã mất ý thức.
Hắn lại nhanh chóng vọt tới phía Hà Hoan và Đinh Đang cách hắn gần nhất.
Khiến cho hai nữ nhân sợ tới mức biến sắc.
"Con bà nó!"
Lâm Hiên mở to hai mắt. Thân thể lập tức xuất hiện trước người hai nàng. Một cước đá vào người Lâu Kim.
Lâu Kim bị đá văng ra ngoài.
Nhưng đứng dậy ngay sau đó nhào lại
Hiển nhiên, bất kể là sức chiến đấu hay là lực phòng ngự của Lâu Kim sau khi thú hóa đều tăng lên không ít.
Vốn dĩ, hắn có thực lực Tam Tinh Bán Thánh.
Nhưng lúc này, chỉ sợ Ngũ Tinh Bán Thánh cũng không làm gì được hắn.
May là có Lâm Hiên ở đây.
Lâm Hiên cứ như vậy ngăn cản Lâu Kim xông về phía đám nữ nhân.
Nhưng đây cũng không phải là cách.
Công kích quá yếu, không thể ngăn cản Lâu Kim.
Công kích quá mạnh, hắn lại sợ đả thương Lâu Kim.
"Không còn cách nào khác, dì Kim Phượng, dì giải quyết đi!" Lâm Hiên tung một cước đá văng Lâu Kim tới trước mặt Lâu Kim Phượng.
Sau đó, nói với các cô gái: "Mọi người, để cho chú Lâu và dì Kim Phượng trò chuyện một chút, chúng ta đi tản bộ!"
Đám nữ nhân vội vàng đuổi theo Lâm Hiên.
Lâu Kim nhìn thấy Lâu Kim Phượng đang ở trước mặt mình lập tức nhào tới.
Rất nhanh, Lâm Hiên đã mang theo đám nữ nhân đi tới cách hai người trăm thước.
"Cha ta sẽ ổn chứ?" Lâu Mãn Nguyệt nghi hoặc nhìn Lâm Hiên.
Dù sao, võ giả thú hóa quá mức thưa thớt.
Ngay cả Vương tộc cũng không có mấy người.
Bởi vậy, Lâu Mãn Nguyệt cũng không biết được võ giả lần đầu tiên thú hóa sẽ xuất hiện phản ứng gì.
"Yên tâm đi, hiện tại cha nàng ít nhất có thực lực Ngũ Tinh Bán Thánh, sẽ không có việc gì!" Lâm Hiên nói.
"Còn mẹ ta thì sao?" Lâu Mãn Nguyệt lại hỏi.
"Khụ khụ, hẳn là cũng sẽ không có việc gì, dù sao hiện tại dì Kim Phượng cũng có cảnh giới Bán Thánh." Lâm Hiên ho khụ khụ nói.
Nghe Lâm Hiên nói xong, Lâu Mãn Nguyệt mới yên lòng.
Đúng lúc này, một âm thanh khiến người ta xấu hổ truyền đến.
Nhất thời, bầu không khí trở nên quái dị.
Bốn nữ nhân trước mắt.
Đều từng có quan hệ với Lâm Hiên.
Tuy một mình các nàng khẳng định không thành vấn đề.
Nhưng bây giờ, bốn người ở bên nhau.
Rõ ràng là không thể.
"Nếu không, chúng ta tránh xa một chút?" Khóe miệng Lâm Hiên giật giật.
Hắn ta không muốn trở thành một con thú.
"Ừ."
đám nữ nhân dùng sức gật đầu.
Bởi vì, bọn họ đều biết Lâm Hiên có thể biến thân.
Lỡ như chịu phải kích thích bởi âm thanh xấu hổ do Lâu Kim Phượng phát ra, Lâm Hiên cũng biến thân, vậy thì không vui nổi rồi.
Mọi người lại rời xa mấy cây số mới không nghe được âm thanh uyển chuyển kia.
Không có cách nào, thực lực càng mạnh thính lực lại càng mạnh.
Kỳ thật, tuy rằng đám nữ nhân đã hoàn toàn nghe không thấy âm thanh của Lâu Kim Phượng, nhưng Lâm Hiên vẫn nghe được.
Nhìn bốn nữ nhân thiên tư tuyệt sắc trước mắt, Lâm Hiên bị dày vò.
Tình cờ, thấy có thỏ rừng đi ngang qua.
"Ta đi bắt hai con thỏ tới đây nướng thịt cho mọi người!" Lâm Hiên nói một câu, sau đó đuổi theo con thỏ.
Kỳ thật, bốn nữ nhân sao có thể không cảm nhận được sự biến đổi của Lâm Hiên.
Nhưng, giữa bốn người dù sao cũng không quen thuộc lắm.
Đặc biệt là Lâu Mãn Nguyệt và ba cô gái khác.
Lâu Mãn Nguyệt đã từng là thánh nữ Lâu tộc cao cao tại thượng.
Là đại biểu của Lâu tộc.
Nhưng hiện tại, vậy mà cũng trở thành nữ nhân của Lâm Hiên.
"Bây giờ Lâm thiếu cần chúng ta, chúng ta không thể lùi bước. Ta biết hai người thẹn thùng, cho nên ta nói thẳng, trong chúng ta, phải có một người đi cùng Lâm thiếu." Cuối cùng, vẫn là Hà Hoan tương đối ngay thẳng, trực tiếp nói ra suy nghĩ trong lòng.
Các cô gái khác không nói gì.
Cũng không phải là không thể đi bồi tiếp Lâm Hiên.
Chỉ là, ai đi mới đó mới là vấn đề.
"Đầu tiên, ta không thể đi, Ngọc Nữ Tâm Kinh ta tu luyện sẽ hấp thu công lực của Lâm thiếu." Hà Hoan nói tiếp.
"Vậy, ta cũng không thể đi, ta cũng tu luyện Ngọc Nữ Tâm Kinh!" Đinh Đang yếu ớt giơ tay lên.
"Chút tu vi của ngươi so với Lâm thiếu chỉ là chín trâu mất một cọng lông." Hà Hoan liếc Đinh Đang một cái.
Làm Đinh Đang sợ tới mức vội vàng buông bàn tay nhỏ bé xuống.
Khuôn mặt nhỏ nhắn ủy khuất.
"Ngươi ủy khuất cái gì, có thể bồi Lâm thiếu đó là phúc khí của ngươi." Hà Hoan tức giận nói.
"Như vậy , ta cũng không thể đi bồi tiếp Lâm thiếu..." Lâu Mãn Nguyệt cũng cắn răng nói.
Cuối cùng, ánh mắt mọi người rơi vào trên người Âu Dương Băng Tình.
Âu Dương Băng Tình có thực lực yếu nhất trong đám nữ nhân.
Vì vậy, cô cũng không nói chuyện nhiều lắm.
Thấy ánh mắt mọi người đều nhìn mình, Âu Dương Băng Tình ngẩn ra, mở miệng nói: "Ta…"
Nhưng mà, Âu Dương Băng Tình còn chưa kịp nói chuyện, đám nữ nhân đã nói.
"Tình Tình, cô đi bồi Lâm thiếu là thích hợp nhất, cô đã lâu cũng không gặp hắn rồi!" Hà Hoan nói.
"Nhưng mà..." Âu Dương Băng Tình hơi do dự.
Không phải là cô ấy không muốn đi.
Nhưng mà xấu hổ.
Không nghĩ tới, mấy vị này vậy mà cởi mở như thế.
Trực tiếp thảo luận chuyện ai đi bồi tiếp Lâm Hiên.
"Tình Tình, Lâm thiếu đã tiêu diệt cả Lôi tộc vì cô, chẳng lẽ cô không muốn cảm tạ một chút sao?" Hà Hoan nắm tay Âu Dương Băng Tình.
Nghe Hà Hoan nói xong, Âu Dương Băng Tình rốt cục gật gật đầu.
Hà Hoan nói không sai.
Kỳ thật, nàng rất muốn cảm tạ Lâm Hiên.
Chỉ là vẫn không có cơ hội.
Dù sao, đối mặt với tồn tại cường đại như Lâu Mãn Nguyệt, Hà Hoan, nàng ít nhiều cũng có chút cảm giác tự ti.
Thậm chí trước mặt Đinh Đang, nàng cũng cảm thấy tự ti.
Thực lực của nàng còn kém xa Đinh Đang.
Rốt cục, dưới sự khuyến khích của đám nữ nhân, Âu Dương Băng Tình nhanh chóng đi vào trong rừng rậm.
"Nhóc con kia, còn muốn chạy!" Lâm Hiên một tay xách một cái lỗ tai thỏ, nghĩ thầm, thỏ này thật béo, ăn vào khẳng định rất sảng khoái.
Nhưng mà, khi hắn xoay người, vừa lúc nhìn thấy Âu Dương Băng Tình đi tới chỗ hắn.
"Tình tỷ, chị xem, con thỏ này có béo hay không?" Lâm Hiên lắc lắc thỏ trong tay.
Nhưng mà, Âu Dương Băng Tình lại không nói gì, chỉ nhẹ nhàng cởi đồ.
"Rất… To tròn!" Lâm Hiên nuốt nước bọt.
Hai con thỏ trong tay cũng rơi xuống.
Sau đó, hai con thỏ béo chạy đi.
...
Một giờ sau.
"Ai nha, thỏ chạy mất rồi, mau đi bắt thỏ đi!" Âu Dương Băng Tình đẩy Lâm Hiên còn muốn tái chiến ra.
Tuy rằng, nàng cũng rất muốn tiếp tục vui vẻ cùng Lâm Hiên.
Hơn nữa dùng thực lực của Lâm Hiên hoàn toàn có thể.
Nhưng dù sao nơi đó còn có ba nữ nhân đang chờ.
"Vậy, được rồi..." Lâm Hiên cũng biết, không thể để cho những nữ nhân khác chờ quá lâu.
Vẫn còn rất nhiều thỏ trên núi.
Rất nhanh Lâm Hiên lại bắt được hai con thỏ.
Trở lại doanh trại tạm thời của mọi người.
"Lâm thiếu, bắt một con thỏ nhỏ mà như vậy sao?" Nhìn thấy Lâm Hiên trở về, Hà Hoan quyến rũ trêu ghẹo.
"Khụ khụ, cũng không phải, là bắt hai con nha!" Lâm Hiên xấu hổ nói.
"Lâm thiếu xác định là hai con, không phải bốn con sao?" Hà Hoan nhìn Âu Dương Băng Tình cười khanh khách nói.
Chương 318 Thánh nữ Sầm tộc
Trong khi đó.
Lâu Kim rốt cục khôi phục hình thái con người.
Lâu Kim Phượng hoàn toàn không còn chút khí lực nào, trong mắt đều là sự thỏa mãn, không nghĩ tới, sau khi thú hóa còn có chỗ tốt như vậy.
Đột nhiên, mấy bóng người nâng một chiếc kiệu xuất hiện trước mặt hai người.
Nhìn thấy người tới, Lâu Kim Phượng và Lâu Kim biến sắc.
Không nghĩ tới, Sầm tộc lại tới nhanh như vậy!
"Lâu Kim, người của Lâu tộc các ngươi đâu?" Sầm Quy Ngọc đi xuống từ trên kiệu, mở miệng hỏi.
Cô ta rất bối rối. Tại sao người của Lâu tộc đều đi chỉ còn lại Lâu Kim và phu nhân của hắn.
Mấu chốt nhất là thi thể dị thú vậy mà vẫn còn!
Người của Lâu tộc vậy mà không mang thi thể dị thú đi.
"Bọn họ trở về gia tộc, thi thể dị thú này..."
Lâu Kim còn chưa nói xong. Tiếng của Sầm Quy Nguyệt đã vang lên:
"Tiểu Ngọc, không cần hỏi hắn nữa, vừa rồi lão tổ Lâu tộc gửi tin nhắn cho ta, nói người tên Lâm Hiên kia không phải người của Lâu tộc, thi thể dị thú cũng đưa cho Sầm tộc chúng ta. Còn đám người Lâu Kim, ta có thể tùy ý xử trí."
Lâu Kim nghe vậy vẻ mặt chấn động.
Trên mặt lại hiện ra nụ cười khổ.
Hắn thật sự bị Lâu tộc vứt bỏ sao?
Tuy nhiên, hắn không hối tiếc chút nào.
"Lâu Kim, ta muốn mang dị thú này đi, ngươi có dị nghị gì không?" Tiếng nói cao quý lạnh như băng vang lên.
Lâu Kim nuốt nước bọt.
Hắn đương nhiên nghe nói qua đại danh của vị thánh nữ này.
Hai mươi hai tuổi đã có được thực lực có thể so sánh với trưởng lão, quả thực nghịch thiên.
Người đả thương dị thú lúc trước chính là vị này.
Nếu dị thú này là của hắn, hắn sẽ không do dự lựa chọn giao cho Sầm Quy Nguyệt.
Nhưng nghiêm khắc mà nói, dị thú này thuộc về Lâm Hiên.
Lúc trước, hắn cũng chỉ nghe nói dị thú là bảo tàng quý giá với bất kỳ võ giả nào.
Nhưng hắn cũng không rõ ràng là quý giá đến cỡ nào.
Nhưng hôm nay, hắn tự mình cảm thụ dị thú có thể tăng cường sức mạnh của võ giả đến mức khủng bố như thế nào.
Trong tình huống bình thường, hắn muốn tăng lên tới Tam Tinh Bán Thánh ít nhất phải tốn mười mấy năm.
Nhưng hiện tại, hắn không chỉ đột phá tới Tam Tinh Bán Thánh.
Sau khi thú hóa còn có thực lực sánh ngang Ngũ Tinh Bán Thánh.
Hắn không có quyền tùy ý xử trí bảo tàng quý giá này.
Cho dù muốn giao ra, vậy cũng nên để cho Lâm Hiên giao.
Mặc dù lúc này Lâu Kim rất sợ hãi.
Nhưng hắn vẫn nói: "Thánh nữ tôn quý, thứ cho ta khó tuân theo mệnh lệnh, dị thú này là do Lâm thiếu đánh chết, đương nhiên phải do hắn xử trí!"
"Ha ha, Lâm thiếu hay Lâm đủ cái gì, nếu như không phải thánh nữ đánh dị thú trọng thương, đừng nói là Lâm thiếu gì, toàn bộ Lâu tộc các ngươi cũng không làm gì được nó!" Sầm Quy Ngọc lập tức nói.
"Lâu Kim, Tiểu Ngọc nói không sai, tuy nhiên, ta vẫn nguyện ý tuân thủ theo ý của trưởng lão Tuệ Mẫn, chia năm phần trăm thi thể dị thú cho Lâu tộc các ngươi." Tiếng nói của Sầm Quy Nguyệt vang lên.
"Thánh nữ!" Sầm Quy Ngọc hơi khó hiểu.
Không rõ vì sao thánh nữ còn muốn chia dị thú cho Lâu tộc.
"Ngươi cũng thấy được, Lâu tộc cũng tử thương vô số trong lúc chiến đấu với dị thú, đây là thứ bọn họ xứng đáng nhận được. Như vậy đi, cá nhân ta lại chia mười phần trăm cho Lâu tộc các ngươi. Nói cách khác, Lâu tộc các ngươi có thể được chia mười lăm phần trăm con dị thú này." Sầm Quy Nguyệt tiếp tục nói.
Nói thật, tuy rằng thực lực của Sầm Quy Nguyệt vô cùng cường đại, nhưng nàng coi như cũng thông tình đạt lý.
Còn tốt hơn Sầm Tuệ Mẫn kia nhiều.
Cũng không có ỷ thế hiếp người.
Hơn nữa nàng nói cũng không sai, dị thú bị nàng làm trọng thương, kỳ thật nàng mới là người xuất lực nhiều nhất.
Nếu bình thường, Lâu Kim đã đáp ứng vô cùng thống khoái.
Nhưng lần này hắn không lùi bước.
"Thực xin lỗi thánh nữ, ta nói rồi, phải chờ Lâm thiếu đến phân phối thi thể dị thú này." Lâu Kim trầm giọng nói.
"Lâu Kim, ngươi không nên không biết xấu hổ, thánh nữ có tấm lòng nhân hậu chia cho ngươi mười phần trăm, ngươi không quỳ xuống cảm tạ còn chưa tính, vậy mà còn dám cự tuyệt?" Một người nâng kiệu lạnh lùng nói.
"Lâu Kim, vậy ngươi muốn bao nhiêu?" Sầm Quy Nguyệt lại rất bình tĩnh.
Nếu như nàng nguyện ý, nàng hoàn toàn có thể trực tiếp mang thi thể dị thú rời đi, không lưu lại cho Lâu Kim một chút nào.
"Ít nhất... 50%!" Lâu Kim suy nghĩ một chút rồi nói.
Sở dĩ muốn cho Sầm tộc năm mươi phần trăm, thứ nhất là xem như một lời giải thích cho Lâm Hiên.
Thứ hai, nói không chừng có thể hóa giải mâu thuẫn giữa Lâm Hiên và Sầm tộc.
Dù sao, một gã trưởng lão Bán Thánh cũng không trân quý bằng dị thú.
"Lâu Kim, ngươi điên rồi!"
Lâu Kim nói, khiến cho sắc mặt đám người Sầm tộc vô cùng khó coi.
"Ta không có điên, tuy rằng dị thú này đã từng bị thánh nữ đánh bị thương. Thế nhưng, trong quá trình Lâu tộc chúng ta chiến đấu cùng dị thú, dị thú đột nhiên trưởng thành, thương thế đã hoàn toàn khôi phục, nói cách khác, là Lâm thiếu một mình đánh chết dị thú, cũng không có quan hệ gì với thánh nữ." Lâu Kim không kiêu không ngạo nói.
"Ha ha, Lâu Kim ngươi đang đùa giỡn gì đó, chỉ bằng Lâu tộc các ngươi còn có thể đánh chết Sư Tổ Thú trưởng thành sao?"
Hiển nhiên, không ai tin lời Lâu Kim.
Dù sao, bọn họ chưa từng thấy qua bộ dáng của Sư Tổ Thú.
Mà chỉ có một người gặp qua Sư Tổ Thú, đó là Sầm Quy Nguyệt.
Nghe Lâu Kim nói, Sầm Quy Nguyệt rốt cục đi ra từ trong kiệu.
Tuy nhiên, hoàn toàn không thể nhìn thấy bàn chân của cô di chuyển.
Hai chân của cô bị làn váy bao phủ.
Thoạt nhìn, giống như một chiếc phi thuyền đang di chuyển.
Ánh mắt của cô rơi vào trên thi thể dị thú ở phía xa.
Chợt, đôi mắt đẹp sững lại.
Giống như, dị thú này thực sự không giống với lúc bị nàng đả thương.
Dị thú bị nàng đả thương còn lâu mới lớn bằng con này.
Hơn nữa, trên người dị thú này cũng không có vết thương do nàng gây ra.
Nói như vậy, Lâu Kim cũng không nói dối.
"Ngươi nói dị thú này là do Lâm Hiên giết?" Trong lòng Sầm Quy Nguyệt hơi rung động.
"Đúng vậy!" Lâu Kim gật gật đầu.
Vẻ mặt của Sầm Quy Nguyệt trở nên ngưng trọng.
Sư Tổ Thú trưởng thành, cho dù là nàng cũng không chắc chắn chiến thắng.
Thiếu niên tên Lâm Hiên kia ít nhất phải có thực lực Tam Tinh Chuẩn Thánh.
Nếu không, không có khả năng bắt được Sư Tổ Thú.
Từ khi nào lại xuất hiện thiên tài có thiên phú còn mạnh hơn nàng?
"Chúng ta đi thôi!" Sầm Quy Nguyệt quay về kiệu, nói với mọi người Sầm Tộc.
"Thánh nữ, thi thể dị thú..." Sầm Quy Ngọc mờ mịt.
"Hắn nói không sai, dị thú chết thực sự không có liên quan gì tới ta, cho nên chúng ta không có tư cách lấy thi thể dị thú này!" Sầm Quy Nguyệt nói.
"Nhưng..." Sầm Quy Ngọc còn không cam lòng.
Dù sao, đây chính là dị thú.
Với thực lực của Sầm Quy Nguyệt, hoàn toàn có thể trực tiếp cướp đi.
"Ta nói rời đi!" Giọng nói của Sầm Quy Nguyệt trở nên nghiêm khắc.
"Vâng, thánh nữ!" Mặc dù vẫn không cam lòng, nhưng Sầm Quy Ngọc cũng không dám nghi ngờ lời nói của Sầm Quy Nguyệt.
Mặc dù, đây là em gái ruột của cô.
Nhưng thiên phú của hai người quả thực khác nhau một trời một vực.
Địa vị cũng khác nhau một trời một vực!
Rất nhanh, bốn vị cường giả Võ Tôn đỉnh phong đã khiêng kiệu rời đi.
Chờ người Sầm tộc rời đi.
Lâu Kim lập tức đặt mông ngồi trên mặt đất giống như mất đi hết thảy khí lực.
Trên trán cũng chảy ra không ít mồ hôi lạnh.
Vừa rồi, hắn thật sự sợ chết.
Chương 319 Đánh cược
Đó là Sầm Quy Nguyệt.
Thiên tài tuyệt thế của của Sầm tộc.
Nếu cô muốn giết hắn, phỏng chừng chỉ cần động một ngón tay.
Nhưng cô ấy cứ thế rời lại đi.
Hiển nhiên, Sầm Quy Nguyệt cũng không phải vì hiểu đạo lý nên rời đi.
Mà vì cô phát hiện Lâm Hiên đánh chết Sư Tổ Thú trưởng thành, bị thực lực của Lâm Hiên dọa sợ.
"Đây chính là lực uy hiếp của một vị cường giả tuyệt đỉnh!" Lâu Kim nhịn không được cảm thán.
Vừa rồi kỳ thật hắn cũng đang đánh cược.
Lâu Kim đã cố ý nói ra những lời kia, là muốn để Sầm Quy Nguyệt hiểu rõ thực lực của Lâm Hiên.
May mắn thay, hắn đã đánh cược thắng.
Một khi đánh cược thua, chỉ sợ phải trả giá cả tính mạng.
Tuy nhiên, Lâu Kim còn chưa kịp vui mừng, một tiếng cười lạnh vang lên.
Sau một khắc, vô số bóng người mặc đồ màu đen xuất hiện ở trong tầm mắt.
"Các ngươi là..." Sắc mặt Lâu Kim đại biến.
Thật vất vả mới tiễn được Sầm Quy Nguyệt đi.
Sao lại có một đám người xuất hiện.
"Chúng ta là ai không quan trọng, quan trọng là chúng ta muốn dị thú này!" Người áo đen cầm đầu cười hắc hắc nói.
"Muốn dị thú, vậy phải xem các ngươi có bản lĩnh đó hay không!" Lâu Kim lạnh lùng nói.
Người áo đen không có nói nhảm, trực tiếp động thủ.
Vừa giao thủ, Lâu Kim đã cảm giác được sự bất phàm của đối phương.
Đối phương có hai mươi người.
Vậy mà mỗi người đều có tu vi Bán Thánh một đến ba sao.
Hơn nữa đặc biệt am hiểu thuật hợp kích.
Hai mươi người phối hợp, vậy mà có thể uy hiếp đến Tam Tinh Bán Thánh.
Nếu như là trước khi đột phá mà Lâu Kim gặp phải đám người áo đen này tất phải chết không thể nghi ngờ.
Nhưng bây giờ đã khác.
Bản thân hắn chính là Tam Tinh Bán Thánh, sau khi thú hóa thì có thể sánh ngang với Ngũ Tinh Bán Thánh.
"Vợ à, trông chừng dị thú!" Lâu Kim nói một tiếng, sau đó lao vào chiến đấu với đám người áo đen.
"Chuyện gì xảy ra, sao hắn có được thực lực Tam Tinh Bán Thánh?!" Người đàn ông mặc đồ đen giật mình.
Hiển nhiên, bọn họ biết thực lực của Lâu Kim.
"Các ngươi biết ta, các ngươi rốt cuộc là ai?" Lâu Kim nhíu mày.
"Ha ha ha, chờ ngươi chết rồi chúng ta sẽ nói cho ngươi biết!" Người áo đen cười lạnh không thôi.
Tuy rằng Lâu Kim có được thực lực Tam Tinh Bán Thánh.
Đáng tiếc, bọn họ liên hợp lại có thể địch lại Tứ Tinh Bán Thánh.
"Thuật hợp kích!"
Hơn hai mươi người áo đen triển khai hợp kích.
Lâu Kim lập tức bị đánh hộc máu.
Hiển nhiên, hắn không chịu nổi hai mươi người hợp kích.
"Biến thân cho ta!"
Lâu Kim giận dữ gầm lên một tiếng, muốn tiến hành hóa thú.
Nhưng cơ thể của hắn không thay đổi.
Hiển nhiên, Lâu Kim cũng không khống chế được thú hóa.
Thú hóa, mặc dù có thể tăng cường lực lượng võ giả thật lớn.
Nhưng muốn khống chế thú hóa cũng không phải là chuyện dễ dàng.
Đừng nói Lâu Kim.
Ngay cả Lâm Hiên hiện tại, cũng không có cách nào khống chế thú hóa một cách hoàn mỹ.
Huống chi, Lâu Kim vừa rồi đã thú hóa một lần.
Võ giả thú hóa mặc dù sẽ tăng cường thực lực.
Nhưng thú hóa kết thúc, kỳ thật vẫn có tác dụng phụ nhất định đối với thân thể.
Trong thời gian ngắn không có khả năng thú hóa lần nữa.
Dù sao, nhân tố phản tổ bị máu thú kích hoạt quá mức nhỏ bé ít ỏi.
Cần tích lũy thêm một thời gian nữa mới có thể tiến hành thú hóa lần thứ hai.
"Ha ha, còn biến thân, ngươi cho rằng ngươi là võ giả thú hóa sao?" Người áo đen cười khinh thường.
"Mọi người dùng toàn lực đi, không nên vờn quá lâu, nếu bị thế lực khác phát hiện, sẽ không ổn!"
Những người mặc đồ đen tăng cường tấn công.
Lâu Kim bị đánh hộc máu liên tiếp.
Lâu Kim Phượng thấy thế, cũng gia nhập chiến đấu.
Hiện giờ nàng cũng là Bán Thánh sơ kỳ.
Cũng có thể đóng góp chút sức lực.
Nhưng dù sao đối phương cũng có nhiều người.
Rất nhanh đã bị áp chế.
Ầm!
Thân thể của Lâu Kim bị đánh bay ra ngoài.
Máu tươi trong miệng phun ra.
"Lâu Kim!" Lâu Kim Phượng hét lớn một tiếng.
"Đừng để nàng gọi đồng bạn tới!" Người áo đen biến sắc, công kích càng mạnh mẽ hơn.
Lâu Kim Phượng cũng bị đánh bay ra ngoài.
"Đi chết đi!" Một gã áo đen chuẩn bị triệt để chấm dứt hai người.
"Lưu Hoạt, hắn từng là tộc trưởng Lâu tộc, nói không chừng, có thể đào ra Lâu Lan Quyết từ trên người hắn!" Một gã áo đen khác lạnh lùng nói.
"Các ngươi là người của Phỉ tộc?" Lúc này, Lâu Kim tựa hồ nhận ra thân phận của đối phương.
Gọi là Phỉ tộc cũng không phải bảo bọn họ là trộm.
Bọn hắn không có họ, chỉ có tên.
Chuyên làm chuyện gà gáy chó trộm.
Hơn nữa, bọn họ có được một loại năng lực, đó là, có thể trích xuất công pháp thông qua máu của đối phương!
Chỉ cần chiết xuất đủ nhiều máu, là có thể trích xuất ra công pháp hoàn chỉnh.
Mặc dù nhóm Phỉ tộc này luôn hoạt động trong bóng tối.
Nhưng thực lực của bọn họ tuyệt đối không kém.
Còn cường đại hơn rất nhiều Ẩn tộc khác.
Thậm chí còn cường đại hơn Sầm tộc!
Chỉ có điều, bởi vì bọn họ ẩn giấu rất sâu, bởi vậy, muốn tiêu diệt họ cũng vô cùng khó khăn.
Đã từng có Vương tộc xuất động.
Muốn tiêu diệt Phỉ tộc, triệt để nhổ bỏ khối u ác tính này.
Tuy rằng, Vương tộc diệt chết không ít tộc nhân của họ.
Nhưng cuối cùng, vẫn không thể tiêu diệt toàn bộ.
Sau khi Vương tộc càn quét, Phỉ tộc làm việc càng bí ẩn hơn.
Không nghĩ tới, vậy mà ở chỗ này đụng phải người của Phỉ tộc.
Biết được thân phận của đối phương, gương mặt của Lâu Kim xám như tro tàn.
Rơi vào trong tay bọn họ, không chết cũng phải bị lột da.
"Ha ha, bị ngươi nhận ra rồi, nếu ngươi đã biết chúng ta là người của Phỉ tộc, vậy hẳn cũng biết thủ đoạn của chúng ta, vậy nên ngoan ngoãn phối hợp đi!" Người áo đen cầm đầu cười hắc hắc.
Sau một khắc, trực tiếp đồng đánh ngất xỉu Lâu Kim và Lâu Kim Phượng.
Tiếp theo, hai người trong hai mươi mấy người phụ trách khiêng thi thể cỉa Kim Phượng và Lâu Kim, những người khác thì vận chuyển thi thể dị thú.
Chẳng bao lâu, không còn lại dấu vết nào.
Họ rất giỏi che giấu vết tích.
Trên cơ bản không ai nhìn ra được là do người của Phỉ tộc ra tay.
"Ha ha, lần này kiếm được nhiều tiền rồi, một con Sư Tổ Thú trưởng thành, đây là trời đang ưu ái Phỉ tộc chúng ta!"
Mỗi người áo đen đều mừng như điên.
Bên kia, Lâm Hiên và mọi người đang ăn thỏ nướng.
Đột nhiên, nghe được tiếng kêu thảm thiết của Lâu Kim Phượng.
Âm thanh rất nhỏ, mấy nữ nhân khác đều không nghe thấy.
Cũng chỉ có Lâm Hiên nghe được.
"Không tốt, Chú Lâu có thể đã xảy ra chuyện!" Lâm Hiên tiện tay dập tắt lửa, lập tức mang theo đám nữ nhân trở về.
Nhưng khi bọn họ đi tới nơi giết chết dị thú, đã không thấy bóng dáng Lâu Kim và Lâu Kim Phượng đâu.
Đồng thời, dị thú cũng không thấy đâu!
"Cha mẹ!" Khuông mặt của Lâu Mãn Nguyệt tái nhợt.
Rõ ràng, cô ấy biết đã xảy ra chuyện gì.
Dị thú chắc chắn đã bị người cướp đi!
Cha mẹ cô nói không chừng cũng gặp phải chuyện không may!
"Nguyệt Nguyệt, ngươi không cần gấp gáp, nơi này không có thi thể của chú và dì, có lẽ bọn họ chỉ bị bắt đi mà thôi!" Lâm Hiên trầm giọng nói.
"Lâm Hiên, ngươi nhất định phải cứu cha mẹ ta!" Lâu Mãn Nguyệt vô cùng lo lắng.
"Yên tâm đi, ta nhất định sẽ cứu họ!" Lâm Hiên híp mắt lại.
Người dám động đến người của hắn, quả thực muốn chết.
"Khẳng định là Sầm tộc!" Lúc này, Lâu Mãn Nguyệt đột nhiên nói.
"Vì sao biết được?" Lâm Hiên hỏi.
Lâu Mãn Nguyệt cắn răng nói: "Chuyện dị thú, chỉ có Sầm tộc biết, hơn nữa Lâm Hiên ngươi xem, đây là cái gì!"
Chương 320 Dị Thú bị cướp
Lâm Hiên nhìn chỗ Lâu Mãn Nguyệt chỉ vào.
Chỉ thấy, nơi đó có bốn dấu chân chỉnh tề.
Bên cạnh dấu chân có bốn cái lỗ.
Tuy nhiên, hắn cũng không có nhìn ra đây là gì.
"Đây là dấu do kiệu hạ xuống, bốn dấu chân này, là dấu chân của người khiêng kiệu!" Lâu Mãn Nguyệt nói.
Lời của Lâu Mãn Nguyệt khiến cho mọi người nghi hoặc, tự nhủ trong lòng, đến năm nay còn có người ngồi kiệu sao?
"Có, thánh nữ Sầm tộc, Sầm Quy Nguyệt, nàng chính là thiên tài của Sầm tộc, mới hai mươi hai tuổi, đã có thực lực đánh bại trưởng lão. Tuy nhiên, nàng cũng có khuyết điểm, chân nàng trời sinh đã bị tật, không cách nào đi lại, cho nên mỗi lần xuất hành đều sẽ ngồi trên một chiếc kiệu, có bốn vị Võ Tôn đỉnh phong nâng kiệu cho nàng!" Lâu Mãn Nguyệt cắn răng nói.
Vốn dĩ người biết chuyện dị thú cũng chỉ có Sầm tộc, hiện giờ nhìn thấy dấu chân kiệu lưu lại, nàng chắc chắn trăm phần trăm tuyệt đối là do Sầm Quy Nguyệt.
"Bọn họ cướp dị thú thì cướp dị thú, vì sao phải bắt đi chú và dì?" Lâm Hiên nhíu mày hỏi.
"Lâm Hiên ngươi có điều không biết, Lâu tộc chúng ta tuy rằng hiện tại đơn bạc, nhưng trước kia chúng ta cũng là Vương tộc, công pháp Lâu tộc chúng ta tu luyện tên là Lâu Lan Quyết, chính là công pháp tu luyện tuyệt đỉnh. Đương nhiên, công pháp này chỉ có người có được huyết mạch Lâu tộc mới có thể tu luyện, cho nên dưới tình huống bình thường, cũng không có người ngoài chú ý tới Lâu Lan Quyết, nhưng chung quy vẫn có một số người muốn theo dõi bí mật của Lâu Lan Quyết, Sầm tộc bắt cha mẹ ta đi, nói không chừng là vì Lâu Lan Quyết!" Lâu Mãn Nguyệt siết chặt nắm đấm.
Sầm tộc chèn ép Lâu tộc nhiều năm như vậy.
Trong lòng nàng vốn đã có lửa giận.
Hiện tại Sầm tộc cướp dị thú đi, còn bắt cha mẹ nàng, điều này làm cho nàng càng tức giận.
"Đã như vậy, chúng ta đi thôi!" Lâm Hiên thản nhiên nói.
"Đi, đi đâu?" Lâu Mãn Nguyệt sửng sốt.
"Đương nhiên là đi Sầm tộc cứu chú và dì!" Lâm Hiên nói.
"Nhưng mà, Sầm tộc rất mạnh, chỉ riêng Sầm Quy Nguyệt đã mạnh hơn lão tổ chúng ta, Lâm Hiên..." Mặc dù, Lâu Mãn Nguyệt rất muốn cứu cha mẹ mình, nhưng nàng lại không muốn vì vậy mà hại Lâm Hiên.
Dù sao, muốn cứu cha mẹ nàng thì phải cứng rắn đối chọi với Sầm tộc.
Sầm tộc được xưng là một trong những tồn tại mạnh nhất dưới Vương tộc.
Hiện tại lại có một thiên tài tuyệt thế là Sầm Quy Nguyệt.
Cho dù là rất nhiều Vương tộc cũng muốn làm thân.
Thậm chí còn có tin đồn.
Chỉ cần năm mươi năm, Sầm Quy Nguyệt có thể dẫn dắt Sầm tộc tiến quân vào hàng ngũ Vương tộc!
"Nguyệt Nguyệt, ngươi quên lời ta nói sao? Ta cũng rất mạnh, đừng nói chỉ là một Sầm tộc, cho dù là Vương tộc ta cũng sẽ cứu đượcchú và dì!" Lâm Hiên nặng nề nói.
"Lâm Hiên, ta yêu ngươi!" Nghe Lâm Hiên nói xong, Lâu Mãn Nguyệt ôm lấy Lâm Hiên, sau đó hôn thật sâu.
"Được rồi, đừng khóc, dẫn ta tới Sầm tộc đi!" Lâm Hiên nói với Lâu Mãn Nguyệt.
"Ta, ta không biết Sầm tộc ở đâu, ta, ta đã thật lâu không chú ý tới chuyện của Ẩn tộc..." Lâu Mãn Nguyệt cắn răng nói.
"Vậy chúng ta trở về Lâu tộc trước, Lâu Thiên Dụ hẳn là sẽ biết Sầm tộc ở đâu." Lâm Hiên nói.
"Được!"
Một đám người trực tiếp chạy tới Lâu tộc.
Nhìn thấy Lâm Hiên mang theo Lâu Mãn Nguyệt trở về, người Lâu tộc đều nhíu mày.
Tuy nhiên, họ không dám nói bất cứ lời nào.
"Lâu Thiên Dụ, lập tức tới gặp ta!" Lâm Hiên không để ý tới ánh mắt mọi người, trực tiếp hô to.
Tiếng nói của hắn vang vọng khắp Lâu tộc.
Nghe được giọng của Lâm Hiên, Lâu Thiên Dụ không nói nên lời.
Sát tinh này sao lại trở về rồi.
Nhưng hắn lại không dám không tiếp đãi.
Một lát sau, Lâu Thiên Dụ xuất hiện ở trước mặt Lâm Hiên.
Nhìn thấy Lâm Hiên cũng không có mang dị thú về, trong lòng hắn đã có đáp án.
Hiển nhiên, dị thú khẳng định đã bị Sầm tộc cướp đi.
Hắn đã sớm bảo Lâm Hiên ngoan ngoãn giao dị thú cho Sầm tộc, lại đi Sầm tộc thỉnh tội, có lẽ có thể được Sầm tộc tha thứ.
Đối nghịch với Sầm tộc, cho dù Lâm Hiên là Tam Tinh Chuẩn Thánh, cũng không có tư cách kia!
"Sầm tộc ở chỗ nào!" Lâm Hiên không có nói nhảm, trực tiếp mở miệng hỏi.
"Sầm tộc ở..." Lâu Thiên Dụ trực tiếp nói ra vị trí của Sầm tộc.
Biết vị trí, Lâm Hiên xoay người rời đi.
"Lâm thiếu, có một câu ta không biết nên nói hay không!" Giọng nói của Lâu Thiên Dụ vang lên phía sau Lâm Hiên.
"Có gì thì nói đi, ta đang vội!" Lâm Hiên quay đầu lại, nhìn Lâu Thiên Dụ một cái, trầm giọng nói.
"Lâm thiếu, nếu ngươi tới Sầm tộc thỉnh tội, chẳng lẽ không nên mang theo một ít lễ vật sao? Cứ đi tay không như vậy, cũng sẽ không được Sầm tộc tha thứ!" Lâu Thiên Dụ thiện ý nhắc nhở.
"Ta nói ta muốn tới Sầm tộc thỉnh tội khi nào?" Lâm Hiên hừ nhẹ nói.
"Không phải đi thỉnh tội, vậy ngươi là..." Lâu Thiên Dụ sửng sốt.
"Đương nhiên là đi bắt Sầm tộc nhận lỗi!" Lâm Hiên nói xong, mang theo đám nữ nhân lại rời đi không quay đầu.
Mãi đến khi Lâm Hiên biến mất.
Lâu Thiên Dụ mới khó có thể tin hỏi một vị trưởng lão Lâu tộc.
"Hắn, hắn vừa mới nói gì?"
Tên trưởng lão Lâu tộc kia nuốt nước bọt rồi nói: "Hắn nói, hắn muốn Sầm tộc nhận lỗi với hắn!"
Giờ khắc này, tất cả người của Lâu tộc đều cảm thấy Lâm Hiên điên rồi.
Tuy rằng, Lâm Hiên giết lên núi Lôi Thần, tiêu diệt Lôi tộc.
Nhưng Lôi tộc so sánh với Sầm tộc, quả thực giống như trẻ con so với người lớn, không chịu nổi một kích.
Không cần Sầm tộc, chỉ cần một mình Sầm Quy Nguyệt là có thể dễ dàng tiêu diệt Lôi tộc.
Đây chính là chênh lệch giữa các Ẩn tộc.
Nếu như Vương tộc không hạ lệnh cấm các Ẩn tộc tiến hành trận chiến diệt tộc nếu không phải là ân oán sinh tử. Thì chỉ sợ hiện tại số lượng Ẩn tộc sẽ cực kỳ thưa thớt.
Một Sầm tộc đã có thể dễ dàng tiêu diệt hai mươi Ẩn tộc Kỳ Châu!
Huống chi, nghe nói giữa Sầm tộc và Vương tộc còn có một ít trao đổi.
Nếu tin đồn là sự thật.
Lâm Hiên gây chuyện với Sầm tộc lỡ khiến cho Vương tộc chú ý, đừng nói Lâm Hiên là Nhị Tinh Chuẩn Thánh, dù hắn chính là Chân Thánh hai sao, cũng phải chết không thể nghi ngờ!
Điên rồi!
Lâm Hiên tuyệt đối điên rồi!
…
Sầm tộc.
"Ngươi đang nói gì vậy? Người trẻ tuổi tên Lâm Hiên kia đánh chết dị thú trưởng thành?" Người Sầm tộc đều vô cùng khiếp sợ khi nhận được tin Sầm Quy Nguyệt mang về.
Trong tình huống bình thường, Ẩn tộc cường đại cũng sẽ không chú ý đến một võ giả thế tục.
Nhưng gần đây, hai chữ Lâm Hiên này đã tạo ra cho chấn động không nhỏ cho dù là ở trong Ẩn tộc.
Đầu tiên là giết đại biểu Lôi tộc tại hội nghị tuyển chọn thiên tài của Ẩn tộc.
Tiếp theo, lại giết lên núi Lôi Thần, trực tiếp tiêu diệt Lôi tộc.
Thực lực bực này đã đủ khiến cho Ẩn tộc chú ý rồi.
Đây cũng là nguyên nhân Sầm Quy Nguyệt buông tha dị thú.
Một tên Lâm Hiên không đáng sợ.
Nhưng lỡ như sau lưng hắn có thế lực cường đại chống lưng thì không tốt.
Dù sao, nếu như không phải có bối cảnh cực kỳ cường đại, ai dám làm càn như vậy?
Ngang nhiên tiêu diệt một Ẩn tộc?
Trước kia Sầm Quy Nguyệt cũng không để Lâm Hiên vào mắt.
Nhưng khi biết được Lâm Hiên vậy mà có thể đánh chết Sư Tổ Thú trưởng thành, chỉ số nguy hiểm của Lâm Hiên trong lòng Sầm Quy Nguyệt đã tăng lên kịch liệt.
Nói không chừng, tên này cũng không phải họ Lâm.
Có thể hắn là thiên tài siêu cấp mà Vương tộc phái ra ngoài rèn luyện!
Tuy rằng Lâu Mãn Nguyệt không biết vì sao Lâm Hiên không cho nàng luyện hóa máu thú, nhưng nàng vẫn nhu thuận gật đầu.
Một võ giả có thể chống lại sự hấp dẫn của dị thú trong tay.
Điều này chứng tỏ, Lâu Mãn Nguyệt đủ tín nhiệm Lâm Hiên.
Lâm Hiên không cho Lâu Mãn Nguyệt luyện hóa máu thú là bởi vì hắn cảm thấy phẩm cấp của máu thú kia quá thấp.
Chờ thời cơ thích hợp, hắn sẽ cho Lâu Mãn Nguyệt trực tiếp luyện hóa Máu Kỳ Lân trong cơ thể hắn!
Hắn cũng muốn cho những nữ nhân khác làm như vậy.
Cứ như vậy, Lâu Kim và Lâu Kim Phượng luyện hóa máu thú tại chỗ, Lâm Hiên thì hộ pháp cho bọn họ.
Cách chỗ Lâm Hiên khoảng một trăm km. Sầm Quy Ngọc ôm thi thể Sầm Tuệ Mẫn quỳ gối trước một chiếc kiệu.
"Bẩm báo thánh nữ, trưởng lão Tuệ Mẫn đã bị giết!"
"Ngươi nói gì?" Trong kiệu, truyền đến một âm thanh lạnh lẽo nhưng lại êm tai.
Nàng chính là thiên tài mạnh nhất của Sầm tộc trong trăm năm gần đây, Sầm Quy Nguyệt!
Thiên phú siêu tuyệt, hơn nữa Sầm tộc dốc sức bồi dưỡng, nàng mới hai mươi hai tuổi đã có tu vi đã đạt tới Nhất Tinh Chuẩn Thánh!
Thực lực có thể so với trưởng lão Sầm tộc.
Thậm chí, trong chiến đấu chân chính, ngay cả một vài trưởng lão bình thường cũng chưa chắc là đối thủ của nàng!
Vết thương cực lớn trên bụng con dị thú chưa trưởng thành kia là do nàng đánh ra.
Chỉ là, sinh mệnh lực của súc sinh kia quá mức ngoan cường, bị thương nặng như vậy vẫn có thể chạy trốn.
Sầm Quy Nguyệt dĩ nhiên không có khả năng buông tha môt con dị thú đã sắp đến tay.
Vì vậy, nàng đã tìm mọi cách.
Lại không nghĩ tới, bị Lâu tộc nhanh chân lên trước.
Đương nhiên, kỳ thật mấy tháng trước Lâu tộc cũng đã phát hiện tung tích dị thú.
Chỉ là lão tổ Lâu tộc không có thực lực đánh bại.
Bởi vậy, chỉ có thể phái người của mình chú ý hướng đi của dị thú.
"Dị thú chúng ta tìm kiếm lại bị Lâu tộc giết chết, trưởng lão Tuệ Mẫn muốn cướp đoạt, kết quả bị Lâu tộc giết..." Sầm Quy Ngọc thổ lộ.
"Cái gì? Lá gan của lão già Lâu Thiên Dụ kia thật lớn, cướp dị thú của Sầm tộc ta không nói, vậy mà còn dám giết người Sầm tộc ta, chẳng lẽ muốn bị diệt tộc sao!"
Theo âm thanh trong kiệu truyền ra, một cỗ khí tức rét lạnh giáng xuống, khiến cho tất cả mọi người nhịn không được rùng mình một cái.
"Người ra tay không phải là Lâu Thiên Dụ, là một người trẻ tuổi hai mươi mấy tuổi." Sầm Quy Ngọc nói.
"Hai mươi mấy tuổi? Ngươi có chắc là ngươi không nhầm không?" Sầm Quy Nguyệt hơi ngẩn ra.
Thực lực của Sầm Tuệ Mẫn đạt tới Nhị Tinh Bán Thánh, người hai mươi mấy tuổi có thể giết Nhị Tinh Bán Thánh, tuyệt đối có thể coi là thiên tài.
Đương nhiên, ở trước mặt Sầm Quy Nguyệt, thiên tài mạnh mẽ đến đâu cũng đều phải ảm đạm.
Trừ phi là vị thiên tài Tuyệt Đỉnh trong truyền thuyết trăm năm trước mới có thể vượt qua thiên phú của nàng.
Chỉ tiếc, người đó sớm đã ngã xuống.
Bây giờ... Là thời đại của Sầm Quy Nguyệt nàng!
"Vô cùng chính xác!"
"Tên hắn là gì?"
"Bọn họ gọi hắn là Lâm Hiên!"
"Họ Lâm, vậy thì không phải Ẩn tộc, càng không phải Vương tộc!" Sầm Quy Nguyệt híp mắt lại.
Bây giờ Sầm tộc như mặt trời giữa trưa, chỉ cần không phải Vương tộc, vậy thì hoàn toàn không cần cố kỵ.
"Tiểu Ngọc, dẫn ta đến hiện trường chiến đấu!" Sầm Quy Nguyệt nói.
"Nhưng mà, đã trôi qua lâu như vậy, bọn họ hiện tại hẳn là đã đi rồi chứ?" Sầm Quy Ngọc khó hiểu.
"Tiểu Ngọc, ngươi không hiểu, máu của dị thú khi còn chưa nguội lạnh có hiệu quả tốt nhất, cũng là lúc võ giả có khả năng thú hóa nhất. Nếu như trong bọn họ có người biết đạo lý này, như vậy tất nhiên sẽ luyện hóa ngay tại chỗ, đương nhiên, cũng không nhất định, trước tiên đi qua xem rồi nói sau!" Sầm Quy Nguyệt trầm giọng nói.
"Vâng, thánh nữ." Sầm Quy Ngọc đáp.
"Lên kiệu!"
Sầm Quy Ngọc nghe vậy bèn đi vào kiệu.
Người khiêng kiệu là bốn cường giả Võ Tôn đỉnh phong.
Khi bước chân của họ di chuyển.
Chiếc kiệu nhanh chóng tiến về phía trước.
......
"Tại sao cha ta lại mất nhiều thời gian như vậy?" Lâu Mãn Nguyệt khó hiểu nhìn Lâu Kim còn đang luyện hóa máu thú.
Lâu Kim Phượng sớm đã luyện hóa xong.
Nhưng Lâu Kim vẫn còn đang luyện hóa.
"Không cần gấp gáp, thời gian càng dài, Chú Lâu càng nhận được nhiều chỗ tốt." Lâm Hiên ý bảo Lâu Mãn Nguyệt không cần lo lắng.
Lâu Kim Phượng vốn chỉ có tu vi Võ Tôn đỉnh phong.
Sau khi luyện hóa máu dị thú, đã trực tiếp thăng cấp thành Bán Thánh sơ giai!
Đây chính là máu của dị thú cường đại.
Mà, vẻn vẹn chỉ sử dụng không quá mười ml máu dị thú.
Máu trong thân thể dị thú này cũng đủ để cho một nửa tộc nhân của Lâu tộc hưởng dụng.
Ngẫm lại xem, nếu để cho một nửa người Lâu tộc đều luyện hóa máu dị thú này.
Mỗi người đều có thể đột phá ít nhất một cảnh giới nhỏ.
Tuyệt đối có thể tăng cường Lâu tộc đến một mức độ khủng bố.
Nếu như đủ may mắn sinh ra mấy võ giả thú hóa, vậy thì càng khủng bố.
Ngoại trừ máu dị thú, các bộ phận khác của dị thú cũng vô cùng trân quý.
Con dị thú này có thể chống đỡ được công kích của Chuẩn Thánh.
Dùng nó làm thành trang bị phòng ngự, có thể trực tiếp miễn dịch tất cả công kích của Bán Thánh.
Dùng xương cốt của nó rèn thành vũ khí, thậm chí có thể uy hiếp Chuẩn Thánh.
Bộ phận nội tạng của nó cũng có thể được sử dụng làm thuốc.
Có thể nói, thi thể của con dị thú này cho dù có nhiều tiền hơn nữa cũng không đổi được.
Nhất là, máu của con dị thú mới chết này cần mấy ngày mới nguội đi.
Trong thời gian này, giá trị của nó là cao nhất.
Nếu thực sự muốn đo lường giá trị.
Nó thậm chí có thể trị giá bằng một nửa Lâu tộc!
Rốt cục, Lâu Kim cũng luyện hóa xong.
Ầm ầm!
Một cỗ khí tức khủng bố phát ra từ trong thân thể Lâu Kim.
Hắn ta cũng đột phá.
Từ Nhị Tinh Bán Thánh, tăng lên Tam Tinh Bán Thánh.
Tuy rằng chỉ tăng lên một cảnh giới giống như Lâu Kim Phượng.
Nhưng Lâu Kim Phượng là từ cấp Võ Tôn tăng lên Bán Thánh sơ giai.
Mà Lâu Kim từ hai sao tăng lên ba sao.
Khoảng cách giữa hai người là rất lớn.
Nhưng lợi ích dường như không chỉ dừng lại ở đó.
"Ta, cảm giác thân thể thật nóng, máu trong thân thể ta giống như muốn sôi trào!" Mặt mũi của Lâu Kim đỏ bừng.
Trong mắt hiện lên một vẻ sợ hãi.
"Chú Lâu, không cần sợ hãi, ngươi hẳn là kích hoạt thú hóa, nói không chừng, ngươi có thể trở thành võ giả thú hóa!" Lâm Hiên nói.
"Thật sao?" Vẻ mặt của Lâu Kim hưng phấn.
"Không phải nói, trở thành võ giả thú hóa có xác suất cực thấp sao?"
Một lát sau, trên người Lâu Kim bắt đầu mọc ra lông, móng tay cũng trở nên bén nhọn.
Đuôi mọc ra phía sau, mặt cũng trở nên giống với sư tử.
Đúng là thú hóa.
"Gào!”
Lâu Kim gầm rú như sư tử.
Ầm!
Thân thể của hắn hóa thành một tia sáng, vọt tới phía Lâu Kim Phượng.
Trực tiếp đánh ngã Lâu Kim Phượng.
Lâu Kim Phượng lúc đầu còn không sợ hãi.
Tuy rằng, lúc này Lâu Kim thay đổi.
Nhưng, nàng ấy biết, đây là chồng mình.
Nhưng rất nhanh, Lâu Kim Phượng trợn tròn mắt.
Bởi vì, sau khi Lâu Kim đẩy nàng ngã xuống, móng vuốt vậy mà bắt đầu xé rách quần áo của nàng.
"Lâu Kim, ngươi đang làm gì vậy?" Lâu Kim Phượng kinh hãi biến sắc.
Nếu như là ở nhà, Lâu Kim muốn làm càn với nàng, nàng cầu còn không được.
Nhưng đây là bên ngoài.
Hơn nữa còn ở trước mặt nhiều người như vậy.
Nhưng lúc này Lâu Kim rõ ràng không khống chế được.
Sự khác biệt lớn nhất giữa thú và con người là…
Con người có lý trí. Nhưng con thú thì không. Một khi thú tính bị kích hoạt. Họ sẽ làm theo thú tính.
Chương 317 Hóa thú
Mắt thấy một trận đại chiến hoang dã sắp diễn ra.
Lâm Hiên nhanh chóng đi tới phía sau Lâu Kim, bắt lấy cái đuôi của hắn, kéo hắn xuống từ trên người Lâu Kim Phượng.
"Chú Lâu, chú bình tĩnh một chút!" Lâm Hiên ném Lâu Kim ra ngoài.
Tuy nhiên, Lâu Kim dường như đã mất ý thức.
Hắn lại nhanh chóng vọt tới phía Hà Hoan và Đinh Đang cách hắn gần nhất.
Khiến cho hai nữ nhân sợ tới mức biến sắc.
"Con bà nó!"
Lâm Hiên mở to hai mắt. Thân thể lập tức xuất hiện trước người hai nàng. Một cước đá vào người Lâu Kim.
Lâu Kim bị đá văng ra ngoài.
Nhưng đứng dậy ngay sau đó nhào lại
Hiển nhiên, bất kể là sức chiến đấu hay là lực phòng ngự của Lâu Kim sau khi thú hóa đều tăng lên không ít.
Vốn dĩ, hắn có thực lực Tam Tinh Bán Thánh.
Nhưng lúc này, chỉ sợ Ngũ Tinh Bán Thánh cũng không làm gì được hắn.
May là có Lâm Hiên ở đây.
Lâm Hiên cứ như vậy ngăn cản Lâu Kim xông về phía đám nữ nhân.
Nhưng đây cũng không phải là cách.
Công kích quá yếu, không thể ngăn cản Lâu Kim.
Công kích quá mạnh, hắn lại sợ đả thương Lâu Kim.
"Không còn cách nào khác, dì Kim Phượng, dì giải quyết đi!" Lâm Hiên tung một cước đá văng Lâu Kim tới trước mặt Lâu Kim Phượng.
Sau đó, nói với các cô gái: "Mọi người, để cho chú Lâu và dì Kim Phượng trò chuyện một chút, chúng ta đi tản bộ!"
Đám nữ nhân vội vàng đuổi theo Lâm Hiên.
Lâu Kim nhìn thấy Lâu Kim Phượng đang ở trước mặt mình lập tức nhào tới.
Rất nhanh, Lâm Hiên đã mang theo đám nữ nhân đi tới cách hai người trăm thước.
"Cha ta sẽ ổn chứ?" Lâu Mãn Nguyệt nghi hoặc nhìn Lâm Hiên.
Dù sao, võ giả thú hóa quá mức thưa thớt.
Ngay cả Vương tộc cũng không có mấy người.
Bởi vậy, Lâu Mãn Nguyệt cũng không biết được võ giả lần đầu tiên thú hóa sẽ xuất hiện phản ứng gì.
"Yên tâm đi, hiện tại cha nàng ít nhất có thực lực Ngũ Tinh Bán Thánh, sẽ không có việc gì!" Lâm Hiên nói.
"Còn mẹ ta thì sao?" Lâu Mãn Nguyệt lại hỏi.
"Khụ khụ, hẳn là cũng sẽ không có việc gì, dù sao hiện tại dì Kim Phượng cũng có cảnh giới Bán Thánh." Lâm Hiên ho khụ khụ nói.
Nghe Lâm Hiên nói xong, Lâu Mãn Nguyệt mới yên lòng.
Đúng lúc này, một âm thanh khiến người ta xấu hổ truyền đến.
Nhất thời, bầu không khí trở nên quái dị.
Bốn nữ nhân trước mắt.
Đều từng có quan hệ với Lâm Hiên.
Tuy một mình các nàng khẳng định không thành vấn đề.
Nhưng bây giờ, bốn người ở bên nhau.
Rõ ràng là không thể.
"Nếu không, chúng ta tránh xa một chút?" Khóe miệng Lâm Hiên giật giật.
Hắn ta không muốn trở thành một con thú.
"Ừ."
đám nữ nhân dùng sức gật đầu.
Bởi vì, bọn họ đều biết Lâm Hiên có thể biến thân.
Lỡ như chịu phải kích thích bởi âm thanh xấu hổ do Lâu Kim Phượng phát ra, Lâm Hiên cũng biến thân, vậy thì không vui nổi rồi.
Mọi người lại rời xa mấy cây số mới không nghe được âm thanh uyển chuyển kia.
Không có cách nào, thực lực càng mạnh thính lực lại càng mạnh.
Kỳ thật, tuy rằng đám nữ nhân đã hoàn toàn nghe không thấy âm thanh của Lâu Kim Phượng, nhưng Lâm Hiên vẫn nghe được.
Nhìn bốn nữ nhân thiên tư tuyệt sắc trước mắt, Lâm Hiên bị dày vò.
Tình cờ, thấy có thỏ rừng đi ngang qua.
"Ta đi bắt hai con thỏ tới đây nướng thịt cho mọi người!" Lâm Hiên nói một câu, sau đó đuổi theo con thỏ.
Kỳ thật, bốn nữ nhân sao có thể không cảm nhận được sự biến đổi của Lâm Hiên.
Nhưng, giữa bốn người dù sao cũng không quen thuộc lắm.
Đặc biệt là Lâu Mãn Nguyệt và ba cô gái khác.
Lâu Mãn Nguyệt đã từng là thánh nữ Lâu tộc cao cao tại thượng.
Là đại biểu của Lâu tộc.
Nhưng hiện tại, vậy mà cũng trở thành nữ nhân của Lâm Hiên.
"Bây giờ Lâm thiếu cần chúng ta, chúng ta không thể lùi bước. Ta biết hai người thẹn thùng, cho nên ta nói thẳng, trong chúng ta, phải có một người đi cùng Lâm thiếu." Cuối cùng, vẫn là Hà Hoan tương đối ngay thẳng, trực tiếp nói ra suy nghĩ trong lòng.
Các cô gái khác không nói gì.
Cũng không phải là không thể đi bồi tiếp Lâm Hiên.
Chỉ là, ai đi mới đó mới là vấn đề.
"Đầu tiên, ta không thể đi, Ngọc Nữ Tâm Kinh ta tu luyện sẽ hấp thu công lực của Lâm thiếu." Hà Hoan nói tiếp.
"Vậy, ta cũng không thể đi, ta cũng tu luyện Ngọc Nữ Tâm Kinh!" Đinh Đang yếu ớt giơ tay lên.
"Chút tu vi của ngươi so với Lâm thiếu chỉ là chín trâu mất một cọng lông." Hà Hoan liếc Đinh Đang một cái.
Làm Đinh Đang sợ tới mức vội vàng buông bàn tay nhỏ bé xuống.
Khuôn mặt nhỏ nhắn ủy khuất.
"Ngươi ủy khuất cái gì, có thể bồi Lâm thiếu đó là phúc khí của ngươi." Hà Hoan tức giận nói.
"Như vậy , ta cũng không thể đi bồi tiếp Lâm thiếu..." Lâu Mãn Nguyệt cũng cắn răng nói.
Cuối cùng, ánh mắt mọi người rơi vào trên người Âu Dương Băng Tình.
Âu Dương Băng Tình có thực lực yếu nhất trong đám nữ nhân.
Vì vậy, cô cũng không nói chuyện nhiều lắm.
Thấy ánh mắt mọi người đều nhìn mình, Âu Dương Băng Tình ngẩn ra, mở miệng nói: "Ta…"
Nhưng mà, Âu Dương Băng Tình còn chưa kịp nói chuyện, đám nữ nhân đã nói.
"Tình Tình, cô đi bồi Lâm thiếu là thích hợp nhất, cô đã lâu cũng không gặp hắn rồi!" Hà Hoan nói.
"Nhưng mà..." Âu Dương Băng Tình hơi do dự.
Không phải là cô ấy không muốn đi.
Nhưng mà xấu hổ.
Không nghĩ tới, mấy vị này vậy mà cởi mở như thế.
Trực tiếp thảo luận chuyện ai đi bồi tiếp Lâm Hiên.
"Tình Tình, Lâm thiếu đã tiêu diệt cả Lôi tộc vì cô, chẳng lẽ cô không muốn cảm tạ một chút sao?" Hà Hoan nắm tay Âu Dương Băng Tình.
Nghe Hà Hoan nói xong, Âu Dương Băng Tình rốt cục gật gật đầu.
Hà Hoan nói không sai.
Kỳ thật, nàng rất muốn cảm tạ Lâm Hiên.
Chỉ là vẫn không có cơ hội.
Dù sao, đối mặt với tồn tại cường đại như Lâu Mãn Nguyệt, Hà Hoan, nàng ít nhiều cũng có chút cảm giác tự ti.
Thậm chí trước mặt Đinh Đang, nàng cũng cảm thấy tự ti.
Thực lực của nàng còn kém xa Đinh Đang.
Rốt cục, dưới sự khuyến khích của đám nữ nhân, Âu Dương Băng Tình nhanh chóng đi vào trong rừng rậm.
"Nhóc con kia, còn muốn chạy!" Lâm Hiên một tay xách một cái lỗ tai thỏ, nghĩ thầm, thỏ này thật béo, ăn vào khẳng định rất sảng khoái.
Nhưng mà, khi hắn xoay người, vừa lúc nhìn thấy Âu Dương Băng Tình đi tới chỗ hắn.
"Tình tỷ, chị xem, con thỏ này có béo hay không?" Lâm Hiên lắc lắc thỏ trong tay.
Nhưng mà, Âu Dương Băng Tình lại không nói gì, chỉ nhẹ nhàng cởi đồ.
"Rất… To tròn!" Lâm Hiên nuốt nước bọt.
Hai con thỏ trong tay cũng rơi xuống.
Sau đó, hai con thỏ béo chạy đi.
...
Một giờ sau.
"Ai nha, thỏ chạy mất rồi, mau đi bắt thỏ đi!" Âu Dương Băng Tình đẩy Lâm Hiên còn muốn tái chiến ra.
Tuy rằng, nàng cũng rất muốn tiếp tục vui vẻ cùng Lâm Hiên.
Hơn nữa dùng thực lực của Lâm Hiên hoàn toàn có thể.
Nhưng dù sao nơi đó còn có ba nữ nhân đang chờ.
"Vậy, được rồi..." Lâm Hiên cũng biết, không thể để cho những nữ nhân khác chờ quá lâu.
Vẫn còn rất nhiều thỏ trên núi.
Rất nhanh Lâm Hiên lại bắt được hai con thỏ.
Trở lại doanh trại tạm thời của mọi người.
"Lâm thiếu, bắt một con thỏ nhỏ mà như vậy sao?" Nhìn thấy Lâm Hiên trở về, Hà Hoan quyến rũ trêu ghẹo.
"Khụ khụ, cũng không phải, là bắt hai con nha!" Lâm Hiên xấu hổ nói.
"Lâm thiếu xác định là hai con, không phải bốn con sao?" Hà Hoan nhìn Âu Dương Băng Tình cười khanh khách nói.
Chương 318 Thánh nữ Sầm tộc
Trong khi đó.
Lâu Kim rốt cục khôi phục hình thái con người.
Lâu Kim Phượng hoàn toàn không còn chút khí lực nào, trong mắt đều là sự thỏa mãn, không nghĩ tới, sau khi thú hóa còn có chỗ tốt như vậy.
Đột nhiên, mấy bóng người nâng một chiếc kiệu xuất hiện trước mặt hai người.
Nhìn thấy người tới, Lâu Kim Phượng và Lâu Kim biến sắc.
Không nghĩ tới, Sầm tộc lại tới nhanh như vậy!
"Lâu Kim, người của Lâu tộc các ngươi đâu?" Sầm Quy Ngọc đi xuống từ trên kiệu, mở miệng hỏi.
Cô ta rất bối rối. Tại sao người của Lâu tộc đều đi chỉ còn lại Lâu Kim và phu nhân của hắn.
Mấu chốt nhất là thi thể dị thú vậy mà vẫn còn!
Người của Lâu tộc vậy mà không mang thi thể dị thú đi.
"Bọn họ trở về gia tộc, thi thể dị thú này..."
Lâu Kim còn chưa nói xong. Tiếng của Sầm Quy Nguyệt đã vang lên:
"Tiểu Ngọc, không cần hỏi hắn nữa, vừa rồi lão tổ Lâu tộc gửi tin nhắn cho ta, nói người tên Lâm Hiên kia không phải người của Lâu tộc, thi thể dị thú cũng đưa cho Sầm tộc chúng ta. Còn đám người Lâu Kim, ta có thể tùy ý xử trí."
Lâu Kim nghe vậy vẻ mặt chấn động.
Trên mặt lại hiện ra nụ cười khổ.
Hắn thật sự bị Lâu tộc vứt bỏ sao?
Tuy nhiên, hắn không hối tiếc chút nào.
"Lâu Kim, ta muốn mang dị thú này đi, ngươi có dị nghị gì không?" Tiếng nói cao quý lạnh như băng vang lên.
Lâu Kim nuốt nước bọt.
Hắn đương nhiên nghe nói qua đại danh của vị thánh nữ này.
Hai mươi hai tuổi đã có được thực lực có thể so sánh với trưởng lão, quả thực nghịch thiên.
Người đả thương dị thú lúc trước chính là vị này.
Nếu dị thú này là của hắn, hắn sẽ không do dự lựa chọn giao cho Sầm Quy Nguyệt.
Nhưng nghiêm khắc mà nói, dị thú này thuộc về Lâm Hiên.
Lúc trước, hắn cũng chỉ nghe nói dị thú là bảo tàng quý giá với bất kỳ võ giả nào.
Nhưng hắn cũng không rõ ràng là quý giá đến cỡ nào.
Nhưng hôm nay, hắn tự mình cảm thụ dị thú có thể tăng cường sức mạnh của võ giả đến mức khủng bố như thế nào.
Trong tình huống bình thường, hắn muốn tăng lên tới Tam Tinh Bán Thánh ít nhất phải tốn mười mấy năm.
Nhưng hiện tại, hắn không chỉ đột phá tới Tam Tinh Bán Thánh.
Sau khi thú hóa còn có thực lực sánh ngang Ngũ Tinh Bán Thánh.
Hắn không có quyền tùy ý xử trí bảo tàng quý giá này.
Cho dù muốn giao ra, vậy cũng nên để cho Lâm Hiên giao.
Mặc dù lúc này Lâu Kim rất sợ hãi.
Nhưng hắn vẫn nói: "Thánh nữ tôn quý, thứ cho ta khó tuân theo mệnh lệnh, dị thú này là do Lâm thiếu đánh chết, đương nhiên phải do hắn xử trí!"
"Ha ha, Lâm thiếu hay Lâm đủ cái gì, nếu như không phải thánh nữ đánh dị thú trọng thương, đừng nói là Lâm thiếu gì, toàn bộ Lâu tộc các ngươi cũng không làm gì được nó!" Sầm Quy Ngọc lập tức nói.
"Lâu Kim, Tiểu Ngọc nói không sai, tuy nhiên, ta vẫn nguyện ý tuân thủ theo ý của trưởng lão Tuệ Mẫn, chia năm phần trăm thi thể dị thú cho Lâu tộc các ngươi." Tiếng nói của Sầm Quy Nguyệt vang lên.
"Thánh nữ!" Sầm Quy Ngọc hơi khó hiểu.
Không rõ vì sao thánh nữ còn muốn chia dị thú cho Lâu tộc.
"Ngươi cũng thấy được, Lâu tộc cũng tử thương vô số trong lúc chiến đấu với dị thú, đây là thứ bọn họ xứng đáng nhận được. Như vậy đi, cá nhân ta lại chia mười phần trăm cho Lâu tộc các ngươi. Nói cách khác, Lâu tộc các ngươi có thể được chia mười lăm phần trăm con dị thú này." Sầm Quy Nguyệt tiếp tục nói.
Nói thật, tuy rằng thực lực của Sầm Quy Nguyệt vô cùng cường đại, nhưng nàng coi như cũng thông tình đạt lý.
Còn tốt hơn Sầm Tuệ Mẫn kia nhiều.
Cũng không có ỷ thế hiếp người.
Hơn nữa nàng nói cũng không sai, dị thú bị nàng làm trọng thương, kỳ thật nàng mới là người xuất lực nhiều nhất.
Nếu bình thường, Lâu Kim đã đáp ứng vô cùng thống khoái.
Nhưng lần này hắn không lùi bước.
"Thực xin lỗi thánh nữ, ta nói rồi, phải chờ Lâm thiếu đến phân phối thi thể dị thú này." Lâu Kim trầm giọng nói.
"Lâu Kim, ngươi không nên không biết xấu hổ, thánh nữ có tấm lòng nhân hậu chia cho ngươi mười phần trăm, ngươi không quỳ xuống cảm tạ còn chưa tính, vậy mà còn dám cự tuyệt?" Một người nâng kiệu lạnh lùng nói.
"Lâu Kim, vậy ngươi muốn bao nhiêu?" Sầm Quy Nguyệt lại rất bình tĩnh.
Nếu như nàng nguyện ý, nàng hoàn toàn có thể trực tiếp mang thi thể dị thú rời đi, không lưu lại cho Lâu Kim một chút nào.
"Ít nhất... 50%!" Lâu Kim suy nghĩ một chút rồi nói.
Sở dĩ muốn cho Sầm tộc năm mươi phần trăm, thứ nhất là xem như một lời giải thích cho Lâm Hiên.
Thứ hai, nói không chừng có thể hóa giải mâu thuẫn giữa Lâm Hiên và Sầm tộc.
Dù sao, một gã trưởng lão Bán Thánh cũng không trân quý bằng dị thú.
"Lâu Kim, ngươi điên rồi!"
Lâu Kim nói, khiến cho sắc mặt đám người Sầm tộc vô cùng khó coi.
"Ta không có điên, tuy rằng dị thú này đã từng bị thánh nữ đánh bị thương. Thế nhưng, trong quá trình Lâu tộc chúng ta chiến đấu cùng dị thú, dị thú đột nhiên trưởng thành, thương thế đã hoàn toàn khôi phục, nói cách khác, là Lâm thiếu một mình đánh chết dị thú, cũng không có quan hệ gì với thánh nữ." Lâu Kim không kiêu không ngạo nói.
"Ha ha, Lâu Kim ngươi đang đùa giỡn gì đó, chỉ bằng Lâu tộc các ngươi còn có thể đánh chết Sư Tổ Thú trưởng thành sao?"
Hiển nhiên, không ai tin lời Lâu Kim.
Dù sao, bọn họ chưa từng thấy qua bộ dáng của Sư Tổ Thú.
Mà chỉ có một người gặp qua Sư Tổ Thú, đó là Sầm Quy Nguyệt.
Nghe Lâu Kim nói, Sầm Quy Nguyệt rốt cục đi ra từ trong kiệu.
Tuy nhiên, hoàn toàn không thể nhìn thấy bàn chân của cô di chuyển.
Hai chân của cô bị làn váy bao phủ.
Thoạt nhìn, giống như một chiếc phi thuyền đang di chuyển.
Ánh mắt của cô rơi vào trên thi thể dị thú ở phía xa.
Chợt, đôi mắt đẹp sững lại.
Giống như, dị thú này thực sự không giống với lúc bị nàng đả thương.
Dị thú bị nàng đả thương còn lâu mới lớn bằng con này.
Hơn nữa, trên người dị thú này cũng không có vết thương do nàng gây ra.
Nói như vậy, Lâu Kim cũng không nói dối.
"Ngươi nói dị thú này là do Lâm Hiên giết?" Trong lòng Sầm Quy Nguyệt hơi rung động.
"Đúng vậy!" Lâu Kim gật gật đầu.
Vẻ mặt của Sầm Quy Nguyệt trở nên ngưng trọng.
Sư Tổ Thú trưởng thành, cho dù là nàng cũng không chắc chắn chiến thắng.
Thiếu niên tên Lâm Hiên kia ít nhất phải có thực lực Tam Tinh Chuẩn Thánh.
Nếu không, không có khả năng bắt được Sư Tổ Thú.
Từ khi nào lại xuất hiện thiên tài có thiên phú còn mạnh hơn nàng?
"Chúng ta đi thôi!" Sầm Quy Nguyệt quay về kiệu, nói với mọi người Sầm Tộc.
"Thánh nữ, thi thể dị thú..." Sầm Quy Ngọc mờ mịt.
"Hắn nói không sai, dị thú chết thực sự không có liên quan gì tới ta, cho nên chúng ta không có tư cách lấy thi thể dị thú này!" Sầm Quy Nguyệt nói.
"Nhưng..." Sầm Quy Ngọc còn không cam lòng.
Dù sao, đây chính là dị thú.
Với thực lực của Sầm Quy Nguyệt, hoàn toàn có thể trực tiếp cướp đi.
"Ta nói rời đi!" Giọng nói của Sầm Quy Nguyệt trở nên nghiêm khắc.
"Vâng, thánh nữ!" Mặc dù vẫn không cam lòng, nhưng Sầm Quy Ngọc cũng không dám nghi ngờ lời nói của Sầm Quy Nguyệt.
Mặc dù, đây là em gái ruột của cô.
Nhưng thiên phú của hai người quả thực khác nhau một trời một vực.
Địa vị cũng khác nhau một trời một vực!
Rất nhanh, bốn vị cường giả Võ Tôn đỉnh phong đã khiêng kiệu rời đi.
Chờ người Sầm tộc rời đi.
Lâu Kim lập tức đặt mông ngồi trên mặt đất giống như mất đi hết thảy khí lực.
Trên trán cũng chảy ra không ít mồ hôi lạnh.
Vừa rồi, hắn thật sự sợ chết.
Chương 319 Đánh cược
Đó là Sầm Quy Nguyệt.
Thiên tài tuyệt thế của của Sầm tộc.
Nếu cô muốn giết hắn, phỏng chừng chỉ cần động một ngón tay.
Nhưng cô ấy cứ thế rời lại đi.
Hiển nhiên, Sầm Quy Nguyệt cũng không phải vì hiểu đạo lý nên rời đi.
Mà vì cô phát hiện Lâm Hiên đánh chết Sư Tổ Thú trưởng thành, bị thực lực của Lâm Hiên dọa sợ.
"Đây chính là lực uy hiếp của một vị cường giả tuyệt đỉnh!" Lâu Kim nhịn không được cảm thán.
Vừa rồi kỳ thật hắn cũng đang đánh cược.
Lâu Kim đã cố ý nói ra những lời kia, là muốn để Sầm Quy Nguyệt hiểu rõ thực lực của Lâm Hiên.
May mắn thay, hắn đã đánh cược thắng.
Một khi đánh cược thua, chỉ sợ phải trả giá cả tính mạng.
Tuy nhiên, Lâu Kim còn chưa kịp vui mừng, một tiếng cười lạnh vang lên.
Sau một khắc, vô số bóng người mặc đồ màu đen xuất hiện ở trong tầm mắt.
"Các ngươi là..." Sắc mặt Lâu Kim đại biến.
Thật vất vả mới tiễn được Sầm Quy Nguyệt đi.
Sao lại có một đám người xuất hiện.
"Chúng ta là ai không quan trọng, quan trọng là chúng ta muốn dị thú này!" Người áo đen cầm đầu cười hắc hắc nói.
"Muốn dị thú, vậy phải xem các ngươi có bản lĩnh đó hay không!" Lâu Kim lạnh lùng nói.
Người áo đen không có nói nhảm, trực tiếp động thủ.
Vừa giao thủ, Lâu Kim đã cảm giác được sự bất phàm của đối phương.
Đối phương có hai mươi người.
Vậy mà mỗi người đều có tu vi Bán Thánh một đến ba sao.
Hơn nữa đặc biệt am hiểu thuật hợp kích.
Hai mươi người phối hợp, vậy mà có thể uy hiếp đến Tam Tinh Bán Thánh.
Nếu như là trước khi đột phá mà Lâu Kim gặp phải đám người áo đen này tất phải chết không thể nghi ngờ.
Nhưng bây giờ đã khác.
Bản thân hắn chính là Tam Tinh Bán Thánh, sau khi thú hóa thì có thể sánh ngang với Ngũ Tinh Bán Thánh.
"Vợ à, trông chừng dị thú!" Lâu Kim nói một tiếng, sau đó lao vào chiến đấu với đám người áo đen.
"Chuyện gì xảy ra, sao hắn có được thực lực Tam Tinh Bán Thánh?!" Người đàn ông mặc đồ đen giật mình.
Hiển nhiên, bọn họ biết thực lực của Lâu Kim.
"Các ngươi biết ta, các ngươi rốt cuộc là ai?" Lâu Kim nhíu mày.
"Ha ha ha, chờ ngươi chết rồi chúng ta sẽ nói cho ngươi biết!" Người áo đen cười lạnh không thôi.
Tuy rằng Lâu Kim có được thực lực Tam Tinh Bán Thánh.
Đáng tiếc, bọn họ liên hợp lại có thể địch lại Tứ Tinh Bán Thánh.
"Thuật hợp kích!"
Hơn hai mươi người áo đen triển khai hợp kích.
Lâu Kim lập tức bị đánh hộc máu.
Hiển nhiên, hắn không chịu nổi hai mươi người hợp kích.
"Biến thân cho ta!"
Lâu Kim giận dữ gầm lên một tiếng, muốn tiến hành hóa thú.
Nhưng cơ thể của hắn không thay đổi.
Hiển nhiên, Lâu Kim cũng không khống chế được thú hóa.
Thú hóa, mặc dù có thể tăng cường lực lượng võ giả thật lớn.
Nhưng muốn khống chế thú hóa cũng không phải là chuyện dễ dàng.
Đừng nói Lâu Kim.
Ngay cả Lâm Hiên hiện tại, cũng không có cách nào khống chế thú hóa một cách hoàn mỹ.
Huống chi, Lâu Kim vừa rồi đã thú hóa một lần.
Võ giả thú hóa mặc dù sẽ tăng cường thực lực.
Nhưng thú hóa kết thúc, kỳ thật vẫn có tác dụng phụ nhất định đối với thân thể.
Trong thời gian ngắn không có khả năng thú hóa lần nữa.
Dù sao, nhân tố phản tổ bị máu thú kích hoạt quá mức nhỏ bé ít ỏi.
Cần tích lũy thêm một thời gian nữa mới có thể tiến hành thú hóa lần thứ hai.
"Ha ha, còn biến thân, ngươi cho rằng ngươi là võ giả thú hóa sao?" Người áo đen cười khinh thường.
"Mọi người dùng toàn lực đi, không nên vờn quá lâu, nếu bị thế lực khác phát hiện, sẽ không ổn!"
Những người mặc đồ đen tăng cường tấn công.
Lâu Kim bị đánh hộc máu liên tiếp.
Lâu Kim Phượng thấy thế, cũng gia nhập chiến đấu.
Hiện giờ nàng cũng là Bán Thánh sơ kỳ.
Cũng có thể đóng góp chút sức lực.
Nhưng dù sao đối phương cũng có nhiều người.
Rất nhanh đã bị áp chế.
Ầm!
Thân thể của Lâu Kim bị đánh bay ra ngoài.
Máu tươi trong miệng phun ra.
"Lâu Kim!" Lâu Kim Phượng hét lớn một tiếng.
"Đừng để nàng gọi đồng bạn tới!" Người áo đen biến sắc, công kích càng mạnh mẽ hơn.
Lâu Kim Phượng cũng bị đánh bay ra ngoài.
"Đi chết đi!" Một gã áo đen chuẩn bị triệt để chấm dứt hai người.
"Lưu Hoạt, hắn từng là tộc trưởng Lâu tộc, nói không chừng, có thể đào ra Lâu Lan Quyết từ trên người hắn!" Một gã áo đen khác lạnh lùng nói.
"Các ngươi là người của Phỉ tộc?" Lúc này, Lâu Kim tựa hồ nhận ra thân phận của đối phương.
Gọi là Phỉ tộc cũng không phải bảo bọn họ là trộm.
Bọn hắn không có họ, chỉ có tên.
Chuyên làm chuyện gà gáy chó trộm.
Hơn nữa, bọn họ có được một loại năng lực, đó là, có thể trích xuất công pháp thông qua máu của đối phương!
Chỉ cần chiết xuất đủ nhiều máu, là có thể trích xuất ra công pháp hoàn chỉnh.
Mặc dù nhóm Phỉ tộc này luôn hoạt động trong bóng tối.
Nhưng thực lực của bọn họ tuyệt đối không kém.
Còn cường đại hơn rất nhiều Ẩn tộc khác.
Thậm chí còn cường đại hơn Sầm tộc!
Chỉ có điều, bởi vì bọn họ ẩn giấu rất sâu, bởi vậy, muốn tiêu diệt họ cũng vô cùng khó khăn.
Đã từng có Vương tộc xuất động.
Muốn tiêu diệt Phỉ tộc, triệt để nhổ bỏ khối u ác tính này.
Tuy rằng, Vương tộc diệt chết không ít tộc nhân của họ.
Nhưng cuối cùng, vẫn không thể tiêu diệt toàn bộ.
Sau khi Vương tộc càn quét, Phỉ tộc làm việc càng bí ẩn hơn.
Không nghĩ tới, vậy mà ở chỗ này đụng phải người của Phỉ tộc.
Biết được thân phận của đối phương, gương mặt của Lâu Kim xám như tro tàn.
Rơi vào trong tay bọn họ, không chết cũng phải bị lột da.
"Ha ha, bị ngươi nhận ra rồi, nếu ngươi đã biết chúng ta là người của Phỉ tộc, vậy hẳn cũng biết thủ đoạn của chúng ta, vậy nên ngoan ngoãn phối hợp đi!" Người áo đen cầm đầu cười hắc hắc.
Sau một khắc, trực tiếp đồng đánh ngất xỉu Lâu Kim và Lâu Kim Phượng.
Tiếp theo, hai người trong hai mươi mấy người phụ trách khiêng thi thể cỉa Kim Phượng và Lâu Kim, những người khác thì vận chuyển thi thể dị thú.
Chẳng bao lâu, không còn lại dấu vết nào.
Họ rất giỏi che giấu vết tích.
Trên cơ bản không ai nhìn ra được là do người của Phỉ tộc ra tay.
"Ha ha, lần này kiếm được nhiều tiền rồi, một con Sư Tổ Thú trưởng thành, đây là trời đang ưu ái Phỉ tộc chúng ta!"
Mỗi người áo đen đều mừng như điên.
Bên kia, Lâm Hiên và mọi người đang ăn thỏ nướng.
Đột nhiên, nghe được tiếng kêu thảm thiết của Lâu Kim Phượng.
Âm thanh rất nhỏ, mấy nữ nhân khác đều không nghe thấy.
Cũng chỉ có Lâm Hiên nghe được.
"Không tốt, Chú Lâu có thể đã xảy ra chuyện!" Lâm Hiên tiện tay dập tắt lửa, lập tức mang theo đám nữ nhân trở về.
Nhưng khi bọn họ đi tới nơi giết chết dị thú, đã không thấy bóng dáng Lâu Kim và Lâu Kim Phượng đâu.
Đồng thời, dị thú cũng không thấy đâu!
"Cha mẹ!" Khuông mặt của Lâu Mãn Nguyệt tái nhợt.
Rõ ràng, cô ấy biết đã xảy ra chuyện gì.
Dị thú chắc chắn đã bị người cướp đi!
Cha mẹ cô nói không chừng cũng gặp phải chuyện không may!
"Nguyệt Nguyệt, ngươi không cần gấp gáp, nơi này không có thi thể của chú và dì, có lẽ bọn họ chỉ bị bắt đi mà thôi!" Lâm Hiên trầm giọng nói.
"Lâm Hiên, ngươi nhất định phải cứu cha mẹ ta!" Lâu Mãn Nguyệt vô cùng lo lắng.
"Yên tâm đi, ta nhất định sẽ cứu họ!" Lâm Hiên híp mắt lại.
Người dám động đến người của hắn, quả thực muốn chết.
"Khẳng định là Sầm tộc!" Lúc này, Lâu Mãn Nguyệt đột nhiên nói.
"Vì sao biết được?" Lâm Hiên hỏi.
Lâu Mãn Nguyệt cắn răng nói: "Chuyện dị thú, chỉ có Sầm tộc biết, hơn nữa Lâm Hiên ngươi xem, đây là cái gì!"
Chương 320 Dị Thú bị cướp
Lâm Hiên nhìn chỗ Lâu Mãn Nguyệt chỉ vào.
Chỉ thấy, nơi đó có bốn dấu chân chỉnh tề.
Bên cạnh dấu chân có bốn cái lỗ.
Tuy nhiên, hắn cũng không có nhìn ra đây là gì.
"Đây là dấu do kiệu hạ xuống, bốn dấu chân này, là dấu chân của người khiêng kiệu!" Lâu Mãn Nguyệt nói.
Lời của Lâu Mãn Nguyệt khiến cho mọi người nghi hoặc, tự nhủ trong lòng, đến năm nay còn có người ngồi kiệu sao?
"Có, thánh nữ Sầm tộc, Sầm Quy Nguyệt, nàng chính là thiên tài của Sầm tộc, mới hai mươi hai tuổi, đã có thực lực đánh bại trưởng lão. Tuy nhiên, nàng cũng có khuyết điểm, chân nàng trời sinh đã bị tật, không cách nào đi lại, cho nên mỗi lần xuất hành đều sẽ ngồi trên một chiếc kiệu, có bốn vị Võ Tôn đỉnh phong nâng kiệu cho nàng!" Lâu Mãn Nguyệt cắn răng nói.
Vốn dĩ người biết chuyện dị thú cũng chỉ có Sầm tộc, hiện giờ nhìn thấy dấu chân kiệu lưu lại, nàng chắc chắn trăm phần trăm tuyệt đối là do Sầm Quy Nguyệt.
"Bọn họ cướp dị thú thì cướp dị thú, vì sao phải bắt đi chú và dì?" Lâm Hiên nhíu mày hỏi.
"Lâm Hiên ngươi có điều không biết, Lâu tộc chúng ta tuy rằng hiện tại đơn bạc, nhưng trước kia chúng ta cũng là Vương tộc, công pháp Lâu tộc chúng ta tu luyện tên là Lâu Lan Quyết, chính là công pháp tu luyện tuyệt đỉnh. Đương nhiên, công pháp này chỉ có người có được huyết mạch Lâu tộc mới có thể tu luyện, cho nên dưới tình huống bình thường, cũng không có người ngoài chú ý tới Lâu Lan Quyết, nhưng chung quy vẫn có một số người muốn theo dõi bí mật của Lâu Lan Quyết, Sầm tộc bắt cha mẹ ta đi, nói không chừng là vì Lâu Lan Quyết!" Lâu Mãn Nguyệt siết chặt nắm đấm.
Sầm tộc chèn ép Lâu tộc nhiều năm như vậy.
Trong lòng nàng vốn đã có lửa giận.
Hiện tại Sầm tộc cướp dị thú đi, còn bắt cha mẹ nàng, điều này làm cho nàng càng tức giận.
"Đã như vậy, chúng ta đi thôi!" Lâm Hiên thản nhiên nói.
"Đi, đi đâu?" Lâu Mãn Nguyệt sửng sốt.
"Đương nhiên là đi Sầm tộc cứu chú và dì!" Lâm Hiên nói.
"Nhưng mà, Sầm tộc rất mạnh, chỉ riêng Sầm Quy Nguyệt đã mạnh hơn lão tổ chúng ta, Lâm Hiên..." Mặc dù, Lâu Mãn Nguyệt rất muốn cứu cha mẹ mình, nhưng nàng lại không muốn vì vậy mà hại Lâm Hiên.
Dù sao, muốn cứu cha mẹ nàng thì phải cứng rắn đối chọi với Sầm tộc.
Sầm tộc được xưng là một trong những tồn tại mạnh nhất dưới Vương tộc.
Hiện tại lại có một thiên tài tuyệt thế là Sầm Quy Nguyệt.
Cho dù là rất nhiều Vương tộc cũng muốn làm thân.
Thậm chí còn có tin đồn.
Chỉ cần năm mươi năm, Sầm Quy Nguyệt có thể dẫn dắt Sầm tộc tiến quân vào hàng ngũ Vương tộc!
"Nguyệt Nguyệt, ngươi quên lời ta nói sao? Ta cũng rất mạnh, đừng nói chỉ là một Sầm tộc, cho dù là Vương tộc ta cũng sẽ cứu đượcchú và dì!" Lâm Hiên nặng nề nói.
"Lâm Hiên, ta yêu ngươi!" Nghe Lâm Hiên nói xong, Lâu Mãn Nguyệt ôm lấy Lâm Hiên, sau đó hôn thật sâu.
"Được rồi, đừng khóc, dẫn ta tới Sầm tộc đi!" Lâm Hiên nói với Lâu Mãn Nguyệt.
"Ta, ta không biết Sầm tộc ở đâu, ta, ta đã thật lâu không chú ý tới chuyện của Ẩn tộc..." Lâu Mãn Nguyệt cắn răng nói.
"Vậy chúng ta trở về Lâu tộc trước, Lâu Thiên Dụ hẳn là sẽ biết Sầm tộc ở đâu." Lâm Hiên nói.
"Được!"
Một đám người trực tiếp chạy tới Lâu tộc.
Nhìn thấy Lâm Hiên mang theo Lâu Mãn Nguyệt trở về, người Lâu tộc đều nhíu mày.
Tuy nhiên, họ không dám nói bất cứ lời nào.
"Lâu Thiên Dụ, lập tức tới gặp ta!" Lâm Hiên không để ý tới ánh mắt mọi người, trực tiếp hô to.
Tiếng nói của hắn vang vọng khắp Lâu tộc.
Nghe được giọng của Lâm Hiên, Lâu Thiên Dụ không nói nên lời.
Sát tinh này sao lại trở về rồi.
Nhưng hắn lại không dám không tiếp đãi.
Một lát sau, Lâu Thiên Dụ xuất hiện ở trước mặt Lâm Hiên.
Nhìn thấy Lâm Hiên cũng không có mang dị thú về, trong lòng hắn đã có đáp án.
Hiển nhiên, dị thú khẳng định đã bị Sầm tộc cướp đi.
Hắn đã sớm bảo Lâm Hiên ngoan ngoãn giao dị thú cho Sầm tộc, lại đi Sầm tộc thỉnh tội, có lẽ có thể được Sầm tộc tha thứ.
Đối nghịch với Sầm tộc, cho dù Lâm Hiên là Tam Tinh Chuẩn Thánh, cũng không có tư cách kia!
"Sầm tộc ở chỗ nào!" Lâm Hiên không có nói nhảm, trực tiếp mở miệng hỏi.
"Sầm tộc ở..." Lâu Thiên Dụ trực tiếp nói ra vị trí của Sầm tộc.
Biết vị trí, Lâm Hiên xoay người rời đi.
"Lâm thiếu, có một câu ta không biết nên nói hay không!" Giọng nói của Lâu Thiên Dụ vang lên phía sau Lâm Hiên.
"Có gì thì nói đi, ta đang vội!" Lâm Hiên quay đầu lại, nhìn Lâu Thiên Dụ một cái, trầm giọng nói.
"Lâm thiếu, nếu ngươi tới Sầm tộc thỉnh tội, chẳng lẽ không nên mang theo một ít lễ vật sao? Cứ đi tay không như vậy, cũng sẽ không được Sầm tộc tha thứ!" Lâu Thiên Dụ thiện ý nhắc nhở.
"Ta nói ta muốn tới Sầm tộc thỉnh tội khi nào?" Lâm Hiên hừ nhẹ nói.
"Không phải đi thỉnh tội, vậy ngươi là..." Lâu Thiên Dụ sửng sốt.
"Đương nhiên là đi bắt Sầm tộc nhận lỗi!" Lâm Hiên nói xong, mang theo đám nữ nhân lại rời đi không quay đầu.
Mãi đến khi Lâm Hiên biến mất.
Lâu Thiên Dụ mới khó có thể tin hỏi một vị trưởng lão Lâu tộc.
"Hắn, hắn vừa mới nói gì?"
Tên trưởng lão Lâu tộc kia nuốt nước bọt rồi nói: "Hắn nói, hắn muốn Sầm tộc nhận lỗi với hắn!"
Giờ khắc này, tất cả người của Lâu tộc đều cảm thấy Lâm Hiên điên rồi.
Tuy rằng, Lâm Hiên giết lên núi Lôi Thần, tiêu diệt Lôi tộc.
Nhưng Lôi tộc so sánh với Sầm tộc, quả thực giống như trẻ con so với người lớn, không chịu nổi một kích.
Không cần Sầm tộc, chỉ cần một mình Sầm Quy Nguyệt là có thể dễ dàng tiêu diệt Lôi tộc.
Đây chính là chênh lệch giữa các Ẩn tộc.
Nếu như Vương tộc không hạ lệnh cấm các Ẩn tộc tiến hành trận chiến diệt tộc nếu không phải là ân oán sinh tử. Thì chỉ sợ hiện tại số lượng Ẩn tộc sẽ cực kỳ thưa thớt.
Một Sầm tộc đã có thể dễ dàng tiêu diệt hai mươi Ẩn tộc Kỳ Châu!
Huống chi, nghe nói giữa Sầm tộc và Vương tộc còn có một ít trao đổi.
Nếu tin đồn là sự thật.
Lâm Hiên gây chuyện với Sầm tộc lỡ khiến cho Vương tộc chú ý, đừng nói Lâm Hiên là Nhị Tinh Chuẩn Thánh, dù hắn chính là Chân Thánh hai sao, cũng phải chết không thể nghi ngờ!
Điên rồi!
Lâm Hiên tuyệt đối điên rồi!
…
Sầm tộc.
"Ngươi đang nói gì vậy? Người trẻ tuổi tên Lâm Hiên kia đánh chết dị thú trưởng thành?" Người Sầm tộc đều vô cùng khiếp sợ khi nhận được tin Sầm Quy Nguyệt mang về.
Trong tình huống bình thường, Ẩn tộc cường đại cũng sẽ không chú ý đến một võ giả thế tục.
Nhưng gần đây, hai chữ Lâm Hiên này đã tạo ra cho chấn động không nhỏ cho dù là ở trong Ẩn tộc.
Đầu tiên là giết đại biểu Lôi tộc tại hội nghị tuyển chọn thiên tài của Ẩn tộc.
Tiếp theo, lại giết lên núi Lôi Thần, trực tiếp tiêu diệt Lôi tộc.
Thực lực bực này đã đủ khiến cho Ẩn tộc chú ý rồi.
Đây cũng là nguyên nhân Sầm Quy Nguyệt buông tha dị thú.
Một tên Lâm Hiên không đáng sợ.
Nhưng lỡ như sau lưng hắn có thế lực cường đại chống lưng thì không tốt.
Dù sao, nếu như không phải có bối cảnh cực kỳ cường đại, ai dám làm càn như vậy?
Ngang nhiên tiêu diệt một Ẩn tộc?
Trước kia Sầm Quy Nguyệt cũng không để Lâm Hiên vào mắt.
Nhưng khi biết được Lâm Hiên vậy mà có thể đánh chết Sư Tổ Thú trưởng thành, chỉ số nguy hiểm của Lâm Hiên trong lòng Sầm Quy Nguyệt đã tăng lên kịch liệt.
Nói không chừng, tên này cũng không phải họ Lâm.
Có thể hắn là thiên tài siêu cấp mà Vương tộc phái ra ngoài rèn luyện!
Bình luận facebook