Editor: Hoa Tuyết
Ba ngày sau, Khải Long đế dùng nghi lễ cưới kế hậu rước Trương Thanh Nhan vào cung làm hoàng hậu, cả nước cùng chúc mừng.
Tân hậu vào cung ngày thứ ba, các mệnh phụ tông phụ tam phẩm trở lên trong kinh thành đều phải tiến cung yết kiến. Hoa Tịch Uyển là tôn thất cấp phẩm thân vương phi, nằm trong độ ngũ đầu tiên vào bái kiến hoàng hậu, đi cùng nàng vào cung còn có mấy vị thân vương phi khác, chỉ là trong đó tuổi của nàng là nhỏ nhất.
"Hiển vương phi, xin cẩn thận bậc thang," Thái giám dẫn đường ân cần dẫn đường phía trước, tuy thái độ với Hoa Tịch Uyển không thấy có chút nịnh nọt nào, thế nhưng mỗi cử chỉ đều thể hiện sự kính trọng.
"Đa tạ," Hoa Tịch Uyển vào cửa cung, nhìn thấy đã có hai vị lão vương phi ngồi trong cung, nàng liền tiến lên làm một lễ vãn bối với hai vị thân vương phi.
"Mau mau ngồi xuống đi," Từ vương phi cười đến hòa ái bảo Hoa Tịch Uyển ngồi xuống bên cạnh mình, mượn động tác uống trà cười nói với Hoa Tịch Uyển, "Hôm nay có lẽ hoàng hậu nương nương sẽ dậy hơi trễ."
Hoa Tịch Uyển thấy lời này không đúng lắm, chưa tới một khắc sau, tất cả thân vương phi đã có mặt trong cung, thế nhưng vẫn không thấy bóng dáng của Trương hậu đâu cả. Nhưng mấy thân vương phi ở đây lại không tỏ ra chút bất mãn nào, ngôn ngữ thần thái vẫn như thường.
Mới vừa vào cung đã có tác phong như thế, Trương hậu hành xử thật không thỏa đáng. Tuy hoàng hậu là quốc mẫu, thế nhưng ở đây đều là nhất phẩm tông phụ, về tình về lý, Trương hậu cũng không nên để cho nhiều tông phụ chờ đợi lâu như vậy. Lẽ nào nàng tưởng đây là đấu đá ở gia đình bình thường chắc, để đối phương chờ lâu một chút là có thể ra oai phủ đầu sao?
Thứ mà nữ nhân Hoàng thất không thiếu nhất chính là diễn xuất và dũng khí, chút thủ đoạn nho nhỏ này chỉ có thể khiến các tông phụ bất mãn, chứ căn bản chẳng có chút uy nghiêm gì cả.
Ước chừng lại qua một khắc nữa, rốt cuộc Trương hậu mới trong bộ phượng bào được một đám thái giám cung nữ tiền hô hậu ủng xuất hiện, Hoa Tịch Uyển và các thân vương phi khác đồng loạt đứng dậy hành đại lễ với Trương hậu.
Trương Thanh Nhan ngồi trên phượng tọa, tỉ mỉ đánh giá các tông phụ dưới bậc thềm ngọc, cuối cùng ánh mắt rơi trên người một cô gái trẻ tóc đen như mực, da trắng như tuyết. Bởi vì đối phương cúi đầu, nên nàng không thấy rõ khuôn mặt đối phương, nhưng chỉ với dáng vẻ xinh xắn cùng với đôi tay lộ ra từ tay áo bào, cũng đủ để người khác không kìm lòng được xao động tâm hồn rồi.
Đây chính là Hiển vương phi xinh đẹp khuynh thành trong lời đồn đó sao?
Đợi các nhất phẩm tông phụ làm đại lễ xong, mấy nữ quan đứng nghiêm chỉnh một bên liền vội vàng nâng những quý nhân này lên, Trương Thanh Nhan cho những người này ngồi xuống, thừa cơ hội liếc mắt nhìn Hiển vương phi một cái. Chân mày lá liễu, đôi mắt long lanh, cánh môi như hoa, quả thật có vài phần quyến rũ. Thế nhưng như vậy thì thế nào, nàng vẫn phải thành thật quỳ gối trước mặt mình.
"Phiền chư vị mệt nhọc vì bổn cung như vậy, bổn cung thực áy náy, mời chư vị dùng trà bánh nghỉ tạm một chút," Trương Thanh Nhan hơi cong môi, lộ ra nụ cười vừa phải, sau đó khách sáo trò chuyện vài câu với mấy thân vương phi lớn tuổi, cuối cùng nàng chuyển hướng câu chuyện sang Hoa Tịch Uyển.
"Thế nhân đều nói Hiển vương phi dung mạo khuynh thành, bổn cung vẫn vô duyên nhìn thấy, hôm nay rốt cuộc đã được như mong muốn, quả nhiên là trăm nghe không bằng một thấy, tư sắc của Hiển vương phi có thể nói khuynh quốc khuynh thành," Trương Thanh Nhan cong miệng nói, "Ngay cả bổn cung nhìn thấy cũng không nhịn được yêu thích vài phần."
Mấy lão vương phi khẽ nhíu mày, Trương hậu chỉ mới mười sáu mười bảy tuổi, thế nhưng lời nói cũng thật... trước mặt nhiều người trong hoàng thất lại nói Hiển vương phi khuynh quốc khuynh thành, thật không biết là khích lệ hay có dụng ý khác nữa. Mọi người không ngu ngốc, nhớ tới lời đồn mấy trước đó về dung mạo của Trương hậu hơn hẳn so với Hiển vương phi, ngay lập tức đều hiểu ra, Trương hậu muốn gây khó dễ cho Hiển vương phi đây mà.
Luận dung mạo, mặc dù Trương hậu quả thực xuất sắc, nhưng không linh động bằng Hiển vương phi. Luận khí thế, Trương hậu chỉ là nữ nhi của một chi bên của Trương gia, làm sao so với được với Hiển vương phi phụ tộc mẫu tộc đều là đại tộc thế gia. Cho nên Trương hậu có hơn Hiển vương phi, thì cũng chỉ hơn cái phượng bào trên người mà thôi.
Huống chi, chút ưu thế này ngày sau...
Trữ vương phi vội ho một tiếng, cười nói: "Hiển vương phi dĩ nhiên là hiền lương mỹ huệ." Trong câu này, lại có ý cường điệu từ hiền lương, chứ không phải từ mỹ huệ.
Trương Thanh Nhan nhận ra Trữ vương phi có ý giải vây cho Hoa Tịch Uyển, không kìm lòng được cau mày. Chẳng phải bên ngoài đồn rằng Trữ vương và Hiển vương không mấy thân cận sao, thế nào Trữ vương phi lại nói thay Hiển vương phi?
Chú ý tới sự thay đổi biểu cảm của Trương Thanh Nhan, đáy lòng Trữ vương phi xuy cười một tiếng, quả nhiên là xuất thân từ cửa nhỏ nhà nghèo, ngay cả chút tư duy cũng không có, ngày sau làm sao có thể lăn lộn trong cung chứ.
Từ vương phi cũng thầm lắc đầu, Trương hậu này thật lỗ mãng, ngay cả thế cục hiện tại của triều đình ra sao cũng không biết, vậy mà dám hành xử tùy tiện, thật không biết nên khen nàng lớn gan hay ngu ngốc nữa.
Trữ vương phi liên tiếp bênh vực Hiển vương như thế, người khác không hiểu, nhưng nàng hiểu rõ. Hiện tại thế cục nhìn như rất yên ổn, nhưng thực tế thì hết sức căng thẳng. Thái tử chết bất đắc kỳ tử, hoàng tôn vì những lời đồn bên ngoài và điềm xấu khi chào đời mà đã định trước vô duyên với ngôi vị hoàng đế. Hoàng thượng lại rõ ràng không thích Thịnh quận vương, tuy rằng đối với vị Hiển vương này cũng cũng vậy, thế nhưng hiện tại Hiển vương rất được lòng dân, tỷ lệ giành được ngôi vị hoàng đế rất cao.
Trước đây Trữ vương ủng hộ thái tử, nên có quan hệ rất bế tắc với Thịnh quận vương, hiện tại thái tử qua đời, thì dù ông ủng có hộ ai cũng chẳng thể ủng hộ Thịnh quận vương, cho nên hiện nghiêng về phía Hiển vương chỉ là chuyện rất bình thường.
Ngay cả điểm này mà Trương hậu cũng không nhìn thấu, còn tưởng tông phụ hoàng thất đều đem ý nghĩ trong lòng thể hiện trên mặt, thật sự quá kiêu căng.
Hoa Tịch Uyển phát giác hình như Trương Thanh Nhan chỉa mũi dùi vào mình, nhưng ngoài mặt vẫn không biểu hiện gì, đứng dậy hơi quỳ gối với Trương Thanh Nhan, cười dịu dàng nói: "Hoàng hậu nương nương khen nhầm rồi, thiếp chỉ là bồ liễu chi tư*, thực sự không kham nổi mỹ danh như vậy."
(*)Bồ Liễu còn tỷ dụ cho người có thân thể suy nhược, yếu mềm hay địa vị thấp hèn. Như trong Thế Thuyết Tân Ngữ (世說新語
) của Lưu Nghĩa Khánh (劉義慶
, 403-444) thời Nam Triều nhà Tống có câu: "Bồ Liễu chi tư, vọng thu nhi lạc, tùng bách chi chất, kinh sương di mậu (dáng cây Bồ Liễu, thu về rơi rụng, chất loại tùng bách, sương thấm càng tươi).
"Hiển vương phi không cần khiêm tốn," Trương Thanh Nhan ngoài cười nhưng trong không cười nói, "Đây là chuyện toàn bộ kinh thành đều biết."
Nụ cười trên mặt của Hoa Tịch Uyển vẫn không đổi: "Trong kinh thành có mấy người gặp qua thiếp đâu, bất quá chỉ là đồn thổi. Huống chi dung mạo chỉ là vật ngoài thân, xinh đẹp đến mấy, thì trăm năm sau cũng trở về với đất mẹ mà thôi."
"Hiển vương phi thật tốt bụng," Trương Thanh Nhan cười châm biếm một tiếng, "Thảo nào Hiển vương lại yêu thương như vậy."
Hoa Tịch Uyển ngẩng đầu liếc nhìn Trương Thanh Nhan, không nặng không nhẹ nói: "Vốn là phu thể kết tóc, đương nhiên nên ân ái không rời. Bệ hạ đã se duyên cho thiếp thân và vương gia, trong lòng thiếp và vương gia vạn phần cảm kích, làm sao lại không yêu thương nhau cho được."
Thấy Hoa Tịch Uyển đề cập đến hoàng đế, Trương Thanh Nhan cũng không dám tùy tiện nói thêm, không thể làm gì khác hơn là nâng chén trà lên lạnh nhạt nói: "Canh giờ không còn sớm, bổn cung cũng không tiện giữ chư vị lại, chư vị đi thong thả."
Hoa Tịch Uyển vẫn tươi cười, cùng mấy vị thân vương phi khác làm một lễ với Trương hậu, rồi đồng loạt lui xuống.
Chờ sau khi đám người Hoa Tịch Uyển rời đi, Trương Thanh Nhan mới buồn bực ném mạnh chén trà xuống, cắn răng mắng: "Đồ nông cạn."
Cung nữ thái giám trong điện nín thở cúi đầu, yên lặng đứng một bên, dường như không nghe thấy những lời mắng chửi của Trương Thanh Nhan.
Một canh giờ sau, lời nói và việc làm của Trương Thanh Nhan truyền đến tai Khải Long đế. Khải Long đế nghe cung nhân báo xong, có chút bất mãn cau mày, một lát sau mới không mặn không nhạt nói: "Xuất thân hàn vi, không cần quá miễn cưỡng."
Lời này nghe như không trách cứ gì, nhưng lại là đập nát thể diện của Trương hậu. Trương gia vốn cũng được coi là đại thế gia, mặc dù Trương hậu chẳng phải là dòng chính, nhưng cũng là chi bên, hoàng thượng nói như vậy, là khinh thường xuất thân Trương thị.
Chi bên chính là chi bên, làm sao sánh được với dòng chính?
"Vài ngày trước chẳng phải có một tiểu quốc đã trình lên mấy món đồ chơi mới mẻ sao, cho người tặng vài món đến phủ Hiển vương đi," Khải Long đế không kiên nhẫn khép bức họa trong tay lại, "Hiện tại kế hậu còn nhỏ tuổi, trẫm không đành lòng để nàng chịu mệt nhọc, sự vụ trong cung vẫn nên để Thục phi chưởng quản. Nàng là lão nhân trong cung, tính tình lại ôn hòa, nhất định có thể làm tốt những việc vặt này." Hắn suy nghĩ một chút, lại bổ sung, "Phượng ấn cũng để ở chỗ Thục phi đi, làm việc sẽ tiện hơn."
Một hoàng hậu không thể chưởng quản hậu cung, không thể nắm giữ phượng ấn, thì ở trong cung phải lúng túng đến thế nào chứ?
Lúc Thục phi nhận được ý chỉ của Khải Long đế thì sửng sốt một lúc lâu. Đợi đến khi thái giám truyền chỉ đi rồi, bà liền cho người đi nghe ngóng, mới biết được sáng nay đã xảy ra chuyện gì. Trương hậu vậy mà lại giở trò trước mặt tông phụ, ngôn từ không đúng mực?
Đây là đang tự tìm đường chết hay là đầu óc không tốt vậy?
Mới vừa vào cung mà đã không dịu dàng rộng lượng, trái lại còn bày ra dáng vẻ hoàng hậu ngông nghênh, thật sự xem những người trong hoàng thất là đồ chơi sao? Phu thê Hiển vương và Hiển vương phi cảm tình thế nào, một hoàng hậu không quyền thế như nàng ta có thể nói sao?
Cho dù là phế hậu Phương thị ngày trước khi tiếp kiến các tông phụ hoàng thất, cũng phải hết sức khách khí, nào có lỗ mãng như Trương hậu vậy?
Thảo nào hoàng thượng không muốn cho Trương sau nắm quyền, để một hoàng hậu như vậy chưởng quản hậu cung, không biết sẽ còn gây ra chuyện hỗn loạn gì nữa.
"Hiển vương phi bị ủy khuất, bổn cung làm trưởng bối, cũng không thể làm ngơ," Thục phi hiểu rõ mấu chốt sự việc, liền sai người vào tư kho của mình chọn một ít đồ tốt mượn cớ tặng đến Hiển vương phủ. Mặc dù không nói rõ chuyện gì đã xảy ra, thế nhưng những người biết chuyện ban sáng đều hiểu rõ, cử chỉ này của Thục phi cũng là ý tứ của hoàng thượng.
Điều này cũng chứng minh suy đoán của họ là chính xác, hoàng thượng thật sự coi trọng Hiển vương hơn.
Không ít người nhiều chuyện cảm thấy rất sôi sục trong lòng, nhưng người không thể ngồi yên nhất chính là Yến Bá Ích của Thịnh quận vương phủ. Vì chuyện Hầu thị, nên có nhiều đại thế gia bất hòa cùng hắn, thêm chuyện hoàng đế luôn kiếm cớ chèn ép các thế lực hắn âm thầm an bài, nếu cứ tiếp tục như vậy, hắn sẽ hoàn toàn không có cơ hội chiến thắng.
Nhìn về phương hướng hoàng cung, Yến Bá Ích trầm tư một lúc lâu, rồi quay đầu nói với người ở phía sau: "Sau khi thái tử bệnh chết, tâm tình của hoàng thượng vẫn không tốt, có lẽ không lâu sau sẽ bệnh nặng không thể gượng dậy nổi, ngươi thấy thế nào?"
Người phía sau trầm mặc trong chốc lát, rồi chậm rãi miệng nói: "Sức khỏe của bệ hạ đã sớm suy yếu, đột nhiên bệnh nặng cũng là chuyện bình thường."
Yến Bá Ích gật đầu: "Vậy cứ thuận thế mà làm đi."
Hắn không thể đóng kịch như Yến Tấn Khâu, càng không có vận khí tốt như hắn ta, gặp được một nhạc gia bề thế, thế nhưng hắn lại quyết đoán hơn Yến Tấn Khâu rất nhiều. Nam nhân muốn thành đại sự, phải có đủ tàn nhẫn.
Lúc này Yến Tấn Khâu "thiếu tàn nhẫn, thích đóng kịch, vận khí tốt gặp được một nhạc gia bề thế" vừa tức giận đập vỡ một chén trà.
"Trương thị kia là thứ gì chứ, lại còn dám làm khó dễ Tịch Uyển?!"
Mộc Thông yên lặng lui về sau một bước, nuốt mấy câu nói kế tiếp xuống.
Hắn còn chưa kịp nói cho vương gia biết, sau đó vương phi đã dùng thủ đoạn mềm dẻo đối phó với hoàng hậu.
"Nô tỳ Bạch Hạ tham kiến vương gia. Vương gia, vương phi mời ngài về phòng." Giọng nói Bạch Hạ vang lên ở bên ngoài.
Yến Tấn Khâu đang đang định bưng một chén trà khác nghe vậy thì dừng tay lại, sau đó giọng điệu như thường bình tĩnh trả lời: "Ngươi trở về nói với vương phi, ta lập tức đi qua ngay."
Tiếng bước chân của Bạch Hạ dần dần biến mất, Mộc Thông nhìn sắc mặt vẫn giăng đầy mây đen của vương gia, đáy lòng thầm thở dài một tiếng.
Bình luận facebook