Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 52
-" Tư... Tư Đồ Thần, sao mày lại..."_ Từ Thiếu Trung không thể tin được nhìn anh
Rõ ràng là hắn đã làm rất hoàn hảo mà, sao lại như thế được...
Lúc này, Từ An Dương từ bên ngoài bước vào....
-" Anh trai, anh mau dừng lại đi, đừng để sai càng thêm sai"_ Từ An Dương bước đến, đứng trước mặt Từ Thiếu Trung
-" An Dương, anh đã không thể dừng lại được nữa!"_ Từ Thiếu Trung dịu dàng hẳn đi khi đối mặt với Từ An Dương...
Cũng dễ hiểu thôi, bởi vì khi cha mẹ của hai người họ chết đi khi hai người vẫn còn nhỏ, cả hai anh em dựa vào nhau để sống và lớn lên, cho đến khi lập nên sự nghiệp lớn của Từ gia...
Phải biết là, người mà Từ Thiếu Trung quan tâm nhất... chính là đứa em trai này đây.....
-" Đúng vậy! Chuyện này đây, Tư Đồ Thần ta không dễ dàng mà bỏ qua như vậy đâu!"_ Tư Đồ Thần liếc nhìn Từ Thiếu Trung bằng ánh mắt Thần chết
-" Từ Thiếu Trung! Mày muốn giết hết người có mặt ở đây?"_ Tư Đồ Thần trầm giọng hỏi
-" Đúng vậy!"
-" Thế mày có biết là trong số họ có cả vợ và đứa con chưa chào đời của tao hay không?"_ Tư Đồ Thần đã sắp phát điên rồi, nếu như anh không đến và ngăn chặn kịp thì mọi chuyện sẽ như thế nào đây....
-" Tao chính là muốn giết hết!"_ Từ Thiếu Trung gằn giọng, lớn tiếng cãi lại
Bốp~
Tức thì, Tư Đồ Thần, đấm hắn một cú thật nặng...
Khóe môi hắn lúc này đã chảy máu rồi, lại còn có dấu hiệu bầm tím nữa! Có thể thấy anh đã phát điên thật rồi...
-" Người đâu, mau bắt Từ Thiếu Trung lại!"_ Tư Đồ Thần vì tức giận mà thở dốc, ánh mắt của anh vẫn còn vương sát khí...
-" Dạ"_ Ngay lập tức, Từ Thiếu Trung đã bị bắt lại
Phó Kỳ Anh bước đến sau lưng, ôm anh từ đằng sau...
Cảm nhận được người từ phía sau là ai, tâm trạng anh có phần ổn định hơn đôi chút....
Anh gỡ tay cô, xoay người lại nhìn cô rồi ôm cô thật chặt.....
-" Anh xin lỗi, chắc là em hoảng sợ lắm phải không?"_ Tư Đồ Thần dịu dàng chạm đến gương mặt cô
-" Anh nghĩ em yếu đuối đến mức đó hay sao chứ?"_ Cô mỉm cười nhìn anh như trao tặng cho anh một liều thuốc an thần vậy
Nhìn thấy cô như thế, anh lại càng an tâm hơn, cô không hoảng sợ là tốt rồi....
-" Hahaha... Tư Đồ Thần, mày nghĩ mày đã thắng rồi sao? Nào có dễ dàng như vậy!"
Ngay lúc này đây, từ bên ngoài, đám thuộc hạ khác của Từ Thiếu Trung đưa vào một người phụ nữ đầu tóc rối bù, quần áo dơ bẩn, xộc xệch trên mặt còn có một vết bỏng ở bên má trái....
-" Hồng Dương! Có phải là Hồng Dương không?"_ Tô Dung theo phản xạ mà lên tiếng hỏi
Người phụ nữ ấy nghe thấy thì nhìn sang Tô Dung...
-" Cô là..."_ Người phụ nữ ấy cũng phản ứng không khác gì Tô Dung
-" Hồng Dương, em là Vĩ Kỳ, là Vĩ Kỳ đây!"_ Tô Dung bước đến trước mặt người phụ nữ ấy
-" Vĩ Kỳ! Là em thật sao?"_ Hồng Dương muốn bước đến chỗ của Tô Dung nhưng đã bị hai thuộc hạ của Từ Thiếu Trung giữ lại
-" Các người làm gì vậy? Mau thả tôi ra!"_ Hồng Dương vùng vẫy
-" Thả bà ra hả? Nếu thả bà ra thì Đại ca của chúng tôi phải làm sao chứ?"_ Một trong số hai thuộc hạ của hắn nói
-" Các ngươi muốn làm sao mới chịu thả người?"_ Sau khi nghe cuộc đối thoại của Tô Dung và Hồng Dương, Tư Đồ Thần cũng phần nào hiểu được mối quan hệ giữa hai người nên đã lên tiếng
-" Đơn giản thôi! Thả bọn ta đi!"_ Từ Thiếu Trung cười đểu trả lời
-" Còn nữa, phải giao Phó Kỳ Anh ra đây nếu không muốn bà ta chết!"_ Phó Tử Yên đã bắt Phó lão phu nhân làm con tin mà ra điều kiện
-" Bà nội!"_ Cô khẩn thiết kêu lên, toan chạy đến nhưng Tư Đồ Thần đã nhanh chóng giữ chặt cô lại
-" Kỳ Anh, con đừng nghe lời nó, hãy mau rời khỏi đây đi, bà nội có lỗi với con nên hãy để bà bù đắp bằng cách lấy cái chết để đổi lại cuộc sống tốt cho con"_ Phó lão phu nhân trìu mến nhìn cô
Được nghe cô gọi hai tiếng bà nội trong khi bản thân bà đã làm ra nhiều chuyện hãm hại cô, bà đã mãn nguyện lắm rồi!
-" Không! Con không cần! Con chỉ cần bà ở lại với con thôi!"_ Cô lúc này đã bật khóc muốn vùng vẫy nhưng lại bị anh giữ rất chặt
-" Hãy thôi ngay cái trò tình thâm ấy đi! Hai người đang khiến người khác phải phát tởm ấy"_ Phó Tử Yên chỉ họng súng vào đầu của Phó Lão phu nhân
-" Không cần phải nhiều lời nữa, các người mau quyết định đi, giữa ba người họ, các ngươi chỉ có thể chọn hai người thôi"_ Lý Tuyết Nhan lúc này cũng chen vào
Tư Đồ Thần nghe thấy lại càng giữ chặt cô hơn, anh không cần bất kỳ điều gì cả, điều duy nhất mà anh cần... chính là cô!
Còn cô, sau khi phát hiện anh ôm mình càng ngày càng chặt hơn thì trong lòng đã hiểu, bản thân anh vốn dĩ chỉ muốn một mình cô thôi. Trong lòng không khỏi cảm thấy ấm áp vô cùng....
Tất cả còn lại thì sao?!
Bọn họ hiện tại rất hoang mang, không biết phải chọn ai mới được....
Một người là người mẹ thân sinh của Phó Kỷ Hàn, một người là an nhân của Tô Dung, một người là con gái ruột của Phó Kỷ Hàn và Tô Dung....
Há chẳng phải là bức người quá đáng sao chứ!!!
-" Không phải chọn ai cả! Bởi vì bọn họ, không có quyền gì đặt điều kiện với chúng ta!"_ Tư Đồ Thần trầm giọng lên tiếng
Sắc mặt của Từ Thiếu Trung đã chuyển sang màu đen.....
Rõ ràng là hắn đã làm rất hoàn hảo mà, sao lại như thế được...
Lúc này, Từ An Dương từ bên ngoài bước vào....
-" Anh trai, anh mau dừng lại đi, đừng để sai càng thêm sai"_ Từ An Dương bước đến, đứng trước mặt Từ Thiếu Trung
-" An Dương, anh đã không thể dừng lại được nữa!"_ Từ Thiếu Trung dịu dàng hẳn đi khi đối mặt với Từ An Dương...
Cũng dễ hiểu thôi, bởi vì khi cha mẹ của hai người họ chết đi khi hai người vẫn còn nhỏ, cả hai anh em dựa vào nhau để sống và lớn lên, cho đến khi lập nên sự nghiệp lớn của Từ gia...
Phải biết là, người mà Từ Thiếu Trung quan tâm nhất... chính là đứa em trai này đây.....
-" Đúng vậy! Chuyện này đây, Tư Đồ Thần ta không dễ dàng mà bỏ qua như vậy đâu!"_ Tư Đồ Thần liếc nhìn Từ Thiếu Trung bằng ánh mắt Thần chết
-" Từ Thiếu Trung! Mày muốn giết hết người có mặt ở đây?"_ Tư Đồ Thần trầm giọng hỏi
-" Đúng vậy!"
-" Thế mày có biết là trong số họ có cả vợ và đứa con chưa chào đời của tao hay không?"_ Tư Đồ Thần đã sắp phát điên rồi, nếu như anh không đến và ngăn chặn kịp thì mọi chuyện sẽ như thế nào đây....
-" Tao chính là muốn giết hết!"_ Từ Thiếu Trung gằn giọng, lớn tiếng cãi lại
Bốp~
Tức thì, Tư Đồ Thần, đấm hắn một cú thật nặng...
Khóe môi hắn lúc này đã chảy máu rồi, lại còn có dấu hiệu bầm tím nữa! Có thể thấy anh đã phát điên thật rồi...
-" Người đâu, mau bắt Từ Thiếu Trung lại!"_ Tư Đồ Thần vì tức giận mà thở dốc, ánh mắt của anh vẫn còn vương sát khí...
-" Dạ"_ Ngay lập tức, Từ Thiếu Trung đã bị bắt lại
Phó Kỳ Anh bước đến sau lưng, ôm anh từ đằng sau...
Cảm nhận được người từ phía sau là ai, tâm trạng anh có phần ổn định hơn đôi chút....
Anh gỡ tay cô, xoay người lại nhìn cô rồi ôm cô thật chặt.....
-" Anh xin lỗi, chắc là em hoảng sợ lắm phải không?"_ Tư Đồ Thần dịu dàng chạm đến gương mặt cô
-" Anh nghĩ em yếu đuối đến mức đó hay sao chứ?"_ Cô mỉm cười nhìn anh như trao tặng cho anh một liều thuốc an thần vậy
Nhìn thấy cô như thế, anh lại càng an tâm hơn, cô không hoảng sợ là tốt rồi....
-" Hahaha... Tư Đồ Thần, mày nghĩ mày đã thắng rồi sao? Nào có dễ dàng như vậy!"
Ngay lúc này đây, từ bên ngoài, đám thuộc hạ khác của Từ Thiếu Trung đưa vào một người phụ nữ đầu tóc rối bù, quần áo dơ bẩn, xộc xệch trên mặt còn có một vết bỏng ở bên má trái....
-" Hồng Dương! Có phải là Hồng Dương không?"_ Tô Dung theo phản xạ mà lên tiếng hỏi
Người phụ nữ ấy nghe thấy thì nhìn sang Tô Dung...
-" Cô là..."_ Người phụ nữ ấy cũng phản ứng không khác gì Tô Dung
-" Hồng Dương, em là Vĩ Kỳ, là Vĩ Kỳ đây!"_ Tô Dung bước đến trước mặt người phụ nữ ấy
-" Vĩ Kỳ! Là em thật sao?"_ Hồng Dương muốn bước đến chỗ của Tô Dung nhưng đã bị hai thuộc hạ của Từ Thiếu Trung giữ lại
-" Các người làm gì vậy? Mau thả tôi ra!"_ Hồng Dương vùng vẫy
-" Thả bà ra hả? Nếu thả bà ra thì Đại ca của chúng tôi phải làm sao chứ?"_ Một trong số hai thuộc hạ của hắn nói
-" Các ngươi muốn làm sao mới chịu thả người?"_ Sau khi nghe cuộc đối thoại của Tô Dung và Hồng Dương, Tư Đồ Thần cũng phần nào hiểu được mối quan hệ giữa hai người nên đã lên tiếng
-" Đơn giản thôi! Thả bọn ta đi!"_ Từ Thiếu Trung cười đểu trả lời
-" Còn nữa, phải giao Phó Kỳ Anh ra đây nếu không muốn bà ta chết!"_ Phó Tử Yên đã bắt Phó lão phu nhân làm con tin mà ra điều kiện
-" Bà nội!"_ Cô khẩn thiết kêu lên, toan chạy đến nhưng Tư Đồ Thần đã nhanh chóng giữ chặt cô lại
-" Kỳ Anh, con đừng nghe lời nó, hãy mau rời khỏi đây đi, bà nội có lỗi với con nên hãy để bà bù đắp bằng cách lấy cái chết để đổi lại cuộc sống tốt cho con"_ Phó lão phu nhân trìu mến nhìn cô
Được nghe cô gọi hai tiếng bà nội trong khi bản thân bà đã làm ra nhiều chuyện hãm hại cô, bà đã mãn nguyện lắm rồi!
-" Không! Con không cần! Con chỉ cần bà ở lại với con thôi!"_ Cô lúc này đã bật khóc muốn vùng vẫy nhưng lại bị anh giữ rất chặt
-" Hãy thôi ngay cái trò tình thâm ấy đi! Hai người đang khiến người khác phải phát tởm ấy"_ Phó Tử Yên chỉ họng súng vào đầu của Phó Lão phu nhân
-" Không cần phải nhiều lời nữa, các người mau quyết định đi, giữa ba người họ, các ngươi chỉ có thể chọn hai người thôi"_ Lý Tuyết Nhan lúc này cũng chen vào
Tư Đồ Thần nghe thấy lại càng giữ chặt cô hơn, anh không cần bất kỳ điều gì cả, điều duy nhất mà anh cần... chính là cô!
Còn cô, sau khi phát hiện anh ôm mình càng ngày càng chặt hơn thì trong lòng đã hiểu, bản thân anh vốn dĩ chỉ muốn một mình cô thôi. Trong lòng không khỏi cảm thấy ấm áp vô cùng....
Tất cả còn lại thì sao?!
Bọn họ hiện tại rất hoang mang, không biết phải chọn ai mới được....
Một người là người mẹ thân sinh của Phó Kỷ Hàn, một người là an nhân của Tô Dung, một người là con gái ruột của Phó Kỷ Hàn và Tô Dung....
Há chẳng phải là bức người quá đáng sao chứ!!!
-" Không phải chọn ai cả! Bởi vì bọn họ, không có quyền gì đặt điều kiện với chúng ta!"_ Tư Đồ Thần trầm giọng lên tiếng
Sắc mặt của Từ Thiếu Trung đã chuyển sang màu đen.....
Bình luận facebook