-
Chương 9
Chỉ là...
Trong một không gian kín chỉ có một nam một nữ, hơi thở hòa quyện lẫn nhau.
Mặt tôi đỏ lên từng chút, cảm giác không giống cắn mà giống như... hôn.
Nhận ra điều đó, tôi vội vàng buông anh ra, lùi lại một bước.
Giang Diễm cúi đầu nhìn, cười, "Không có lương tâm, thật sự cắn à."
"Chính anh bảo em."
"Không giận nữa chứ?"
Tôi lắc đầu.
Tôi muốn hỏi về cô gái kia, nhưng cuối cùng không hỏi.
"Thay đồ đi, anh dẫn em ra ngoài chơi."
"Anh không cần lên lớp sao?"
"Hôm nay chỉ có một tiết." Giang Diễm vừa nói vừa đẩy vali vào phòng ngủ, "Nếu em thấy chán, có thể đi cùng anh."
"Thật chứ?"
"Thật."
Giang Diễm bước vào phòng ngủ.
Tôi do dự một lúc rồi đi theo, cửa không đóng kín làm lộ một khe hở.
Tôi nhìn thấy cơ bắp của anh, đường nét thật mượt mà, săn chắc.
Giang Diễm dường như không nghĩ tôi sẽ bất ngờ mở cửa, chiếc áo vừa nhấc lên liền rơi xuống ngay lập tức.
Tôi mở cửa bước vào, ngồi xuống cạnh giường, "Anh không thay đồ à?"
Giang Diễm không động đậy, ánh mắt nhìn chằm chằm vào tôi.
"Chỉ là thay đồ thôi mà, cần gì phải che che đậy đậy? Anh cứ thay đi, đừng quan tâm đến em."
Giang Diễm mỉm cười, bóng tối trong ánh mắt anh tan biến, tay anh chạm vào thắt lưng, một tiếng "tách" vang lên, dây lưng được rút ra.
Anh đưa tay cởi cúc áo.
Tôi ngạc nhiên nhìn anh, mặt đỏ bừng.
"Anh..."
"Em không ra ngoài à?"
Tôi nghiến răng, bước tới, kéo vạt áo của anh lên.
Tôi thoáng thấy một vệt trắng nhợt, rồi bị Giang Diễm giữ tay lại.
Anh cau mày, giọng có chút bực bội, "Cô bé, không được tùy tiện cởi áo đàn ông."
"Anh cho em xem rồi em sẽ ra ngoài."
"Xem gì?"
Rõ ràng là một câu hỏi bình thường, nhưng tôi lại cảm thấy vô cùng mập mờ.
Đặc biệt là trong căn phòng chỉ có tôi và anh ấy.
Áo mùa hè mỏng, tôi gần như dán vào người anh, cảm nhận được nhiệt độ từ anh truyền sang.
Chỉ nghĩ thôi cũng đã đủ khiến tôi choáng váng.
"Cho em xem lưng của anh."
Giang Diễm im lặng.
Anh nhìn tôi chằm chằm, ánh mắt càng lúc càng tối sầm lại.
Cuối cùng, anh thở ra hỏi, "Diệp Tùy nói à?"
Tôi gật đầu.
Lúc ở trong nhà vệ sinh, anh Diệp Tùy đã gửi cho tôi một tin nhắn.
"Thực ra khi em thi đại học, anh trai em đã về rồi, nhưng không biết vì sao mà bị thương vào viện. Anh ấy biết em đến trường, liền lập tức rời bệnh viện, bắt xe về trong đêm. Lâm Hi, anh trai em thực sự rất quan tâm đến em, đừng cãi nhau với anh ấy."
"Anh, cho em xem một chút." Tôi hạ giọng, nhẹ nhàng nói.
Ánh mắt Giang Diễm lóe lên, nghiến răng, "Được, nhưng không được khóc."
"Em không khóc đâu."
Thực tế đã chứng minh Giang Diễm nói đúng.
Lưng anh được băng bó kín mít, máu thấm qua lớp băng đỏ thẫm.
Tôi muốn chạm vào nhưng lại không dám, cảm giác như có gì đó nghẹn lại ở cổ họng: "Có đau không anh?"
"Chỉ là vết xước thôi, không sao."
"Vậy nên lúc đó anh không phải là không đến được, mà là không thể đến, đúng không? Tại sao không nói cho em biết?"
"Nói ra thì em sẽ lo lắng, mà lại không thể gặp anh, chỉ làm em thêm phiền lòng thì có ích gì đâu."
Tôi ngẩng đầu nhìn anh, "Vậy bây giờ thì sao?"
"Em không phải đã biết rồi sao?" Giang Diễm đưa tay ra, dừng lại một chút, rồi kéo tôi vào lòng.
Một cái ôm rất nhẹ nhàng.
"Hi Hi, nơi này của anh, chính là nhà của em."
Tôi sững lại, cảm xúc bùng nổ.
"Ngốc quá không? Bị thương thế mà cũng không nói, sao lại vội vàng chạy về như vậy?"
"Anh à, xin lỗi, em cũng rất tùy hứng."
Giang Diễm không muốn nhắc đến việc anh bị thương.
Nhưng từ việc mấy ngày nay anh luôn tránh nghe điện thoại của chú Giang, tôi cũng có thể đoán được đôi chút.
Tôi gọi điện cho mẹ.
Phải rất lâu bên kia mới bắt máy.
"Mẹ ơi, chú Giang và Giang Diễm có quan hệ không tốt phải không?"
"Đúng vậy. Rất tệ thì đúng hơn. Chú Giang bề ngoài trông lịch sự, nhưng thường xuyên đánh con cái. Chỉ là khi đó con còn nhỏ, mẹ không muốn con thấy nên con không biết thôi. Nếu không thì tại sao Giang Diễm chỉ là một học sinh trung học bình thường, lại phải dọn ra ngoài sống riêng?"
Tim tôi như bị ai xé toạc, đau đớn vô cùng.
Trong một không gian kín chỉ có một nam một nữ, hơi thở hòa quyện lẫn nhau.
Mặt tôi đỏ lên từng chút, cảm giác không giống cắn mà giống như... hôn.
Nhận ra điều đó, tôi vội vàng buông anh ra, lùi lại một bước.
Giang Diễm cúi đầu nhìn, cười, "Không có lương tâm, thật sự cắn à."
"Chính anh bảo em."
"Không giận nữa chứ?"
Tôi lắc đầu.
Tôi muốn hỏi về cô gái kia, nhưng cuối cùng không hỏi.
"Thay đồ đi, anh dẫn em ra ngoài chơi."
"Anh không cần lên lớp sao?"
"Hôm nay chỉ có một tiết." Giang Diễm vừa nói vừa đẩy vali vào phòng ngủ, "Nếu em thấy chán, có thể đi cùng anh."
"Thật chứ?"
"Thật."
Giang Diễm bước vào phòng ngủ.
Tôi do dự một lúc rồi đi theo, cửa không đóng kín làm lộ một khe hở.
Tôi nhìn thấy cơ bắp của anh, đường nét thật mượt mà, săn chắc.
Giang Diễm dường như không nghĩ tôi sẽ bất ngờ mở cửa, chiếc áo vừa nhấc lên liền rơi xuống ngay lập tức.
Tôi mở cửa bước vào, ngồi xuống cạnh giường, "Anh không thay đồ à?"
Giang Diễm không động đậy, ánh mắt nhìn chằm chằm vào tôi.
"Chỉ là thay đồ thôi mà, cần gì phải che che đậy đậy? Anh cứ thay đi, đừng quan tâm đến em."
Giang Diễm mỉm cười, bóng tối trong ánh mắt anh tan biến, tay anh chạm vào thắt lưng, một tiếng "tách" vang lên, dây lưng được rút ra.
Anh đưa tay cởi cúc áo.
Tôi ngạc nhiên nhìn anh, mặt đỏ bừng.
"Anh..."
"Em không ra ngoài à?"
Tôi nghiến răng, bước tới, kéo vạt áo của anh lên.
Tôi thoáng thấy một vệt trắng nhợt, rồi bị Giang Diễm giữ tay lại.
Anh cau mày, giọng có chút bực bội, "Cô bé, không được tùy tiện cởi áo đàn ông."
"Anh cho em xem rồi em sẽ ra ngoài."
"Xem gì?"
Rõ ràng là một câu hỏi bình thường, nhưng tôi lại cảm thấy vô cùng mập mờ.
Đặc biệt là trong căn phòng chỉ có tôi và anh ấy.
Áo mùa hè mỏng, tôi gần như dán vào người anh, cảm nhận được nhiệt độ từ anh truyền sang.
Chỉ nghĩ thôi cũng đã đủ khiến tôi choáng váng.
"Cho em xem lưng của anh."
Giang Diễm im lặng.
Anh nhìn tôi chằm chằm, ánh mắt càng lúc càng tối sầm lại.
Cuối cùng, anh thở ra hỏi, "Diệp Tùy nói à?"
Tôi gật đầu.
Lúc ở trong nhà vệ sinh, anh Diệp Tùy đã gửi cho tôi một tin nhắn.
"Thực ra khi em thi đại học, anh trai em đã về rồi, nhưng không biết vì sao mà bị thương vào viện. Anh ấy biết em đến trường, liền lập tức rời bệnh viện, bắt xe về trong đêm. Lâm Hi, anh trai em thực sự rất quan tâm đến em, đừng cãi nhau với anh ấy."
"Anh, cho em xem một chút." Tôi hạ giọng, nhẹ nhàng nói.
Ánh mắt Giang Diễm lóe lên, nghiến răng, "Được, nhưng không được khóc."
"Em không khóc đâu."
Thực tế đã chứng minh Giang Diễm nói đúng.
Lưng anh được băng bó kín mít, máu thấm qua lớp băng đỏ thẫm.
Tôi muốn chạm vào nhưng lại không dám, cảm giác như có gì đó nghẹn lại ở cổ họng: "Có đau không anh?"
"Chỉ là vết xước thôi, không sao."
"Vậy nên lúc đó anh không phải là không đến được, mà là không thể đến, đúng không? Tại sao không nói cho em biết?"
"Nói ra thì em sẽ lo lắng, mà lại không thể gặp anh, chỉ làm em thêm phiền lòng thì có ích gì đâu."
Tôi ngẩng đầu nhìn anh, "Vậy bây giờ thì sao?"
"Em không phải đã biết rồi sao?" Giang Diễm đưa tay ra, dừng lại một chút, rồi kéo tôi vào lòng.
Một cái ôm rất nhẹ nhàng.
"Hi Hi, nơi này của anh, chính là nhà của em."
Tôi sững lại, cảm xúc bùng nổ.
"Ngốc quá không? Bị thương thế mà cũng không nói, sao lại vội vàng chạy về như vậy?"
"Anh à, xin lỗi, em cũng rất tùy hứng."
Giang Diễm không muốn nhắc đến việc anh bị thương.
Nhưng từ việc mấy ngày nay anh luôn tránh nghe điện thoại của chú Giang, tôi cũng có thể đoán được đôi chút.
Tôi gọi điện cho mẹ.
Phải rất lâu bên kia mới bắt máy.
"Mẹ ơi, chú Giang và Giang Diễm có quan hệ không tốt phải không?"
"Đúng vậy. Rất tệ thì đúng hơn. Chú Giang bề ngoài trông lịch sự, nhưng thường xuyên đánh con cái. Chỉ là khi đó con còn nhỏ, mẹ không muốn con thấy nên con không biết thôi. Nếu không thì tại sao Giang Diễm chỉ là một học sinh trung học bình thường, lại phải dọn ra ngoài sống riêng?"
Tim tôi như bị ai xé toạc, đau đớn vô cùng.
Bình luận facebook