• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Bất Chấp Tất Cả. (2 Viewers)

  • Chương 40

Từ sau khi đề xuất ly hôn lại bị từ chối, Tô Hiểu Mộc càng ngày càng về nhà muộn, mà Cảnh Diễn thì càng ngày càng tan tầm sớm, dần dần trở thành anh đợi cửa cô.



Tối hôm đó, Cảnh Diễn ăn xong cơm tối rồi ở phòng Tiểu Nghiêu giúp thằng bé làm bài tập về nhà, thật ra anh cũng không cần làm cái gì, Tiểu Nghiêu rất thông minh, cơ bản không cần sự gúp đỡ của anh. Anh ngồi ở ghế sô pha nhỏ bên cạnh xem tạp chí tài chính và kinh tế, lại phát hiện tối nay lực chú ý của mình rất khó tập trung, nhìn hồi lâu còn chỉ dừng lại ở phần lời mở đầu. Nhìn xem đồng hồ, đã sắp chín giờ rồi, Hiểu Mộc đi gặp bạn học còn chưa có trở về.



Anh để tạp chí xuống, nhìn thoáng qua con trai, thằng bé đang một nét một nét mà nghiêm túc viết chữ, theo bản năng lại thoáng nhìn lịch bàn bên cạnh, ngày mai là dùng bút đỏ vòng lên.



Ánh mắt Cảnh Diễn chuyển qua, chỉ vào vòng đỏ kia, nhẹ giọng hỏi con: "Ngày mai, là ngày gì?"



Tiểu Nghiêu vừa lúc làm bài tập xong, duỗi lưng một cái thật lớn, nghiêng đầu một lát mới hiểu cha hỏi cái gì, hiểu biết lơ mơ nói: "Thật ra con cũng không biết, hàng năm mẹ đều sẽ vòng lên ngày hôm nay, còn sẽ làm rất nhiều món ăn ngon, hình như là ngày kỷ niệm gặp nhau gì đó, hỏi mẹ mẹ lại không nói cho con biết."



"Ngày kỷ niệm... gặp nhau?" Mấy chữ này lẳng lặng lướt qua nội tâm của Cảnh Diễn, dường như nhớ ra cái gì đó, anh bình tĩnh lại, vuốt đầu con lơ đãng hỏi, "Thế hôm nay mẹ thường sẽ làm những việc gì? Chẳng hạn như mẹ thích những thứ gì?"



Tiểu Nghiêu vừa nghe, đôi mắt đen lúng liếng trợn thật lớn, có chút bất mãn trách móc: "Không thể nào... cha à, chẳng lẽ cha cũng không biết mẹ con thích cái gì sao?"



Cảnh Diễn lập tức bị con hỏi đến cứng họng, xấu hổ ho nhẹ hai tiếng, mới nghiêm mặt nói: "Con còn không mau nói?"



"Được thôi, nói thì nói." Tiểu Nghiêu giận dỗi bẹp miệng, người còn nhỏ mà tinh ranh nhỏ giọng nói thầm: "Thật ra thì nói thật ra mẹ con thích nhất còn không phải là ngài? Ngay cả con cũng xếp thứ hai đó..." Hai ngón tay không phục mà giơ lên.



Cảnh Diễn ngẩn ra, cái loại cảm giác không thích ứng nửa đêm tỉnh lại phát hiện bên canh trống không lại tăng lên, lần này cô quyết tuyệt trước nay chưa từng có làm cho anh cảm thấy rất vô lực, anh đột nhiên không biết còn có thể làm những cái gì để vãn hồi, lại còn luân lạc tới mức phải hỏi con, có lẽ cô mắng anh hận anh là đúng, người chồng như anh không hề đủ tư cách.



Bỗng dưng, Tiểu Nghiêu cười hì hì từ trên ghế nhảy dựng lên, thần bí chớp chớp mắt với anh: "Ấy, cha, con nghĩ đến một cách hay, bảo đảm mẹ con thích, thế nào? Có thưởng không?"



Cảnh Diễn vừa bực mình vừa buồn cười, nhéo nhéo chóp mũi thằng bé, nhếch môi nói: "Nhìn con quỷ linh tinh này! Con muốn cái gì cha cũng thoả mãn con được rồi chứ? Mau nói đi.



Tiểu Nghiêu cười hớn hở gật đầu, ôm lấy cổ anh ghé vào bên tai anh nói đề nghị gì đó, chỉ thấy Cảnh Diễn sửng sốt một chút, màu mắt cũng thậm hơn, tựa hồ cần thời gian để tiêu hóa nó.



Ngày hôm sau, hai cha con đều dậy thật sớm.



Cảnh Diễn nhìn lại trước gương, sau khi mình mặc vào bộ đồ ở nhà ngây thơ đến không thể ngây thơ hơn kia, dáng vẻ nhìn như thế nào cũng thấy buồn cười, khiến cho anh mỗi một giây đều có xúc động muốn cởi nó. Tiểu Nghiêu trái lại tự đắc vui mừng, còn vuốt cằm vòng hai vòng quanh người cha, ra vẻ lão thành gật đầu nói: "Ừm, ừm, rất không tồi đó, hai chúng ta đi cùng nhau nhất định rất khốc."



Khốc? Là ngốc thì có? Cảnh Diễn có chút buồn cười, cúi đầu hỏi thằng bé: “Mẹ con đâu?"



Tiểu Nghiêu kéo hình vẽ trước ngực mình ra, nhỏ giọng nói: "Con đã điều tra rồi, mẹ đang làm bữa sáng đó, chúng ta bây giờ đi xuống khẳng định có thể cho mẹ một điều bất ngờ thú vị!"



Hy vọng như thế đi, Cảnh Diễn ở trong lòng tự nói với mình như vậy.



Tô Hiểu Mộc làm xong bữa sáng, đang muốn lên lầu gọi con, không nghĩ tới gặp chính diện hai cha con, hơn nữa một lớn một nhỏ lại còn mặc bộ đồ ở nhà cô mua ngày đó, mang mũ thiết kế kẻ sọc, còn có hình vẽ phim hoạt hình, những yếu tố này đặt ở trên người Tiểu Nghiêu không có gì, nhưng là Cảnh Diễn... tim cô đập mạnh và loạn nhịp nhìn anh, anh là người yêu cầu cao như vậy, ăn, mặc ở, đi lại mọi thứ đều kỹ càng, ngay cả chi tiết cũng phải hoàn mỹ, mặc quần áo này thật sự là rất kỳ quái, lúc trước cô bảo anh mặc cho cô nhìn một cái cũng không chịu, hôm nay là làm sao vậy?



Tô Hiểu Mộc theo bản năng muốn cười, nhưng là cô rất nhanh đã nhịn xuống, chỉ tiến lên hai bước vỗ vỗ bả vai con trai nói: "Nhanh ăn sáng đi, mẹ đưa con đến trường xong còn phải đi đến nhà xuất bản đó."



Thấy tầm mắt của cô từ trên người mình dời đi, cằm dưới của Cảnh Diễn lập tức kéo căng, nụ cười trên khóe miệng cũng dần dần nhạt đi, cái loại mong đợi dâng lên từ tối hôm qua đã bắt đầu này cũng biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi.



Nghe thấy Tiểu Nghiêu kéo tay Hiểu Mộc nói: "À, cha nói sẽ đưa con đi học đó, mẹ ơi, đợi lát nữa mẹ cũng thay quần áo trên người mẹ đi, ba người chúng ta cùng ra ngoài!"



Tô Hiểu Mộc đáp rất nhanh: "Đừng náo loạn, mẹ đang vội đi ra ngoài, thay quần áo rất phiền toái đó, hơn nữa mẹ phải đi bàn việc đứng đắn, mặc nó không thích hợp, trở về nói sau."



"Nhưng là hôm nay không phải là ngày kỷ niệm sao? Con đã cùng cha bàn xong tan học cùng mẹ đi ra ngoài ăn cơm..."



Sao anh biết chuyện ngày kỷ niệm? Tô Hiểu Mộc nghĩ lại một chút, hơn phân nửa là Tiểu Nghiêu nói cho anh đi, anh hẳn là không nhớ ra được, không có gặp nhau ngày đó, thì cũng không có nhiều “sau này” như vậy.



Hơn nữa nhìn tình hình bọn họ còn định ba người cùng nhau mặc bộ quần áo gia đình này đi ra ngoài ăn cơm? Đây đúng từng là nguyện vọng rất ngây thơ của cô, nhưng bây giờ đã không còn cần thiết rồi.



Cảnh Diễn ngồi đối diện cô và con trai, tựa hồ đang chờ câu trả lời của cô.



Tô Hiểu Mộc không nhìn vẻ mặt của anh, kiên nhẫn nói với Tiểu Nghiêu: "Không có biện pháp nha, mẹ đã sớm hẹn trước cùng chú chủ biên nhà xuất bản rồi, lần sau đi được không? Cha con đã đưa con đến trường, vậy mẹ đi trước đây."



Không khí lập tức vô cùng yên tĩnh, Cảnh Diễn từ đầu đến cuối cũng không nói một lời nào.



Cô uống một ngụm sữa cuối cùng, dùng khăn giấy lau miệng, cố gắng hết sức không nhanh không chậm rời đi, vào khoảng khắc khi cô đóng lại cánh cửa kia, cô dường như nghe thấy con dùng thanh âm thấp thỏm hỏi: "Cha, cha và mẹ có phải ... có phải cãi nhau hay không?"



Tô Hiểu Mộc dựa vào cánh cửa, hai tay nắm chặt nắm đấm kiềm nén bản thân, mới không để cho nước mắt rơi xuống.



Cô không phải không có nhìn thấy anh đang dùng cách của mình cố gắng tới gần cô, đáng tiếc, đã quá muộn thật rồi.



Cảnh thị.



Vương Hạo đứng ở trước bàn làm việc, cẩn thận nhìn sắc mặt Cảnh Diễn mở miệng: "Ông chủ, đây là phương án cuộc họp buổi sáng quyết định, xin ngài hãy xem qua một chút, mặt khác, bên ngài Smith đã xác định hành trình, sẽ mở cuộc họp trao đổi vào một tuần sau ở Los Angeles."



Qua thật lâu, Cảnh Diễn mới đơn giản nói: "Cậu để trên bàn đi, tôi biết rồi." Chợt, anh nhướng mày nhìn cấp dưới của mình, có chút đột ngột hỏi, "Vương Hạo, nếu cậu chọc vợ tức giận, bình thường sẽ làm như thế nào?"



Vương Hạo không ngờ tới ông chủ sẽ hỏi mình loại chuyện nhỏ này, bắt đầu nhìn anh yên lặng quan sát mình như vậy, ánh mắt sâu thẳm dọa người, còn tưởng rằng anh ta làm sai cái gì rồi sao.



Anh ta thẳng thắn nói: "Trừ ra sức dỗ dành còn có thể làm cái gì? Dù sao chỉ cần cô ấy vui vẻ trở lại, nhưng mà cô ấy rất dễ dỗ dành, chỉ cần tôi cúi đầu nhận sai trước... Ách, ông chủ, ngài chọc... tức giận sao?"



Không nghĩ tới Cảnh Diễn vậy mà có thể không kiêng kỵ mà lên tiếng trả lời: "Ừ, cô ấy đang giận tôi."



Vương Hạo không khỏi lớn mật mà nhìn cấp trên của mình, một người bày mưu lập kế như vậy, lúc này lại nghiêm túc xin anh ta chỉ bảo phương pháp dỗ vợ, khiến cho anh lập tức trở nên rất chân thật, ít nhất không còn là ngồi tít ở trên cao, mang theo cái loại thâm trầm làm cho người ta không đoán ra. Nhưng đồng thời anh ta lại cảm thấy anh rất cô quạnh, rõ ràng có được tài phú và quyền lực người đời đều yêu thích ngưỡng mộ, nhưng hiếm có lúc vui vẻ.



Vì thế anh ta buông lá gan ra chậm rãi nói: "Thật ra tôi cảm thấy phụ nữ dù dịu dàng dù rộng lượng cũng đều là bụng dạ hẹp hòi, tựa như Nhạc Tĩnh nhà tôi, lúc tính tình tốt chính là chim nhỏ nép vào người, lúc không tốt so với cọp mẹ còn hung dữ hơn, không phải lúc này, mấy ngày trước công ty chúng ta không phải muốn tìm vị tiểu thiên hậu kia phát ngôn quảng cáo sao, tôi chỉ gặp cô ta hai lần, không khéo bị đám chó săn chụp được, sau khi cô ấy nhìn thấy tin tức liền làm ầm ĩ không thôi, hôm qua còn bởi vì chuyện này lại ầm ĩ lên..." Lời nói này của anh ta có chút cố ý tránh né chủ đề, dần dần biến mất âm thanh, bởi vì anh ta không xác định ông chủ có muốn tiếp tục nghe hay không.



"Hử? Nói tiếp." Cảnh Diễn quay ngược lại nhìn ra ngoài cửa sổ, mặt trời đã lên rất cao, chói mờ mắt người.



Vương Hạo gật gật đầu: "Theo tôi thấy, nguyên nhân phu nhân ngài tức giận hơn phân nửa là vì cô Tần, hai người dù sao... quen thuộc như vậy. Chỉ cần cô Tần quay về Mỹ, tất cả sẽ đều dễ nói thôi. Ngài nên là chủ động một chút, để cho cô ấy cảm thấy ở trong lòng ngài cô ấy là quan trọng nhất, để cho cô ấy cảm nhận được dụng tâm của ngài, thật ra có đôi khi chỉ làm còn chưa đủ, còn phải nói chút lời ngon tiếng ngọt dỗ dành, không phải có câu nói sao, nếu yêu hãy nói ra, ngài chính là quá..." Quá tích chữ như vàng rồi, nửa câu sau anh ta nuốt ở cổ họng không dám nói.



Vốn những lời này cũng không cần do anh ta tới nhắc nhở, nhưng anh ta biết, ở bên cạnh anh người có thể nói chuyện được rất ít, rất ít, bằng không anh sẽ không hỏi mình vấn đề riêng tư như vậy, rất có thể trong lòng đã sớm coi anh là bạn bè rồi.



Cảnh Diễn vẫn trầm mặc, tựa hồ đang suy tư lời nói của Vương Hạo, một lát sau, anh gõ gõ bàn: "Hủy bỏ hội nghị buổi chiều, tôi muốn đi ra ngoài một chuyến, có việc gọi điện cho tôi." Anh cầm áo khoác lên rồi đứng dậy đi ra ngoài.



Anh trực tiếp lái xe đến đối diện nhà xuất bản.



Con đường này cũng không sầm uất, hai bên cây cối cao to che râm mát, anh tắt động cơ ngồi ở trong xe, lẳng lặng nhìn về phía một bên khác của đường, anh không biết mình đợi bao lâu, thậm chí cảm thấy, có lẽ cô đã đi rồi.



Bỗng chốc, tầm mắt của anh dần dần tụ lại, nhìn thấy cô mang nụ cười trên mặt đang bê một chồng sách từ đầu một cầu thang khác xuống, khoé miệng anh tự nhiên cong ra một độ cong, tay đặt lên cửa xe đang muốn mở ra, lại trong nháy mắt dừng lại.



Anh nhìn thấy một bóng dáng thân sĩ thon dài nhận lấy sách trên tay cô, mà cô tươi cười đầy mặt lên xe người kia.



Chỉ là cách một con đường không tính là rộng rãi, lại xa như có khoảng cách một năm ánh sáng.



Chờ Tô Hiểu Mộc lên xe, Lăng Tử Kỳ vừa thắt dây an toàn cho cô vừa đánh giá cô nói: "Làm sao mới một thời gian ngắn không gặp lại gầy nhiều như vậy?"



Tô Hiểu Mộc véo vèo thịt ngang eo mình, liếc anh một cái, mỉm cười nói: "Anh trợn mắt nói dối à? Em đâu có gầy? Mua quần áo cũng phải gần đến cỡ lớn đấy, nói đi, hôm nay làm sao có thời gian rảnh hẹn em?"



Lăng Tử Kỳ khởi động xe, trong nụ cười ôn hoà mang chút lười biếng tùy ý: "Này, em cũng đừng oan uổng anh, ngày nào anh cũng có thời gian, chỉ chờ em hẹn đấy." Trì hoãn một chút thấy Tô Hiểu Mộc không đáp lời, anh vừa cười cười nói, "Nói đùa với em thôi, đoạn thời gian trước đều đang bận một ca giải phẫu lớn, vẫn không có thời gian rảnh, tối hôm qua mới ngủ được một giấc yên ổn."



Tô Hiểu Mộc khẽ nhếch môi cười, ánh mắt thản nhiên nhìn cảnh phố lưu chuyển ngoài cửa xe cười nói: "Vậy đúng là phải tìm một chỗ ăn mừng một bữa tử tế, Lăng đại bác sĩ tiền đồ vô lượng mà."



Lăng Tử Kỳ thản nhiên nói: "Anh kể cho em, bệnh nhân kia là một cô gái trẻ không đến hai mươi tuổi, thời gian giải phẫu dài như vậy, có nhiều chỗ còn không thể gây tê, cô ấy từ đầu tới cuối chưa từng kêu một tiếng đau. Hiểu Mộc, không biết vì sao, cô ấy làm cho anh nghĩ đến em."



"Vì sao?" Tô Hiểu Mộc sững sờ quay đầu lại nhìn anh.



Lăng Tử Kỳ nghiêm túc nhìn về phía trước, mang theo ý cười nói; "Bởi vì anh cảm thấy em và cô ấy kiên cường giống nhau, lúc anh quen biết em, em cũng mới vừa qua hai mươi." Đúng lúc gặp phải đèn đỏ, anh dừng xe lại.



Nào biết nghe thấy Tô Hiểu Mộc lắc đầu nói: "Không, Tử Kỳ, anh nói sai rồi, thật ra em một chút cũng không kiên cường, em và anh ấy, đang thoả thuận ly hôn."



"Vì sao?" Lăng Tử Kỳ ngạc nhiên nhìn cô.



"Không vì sao, em chỉ là không muốn kiên trì nữa thôi. Được rồi, anh đừng dùng loại ánh mắt này nhìn em, sẽ khiến cho em cảm thấy mình rất đáng thương. Mau lái xe, chuyển đèn xanh rồi."



Lăng Tử Kỳ từ trong khiếp sợ phục hồi lại tinh thần, tiếp theo xe chậm chạp di chuyển về phía trước, suy nghĩ một chút mới hỏi: "Đã suy nghĩ kỹ rồi sao?"



"Đương nhiên đã suy nghĩ kỹ rồi."



Bữa tối ăn xong không bao lâu Tô Hiểu Mộc đã bắt Lăng Tử Kỳ dẫn cô đi quán bar, anh không có biện pháp nào ngăn cản cô cả.



Trong quán bar, ngọn đèn tranh tối tranh sáng, nhạc sàn cực mạnh vang vọng trong tai, tràn ngập đủ loại nam nam nữ nữ.



Lăng Tử Kỳ cau mày, lấy tay chắn ở trên ly rượu ngăn cản Tô Hiểu Mộc rót rượu tiếp: "Em đã quên em cam đoan với anh chỉ uống một chén, bây giờ đã bao nhiêu “một chén” rồi?"



Tô Hiểu Mộc nở nụ cười một cái, lắc đầu đẩy tay anh ra, rót rượu lạnh buốt vào trong chén, viên đá ở bên trong chìn chìm nổi nổi.



"Lăng đại bác sĩ của em, anh cảm thấy loại hoàn cảnh này loại thời điểm này không có chút rượu để trợ hứng có thể được sao?"



"Người khác có thể, em không được." Thái độ của Lăng Tử Kỳ rất kiên quyết, anh trừ là bạn của cô, còn là bác sĩ của cô.



Tô Hiểu Mộc mặc kệ nhắc nhở của anh, thoải mái mà cầm chén chạm vào chén của anh: "Đến, cùng em cạn một chén, chúc mừng em sắp khôi phục độc thân." Cũng không đợi anh kịp phản ứng đã nâng chén ngửa cổ uống một hơi cạn sạch.



Lăng Tử Kỳ vừa vội vừa tức: "Hiểu Mộc!"



Anh so với ai cũng rõ ràng, mượn rượu tiêu sầu là hành động vô bổ đối với việc tự làm khổ.



Tô Hiểu Mộc uống đến đầu có chút hỗn loạn, ánh mắt dừng ở trên khuôn mặt đầy lo lắng của anh mấy giây, chợt dựa vào trên vai anh, anh ngơ ngác một chút, tay cứng ngắc rất nhanh xoa của lưng của cô vỗ nhè nhẹ.



Bên tai nghe thấy cô mang theo mùi rượu thấp giọng nỉ non: "Tử Kỳ, xin lỗi... Những năm gần đây, em vẫn luôn có lỗi với anh."



Anh dừng một chút, cười khổ nói: "Đang yên lành sao lại đột nhiên nói cái này? Em chỗ nào có lỗi với anh rồi?"



Tô Hiểu Mộc dựa vào bờ vai của anh lắc đầu liên tục, thật lâu cũng không nói thêm gì nữa.



Cho đến cuối cùng, cô mang theo tiếng khóc nói nhỏ: "Tử Kỳ, nếu người em yêu là anh thì tốt rồi... Vì sao không phải anh chứ?" Như vậy hết thảy đều trở nên đơn giản rất nhiều.



Thanh âm xung quanh dường như đều biến mất, chỉ còn lại có anh và cô.



Anh thản nhiên thở dài: "Ai nói không phải đây?"



Nhưng trên đời không có nếu như, mũi tên thần tình yêu không có thiên vị anh.



Lúc nửa đêm, đêm lạnh như nước.



Tô Hiểu Mộc sớm đã mượn hơi rượu mà ngủ mê man rồi, Lăng Tử Kỳ nghe thấy di động của cô kêu rất nhiều lần, cầm lên vừa nhìn, chừng mười cuộc gọi nhỡ liên tiếp, tất cả đều là Cảnh Diễn. Anh thừa nhận, khi nghe được cô nói tin tức bọn họ chuẩn bị ly hôn, anh trừ kinh ngạc ra, còn có một tí ti mừng thầm hèn hạ, bởi vì đó đại biểu anh lại có cơ hội, nhưng là cho dù anh lại nhiều ý tưởng hơn nữa cũng không nên là bây giờ. Anh suy đi nghĩ lại, cuối cùng vẫn là đưa cô trở về.



Lúc đến nơi, Cảnh Diễn đã sớm chờ ở dưới lầu rồi."



Lăng Tử Kỳ từ trong xe nhìn ra đi, bóng dáng Cảnh Diễn gần như hoà vào trong đêm tối, toàn thân căng thẳng như một pho tượng. Anh tắt động cơ, xuống xe đi đến bên kia mở cửa xe muốn bế Tô Hiểu Mộc đi ra. Cảnh Diễn lại đã nhanh hơn anh một bước, vươn tay dịu dàng ôm lấy cô.



Tay Lăng Tử Kỳ vươn ra lại thu trở về, nghe thấy anh nói: "Bác sĩ Lăng, Hiểu Mộc là vợ của tôi, hy vọng anh đừng quên điều này."



Bình tĩnh thong dong của anh theo lẽ thường phải làm cho Lăng Tử Kỳ tức không để đâu cho hết, anh ta nắm nắm đấm nhịn xuống xúc động muốn đánh người, cười lạnh hừ một tiếng: "Cô ấy là vợ của anh? Chẳng qua sắp không phải rồi, không phải sao?"



Ánh mắt sắc bén của Cảnh Diễn thắng tắp mà liếc anh ta, một hồi lâu mới nói: "Chúng tôi sẽ không ly hôn."



"Có đôi khi thật sự không biết loại tự tin này của anh từ đâu tới? Chỉ có ỷ vào Hiểu Mộc yêu anh, nhưng là anh để tay lên ngực tự hỏi, anh xứng với cô ấy yêu anh nhiều năm như vậy sao? Anh ôm cô ấy cảm thấy có sức nặng không? Tôi cũng hoài nghi chỉ cần gió lớn một chút có thể thổi bay cô ấy." Lăng Tử Kỳ cũng không sợ anh, còn hạ giọng châm chọc nói, "Hơn nữa chứng cố chấp nghiêm trọng lên không thể khinh thường, tôi thấy anh vẫn là ở lại trong tưởng tượng đi, đừng để đến cuối cùng còn làm liên luỵ tới Hiểu Mộc và Tiểu Nghiêu."



"Cám ơn quan tâm." Thanh âm của Cảnh Diễn rất nhẹ nhàng, bị khiêu khích như vậy cũng không có tức giận, gật gật đầu rồi ôm Hiểu Mộc đi thẳng đến cửa thang máy.



Lăng Tử Kỳ đứng yên tại chỗ rất lâu, rất lâu, cảm thấy phần ngực trống rỗng, giống như trân bảo thật vất vả che chở bị người cướp đi.



Vào thang máy, Cảnh Diễn vừa nhấn lên tầng, thiên hạ trong lòng giật giật, mở mắt ra dùng thanh âm khàn khàn nói: "Thả em xuống, tự em có thể đi."



"Em dựa vào anh ngủ một lát đi." Cảnh Diễn theo bản năng ôm chặt hơn một chút, còn nói, "Sao lại uống nhiều rượu như vậy?"



"A, chẳng lẽ anh không biết vì sao?" Ánh mắt Tô Hiểu Mộc rất sáng rất đen, đâu có nửa phần men say, khiêu khích nhìn anh, "Em là cố ý, thế nào? Cảnh Diễn, loại cảm giác chờ người này không dễ chịu nhỉ? Thấy người khác nửa đêm đưa em trở về trong lòng anh cũng không còn tư vị gì nhỉ? Mỗi lần khi anh đi thăm Tần Trăn em chính là ngu ngốc chờ anh như vậy, hôm nay cũng đến lượt anh rồi." Thật ra lúc Tử Kỳ cùng anh nói chuyện cô cũng đã tỉnh, cô là cố ý, cô rất xấu xa, còn muốn lợi dụng Tử Kỳ tới kích thích anh, chỉ là để cho anh mau chóng đồng ý chia tay.



Trong lòng cô lại âm thầm nói một lần, Tử Kỳ, xin lỗi.



Cảnh Diễn dường như nhìn thấu tâm tư của cô, chỉ là hời hợt nói: "Chỉ cần em trở về là được rồi."



Anh như vậy làm cho Tô Hiểu Mộc cảm thấy rất mệt mỏi, cô thừa dịp anh không chú ý trượt khỏi vòng ôm của anh, xoa xoa ấn đường trướng đau: "Cảnh Diễn, tiếp tục như vậy chúng ta chỉ sẽ chán ghét lẫn nhau, không bằng gặp nhau được chia tay được... Ngô..."



Lời của cô còn chưa nói xong đã bị Cảnh Diễn ấn ở trên vách tường thang máy hôn thật sâu, nụ hôn kia so với bất kỳ lần nào trước kia đều điên cuồng hơn, khua mở hàm răng của cô, cắn nuốt thần kinh không chịu nổi một kích của cô. Dưới ánh đèn mờ mờ, ở trong gương chiếu ra khuôn mặt nhìn như trầm tĩnh nhưng kích động điên cuồng của Cảnh Diễn, ánh mắt thâm thuý kia dường như có tình cảm kịch liệt nào đó muốn phá kén mà ra.



Cô dùng hết hơi sức cũng không thể lay động anh chút nào, hai tay bị anh nâng lên cao lên trên đỉnh đầu, bên hông bị một cánh tay khác của anh bấu lấy thật chặt, đại não xuất hiện khoảng trống trong giây lát, cho đến khi cô cũng không hô hấp được nữa, anh mới buông tha cho cô.



"Bốp" một tiếng, một bàn tay không chút lưu tình dùng sức tát vào trên khuôn mặt lạnh lùng của anh, rất nhanh hiện ra dấu đỏ.



Tô Hiểu Mộc vuốt đôi môi sung đỏ của mình, thở phì phò giọng căm hận nói: "Cảnh Diễn, anh là đồ khốn khiếp!"



Cảnh Diễn dường như không biết đau, chỉ là liều mạng tâm ôm cô, dùng trán chống lên trán của cô, giọng nói trong trẻo lạnh lùng nói: "Hiểu Mộc, vô luận như thế nào, anh sẽ không ly hôn."



Sẽ không tặng em, cho người khác.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom