Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 37
Từ Tử Hàn mê man đã lâu, cô mơ thấy mình đang đứng giữa một không gian tăm tối, chỉ toàn màu đen, không một chút ánh sáng, không một ai!? Chỉ một mình cô, Từ Tử Hàn sợ hãi bước đi, cô cố tìm lối ra, cô muốn thoát khỏi nơi đáng sợ này, ở đằng xa chợt có một tia sáng mờ ảo, cô vội chạy đến, khi đến gần đốm sáng đó, cô nhìn thấy một bóng lưng cao lớn ở gần đó, nhận ra bóng dáng ấy là Dược Thiếu Phàm cô mừng rỡ chạy tới nhưng khi gần chạm vào anh cả người cô như bị trói chặt, không thể cữ động, mắt lại nhìn thấy một người khác cầm súng chĩa vào người anh từ đằng sau, Từ Tử Hàn hét lên, cô muốn nói cho anh biết nhưng dù cô có gào thét như thế nào thì Dược Thiếu Phàm vẫn không thể nghe. Hắn muốn giết anh, muốn giết chồng cô, không…đừng…xin đừng…. Thiếu Phàm…xin đừng…Cô bật khóc, những tiếng thét vang vọng nhưng anh vẫn không nghe, * Đoàng – Tiếng súng bất chợt vang lên, cô ngây người nhìn anh ngã xuống, máu từ đầu tuôn ra thấm ướt áo anh, cô hốt hoảng la lên, gọi anh…cô gọi anh hàng chục lần nhưng anh vẫn nằm bất động dười đất, cả thân thể ấy dính đầy máu tươi … Trong mơ hồ, Từ Tử hàn bật dậy, mồ hôi cùng nước mắt vương đầy khuôn mặt nhỏ bé, cô nhìn xung quanh, cũng là một màu đen của bóng đêm chỉ có chút ánh sáng mờ nhạt ngoài cửa sổ, cô giật mạnh cây kim đang truyền nước ra, vội vã chạy ra ngoài tìm kiếm anh, cô sợ, sợ rằng giấc mơ ấy là sự thật…
“Thiếu Phàm, Thiếu Phàm…anh ở đâu…” – Đôi chân trần nhỏ bé chạy quanh nhà, đèn trong nhà theo bước chân của cô mà tỏa sáng…Tiếng nức nở của cô vang quanh tòa nhà, cô vội chạy khắp tầng một để kiếm anh. “Á…” – Từ Tử Hàn sơ ý trượt chân, suýt chút nữa là ngã xuống cầu thang cũng may từ phía sau một cánh tay chắc khỏe vương tới, giữ chặt người cô.
“Em thật là…sao lại chạy lung tung như vậy lỡ..” – Chưa nói hết câu Từ Tử hàn đã ôm chặt lấy anh mà khóc, cả người cô cũng run lên …Vòng tay tuy mảnh khảnh nhưng vẫn chắc chắn ôm lấy anh. Dược Thiếu Phàm thấy vậy, đau lòng mà vỗ về cô, xem ra cô vẫn còn rất hoảng sợ “Đừng sợ, Hàn nhi…có anh ở đây.”
“Thiếu Phàm…anh không sao? May quá…huhu…thật là may quá! Em cứ tưởng anh đã xảy ra chuyện. Lúc nãy…em…mơ thấy anh bị người ta bắn. nhưng kịp không…không thể làm gì híc.. rất nhiều…rất nhiều máu…huoaaaa” – Cô nức nở nói, tiếng khóc lấn áp cả giọng nói cô. Thì ra là vì giấc mơ ấy nên cô mới khóc, anh xoa đầu cô cưng chiều mà nói “Anh không sao! Chỉ là mơ…em đừng sợ.” Anh buông cô ra, lau đi những giọt nước mắt đang lăn dài trên khuôn mặt bé bỏng, anh mỉm cười “Em xem, hấp tấp như vậy ngay cả dép cũng không mang!” Rồi alị nhìn xuống cánh tay cô, một chút máu đang dính trên cổ tay, anh nhíu mày, cô đã giật mạnh cây kim nên mới chảy máu. Dược Thiếu Phàm lấy khăn tay nhẹ nhàng lau đi vết máu lại mở miệng nói tiếp “Sau này phải cẩn thận, lúc nãy nếu không phải anh chạy ra kịp thì em và Tiểu bảo bảo chẳng phải sẽ xảy ra chuyện sao?”
“Tiểu bảo bảo?” – Từ Tử hàn nín khóc, khó hiểu nhìn anh. cặp mắt to tròn ngây ngô nhìn anh chằm chằm.
“Phải, em đã có thai được hai tuần rồi!”
“Nhưng…. nhưng mà…em…em chỉ mới 18 tuổi!” - Từ Tử hàn lo lắng nói. Cô chỉ mới 18 tuổi, cô làm sao biết cách chăm sóc thai nhi? Huống chi sau này, khi em bé ra đời….
“không sao! Em đừng lo, sẽ có rất nhiều người quan tâm chăm sóc em!”
“Anh…. rất thích em bé!” – Từ Tử hàn thấy khuôn mặt hạnh phúc của chồng, tò mò hỏi. Một người lạnh lùng như anh mà cũng thích trẻ con sao?
“Tất nhiên, là bảo bảo của chúng ta mà, sao lại không thích” – Anh cười tươi, nhéo nhẹ cái má phúng phính của cô. “Sau này đi đứng phải cẩn thận, ăn uống điều độ như vậy bảo bảo sinh ra mới được khỏe mạnh.”
“Vâng! Em biết rồi!” – Cô híp mắt nói. Nhưng, cô nhìn cánh tay phải đang vuốt tóc mình liền sực nhớ, vội hét lên “tay anh…???”
“À…. cái…tay…lành rồi.” – Dược thiếu Phàm hoảng hồn trả lời. Ai…. thôi chết, anh bị lộ rồi…
“Sao?”
“Hàn nhi…” – Dược Thiếu Phàm chợt nghiêm túc, giữ chặt vai cô “Đó không còn quan trọng, quan trọng bây giờ là em phải cố gắng để bảo bảo thật khỏe mạnh. Anh sẽ chăm sóc em, Hàn nhi…chúng ta cùng cố gắng.”
“Nhưng mà…anh đã…”
“Trể rồi…chúng ta đi ngủ thôi!” – Dược Thiếu Phàm vội cắt ngang lời cô..
“Anh cố ý ăn hiếp em trong mấy ngày qua!” – Từ Tử Hàn tức giận hét lên.
“Không có, tay anh chỉ vừa mới khỏi chiều nay. Vì vậy buổi tối anh mới đi gặp bác sĩ.”
“Thật sao?”
“Thật.”
“Ưm…vậy đi ngủ.” – Thỏ trắng Từ Tử Hàn cuối cùng cũng đã mắc bẫy Dược Thiếu Phàm, lời nói dối của anh đã khiến cô tin liền. Từ Tử Hàn đứng dậy nhoẻn miệng cười nói.
“Được! Nhưng mà…em có thai rồi thì…”
“Xảy ra chuyện gì sao?”
“Phải!”
“Là…chuyện gì?” – Thấy vẻ mặt lo lắng, bất an của anh, cô vội hỏi. Là chuyện rất quan trọng với anh sao???
“Em có thai, thì anh buộc phải ăn chay!” – Dược Thiếu Phàm híp mắt nói, khuôn mặt cô đỏ ửng, thì ra là chuyện đó sao?Cô còn tưởng là chuyện gì rất quan trọng chứ!? Nhìn khuôn mặt sắp bốc hỏa của cô, Dược Thiếu Phàm bật cười thành tiếng “Đi ngủ thôi.”
“Anh thật đáng ghét!” – Cô đánh nhẹ vào lồng ngực anh một cái, bất mãn lên tiếng.
“Haha…”
- - - - - - - -
Nằm trong vòng tay ấm áp của anh, Từ Tử Hàn cứ mở rồi lại nhắm mắt, cô không ngủ được… Dược Thiếu Phàm cảm nhận được cô vẫn còn thức liền cất tiếng.” Sao còn chưa ngủ?”
“Ưm…Thiếu Phàm! Anh thích con trai hay con gái?” – Cô ngước lên nhìn anh, dịu dàng hỏi.
“Con trai hay con gái anh đều thích, chỉ cần là do em sinh ra anh đều thích!” – anh mỉm cười, cưng chiều hôn lên trán cô. “Còn em?”
“Ừm…nếu là con đầu lòng em muốn là con trai, đứa tiếp theo sẻ là con gái. Em muốn anh trai sẽ chăm sóc, cưng chiều và bảo vệ em gái.”
“Được. Vậy nếu là con trai, sẽ tài giỏi như anh, còn nếu là con gái sẽ xinh đẹp và thông minh như em!”
“Hửm…nếu giống anh thì thật không dễ thương chút nào, lúc nào mặt cũng lạnh lùng lại thích bắt nạt người khác thì tốt chỗ nào chứ, tốt nhất là cả hai đứa nên giống em.” – Từ Tử Hàn bất mãn lầm bầm.
“Từ Tử Hàn…em vừa nói gì?” – Dược Thiếu Phàm buông cô ra, hai tay áp vào má cô nâng lên.
“Em…. em…nói giỡn thôi!” – Cô mím môi nhìn anh, nhưng sau đó lại nhíu mày “Ưm…em không sợ anh đâu! Em đang có bảo bảo đó. Anh không được bắt nạt em.”
Dược Thiếu Phàm cau mày, xem ra cô ngày càng to gan rồi, dám lấy bảo bảo ra uy hiếp anh. Anh cười tà, cúi người xuống sát mặt cô, khóe miệng khẽ nhếch lên “Anh nói cho em biết, dù em có thai anh cũng không tha cho em đâu, anh có thể chạm vào người em đấy, anh đã hỏi bác sĩ rồi, ở những ngày đầu chúng ta vẫn có thể làm…” – Ngưng lại một chút, anh vuốt mặt cô, khuôn mặt trở nên xấu xa khiến cho tim của Từ Tử Hàn đập rất mạnh “Huống hồ…dù không thể hành động sâu thì vẫn có thể hành động bên ngoài cơ thể. Em…có muốn thử không?”
“Không…em không muốn! Thiếu Phàm…em chỉ nói đùa thôi! Chỉ là nói đùa thôi mà….” – Cô vội níu áo anh, khuôn măt hoảng sợ vô cùng. Cô xin thề, sau này sẽ không dám chọc hay uy hiếp anh nữa đâu. Anh quả thật không sễ ăn hiếp mà. Từ Tử Hàn, mày điên thật rồi…trong lòng cô không ngừng thét gào tự trách móc.
“Em nói lại xem!” – Dược Thiếu Phàm nhìn khuôn mặt sợ hãi của cô, trong lòng cực kì vui thích nhưng lại giả vờ lạnh lùng ngay cả cười cũng phãi nén lại.
“Ưm…nếu là con trai giống anh thật tốt vừa tài giỏi lại đẹp trai, còn con gái thì giống em…”
“Tốt!” – Anh nhéo má cô, mỉm cười hài lòng. Cô…thật dễ bắt nạt…
“Thiếu Phàm, nếu là con trai, anh sẽ đặt tên đứa bé là gì?”
“Đặt tên sao? Nếu là con trai…sẽ đặt là Dược Thiên Bảo, còn nếu con gái sẽ đặt là Dược Băng Du, có được không?” - Anh ôm cô vào lòng, vòng tay chắc khỏe như đang bao bọc lấy một bảo vật quý giá, cô khẽ cười, cũng ôm lấy anh “Vâng, tên nghe rất hay.”
“Phải rồi, chuyện vết thương của anh đã lành, nếu có ai hỏi em hãy nói là vẫn chưa lành nhé.”
“Vâng!”
- - - - - - - - - - - - - - -
Sáng hôm sau, Mọi người trong nhà đều tấp nập lạ thường, quản gia thì phân phó mọi việc với tốc độ cực nhanh, người làm thì lăng xăng chạy tới chạy lui. Cô đứng ngẩn người trước cửa phòng nhìn, bộ hôm nay là ngày trọng đại sao??? Thấy cô bước tơi quan gia vội chạy lại “Phu nhân, ngài hãy cẩn thận!”
“Bác quản gia, sao hôm nay mọi người lại bận bịu đến thế?”
“Thưa, vì ngài đã có thai nên ông sai dặn chúng tôi là phải dọn dẹp hết những vận dụng dây cản trở hay nguy hhiểm để ngài tiện bề đi lại.”
“Sao…đâu…đâu cần phải làm vậy!?” – Trời ạ, sao anh lại làm quá nên như vậy chứ? Chỉ là mang thai thôi mà, cô đi vào phòng ăn thấy trên bàn đầy những món dinh dưỡng khác nhau dành cho thai phụ, cô kéo ghế ngồi xuống bên cạnh anh, Dược Thiếu Phàm thấy cô, trên khuôn mặt anh tuấn lạnh lùng chợt nở nụ cười dịu dàng “Dậy rồi sao?”
“Thiếu Phàm, anh đâu cần phải làm vậy?”
“Sao lại không? Em hay hấp tấp lại hậu đậu như vậy lỡ đi vấp té hay va vào cái gì thì bảo bảo sẽ ra sao đây?”
“Hứ…anh lúc nào cũng bảo bảo, bảo bảo và bảo bảo vậy còn em? Anh để em ở đâu rồi?” – Cô chu môi bất mãn, anh lúc nào cũng bảo bảo, hôm qua bảo bảo, hôm nay sáng sớm cũng lại bảo bảo, còn cô thì không thèm quan tâm nữa sao??? Thấy hành động đáng yêu của cô, anh cúi người hôn lên môi cô. Anh bật cười cất tiếng “Em ghen tị với con mình sao? Hàn nhi…nếu không có em thì làm sao có bảo bảo? Anh làm như vậy cũng tốt cho em thôi, bình thường em vốn đâu cẩn thận.”
“Anh…” - Bị trêu chọc, cô bặm môi trừng mắt nhìn anh.
“Ngoan ngoãn ăn sáng!” – Mặc kệ cô đang giận, anh hôn lên trán cô sau đó đưa cho cô chén cơm, vui vẻ nói. Từ Tử Hàn cầm đũa bắt đầu ăn, nhưng khi gắp đến món cá bỏ vào miệng cô lại cau mày “Thiếu Phàm, không có chua!”
“Không chua? Anh đã dặn đầu bếp bỏ rất nhiều giấm vào rồi.” – Anh đưa đũa gắp thử, nếm một miếng thôi mà mặt anh đã nhăn lại “Ưm…quá chua! Như vậy mà em nói không chua sao?”
“Không chua mà.” – Cô cau mày nói.
“Vậy để chiều nay anh sẽ nói đầu bếp bỏ thêm, ăn món khác nhé!” – Anh gắp miếng tôm lăn bỏ vào chén cô. Từ Tử Hàn không hiểu sao trong lòng vô cùng khó chịu, nhưng cũng gật đầu mà ăn. Một lúc sau, cô lại cất tiếng “Thiếu Phàm, hôm nay em mới Thinh Thinh cùng Tiểu Linh về nhà chơi nhé.”
“Bạn của em sao?”
“Ưm.. hai cậu ấy tốt lắm, lúc trước khi hộp cơm bị đổ hai cậu ấy đã cho em ăn cơm chung còn mua thêm bánh cho em nữa.”
“Được, nhưng không được đi ra khỏi nhà!”
“Vâng!” – Cô híp mắt, tươi tắn nói. Ăn cơm xong, Dược Thiếu Phàm lấy cặp tài liểu chuẩn bị đi làm. Từ Tử Hàn đi theo tiển anh, cô nhoẻn miệng cười “Anh đi cẩn thận.”
“Chiều anh sẽ về sớm!” – Anh mỉm cười nhéo nhẹ cái mũi nhỏ xinh của Từ Tử Hàn, cưng chiều mà nói.
“Vâng!”
“Nhớ lời anh dặn, phải cần thận biết chưa, không được đi ra khỏi nhà.”
“Em nhớ rồi.”
“Tạm biệt”
“Tạm biệt.” – Cô vẫy tay sau đó đi vào nhà lấy điện thoại gọi cho Doãn Thinh Thinh cùng Uất Mỹ Linh, mời hai người họ đến nhà chơi. Vì dù sao, từ hôm xảy ra chuyện cô vẫn chưa gặp mặt họ, bây giờ cô lại có bảo bảo thì sẽ không cần đến trường nữa, nên cô cần gặp họ để nói chuyện cho đỡ buồn. Cô nhờ Tiểu Lãnh đến nhà hai người để đưa đến đây, vì cô lo rằng họ sẽ không tìm được nhà.
Ít phút sau, Doãn thinh Thinh và Uất Mỹ Linh dược đưa đến, ngồi trong xe Doãn Thinh Thinh không khỏi ngạc nhiên, Cánh cửa trắng cao to từ từ mở ra, từ ngoài cổng đã xuaát hiện 4 người đàn ông mặc comple đen đi qua đi lại. Dọc bên hai lối đi là những hàng cây cao, bên trái có sân golf, hồ bơi to rộng, làn nước trong veo, bên phải có nhà kính, một vườn hoa dài trải rộng đầy màu sắc, hoa bách hợp, iris, lavender pháp,... Cô hệt như đang lạc vào chốn cổ tích thơ mộng, chiếc xe chạy dài thì dừng lại bên phải hồ phun nước trước tòa nhà phương Tây đồ sộ, cách một bức tường là một lớp kính thủy tinh trong suốt chắc chắn, những tia nắng sớm len lỏi chiếu xuyên qua tấm rèm cửa màu kem, Doãn Thinh Thinh và Uất Mỹ Linh bước ra, đây là lần đầu tiên họ thấy một nơi như thế này còn sang trọng hơn cả nhà của những bá tước Anh thời xưa (Đây là nhà theo kiến trúc phương Tây, thường thì ngày xưa hầu như các bá tước hay công nương thường ở những tòa nhà như vậy.)
"Phu nhân đang chờ hai người ở sảnh!" - Tiểu Lãnh cúi người nói, sau đó lên xe rời đi chỗ khác, hít một hơi thật mạnh hai người cùng bước lên bậc thềm nhìn vào cánh cửa ghỗ đang mở ra, thấy trên sofa tròn màu trắng ngà, một cô gái mặc chiếc váy lụa trắng, mái tóc được vén sang một bên, ánh mắt chăm chú nhìn màn hình ti vi, Doãn Thinh Thinh đi trước, bước vào khẽ lên tiếng. "Xin... chào. "
"Grừ... " - Thấy xuất hiện người lạ mặt con bạch hổ to bự ngồi dậy, nhe răng nanh sắc nhọn, chậm rãi tiến tới, Doãn Thinh Thinh và Uất Mỹ Linh bị con vật khổng lồ ấy dọa đến sợ xanh cả mặt, suýt chút nữa là ngã phịch xuống sàn. Từ Tử Hàn vội chặn lại "Tiểu Hổ, đừng... đó là bạn ta đừng làm hại họ. "
Nghe tiếng gọi của chủ Tiểu Hổ liền dừng lại, cô vội chạy tới kéo tay người người bạn đang sợ đến đơ người"Thinh Thinh, Tiểu Linh, hai cậu đừng sợ. Tiểu Hổ nhìn vậy nhưng hiền lắm. Mau vào đây. "
Doãn Thinh cùng Uất Mỹ Linh ngồi xuống ghế, hai người vẫn còn rất sợ con dã thú to lớn và dữ tợn kia, thấy vậy cô quay sang xoa đầu nó, dịu dàng nói "Tiểu Hổ, ngoan ngoãn nằm yên ở đây nhé. Đừng làm họ sợ. "
"Grừ... " - Tiểu Hổ gật đầu, cuộn mình nằm xuống bên góc ghế, Từ Tử Hàn vui vẻ nói "Thinh Thinh, Tiểu Linh, hai cậu đừng sợ. "
"Ư... Ừm... " - Doãn Thinh Thinh gật đầu.
"Mời hai vị. " - Quản gia cầm ba ly nước ép ra đặt hai ly trên bàn cho hai người, rồi quay sang bên Từ Tử Hàn "Mời phu nhân. "
"Cảm ơn bác. " - Cô mỉm cười, sau đó tươi tắn ngồi nói chuyện với bằng hữu.
"Ai da... Tiểu Hàn à, vậy mà cậu nói chồng cậu bán phụ tùng xe hơi sao?" - Doãn Thinh Thinh uống một ngụm nước, ai oán nói.
"Xin lỗi, mình không phải giấu cậu đâu. " - Cô áy náy trả lời. Cứ sợ rằng Doãn Thinh Thinh và Uất Mỹ Linh sẽ giận.
"Công nhận nha, chồng của cậu thật sự rất giàu đó. Mà ngài ấy tên gì vậy?" - Uất Mỹ Linh nhìn xung quanh căn nhà, chợt cất tiếng.
"Anh ấy tên Dược Thiếu Phàm. Thật ra mình mời hai cệu đến đây là có chuyện muốn nói. "
"Chuyện gì vậy!?"
"Mình và anh ấy kết hôn đã hơn mệt năm rồi, mình... cũng đang có thai nữa... " - Nói đến đây, khuôn mặt cô chợt đỏ ửng, ngượng ngùng cúi mặt không dám nói tiếp.
"Sao!?" - Doãn Thinh Thinh và Uất Mỹ Linh đồng loạt nói, mắt chữ O miệng chữ A, sững người nhìn cô.
"Ưm.... chuyện thật ra dài dòng lắm... "
"Thật không ngờ đó, cậu đang có em bé sao?" - Doãn Thinh Thinh vẫn còn sững sờ.
"Ừ... "
Từ Tử Hàn ngồi kể cho Doãn Thinh Thinh và Uất Mỹ Linh nghe, tất nhiên chỉ là những gì cần thiết chứ không phải là kể hết mọi truyện. Nói chuyện hồi lâu cũng đã đến trưa, hai người cũng ra về. Từ Tử Hàn ngồi dưới sảnh, xếp gọn những thứ trên bàn lại đi vào bếp.
"Phu nhân, ngài cứ để tôi!" - Người hầu gái vội chạy lại cầm giúp cô mấy cái ly "ngài cứ ngồi xuống nghĩ, để tôi làm cho ạ. "
"Cảm ơn. " - Từ Tử Hàn quay người đi vào phòng ăn, cô mở tủ lạnh tìm kiếm thức ăn, thấy cô xuất hiện đầu bếp Văn liềng lên tiếng "Phu nhân người đói rồi sao? Để tôi chuẩn bị cơm cho ngài. "
"Ưm... không! Cháu muốn ăn bánh kem. " - Cô cầm trái kiwi trong tủ ra dơ lên nhìn.
"Vậy để tôi làm cho ngài bánh kem kiwi. " - Một thanh niên chợt lên tiếng. Từ Tử Hàn nhìn anh... là đầu bếp mới!? Thấy cô không lên tiếng, lại nhìn anh chằm chằm, anh lại nói tiếp "Tôi là Vương Phúc Doãn, là thợ làm bánh và chế biến các loại đồ ngọt vừa mới tới làm. "
"Ồ... vậy nhờ anh làm cho tôi phần bánh kiwi nhé. "
"Vâng!"
Chỉ một lúc sau, những cái bánh thơm ngon được đem ra, bày khắp bàn kính ngoài sảnh, macaroon kem kiwi, bánh cupcake kiwi, bánh kem kiwi,.... Cô vui vẻ thưởng thức từng món một, thấy rất ngon. Đang ăn thì Dược Thiếu Phàm bước vào nhà, thấy cô đang cắm cúi ăn, anh cất tiếng "Hàn nhi... "
Từ Tử Hàn đang ăn liền quay đầu lại nhìn, nuốt xong miếng bánh đang nahi cô chạy ào tới, tíu tít nói “Sao anh về sớm vậy?”
“Anh về ăn cơm cùng em.” – Anh vòng tay ôm chặt lấy cô, cưng chiều nói.
“Anh ăn xong rồi đi sao?”
“Không, ăn xong, anh sẽ ở nhà với em.”
“Vâng.. hihihhh” – Nghe câu nói của anh, cô cười tươi tắn. Anh buông cô ra, nắm tay cô đi vào bàn ăn. Anh đưa đũa gắp thức ăn cho cô.
“Ăn thử xem, có vừa miệng không?”
“Ưm.. rất ngon!” – Cô nhai nhai rồi nuốt xuống, nhoẻn miệng cười hài lòng. Anh nhìn khuôn mặt của cô, thực rất muốn cắn một cái. Khóe miệng anh giương lên. Tiếp tục gắp thức ăn cho cô. Phải cho cô ăn thật nhiều thì lúc sinh mới có thể sinh tốt. Cơ thể cô vốn yếu ớt mà….
- - - -
Ăn cơm xong, Từ Tử Hàn lại ăn trái cây ở dưới sảnh, cô nằm gối đầu lên đùi anh, còn anh thì vừa xem tin tức vừa vuốt tóc cô. Chợt có vị khách xuất hiện.
“Xin chào, có quấy rối hai người không?”
Từ Tử hàn ngước mắt nhìn, đôi mắt to tròn sáng lên “Từ Chính, chào anh. “Dược Thiếu Phàm mắt vẫn không liếc nhìn Từ Chính một lần, miệng thì phun ra một chữ lạnh lùng “Chào.”
“Từ Chính, mời ngồi.” – Cô híp mắt nói.
Hắn ngồi xuống, vẫn nụ cười thân thiện ấy và ánh mắt vô cùng yêu thương nhìn Từ Tử Hàn khiến cho Dược Thiếu Phàm rất khó chịu, anh liền nhếch miệng cười “Phải rồi, Hàn nhi…em đã nói tin vui của chúng ta cho cậu ta biết chưa?”
“A, phải rồi, Từ Chính em có một tin rất vui.” – Từ Tử Hàn vui vẻ nói, hai gò má chợt ửng hồng.
“Chuyện gì vậy?”
“Em có thai rồi, hai tuần rồi đó.”
Nụ cười trên khuôn mặt hắn tắt lịm, hắn sững người khi nghe tin đó. Cô có thai? Là con của Dược Thiếu Phàm…không được…không thể được…. chuyện này không thể xảy ra. Thấy hắn im lặng Dược Thiếu Phàm biết chắc hắn đang rất tức giận khiến cho anh rất th1ich thú, cô thì cau mày khó hiểu nhìn. "Từ Chính... "
"À... thật vậy sao? Chúc mừng em. Là con trai hay con gái?" - Từ Chính giật mình, hắn gượng cười, nhưng trong lòng lửa giận đang dâng cao. Dược Thiếu Phàm từ đầu đến cuối rất có hứng thú với thái độ của hắn.
"Hih... Sao này khi bảo bảo được sinh ra thì em mới biết. Em nghĩ đợi khi sinh rồi mới bất ngờ. "
"Vậy sao?"
Từ Tử Hàn ngồi nói chuyện với Từ Chính một hồi, rồi hắn đi về. Dược Thiếu Phàm khi thấy thái độ của hắn lúc nghe cô có thai thật sự rất hụt hững khiến anh vô cùng vui thích. Anh muốn cho hắn biết, ai... mới thật sự là người mà Từ Tử Hàn yêu...
- - - - - -
Tại căn hộ gần đó...
"Không được, tôi... sẽ không để chuyện này xảy ra... " - Từ Chính đập mạnh xuống bàn, hắn rít lên từng tiếng.
"Chủ tử, ngài định làm thế nào?" - Một giọng nói phát ra, người đàn ông đứng nghiêm nghị phía sau hắn cung kính nói.
"Phải xử lí cái thai đó. Tôi.... không muốn đứa bé đó không thể ra đời ra đời. " - Từ Chính lạnh lùng trả lời. Ánh mắt lúc này không còn chút tính người. Hắn muốn giết chết đứa con mà cô và Dược Thiếu Phàm tạo ra. Hắn không muốn cô có con với anh. Chỉ có hắn mới có thể tạo cho cô đứa bé mà cô mong đợi, vì vậy bằng mọi giá hắn phải giết chết tinh linh nhỏ bé ấy....
"Vậy, bây giờ chúng ta tiến hành luôn sao?"
"Không! Bây giờ chưa phải lúc. Tôi phải giải quyết xong chuyện ở Anh đã. "
"Nhưng, nếu để lâu cái thai đó sẽ lớn lên. Lúc đó e rằng đã quá trễ. "
"Không sao, dù cho nó có ra đời cũng sẽ không sống được lâu. "
"Vâng. "
Dứt lời, Từ Chính đăm chiêu nhìn vào khung hình trên bàn, hắn cầm lấy, tay chạm vào khuôn mặt trong hình, ánh mắt vô cùng chiều mến. “Tiểu Hàn…dù không chiếm được trái tim em, nhưng thể xác của em…anh phải có được.” – Âm thanh trầm thấp vang lên khe khẽ, lời nói ấy cũng chính là lòng quyết tâm của hắn. Bằng mọi giá…. cho dù có khiến cho cô hận hắn thì Từ Chính vẫn sẽ phá nát cái hạnh phúc mà Dược Thiếu Phàm đang có được.
“Thiếu Phàm, Thiếu Phàm…anh ở đâu…” – Đôi chân trần nhỏ bé chạy quanh nhà, đèn trong nhà theo bước chân của cô mà tỏa sáng…Tiếng nức nở của cô vang quanh tòa nhà, cô vội chạy khắp tầng một để kiếm anh. “Á…” – Từ Tử Hàn sơ ý trượt chân, suýt chút nữa là ngã xuống cầu thang cũng may từ phía sau một cánh tay chắc khỏe vương tới, giữ chặt người cô.
“Em thật là…sao lại chạy lung tung như vậy lỡ..” – Chưa nói hết câu Từ Tử hàn đã ôm chặt lấy anh mà khóc, cả người cô cũng run lên …Vòng tay tuy mảnh khảnh nhưng vẫn chắc chắn ôm lấy anh. Dược Thiếu Phàm thấy vậy, đau lòng mà vỗ về cô, xem ra cô vẫn còn rất hoảng sợ “Đừng sợ, Hàn nhi…có anh ở đây.”
“Thiếu Phàm…anh không sao? May quá…huhu…thật là may quá! Em cứ tưởng anh đã xảy ra chuyện. Lúc nãy…em…mơ thấy anh bị người ta bắn. nhưng kịp không…không thể làm gì híc.. rất nhiều…rất nhiều máu…huoaaaa” – Cô nức nở nói, tiếng khóc lấn áp cả giọng nói cô. Thì ra là vì giấc mơ ấy nên cô mới khóc, anh xoa đầu cô cưng chiều mà nói “Anh không sao! Chỉ là mơ…em đừng sợ.” Anh buông cô ra, lau đi những giọt nước mắt đang lăn dài trên khuôn mặt bé bỏng, anh mỉm cười “Em xem, hấp tấp như vậy ngay cả dép cũng không mang!” Rồi alị nhìn xuống cánh tay cô, một chút máu đang dính trên cổ tay, anh nhíu mày, cô đã giật mạnh cây kim nên mới chảy máu. Dược Thiếu Phàm lấy khăn tay nhẹ nhàng lau đi vết máu lại mở miệng nói tiếp “Sau này phải cẩn thận, lúc nãy nếu không phải anh chạy ra kịp thì em và Tiểu bảo bảo chẳng phải sẽ xảy ra chuyện sao?”
“Tiểu bảo bảo?” – Từ Tử hàn nín khóc, khó hiểu nhìn anh. cặp mắt to tròn ngây ngô nhìn anh chằm chằm.
“Phải, em đã có thai được hai tuần rồi!”
“Nhưng…. nhưng mà…em…em chỉ mới 18 tuổi!” - Từ Tử hàn lo lắng nói. Cô chỉ mới 18 tuổi, cô làm sao biết cách chăm sóc thai nhi? Huống chi sau này, khi em bé ra đời….
“không sao! Em đừng lo, sẽ có rất nhiều người quan tâm chăm sóc em!”
“Anh…. rất thích em bé!” – Từ Tử hàn thấy khuôn mặt hạnh phúc của chồng, tò mò hỏi. Một người lạnh lùng như anh mà cũng thích trẻ con sao?
“Tất nhiên, là bảo bảo của chúng ta mà, sao lại không thích” – Anh cười tươi, nhéo nhẹ cái má phúng phính của cô. “Sau này đi đứng phải cẩn thận, ăn uống điều độ như vậy bảo bảo sinh ra mới được khỏe mạnh.”
“Vâng! Em biết rồi!” – Cô híp mắt nói. Nhưng, cô nhìn cánh tay phải đang vuốt tóc mình liền sực nhớ, vội hét lên “tay anh…???”
“À…. cái…tay…lành rồi.” – Dược thiếu Phàm hoảng hồn trả lời. Ai…. thôi chết, anh bị lộ rồi…
“Sao?”
“Hàn nhi…” – Dược Thiếu Phàm chợt nghiêm túc, giữ chặt vai cô “Đó không còn quan trọng, quan trọng bây giờ là em phải cố gắng để bảo bảo thật khỏe mạnh. Anh sẽ chăm sóc em, Hàn nhi…chúng ta cùng cố gắng.”
“Nhưng mà…anh đã…”
“Trể rồi…chúng ta đi ngủ thôi!” – Dược Thiếu Phàm vội cắt ngang lời cô..
“Anh cố ý ăn hiếp em trong mấy ngày qua!” – Từ Tử Hàn tức giận hét lên.
“Không có, tay anh chỉ vừa mới khỏi chiều nay. Vì vậy buổi tối anh mới đi gặp bác sĩ.”
“Thật sao?”
“Thật.”
“Ưm…vậy đi ngủ.” – Thỏ trắng Từ Tử Hàn cuối cùng cũng đã mắc bẫy Dược Thiếu Phàm, lời nói dối của anh đã khiến cô tin liền. Từ Tử Hàn đứng dậy nhoẻn miệng cười nói.
“Được! Nhưng mà…em có thai rồi thì…”
“Xảy ra chuyện gì sao?”
“Phải!”
“Là…chuyện gì?” – Thấy vẻ mặt lo lắng, bất an của anh, cô vội hỏi. Là chuyện rất quan trọng với anh sao???
“Em có thai, thì anh buộc phải ăn chay!” – Dược Thiếu Phàm híp mắt nói, khuôn mặt cô đỏ ửng, thì ra là chuyện đó sao?Cô còn tưởng là chuyện gì rất quan trọng chứ!? Nhìn khuôn mặt sắp bốc hỏa của cô, Dược Thiếu Phàm bật cười thành tiếng “Đi ngủ thôi.”
“Anh thật đáng ghét!” – Cô đánh nhẹ vào lồng ngực anh một cái, bất mãn lên tiếng.
“Haha…”
- - - - - - - -
Nằm trong vòng tay ấm áp của anh, Từ Tử Hàn cứ mở rồi lại nhắm mắt, cô không ngủ được… Dược Thiếu Phàm cảm nhận được cô vẫn còn thức liền cất tiếng.” Sao còn chưa ngủ?”
“Ưm…Thiếu Phàm! Anh thích con trai hay con gái?” – Cô ngước lên nhìn anh, dịu dàng hỏi.
“Con trai hay con gái anh đều thích, chỉ cần là do em sinh ra anh đều thích!” – anh mỉm cười, cưng chiều hôn lên trán cô. “Còn em?”
“Ừm…nếu là con đầu lòng em muốn là con trai, đứa tiếp theo sẻ là con gái. Em muốn anh trai sẽ chăm sóc, cưng chiều và bảo vệ em gái.”
“Được. Vậy nếu là con trai, sẽ tài giỏi như anh, còn nếu là con gái sẽ xinh đẹp và thông minh như em!”
“Hửm…nếu giống anh thì thật không dễ thương chút nào, lúc nào mặt cũng lạnh lùng lại thích bắt nạt người khác thì tốt chỗ nào chứ, tốt nhất là cả hai đứa nên giống em.” – Từ Tử Hàn bất mãn lầm bầm.
“Từ Tử Hàn…em vừa nói gì?” – Dược Thiếu Phàm buông cô ra, hai tay áp vào má cô nâng lên.
“Em…. em…nói giỡn thôi!” – Cô mím môi nhìn anh, nhưng sau đó lại nhíu mày “Ưm…em không sợ anh đâu! Em đang có bảo bảo đó. Anh không được bắt nạt em.”
Dược Thiếu Phàm cau mày, xem ra cô ngày càng to gan rồi, dám lấy bảo bảo ra uy hiếp anh. Anh cười tà, cúi người xuống sát mặt cô, khóe miệng khẽ nhếch lên “Anh nói cho em biết, dù em có thai anh cũng không tha cho em đâu, anh có thể chạm vào người em đấy, anh đã hỏi bác sĩ rồi, ở những ngày đầu chúng ta vẫn có thể làm…” – Ngưng lại một chút, anh vuốt mặt cô, khuôn mặt trở nên xấu xa khiến cho tim của Từ Tử Hàn đập rất mạnh “Huống hồ…dù không thể hành động sâu thì vẫn có thể hành động bên ngoài cơ thể. Em…có muốn thử không?”
“Không…em không muốn! Thiếu Phàm…em chỉ nói đùa thôi! Chỉ là nói đùa thôi mà….” – Cô vội níu áo anh, khuôn măt hoảng sợ vô cùng. Cô xin thề, sau này sẽ không dám chọc hay uy hiếp anh nữa đâu. Anh quả thật không sễ ăn hiếp mà. Từ Tử Hàn, mày điên thật rồi…trong lòng cô không ngừng thét gào tự trách móc.
“Em nói lại xem!” – Dược Thiếu Phàm nhìn khuôn mặt sợ hãi của cô, trong lòng cực kì vui thích nhưng lại giả vờ lạnh lùng ngay cả cười cũng phãi nén lại.
“Ưm…nếu là con trai giống anh thật tốt vừa tài giỏi lại đẹp trai, còn con gái thì giống em…”
“Tốt!” – Anh nhéo má cô, mỉm cười hài lòng. Cô…thật dễ bắt nạt…
“Thiếu Phàm, nếu là con trai, anh sẽ đặt tên đứa bé là gì?”
“Đặt tên sao? Nếu là con trai…sẽ đặt là Dược Thiên Bảo, còn nếu con gái sẽ đặt là Dược Băng Du, có được không?” - Anh ôm cô vào lòng, vòng tay chắc khỏe như đang bao bọc lấy một bảo vật quý giá, cô khẽ cười, cũng ôm lấy anh “Vâng, tên nghe rất hay.”
“Phải rồi, chuyện vết thương của anh đã lành, nếu có ai hỏi em hãy nói là vẫn chưa lành nhé.”
“Vâng!”
- - - - - - - - - - - - - - -
Sáng hôm sau, Mọi người trong nhà đều tấp nập lạ thường, quản gia thì phân phó mọi việc với tốc độ cực nhanh, người làm thì lăng xăng chạy tới chạy lui. Cô đứng ngẩn người trước cửa phòng nhìn, bộ hôm nay là ngày trọng đại sao??? Thấy cô bước tơi quan gia vội chạy lại “Phu nhân, ngài hãy cẩn thận!”
“Bác quản gia, sao hôm nay mọi người lại bận bịu đến thế?”
“Thưa, vì ngài đã có thai nên ông sai dặn chúng tôi là phải dọn dẹp hết những vận dụng dây cản trở hay nguy hhiểm để ngài tiện bề đi lại.”
“Sao…đâu…đâu cần phải làm vậy!?” – Trời ạ, sao anh lại làm quá nên như vậy chứ? Chỉ là mang thai thôi mà, cô đi vào phòng ăn thấy trên bàn đầy những món dinh dưỡng khác nhau dành cho thai phụ, cô kéo ghế ngồi xuống bên cạnh anh, Dược Thiếu Phàm thấy cô, trên khuôn mặt anh tuấn lạnh lùng chợt nở nụ cười dịu dàng “Dậy rồi sao?”
“Thiếu Phàm, anh đâu cần phải làm vậy?”
“Sao lại không? Em hay hấp tấp lại hậu đậu như vậy lỡ đi vấp té hay va vào cái gì thì bảo bảo sẽ ra sao đây?”
“Hứ…anh lúc nào cũng bảo bảo, bảo bảo và bảo bảo vậy còn em? Anh để em ở đâu rồi?” – Cô chu môi bất mãn, anh lúc nào cũng bảo bảo, hôm qua bảo bảo, hôm nay sáng sớm cũng lại bảo bảo, còn cô thì không thèm quan tâm nữa sao??? Thấy hành động đáng yêu của cô, anh cúi người hôn lên môi cô. Anh bật cười cất tiếng “Em ghen tị với con mình sao? Hàn nhi…nếu không có em thì làm sao có bảo bảo? Anh làm như vậy cũng tốt cho em thôi, bình thường em vốn đâu cẩn thận.”
“Anh…” - Bị trêu chọc, cô bặm môi trừng mắt nhìn anh.
“Ngoan ngoãn ăn sáng!” – Mặc kệ cô đang giận, anh hôn lên trán cô sau đó đưa cho cô chén cơm, vui vẻ nói. Từ Tử Hàn cầm đũa bắt đầu ăn, nhưng khi gắp đến món cá bỏ vào miệng cô lại cau mày “Thiếu Phàm, không có chua!”
“Không chua? Anh đã dặn đầu bếp bỏ rất nhiều giấm vào rồi.” – Anh đưa đũa gắp thử, nếm một miếng thôi mà mặt anh đã nhăn lại “Ưm…quá chua! Như vậy mà em nói không chua sao?”
“Không chua mà.” – Cô cau mày nói.
“Vậy để chiều nay anh sẽ nói đầu bếp bỏ thêm, ăn món khác nhé!” – Anh gắp miếng tôm lăn bỏ vào chén cô. Từ Tử Hàn không hiểu sao trong lòng vô cùng khó chịu, nhưng cũng gật đầu mà ăn. Một lúc sau, cô lại cất tiếng “Thiếu Phàm, hôm nay em mới Thinh Thinh cùng Tiểu Linh về nhà chơi nhé.”
“Bạn của em sao?”
“Ưm.. hai cậu ấy tốt lắm, lúc trước khi hộp cơm bị đổ hai cậu ấy đã cho em ăn cơm chung còn mua thêm bánh cho em nữa.”
“Được, nhưng không được đi ra khỏi nhà!”
“Vâng!” – Cô híp mắt, tươi tắn nói. Ăn cơm xong, Dược Thiếu Phàm lấy cặp tài liểu chuẩn bị đi làm. Từ Tử Hàn đi theo tiển anh, cô nhoẻn miệng cười “Anh đi cẩn thận.”
“Chiều anh sẽ về sớm!” – Anh mỉm cười nhéo nhẹ cái mũi nhỏ xinh của Từ Tử Hàn, cưng chiều mà nói.
“Vâng!”
“Nhớ lời anh dặn, phải cần thận biết chưa, không được đi ra khỏi nhà.”
“Em nhớ rồi.”
“Tạm biệt”
“Tạm biệt.” – Cô vẫy tay sau đó đi vào nhà lấy điện thoại gọi cho Doãn Thinh Thinh cùng Uất Mỹ Linh, mời hai người họ đến nhà chơi. Vì dù sao, từ hôm xảy ra chuyện cô vẫn chưa gặp mặt họ, bây giờ cô lại có bảo bảo thì sẽ không cần đến trường nữa, nên cô cần gặp họ để nói chuyện cho đỡ buồn. Cô nhờ Tiểu Lãnh đến nhà hai người để đưa đến đây, vì cô lo rằng họ sẽ không tìm được nhà.
Ít phút sau, Doãn thinh Thinh và Uất Mỹ Linh dược đưa đến, ngồi trong xe Doãn Thinh Thinh không khỏi ngạc nhiên, Cánh cửa trắng cao to từ từ mở ra, từ ngoài cổng đã xuaát hiện 4 người đàn ông mặc comple đen đi qua đi lại. Dọc bên hai lối đi là những hàng cây cao, bên trái có sân golf, hồ bơi to rộng, làn nước trong veo, bên phải có nhà kính, một vườn hoa dài trải rộng đầy màu sắc, hoa bách hợp, iris, lavender pháp,... Cô hệt như đang lạc vào chốn cổ tích thơ mộng, chiếc xe chạy dài thì dừng lại bên phải hồ phun nước trước tòa nhà phương Tây đồ sộ, cách một bức tường là một lớp kính thủy tinh trong suốt chắc chắn, những tia nắng sớm len lỏi chiếu xuyên qua tấm rèm cửa màu kem, Doãn Thinh Thinh và Uất Mỹ Linh bước ra, đây là lần đầu tiên họ thấy một nơi như thế này còn sang trọng hơn cả nhà của những bá tước Anh thời xưa (Đây là nhà theo kiến trúc phương Tây, thường thì ngày xưa hầu như các bá tước hay công nương thường ở những tòa nhà như vậy.)
"Phu nhân đang chờ hai người ở sảnh!" - Tiểu Lãnh cúi người nói, sau đó lên xe rời đi chỗ khác, hít một hơi thật mạnh hai người cùng bước lên bậc thềm nhìn vào cánh cửa ghỗ đang mở ra, thấy trên sofa tròn màu trắng ngà, một cô gái mặc chiếc váy lụa trắng, mái tóc được vén sang một bên, ánh mắt chăm chú nhìn màn hình ti vi, Doãn Thinh Thinh đi trước, bước vào khẽ lên tiếng. "Xin... chào. "
"Grừ... " - Thấy xuất hiện người lạ mặt con bạch hổ to bự ngồi dậy, nhe răng nanh sắc nhọn, chậm rãi tiến tới, Doãn Thinh Thinh và Uất Mỹ Linh bị con vật khổng lồ ấy dọa đến sợ xanh cả mặt, suýt chút nữa là ngã phịch xuống sàn. Từ Tử Hàn vội chặn lại "Tiểu Hổ, đừng... đó là bạn ta đừng làm hại họ. "
Nghe tiếng gọi của chủ Tiểu Hổ liền dừng lại, cô vội chạy tới kéo tay người người bạn đang sợ đến đơ người"Thinh Thinh, Tiểu Linh, hai cậu đừng sợ. Tiểu Hổ nhìn vậy nhưng hiền lắm. Mau vào đây. "
Doãn Thinh cùng Uất Mỹ Linh ngồi xuống ghế, hai người vẫn còn rất sợ con dã thú to lớn và dữ tợn kia, thấy vậy cô quay sang xoa đầu nó, dịu dàng nói "Tiểu Hổ, ngoan ngoãn nằm yên ở đây nhé. Đừng làm họ sợ. "
"Grừ... " - Tiểu Hổ gật đầu, cuộn mình nằm xuống bên góc ghế, Từ Tử Hàn vui vẻ nói "Thinh Thinh, Tiểu Linh, hai cậu đừng sợ. "
"Ư... Ừm... " - Doãn Thinh Thinh gật đầu.
"Mời hai vị. " - Quản gia cầm ba ly nước ép ra đặt hai ly trên bàn cho hai người, rồi quay sang bên Từ Tử Hàn "Mời phu nhân. "
"Cảm ơn bác. " - Cô mỉm cười, sau đó tươi tắn ngồi nói chuyện với bằng hữu.
"Ai da... Tiểu Hàn à, vậy mà cậu nói chồng cậu bán phụ tùng xe hơi sao?" - Doãn Thinh Thinh uống một ngụm nước, ai oán nói.
"Xin lỗi, mình không phải giấu cậu đâu. " - Cô áy náy trả lời. Cứ sợ rằng Doãn Thinh Thinh và Uất Mỹ Linh sẽ giận.
"Công nhận nha, chồng của cậu thật sự rất giàu đó. Mà ngài ấy tên gì vậy?" - Uất Mỹ Linh nhìn xung quanh căn nhà, chợt cất tiếng.
"Anh ấy tên Dược Thiếu Phàm. Thật ra mình mời hai cệu đến đây là có chuyện muốn nói. "
"Chuyện gì vậy!?"
"Mình và anh ấy kết hôn đã hơn mệt năm rồi, mình... cũng đang có thai nữa... " - Nói đến đây, khuôn mặt cô chợt đỏ ửng, ngượng ngùng cúi mặt không dám nói tiếp.
"Sao!?" - Doãn Thinh Thinh và Uất Mỹ Linh đồng loạt nói, mắt chữ O miệng chữ A, sững người nhìn cô.
"Ưm.... chuyện thật ra dài dòng lắm... "
"Thật không ngờ đó, cậu đang có em bé sao?" - Doãn Thinh Thinh vẫn còn sững sờ.
"Ừ... "
Từ Tử Hàn ngồi kể cho Doãn Thinh Thinh và Uất Mỹ Linh nghe, tất nhiên chỉ là những gì cần thiết chứ không phải là kể hết mọi truyện. Nói chuyện hồi lâu cũng đã đến trưa, hai người cũng ra về. Từ Tử Hàn ngồi dưới sảnh, xếp gọn những thứ trên bàn lại đi vào bếp.
"Phu nhân, ngài cứ để tôi!" - Người hầu gái vội chạy lại cầm giúp cô mấy cái ly "ngài cứ ngồi xuống nghĩ, để tôi làm cho ạ. "
"Cảm ơn. " - Từ Tử Hàn quay người đi vào phòng ăn, cô mở tủ lạnh tìm kiếm thức ăn, thấy cô xuất hiện đầu bếp Văn liềng lên tiếng "Phu nhân người đói rồi sao? Để tôi chuẩn bị cơm cho ngài. "
"Ưm... không! Cháu muốn ăn bánh kem. " - Cô cầm trái kiwi trong tủ ra dơ lên nhìn.
"Vậy để tôi làm cho ngài bánh kem kiwi. " - Một thanh niên chợt lên tiếng. Từ Tử Hàn nhìn anh... là đầu bếp mới!? Thấy cô không lên tiếng, lại nhìn anh chằm chằm, anh lại nói tiếp "Tôi là Vương Phúc Doãn, là thợ làm bánh và chế biến các loại đồ ngọt vừa mới tới làm. "
"Ồ... vậy nhờ anh làm cho tôi phần bánh kiwi nhé. "
"Vâng!"
Chỉ một lúc sau, những cái bánh thơm ngon được đem ra, bày khắp bàn kính ngoài sảnh, macaroon kem kiwi, bánh cupcake kiwi, bánh kem kiwi,.... Cô vui vẻ thưởng thức từng món một, thấy rất ngon. Đang ăn thì Dược Thiếu Phàm bước vào nhà, thấy cô đang cắm cúi ăn, anh cất tiếng "Hàn nhi... "
Từ Tử Hàn đang ăn liền quay đầu lại nhìn, nuốt xong miếng bánh đang nahi cô chạy ào tới, tíu tít nói “Sao anh về sớm vậy?”
“Anh về ăn cơm cùng em.” – Anh vòng tay ôm chặt lấy cô, cưng chiều nói.
“Anh ăn xong rồi đi sao?”
“Không, ăn xong, anh sẽ ở nhà với em.”
“Vâng.. hihihhh” – Nghe câu nói của anh, cô cười tươi tắn. Anh buông cô ra, nắm tay cô đi vào bàn ăn. Anh đưa đũa gắp thức ăn cho cô.
“Ăn thử xem, có vừa miệng không?”
“Ưm.. rất ngon!” – Cô nhai nhai rồi nuốt xuống, nhoẻn miệng cười hài lòng. Anh nhìn khuôn mặt của cô, thực rất muốn cắn một cái. Khóe miệng anh giương lên. Tiếp tục gắp thức ăn cho cô. Phải cho cô ăn thật nhiều thì lúc sinh mới có thể sinh tốt. Cơ thể cô vốn yếu ớt mà….
- - - -
Ăn cơm xong, Từ Tử Hàn lại ăn trái cây ở dưới sảnh, cô nằm gối đầu lên đùi anh, còn anh thì vừa xem tin tức vừa vuốt tóc cô. Chợt có vị khách xuất hiện.
“Xin chào, có quấy rối hai người không?”
Từ Tử hàn ngước mắt nhìn, đôi mắt to tròn sáng lên “Từ Chính, chào anh. “Dược Thiếu Phàm mắt vẫn không liếc nhìn Từ Chính một lần, miệng thì phun ra một chữ lạnh lùng “Chào.”
“Từ Chính, mời ngồi.” – Cô híp mắt nói.
Hắn ngồi xuống, vẫn nụ cười thân thiện ấy và ánh mắt vô cùng yêu thương nhìn Từ Tử Hàn khiến cho Dược Thiếu Phàm rất khó chịu, anh liền nhếch miệng cười “Phải rồi, Hàn nhi…em đã nói tin vui của chúng ta cho cậu ta biết chưa?”
“A, phải rồi, Từ Chính em có một tin rất vui.” – Từ Tử Hàn vui vẻ nói, hai gò má chợt ửng hồng.
“Chuyện gì vậy?”
“Em có thai rồi, hai tuần rồi đó.”
Nụ cười trên khuôn mặt hắn tắt lịm, hắn sững người khi nghe tin đó. Cô có thai? Là con của Dược Thiếu Phàm…không được…không thể được…. chuyện này không thể xảy ra. Thấy hắn im lặng Dược Thiếu Phàm biết chắc hắn đang rất tức giận khiến cho anh rất th1ich thú, cô thì cau mày khó hiểu nhìn. "Từ Chính... "
"À... thật vậy sao? Chúc mừng em. Là con trai hay con gái?" - Từ Chính giật mình, hắn gượng cười, nhưng trong lòng lửa giận đang dâng cao. Dược Thiếu Phàm từ đầu đến cuối rất có hứng thú với thái độ của hắn.
"Hih... Sao này khi bảo bảo được sinh ra thì em mới biết. Em nghĩ đợi khi sinh rồi mới bất ngờ. "
"Vậy sao?"
Từ Tử Hàn ngồi nói chuyện với Từ Chính một hồi, rồi hắn đi về. Dược Thiếu Phàm khi thấy thái độ của hắn lúc nghe cô có thai thật sự rất hụt hững khiến anh vô cùng vui thích. Anh muốn cho hắn biết, ai... mới thật sự là người mà Từ Tử Hàn yêu...
- - - - - -
Tại căn hộ gần đó...
"Không được, tôi... sẽ không để chuyện này xảy ra... " - Từ Chính đập mạnh xuống bàn, hắn rít lên từng tiếng.
"Chủ tử, ngài định làm thế nào?" - Một giọng nói phát ra, người đàn ông đứng nghiêm nghị phía sau hắn cung kính nói.
"Phải xử lí cái thai đó. Tôi.... không muốn đứa bé đó không thể ra đời ra đời. " - Từ Chính lạnh lùng trả lời. Ánh mắt lúc này không còn chút tính người. Hắn muốn giết chết đứa con mà cô và Dược Thiếu Phàm tạo ra. Hắn không muốn cô có con với anh. Chỉ có hắn mới có thể tạo cho cô đứa bé mà cô mong đợi, vì vậy bằng mọi giá hắn phải giết chết tinh linh nhỏ bé ấy....
"Vậy, bây giờ chúng ta tiến hành luôn sao?"
"Không! Bây giờ chưa phải lúc. Tôi phải giải quyết xong chuyện ở Anh đã. "
"Nhưng, nếu để lâu cái thai đó sẽ lớn lên. Lúc đó e rằng đã quá trễ. "
"Không sao, dù cho nó có ra đời cũng sẽ không sống được lâu. "
"Vâng. "
Dứt lời, Từ Chính đăm chiêu nhìn vào khung hình trên bàn, hắn cầm lấy, tay chạm vào khuôn mặt trong hình, ánh mắt vô cùng chiều mến. “Tiểu Hàn…dù không chiếm được trái tim em, nhưng thể xác của em…anh phải có được.” – Âm thanh trầm thấp vang lên khe khẽ, lời nói ấy cũng chính là lòng quyết tâm của hắn. Bằng mọi giá…. cho dù có khiến cho cô hận hắn thì Từ Chính vẫn sẽ phá nát cái hạnh phúc mà Dược Thiếu Phàm đang có được.
Bình luận facebook