Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1: Tiết tử
*Chương có nội dung hình ảnh
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit + Beta: Cá Voi Xanh
Ngày edit: 31/8/2021
Số từ: 988 từ
——————————————————
Con trai của Thẩm thượng thư Thẩm Uyên, tiểu bảo bối của Thẩm gia —— bé Thẩm Tiểu Bảo 2 tuổi lẻ 10 tháng đã bị bắt cóc vào hôm nay.
Hôm nay cũng lần đầu tiên Thẩm Tiểu Bảo được cha dắt ra ngoài chơi từ lúc bé chào đời đến giờ.
Ngày thường cha hay nghiêm túc và xa cách với bé, ông ít khi cười mỗi khi thấy bé và mẹ, thậm chí còn có phần xa lánh và thờ ơ, điều này khiến cho Thẩm Tiểu Bảo nhát hẳn mỗi khi thấy cha.
Vậy nên bỗng dưng hôm nay cha thể hiện tình thương khiến bé vừa mừng vừa sợ, mà cảm xúc kích động tiêu hao rất nhiều năng lượng, dẫn đến việc Tiểu Bảo mới được cha ôm ra ngoài thì cái bụng bé kêu "Ọt ọt" liền.
Nghe thấy tiếng bụng đói meo của con trai, Thẩm Uyên bất giác cong môi, ánh mắt tức khắc dịu dàng như sóng vỗ, thanh âm cũng dịu dàng, tràn đầy yêu thương: "Đói rồi à? Con muốn ăn gì?"
Tiểu Bảo lại kinh sợ trước sự dịu dàng của cha bé, mất mấy giây sau mới rụt rè nhút nhát đáp: "Con muốn ăn hoành thánh nhỏ."
Thẩm Uyên sửng sốt một chút, chợt nhận ra mọi ngày mình ít quan tâm đến con, tức khắc cảm giác áy náy và xin lỗi lan khắp cơ thể, chàng mở miệng hỏi một cách dịu dàng: "Con thích ăn hoành thánh nào? Mẫu thân làm hay mua trên đường? "
Câu hỏi làm cho Tiểu Bảo khó xử một hồi, sau nhiều lần phân vân, Tiểu Bảo quyết định đưa vấn đề vừa rối rắm vừa phức tạp cho cha bé: "Con đều thích hết ạ ~"
Thẩm Uyên lại hơi sửng sốt rồi chàng khẽ cười: "Hôm nay cha mang con ra phố ăn nhé. " Thân là Thượng Thư bộ Lại*, Thẩm Uyên khó lắm mới có ngày mộc (ngày nghỉ) , khó lắm mới ôm con trai ra ngoài chơi một lần. Chàng luyến tiếc ôm con trai vào nhà, bởi vì một khi vào trong nhà thì không đến phiên chàng được ôm con nữa.
*Chức quan đứng đầu Bộ Lại – bộ giữ việc quan tước, phong tước, ân ban thuyên chuyển, lựa chọn, xét công, bãi truất và thăng thưởng, bổ sung quan lại, cung cấp người cho các nha môn; tương đương với Bộ Nội vụ ngày nay.
Vì thế, nửa canh giờ (1 tiếng) sau, Thẩm Tiểu Bảo được thưởng thức bát hoành thánh nhỏ ngon lành tại quán hoành thánh ở phố Tây như ý nguyện, mà cha bé Thẩm Uyên ngồi một bên thì nhìn con mình ăn hoành thánh một cách mỹ mãn.
Ai biết được, khi bát hoành thánh mới vơi một nửa thì từ đâu lóe lên tia sáng, một cây phi đao bay "Vèo" một cái, thiếu chút nữa cắm thẳng vào bát của Tiểu Bảo rồi. Lực ném đao mạnh đến nỗi cái bàn rung lên, một nửa cây đao cắm thẳng qua bàn.
Mà cây đao cũng gây ra không ít kinh sợ, dọa cho Thẩm Tiểu Bảo không dám nuốt hoành thánh trong miệng, cả quán hoành thánh tức khác ồn ào cả lên, chủ quán lẫn thực khánh đồng loạt chui xuống bàn.
Cha bé Thẩm Uyên đột nhiên đứng dậy chắn trước mặt con trai, sau đó lia mắt nhìn xung quanh, liếc thấy phần bóng thừa của hung phạm vừa phóng đao ở góc tường.
Mà tên hung phạm to gan, ngay cả khi đã bị người khác xác định tọa độ rồi mà vẫn không chạy đi, ngược lại tên đó còn giơ một đao khác lên, phi tới chỗ Thẩm Tiểu Bảo.
Thẩm Uyên xoay người một cái liền bắt được thanh đao ngập tràn sát khí, sắc mặt chàng nặng nề hơn hẳn, chợt nhớ đến phong thư nặc danh đe dọa khoảng nửa tháng trước.
Thân là Thượng Thư bộ Lại, là chủ khảo của khảo khóa*, lần càn quét 3 năm một lần vừa đi qua, số quan viên bị cách chức hay thăng chức trong triều nhiều vô số kể, trong đó khó tránh có mấy tên ghi hận trong lòng.
*hình thức sát hạch định kì các quan lại về năng lực và phẩm chất trong các vương triều phong kiến.
Ngay lúc Thẩm Uyên đang cau mày suy nghĩ thì trong góc tường lại ném một cây đao khác bay thẳng đến phía bàn Tiểu Bảo. Lần phi đao này hoàn toàn khiến cho Thẩm Uyên tức giận, chàng xoay người dặn dò Tiểu Bảo một câu: "Ở đây, đừng đi đâu. " rồi thi triển khinh công nhảy tới chỗ góc tường.
Vì tức giận, hơn nữa còn quan tâm đến con trai khiến cho Thẩm Uyên rối loạn, làm cho một người luôn bình tĩnh vững vàng quên mất trên thế gian có bốn chữ "Điệu hổ ly sơn*".
* Tìm cách đưa kẻ thù đi xa, hoặc cách ly khỏi địa bàn thuận lợi của họ nhằm làm suy yếu hoặc giảm bớt mức nguy hại do họ gây ra.
Đến khi Thẩm Quyên quay lại quán hoành thánh mà không thấy hình bóng mũm mĩm của Thẩm Tiểu Bao đâu thì ngây ngốc, cả người đứng sững ở cửa quán hoành thánh như khúc gỗ không nhúc nhích.
Đặc biệt sau khi nghe bà chủ quán hoành thánh khàn giọng kể lại rằng Tiểu Bảo đã bị hai tên vạm vỡ dùng vải bố tẩm thuốc mê ụp mặt cướp đi, cả người Thẩm Uyên run lên. Rõ ràng đang trong mùa hè nóng bức mà Thẩm Uyên lại cảm thấy mình như đang ở trong hầm băng rét lạnh vậy, đường cái ồn ào náo nhiệt dần biến thành hư không trong mắt Thẩm Uyển. Cơn lạnh sống lưng bay thẳng lên đầu não khiến cho đầu óc Thẩm Uyên trống rỗng.
Trong cảm xúc sợ hãi trống rỗng đấy, trong đầu Thẩm Uyển chỉ còn lại một hình bóng, là người vợ của chàng – Thu Ngư.
Thẩm Uyên không hiểu vì sao mình chỉ nghĩ đến Thu Ngư, thậm chí chàng còn không biết vì sao bản thân lại sợ Thu Ngư rời xa mình như thế, thậm chí sợ đến run cả người.
Trong lòng chàng hiểu rõ, nếu Tiểu Bảo có chuyện gì, chàng nhất định sẽ mất đi Thu Ngư.
Đôi lời của editor:
#1 Lần đầu edit truyện cổ đại, vẫn còn nhiều sai sót, mong các vị lượng thứ nha.
#2 Nhân dịp sinh nhật thứ 20 của mình, một bộ truyện cổ đại ngắn lên sàn.
Cảm ơn đã ủng hộ. Nếu thích để lại cho mình một VOTE nha ( •̀ ω •́ )✧ Xem ảnh 1
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit + Beta: Cá Voi Xanh
Ngày edit: 31/8/2021
Số từ: 988 từ
——————————————————
Con trai của Thẩm thượng thư Thẩm Uyên, tiểu bảo bối của Thẩm gia —— bé Thẩm Tiểu Bảo 2 tuổi lẻ 10 tháng đã bị bắt cóc vào hôm nay.
Hôm nay cũng lần đầu tiên Thẩm Tiểu Bảo được cha dắt ra ngoài chơi từ lúc bé chào đời đến giờ.
Ngày thường cha hay nghiêm túc và xa cách với bé, ông ít khi cười mỗi khi thấy bé và mẹ, thậm chí còn có phần xa lánh và thờ ơ, điều này khiến cho Thẩm Tiểu Bảo nhát hẳn mỗi khi thấy cha.
Vậy nên bỗng dưng hôm nay cha thể hiện tình thương khiến bé vừa mừng vừa sợ, mà cảm xúc kích động tiêu hao rất nhiều năng lượng, dẫn đến việc Tiểu Bảo mới được cha ôm ra ngoài thì cái bụng bé kêu "Ọt ọt" liền.
Nghe thấy tiếng bụng đói meo của con trai, Thẩm Uyên bất giác cong môi, ánh mắt tức khắc dịu dàng như sóng vỗ, thanh âm cũng dịu dàng, tràn đầy yêu thương: "Đói rồi à? Con muốn ăn gì?"
Tiểu Bảo lại kinh sợ trước sự dịu dàng của cha bé, mất mấy giây sau mới rụt rè nhút nhát đáp: "Con muốn ăn hoành thánh nhỏ."
Thẩm Uyên sửng sốt một chút, chợt nhận ra mọi ngày mình ít quan tâm đến con, tức khắc cảm giác áy náy và xin lỗi lan khắp cơ thể, chàng mở miệng hỏi một cách dịu dàng: "Con thích ăn hoành thánh nào? Mẫu thân làm hay mua trên đường? "
Câu hỏi làm cho Tiểu Bảo khó xử một hồi, sau nhiều lần phân vân, Tiểu Bảo quyết định đưa vấn đề vừa rối rắm vừa phức tạp cho cha bé: "Con đều thích hết ạ ~"
Thẩm Uyên lại hơi sửng sốt rồi chàng khẽ cười: "Hôm nay cha mang con ra phố ăn nhé. " Thân là Thượng Thư bộ Lại*, Thẩm Uyên khó lắm mới có ngày mộc (ngày nghỉ) , khó lắm mới ôm con trai ra ngoài chơi một lần. Chàng luyến tiếc ôm con trai vào nhà, bởi vì một khi vào trong nhà thì không đến phiên chàng được ôm con nữa.
*Chức quan đứng đầu Bộ Lại – bộ giữ việc quan tước, phong tước, ân ban thuyên chuyển, lựa chọn, xét công, bãi truất và thăng thưởng, bổ sung quan lại, cung cấp người cho các nha môn; tương đương với Bộ Nội vụ ngày nay.
Vì thế, nửa canh giờ (1 tiếng) sau, Thẩm Tiểu Bảo được thưởng thức bát hoành thánh nhỏ ngon lành tại quán hoành thánh ở phố Tây như ý nguyện, mà cha bé Thẩm Uyên ngồi một bên thì nhìn con mình ăn hoành thánh một cách mỹ mãn.
Ai biết được, khi bát hoành thánh mới vơi một nửa thì từ đâu lóe lên tia sáng, một cây phi đao bay "Vèo" một cái, thiếu chút nữa cắm thẳng vào bát của Tiểu Bảo rồi. Lực ném đao mạnh đến nỗi cái bàn rung lên, một nửa cây đao cắm thẳng qua bàn.
Mà cây đao cũng gây ra không ít kinh sợ, dọa cho Thẩm Tiểu Bảo không dám nuốt hoành thánh trong miệng, cả quán hoành thánh tức khác ồn ào cả lên, chủ quán lẫn thực khánh đồng loạt chui xuống bàn.
Cha bé Thẩm Uyên đột nhiên đứng dậy chắn trước mặt con trai, sau đó lia mắt nhìn xung quanh, liếc thấy phần bóng thừa của hung phạm vừa phóng đao ở góc tường.
Mà tên hung phạm to gan, ngay cả khi đã bị người khác xác định tọa độ rồi mà vẫn không chạy đi, ngược lại tên đó còn giơ một đao khác lên, phi tới chỗ Thẩm Tiểu Bảo.
Thẩm Uyên xoay người một cái liền bắt được thanh đao ngập tràn sát khí, sắc mặt chàng nặng nề hơn hẳn, chợt nhớ đến phong thư nặc danh đe dọa khoảng nửa tháng trước.
Thân là Thượng Thư bộ Lại, là chủ khảo của khảo khóa*, lần càn quét 3 năm một lần vừa đi qua, số quan viên bị cách chức hay thăng chức trong triều nhiều vô số kể, trong đó khó tránh có mấy tên ghi hận trong lòng.
*hình thức sát hạch định kì các quan lại về năng lực và phẩm chất trong các vương triều phong kiến.
Ngay lúc Thẩm Uyên đang cau mày suy nghĩ thì trong góc tường lại ném một cây đao khác bay thẳng đến phía bàn Tiểu Bảo. Lần phi đao này hoàn toàn khiến cho Thẩm Uyên tức giận, chàng xoay người dặn dò Tiểu Bảo một câu: "Ở đây, đừng đi đâu. " rồi thi triển khinh công nhảy tới chỗ góc tường.
Vì tức giận, hơn nữa còn quan tâm đến con trai khiến cho Thẩm Uyên rối loạn, làm cho một người luôn bình tĩnh vững vàng quên mất trên thế gian có bốn chữ "Điệu hổ ly sơn*".
* Tìm cách đưa kẻ thù đi xa, hoặc cách ly khỏi địa bàn thuận lợi của họ nhằm làm suy yếu hoặc giảm bớt mức nguy hại do họ gây ra.
Đến khi Thẩm Quyên quay lại quán hoành thánh mà không thấy hình bóng mũm mĩm của Thẩm Tiểu Bao đâu thì ngây ngốc, cả người đứng sững ở cửa quán hoành thánh như khúc gỗ không nhúc nhích.
Đặc biệt sau khi nghe bà chủ quán hoành thánh khàn giọng kể lại rằng Tiểu Bảo đã bị hai tên vạm vỡ dùng vải bố tẩm thuốc mê ụp mặt cướp đi, cả người Thẩm Uyên run lên. Rõ ràng đang trong mùa hè nóng bức mà Thẩm Uyên lại cảm thấy mình như đang ở trong hầm băng rét lạnh vậy, đường cái ồn ào náo nhiệt dần biến thành hư không trong mắt Thẩm Uyển. Cơn lạnh sống lưng bay thẳng lên đầu não khiến cho đầu óc Thẩm Uyên trống rỗng.
Trong cảm xúc sợ hãi trống rỗng đấy, trong đầu Thẩm Uyển chỉ còn lại một hình bóng, là người vợ của chàng – Thu Ngư.
Thẩm Uyên không hiểu vì sao mình chỉ nghĩ đến Thu Ngư, thậm chí chàng còn không biết vì sao bản thân lại sợ Thu Ngư rời xa mình như thế, thậm chí sợ đến run cả người.
Trong lòng chàng hiểu rõ, nếu Tiểu Bảo có chuyện gì, chàng nhất định sẽ mất đi Thu Ngư.
Đôi lời của editor:
#1 Lần đầu edit truyện cổ đại, vẫn còn nhiều sai sót, mong các vị lượng thứ nha.
#2 Nhân dịp sinh nhật thứ 20 của mình, một bộ truyện cổ đại ngắn lên sàn.
Cảm ơn đã ủng hộ. Nếu thích để lại cho mình một VOTE nha ( •̀ ω •́ )✧ Xem ảnh 1
Bình luận facebook