-
Chương 733: Giằng co trên không
Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenfull.vn
Lạc Nhạn Tông là tông môn cấp Thanh Phàm, nằm trong một sơn mạch dài ba vạn dặm ở nơi giao giới giữa Thanh Phàm và Kim Thiên. Bởi vì sơn mạch này, Lạc Thủy Nhạn là linh thú nhất giai tụ tập thành đàn, cho nên có tên như vậy.
Lúc này bên ngoài Lạc Nhạn sơn mạch, trong một hạp cốc hẹp dài, dòng người di chuyển mênh mông cuồn cuộn. Nhìn kỹ, có rất nhiều người tỏ ra mệt mỏi vì đi đường dài, có cả già trẻ lớn bé, nam nữ, thương nhân thế gia, rất nhiều loại người muôn hình vạn trạng trong đội ngũ này.
Mà ở ngoài cùng của đội ngũ là một đội Kiếm Giả có chừng vài vạn người, cùng mấy trăm linh thú hộ vệ. Trong đó khiến người ta chú ý nhất là ba linh thú đang bay trên không.
Hàn Ma Xà, linh thú ngũ giai. Huyền Long Quy, linh thú ngũ giai. Kim Cương Bạo Viên, linh thú ngũ giai đỉnh phong. Mà trên vai Kim Cương Bạo Viên này còn có một con Kim Cương Bạo Viên nhỏ dài chừng vài trượng, một thân phủ đầy lông màu vàng nhạt, tuy rằng đã cao mấy trượng, nhưng đôi mắt trong sáng không chút tỳ vết của nó không khỏi làm cho người ta sinh ra lòng yêu mến không thôi.
Mà bên cạnh ba con linh thú ngũ giai này, tám bóng người cũng đang bay trên không. Đồng thời cách đó không xa, cũng có hơn tám mươi người khác đang ngự không phi hành. Chỉ có điều những người này không được thoải mái tự nhiên như tám người kia. Bên cạnh bọn họ cũng có mười mấy linh thú ngự không mà đi, tuy nhiên đám linh thú này nhờ trời sinh có cánh nên mới có thể bay trên không, trong đó cũng không có con nào đạt tới ngũ giai.
Nhìn đám tông dân đang di chuyển chậm rãi phía dưới, Tử Dương Kiếm Hoàng hít thật sâu một hơi hỏi:
- Tâm Vũ, từ đây tới Khóa Giới sơn mạch còn xa lắm không?
Lạc Tâm Vũ trầm ngâm giây lát mới đáp:
- Chỉ cần vượt qua Lạc Nhạn sơn mạch trước mặt, sau đó vượt qua một con song lớn là tới Khóa Giới sơn mạch. Còn khoảng chừng ba ngàn dặm đường.
- Lạc Nhạn sơn mạch ư?
Tử Dương Kiếm Hoàng cau mày:
- Là khu vực của Lạc Nhạn Tông.
- Đúng là Lạc Nhạn Tông.
- Tông môn này có thực lực ra sao?
- Thực lực của Lạc Nhạn Tông theo như tra xét, cũng là một tông môn Thiên Đạo cấp Thanh Phàm hết sức hùng mạnh. Trong đó có bảy tên Đại Sư cảnh giới Kiếm Hồn, về phần có Đại Sư Kiếm Hoàng hay không, chúng ta không tra xét được. Nhưng sư thúc, chúng ta còn tra xét một tin tức không tốt.
- Tin gì vậy?
- Dường như Lạc Nhạn Tông này là một tông môn ẩn cư trong vùng Lạc Nhạn sơn mạch này, hơn nữa có sở trường nuôi dưỡng linh thú nhất giai Lạc Thủy Nhạn, nghe đồn rằng Lạc Nhạn Tông có hai vạn Kiếm Giả, hai vạn Lạc Thủy Nhạn, Kiếm Giả và linh thú kết hợp với nhau, có thể xuất ra thực lực hết sức hùng mạnh. Nhưng bọn họ lại không hoan nghênh người ngoài, trừ phi là một ít tông môn lân cận có giao hảo, cũng không cho phép Kiếm Giả và tông môn khác vào trong Lạc Nhạn sơn mạch này.
- Nói như vậy, hơn hai trăm vạn dân Tử Hà tông muốn vượt qua Lạc Nhạn sơn mạch này, sẽ có một chút phiền phức.
Tử Dương Kiếm Hoàng cau mày, đưa mắt nhìn sang Mộc Thanh Nguyên:
- Mộc sư đệ, đệ thấy chúng ta nên làm thế nào?
Mộc Thanh Nguyên trầm ngâm một lúc, sau đó mới nói:
- Lạc Nhạn sơn mạch này, lúc trước đệ ở điện Thanh Phàm cũng có nghe thấy, bọn họ sở trường nuôi dưỡng linh thú nhất giai Lạc Thủy Nhạn, cũng là thủ đoạn bất phàm. Bất quá nếu là tông môn cấp Thanh Phàm, vậy cũng phải có đủ sức uy hiếp mới được. Ở Kiếm Thần đại lục, ngựa hiền bị người cưỡi, người hiền bị người khi, chỉ cần để lộ ra có đủ thực lực, người khác mới có thể tôn trọng, mới có quyền lên tiếng.
Tử Dương Kiếm Hoàng gật gật đầu, hít sâu một hơi:
- Tất cả ngừng lại.
Thanh âm cuồn cuộn bao trùm trong phạm vi hàng chục dặm, sau thời gian tàn một nén nhang, toàn bộ hạp cốc mới yên tĩnh trở lại.
Quét mắt nhìn quanh, lúc này trong hạp cốc dài hàng chục dặm toàn là đầu người lố nhố, cho dù không có ai nói chuyện, nhưng vẫn có thanh âm xôn xao.
- Mộc sư đệ…..
Mộc Thanh Nguyên khẽ gật đầu, hai mắt ngưng trọng, toát ra thần quang màu xanh trắng:
- Tử Hà tông, tông môn cấp Kim Thiên, cầu kiến các vị đồng đạo Lạc Nhạn Tông…...
Giọng của Mộc Thanh Nguyên ồm ồm kéo dài, dưới pháp tắc Vĩnh Sinh phát tán, lập tức truyền vào tận trong sơn mạch xa xa.
Lạc Nhạn sơn mạch cũng không lớn, có chu vi chừng ba, bốn trăm dặm sau khi giọng của Mộc Thanh Nguyên truyền vào trong đó, chỉ qua vài lần hô hấp, lập tức có một giọng nói cũng hùng hậu không kém, giống như sóng nước mênh mông cuồn cuộn dâng lên, từ trong sơn mạch truyền ra:
- Lạc Nhạn Tông ta không nhận kiếm thiếp, chỉ quen ẩn cư, không muốn kết giao cùng các vị, xin trở về cho!
Thanh âm cuồn cuộn như sóng trào, truyền đến hạp cốc tạo ra hồi âm liên miên không dứt. Quả nhiên…..
Tử Dương Kiếm Hoàng và Mộc Thanh Nguyên nhìn nhau, Tử Dương Kiếm Hoàng lại trầm giọng quát:
- Mời các hạ và tông chủ quý tông ra gặp mặt. Tử Hà tông ta không muốn làm quý tông khó xử, nhưng chuyện này cũng có nguyên nhân, mong các hạ có thể dàn xếp một chút.
Giọng nói của Tử Dương Kiếm Hoàng được pháp tắc Tử Dương truyền đi mang theo một cỗ khí nóng rực. Sauk hi thanh âm vọng vào trong Lạc Nhạn sơn mạch, trong lúc nhất thời bên trong cũng trở nên yên lặng, sau thời gian tàn một nén nhang…..
- Vút….. vút…..
Tám đạo kiếm quang bắn tới nhanh như điện chớp, sau đó ngừng lại trên không cách bọn Tử Dương Kiếm Hoàng chừng mười dặm, hai bên cách không nhìn nhau.
Tử Dương Kiếm Hoàng chăm chú quan sát. Lần này có tám tên Đại Sư cảnh giới Kiếm Hồn của Lạc Nhạn Tông tới. Nói cách khác, Lạc Nhạn Tông còn một tên Đại Sư cảnh giới Kiếm Hồn chưa xuất hiện. Bất quá có thể hiểu được, bởi vì kẻ chưa xuất hiện kia chính là một tên Đại Sư Kiếm Hoàng.
Cầm đầu Lạc Nhạn Tông là một lão nhân mặc trường bào màu xanh, ngay cả đầu tóc lão nhân này cũng là màu xanh, bóng loáng như lam ngọc. Bên cạnh lão là bốn nam nhân và ba nữ nhân. Nhìn qua ngoại trừ năm tên Kvg, hai nữ nhân còn lại có tu vi Kiếm Tông.
Lão nhân áo xanh lướt nhìn một cái cau mày nói:
- Quý tông làm như vậy có ý gì? Vì sao lại mang cả tông dân đến tới bên bờ địa giới của Lạc Nhạn Tông ta?
Tử Dương Kiếm Hoàng khép chỉ thành kiếm, khẽ nghiêng mình thi lễ:
- Chẳng hay danh hiệu của vị Đại Sư này…..
- Tại hạ Thủy Như Mạng, là hộ tông trưởng lão của Lạc Nhạn Tông, đây là Tông chủ của Lạc Nhạn Tông chúng ta, Thủy Tiêm Nhu.
- Thủy Tiêm Nhu ra mắt các vị đồng đạo.
Bên cạnh, một phụ nhân trung niên một thân bào đen khẽ gật đầu, đồng thời ánh mắt chớp động nhìn qua. Lúc này bọn ba con Linh thú Kim Cương Bạo Viên, đồng tử không khỏi co rút lại.
- Chẳng hay các vị đi vào tông vực của Lạc Nhạn Tông ta, có điều chi chỉ giáo?
- Chỉ giáo thì không dám, tại hạ là Lạc Tử Dương, đây là Tông chủ của Tử Hà tông, Lạc Tâm Vũ.
Tử Dương Kiếm Hoàng mỉm cười nói, đồng thời đưa mắt nhìn về phía Lạc Tâm Vũ.
Hiện giờ Lạc Tâm Vũ một thân bào trắng như tuyết, hai mắt khép hờ có hào quang ngũ sắc chớp lóe, dường như ẩn chứa vô tận huyền ảo. Lúc ánh mắt của phụ nhân trung niên chạm vào, không khỏi chấn động, nhưng rất nhanh đã khôi phục lại.
- Ra mắt Thủy tông chủ, hôm nay toàn tông ta, tiến đến quý tông thật sự chỉ là hành động bất đắc dĩ.
- ủa, chẳng hay Lạc tông chủ có điều chi bất đắc dĩ?
Nghe Thủy Tiêm Nhu hỏi như vậy, Lạc Tâm Vũ bình tĩnh đáp:
- Tử Hà tông ta tiến giai cấp Kim Thiên, hiện giờ phải di chuyển toàn tông tới giới Kim Thiên. Mà tông dân của bản tông cần phải tới Kiếm Trận Động Hư ở Khóa Giới sơn mạch để truyền tống tới giới Kim Thiên. Nếu không hành trình mấy vạn dặm đường cũng cần tới hơn mười năm mới có thể đi tới. Hành trình mệt nhọc như vậy, e rằng thừa sức khiến tông dân Tử Hà tông ngã xuống trên ba thành. Cho nên hôm nay, Tử Hà tông ta muốn mượn đường của quý tông, cũng mướn xin tiếp tế viện một ít lương thực. Đương nhiên để tỏ thành ý, Tử Hà tông ta sẽ trả giá gấp đội để mua lương thực của quý tông, mong rằng Thủy tông chủ có thể chấp thuận.
- Mượn đường của tông ta ư?
Sắc mặt của Thủy Tiêm Nhu tỏ vẻ ngưng trọng:
- Chẳng lẽ quý tông không biết, Lạc Nhạn Tông ta ẩn cư ở nơi đây, không muốn kết giao cùng các tông môn khác, chỉ có tự cung tự cấp thôi sao?
- Chuyện gì cũng có nặng nhẹ trọng khinh, tự nhiên bản tông biết chuyện này. Nhưng tông dân của Tử Hà tông ta có hơn hai trăm vạn dân, dù mượn đường quý tông, cũng cần phải vượt qua ba ngàn dặm nữa mới tới được Khóa Giới sơn mạch. Nếu không đi ngang qua quý tông, vậy sẽ phải vượt qua quãng đường dài gấp đôi. Tông dân là gốc, có lẽ Thủy tông chủ cũng có thễ hiểu được, Tử Hà tông ta chỉ muốn mượn đường, không hề có ý đồ gì với quý tông.
Thủy Tiêm Nhu trầm ngâm một lát, sau đó khẽ lắc đầu:
- Xin thứ cho ta không thể đáp ứng, quý tông dốc hết lực của toàn tông tới đây, bản thân ta là Tông chủ của Lạc Nhạn Tông, cũng phải suy xét cho tông dân Lạc Nhạn Tông ta. Nếu sơ suất một chút, Lạc Nhạn Tông ta chắc chắn rơi vào cảnh vạn kiếp bất phục.
- Phải chăng Thủy tông chủ không tin tưởng chúng ta?
Lạc Tâm Vũ cau mày, trên người y bỗng dưng tràn ra một luồng uy áp nhàn nhạt. Trong lúc nhất thời, khoảng không ở giữa hai bên, cuồng phong đang hoành hoành chợt ngưng đọng lại, không còn chút tiếng động nào cả.
Thủy Tiêm Nhu liếc nhìn Lạc Tâm Vũ một cái thật sâu, uyển chuyển nói:
- Không phải chúng ta không tin các vị, mà là Lạc Nhạn Tông ta không chịu đựng nổi các vị giáng lâm. Nguy cơ như vậy, chúng ta không thể mạo hiểm.
Lần này Tầm Thiên Kính bên cạnh nhướng mày, bước tới một bước hừ lạnh:
- Ý của ngươi muốn nói, Tử Hà tông ta no cơm rửng mỡ không có chuyện gì làm, bèn kéo cả tông tới diệt Lạc Nhạn Tông của các người ư?
- Ong…..
Chỉ trong thoáng chốc, một tiếng kiếm ngâm mạnh mẽ vang lên, thần kiếm của một tên Kiếm Vương trung niên bên cạnh Thủy Tiêm Nhu đã ra khỏi vỏ, chỉ thẳng về phía Tầm Thiên Kính, lạnh giọng quát:
- Dám vô lễ với Tông chủ ta ư?
- Thiên Kính!
- Sư thúc…..
Nghe thấy Tử Dương Kiếm Hoàng nói như vậy, Tầm Thiên Kính lập tức lui xuống.
Tử Dương Kiếm Hoàng khẽ liếc về phía Thủy Như Mạng, nhưng lúc này lão vẫn khép hờ đôi mắt, dường như không chút quan tâm tới tình cảnh trước mặt.
Tử Dương Kiếm Hoàng khẽ cười:
- Xem ra Thủy Đại Sư vẫn nghi ngờ thực lực của chúng ta.
Thủy Như Mạng bừng mở hai mắt, bình thản nói:
- Người tới đều là khách, Lạc Nhạn Tông ta cũng không phải kẻ sơn phu thô lỗ quê mùa, không biết tiến thoái. Quý tông đại thế ngút trời, tất nhiên chúng ta sẽ không cố ý cản trở, chỉ có điều cơ nghiệp tổ tiên, đám hậu nhân chúng ta phải dốc lòng gìn giữ.
- Vậy Thủy Đại Sư nghĩ rằng làm thế nào thì hợp lý?
Lúc này Mộc Thanh Nguyên bên cạnh hỏi.
Lạc Nhạn Tông là tông môn cấp Thanh Phàm, nằm trong một sơn mạch dài ba vạn dặm ở nơi giao giới giữa Thanh Phàm và Kim Thiên. Bởi vì sơn mạch này, Lạc Thủy Nhạn là linh thú nhất giai tụ tập thành đàn, cho nên có tên như vậy.
Lúc này bên ngoài Lạc Nhạn sơn mạch, trong một hạp cốc hẹp dài, dòng người di chuyển mênh mông cuồn cuộn. Nhìn kỹ, có rất nhiều người tỏ ra mệt mỏi vì đi đường dài, có cả già trẻ lớn bé, nam nữ, thương nhân thế gia, rất nhiều loại người muôn hình vạn trạng trong đội ngũ này.
Mà ở ngoài cùng của đội ngũ là một đội Kiếm Giả có chừng vài vạn người, cùng mấy trăm linh thú hộ vệ. Trong đó khiến người ta chú ý nhất là ba linh thú đang bay trên không.
Hàn Ma Xà, linh thú ngũ giai. Huyền Long Quy, linh thú ngũ giai. Kim Cương Bạo Viên, linh thú ngũ giai đỉnh phong. Mà trên vai Kim Cương Bạo Viên này còn có một con Kim Cương Bạo Viên nhỏ dài chừng vài trượng, một thân phủ đầy lông màu vàng nhạt, tuy rằng đã cao mấy trượng, nhưng đôi mắt trong sáng không chút tỳ vết của nó không khỏi làm cho người ta sinh ra lòng yêu mến không thôi.
Mà bên cạnh ba con linh thú ngũ giai này, tám bóng người cũng đang bay trên không. Đồng thời cách đó không xa, cũng có hơn tám mươi người khác đang ngự không phi hành. Chỉ có điều những người này không được thoải mái tự nhiên như tám người kia. Bên cạnh bọn họ cũng có mười mấy linh thú ngự không mà đi, tuy nhiên đám linh thú này nhờ trời sinh có cánh nên mới có thể bay trên không, trong đó cũng không có con nào đạt tới ngũ giai.
Nhìn đám tông dân đang di chuyển chậm rãi phía dưới, Tử Dương Kiếm Hoàng hít thật sâu một hơi hỏi:
- Tâm Vũ, từ đây tới Khóa Giới sơn mạch còn xa lắm không?
Lạc Tâm Vũ trầm ngâm giây lát mới đáp:
- Chỉ cần vượt qua Lạc Nhạn sơn mạch trước mặt, sau đó vượt qua một con song lớn là tới Khóa Giới sơn mạch. Còn khoảng chừng ba ngàn dặm đường.
- Lạc Nhạn sơn mạch ư?
Tử Dương Kiếm Hoàng cau mày:
- Là khu vực của Lạc Nhạn Tông.
- Đúng là Lạc Nhạn Tông.
- Tông môn này có thực lực ra sao?
- Thực lực của Lạc Nhạn Tông theo như tra xét, cũng là một tông môn Thiên Đạo cấp Thanh Phàm hết sức hùng mạnh. Trong đó có bảy tên Đại Sư cảnh giới Kiếm Hồn, về phần có Đại Sư Kiếm Hoàng hay không, chúng ta không tra xét được. Nhưng sư thúc, chúng ta còn tra xét một tin tức không tốt.
- Tin gì vậy?
- Dường như Lạc Nhạn Tông này là một tông môn ẩn cư trong vùng Lạc Nhạn sơn mạch này, hơn nữa có sở trường nuôi dưỡng linh thú nhất giai Lạc Thủy Nhạn, nghe đồn rằng Lạc Nhạn Tông có hai vạn Kiếm Giả, hai vạn Lạc Thủy Nhạn, Kiếm Giả và linh thú kết hợp với nhau, có thể xuất ra thực lực hết sức hùng mạnh. Nhưng bọn họ lại không hoan nghênh người ngoài, trừ phi là một ít tông môn lân cận có giao hảo, cũng không cho phép Kiếm Giả và tông môn khác vào trong Lạc Nhạn sơn mạch này.
- Nói như vậy, hơn hai trăm vạn dân Tử Hà tông muốn vượt qua Lạc Nhạn sơn mạch này, sẽ có một chút phiền phức.
Tử Dương Kiếm Hoàng cau mày, đưa mắt nhìn sang Mộc Thanh Nguyên:
- Mộc sư đệ, đệ thấy chúng ta nên làm thế nào?
Mộc Thanh Nguyên trầm ngâm một lúc, sau đó mới nói:
- Lạc Nhạn sơn mạch này, lúc trước đệ ở điện Thanh Phàm cũng có nghe thấy, bọn họ sở trường nuôi dưỡng linh thú nhất giai Lạc Thủy Nhạn, cũng là thủ đoạn bất phàm. Bất quá nếu là tông môn cấp Thanh Phàm, vậy cũng phải có đủ sức uy hiếp mới được. Ở Kiếm Thần đại lục, ngựa hiền bị người cưỡi, người hiền bị người khi, chỉ cần để lộ ra có đủ thực lực, người khác mới có thể tôn trọng, mới có quyền lên tiếng.
Tử Dương Kiếm Hoàng gật gật đầu, hít sâu một hơi:
- Tất cả ngừng lại.
Thanh âm cuồn cuộn bao trùm trong phạm vi hàng chục dặm, sau thời gian tàn một nén nhang, toàn bộ hạp cốc mới yên tĩnh trở lại.
Quét mắt nhìn quanh, lúc này trong hạp cốc dài hàng chục dặm toàn là đầu người lố nhố, cho dù không có ai nói chuyện, nhưng vẫn có thanh âm xôn xao.
- Mộc sư đệ…..
Mộc Thanh Nguyên khẽ gật đầu, hai mắt ngưng trọng, toát ra thần quang màu xanh trắng:
- Tử Hà tông, tông môn cấp Kim Thiên, cầu kiến các vị đồng đạo Lạc Nhạn Tông…...
Giọng của Mộc Thanh Nguyên ồm ồm kéo dài, dưới pháp tắc Vĩnh Sinh phát tán, lập tức truyền vào tận trong sơn mạch xa xa.
Lạc Nhạn sơn mạch cũng không lớn, có chu vi chừng ba, bốn trăm dặm sau khi giọng của Mộc Thanh Nguyên truyền vào trong đó, chỉ qua vài lần hô hấp, lập tức có một giọng nói cũng hùng hậu không kém, giống như sóng nước mênh mông cuồn cuộn dâng lên, từ trong sơn mạch truyền ra:
- Lạc Nhạn Tông ta không nhận kiếm thiếp, chỉ quen ẩn cư, không muốn kết giao cùng các vị, xin trở về cho!
Thanh âm cuồn cuộn như sóng trào, truyền đến hạp cốc tạo ra hồi âm liên miên không dứt. Quả nhiên…..
Tử Dương Kiếm Hoàng và Mộc Thanh Nguyên nhìn nhau, Tử Dương Kiếm Hoàng lại trầm giọng quát:
- Mời các hạ và tông chủ quý tông ra gặp mặt. Tử Hà tông ta không muốn làm quý tông khó xử, nhưng chuyện này cũng có nguyên nhân, mong các hạ có thể dàn xếp một chút.
Giọng nói của Tử Dương Kiếm Hoàng được pháp tắc Tử Dương truyền đi mang theo một cỗ khí nóng rực. Sauk hi thanh âm vọng vào trong Lạc Nhạn sơn mạch, trong lúc nhất thời bên trong cũng trở nên yên lặng, sau thời gian tàn một nén nhang…..
- Vút….. vút…..
Tám đạo kiếm quang bắn tới nhanh như điện chớp, sau đó ngừng lại trên không cách bọn Tử Dương Kiếm Hoàng chừng mười dặm, hai bên cách không nhìn nhau.
Tử Dương Kiếm Hoàng chăm chú quan sát. Lần này có tám tên Đại Sư cảnh giới Kiếm Hồn của Lạc Nhạn Tông tới. Nói cách khác, Lạc Nhạn Tông còn một tên Đại Sư cảnh giới Kiếm Hồn chưa xuất hiện. Bất quá có thể hiểu được, bởi vì kẻ chưa xuất hiện kia chính là một tên Đại Sư Kiếm Hoàng.
Cầm đầu Lạc Nhạn Tông là một lão nhân mặc trường bào màu xanh, ngay cả đầu tóc lão nhân này cũng là màu xanh, bóng loáng như lam ngọc. Bên cạnh lão là bốn nam nhân và ba nữ nhân. Nhìn qua ngoại trừ năm tên Kvg, hai nữ nhân còn lại có tu vi Kiếm Tông.
Lão nhân áo xanh lướt nhìn một cái cau mày nói:
- Quý tông làm như vậy có ý gì? Vì sao lại mang cả tông dân đến tới bên bờ địa giới của Lạc Nhạn Tông ta?
Tử Dương Kiếm Hoàng khép chỉ thành kiếm, khẽ nghiêng mình thi lễ:
- Chẳng hay danh hiệu của vị Đại Sư này…..
- Tại hạ Thủy Như Mạng, là hộ tông trưởng lão của Lạc Nhạn Tông, đây là Tông chủ của Lạc Nhạn Tông chúng ta, Thủy Tiêm Nhu.
- Thủy Tiêm Nhu ra mắt các vị đồng đạo.
Bên cạnh, một phụ nhân trung niên một thân bào đen khẽ gật đầu, đồng thời ánh mắt chớp động nhìn qua. Lúc này bọn ba con Linh thú Kim Cương Bạo Viên, đồng tử không khỏi co rút lại.
- Chẳng hay các vị đi vào tông vực của Lạc Nhạn Tông ta, có điều chi chỉ giáo?
- Chỉ giáo thì không dám, tại hạ là Lạc Tử Dương, đây là Tông chủ của Tử Hà tông, Lạc Tâm Vũ.
Tử Dương Kiếm Hoàng mỉm cười nói, đồng thời đưa mắt nhìn về phía Lạc Tâm Vũ.
Hiện giờ Lạc Tâm Vũ một thân bào trắng như tuyết, hai mắt khép hờ có hào quang ngũ sắc chớp lóe, dường như ẩn chứa vô tận huyền ảo. Lúc ánh mắt của phụ nhân trung niên chạm vào, không khỏi chấn động, nhưng rất nhanh đã khôi phục lại.
- Ra mắt Thủy tông chủ, hôm nay toàn tông ta, tiến đến quý tông thật sự chỉ là hành động bất đắc dĩ.
- ủa, chẳng hay Lạc tông chủ có điều chi bất đắc dĩ?
Nghe Thủy Tiêm Nhu hỏi như vậy, Lạc Tâm Vũ bình tĩnh đáp:
- Tử Hà tông ta tiến giai cấp Kim Thiên, hiện giờ phải di chuyển toàn tông tới giới Kim Thiên. Mà tông dân của bản tông cần phải tới Kiếm Trận Động Hư ở Khóa Giới sơn mạch để truyền tống tới giới Kim Thiên. Nếu không hành trình mấy vạn dặm đường cũng cần tới hơn mười năm mới có thể đi tới. Hành trình mệt nhọc như vậy, e rằng thừa sức khiến tông dân Tử Hà tông ngã xuống trên ba thành. Cho nên hôm nay, Tử Hà tông ta muốn mượn đường của quý tông, cũng mướn xin tiếp tế viện một ít lương thực. Đương nhiên để tỏ thành ý, Tử Hà tông ta sẽ trả giá gấp đội để mua lương thực của quý tông, mong rằng Thủy tông chủ có thể chấp thuận.
- Mượn đường của tông ta ư?
Sắc mặt của Thủy Tiêm Nhu tỏ vẻ ngưng trọng:
- Chẳng lẽ quý tông không biết, Lạc Nhạn Tông ta ẩn cư ở nơi đây, không muốn kết giao cùng các tông môn khác, chỉ có tự cung tự cấp thôi sao?
- Chuyện gì cũng có nặng nhẹ trọng khinh, tự nhiên bản tông biết chuyện này. Nhưng tông dân của Tử Hà tông ta có hơn hai trăm vạn dân, dù mượn đường quý tông, cũng cần phải vượt qua ba ngàn dặm nữa mới tới được Khóa Giới sơn mạch. Nếu không đi ngang qua quý tông, vậy sẽ phải vượt qua quãng đường dài gấp đôi. Tông dân là gốc, có lẽ Thủy tông chủ cũng có thễ hiểu được, Tử Hà tông ta chỉ muốn mượn đường, không hề có ý đồ gì với quý tông.
Thủy Tiêm Nhu trầm ngâm một lát, sau đó khẽ lắc đầu:
- Xin thứ cho ta không thể đáp ứng, quý tông dốc hết lực của toàn tông tới đây, bản thân ta là Tông chủ của Lạc Nhạn Tông, cũng phải suy xét cho tông dân Lạc Nhạn Tông ta. Nếu sơ suất một chút, Lạc Nhạn Tông ta chắc chắn rơi vào cảnh vạn kiếp bất phục.
- Phải chăng Thủy tông chủ không tin tưởng chúng ta?
Lạc Tâm Vũ cau mày, trên người y bỗng dưng tràn ra một luồng uy áp nhàn nhạt. Trong lúc nhất thời, khoảng không ở giữa hai bên, cuồng phong đang hoành hoành chợt ngưng đọng lại, không còn chút tiếng động nào cả.
Thủy Tiêm Nhu liếc nhìn Lạc Tâm Vũ một cái thật sâu, uyển chuyển nói:
- Không phải chúng ta không tin các vị, mà là Lạc Nhạn Tông ta không chịu đựng nổi các vị giáng lâm. Nguy cơ như vậy, chúng ta không thể mạo hiểm.
Lần này Tầm Thiên Kính bên cạnh nhướng mày, bước tới một bước hừ lạnh:
- Ý của ngươi muốn nói, Tử Hà tông ta no cơm rửng mỡ không có chuyện gì làm, bèn kéo cả tông tới diệt Lạc Nhạn Tông của các người ư?
- Ong…..
Chỉ trong thoáng chốc, một tiếng kiếm ngâm mạnh mẽ vang lên, thần kiếm của một tên Kiếm Vương trung niên bên cạnh Thủy Tiêm Nhu đã ra khỏi vỏ, chỉ thẳng về phía Tầm Thiên Kính, lạnh giọng quát:
- Dám vô lễ với Tông chủ ta ư?
- Thiên Kính!
- Sư thúc…..
Nghe thấy Tử Dương Kiếm Hoàng nói như vậy, Tầm Thiên Kính lập tức lui xuống.
Tử Dương Kiếm Hoàng khẽ liếc về phía Thủy Như Mạng, nhưng lúc này lão vẫn khép hờ đôi mắt, dường như không chút quan tâm tới tình cảnh trước mặt.
Tử Dương Kiếm Hoàng khẽ cười:
- Xem ra Thủy Đại Sư vẫn nghi ngờ thực lực của chúng ta.
Thủy Như Mạng bừng mở hai mắt, bình thản nói:
- Người tới đều là khách, Lạc Nhạn Tông ta cũng không phải kẻ sơn phu thô lỗ quê mùa, không biết tiến thoái. Quý tông đại thế ngút trời, tất nhiên chúng ta sẽ không cố ý cản trở, chỉ có điều cơ nghiệp tổ tiên, đám hậu nhân chúng ta phải dốc lòng gìn giữ.
- Vậy Thủy Đại Sư nghĩ rằng làm thế nào thì hợp lý?
Lúc này Mộc Thanh Nguyên bên cạnh hỏi.
Bình luận facebook