Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 14
Ế lu! Đáng lẽ cho truyện hết chap trước nhưng vì một người, một người đã mang au trở lại . Ông ấy đã được nhắc đến nhưng chưa được xuất hiện trong truyện, đau lòng chưa^_^. Người đó chính là!!!!! Đọc đi rồi biết
Sáng đến, chim ca nắng toả, trên một chiếc giường có một cặp nam nữ nằm bên nhau trùm mềm kín trông thật ấm áp.
A Đau!
Vâng, chào buổi sáng Tiêu Thiếu Gia, sau đêm động phòng của anh, điều đầu tiên anh nhận được là một cái tát.
_ Ông...?
_ Ta cho cậu một tiếng thức dậy, sửa soạn rồi cùng Mộc Trà xuống nhà!
Ông nói xong rồi đi thẳng ra ngoài, để lại Tiêu Dũ ngu ngơ không biết gì.
Um
_ Nha Đầu, em thức rồi à?
_ Em đau hức_ cô cuộn người lại ôm anh, "chỗ" của cô vẫn còn rất nhức vì việc tối hôm qua
Tiêu Dũ xót, ôm lại cô. Lâu lắm rồi, anh mới được thức dậy cùng cô, không khí hạnh phúc chợt tràn ngập phòng. "Vết máu đỏ là thứ chứng minh cô là của anh"
_ Hôm qua chơi cái trò đó đau quá, không thích chơi nữa_ cô cắn nhẹ người anh, chu môi
_ Anh xin lỗi, sẽ mau hết thôi, ngoan_ anh hôn lên trán cô rồi bế cô vào phòng tắm sửa soạn.
_ Mặt anh bị sao vậy?_ cô chạm đôi tay ướt lên má anh
_ ừ thì sáng nay lúc anh thức......AH! Có một ông già lạ hoắc vào phòng tụi mình và cho anh một bạt tai_ giờ anh mới sực nhớ lại chuyện "động trời" lúc sáng
_ Thật à, em phải dạy cho ông ta một bài học mới được_ cô hùng hổ đứng thẳng lên trong bồn tắm và rồi_ A, cái chỗ này đau quá
Anh phì cười, gật đầu, bế cô ra thay đồ cho cô và cho cả anh.
Dưới nhà
_Ngồi đi_ người đàn ông trông có tuổi ngồi trên ghế lên tiếng.
Ông là?_ Tiêu Dũ cau mày, nhẹ nhàng đặt cô xuống. Đúng là rất khó hiểu,nếu không phải người tầm thường thì sẽ không được vào căn nhà này đâu
Người đó lấy chiếc mũ mình ra, không nhìn Tiêu Dũ mà nhìn cô, người mà ông luôn nhớ mong, ngóng đợi ngày đêm.
Cô chớp mắt nhìn ông, rồi nhìn anh, rồi lại nhìn ông
a, ông ơi, đừng khóc a_ cô nhảy phóc qua bên ông, lấy giấy mềm trong túi cho ông
ừ, t..a xin lỗi_ ông nhận lấy, giọt nước mắt của ông, đã lâu rồi không rơi từ lúc ngày hôm qua cách đây 15 năm trước.
_ Này..này_ Tiêu Dũ kéo cô lại_ Hư quá, giờ thì thấy gì đụng nấy rồi đấy, không còn sợ nữa à?
_ Không đâu, ông rất quen_ cô đưa tay chỉ thẳng vào mặt ông
_ anh không biết ông ta có nghĩa em cũng không biết, hiểu chưa_ Tiêu Dũ cốc nhẹ trán cô.
_ Dạ_ giờ chỉ còn cách bĩu môi giận thôi chứ sao....cô không có lỗi mà bị la
_ Này, ai cho cậu cốc đầu con bé!_ Ông la lên
_ này, tôi không biết ông là ai cả, tại sao lại vào nhà tôi, còn cả cái tát lúc sáng! Đây là vợ tôi, tôi có quyền, ông là ai mà phán bừa ở đây?!_ Tiêu Dũ sỗ một tràng, thở hồng hộc vì mệt.
_ Nó là cháu ta, ta có quyền!_
!!!!???
Ây da, chết cha cha chết aa.....đừng nói với anh, đây là ông...ngoại của vợ anh nha
_ Ông?_ cô lên tiếng
_ phải rồi, Mộc Trà, lại đây với ông_ ông cười hiền
Dù khó xử, cô cũng bẽn lẽn qua ngồi bên cạnh ông với khoảng cách "ít xa" cở chừng mét 6 a.
Tiêu Dũ ngồi xuống, lấy lại phong thái anh hùng tuy lúc bấy giờ thì mồ hôi chảy đầm đìa trong người. Ông ngoại của Nha Đầu đã về, lại còn trông rất giận, chắc vì chỉ có mình ông là chưa biết gì về cháu gái mình thôi...anh đau đầu nhìn ông rồi nhìn cô.
_ ông là ông ngoại của vợ..con sao?_
_ thông minh đấy, tưởng cậu quên ta rồi chứ_ ông nhếch miệng
_ vậy lý do ông đến là muốn gặp Nh...Mộc Trà?_
_ ta muốn đem nó đi_
!?_ tại sao?
_ ta sẽ đem nó đi đến lúc mà ta nghĩ Mộc Trà có thể quay trở lại với cậu thì tự động ta sẽ mang nó về bên cậu_
_ không được!
_ tại sao lại không?
_ như vậy thì chẳng khác nào được gọi là chia rẽ? Chắc ông cũng biết hôm qua hai tụi con mới cưới nhau mà
_ haha, dù sao chỉ là một cái đám cưới, có sao đâu chứ, điều ta muốn, chỉ là cháu gái_ ông cười khẩy
_ Không được a, không muốn xa Tiêu Dũ a_ cô lắc đầu mạnh chạy qua anh nhưng
_ Người đâu!
Một loạt người áo đen xuất hiện túm lấy cô, hơn mười người có súng chỉa vào Tiêu Dũ
_ Giết tôi, nhưng đừng mang cô ấy đi, xin ông_ anh nghiến răng nói, ánh mắt không có gì nói lên sự sợ hãi. Điều đó làm ông của Mộc Trà bất ngờ, cậu ta có ánh mắt rất mạnh mẽ, bản lãnh lớn.
_ Hứa Viên này muốn gì thì phải làm được. Đừng lo, đây cũng là bài thử nghiệm tình yêu của cậu có dành cho nó bền lâu trong khi chờ đợi hay không. Mộc Trà sẽ được ta chăm sóc thật kĩ, cháu rễ ạ_ ông cười rồi đứng dậy bước đi.
Tiêu Dũ đau lòng, tim anh thắt lại nhìn cô khóc, la hét thảm thiết gọi tên anh trong khi bị những người áo đen đó bắt đi. Anh...thật vô dụng
Đọc nhanh tại Vietwriter.com
Sáng đến, chim ca nắng toả, trên một chiếc giường có một cặp nam nữ nằm bên nhau trùm mềm kín trông thật ấm áp.
A Đau!
Vâng, chào buổi sáng Tiêu Thiếu Gia, sau đêm động phòng của anh, điều đầu tiên anh nhận được là một cái tát.
_ Ông...?
_ Ta cho cậu một tiếng thức dậy, sửa soạn rồi cùng Mộc Trà xuống nhà!
Ông nói xong rồi đi thẳng ra ngoài, để lại Tiêu Dũ ngu ngơ không biết gì.
Um
_ Nha Đầu, em thức rồi à?
_ Em đau hức_ cô cuộn người lại ôm anh, "chỗ" của cô vẫn còn rất nhức vì việc tối hôm qua
Tiêu Dũ xót, ôm lại cô. Lâu lắm rồi, anh mới được thức dậy cùng cô, không khí hạnh phúc chợt tràn ngập phòng. "Vết máu đỏ là thứ chứng minh cô là của anh"
_ Hôm qua chơi cái trò đó đau quá, không thích chơi nữa_ cô cắn nhẹ người anh, chu môi
_ Anh xin lỗi, sẽ mau hết thôi, ngoan_ anh hôn lên trán cô rồi bế cô vào phòng tắm sửa soạn.
_ Mặt anh bị sao vậy?_ cô chạm đôi tay ướt lên má anh
_ ừ thì sáng nay lúc anh thức......AH! Có một ông già lạ hoắc vào phòng tụi mình và cho anh một bạt tai_ giờ anh mới sực nhớ lại chuyện "động trời" lúc sáng
_ Thật à, em phải dạy cho ông ta một bài học mới được_ cô hùng hổ đứng thẳng lên trong bồn tắm và rồi_ A, cái chỗ này đau quá
Anh phì cười, gật đầu, bế cô ra thay đồ cho cô và cho cả anh.
Dưới nhà
_Ngồi đi_ người đàn ông trông có tuổi ngồi trên ghế lên tiếng.
Ông là?_ Tiêu Dũ cau mày, nhẹ nhàng đặt cô xuống. Đúng là rất khó hiểu,nếu không phải người tầm thường thì sẽ không được vào căn nhà này đâu
Người đó lấy chiếc mũ mình ra, không nhìn Tiêu Dũ mà nhìn cô, người mà ông luôn nhớ mong, ngóng đợi ngày đêm.
Cô chớp mắt nhìn ông, rồi nhìn anh, rồi lại nhìn ông
a, ông ơi, đừng khóc a_ cô nhảy phóc qua bên ông, lấy giấy mềm trong túi cho ông
ừ, t..a xin lỗi_ ông nhận lấy, giọt nước mắt của ông, đã lâu rồi không rơi từ lúc ngày hôm qua cách đây 15 năm trước.
_ Này..này_ Tiêu Dũ kéo cô lại_ Hư quá, giờ thì thấy gì đụng nấy rồi đấy, không còn sợ nữa à?
_ Không đâu, ông rất quen_ cô đưa tay chỉ thẳng vào mặt ông
_ anh không biết ông ta có nghĩa em cũng không biết, hiểu chưa_ Tiêu Dũ cốc nhẹ trán cô.
_ Dạ_ giờ chỉ còn cách bĩu môi giận thôi chứ sao....cô không có lỗi mà bị la
_ Này, ai cho cậu cốc đầu con bé!_ Ông la lên
_ này, tôi không biết ông là ai cả, tại sao lại vào nhà tôi, còn cả cái tát lúc sáng! Đây là vợ tôi, tôi có quyền, ông là ai mà phán bừa ở đây?!_ Tiêu Dũ sỗ một tràng, thở hồng hộc vì mệt.
_ Nó là cháu ta, ta có quyền!_
!!!!???
Ây da, chết cha cha chết aa.....đừng nói với anh, đây là ông...ngoại của vợ anh nha
_ Ông?_ cô lên tiếng
_ phải rồi, Mộc Trà, lại đây với ông_ ông cười hiền
Dù khó xử, cô cũng bẽn lẽn qua ngồi bên cạnh ông với khoảng cách "ít xa" cở chừng mét 6 a.
Tiêu Dũ ngồi xuống, lấy lại phong thái anh hùng tuy lúc bấy giờ thì mồ hôi chảy đầm đìa trong người. Ông ngoại của Nha Đầu đã về, lại còn trông rất giận, chắc vì chỉ có mình ông là chưa biết gì về cháu gái mình thôi...anh đau đầu nhìn ông rồi nhìn cô.
_ ông là ông ngoại của vợ..con sao?_
_ thông minh đấy, tưởng cậu quên ta rồi chứ_ ông nhếch miệng
_ vậy lý do ông đến là muốn gặp Nh...Mộc Trà?_
_ ta muốn đem nó đi_
!?_ tại sao?
_ ta sẽ đem nó đi đến lúc mà ta nghĩ Mộc Trà có thể quay trở lại với cậu thì tự động ta sẽ mang nó về bên cậu_
_ không được!
_ tại sao lại không?
_ như vậy thì chẳng khác nào được gọi là chia rẽ? Chắc ông cũng biết hôm qua hai tụi con mới cưới nhau mà
_ haha, dù sao chỉ là một cái đám cưới, có sao đâu chứ, điều ta muốn, chỉ là cháu gái_ ông cười khẩy
_ Không được a, không muốn xa Tiêu Dũ a_ cô lắc đầu mạnh chạy qua anh nhưng
_ Người đâu!
Một loạt người áo đen xuất hiện túm lấy cô, hơn mười người có súng chỉa vào Tiêu Dũ
_ Giết tôi, nhưng đừng mang cô ấy đi, xin ông_ anh nghiến răng nói, ánh mắt không có gì nói lên sự sợ hãi. Điều đó làm ông của Mộc Trà bất ngờ, cậu ta có ánh mắt rất mạnh mẽ, bản lãnh lớn.
_ Hứa Viên này muốn gì thì phải làm được. Đừng lo, đây cũng là bài thử nghiệm tình yêu của cậu có dành cho nó bền lâu trong khi chờ đợi hay không. Mộc Trà sẽ được ta chăm sóc thật kĩ, cháu rễ ạ_ ông cười rồi đứng dậy bước đi.
Tiêu Dũ đau lòng, tim anh thắt lại nhìn cô khóc, la hét thảm thiết gọi tên anh trong khi bị những người áo đen đó bắt đi. Anh...thật vô dụng
Đọc nhanh tại Vietwriter.com
Bình luận facebook