Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 17
Ba năm trước
_ Không! Con muốn về bên Tiêu Dũ
_ Mộc Trà, con nghe ta nói. Nó bị bệnh, đã qua đời rồi.
_ Con không tin, không tin. Tiêu Dũ của con, Tiêu Dũ còn sống, Tiêu Dũ đang chờ con mà.
_ Con đừng quá đau buồn nữa, thấy con như vậy, ta đau lòng lắm.
_ Thế thì thả tôi ra, tôi không cần mấy người. Cho tôi gặp Tiêu Dũ, làm ơn_ cô khuỵu chân xuống van xin làm Hứa Viên và mọi người hầu xung quanh hoảng hồn. Tuy đau lòng cho cháu gái, nhưng Hứa Viên vẫn giữ ý định chia rẽ của mình.
_ Ta xin lỗi, là lỗi của ta. Đã đem con đi...nên giờ con không được gặp nó lần cuối, ta xin lỗi.
_ Ông đi đi, các người đều là người xấu! Đi hết Đi!!_ cô thét lên
Hết cách, ông thở dài, ra lệnh cho mọi người ra ngoài
_ Được. Con nghỉ ngơi đi_
Giờ chỉ còn một mình cô, không biết tại sao, nước mắt cô không thể rơi. Nhưng cô biết, tim cô đang đau lắm, nó đang rỉ máu. Chắc có lẽ, nó cũng đang khóc thay cặp mắt của cô.
_ Tiêu Dũ, tại sao? Tại sao lại không tìm Nha Đầu? Nha Đầu đang rất cần Tiêu Dũ bây giờ, Nha Đầu đang rất nhớ Tiêu Dũ. Nha Đầu sợ lắm, ở đây thật lạnh lẽo, trống trải, không có hơi ấm nào là của Tiêu Dũ cả....thật giống địa ngục.
Ôm siết lấy người mình. Cô dương cặp mắt mệt mỏi nhìn lên bầu trời, thật trong xanh nhưng sao thân tâm lại tối thế này? Có phải vì thiếu anh không? Tiêu Dũ...
Vòng vây số mệnh có bao giờ sòng phẳng? Duyên nợ đã vậy, người như em đâu thay đổi được. Anh mau về đi, em đang đợi anh. Anh mau đến bên em đi, ôm em vỗ về như những ngày trước. Anh đã hứa là sẽ bảo vệ em mà, anh đã hứa sẽ chăm sóc em thay cha mẹ và sẽ trao em tình yêu của anh mãi mãi. Mãi mãi....mãi mãi cuối cùng cũng là dấu chấm sao anh? Thì ra tử thần cũng muốn anh. Tiêu Dũ, nếu như đời người có thay đổi, kiếp sau có thế nào, thì em vẫn nguyện yêu anh.
Từ hôm đó, tối đến, người cô lúc nào cũng mồ hôi đầm đìa.....cô đã mơ thấy ác mộng...ác mộng về anh, về tử thần mang anh rời khỏi cô. Cô chỉ muốn tìm kiếm một giấc mộng đẹp, một ký ức về anh nhưng hoá ra, đó chỉ là cái cớ của nỗi nhớ và sau đó là sự sợ hãi, đau đớn tột cùng. Vết thương lòng này, ai hiểu thấu được cho cô?
_ Con có sao không Mộc...
_ Con không sao, con no rồi, cảm ơn vì bửa ăn. Thưa ông, con xin phép_ nói xong cô đứng dậy đi lên phòng.
Hứa Viên ngỡ ngàng nhìn cháu gái mình bước xuống lầu sau hôm đó, môi con bé khô rát, mặt trắng bệt, tay chân cứ như không còn sức lực, tóc tai bù xù. Rốt cuộc, tình yêu của nó và tên họ Tiêu kia lớn lao đến vậy sao? Đến mức sức sống cũng cạn kiệt vì thiếu nhau?.....Không! Ông không tin, nhất định, nhất định sẽ có người tốt hơn thay đổi trái tim con bé. Nhất định là vậy!
Một tháng sau
_ Chào ông, chủ tịch Hứa_
_ Chào chủ tịch, phó chủ tịch Mạc, mời ngồi_
_ Đây là?_ Hứa Viên đưa mắt nhìn người con trai cao ráo đứng cạnh cặp vợ chồng
_ Đây là con trai chúng tôi, hiện nó đang là tổng giám đốc điều hành của mọi công ty chi nhánh trong tập đoàn
Nghe vậy ông gật nhẹ đầu hai lần_ giám đốc trẻ vậy sao? Đúng là có tài
_ Chủ tịch Hứa quá khen rồi. Này tổng giám đốc Mạc , sao không chào chủ tịch?_ ông Mạc nghiêm khắc nhắc nhở
_ A...dạ chào Chủ Tịch Hứa, cháu là Mạc La Khải!_ anh giật mình cúi gập người.
Ông nhìn anh một hồi lâu rồi bỗng phá lên cười...
_ Hahaaha, được lắm được lắm. Rất có khí phách. Hợp đồng của tập đoàn MG và tập đoàn ta chắc sẽ duy trì dài lâu nhỉ_ ông chìa tay ra tỏ ý đồng ý bản hợp đồng.
_ A vâng, chủ tịch Hứa_ ông bà Mạc mừng rỡ bắt tay với đối tác.
_ cảm ơn chủ tịch Hứa!_ anh lại cúi gập người.
_ Thế gia đình hiện giờ đang ở đâu? Nghe nói tập đoàn Mạc Gia không phải ở Úc_
_ vâng, chúng tôi đang thuê một khách sạn tại đường GILBERT...
_ ây, sao tốn kém thế. Nhà ta cũng ít người lại rộng rãi, cứ đến đây ở vài ngày
_ sao thế được. Gia đình tôi đâu dám làm phiền chủ tịch...
_ Không nghe ta là ta đổi ý lấy lại hợp đồng lẫn cổ phần đấy_ ông nghiêm nghị đe doạ
......_ Bà mau cancel (huỷ bỏ) phòng ở khách sạn Royal mau lên. Gọi người chuyển đồ đến thẳng đây_ ông Mạc lên tiếng
_ Vâng, tôi làm ngay_ bà Mạc nhanh chóng lấy điện thoại ra
Hứa Viên thấy vậy gật đầu hài lòng. Nhìn qua La Khải...cậu ta đang cầm trên tay một chiếc laptop, tay kia đánh bàn phím lia lịa. Trông như cậu ta rất thành thạo đánh phím dù chỉ bằng 5 ngón tay.
_ Chủ tịch Mạc, tập đoàn Lee đã gửi tập tin về việc điều hành phía Nam Bắc. Tôi đã gửi lại thư ý kiến, chủ tịch có cần xem qua không?_ anh nâng gọng kiếng lên, báo cáo.
_ Ta sẽ xem sau_ chủ tịch Mạc trả lời.
Xem ra, gia đình này làm việc rất nghiêm túc chứ không xem như thời gian rảnh rỗi của gia đình. Hứa Viên đánh giá...
_ Này cậu kia
_ Vâng, thưa chủ tịch!_ anh lại giật mình cúi gập người
_ Tự nhiên đi, gọi là ông được rồi. Ta đánh giá cao cậu đấy, Mạc La Khải
.....
_ Vâng, cảm ơn ông_
Tối đến
Căn nhà trước giờ tĩnh lặng, lạnh lẽo, nhờ có gia đình Mạc Gia mà mọi người cảm thấy ấm áp hơn rất nhiều. Chắc vì...ông chủ đã không sắt đá, lạnh lùng với gia đình này.
_ Ông chủ, tiểu thư đã về_
_ Thưa ông, thưa mọi người_ cô bước vào nhà lễ phép cúi đầu. Chiếc mũ lưỡi trai che nữa khuôn mặt vẫn chưa tháo xuống.
_ Con về rồi đấy à, lại đây ăn cùng. Hôm nay có khách quý, con không được bỏ bửa đâu đấy_ ông cười, nhẹ nhàng gọi cô đến ăn.
Gia đình Mạc 4 phần ngạc nhiên 6 phần tò mò, đây là ai.
_ Vâng_ cô bước đến ngồi cạnh ông
Chiếc mũ được tháo ra, xuất hiện một khuôn mặt thiên thần đẹp kiêu sa, đôi mắt nâu đen buồn sâu thẳm tuy đôi môi có chút nhạt, sắt mặt hơi mệt mỏi. Nhưng phải nói là, Mạc La Khải anh....tim đập như trống!
_ Giới thiệu với mọi người, đây là cháu gái tôi Mộc Trà
_ À, người đẹp mà tên cũng rất hay_ bà Mạc gật đầu cười nói
_ cảm ơn, phó chủ tịch Mạc đã khen_ cô gật nhẹ đầu
_ ồ, tiểu thư đây cũng biết gia đình tôi à?_ ông Mạc hỏi
_ Vâng, tập đoàn Mạc Gia, rất nổi tiếng về điều hành công nghệ, đã thành lập được 18 năm. Chủ tịch là Mạc Lãnh, phó chủ tịch là Phụng Vy và cũng là vợ chủ tịch. Có con trai tên là Mạc La Khải, hiện là tổng giám đốc_ cô nói lưu loát như không cần nghĩ.
_ Chà, cháu gái của Hứa chủ tịch đúng thật thông minh lại lễ phép_ ông Mạc cười khâm phục
_ Haha, nó hiện giờ đang phụ giúp ta điều hành tập đoàn Hứa Gia. Chả là hôm nay vì trễ vì có cuộc họp, ta bận đón gia đình các người nên bảo nó đi thay.
_ Thế Mộc tiểu thư cũng đang làm ở chức rất cao nhỉ?_ bà Mạc gặng hỏi, tai cắt miếng thịt bít tết
_ Không thưa phó chủ tịch Mạc. Cháu chỉ giúp chứ không có ý định sẽ nhận chức_ cô trả lời
......._ à, thế tiểu thư năm nay bao nhiêu tuổi?_ La Kiệt lên tiếng
_ Vừa bước qua 16 cách đây hơn một tháng_
!? Hả
_ Trẻ vậy sao? Nói thật, ta cũng không tin được là Mộc Trà tiểu thư nhỏ nhắn, dễ thương như vậy lại làm ở một tập đoàn dành cho người trên 25. Đúng là thần đồng, khâm phục, khâm phục_ La Khải nhìn cô mà hai mắt sáng rực lên vì ngưỡng mộ
_ Không dám, La thiếu gia cũng làm việc cho tập đoàn lúc 20 đấy thôi_
_ Thôi, thiếu gia này tiểu thư nọ. Lại còn chủ tịch, phó chủ tịch. Từ hôm nay coi nhau như người nhà hết_ Hứa Viên dõng dạc nói
_ Được, như thế này thì tôi lại có thêm một đứa cháu gái rồi_ bà Mạc tự hào vui vẻ nhìn mọi người.
_ Thôi ăn đi, mời mọi người_ ông Mạc cũng cười nói
_ Mời
4 tháng sau
_ Oẹe_
_ Mộc Trà, em có sao không?
_ không sao, anh đi ra ngoài đi_ cô thở hổn hển nói
_ Không được, mặt em trắng bệch rồi. Mấy hôm nay anh thấy em hay tránh bữa tối, em bị sao thế?
_ Đã nói là không sao mà!_ cô nói lớn
_ Không được, em nên đi khám...
Thế là cô bị kéo đến bệnh viện dù đã cố kháng cự, không chịu đi.
_ Anh là người thân của bệnh nhân Mộc Trà?_ cô bác sĩ nhìn La Khải không chớp mắt
_ Vâng, là tôi
_ Vì tuổi của bệnh nhân còn trẻ nên sức khoẻ yếu, mong anh hãy chăm sóc cô ấy cẩn thận hơn. Đừng để cô ấy làm việc nặng, đừng nên cho cô ấy thức khuya sẽ suy nhược trong lẫn ngoài, đừng
_ Dừng ngay!
.....
_ Này nha, rốt cuộc thì em ấy bị gì hả?
_ Cậu là cha đứa bé mà không biết cô ấy đã có thai 5 tháng à!_ cô bác sĩ quát_ đúng là sắp làm cha mà vô tích sự
_ c.ô....à không...bác sĩ nói gì cơ?_ anh bàng hoàng
_ Tôi nói: Người Yêu Anh có thai đã 5 tháng rồi!_ cô bác sĩ nhấn mạnh giọng
_ Không thể nào
_ Cái gì? Anh còn nói không thể nào! Đúng là loại đàn ông rùa rút cổ, làm người ta ra vậy rồi không nhận.
_ Cô nói đủ chưa! Tôi không phải là cha đứa bé!_ anh tức giận quát lại cô bác sĩ
_ Ơ, khô..ng phải à?
_ La Khải, chúng ta về được chưa?_ cô uể oải bước từ phòng Chờ vào
_ La Khải?_ cô gọi
_ Ừ, đi thôi_ anh kéo cô đi, đi thẳng, không dám nhìn gương mặt cô
Về đến nhà, anh đưa cô lên phòng nghỉ ngơi sau đó xuống lầu.
_ Hai đứa đi đâu giờ mới về thế?_ Hứa Viên đang đánh cờ với ba anh, thấy anh xuống liền hỏi
_ Dạ..bệnh viện
!?
_ Các con đi bệnh viện làm gì? Có chuyện gì sao?_ bà Mạc lo lắng
_ Mộc Trà...em ấy_ anh nghiến răng không muốn nói
_ nó thế nào?_ Hứa Viên nhìn anh
_ Em ấy...có thai
_ !? gì cơ!?
_ C..on nói thật, em ấy có thai 5 tháng rồi!
_ Chuyện này là thế nào? Đã có chuyện gì xảy ra với con bé?_ bà Mạc hỏi, giọng nói và khuôn mặt không giấu nỗi nổi lo âu
Hứa Viên nghe vậy, sốc đến độ không nói nên lời. Khi bình tĩnh lại, ông thở dài nói cho mọi người nghe về mọi chuyện. Ông cũng nói rằng, ông không đồng ý chuyện Mộc Trà và Tiêu Dũ bên nhau nên đã chia rẽ hai người ngay sau ngày cưới....và bây giờ....
_ thì ra mọi chuyện là như vậy_ La Khải cười nhạt, lồng ngực đau nhói
_ chuyện của chủ tịch Hứa, gia đình cháu không dám xen vào nhưng nếu Mộc Trà sinh con mà không có ch..a thì.._ bà Mạc đắn đo...
_ Ta sẽ nghĩ cách sau_ Hứa Viên đưa tay xoa nhẹ vầng thái dương
_ Con muốn ở đây chăm sóc em ấy!
_!? Khải Nhi, con nói gì vậy?_ ông Mạc
_ Con sẽ điều hành cổ phần của tập đoàn mình và Hứa Gia. Con muốn giúp Mộc Trà!
_ Nhưng chủ tịch Hứa sẽ không.._ bà Mạc chưa nói hết câu thì
_ Vậy cũng được, ý kiến rất tốt. Ta sẽ giữ con lại_ Hứa Viên nói, chân mày có chút giãn ra
_ Thế...ý kiến hai vợ chồng thế nào?_ ông hỏi
_....tụi cháu đồng ý. La Khải, con hãy ở đây làm việc, phải giúp đỡ con bé nghe chưa?_ ông Mạc nói như ra lệnh
_ Vâng, con biết, thưa cha_ anh cúi đầu
Hai tháng sau: vợ chồng Mạc quay về nước tiếp tục điều hoành tập đoàn
Việc mang thai đối với người trẻ tuổi như cô tất nhiên là rất khó. Đã một lần Hứa Viên khuyên là hãy đi PHÁ ...nhưng cô kiên quyết với chữ KHÔNG. Cô biết....tỷ lệ khó sanh là rất lớn nhưng.... nếu Tiêu Dũ đã mất, thì đứa bé trong bụng chính là dòng máu của anh ấy và cô, là thứ chứng minh cho tình yêu này.
Cô bất chấp tất cả, dù người đời có dòm ngó, thì cũng không ai có quyền bảo cô phá đứa nhỏ đi.
Đúng 9 tháng...: vì tấm hình duy nhất của cô và Tiêu Dũ mà trước giờ cô luôn mang bên mình rơi trên đường nên cô phải quay lại và....cơn đau lại nổi lên dữ dội
_ Cố lên Mộc Trà! Cố lên, sắp đến rồi!_ La Khải sốt ruột, mồ hôi đổ đầm đìa nhìn cô người trầy trụa, ôm bụng la đau.
_ Mong anh ở ngoài cho bác sĩ làm việc_ đến phòng sanh...anh bị y tá đẩy ra ngoài
30 phút sau
_ Khải nhi! Sao rồi?_ Hứa Viên mặt trắng bệch đi nhanh đến, nói gấp.
16 tuổi! Sinh con! Ai mà không lo lắng cơ chứ? Rất khó sanh, đúng....nếu sức con bé không đủ, không biết....có chuyện gì sẽ xảy ra....
_ Em ấy còn ở trong phòng sanh thưa ông_ anh đỡ ông đến ghế
_ Cầu cho trời phật phù hộ nó, mẹ tròn con vuông_ ông khấn.
Một cô y tá chạy ra..
_ Cô à, bệnh nhân Mộc Trà, cho hỏi_ La Khải liền nắm lấy cánh tay cô y tá hỏi
_ Xin lỗi, tôi đang rất bận, tôi phải lấy thêm máu để chuyền_ nói rồi, cô y tá chạy đi.
Hứa Viên nghe vậy càng thêm lo lắng, Mộc Trà à, con là người thân duy nhất của ông...đừng có chuyện gì nghe con.
.
.
.
~~~OeeeeOeee~~~
_ La Khải! Con có nghe gì không?
_ Vâng, là tiếng khóc em bé, là tiếng khóc em bé!
_ Tốt rồi...tốt rồi, nó sanh rồi!.....nhưng sao vẫn chưa ai ra báo cáo nhỉ?_ ông nhìn quanh, sốt ruột đứng lên đứng xuống.
Có phải...đã có chuyện không hay gì không?
_ Ông đừng lo quá, sẽ ổn thôi_ tuy nói vậy, nhưng La Khải vẫn đang rất run, lo lắng cho Mộc Trà.
Một tiếng sau
_ sao vẫn chưa ra_ La Khải đi qua đi lại, liên tục cắn môi...
~~~Aoeeeoee~~~
!????!
_ La Khải!
_ Con đây ông, là tiếng khóc em bé, con nghe rất rõ
Sau câu đó, cô y tá bước ra: Chúc mừng gia đình, mẹ tròn con vuông, là sinh đôi. Trai Gái.
_ Tốt rồi, tốt quá rồi_ ông ngồi xuống ghế thở phào..
Trong phòng mổ:
"Em làm được rồi, Tiêu Dũ. Con của chúng ta...anh thấy không, chúng nó đã chào đời vì tình yêu của chúng ta đấy"
_ Bệnh nhân đã rất cố gắng, dù đau mấy cũng làm hết sức vì con. Cô ấy mất nhiều máu suýt chút nữa thì mất mạng vì sinh đôi nhưng rất may là bệnh nhân không bỏ cuộc, nghị lực cho đứa bé được chào đời là rất lớn. Tôi cứ ngỡ là phải mổ nữa cơ đấy. Dù sao thì cũng chúc mừng gia đình, mẹ tròn con vuông!_ lời bác sĩ nói sau khi ra khỏi phòng sinh.
Và sau đó, mọi người vui mừng chào đó hai em bé: Tiêu Khắc Dĩ & Tiêu Nguyệt Dao
Đọc nhanh tại Vietwriter.com
_ Không! Con muốn về bên Tiêu Dũ
_ Mộc Trà, con nghe ta nói. Nó bị bệnh, đã qua đời rồi.
_ Con không tin, không tin. Tiêu Dũ của con, Tiêu Dũ còn sống, Tiêu Dũ đang chờ con mà.
_ Con đừng quá đau buồn nữa, thấy con như vậy, ta đau lòng lắm.
_ Thế thì thả tôi ra, tôi không cần mấy người. Cho tôi gặp Tiêu Dũ, làm ơn_ cô khuỵu chân xuống van xin làm Hứa Viên và mọi người hầu xung quanh hoảng hồn. Tuy đau lòng cho cháu gái, nhưng Hứa Viên vẫn giữ ý định chia rẽ của mình.
_ Ta xin lỗi, là lỗi của ta. Đã đem con đi...nên giờ con không được gặp nó lần cuối, ta xin lỗi.
_ Ông đi đi, các người đều là người xấu! Đi hết Đi!!_ cô thét lên
Hết cách, ông thở dài, ra lệnh cho mọi người ra ngoài
_ Được. Con nghỉ ngơi đi_
Giờ chỉ còn một mình cô, không biết tại sao, nước mắt cô không thể rơi. Nhưng cô biết, tim cô đang đau lắm, nó đang rỉ máu. Chắc có lẽ, nó cũng đang khóc thay cặp mắt của cô.
_ Tiêu Dũ, tại sao? Tại sao lại không tìm Nha Đầu? Nha Đầu đang rất cần Tiêu Dũ bây giờ, Nha Đầu đang rất nhớ Tiêu Dũ. Nha Đầu sợ lắm, ở đây thật lạnh lẽo, trống trải, không có hơi ấm nào là của Tiêu Dũ cả....thật giống địa ngục.
Ôm siết lấy người mình. Cô dương cặp mắt mệt mỏi nhìn lên bầu trời, thật trong xanh nhưng sao thân tâm lại tối thế này? Có phải vì thiếu anh không? Tiêu Dũ...
Vòng vây số mệnh có bao giờ sòng phẳng? Duyên nợ đã vậy, người như em đâu thay đổi được. Anh mau về đi, em đang đợi anh. Anh mau đến bên em đi, ôm em vỗ về như những ngày trước. Anh đã hứa là sẽ bảo vệ em mà, anh đã hứa sẽ chăm sóc em thay cha mẹ và sẽ trao em tình yêu của anh mãi mãi. Mãi mãi....mãi mãi cuối cùng cũng là dấu chấm sao anh? Thì ra tử thần cũng muốn anh. Tiêu Dũ, nếu như đời người có thay đổi, kiếp sau có thế nào, thì em vẫn nguyện yêu anh.
Từ hôm đó, tối đến, người cô lúc nào cũng mồ hôi đầm đìa.....cô đã mơ thấy ác mộng...ác mộng về anh, về tử thần mang anh rời khỏi cô. Cô chỉ muốn tìm kiếm một giấc mộng đẹp, một ký ức về anh nhưng hoá ra, đó chỉ là cái cớ của nỗi nhớ và sau đó là sự sợ hãi, đau đớn tột cùng. Vết thương lòng này, ai hiểu thấu được cho cô?
_ Con có sao không Mộc...
_ Con không sao, con no rồi, cảm ơn vì bửa ăn. Thưa ông, con xin phép_ nói xong cô đứng dậy đi lên phòng.
Hứa Viên ngỡ ngàng nhìn cháu gái mình bước xuống lầu sau hôm đó, môi con bé khô rát, mặt trắng bệt, tay chân cứ như không còn sức lực, tóc tai bù xù. Rốt cuộc, tình yêu của nó và tên họ Tiêu kia lớn lao đến vậy sao? Đến mức sức sống cũng cạn kiệt vì thiếu nhau?.....Không! Ông không tin, nhất định, nhất định sẽ có người tốt hơn thay đổi trái tim con bé. Nhất định là vậy!
Một tháng sau
_ Chào ông, chủ tịch Hứa_
_ Chào chủ tịch, phó chủ tịch Mạc, mời ngồi_
_ Đây là?_ Hứa Viên đưa mắt nhìn người con trai cao ráo đứng cạnh cặp vợ chồng
_ Đây là con trai chúng tôi, hiện nó đang là tổng giám đốc điều hành của mọi công ty chi nhánh trong tập đoàn
Nghe vậy ông gật nhẹ đầu hai lần_ giám đốc trẻ vậy sao? Đúng là có tài
_ Chủ tịch Hứa quá khen rồi. Này tổng giám đốc Mạc , sao không chào chủ tịch?_ ông Mạc nghiêm khắc nhắc nhở
_ A...dạ chào Chủ Tịch Hứa, cháu là Mạc La Khải!_ anh giật mình cúi gập người.
Ông nhìn anh một hồi lâu rồi bỗng phá lên cười...
_ Hahaaha, được lắm được lắm. Rất có khí phách. Hợp đồng của tập đoàn MG và tập đoàn ta chắc sẽ duy trì dài lâu nhỉ_ ông chìa tay ra tỏ ý đồng ý bản hợp đồng.
_ A vâng, chủ tịch Hứa_ ông bà Mạc mừng rỡ bắt tay với đối tác.
_ cảm ơn chủ tịch Hứa!_ anh lại cúi gập người.
_ Thế gia đình hiện giờ đang ở đâu? Nghe nói tập đoàn Mạc Gia không phải ở Úc_
_ vâng, chúng tôi đang thuê một khách sạn tại đường GILBERT...
_ ây, sao tốn kém thế. Nhà ta cũng ít người lại rộng rãi, cứ đến đây ở vài ngày
_ sao thế được. Gia đình tôi đâu dám làm phiền chủ tịch...
_ Không nghe ta là ta đổi ý lấy lại hợp đồng lẫn cổ phần đấy_ ông nghiêm nghị đe doạ
......_ Bà mau cancel (huỷ bỏ) phòng ở khách sạn Royal mau lên. Gọi người chuyển đồ đến thẳng đây_ ông Mạc lên tiếng
_ Vâng, tôi làm ngay_ bà Mạc nhanh chóng lấy điện thoại ra
Hứa Viên thấy vậy gật đầu hài lòng. Nhìn qua La Khải...cậu ta đang cầm trên tay một chiếc laptop, tay kia đánh bàn phím lia lịa. Trông như cậu ta rất thành thạo đánh phím dù chỉ bằng 5 ngón tay.
_ Chủ tịch Mạc, tập đoàn Lee đã gửi tập tin về việc điều hành phía Nam Bắc. Tôi đã gửi lại thư ý kiến, chủ tịch có cần xem qua không?_ anh nâng gọng kiếng lên, báo cáo.
_ Ta sẽ xem sau_ chủ tịch Mạc trả lời.
Xem ra, gia đình này làm việc rất nghiêm túc chứ không xem như thời gian rảnh rỗi của gia đình. Hứa Viên đánh giá...
_ Này cậu kia
_ Vâng, thưa chủ tịch!_ anh lại giật mình cúi gập người
_ Tự nhiên đi, gọi là ông được rồi. Ta đánh giá cao cậu đấy, Mạc La Khải
.....
_ Vâng, cảm ơn ông_
Tối đến
Căn nhà trước giờ tĩnh lặng, lạnh lẽo, nhờ có gia đình Mạc Gia mà mọi người cảm thấy ấm áp hơn rất nhiều. Chắc vì...ông chủ đã không sắt đá, lạnh lùng với gia đình này.
_ Ông chủ, tiểu thư đã về_
_ Thưa ông, thưa mọi người_ cô bước vào nhà lễ phép cúi đầu. Chiếc mũ lưỡi trai che nữa khuôn mặt vẫn chưa tháo xuống.
_ Con về rồi đấy à, lại đây ăn cùng. Hôm nay có khách quý, con không được bỏ bửa đâu đấy_ ông cười, nhẹ nhàng gọi cô đến ăn.
Gia đình Mạc 4 phần ngạc nhiên 6 phần tò mò, đây là ai.
_ Vâng_ cô bước đến ngồi cạnh ông
Chiếc mũ được tháo ra, xuất hiện một khuôn mặt thiên thần đẹp kiêu sa, đôi mắt nâu đen buồn sâu thẳm tuy đôi môi có chút nhạt, sắt mặt hơi mệt mỏi. Nhưng phải nói là, Mạc La Khải anh....tim đập như trống!
_ Giới thiệu với mọi người, đây là cháu gái tôi Mộc Trà
_ À, người đẹp mà tên cũng rất hay_ bà Mạc gật đầu cười nói
_ cảm ơn, phó chủ tịch Mạc đã khen_ cô gật nhẹ đầu
_ ồ, tiểu thư đây cũng biết gia đình tôi à?_ ông Mạc hỏi
_ Vâng, tập đoàn Mạc Gia, rất nổi tiếng về điều hành công nghệ, đã thành lập được 18 năm. Chủ tịch là Mạc Lãnh, phó chủ tịch là Phụng Vy và cũng là vợ chủ tịch. Có con trai tên là Mạc La Khải, hiện là tổng giám đốc_ cô nói lưu loát như không cần nghĩ.
_ Chà, cháu gái của Hứa chủ tịch đúng thật thông minh lại lễ phép_ ông Mạc cười khâm phục
_ Haha, nó hiện giờ đang phụ giúp ta điều hành tập đoàn Hứa Gia. Chả là hôm nay vì trễ vì có cuộc họp, ta bận đón gia đình các người nên bảo nó đi thay.
_ Thế Mộc tiểu thư cũng đang làm ở chức rất cao nhỉ?_ bà Mạc gặng hỏi, tai cắt miếng thịt bít tết
_ Không thưa phó chủ tịch Mạc. Cháu chỉ giúp chứ không có ý định sẽ nhận chức_ cô trả lời
......._ à, thế tiểu thư năm nay bao nhiêu tuổi?_ La Kiệt lên tiếng
_ Vừa bước qua 16 cách đây hơn một tháng_
!? Hả
_ Trẻ vậy sao? Nói thật, ta cũng không tin được là Mộc Trà tiểu thư nhỏ nhắn, dễ thương như vậy lại làm ở một tập đoàn dành cho người trên 25. Đúng là thần đồng, khâm phục, khâm phục_ La Khải nhìn cô mà hai mắt sáng rực lên vì ngưỡng mộ
_ Không dám, La thiếu gia cũng làm việc cho tập đoàn lúc 20 đấy thôi_
_ Thôi, thiếu gia này tiểu thư nọ. Lại còn chủ tịch, phó chủ tịch. Từ hôm nay coi nhau như người nhà hết_ Hứa Viên dõng dạc nói
_ Được, như thế này thì tôi lại có thêm một đứa cháu gái rồi_ bà Mạc tự hào vui vẻ nhìn mọi người.
_ Thôi ăn đi, mời mọi người_ ông Mạc cũng cười nói
_ Mời
4 tháng sau
_ Oẹe_
_ Mộc Trà, em có sao không?
_ không sao, anh đi ra ngoài đi_ cô thở hổn hển nói
_ Không được, mặt em trắng bệch rồi. Mấy hôm nay anh thấy em hay tránh bữa tối, em bị sao thế?
_ Đã nói là không sao mà!_ cô nói lớn
_ Không được, em nên đi khám...
Thế là cô bị kéo đến bệnh viện dù đã cố kháng cự, không chịu đi.
_ Anh là người thân của bệnh nhân Mộc Trà?_ cô bác sĩ nhìn La Khải không chớp mắt
_ Vâng, là tôi
_ Vì tuổi của bệnh nhân còn trẻ nên sức khoẻ yếu, mong anh hãy chăm sóc cô ấy cẩn thận hơn. Đừng để cô ấy làm việc nặng, đừng nên cho cô ấy thức khuya sẽ suy nhược trong lẫn ngoài, đừng
_ Dừng ngay!
.....
_ Này nha, rốt cuộc thì em ấy bị gì hả?
_ Cậu là cha đứa bé mà không biết cô ấy đã có thai 5 tháng à!_ cô bác sĩ quát_ đúng là sắp làm cha mà vô tích sự
_ c.ô....à không...bác sĩ nói gì cơ?_ anh bàng hoàng
_ Tôi nói: Người Yêu Anh có thai đã 5 tháng rồi!_ cô bác sĩ nhấn mạnh giọng
_ Không thể nào
_ Cái gì? Anh còn nói không thể nào! Đúng là loại đàn ông rùa rút cổ, làm người ta ra vậy rồi không nhận.
_ Cô nói đủ chưa! Tôi không phải là cha đứa bé!_ anh tức giận quát lại cô bác sĩ
_ Ơ, khô..ng phải à?
_ La Khải, chúng ta về được chưa?_ cô uể oải bước từ phòng Chờ vào
_ La Khải?_ cô gọi
_ Ừ, đi thôi_ anh kéo cô đi, đi thẳng, không dám nhìn gương mặt cô
Về đến nhà, anh đưa cô lên phòng nghỉ ngơi sau đó xuống lầu.
_ Hai đứa đi đâu giờ mới về thế?_ Hứa Viên đang đánh cờ với ba anh, thấy anh xuống liền hỏi
_ Dạ..bệnh viện
!?
_ Các con đi bệnh viện làm gì? Có chuyện gì sao?_ bà Mạc lo lắng
_ Mộc Trà...em ấy_ anh nghiến răng không muốn nói
_ nó thế nào?_ Hứa Viên nhìn anh
_ Em ấy...có thai
_ !? gì cơ!?
_ C..on nói thật, em ấy có thai 5 tháng rồi!
_ Chuyện này là thế nào? Đã có chuyện gì xảy ra với con bé?_ bà Mạc hỏi, giọng nói và khuôn mặt không giấu nỗi nổi lo âu
Hứa Viên nghe vậy, sốc đến độ không nói nên lời. Khi bình tĩnh lại, ông thở dài nói cho mọi người nghe về mọi chuyện. Ông cũng nói rằng, ông không đồng ý chuyện Mộc Trà và Tiêu Dũ bên nhau nên đã chia rẽ hai người ngay sau ngày cưới....và bây giờ....
_ thì ra mọi chuyện là như vậy_ La Khải cười nhạt, lồng ngực đau nhói
_ chuyện của chủ tịch Hứa, gia đình cháu không dám xen vào nhưng nếu Mộc Trà sinh con mà không có ch..a thì.._ bà Mạc đắn đo...
_ Ta sẽ nghĩ cách sau_ Hứa Viên đưa tay xoa nhẹ vầng thái dương
_ Con muốn ở đây chăm sóc em ấy!
_!? Khải Nhi, con nói gì vậy?_ ông Mạc
_ Con sẽ điều hành cổ phần của tập đoàn mình và Hứa Gia. Con muốn giúp Mộc Trà!
_ Nhưng chủ tịch Hứa sẽ không.._ bà Mạc chưa nói hết câu thì
_ Vậy cũng được, ý kiến rất tốt. Ta sẽ giữ con lại_ Hứa Viên nói, chân mày có chút giãn ra
_ Thế...ý kiến hai vợ chồng thế nào?_ ông hỏi
_....tụi cháu đồng ý. La Khải, con hãy ở đây làm việc, phải giúp đỡ con bé nghe chưa?_ ông Mạc nói như ra lệnh
_ Vâng, con biết, thưa cha_ anh cúi đầu
Hai tháng sau: vợ chồng Mạc quay về nước tiếp tục điều hoành tập đoàn
Việc mang thai đối với người trẻ tuổi như cô tất nhiên là rất khó. Đã một lần Hứa Viên khuyên là hãy đi PHÁ ...nhưng cô kiên quyết với chữ KHÔNG. Cô biết....tỷ lệ khó sanh là rất lớn nhưng.... nếu Tiêu Dũ đã mất, thì đứa bé trong bụng chính là dòng máu của anh ấy và cô, là thứ chứng minh cho tình yêu này.
Cô bất chấp tất cả, dù người đời có dòm ngó, thì cũng không ai có quyền bảo cô phá đứa nhỏ đi.
Đúng 9 tháng...: vì tấm hình duy nhất của cô và Tiêu Dũ mà trước giờ cô luôn mang bên mình rơi trên đường nên cô phải quay lại và....cơn đau lại nổi lên dữ dội
_ Cố lên Mộc Trà! Cố lên, sắp đến rồi!_ La Khải sốt ruột, mồ hôi đổ đầm đìa nhìn cô người trầy trụa, ôm bụng la đau.
_ Mong anh ở ngoài cho bác sĩ làm việc_ đến phòng sanh...anh bị y tá đẩy ra ngoài
30 phút sau
_ Khải nhi! Sao rồi?_ Hứa Viên mặt trắng bệch đi nhanh đến, nói gấp.
16 tuổi! Sinh con! Ai mà không lo lắng cơ chứ? Rất khó sanh, đúng....nếu sức con bé không đủ, không biết....có chuyện gì sẽ xảy ra....
_ Em ấy còn ở trong phòng sanh thưa ông_ anh đỡ ông đến ghế
_ Cầu cho trời phật phù hộ nó, mẹ tròn con vuông_ ông khấn.
Một cô y tá chạy ra..
_ Cô à, bệnh nhân Mộc Trà, cho hỏi_ La Khải liền nắm lấy cánh tay cô y tá hỏi
_ Xin lỗi, tôi đang rất bận, tôi phải lấy thêm máu để chuyền_ nói rồi, cô y tá chạy đi.
Hứa Viên nghe vậy càng thêm lo lắng, Mộc Trà à, con là người thân duy nhất của ông...đừng có chuyện gì nghe con.
.
.
.
~~~OeeeeOeee~~~
_ La Khải! Con có nghe gì không?
_ Vâng, là tiếng khóc em bé, là tiếng khóc em bé!
_ Tốt rồi...tốt rồi, nó sanh rồi!.....nhưng sao vẫn chưa ai ra báo cáo nhỉ?_ ông nhìn quanh, sốt ruột đứng lên đứng xuống.
Có phải...đã có chuyện không hay gì không?
_ Ông đừng lo quá, sẽ ổn thôi_ tuy nói vậy, nhưng La Khải vẫn đang rất run, lo lắng cho Mộc Trà.
Một tiếng sau
_ sao vẫn chưa ra_ La Khải đi qua đi lại, liên tục cắn môi...
~~~Aoeeeoee~~~
!????!
_ La Khải!
_ Con đây ông, là tiếng khóc em bé, con nghe rất rõ
Sau câu đó, cô y tá bước ra: Chúc mừng gia đình, mẹ tròn con vuông, là sinh đôi. Trai Gái.
_ Tốt rồi, tốt quá rồi_ ông ngồi xuống ghế thở phào..
Trong phòng mổ:
"Em làm được rồi, Tiêu Dũ. Con của chúng ta...anh thấy không, chúng nó đã chào đời vì tình yêu của chúng ta đấy"
_ Bệnh nhân đã rất cố gắng, dù đau mấy cũng làm hết sức vì con. Cô ấy mất nhiều máu suýt chút nữa thì mất mạng vì sinh đôi nhưng rất may là bệnh nhân không bỏ cuộc, nghị lực cho đứa bé được chào đời là rất lớn. Tôi cứ ngỡ là phải mổ nữa cơ đấy. Dù sao thì cũng chúc mừng gia đình, mẹ tròn con vuông!_ lời bác sĩ nói sau khi ra khỏi phòng sinh.
Và sau đó, mọi người vui mừng chào đó hai em bé: Tiêu Khắc Dĩ & Tiêu Nguyệt Dao
Đọc nhanh tại Vietwriter.com
Bình luận facebook