Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Quyển 10 - Chương 24: Sinh tử bình hành
Độc Cô Bại Thiên ngạc nhiên cùng cực, hắn có phần không tin lời Đại Ma Thiên Vương. Kẻ chúa tể thế giới hắc ám này nói rằng muốn nghịch thiên nhưng trời mà y nói đến ở đây lại là “trời” đã làm cho thái cổ chúng thần biến mất.
“Ngươi nhất định điên rồi, muốn thành Thần thống trị đại lục này đã đành, không ngờ lại còn ý nghĩ điên cuồng này nữa.”
Đại Ma Thiên Vương nhìn hắn, đáp thật tình: “Ta không điên, ta thật sự muốn nghịch thiên, muốn hiểu rõ xem thời đại thần thoại thái cổ đã xảy ra chuyện gì?”
“Nếu ngươi muốn biết quá khứ xảy ra chuyện gì, vì sao không tìm hiểu lịch sử thật kỹ mà lại châm ngòi cho tranh đấu, chia Võ thánh thành hai phái, tàn sát nhau từ viễn cổ đến giờ?”
Đại Ma Thiên Vương thở dài: “Ta muốn biết quá khứ xảy ra chuyện gì những đoạn lịch sử xa xưa ấy đã biến mất cùng tuế nguyệt, không ai biết được chân tướng, biện pháp duy nhất là trùng hiện thời đại thần thoại thái cổ. Lúc đó Trời sẽ giáng xuống “hình phạt”, chỉ thế mới biết được tất cả.”
Sắc mặt Độc Cô Bại Thiên lạnh lùng: “Ngươi nhàn rỗi quá rồi, chỉ vì một thần thoại hư vô phiêu diêu mà bày kế khiến mấy trăm Võ thánh viễn cổ vong mạng, khiến các Võ thánh hậu bối đại chiến từ viễn cổ đến giờ, thật sự ngươi điên rồi.”
Đại Ma Thiên Vương nói: “Ngươi nói vậy vì ngươi biết quá ít về đoạn lịch sử đó, bằng không ngươi cũng sẽ tìm hiểu điên cuồng như ta.”
“Ta quyết không điên loạn như ngươi.”
Đại Ma Thiên Vương thở dài một hơi: “Ta đã biết trước ngươi sẽ không cùng hợp tác với ta. Kể cả ta có nói ra chân tướng ngươi cũng sẽ không tin, đã thế ta đành giấu kín bí mật trong lòng.”
Độc Cô Bại Thiên lại biến sắc: “Thật ra ngươi biết bí mật kinh thiên gì, cứ nói ra, nếu hợp lý, chúng ta…” Hắn chợt ngừng lời.
Đúng vậy, hắn đành phải ngừng lời, hán không thể hợp tác với Đại Ma Thiên Vương mà diệt trừ hết các Võ thánh của Thiên Vũ đại lục rồi thực hiện kế hoạch “phong thần” điên cuồng kia.
Đại Ma Thiên Vương cười lạnh: “Sao lại không nói, xem ra chúng ta chỉ có thể là địch nhân. Tất cả những ai cản trở bước đường của ta tất phải bị tiêu diệt. Kể cả người tiếp cận với Thần như ngươi cũng không ngoại lệ.”
Độc Cô Bại Thiên lạnh tanh đáp: “Hay lắm, ngươi đến giết ta đi, cứ việc thi triển thần thông huyền diệu, khiến cả đại lục này và Thiên Vũ đại lục khuynh đảo. Pháp lực hô phong hoán vũ như vậy thật sự khiến ta chờ đợi.” Lúc này chiến ý cua hắn cao ngất, nghịch thiên cửu chuyển, chiến hồn bất diệt, qua chín kiếp hắn đã trải bao hung hiểm, trong đáy sâu linh hồn luôn tồn tại ý tưởng khiêu chiến với cực hạn.
Đại Ma Thiên Vương liếc sâu hắn: “Sau cùng chúng ta vẫn không tránh khỏi phải đấu với nhau một trận! Ôi, đành cho người biết một chút chân tướng vậy.” Y tỏ ra nghiêm sắc mặt nói: “Ngươi biết không, những vô địch cường giả như bọn ta trong mắt của Trời chỉ là những sinh mệnh nhược tiểu, kể cả thái cổ chúng thần cũng không được coi là mạnh, ta chỉ nói được đến thế thôi. Ta hỏi ngươi một lần nữa, hai bán thần như chúng ta có thể hợp tác tại ra một thời đại thần thoại mới được không?”
Từ lời lẽ của Đại Ma Thiên Vương, Độc Cô Bại Thiên quả thật cũng hơi rung động, hắn lờ mờ đoán ra đôi điều…
Nhưng hắn không thể hùa theo hành động điên cuồng của Đại Ma Thiên Vương để tên điên này trở thành Thần của đại lục sở tại, thành thần minh mà Thiên Vũ đại lục thờ phụng.
Đạo không hợp, không thể đứng cùng một phe, nói nhiều cũng vô ích, đại chiến khó tránh khỏi.
Mưa rào không chịu sự khống chế của Đại Ma Thiên Vương, mây đen dần tan đi. Độc Cô Bại Thiên đằng không bay lên đứng đối diện với Đại Ma Thiên Vương.
Đại Ma Thiên Vương đứng trong đám mấy hai màu lúc này sát khí ngút trời, sức mạnh khủng khiếp từ thân thể phát ra khiến núi non mấy chục dặm quanh đó khẽ rung lên, bách tính ở xa hơn cho rằng đang gặp địa chấn, họ không thể ngờ đó là sức người gây nên.
Tròng mắt Độc Cô Bại Thiên co lại, hắn cảm giác được chỗ đáng sợ của Đại Ma Thiên Vương, nghịch thiên cửu kiếm không dám xuất ra, được áp lực của đối phương kích phát, đại lực trong thân thể ào ạt tràn ra.
Hai tuyệt đỉnh cao thủ trên đời lần đầu tiên chĩa mũi dùi vào nhau, sức mạnh thánh cấp lay động cả đất trời.
“A…”
“A…”
Cả hai đồng thời rú lên, thân thể Độc Cô Bại Thiên tỏa ra ma khí ngút trời, Đại Ma Thiên Vương lại phát ra huyết quang chói lọi. Hai luồng viễn cổ thánh lực tính chất khác nhau va chạm, phá vỡ cả phiến không gian, mất trăm Võ thánh đang đại chiến có không ít người bị cuốn vào luồng đại lực, dưới áp lực khủng khiếp lập tức tan xương nát thịt.
Các Võ thánh kinh hãi há hốc miệng, vừa lấy lại phản ứng, họ lập tức thoái lui, sức mạnh khủng khiếp của hai cường giả biến thái kia khiến họ run rẩy, kinh hãi vô cùng.
Thoáng chốc, không gian khép lại, một góc đó của Thiên Vũ đại lục chỉ còn mỗi Độc Cô Bại Thiên và Đại Ma Thiên Vương, từng trận máu tanh trên không chứng minh đã có không ít tuyệt thế cao thủ mất mạng trong lần giao phong thứ nhất của họ.
Khoảng cách quá lớn, Võ thánh vốn có thể xưng vô địch nhưng các Võ thánh hậu bối so với sức mạnh khủng khiếp của viễn cổ cường giả hoàn toàn không đáng gì, thậm chí không chịu nổi một đòn.
Lúc đó Độc Cô Bại Thiên và Đại Ma Thiên Vương đứng cách nhau khá xa, cùng lao vào nhau thật nhanh rồi bổ ra một chưởng. Đòn cách không đối kích nổ vang như tiếng sấm, đại lực ào ào lan tràn khiến mọi vật nằm trong khoảng cách giữa hai người xiêu đổ. Núi non trong phạm vi mấy chục dặm quanh đó triệt để sụp xuống rồi nhanh chóng hóa thành đất bụi, tiếng ầm ầm vang lên liên miên bất tuyệt, cả Trường Sinh cốc tan biến. Dưới chân hai người là cảnh tượng thê thảm, hoang lương.
Đó mới chỉ đòn thăm dò sơ sơ, giao phong chân chính giờ mới bắt đầu.
Đại chiến giữa hai Võ thánh vô địch khai màn, ở Bỉ Ngạn máu đã chảy thành sông, hơn nửa số Võ thánh đã mất mạng, tổng cộng cả song phong còn lại chưa đến một trăm người.
Bỉ Ngạn hoàn toàn hỗn loạn, núi đổ ào ào, vô số cảnh đẹp bị phá hủy thảm trọng.
Cả vùng đất trời bên đó cơ hồ lay chuyển, dao động năng lượng hùng hổ lan tràn trên không trung. Nơi gây ra chấn động mạnh nhất không phải chỗ gần trăm Võ thánh đấu chiến mà là chiến trường khác cách đó mấy ngàn dặm.
Quang Minh võ thánh ẩn thân ở Bỉ Ngạn cuối cùng cũng hiện thân. Lúc trước Độc Cô Bại Thiên phán đoán hoàn toàn chính xác, Quang Minh võ thánh chí cường vẫn chưa chết, đích xác được người ta cứu sống.
Y xuất hiện, cục diện giữa Bỉ Ngạn và Thiên Vũ đại lục biến hóa rõ rệt, năm đấu ba thành năm đấu bốn.
Tuy số lượng Thiên Vũ đại lục chiếm ưu thế nhưng cách biệt không lớn, đương nhiên Quang Minh võ thánh là một trong những Võ thánh viễn cổ mạnh nhất, dẫu không so được với thiên tài võ học Đại Ma Thiên Vương nhưng cũng không kém là mấy.
Chín đạo nhân ảnh thoáng chốc lại lay động, viễn cổ thánh lực phủ trùm đất trời, cả đại lục đổ vỡ, không gian cũng liên tục nứt ra rồi nhập lại, lặp đi lặp lại.
Độc Cô Bại Thiên và Đại Ma Thiên Vương đã thật sự động nộ, đám mây hai màu của Đại Ma Thiên Vương bị đánh tan, lộ ra chân tướng của y. Diện mạo y rất trẻ, anh tuấn phi thường, xem ra chỉ chừng hai mươi tuổi, duy có đôi mắt tang thương cực độ khiến y khác hẳn phong thái của một tên tiểu tử vắt mũi chưa sạch.
“Nghịch thiên cửu kiếm!” Độc Cô Bại Thiên quát lớn, cửu kiếm tề xuất, chín cây thần kiếm phá toái hư không nháy mắt xuấn hiện cạnh Đại Ma Thiên Vương.
Kiếm mang của mỗi lưỡi thần kiếm dài cả trăm trượng, cửu kiếm phân thành chín hướng chém vào Đại Ma Thiên Vương. Vị chúa tể bóng đêm tuy công lực thông thiên vẫn không dám ơ hờ thử qua uy lực cửu kiếm, y dụng lực đánh vỡ hư không, từ Thiên Vũ đại lục tiến về Bỉ Ngạn.
Nhưng cửu kiếm tịnh không bị gạt đi dễ dàng như vậy, được Độc Cô Bại Thiên khống chế liền phá nát không gian truy đuổi, Độc Cô Bại Thiên theo sát.
Đại Ma Thiên Vương lướt vào chiến trường của các Võ thánh hậu bối, chín cây thần kiếm theo sát nút, phát ra những tiếng ngâm động trời. Thần kiếm đi qua khiến mấy chục Võ thánh không kịp tránh đi, bất hạnh bị lưỡi kiếm dài cả trăm trượng cắt đứt, hồn phi phách tán.
Đại Ma Thiên Vương thấy chín thanh kiếm như thể có thông linh, đuổi theo y sát sạt bèn không tránh né nữa, đứng lặng trên hư không.
Các Võ thánh hậu bối vội vàng trốn thật xa, đoạn chăm chú quan sát tình hình.
Chín thanh thần kiếm vươn dài trăm trượng quét tới. Thân ảnh Đại Ma Thiên Vương hoàn toàn bất động đột nhiên mơ hồ, cương khí nóng rãy đỏ lòm bao trùm lấy y. Cương khí xao động, ma ảnh khổng lồ bước ra, ma hồn này còn cao hơn cả Ma Tổ, ma thể phải đạt đến trăm trượng.
Độc Cô Bại Thiên cả kinh, hắn phát hiện Đại Ma Thiên Vương vẫn còn đứng trong cương khí, ma hồn này từ thân thể y xuất ra. Rõ ràng Xá thân thành ma đại pháp của y cao hơn Ma Tổ nhiều, không hề mất đi nhục thân, dung nhập được ma hồn vào nội thể.
Ma hồn khổng lồ vung song chưởng bổ vào chín thanh thần kiếm, sức mạnh ào ạt mang uy thế hủy thiên diệt địa ngăn cả chín thanh kiếm lại.
Hàn quang trong mắt Độc Cô Bại Thiên lóe lên, phá toái hư không như ánh chớp, thoáng sau đã xuất hiện trong lớp song khí đỏ rực, hắn muốn tranh thủ lúc ma hồn chưa quay về mà hủy đi nhục thân của Đại Ma Thiên Vương.
Nhưng lúc hắn chộp tới, quái sự liền xảy ra, Đại Ma Thiên Vương đang nhắm mắt chợt mở bừng ra, mỉm cười quỷ dị, nói với hắn: “Ngươi bị lừa rồi.”
Y vung song trảo chộp vào tay Độc Cô Bại Thiên, luồng đại lực như bài sơn đảo hải xô vào thể nội đối phương. Độc Cô Bại Thiên thổ máu, ngũ tạng tan nát.
“Độc Cô Bại Thiên ngươi nên biết, tu vi của ta mạnh hơn ngươi, ngươi tưởng ta thật sự sợ chín thanh kiếm kia sao? Đúng là buồn cười.”
Độc Cô Bại Thiên nhìn ma hồn cao lớn ở ngoài rồi lại nhìn Đại Ma Thiên Vương, hắn thật sự không hiểu.
“Đó chỉ là một ma hồn vô thức, ngươi còn nhớ Hiên Viên chân quân năm xưa không, đó là hồn phách của hắn đã bị ta luyện hóa.”
“Cái gì…” Độc Cô Bại Thiên tỏ ra chấn kinh.
Quang Minh võ thánh, Hiên Viên chân quân, Đại Ma Thiên Vương đều là những nhân vật ngang cấp nhau, xưa nay hắn vẫn cho rằng Hiên Viên chân quân còn sống, không ngờ đã bị Đại Ma Thiên Vương giết rồi.
Sức mạnh nội thể Đại Ma Thiên Vương không ngừng tràn sang Độc Cô Bại Thiên, phá tan sinh cơ của hắn khiến hắn không kịp khôi phục.
Độc Cô Bại Thiên lại thổ ra mấy ngụm máu, lửa giận dâng lên trong mắt, không phải vì mình mà vì Hiên Viên chân quân. Dù thế nào Hiên Viên chân quân cũng là một trong những bằng hữu của hắn.
“Đại Ma Thiên Vương, ngươi chết đi cho ta!” Trong nháy mắt, thân thể Độc Cô Bại Thiên hóa kiếm từ trên không chém xuống, cắt Đại Ma Thiên Vương thành hai mảnh.
Đại Ma Thiên Vương cũng xé toạc hai tay hắn, các Võ thánh đứng xa quan sát đều không ngờ kết quả lại thế này.
Nhưng chuyện xảy ra sau đó mới khiến họ kinh ngạc. Thân ảnh Độc Cô Bại Thiên loáng lên, hai cánh tay gãy tự động bay về ráp vào yên lành, cơ hồ tay hắn chưa bao giờ gãy.
Đại Ma Thiên Vương vốn bị chẻ thành hai mảnh cũng tụ lại thành nhất thể như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Độc Cô Bại Thiên cả kinh: “Ngươi cũng biết được cân bằng sinh tử.”
Đại Ma Thiên Vương thở dài: “Ta nói rồi, chúng ta là hai người tiếp cận với Thần nhất, ngươi biết, ta đương nhiên cũng biết.”
“Ngươi nhất định điên rồi, muốn thành Thần thống trị đại lục này đã đành, không ngờ lại còn ý nghĩ điên cuồng này nữa.”
Đại Ma Thiên Vương nhìn hắn, đáp thật tình: “Ta không điên, ta thật sự muốn nghịch thiên, muốn hiểu rõ xem thời đại thần thoại thái cổ đã xảy ra chuyện gì?”
“Nếu ngươi muốn biết quá khứ xảy ra chuyện gì, vì sao không tìm hiểu lịch sử thật kỹ mà lại châm ngòi cho tranh đấu, chia Võ thánh thành hai phái, tàn sát nhau từ viễn cổ đến giờ?”
Đại Ma Thiên Vương thở dài: “Ta muốn biết quá khứ xảy ra chuyện gì những đoạn lịch sử xa xưa ấy đã biến mất cùng tuế nguyệt, không ai biết được chân tướng, biện pháp duy nhất là trùng hiện thời đại thần thoại thái cổ. Lúc đó Trời sẽ giáng xuống “hình phạt”, chỉ thế mới biết được tất cả.”
Sắc mặt Độc Cô Bại Thiên lạnh lùng: “Ngươi nhàn rỗi quá rồi, chỉ vì một thần thoại hư vô phiêu diêu mà bày kế khiến mấy trăm Võ thánh viễn cổ vong mạng, khiến các Võ thánh hậu bối đại chiến từ viễn cổ đến giờ, thật sự ngươi điên rồi.”
Đại Ma Thiên Vương nói: “Ngươi nói vậy vì ngươi biết quá ít về đoạn lịch sử đó, bằng không ngươi cũng sẽ tìm hiểu điên cuồng như ta.”
“Ta quyết không điên loạn như ngươi.”
Đại Ma Thiên Vương thở dài một hơi: “Ta đã biết trước ngươi sẽ không cùng hợp tác với ta. Kể cả ta có nói ra chân tướng ngươi cũng sẽ không tin, đã thế ta đành giấu kín bí mật trong lòng.”
Độc Cô Bại Thiên lại biến sắc: “Thật ra ngươi biết bí mật kinh thiên gì, cứ nói ra, nếu hợp lý, chúng ta…” Hắn chợt ngừng lời.
Đúng vậy, hắn đành phải ngừng lời, hán không thể hợp tác với Đại Ma Thiên Vương mà diệt trừ hết các Võ thánh của Thiên Vũ đại lục rồi thực hiện kế hoạch “phong thần” điên cuồng kia.
Đại Ma Thiên Vương cười lạnh: “Sao lại không nói, xem ra chúng ta chỉ có thể là địch nhân. Tất cả những ai cản trở bước đường của ta tất phải bị tiêu diệt. Kể cả người tiếp cận với Thần như ngươi cũng không ngoại lệ.”
Độc Cô Bại Thiên lạnh tanh đáp: “Hay lắm, ngươi đến giết ta đi, cứ việc thi triển thần thông huyền diệu, khiến cả đại lục này và Thiên Vũ đại lục khuynh đảo. Pháp lực hô phong hoán vũ như vậy thật sự khiến ta chờ đợi.” Lúc này chiến ý cua hắn cao ngất, nghịch thiên cửu chuyển, chiến hồn bất diệt, qua chín kiếp hắn đã trải bao hung hiểm, trong đáy sâu linh hồn luôn tồn tại ý tưởng khiêu chiến với cực hạn.
Đại Ma Thiên Vương liếc sâu hắn: “Sau cùng chúng ta vẫn không tránh khỏi phải đấu với nhau một trận! Ôi, đành cho người biết một chút chân tướng vậy.” Y tỏ ra nghiêm sắc mặt nói: “Ngươi biết không, những vô địch cường giả như bọn ta trong mắt của Trời chỉ là những sinh mệnh nhược tiểu, kể cả thái cổ chúng thần cũng không được coi là mạnh, ta chỉ nói được đến thế thôi. Ta hỏi ngươi một lần nữa, hai bán thần như chúng ta có thể hợp tác tại ra một thời đại thần thoại mới được không?”
Từ lời lẽ của Đại Ma Thiên Vương, Độc Cô Bại Thiên quả thật cũng hơi rung động, hắn lờ mờ đoán ra đôi điều…
Nhưng hắn không thể hùa theo hành động điên cuồng của Đại Ma Thiên Vương để tên điên này trở thành Thần của đại lục sở tại, thành thần minh mà Thiên Vũ đại lục thờ phụng.
Đạo không hợp, không thể đứng cùng một phe, nói nhiều cũng vô ích, đại chiến khó tránh khỏi.
Mưa rào không chịu sự khống chế của Đại Ma Thiên Vương, mây đen dần tan đi. Độc Cô Bại Thiên đằng không bay lên đứng đối diện với Đại Ma Thiên Vương.
Đại Ma Thiên Vương đứng trong đám mấy hai màu lúc này sát khí ngút trời, sức mạnh khủng khiếp từ thân thể phát ra khiến núi non mấy chục dặm quanh đó khẽ rung lên, bách tính ở xa hơn cho rằng đang gặp địa chấn, họ không thể ngờ đó là sức người gây nên.
Tròng mắt Độc Cô Bại Thiên co lại, hắn cảm giác được chỗ đáng sợ của Đại Ma Thiên Vương, nghịch thiên cửu kiếm không dám xuất ra, được áp lực của đối phương kích phát, đại lực trong thân thể ào ạt tràn ra.
Hai tuyệt đỉnh cao thủ trên đời lần đầu tiên chĩa mũi dùi vào nhau, sức mạnh thánh cấp lay động cả đất trời.
“A…”
“A…”
Cả hai đồng thời rú lên, thân thể Độc Cô Bại Thiên tỏa ra ma khí ngút trời, Đại Ma Thiên Vương lại phát ra huyết quang chói lọi. Hai luồng viễn cổ thánh lực tính chất khác nhau va chạm, phá vỡ cả phiến không gian, mất trăm Võ thánh đang đại chiến có không ít người bị cuốn vào luồng đại lực, dưới áp lực khủng khiếp lập tức tan xương nát thịt.
Các Võ thánh kinh hãi há hốc miệng, vừa lấy lại phản ứng, họ lập tức thoái lui, sức mạnh khủng khiếp của hai cường giả biến thái kia khiến họ run rẩy, kinh hãi vô cùng.
Thoáng chốc, không gian khép lại, một góc đó của Thiên Vũ đại lục chỉ còn mỗi Độc Cô Bại Thiên và Đại Ma Thiên Vương, từng trận máu tanh trên không chứng minh đã có không ít tuyệt thế cao thủ mất mạng trong lần giao phong thứ nhất của họ.
Khoảng cách quá lớn, Võ thánh vốn có thể xưng vô địch nhưng các Võ thánh hậu bối so với sức mạnh khủng khiếp của viễn cổ cường giả hoàn toàn không đáng gì, thậm chí không chịu nổi một đòn.
Lúc đó Độc Cô Bại Thiên và Đại Ma Thiên Vương đứng cách nhau khá xa, cùng lao vào nhau thật nhanh rồi bổ ra một chưởng. Đòn cách không đối kích nổ vang như tiếng sấm, đại lực ào ào lan tràn khiến mọi vật nằm trong khoảng cách giữa hai người xiêu đổ. Núi non trong phạm vi mấy chục dặm quanh đó triệt để sụp xuống rồi nhanh chóng hóa thành đất bụi, tiếng ầm ầm vang lên liên miên bất tuyệt, cả Trường Sinh cốc tan biến. Dưới chân hai người là cảnh tượng thê thảm, hoang lương.
Đó mới chỉ đòn thăm dò sơ sơ, giao phong chân chính giờ mới bắt đầu.
Đại chiến giữa hai Võ thánh vô địch khai màn, ở Bỉ Ngạn máu đã chảy thành sông, hơn nửa số Võ thánh đã mất mạng, tổng cộng cả song phong còn lại chưa đến một trăm người.
Bỉ Ngạn hoàn toàn hỗn loạn, núi đổ ào ào, vô số cảnh đẹp bị phá hủy thảm trọng.
Cả vùng đất trời bên đó cơ hồ lay chuyển, dao động năng lượng hùng hổ lan tràn trên không trung. Nơi gây ra chấn động mạnh nhất không phải chỗ gần trăm Võ thánh đấu chiến mà là chiến trường khác cách đó mấy ngàn dặm.
Quang Minh võ thánh ẩn thân ở Bỉ Ngạn cuối cùng cũng hiện thân. Lúc trước Độc Cô Bại Thiên phán đoán hoàn toàn chính xác, Quang Minh võ thánh chí cường vẫn chưa chết, đích xác được người ta cứu sống.
Y xuất hiện, cục diện giữa Bỉ Ngạn và Thiên Vũ đại lục biến hóa rõ rệt, năm đấu ba thành năm đấu bốn.
Tuy số lượng Thiên Vũ đại lục chiếm ưu thế nhưng cách biệt không lớn, đương nhiên Quang Minh võ thánh là một trong những Võ thánh viễn cổ mạnh nhất, dẫu không so được với thiên tài võ học Đại Ma Thiên Vương nhưng cũng không kém là mấy.
Chín đạo nhân ảnh thoáng chốc lại lay động, viễn cổ thánh lực phủ trùm đất trời, cả đại lục đổ vỡ, không gian cũng liên tục nứt ra rồi nhập lại, lặp đi lặp lại.
Độc Cô Bại Thiên và Đại Ma Thiên Vương đã thật sự động nộ, đám mây hai màu của Đại Ma Thiên Vương bị đánh tan, lộ ra chân tướng của y. Diện mạo y rất trẻ, anh tuấn phi thường, xem ra chỉ chừng hai mươi tuổi, duy có đôi mắt tang thương cực độ khiến y khác hẳn phong thái của một tên tiểu tử vắt mũi chưa sạch.
“Nghịch thiên cửu kiếm!” Độc Cô Bại Thiên quát lớn, cửu kiếm tề xuất, chín cây thần kiếm phá toái hư không nháy mắt xuấn hiện cạnh Đại Ma Thiên Vương.
Kiếm mang của mỗi lưỡi thần kiếm dài cả trăm trượng, cửu kiếm phân thành chín hướng chém vào Đại Ma Thiên Vương. Vị chúa tể bóng đêm tuy công lực thông thiên vẫn không dám ơ hờ thử qua uy lực cửu kiếm, y dụng lực đánh vỡ hư không, từ Thiên Vũ đại lục tiến về Bỉ Ngạn.
Nhưng cửu kiếm tịnh không bị gạt đi dễ dàng như vậy, được Độc Cô Bại Thiên khống chế liền phá nát không gian truy đuổi, Độc Cô Bại Thiên theo sát.
Đại Ma Thiên Vương lướt vào chiến trường của các Võ thánh hậu bối, chín cây thần kiếm theo sát nút, phát ra những tiếng ngâm động trời. Thần kiếm đi qua khiến mấy chục Võ thánh không kịp tránh đi, bất hạnh bị lưỡi kiếm dài cả trăm trượng cắt đứt, hồn phi phách tán.
Đại Ma Thiên Vương thấy chín thanh kiếm như thể có thông linh, đuổi theo y sát sạt bèn không tránh né nữa, đứng lặng trên hư không.
Các Võ thánh hậu bối vội vàng trốn thật xa, đoạn chăm chú quan sát tình hình.
Chín thanh thần kiếm vươn dài trăm trượng quét tới. Thân ảnh Đại Ma Thiên Vương hoàn toàn bất động đột nhiên mơ hồ, cương khí nóng rãy đỏ lòm bao trùm lấy y. Cương khí xao động, ma ảnh khổng lồ bước ra, ma hồn này còn cao hơn cả Ma Tổ, ma thể phải đạt đến trăm trượng.
Độc Cô Bại Thiên cả kinh, hắn phát hiện Đại Ma Thiên Vương vẫn còn đứng trong cương khí, ma hồn này từ thân thể y xuất ra. Rõ ràng Xá thân thành ma đại pháp của y cao hơn Ma Tổ nhiều, không hề mất đi nhục thân, dung nhập được ma hồn vào nội thể.
Ma hồn khổng lồ vung song chưởng bổ vào chín thanh thần kiếm, sức mạnh ào ạt mang uy thế hủy thiên diệt địa ngăn cả chín thanh kiếm lại.
Hàn quang trong mắt Độc Cô Bại Thiên lóe lên, phá toái hư không như ánh chớp, thoáng sau đã xuất hiện trong lớp song khí đỏ rực, hắn muốn tranh thủ lúc ma hồn chưa quay về mà hủy đi nhục thân của Đại Ma Thiên Vương.
Nhưng lúc hắn chộp tới, quái sự liền xảy ra, Đại Ma Thiên Vương đang nhắm mắt chợt mở bừng ra, mỉm cười quỷ dị, nói với hắn: “Ngươi bị lừa rồi.”
Y vung song trảo chộp vào tay Độc Cô Bại Thiên, luồng đại lực như bài sơn đảo hải xô vào thể nội đối phương. Độc Cô Bại Thiên thổ máu, ngũ tạng tan nát.
“Độc Cô Bại Thiên ngươi nên biết, tu vi của ta mạnh hơn ngươi, ngươi tưởng ta thật sự sợ chín thanh kiếm kia sao? Đúng là buồn cười.”
Độc Cô Bại Thiên nhìn ma hồn cao lớn ở ngoài rồi lại nhìn Đại Ma Thiên Vương, hắn thật sự không hiểu.
“Đó chỉ là một ma hồn vô thức, ngươi còn nhớ Hiên Viên chân quân năm xưa không, đó là hồn phách của hắn đã bị ta luyện hóa.”
“Cái gì…” Độc Cô Bại Thiên tỏ ra chấn kinh.
Quang Minh võ thánh, Hiên Viên chân quân, Đại Ma Thiên Vương đều là những nhân vật ngang cấp nhau, xưa nay hắn vẫn cho rằng Hiên Viên chân quân còn sống, không ngờ đã bị Đại Ma Thiên Vương giết rồi.
Sức mạnh nội thể Đại Ma Thiên Vương không ngừng tràn sang Độc Cô Bại Thiên, phá tan sinh cơ của hắn khiến hắn không kịp khôi phục.
Độc Cô Bại Thiên lại thổ ra mấy ngụm máu, lửa giận dâng lên trong mắt, không phải vì mình mà vì Hiên Viên chân quân. Dù thế nào Hiên Viên chân quân cũng là một trong những bằng hữu của hắn.
“Đại Ma Thiên Vương, ngươi chết đi cho ta!” Trong nháy mắt, thân thể Độc Cô Bại Thiên hóa kiếm từ trên không chém xuống, cắt Đại Ma Thiên Vương thành hai mảnh.
Đại Ma Thiên Vương cũng xé toạc hai tay hắn, các Võ thánh đứng xa quan sát đều không ngờ kết quả lại thế này.
Nhưng chuyện xảy ra sau đó mới khiến họ kinh ngạc. Thân ảnh Độc Cô Bại Thiên loáng lên, hai cánh tay gãy tự động bay về ráp vào yên lành, cơ hồ tay hắn chưa bao giờ gãy.
Đại Ma Thiên Vương vốn bị chẻ thành hai mảnh cũng tụ lại thành nhất thể như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Độc Cô Bại Thiên cả kinh: “Ngươi cũng biết được cân bằng sinh tử.”
Đại Ma Thiên Vương thở dài: “Ta nói rồi, chúng ta là hai người tiếp cận với Thần nhất, ngươi biết, ta đương nhiên cũng biết.”
Bình luận facebook