Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 59: Di chúc
Tằng Ngữ:〘…Sao câu này nghe quen thế?〙
Một lúc sau, cô ấy mới nhớ ra, đây không phải là câu cô ấy đã từng nói sao?
Tây Tây đây là đến trả thù, dùng những gì cô ấy nói để nói lại cô ấy.
Nhưng lúc trước Tây Tây không nói gì, sao lần này đột nhiên nghĩ tới, chẳng lẽ… Bọn họ thử rồi? Cố Duẫn thật sự không được sao?
Não Tằng Ngữ lập tức nhảy ba ngàn dặm, vẻ mặt hoảng hốt không thu lại được.
Nhưng cô ấy vẫn nhớ mình đang gửi tin nhắn cho Trịnh Tây Tây, mặc dù cô ấy rất tò mò nhưng nghĩ hỏi xong thì bữa cơm Trịnh Tây Tây vừa mời kia có lẽ sẽ hủy bỏ nên kẻ tham ăn sẽ không dám chọc kim chủ muốn mời khách.
Tằng Ngữ trả lời:〘Tây Tây, cậu đây là đang trả thù tớ à.〙
Trịnh Tây Tây rất dịu dàng nói:〘Không, tớ đang quan tâm cậu.〙
Trịnh Tây Tây:〘Giống lúc trước các cậu quan tâm tớ khiến các cậu cảm nhận được sự ấm áp của ký túc xá.〙
Tằng Ngữ:〘…〙
Chắc chắn cô đã bị kích thích.
Sau khi nói chuyện với Tằng Ngữ xong, Trịnh Tây Tây cảm thấy rất sảng khoái.
Cô đứng dậy xuống giường, theo thói quen định đi về phía tủ quần áo, lúc mở tủ quần áo ra cô mới nhận ra đây là phòng Cố Duẫn.
Thật ra Cố Duẫn không ở đây nhiều vì nơi này cách công ty khá xa, bình thường làm việc anh về dinh thự Dục Minh vẫn tiện hơn.
Nhưng trong phòng có đủ mọi thứ, đối diện giường có một cái tủ quần áo, bên phải gần đầu giường có tủ sách nhỏ để tài liệu, sách báo.
Ngồi ở đầu giường cũng có thể lấy được đủ đồ, có thể đoán thỉnh thoảng Cố Duẫn sẽ ngồi trên giường đọc sách.
Gần cửa sổ có bàn làm việc và ghế sô pha dùng để nghỉ ngơi.
Trong phòng trải thảm, Trịnh Tây Tây có thể đi chân trần giẫm lên sàn, khi đi ngang qua giá sách, cô nhìn thấy mớ hỗn độn bị cô quét xuống dưới đất tối qua.
Ký ức đêm qua lại hiện lên trong đầu cô, không thể không nói một người đàn ông đã cấm dục suốt bao năm thật sự đầy tinh lực, tối qua Trịnh Tây Tây bị lăn lộn quá sức, cánh tay cô vô thức quét rơi thứ gì đó.
Kẻ gây tội đỏ mặt, yên lặng thu dọn đồ đạc, lúc đang thu dọn, khóe mắt liếc thấy đồ trong thùng rác, mặt cô lại đỏ.
Người anh trai này bình thường trông rất cấm dục, không vội vàng, không biết anh đã lén mua cái này từ lúc nào.
Khi Trịnh Tây Tây xuống lầu, Cố Duẫn đã làm xong bữa sáng.
Anh mặc một chiếc áo sơ mi màu đen, không cài hai nút áo trên cùng, có thể nhìn thấy yết hầu và xương quai xanh của anh, thậm chí còn có thể thấy một vết đỏ rõ ràng trên cổ anh.
Trịnh Tây Tây: “…”
Trịnh Tây Tây ngồi xuống chỗ của mình lặng lẽ ăn sáng, không dám nhìn phía đối diện.
Cố Duẫn vươn ngón tay ra chạm vào trán Trịnh Tây Tây.
Trịnh Tây Tây nghi hoặc ngẩng đầu.
“Em không thoải mái sao?” Cố Duẫn quan tâm hỏi.
Đúng là cô cảm thấy hơi khó chịu nhưng cũng không đến mức ảnh hưởng đến hành động của cô, Trịnh Tây Tây lắc đầu.
Cố Duẫn nhìn cô nói: “Vậy sao không phản ứng với anh.”
Trịnh Tây Tây cười: “Phản ứng như nào bây giờ.”
Sau khi nói xong, Trịnh Tây Tây cảm thấy hai chân cô bị Cố Duẫn giữ dưới bàn, dép anh đeo đang duỗi ra chạm vào chân cô, dù không làm gì cả nhưng không hiểu sao đã khiến tim Trịnh Tây Tây đập loạn nhịp.
Cố Duẫn cười nói: “Giống như vậy.”
Tim Trịnh Tây Tây đập liên hồi, cô ho một tiếng, che giấu nói: “Anh thật trẻ con.”
“Ừm, đây là lần đầu tiên anh yêu…” Anh nghĩ: “Nếu anh trẻ con em phải kiên nhẫn chút.”
Trịnh Tây Tây nói tiếp: “Nếu em không muốn kiên nhẫn thì sao?”
Cố Duẫn như đang tự hỏi: “Chẳng lẽ Tây Tây thích người trưởng thành?”
Anh ngửa người ra sau, đôi mắt hơi cong lên, ý sâu xa lại không nghiêm túc nói: “Vậy anh sẽ phục vụ tùy lúc.”
“…”
Vì thế sau khi ăn sáng xong, Trịnh Tây Tây chạy trối chết.
Hôm nay là thứ bảy, tối qua Trịnh Tây Tây bị lăn lộn đến nửa đêm, bây giờ cô không muốn động đậy tí nào nên cô tìm một nơi để nằm.
Cố Duẫn không rảnh như vậy, mặc dù cũng là cuối tuần nhưng anh quản lý một tập đoàn lớn như vậy, lại vừa nhậm chức nên có rất nhiều việc phải giải quyết.
Trịnh Tây Tây đang nằm trên chiếc ghế bập bênh bên ngoài đọc sách, Cố Duẫn thì đang làm việc trong thư phòng.
Một lúc sau, Cố Duẫn từ thư phòng đi ra, nhấc bổng cả người cả ghế cô lên.
Trịnh Tây Tây đột nhiên rời khỏi mặt đất, cô hoảng sợ, vừa ngẩng đầu bắt gặp đôi mắt mang ý cười của Cố Duẫn.
“Anh Cố Duẫn, anh làm gì thế?”
Cố Duẫn nhấc người lên: “Chuyển em đến phòng làm việc.”
Trịnh Tây Tây giống sủng vật được Cố Duẫn chuyển đến phòng làm việc.
Cố Duẫn tìm một nơi có ánh sáng tốt trong phòng làm việc, đặt Trịnh Tây Tây xuống, sau đó tiếp tục về bàn làm việc, như vừa rồi chỉ là một trò đùa.
Trịnh Tây Tây bị buộc phải dịch mông tìm chỗ rồi tiếp tục nằm.
Người anh trai này đã là chủ tịch công ty rồi sao vẫn bấp bênh thế.
Ngoài miệng cô than thở vậy thôi nhưng khóe miệng lại không nhịn được mà cong lên, sau cô cô rụt chân, cầm sách lên ghế đọc tiếp.
Trịnh Tây Tây tùy tiện cầm lấy quyển sách này, đọc qua thấy không có hứng thú, cô đứng dậy khỏi ghế, đi lật sách trên kệ sách trong phòng làm việc.
“Anh ơi, có bí mật thương mại nào ở đây không?” Trịnh Tây Tây hỏi.
“Không có, nếu có, em cũng không phải người ngoài.”
Trịnh Tây Tây vừa lật sách vừa thuận miệng nói: “Vậy anh không sợ em là gián điệp thương mại sẽ bán thông tin ra ngoài à? Có phải thông tin của Cố Thị rất đáng giá không?”
Cố Duẫn cười nói: “Dù sao em cũng là sinh viên học tự nhiên, biết tính toán, loại làm ăn thua lỗ như vậy em sẽ không làm.”
“Em có thể xem mọi thứ ở đây sao?” Trịnh Tây Tây hỏi.
“Tùy em.”
Sau đó Trịnh Tây Tây yên tâm tiếp tục lật sách.
Giá sách của Cố Duẫn chất đầy sách về kinh tế tài chính, bao gồm tạp chí tài chính, phỏng vấn mọi người và một số sách chuyên môn cô đọc không hiểu gì cả.
Khác nghề như cách núi, những con số và thuật ngữ trên đó cô không hiểu gì cả, Trịnh Tây Tây tùy tiện lật hai lần đã không còn hứng thú.
Giữa giá sách còn có hai ngăn kéo, Trịnh Tây Tây tò mò mở một ngăn ra, bên trong đều là túi đựng tài liệu, cô đóng lại.
Mở ngăn kéo thứ hai ra, bên trong cũng là túi đựng tài liệu, Trịnh Tây Tây tiện tay mở một cái ra, vốn cô nhàm chán, mang tâm thái tò mò không có việc gì nên tùy tiện lật xem, nhưng khi nhìn thấy nội dung bên trong thì sắc mặt lập tức thay đổi.
Đây là di chúc, di chúc của Cố Duẫn, về việc phân chia tài sản sau khi anh qua đời.
Ngoài việc cống hiến cho xã hội và quyên góp từ thiện, còn một số thứ để lại cho thế hệ trẻ của Đoạn gia, mặt sau người được thụ hưởng tài sản khác, toàn bộ đều viết tên Trịnh Tây Tây, hơn nữa nhìn thời gian đó vào ngay trước khi Cố Duẫn rời khỏi Văn Thành đến thành phố T.
Trịnh Tây Tây cầm đồ trong tay, tay cô hơi run, cô không biết tại sao Cố Duẫn lại lập di chúc sớm như vậy, hơn nữa anh còn để lại số tài sản lớn như vậy cho cô.
Phải mất một lúc cô mới làm mình bình tĩnh lại, cô nói: “Anh.”
“Hả?” Cố Quân làm xong việc trong tay, tắt máy tính đi tới.
“Đây là cái gì?” Trịnh Tây Tây cầm túi đựng tài liệu, cố gắng hết sức bình tĩnh hỏi.
Cố Duẫn sững người một lúc khi nhìn thấy nội dung bên trong túi đựng tài liệu. Đây là bản di chúc anh nhờ luật sư soạn thảo, anh vốn đã giao nó cho luật sư rồi, nhưng sau khi yêu Trịnh Tây Tây, anh muốn sửa lại vài chi tiết nên đã cầm về, sau đó lại xảy ra chuyện của Cố Chính Vĩ nên anh đã quên mất chuyện này.
“Chỉ là di chúc bình thường thôi.” Cố Duẫn nói. Thách thánh tì được # TuMTUEN.Ⅴn #
Trịnh Tây Tây rất không hài lòng với lời giải thích này, cô bĩu môi nói: “Có ai còn trẻ như thế đã lập di chúc.”
Cô biết trước kia Cố Duẫn từng có chút cảm xúc chán đời, bản di chúc này xuất hiện làm cô cảm thấy vô cùng bất an.
“Trong đầu em đang suy nghĩ gì vậy?” Cố Duẫn buồn cười gõ đầu cô: “Anh chỉ cảm thấy thế sự vô thường, ngày mai xảy ra chuyện ngoài ý muốn cũng không biết, nên anh chuẩn bị trước thôi.”
“Mặc dù anh có thể bảo vệ em cả đời, nhưng anh vẫn sợ… sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn.”
Vì bi kịch của chính gia đình mình, Cố Duẫn không có nhiều suy nghĩ về tình cảm, tình yêu và hôn nhân.
Bi kịch của cha mẹ khiến anh khó có bất kỳ mộng tưởng đẹp đẽ nào về tình yêu nam nữ, lâu dần cũng khiến anh hoàn toàn mất đi ý nghĩ về tình yêu.
Trịnh Tây Tây giống như một biến số, đột nhiên xông vào tầm nhìn của anh.
Anh vẫn nhớ lần đầu tiên nhìn thấy Trịnh Tây Tây. Cô đeo tai nghe dựa vào ghế, đôi mắt nhắm nghiền, những cánh hoa rơi xung quanh cô, giống một tinh linh lạc vào trần thế.
Cô vừa tròn 18 tuổi, nhưng tâm sự nặng nề, ngay khi anh đi tới cô bị đánh thức, khi cô mở mắt ra làm anh nghĩ đến vật nhỏ bị thương, không có cảm giác an toàn, thấp thỏm lo âu với mọi thứ xung quanh nên luôn cảnh giác.
Lúc đó, anh chợt nảy ra một ý nghĩ, nếu đây là em gái anh, anh nhất định sẽ cho cô mặc đẹp ăn ngon, bảo vệ cô, để cô vô âu vô lo.
Nên sau khi chứng kiến một loạt những điều tồi tệ Trịnh gia đã làm, anh đã tìm cách mang cô em gái này về.
Mãi sau này, anh mới dần dần phát hiện, không phải anh muốn có em gái, mà anh thích cô.
Nhưng lúc đó, anh không biết tình cảm của Trịnh Tây Tây dành cho mình.
Anh vốn tưởng nếu cô không thể thích anh, anh sẽ làm anh trai cô cả đời. Cho cô của hồi môn giàu có nhất, làm gia đình ruột thịt của cô cả đời, bảo vệ cô mãi mãi.
Nếu cô có thể chấp nhận anh, anh sẽ tổ chức một đám cưới đẹp nhất cho cô, sau đó cưới cô.
Cho dù tương lai đầy rẫy những điều không chắc chắn, cho dù quan hệ của cô và anh sau này sẽ phát triển như thế nào, anh vẫn muốn thực hiện lời hứa của mình, cho cô mặc đẹp ăn đồ ngon, bảo vệ cô cả đời không vô âu vô lo.
Mắt thấy Trịnh Tây Tây cầm bản di chúc này sắp khóc đến nơi, Cố Duẫn sờ đầu cô, an ủi nói: “Yên tâm, anh đảm bảo với em, nếu em sống đến 100 tuổi, anh nhất định sẽ sống đến 106 tuổi, em sống đến 200 tuổi, cho dù anh có trở thành lão quái vật, cũng nhất định sống đến 206 tuổi.”
Trịnh Tây Tây dở khóc dở cười: “Vậy em cũng biến thành lão quái vật.”
“Vậy mình cùng nhau biến thành lão quái vật.”
Trịnh Tây Tây trịnh trọng gật đầu, duỗi tay ôm Cố Duẫn: “Cứ quyết định vậy đi…”
“Nhất định em sẽ sống lâu một chút.” Trịnh Tây Tây ở trong ngực anh nói: “Cùng anh biến thành lão quái vật.”
Cố Duẫn cũng cười theo.
Nghĩ đến tuổi Trịnh Tây Tây, Cố Duẫn phiền muộn nói: “Tây Tây, bây giờ em mới mười chín tuổi.”
“Nói không chừng mấy năm nữa, anh già rồi, em vẫn còn trẻ, em sẽ chê anh.”
Trịnh Tây Tây nhỏ hơn anh 6 tuổi, khi anh 30 tuổi, Trịnh Tây Tây mới 24, khi anh 40 tuổi, Trịnh Tây Tây mới 34, nghĩ như vậy, anh thật sự lo có nguy cơ hoa tàn ít bướm.
Trịnh Tây Tây ngẩng đầu, nhìn anh nói: “Anh Cố Duẫn, anh nghĩ xem, bây giờ anh là tiểu thịt tươi, sau này anh sẽ trở thành ông chú đẹp trai, ông già đẹp trai, cuối cùng trở thành lão quái vật đẹp trai.”
“Vậy không phải rất tốt sao?” Hai mắt Trịnh Tây Tây sáng ngời nói: “Em yêu một lần, yêu được mỹ nam.”
Một lúc sau, cô ấy mới nhớ ra, đây không phải là câu cô ấy đã từng nói sao?
Tây Tây đây là đến trả thù, dùng những gì cô ấy nói để nói lại cô ấy.
Nhưng lúc trước Tây Tây không nói gì, sao lần này đột nhiên nghĩ tới, chẳng lẽ… Bọn họ thử rồi? Cố Duẫn thật sự không được sao?
Não Tằng Ngữ lập tức nhảy ba ngàn dặm, vẻ mặt hoảng hốt không thu lại được.
Nhưng cô ấy vẫn nhớ mình đang gửi tin nhắn cho Trịnh Tây Tây, mặc dù cô ấy rất tò mò nhưng nghĩ hỏi xong thì bữa cơm Trịnh Tây Tây vừa mời kia có lẽ sẽ hủy bỏ nên kẻ tham ăn sẽ không dám chọc kim chủ muốn mời khách.
Tằng Ngữ trả lời:〘Tây Tây, cậu đây là đang trả thù tớ à.〙
Trịnh Tây Tây rất dịu dàng nói:〘Không, tớ đang quan tâm cậu.〙
Trịnh Tây Tây:〘Giống lúc trước các cậu quan tâm tớ khiến các cậu cảm nhận được sự ấm áp của ký túc xá.〙
Tằng Ngữ:〘…〙
Chắc chắn cô đã bị kích thích.
Sau khi nói chuyện với Tằng Ngữ xong, Trịnh Tây Tây cảm thấy rất sảng khoái.
Cô đứng dậy xuống giường, theo thói quen định đi về phía tủ quần áo, lúc mở tủ quần áo ra cô mới nhận ra đây là phòng Cố Duẫn.
Thật ra Cố Duẫn không ở đây nhiều vì nơi này cách công ty khá xa, bình thường làm việc anh về dinh thự Dục Minh vẫn tiện hơn.
Nhưng trong phòng có đủ mọi thứ, đối diện giường có một cái tủ quần áo, bên phải gần đầu giường có tủ sách nhỏ để tài liệu, sách báo.
Ngồi ở đầu giường cũng có thể lấy được đủ đồ, có thể đoán thỉnh thoảng Cố Duẫn sẽ ngồi trên giường đọc sách.
Gần cửa sổ có bàn làm việc và ghế sô pha dùng để nghỉ ngơi.
Trong phòng trải thảm, Trịnh Tây Tây có thể đi chân trần giẫm lên sàn, khi đi ngang qua giá sách, cô nhìn thấy mớ hỗn độn bị cô quét xuống dưới đất tối qua.
Ký ức đêm qua lại hiện lên trong đầu cô, không thể không nói một người đàn ông đã cấm dục suốt bao năm thật sự đầy tinh lực, tối qua Trịnh Tây Tây bị lăn lộn quá sức, cánh tay cô vô thức quét rơi thứ gì đó.
Kẻ gây tội đỏ mặt, yên lặng thu dọn đồ đạc, lúc đang thu dọn, khóe mắt liếc thấy đồ trong thùng rác, mặt cô lại đỏ.
Người anh trai này bình thường trông rất cấm dục, không vội vàng, không biết anh đã lén mua cái này từ lúc nào.
Khi Trịnh Tây Tây xuống lầu, Cố Duẫn đã làm xong bữa sáng.
Anh mặc một chiếc áo sơ mi màu đen, không cài hai nút áo trên cùng, có thể nhìn thấy yết hầu và xương quai xanh của anh, thậm chí còn có thể thấy một vết đỏ rõ ràng trên cổ anh.
Trịnh Tây Tây: “…”
Trịnh Tây Tây ngồi xuống chỗ của mình lặng lẽ ăn sáng, không dám nhìn phía đối diện.
Cố Duẫn vươn ngón tay ra chạm vào trán Trịnh Tây Tây.
Trịnh Tây Tây nghi hoặc ngẩng đầu.
“Em không thoải mái sao?” Cố Duẫn quan tâm hỏi.
Đúng là cô cảm thấy hơi khó chịu nhưng cũng không đến mức ảnh hưởng đến hành động của cô, Trịnh Tây Tây lắc đầu.
Cố Duẫn nhìn cô nói: “Vậy sao không phản ứng với anh.”
Trịnh Tây Tây cười: “Phản ứng như nào bây giờ.”
Sau khi nói xong, Trịnh Tây Tây cảm thấy hai chân cô bị Cố Duẫn giữ dưới bàn, dép anh đeo đang duỗi ra chạm vào chân cô, dù không làm gì cả nhưng không hiểu sao đã khiến tim Trịnh Tây Tây đập loạn nhịp.
Cố Duẫn cười nói: “Giống như vậy.”
Tim Trịnh Tây Tây đập liên hồi, cô ho một tiếng, che giấu nói: “Anh thật trẻ con.”
“Ừm, đây là lần đầu tiên anh yêu…” Anh nghĩ: “Nếu anh trẻ con em phải kiên nhẫn chút.”
Trịnh Tây Tây nói tiếp: “Nếu em không muốn kiên nhẫn thì sao?”
Cố Duẫn như đang tự hỏi: “Chẳng lẽ Tây Tây thích người trưởng thành?”
Anh ngửa người ra sau, đôi mắt hơi cong lên, ý sâu xa lại không nghiêm túc nói: “Vậy anh sẽ phục vụ tùy lúc.”
“…”
Vì thế sau khi ăn sáng xong, Trịnh Tây Tây chạy trối chết.
Hôm nay là thứ bảy, tối qua Trịnh Tây Tây bị lăn lộn đến nửa đêm, bây giờ cô không muốn động đậy tí nào nên cô tìm một nơi để nằm.
Cố Duẫn không rảnh như vậy, mặc dù cũng là cuối tuần nhưng anh quản lý một tập đoàn lớn như vậy, lại vừa nhậm chức nên có rất nhiều việc phải giải quyết.
Trịnh Tây Tây đang nằm trên chiếc ghế bập bênh bên ngoài đọc sách, Cố Duẫn thì đang làm việc trong thư phòng.
Một lúc sau, Cố Duẫn từ thư phòng đi ra, nhấc bổng cả người cả ghế cô lên.
Trịnh Tây Tây đột nhiên rời khỏi mặt đất, cô hoảng sợ, vừa ngẩng đầu bắt gặp đôi mắt mang ý cười của Cố Duẫn.
“Anh Cố Duẫn, anh làm gì thế?”
Cố Duẫn nhấc người lên: “Chuyển em đến phòng làm việc.”
Trịnh Tây Tây giống sủng vật được Cố Duẫn chuyển đến phòng làm việc.
Cố Duẫn tìm một nơi có ánh sáng tốt trong phòng làm việc, đặt Trịnh Tây Tây xuống, sau đó tiếp tục về bàn làm việc, như vừa rồi chỉ là một trò đùa.
Trịnh Tây Tây bị buộc phải dịch mông tìm chỗ rồi tiếp tục nằm.
Người anh trai này đã là chủ tịch công ty rồi sao vẫn bấp bênh thế.
Ngoài miệng cô than thở vậy thôi nhưng khóe miệng lại không nhịn được mà cong lên, sau cô cô rụt chân, cầm sách lên ghế đọc tiếp.
Trịnh Tây Tây tùy tiện cầm lấy quyển sách này, đọc qua thấy không có hứng thú, cô đứng dậy khỏi ghế, đi lật sách trên kệ sách trong phòng làm việc.
“Anh ơi, có bí mật thương mại nào ở đây không?” Trịnh Tây Tây hỏi.
“Không có, nếu có, em cũng không phải người ngoài.”
Trịnh Tây Tây vừa lật sách vừa thuận miệng nói: “Vậy anh không sợ em là gián điệp thương mại sẽ bán thông tin ra ngoài à? Có phải thông tin của Cố Thị rất đáng giá không?”
Cố Duẫn cười nói: “Dù sao em cũng là sinh viên học tự nhiên, biết tính toán, loại làm ăn thua lỗ như vậy em sẽ không làm.”
“Em có thể xem mọi thứ ở đây sao?” Trịnh Tây Tây hỏi.
“Tùy em.”
Sau đó Trịnh Tây Tây yên tâm tiếp tục lật sách.
Giá sách của Cố Duẫn chất đầy sách về kinh tế tài chính, bao gồm tạp chí tài chính, phỏng vấn mọi người và một số sách chuyên môn cô đọc không hiểu gì cả.
Khác nghề như cách núi, những con số và thuật ngữ trên đó cô không hiểu gì cả, Trịnh Tây Tây tùy tiện lật hai lần đã không còn hứng thú.
Giữa giá sách còn có hai ngăn kéo, Trịnh Tây Tây tò mò mở một ngăn ra, bên trong đều là túi đựng tài liệu, cô đóng lại.
Mở ngăn kéo thứ hai ra, bên trong cũng là túi đựng tài liệu, Trịnh Tây Tây tiện tay mở một cái ra, vốn cô nhàm chán, mang tâm thái tò mò không có việc gì nên tùy tiện lật xem, nhưng khi nhìn thấy nội dung bên trong thì sắc mặt lập tức thay đổi.
Đây là di chúc, di chúc của Cố Duẫn, về việc phân chia tài sản sau khi anh qua đời.
Ngoài việc cống hiến cho xã hội và quyên góp từ thiện, còn một số thứ để lại cho thế hệ trẻ của Đoạn gia, mặt sau người được thụ hưởng tài sản khác, toàn bộ đều viết tên Trịnh Tây Tây, hơn nữa nhìn thời gian đó vào ngay trước khi Cố Duẫn rời khỏi Văn Thành đến thành phố T.
Trịnh Tây Tây cầm đồ trong tay, tay cô hơi run, cô không biết tại sao Cố Duẫn lại lập di chúc sớm như vậy, hơn nữa anh còn để lại số tài sản lớn như vậy cho cô.
Phải mất một lúc cô mới làm mình bình tĩnh lại, cô nói: “Anh.”
“Hả?” Cố Quân làm xong việc trong tay, tắt máy tính đi tới.
“Đây là cái gì?” Trịnh Tây Tây cầm túi đựng tài liệu, cố gắng hết sức bình tĩnh hỏi.
Cố Duẫn sững người một lúc khi nhìn thấy nội dung bên trong túi đựng tài liệu. Đây là bản di chúc anh nhờ luật sư soạn thảo, anh vốn đã giao nó cho luật sư rồi, nhưng sau khi yêu Trịnh Tây Tây, anh muốn sửa lại vài chi tiết nên đã cầm về, sau đó lại xảy ra chuyện của Cố Chính Vĩ nên anh đã quên mất chuyện này.
“Chỉ là di chúc bình thường thôi.” Cố Duẫn nói. Thách thánh tì được # TuMTUEN.Ⅴn #
Trịnh Tây Tây rất không hài lòng với lời giải thích này, cô bĩu môi nói: “Có ai còn trẻ như thế đã lập di chúc.”
Cô biết trước kia Cố Duẫn từng có chút cảm xúc chán đời, bản di chúc này xuất hiện làm cô cảm thấy vô cùng bất an.
“Trong đầu em đang suy nghĩ gì vậy?” Cố Duẫn buồn cười gõ đầu cô: “Anh chỉ cảm thấy thế sự vô thường, ngày mai xảy ra chuyện ngoài ý muốn cũng không biết, nên anh chuẩn bị trước thôi.”
“Mặc dù anh có thể bảo vệ em cả đời, nhưng anh vẫn sợ… sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn.”
Vì bi kịch của chính gia đình mình, Cố Duẫn không có nhiều suy nghĩ về tình cảm, tình yêu và hôn nhân.
Bi kịch của cha mẹ khiến anh khó có bất kỳ mộng tưởng đẹp đẽ nào về tình yêu nam nữ, lâu dần cũng khiến anh hoàn toàn mất đi ý nghĩ về tình yêu.
Trịnh Tây Tây giống như một biến số, đột nhiên xông vào tầm nhìn của anh.
Anh vẫn nhớ lần đầu tiên nhìn thấy Trịnh Tây Tây. Cô đeo tai nghe dựa vào ghế, đôi mắt nhắm nghiền, những cánh hoa rơi xung quanh cô, giống một tinh linh lạc vào trần thế.
Cô vừa tròn 18 tuổi, nhưng tâm sự nặng nề, ngay khi anh đi tới cô bị đánh thức, khi cô mở mắt ra làm anh nghĩ đến vật nhỏ bị thương, không có cảm giác an toàn, thấp thỏm lo âu với mọi thứ xung quanh nên luôn cảnh giác.
Lúc đó, anh chợt nảy ra một ý nghĩ, nếu đây là em gái anh, anh nhất định sẽ cho cô mặc đẹp ăn ngon, bảo vệ cô, để cô vô âu vô lo.
Nên sau khi chứng kiến một loạt những điều tồi tệ Trịnh gia đã làm, anh đã tìm cách mang cô em gái này về.
Mãi sau này, anh mới dần dần phát hiện, không phải anh muốn có em gái, mà anh thích cô.
Nhưng lúc đó, anh không biết tình cảm của Trịnh Tây Tây dành cho mình.
Anh vốn tưởng nếu cô không thể thích anh, anh sẽ làm anh trai cô cả đời. Cho cô của hồi môn giàu có nhất, làm gia đình ruột thịt của cô cả đời, bảo vệ cô mãi mãi.
Nếu cô có thể chấp nhận anh, anh sẽ tổ chức một đám cưới đẹp nhất cho cô, sau đó cưới cô.
Cho dù tương lai đầy rẫy những điều không chắc chắn, cho dù quan hệ của cô và anh sau này sẽ phát triển như thế nào, anh vẫn muốn thực hiện lời hứa của mình, cho cô mặc đẹp ăn đồ ngon, bảo vệ cô cả đời không vô âu vô lo.
Mắt thấy Trịnh Tây Tây cầm bản di chúc này sắp khóc đến nơi, Cố Duẫn sờ đầu cô, an ủi nói: “Yên tâm, anh đảm bảo với em, nếu em sống đến 100 tuổi, anh nhất định sẽ sống đến 106 tuổi, em sống đến 200 tuổi, cho dù anh có trở thành lão quái vật, cũng nhất định sống đến 206 tuổi.”
Trịnh Tây Tây dở khóc dở cười: “Vậy em cũng biến thành lão quái vật.”
“Vậy mình cùng nhau biến thành lão quái vật.”
Trịnh Tây Tây trịnh trọng gật đầu, duỗi tay ôm Cố Duẫn: “Cứ quyết định vậy đi…”
“Nhất định em sẽ sống lâu một chút.” Trịnh Tây Tây ở trong ngực anh nói: “Cùng anh biến thành lão quái vật.”
Cố Duẫn cũng cười theo.
Nghĩ đến tuổi Trịnh Tây Tây, Cố Duẫn phiền muộn nói: “Tây Tây, bây giờ em mới mười chín tuổi.”
“Nói không chừng mấy năm nữa, anh già rồi, em vẫn còn trẻ, em sẽ chê anh.”
Trịnh Tây Tây nhỏ hơn anh 6 tuổi, khi anh 30 tuổi, Trịnh Tây Tây mới 24, khi anh 40 tuổi, Trịnh Tây Tây mới 34, nghĩ như vậy, anh thật sự lo có nguy cơ hoa tàn ít bướm.
Trịnh Tây Tây ngẩng đầu, nhìn anh nói: “Anh Cố Duẫn, anh nghĩ xem, bây giờ anh là tiểu thịt tươi, sau này anh sẽ trở thành ông chú đẹp trai, ông già đẹp trai, cuối cùng trở thành lão quái vật đẹp trai.”
“Vậy không phải rất tốt sao?” Hai mắt Trịnh Tây Tây sáng ngời nói: “Em yêu một lần, yêu được mỹ nam.”
Bình luận facebook