Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 143
Chương 143:
Vì sao ngay từ đầu anh lại nói với cô rằng mẹ cô đã không còn trên đời này?
Nghĩ đến anh thì tâm trạng của Du Ánh Tuyết càng tệ hơn.
Cô tỉnh cả ngủ, mắt cô lại nhìn điện thoại theo thói quen.
Màn hình vẫn đen như trước.
Từ lúc đi khỏi cho đến bây giờ thì điện thoại vẫn chưa từng kêu lên lần nào.
Vả lại ngực cô có cảm giác buồn bực, khiến cô không thể thở nổi.
Cô đi đến bên cửa sổ, mở cửa ra, để cơn gió xua tan đi cái nóng xung quanh. Nhưng sự bứt rứt khó chịu trong lòng cô thì không thể nào tiêu tan hết được.
Cô vẫn cứ suy tư mãi khôn nguôi…
Thật sự như vậy sao? Chú nói rằng chú sẽ không cho cô cơ hội nào nữa sao? Chú không còn yêu cô nữa sao?
Nghĩ đến đây, trái tim cô thắt lại như bị một bàn tay nắm chặt vậy, đau đớn đến nỗi không thể thở nổi.
Cô nắm chặt cánh cửa để có thể đứng vững, ánh mắt thẫn thờ nhìn ra ngoài cửa sổ.
Du Ánh Tuyết giơ cổ tay lên, nhìn thời gian trên đồng hồ.
Đã qua 0 giờ rồi sao.
Thế là… sinh nhật của chú đã qua rồi…
Lâm Vân Thanh cũng không muốn cô phải vất vả như vậy, nhưng Du Ánh Tuyết lại coi việc chăm sóc mẹ là việc đương nhiên.
Hơn nữa…
Mẹ cô cũng không còn nhiều thời gian để cô chăm sóc nữa… Mẹ càng nhiều tuổi cô lại càng còn ít thời gian ở bên mẹ, nên cô phải tranh thủ thời gian để chăm sóc bà ấy.
Nhìn bóng lưng mệt mỏi yếu ớt của mẹ, dường như Du Ánh Tuyết đã trưởng thành chỉ sau một đêm vậy. Cô nhận thức rõ ràng trách nhiệm làm con đang lớn dần trên vai cô.
Chắc chắn cô sẽ rất mệt mỏi, nhưng…
Nhưng cô sẽ vui vẻ chấp nhận sự vất vả đó.
Chỉ có điều…
Từ đêm hôm qua đến giờ đã hơn nửa ngày rồi mà chiếc điện thoại di động của cô vẫn im lặng một cách bất thường.
Du Ánh Tuyết đang suy nghĩ lung tung thì Lâm Vân Thanh gọi cô.
Lúc này cô mới hoàn hồn, hỏi lại bà ấy xem bà ấy vừa gọi gì cô. Lâm Vân Thanh nói: “Ánh Tuyết, con giúp mẹ giặt sạch mấy bộ quần áo này nhé.”
“Mẹ không cần phải tự làm mấy chuyện thay đồ đâu, cứ để con làm. Giờ con tắm cho mẹ trước nhé!” Du Ánh Tuyết lấy quần áo của mẹ cô ở trong ngăn kéo tủ ra.
Lâm Vân Thanh nhìn người chăm sóc đứng ở bên cạnh, người chăm sóc tuy còn trẻ tuổi nhưng hiểu ý bà ngay, liền tự giác đi đến cầm lấy quần áo sạch ở trên tay của Du Ánh Tuyết.
“Cô Ánh Tuyết, cô bận chuyện gì thì cứ đi làm đi, mấy chuyện thay đồ này là bổn phận của tôi, tôi cũng có kinh nghiệm hơn. Cơ thể bà Vân Thanh bị thương nên phải cẩn thận, tôi sợ sẽ xảy ra việc đáng tiếc.”
Du Ánh Tuyết nghĩ lại thì thấy lời nói của người chăm sóc cũng hợp lý.
“Vậy làm phiền cô chăm sóc cho mẹ tôi nhé!”
Cô không nghĩ nhiều nữa, lấy quần áo bẩn đi vào trong nhà vệ sinh.
Vì sao ngay từ đầu anh lại nói với cô rằng mẹ cô đã không còn trên đời này?
Nghĩ đến anh thì tâm trạng của Du Ánh Tuyết càng tệ hơn.
Cô tỉnh cả ngủ, mắt cô lại nhìn điện thoại theo thói quen.
Màn hình vẫn đen như trước.
Từ lúc đi khỏi cho đến bây giờ thì điện thoại vẫn chưa từng kêu lên lần nào.
Vả lại ngực cô có cảm giác buồn bực, khiến cô không thể thở nổi.
Cô đi đến bên cửa sổ, mở cửa ra, để cơn gió xua tan đi cái nóng xung quanh. Nhưng sự bứt rứt khó chịu trong lòng cô thì không thể nào tiêu tan hết được.
Cô vẫn cứ suy tư mãi khôn nguôi…
Thật sự như vậy sao? Chú nói rằng chú sẽ không cho cô cơ hội nào nữa sao? Chú không còn yêu cô nữa sao?
Nghĩ đến đây, trái tim cô thắt lại như bị một bàn tay nắm chặt vậy, đau đớn đến nỗi không thể thở nổi.
Cô nắm chặt cánh cửa để có thể đứng vững, ánh mắt thẫn thờ nhìn ra ngoài cửa sổ.
Du Ánh Tuyết giơ cổ tay lên, nhìn thời gian trên đồng hồ.
Đã qua 0 giờ rồi sao.
Thế là… sinh nhật của chú đã qua rồi…
Lâm Vân Thanh cũng không muốn cô phải vất vả như vậy, nhưng Du Ánh Tuyết lại coi việc chăm sóc mẹ là việc đương nhiên.
Hơn nữa…
Mẹ cô cũng không còn nhiều thời gian để cô chăm sóc nữa… Mẹ càng nhiều tuổi cô lại càng còn ít thời gian ở bên mẹ, nên cô phải tranh thủ thời gian để chăm sóc bà ấy.
Nhìn bóng lưng mệt mỏi yếu ớt của mẹ, dường như Du Ánh Tuyết đã trưởng thành chỉ sau một đêm vậy. Cô nhận thức rõ ràng trách nhiệm làm con đang lớn dần trên vai cô.
Chắc chắn cô sẽ rất mệt mỏi, nhưng…
Nhưng cô sẽ vui vẻ chấp nhận sự vất vả đó.
Chỉ có điều…
Từ đêm hôm qua đến giờ đã hơn nửa ngày rồi mà chiếc điện thoại di động của cô vẫn im lặng một cách bất thường.
Du Ánh Tuyết đang suy nghĩ lung tung thì Lâm Vân Thanh gọi cô.
Lúc này cô mới hoàn hồn, hỏi lại bà ấy xem bà ấy vừa gọi gì cô. Lâm Vân Thanh nói: “Ánh Tuyết, con giúp mẹ giặt sạch mấy bộ quần áo này nhé.”
“Mẹ không cần phải tự làm mấy chuyện thay đồ đâu, cứ để con làm. Giờ con tắm cho mẹ trước nhé!” Du Ánh Tuyết lấy quần áo của mẹ cô ở trong ngăn kéo tủ ra.
Lâm Vân Thanh nhìn người chăm sóc đứng ở bên cạnh, người chăm sóc tuy còn trẻ tuổi nhưng hiểu ý bà ngay, liền tự giác đi đến cầm lấy quần áo sạch ở trên tay của Du Ánh Tuyết.
“Cô Ánh Tuyết, cô bận chuyện gì thì cứ đi làm đi, mấy chuyện thay đồ này là bổn phận của tôi, tôi cũng có kinh nghiệm hơn. Cơ thể bà Vân Thanh bị thương nên phải cẩn thận, tôi sợ sẽ xảy ra việc đáng tiếc.”
Du Ánh Tuyết nghĩ lại thì thấy lời nói của người chăm sóc cũng hợp lý.
“Vậy làm phiền cô chăm sóc cho mẹ tôi nhé!”
Cô không nghĩ nhiều nữa, lấy quần áo bẩn đi vào trong nhà vệ sinh.
Bình luận facebook