Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 28 - Tình địch tương lai
Bên kia.
Tô Hoàng Quyên vừa ghi hình Chương trình xong, người đại diện đã bước qua, giao tập tài liệu trong tay cho cô ta.
“Đây là thông tin về cô bé mà cô nhờ tôi điều tra giúp.”
“Đầy đủ hết chứ?”
“Chỉ thiếu nước không điều tra bà cố nội của cô ấy thôi.”
Tô Hoàng Quyên vội vã mở tập tài liệu ra.
Nội dung trong tài liệu như sau: Du Ánh Tuyết, 18 tuổi.
Cha: Du Tuấn (đã qua đời, hưởng dương 36 tuổi).
Mẹ: Lâm Vân (Tên từng dùng: Lâm Vân Thanh, đã tuyên bố tử vong nhưng cảnh sát vẫn chưa tìm thấy thi thể).
“Lâm Vân Thanh?”
Đọc đến đây, ánh mắt Tô Hoàng Quyên dừng lại một chút, nghiền ngẫm: “Tôi cứ cảm thấy cái tên này rất quen thuộc. Chẳng lẽ là...”
Nghĩ đến một người, Tô Hoàng Quyên chấn động. Nếu thật sự là vậy, Phong Khang lại nuôi dưỡng con gái của bà ấy bên cạnh, nuôi dưỡng ở nhà họ Kiều! Ông cụ và bà cụ cũng biết, hơn nữa còn cho phép ư?
“Con nhóc này là ai, đáng để người đẹp Tô phải tốn công tốn sức thăm dò như thế?”
Người đại diện thấy cô ta nhìn tư liệu mà sững sờ, tò mò hỏi.
Tô Hoàng Quyên cất tư liệu đi: “Đừng thấy cô ta chỉ là một con nhóc, nói không chừng tương lai ngày nào đó. cô ta sẽ biến thành tình địch của tôi đấy.”
“Tình địch?”
Người đại diện bật cười: “Cô đang nói đùa với tôi đấy à, cô không xem thử giữa hai người khác nhau bao nhiêu.”
Hoàn toàn không phải người cùng một thời đại được không!
Hơn nữa, một người là học sinh còn chưa được mài giũa, một người đã là phát thanh viên nổi tiếng xinh đẹp không gì sánh bằng. Đàn ông bình thường đều biết nên chọn thế nào, càng đừng nói là người thông minh như Kiều Phong Khang?
Tô Hoàng Quyên lại không tán thành: “Chẳng phải đàn ông các anh đều thích gặm cỏ non à? Không có gì là không thể.”
“Vậy cũng đúng. Hơn nữa con nhóc này trong veo như nước, đặc biệt khiến người ta yêu thích. Này, cô nói xem, tôi kéo cô ấy tới làm nghệ sĩ, cô cảm thấy thế nào?”
Tô Hoàng Quyên lườm anh ta một cái: “Nghĩ cũng đừng nghĩ!”
Vài ngày sau, Du Ánh Tuyết chưa từng gặp lại Kiều Phong Khang.
Đối mặt với kỳ thi đại học, tình thế gấp gáp, cô không được phép chần chừ nữa, cô cũng rất cố gắng thử điều chỉnh tâm lý, may là mấy ngày cuối cùng, thành tích kiểm tra lại tăng lên, càng ngày càng ổn định.
Ba ngày trước kỳ thi tốt nghiệp, dì Lý đến trường học.
Bà ấy đứng bên ngoài cửa lớp, vừa thấy được Du Ánh Tuyết, dì Lý bắt đầu lải nhải: “Cô nói cô xem, có chuyện gì vậy. Trong nhà đang yên đang lành lại không ở, cần gì phải tới trường chịu tội. Bây giờ thì hay rồi, gầy tới mức sắp không nhận ra.”
“Làm gì khoa trương như vậy.” Du Ánh Tuyết bóp cánh tay mình: “Gầy thì hơi gầy, nhưng cấp ba không phải là như vậy à? Học sinh nào mà mập được ở cấp ba thì nhất định là thi không tốt.”
“Thi xong rồi cũng nên về nhà đúng không? Ký túc xá trường không được ở nữa. Về rồi nhất định tôi phải bồi bổ lại cho cô.”
Không nhắc tới chuyện này còn đỡ, vừa nhắc tới, tâm trạng của Du Ánh Tuyết đã đi xuống, cô lắc đầu, rầu rĩ nói: “Có lẽ không về thì hơn.”
Kiều Phong Khang không cần mình nữa, cô còn lấy thân phận lập trường gì trở về? Nói không chừng, sau khi về còn bị anh đuổi ra khỏi nhà.
“Cô còn giận dỗi với cậu chủ à! Đã mười tám tuổi rồi, sao vẫn giống như trẻ con thế.”
Du Ánh Tuyết ấm ức: “Là anh ta nói không cho phép tôi về nữa... Bây giờ anh ta đã mặc kệ, tôi trở về còn bị anh ta đuổi đi... Hơn nữa.... Tôi vốn chẳng phải người thân bạn bè gì với anh ta...”
Nói xong lời cuối cùng, giọng cô càng lúc càng nhỏ, giống như bị bao phủ bởi một tầng sương mờ ảo.
“Cô đó, cậu chủ bị cô chọc giận nên mới nói không lựa lời mà thôi, sao có thể mặc kệ cô thật chứ. Đừng có nói câu Chẳng phải người thân bạn bè này nữa, nuôi cô sáu năm mà còn không thân hay sao? Cậu chủ nghe thấy lại tức giận.”
“Tôi biết, tôi không có ý đó. Chỉ là... Ai nha, dù sao hiện tại tôi không muốn để tâm chuyện này, chuẩn bị cuộc thi cho tốt.”
“Cô đấy!” Dì Lý thở dài bất đắc dĩ, đưa cặp lồng trong tay cho cô: “Cầm lấy ăn đi.”
“Đây là cái gì vậy, thơm quá!” Du Ánh Tuyết ngửi thử, mùi thơm thực sự khiến cô thèm nhỏ dãi.
“Súp gà mái. Cô phải bồi bổ nhiều vào.”
Du Ánh Tuyết vô cùng cảm động, làm nũng: “Dì Lý, cũng là dì tốt với tôi nhất, tôi sắp nhớ tay nghề của dì đến chết rồi!”
Dì Lý vỗ tay cô: “Không phải dì Lý tốt với cô, mà là cậu chủ tốt với cô.”
Nhắc tới Kiều Phong Khang, Du Ánh Tuyết lập tức phồng má: “Cái gì dì cũng đổ lên người anh ta, súp này thì liên quan gì tới anh ta chứ?”
Dì Lý liếc cô một cái như oán trách cô không hiểu chuyện: “Cậu chủ bảo tôi ninh mang tới, cô nói xem có liên quan tới cậu ấy hay không.”
Du Ánh Tuyết giật mình: “Anh ta?”
Kỳ lạ, không phải anh đã mặc kệ cô rồi sao?
“Ừ. Cô đó, chỉ có cậu chủ tốt với cô, cô cũng không nhìn ra. Cô mới tới ký túc xá ngày thứ hai thì cậu chủ đã tặng một đống máy hút ẩm cho trường, còn không phải sợ cơ thể cô mắc bệnh gì ư? Đến giờ cô vẫn chưa phát hiện hả?”
Du Ánh Tuyết ngơ ngác, nhớ đến lời giáo viên nói, gật đầu rồi lắc đầu. Biết thì biết, chỉ là...
“Cô thật là vô tâm mà. Theo tôi thấy, đúng là chẳng bằng tặng cho mấy đứa trẻ mồ côi đáng thương ở cô nhi viện, ít nhiều còn có thể được biết ơn.”
Dì Lý nói liên tục khiến lòng Du Ánh Tuyết cuồn cuộn.
Cô cầm canh gà, hỏi: “Thế nên, dì nói là, mấy cái máy hút ẩm kia, thật sự... Là vì tôi?”
“Còn là giả được hả?”
“Vậy, súp này?”
“Cậu chủ dặn, mấy ngày tới ngày nào cũng đưa, sáng tối một lần. Cô đó, cậu chủ tốt với cô, cô phải biết rõ. Lần tới đừng có không hiểu chuyện như vậy nữa biết chưa?”
“À.”
Du Ánh Tuyết ngơ ngác gật đầu.
Dì Lý đi rồi, cô trở về lớp, còn có chút chưa tỉnh hồn lại, cảm thấy không chân thực.
Kiều Phong Khang thật sự còn nhớ tới mình?
Nghĩ tới những lời kia của dì Lý, chẳng hiểu sao tâm trạng lại tốt hơn, cơn giận đè nặng trong lòng nhiều ngày nay thoáng cái cũng biến mất đi không ít.
Có lẽ, là thật nhỉ? Dì Lý sẽ không lừa cô.
Giữa trưa, Du Ánh Tuyết trở lại phòng ngủ ăn cơm. Có súp gà, những món ăn cảm thấy khó ăn ở căn tin trước kia, bây giờ cũng ăn tối ngon lành, súp thì lại uống đến không chừa một giọt.
Ăn xong, Du Ánh Tuyết ngẩng đầu, nhìn thấy máy hút ẩm trên tường, đầu óc lại trôi dạt phương nào.
Trên máy hút ẩm có khắc mấy chữ “Tập đoàn Kiều Thanh quyên tặng”.
Thật sự rất khó nghĩ đến, anh vì mình nên tặng những thứ này. Lúc trước anh lạnh lùng bảo cô cút đi.
Khóe môi Du Ánh Tuyết không nhịn được hơi nhếch.
“Cậu đó, máy hút ẩm có gì đẹp mà nhìn.” Bạn cùng phòng thấy cô nhìn máy hút ẩm đến ngẩn người, chỉ gáy cô một cái.
“Đúng là không có gì đẹp.” Cô lấy lại tinh thần.
“Tuy rằng máy hút ẩm không có gì đẹp, nhưng người tặng máy hút ẩm thì lại đẹp!” Có người nói chen vào: “Haiz, mấy ngày trước các cậu có thấy không? Ngay trong sân thể dục của trường chúng ta, tớ tận mắt thấy đấy, quá đẹp trai luôn! Dáng người đẹp, đúng là giống hệt như bước ra từ trong tiểu thuyết.”
Du Ánh Tuyết nói: “Có khoa trương đến thế không?”
Được rồi, tuy rằng cáu kỉnh với anh nhưng cô vẫn phải thừa nhận đúng là anh rất đẹp trai, quả thực dáng người cũng rất tốt.
“Cậu không thấy thôi. Lúc ấy suýt chút nữa tớ đã nhào tới hôn rồi! Chậc chậc, nói tới thì môi cũng rất gợi cảm, không biết hôn lên sẽ có mùi vị gì.”
Người nào đó đã hoàn toàn mê trai.
Nói đến hôn... Du Ánh Tuyết lập tức nhớ tới chuyện đêm đó, nhớ đến cánh môi mềm mại và nóng bỏng của anh, nhớ tới anh điên cuồng như vậy, thậm chí gần như dã man nghiền ép môi cô.
Trái tim lập tức đập điên cuồng.
Sắc mặt thoáng cái đỏ lên.
Về phần, hôn lên có mùi vị gì?
Lúc đó đầu cô nhão thành một đống, chỉ cảm thấy nóng, làm gì còn cảm nhận được mùi vị gì chứ?
“Nè, Du Ánh Tuyết, cậu nghĩ cái gì vậy, nghĩ tới mặt mày đỏ bừng. Không phải là cậu cũng mê vị tổng giám đốc Kiều kia giống Thanh Nhi chứ?”
Giọng nói của một bạn cùng phòng khác đã cắt đứt suy nghĩ của cô.
Du Ánh Tuyết chợt lấy lại tinh thần, ý thức được mình đang nghĩ những thứ lộn xộn kia, cô xấu hổ tới mức hận không thể đào một cái lỗ chui xuống.
Cô lập tức chột dạ phản bác: “Nói bậy bạ, tớ không thèm mê anh ta đâu.”
Anh chính là chú ba của Minh Đức, sao cô có thể mê được chứ.
“Ừ, không mê là tốt. Sáng nay bên truyền thông lại tung ra tin tức, nghe nói anh ta và phát thanh viên Tô Hoàng Quyên sắp đính hôn.”
“Đính hôn?”
Du Ánh Tuyết sợ run lên.
“Ừ ừ, trang đầu hôm nay.”
“Haiz, tiếc thật đấy! Nam thần bây giờ không phải hoa đã có chủ thì chính là gay, thật không thú vị.” Có người thở dài.
Du Ánh Tuyết ngồi đó, ngượng ngùng quấy thức ăn, tâm trạng lại đi xuống một xíu.
Rõ ràng đã sắp đính hôn với Tô Hoàng Quyên, vậy mà anh còn... Còn làm chuyện quá đáng như vậy với mình.
Những chuyện đó, không phải là anh nên làm với Tô Hoàng Quyên mới đúng sao?
Chẳng hiểu sao trong lòng cô hơi chua xót mà không nghĩ ra lý do, sau đó, cảm giác nhục nhã lại trồi lên từng chút một.
Bọn họ là chú cháu... Làm như vậy, rất không thích hợp.
Một ngày trước kỳ thi tốt nghiệp, bầu không khí chia ly của trường đã thấp thoáng buồn bã. Buổi tối, cả lớp tụ tập với nhau ăn cơm.
Ban đầu bầu không khí còn khí thế ngất trời, càng về sau, mọi người đều uống chút rượu, cả đám ôm thành một đống khóc lóc nghẹn ngào.
Du Ánh Tuyết âu sầu trong lòng, sợ từ nay về sau mình thật sự không còn nhà để về, không khỏi uống nhiều thêm mấy ly. Cô rất muốn mặt dày mày dạn trở về, nhưng lúc ấy ra đi đã nói kiên quyết như vậy, bây giờ về thì không kéo mặt mũi xuống được.
Lúc bước ra khỏi quán ăn, cả đi đường cũng đi không vững.
“Tớ thấy đêm nay cậu đừng quay về ký túc xá, về ký túc xá cũng không có ai chăm sóc.” Phùng Linh Nhi lo lắng đỡ Du Ánh Tuyết từ trong quán ăn bước ra, vừa cằn nhằn vừa gọi xe.
Vốn dĩ Du Ánh Tuyết đã không tỉnh táo lắm, nghe cô ấy nói thế thì miễn cưỡng thẳng người dậy.
“Được, cậu đưa tớ về... Về...”
Phùng Linh Nhi đưa cô lên chỗ phía sau xe xong thì ngồi vào theo.
Cả người Du Ánh Tuyết nằm sấp lên người cô ấy, ậm ờ nói: “Linh Nhi, cậu nói xem... Cậu nói xem nếu tớ biến thành chó con thì sao đây...”
Hôm đó lúc cô nổi giận bỏ đi đã nói trở về là chó con.
“Cậu nói mê sảng gì vậy! Ngồi yên một lát thôi, đến nơi tớ sẽ gọi cậu.”
Phùng Linh Nhi đỡ đầu Du Ánh Tuyết để cô ngủ thoải mái hơn. Trong miệng Du Ánh Tuyết cứ lẩm bẩm gì đó, hình như đang nói chú ba của cô thế này thế kia, nghe mấy lần cũng không rõ ràng, Phùng Linh Nhi không lắng tai nghe nữa.
“Con bé này, đang yên đang lành sao lại uống tới như vậy hả? Ngày mai là kỳ thi đại học đó!” Dì Lý cằn nhằn.
Tô Hoàng Quyên vừa ghi hình Chương trình xong, người đại diện đã bước qua, giao tập tài liệu trong tay cho cô ta.
“Đây là thông tin về cô bé mà cô nhờ tôi điều tra giúp.”
“Đầy đủ hết chứ?”
“Chỉ thiếu nước không điều tra bà cố nội của cô ấy thôi.”
Tô Hoàng Quyên vội vã mở tập tài liệu ra.
Nội dung trong tài liệu như sau: Du Ánh Tuyết, 18 tuổi.
Cha: Du Tuấn (đã qua đời, hưởng dương 36 tuổi).
Mẹ: Lâm Vân (Tên từng dùng: Lâm Vân Thanh, đã tuyên bố tử vong nhưng cảnh sát vẫn chưa tìm thấy thi thể).
“Lâm Vân Thanh?”
Đọc đến đây, ánh mắt Tô Hoàng Quyên dừng lại một chút, nghiền ngẫm: “Tôi cứ cảm thấy cái tên này rất quen thuộc. Chẳng lẽ là...”
Nghĩ đến một người, Tô Hoàng Quyên chấn động. Nếu thật sự là vậy, Phong Khang lại nuôi dưỡng con gái của bà ấy bên cạnh, nuôi dưỡng ở nhà họ Kiều! Ông cụ và bà cụ cũng biết, hơn nữa còn cho phép ư?
“Con nhóc này là ai, đáng để người đẹp Tô phải tốn công tốn sức thăm dò như thế?”
Người đại diện thấy cô ta nhìn tư liệu mà sững sờ, tò mò hỏi.
Tô Hoàng Quyên cất tư liệu đi: “Đừng thấy cô ta chỉ là một con nhóc, nói không chừng tương lai ngày nào đó. cô ta sẽ biến thành tình địch của tôi đấy.”
“Tình địch?”
Người đại diện bật cười: “Cô đang nói đùa với tôi đấy à, cô không xem thử giữa hai người khác nhau bao nhiêu.”
Hoàn toàn không phải người cùng một thời đại được không!
Hơn nữa, một người là học sinh còn chưa được mài giũa, một người đã là phát thanh viên nổi tiếng xinh đẹp không gì sánh bằng. Đàn ông bình thường đều biết nên chọn thế nào, càng đừng nói là người thông minh như Kiều Phong Khang?
Tô Hoàng Quyên lại không tán thành: “Chẳng phải đàn ông các anh đều thích gặm cỏ non à? Không có gì là không thể.”
“Vậy cũng đúng. Hơn nữa con nhóc này trong veo như nước, đặc biệt khiến người ta yêu thích. Này, cô nói xem, tôi kéo cô ấy tới làm nghệ sĩ, cô cảm thấy thế nào?”
Tô Hoàng Quyên lườm anh ta một cái: “Nghĩ cũng đừng nghĩ!”
Vài ngày sau, Du Ánh Tuyết chưa từng gặp lại Kiều Phong Khang.
Đối mặt với kỳ thi đại học, tình thế gấp gáp, cô không được phép chần chừ nữa, cô cũng rất cố gắng thử điều chỉnh tâm lý, may là mấy ngày cuối cùng, thành tích kiểm tra lại tăng lên, càng ngày càng ổn định.
Ba ngày trước kỳ thi tốt nghiệp, dì Lý đến trường học.
Bà ấy đứng bên ngoài cửa lớp, vừa thấy được Du Ánh Tuyết, dì Lý bắt đầu lải nhải: “Cô nói cô xem, có chuyện gì vậy. Trong nhà đang yên đang lành lại không ở, cần gì phải tới trường chịu tội. Bây giờ thì hay rồi, gầy tới mức sắp không nhận ra.”
“Làm gì khoa trương như vậy.” Du Ánh Tuyết bóp cánh tay mình: “Gầy thì hơi gầy, nhưng cấp ba không phải là như vậy à? Học sinh nào mà mập được ở cấp ba thì nhất định là thi không tốt.”
“Thi xong rồi cũng nên về nhà đúng không? Ký túc xá trường không được ở nữa. Về rồi nhất định tôi phải bồi bổ lại cho cô.”
Không nhắc tới chuyện này còn đỡ, vừa nhắc tới, tâm trạng của Du Ánh Tuyết đã đi xuống, cô lắc đầu, rầu rĩ nói: “Có lẽ không về thì hơn.”
Kiều Phong Khang không cần mình nữa, cô còn lấy thân phận lập trường gì trở về? Nói không chừng, sau khi về còn bị anh đuổi ra khỏi nhà.
“Cô còn giận dỗi với cậu chủ à! Đã mười tám tuổi rồi, sao vẫn giống như trẻ con thế.”
Du Ánh Tuyết ấm ức: “Là anh ta nói không cho phép tôi về nữa... Bây giờ anh ta đã mặc kệ, tôi trở về còn bị anh ta đuổi đi... Hơn nữa.... Tôi vốn chẳng phải người thân bạn bè gì với anh ta...”
Nói xong lời cuối cùng, giọng cô càng lúc càng nhỏ, giống như bị bao phủ bởi một tầng sương mờ ảo.
“Cô đó, cậu chủ bị cô chọc giận nên mới nói không lựa lời mà thôi, sao có thể mặc kệ cô thật chứ. Đừng có nói câu Chẳng phải người thân bạn bè này nữa, nuôi cô sáu năm mà còn không thân hay sao? Cậu chủ nghe thấy lại tức giận.”
“Tôi biết, tôi không có ý đó. Chỉ là... Ai nha, dù sao hiện tại tôi không muốn để tâm chuyện này, chuẩn bị cuộc thi cho tốt.”
“Cô đấy!” Dì Lý thở dài bất đắc dĩ, đưa cặp lồng trong tay cho cô: “Cầm lấy ăn đi.”
“Đây là cái gì vậy, thơm quá!” Du Ánh Tuyết ngửi thử, mùi thơm thực sự khiến cô thèm nhỏ dãi.
“Súp gà mái. Cô phải bồi bổ nhiều vào.”
Du Ánh Tuyết vô cùng cảm động, làm nũng: “Dì Lý, cũng là dì tốt với tôi nhất, tôi sắp nhớ tay nghề của dì đến chết rồi!”
Dì Lý vỗ tay cô: “Không phải dì Lý tốt với cô, mà là cậu chủ tốt với cô.”
Nhắc tới Kiều Phong Khang, Du Ánh Tuyết lập tức phồng má: “Cái gì dì cũng đổ lên người anh ta, súp này thì liên quan gì tới anh ta chứ?”
Dì Lý liếc cô một cái như oán trách cô không hiểu chuyện: “Cậu chủ bảo tôi ninh mang tới, cô nói xem có liên quan tới cậu ấy hay không.”
Du Ánh Tuyết giật mình: “Anh ta?”
Kỳ lạ, không phải anh đã mặc kệ cô rồi sao?
“Ừ. Cô đó, chỉ có cậu chủ tốt với cô, cô cũng không nhìn ra. Cô mới tới ký túc xá ngày thứ hai thì cậu chủ đã tặng một đống máy hút ẩm cho trường, còn không phải sợ cơ thể cô mắc bệnh gì ư? Đến giờ cô vẫn chưa phát hiện hả?”
Du Ánh Tuyết ngơ ngác, nhớ đến lời giáo viên nói, gật đầu rồi lắc đầu. Biết thì biết, chỉ là...
“Cô thật là vô tâm mà. Theo tôi thấy, đúng là chẳng bằng tặng cho mấy đứa trẻ mồ côi đáng thương ở cô nhi viện, ít nhiều còn có thể được biết ơn.”
Dì Lý nói liên tục khiến lòng Du Ánh Tuyết cuồn cuộn.
Cô cầm canh gà, hỏi: “Thế nên, dì nói là, mấy cái máy hút ẩm kia, thật sự... Là vì tôi?”
“Còn là giả được hả?”
“Vậy, súp này?”
“Cậu chủ dặn, mấy ngày tới ngày nào cũng đưa, sáng tối một lần. Cô đó, cậu chủ tốt với cô, cô phải biết rõ. Lần tới đừng có không hiểu chuyện như vậy nữa biết chưa?”
“À.”
Du Ánh Tuyết ngơ ngác gật đầu.
Dì Lý đi rồi, cô trở về lớp, còn có chút chưa tỉnh hồn lại, cảm thấy không chân thực.
Kiều Phong Khang thật sự còn nhớ tới mình?
Nghĩ tới những lời kia của dì Lý, chẳng hiểu sao tâm trạng lại tốt hơn, cơn giận đè nặng trong lòng nhiều ngày nay thoáng cái cũng biến mất đi không ít.
Có lẽ, là thật nhỉ? Dì Lý sẽ không lừa cô.
Giữa trưa, Du Ánh Tuyết trở lại phòng ngủ ăn cơm. Có súp gà, những món ăn cảm thấy khó ăn ở căn tin trước kia, bây giờ cũng ăn tối ngon lành, súp thì lại uống đến không chừa một giọt.
Ăn xong, Du Ánh Tuyết ngẩng đầu, nhìn thấy máy hút ẩm trên tường, đầu óc lại trôi dạt phương nào.
Trên máy hút ẩm có khắc mấy chữ “Tập đoàn Kiều Thanh quyên tặng”.
Thật sự rất khó nghĩ đến, anh vì mình nên tặng những thứ này. Lúc trước anh lạnh lùng bảo cô cút đi.
Khóe môi Du Ánh Tuyết không nhịn được hơi nhếch.
“Cậu đó, máy hút ẩm có gì đẹp mà nhìn.” Bạn cùng phòng thấy cô nhìn máy hút ẩm đến ngẩn người, chỉ gáy cô một cái.
“Đúng là không có gì đẹp.” Cô lấy lại tinh thần.
“Tuy rằng máy hút ẩm không có gì đẹp, nhưng người tặng máy hút ẩm thì lại đẹp!” Có người nói chen vào: “Haiz, mấy ngày trước các cậu có thấy không? Ngay trong sân thể dục của trường chúng ta, tớ tận mắt thấy đấy, quá đẹp trai luôn! Dáng người đẹp, đúng là giống hệt như bước ra từ trong tiểu thuyết.”
Du Ánh Tuyết nói: “Có khoa trương đến thế không?”
Được rồi, tuy rằng cáu kỉnh với anh nhưng cô vẫn phải thừa nhận đúng là anh rất đẹp trai, quả thực dáng người cũng rất tốt.
“Cậu không thấy thôi. Lúc ấy suýt chút nữa tớ đã nhào tới hôn rồi! Chậc chậc, nói tới thì môi cũng rất gợi cảm, không biết hôn lên sẽ có mùi vị gì.”
Người nào đó đã hoàn toàn mê trai.
Nói đến hôn... Du Ánh Tuyết lập tức nhớ tới chuyện đêm đó, nhớ đến cánh môi mềm mại và nóng bỏng của anh, nhớ tới anh điên cuồng như vậy, thậm chí gần như dã man nghiền ép môi cô.
Trái tim lập tức đập điên cuồng.
Sắc mặt thoáng cái đỏ lên.
Về phần, hôn lên có mùi vị gì?
Lúc đó đầu cô nhão thành một đống, chỉ cảm thấy nóng, làm gì còn cảm nhận được mùi vị gì chứ?
“Nè, Du Ánh Tuyết, cậu nghĩ cái gì vậy, nghĩ tới mặt mày đỏ bừng. Không phải là cậu cũng mê vị tổng giám đốc Kiều kia giống Thanh Nhi chứ?”
Giọng nói của một bạn cùng phòng khác đã cắt đứt suy nghĩ của cô.
Du Ánh Tuyết chợt lấy lại tinh thần, ý thức được mình đang nghĩ những thứ lộn xộn kia, cô xấu hổ tới mức hận không thể đào một cái lỗ chui xuống.
Cô lập tức chột dạ phản bác: “Nói bậy bạ, tớ không thèm mê anh ta đâu.”
Anh chính là chú ba của Minh Đức, sao cô có thể mê được chứ.
“Ừ, không mê là tốt. Sáng nay bên truyền thông lại tung ra tin tức, nghe nói anh ta và phát thanh viên Tô Hoàng Quyên sắp đính hôn.”
“Đính hôn?”
Du Ánh Tuyết sợ run lên.
“Ừ ừ, trang đầu hôm nay.”
“Haiz, tiếc thật đấy! Nam thần bây giờ không phải hoa đã có chủ thì chính là gay, thật không thú vị.” Có người thở dài.
Du Ánh Tuyết ngồi đó, ngượng ngùng quấy thức ăn, tâm trạng lại đi xuống một xíu.
Rõ ràng đã sắp đính hôn với Tô Hoàng Quyên, vậy mà anh còn... Còn làm chuyện quá đáng như vậy với mình.
Những chuyện đó, không phải là anh nên làm với Tô Hoàng Quyên mới đúng sao?
Chẳng hiểu sao trong lòng cô hơi chua xót mà không nghĩ ra lý do, sau đó, cảm giác nhục nhã lại trồi lên từng chút một.
Bọn họ là chú cháu... Làm như vậy, rất không thích hợp.
Một ngày trước kỳ thi tốt nghiệp, bầu không khí chia ly của trường đã thấp thoáng buồn bã. Buổi tối, cả lớp tụ tập với nhau ăn cơm.
Ban đầu bầu không khí còn khí thế ngất trời, càng về sau, mọi người đều uống chút rượu, cả đám ôm thành một đống khóc lóc nghẹn ngào.
Du Ánh Tuyết âu sầu trong lòng, sợ từ nay về sau mình thật sự không còn nhà để về, không khỏi uống nhiều thêm mấy ly. Cô rất muốn mặt dày mày dạn trở về, nhưng lúc ấy ra đi đã nói kiên quyết như vậy, bây giờ về thì không kéo mặt mũi xuống được.
Lúc bước ra khỏi quán ăn, cả đi đường cũng đi không vững.
“Tớ thấy đêm nay cậu đừng quay về ký túc xá, về ký túc xá cũng không có ai chăm sóc.” Phùng Linh Nhi lo lắng đỡ Du Ánh Tuyết từ trong quán ăn bước ra, vừa cằn nhằn vừa gọi xe.
Vốn dĩ Du Ánh Tuyết đã không tỉnh táo lắm, nghe cô ấy nói thế thì miễn cưỡng thẳng người dậy.
“Được, cậu đưa tớ về... Về...”
Phùng Linh Nhi đưa cô lên chỗ phía sau xe xong thì ngồi vào theo.
Cả người Du Ánh Tuyết nằm sấp lên người cô ấy, ậm ờ nói: “Linh Nhi, cậu nói xem... Cậu nói xem nếu tớ biến thành chó con thì sao đây...”
Hôm đó lúc cô nổi giận bỏ đi đã nói trở về là chó con.
“Cậu nói mê sảng gì vậy! Ngồi yên một lát thôi, đến nơi tớ sẽ gọi cậu.”
Phùng Linh Nhi đỡ đầu Du Ánh Tuyết để cô ngủ thoải mái hơn. Trong miệng Du Ánh Tuyết cứ lẩm bẩm gì đó, hình như đang nói chú ba của cô thế này thế kia, nghe mấy lần cũng không rõ ràng, Phùng Linh Nhi không lắng tai nghe nữa.
“Con bé này, đang yên đang lành sao lại uống tới như vậy hả? Ngày mai là kỳ thi đại học đó!” Dì Lý cằn nhằn.
Bình luận facebook