Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 427
Thở phào nhẹ nhõm.
Cũng may, cũng may.
Nói đến đây, cô ta không còn trẻ nữa. Ở độ tuổi 30, cô đã bước qua thời gian đẹp nhất để mang thai, vì vậy nếu bây giờ thực sự có con, dù thái độ của Kiêu Quốc Thiên như thế nào, cô ta cũng sẽ không bao giờ bỏ nó đi.
“Người thân của cô hơn một tháng rồi không đến sao?” Kiều Vân Nhung lại hỏi.
Tô Hoàng Quyên gật đầu.
Gần đây, cô ta bận rộn tạo điều kiện cho việc hợp tác giữa nhà họ Kiều và nhà họ Tô, có rất nhiều chuyện đã xảy ra, và cô ta chưa bao giờ để tâm đến những chuyện nhỏ nhặt này.
Giờ Kiêu Vân Nhung hỏi, cô ta mới nhớ ra.
“Nếu là như vậy. Được rồi, để chị đi cùng cô đến bệnh viện? Hay, chỉ cần gọi cho Quốc Thiên và để Quốc Thiên đi cùng với cô?” Kiêu Vân Nhung vừa bật điện thoại di động ra vừa nói.
Tô Hoàng Quyên đúng lúc ngăn lại, “Chị đi cùng tôi đi. Anh ấy … Tôi muốn nói với anh ấy khi nào có kết quả.” Kiêu Vân Nhung mỉm cười.
Thái độ của Tô Hoàng Quyên đối với bà ta rõ ràng không còn thờ ơ và xa lánh như trước.
“Cô xem, chị thật sự không có đầu óc. Bây giờ nói cho cậu ấy biết, nếu kết quả không phải thì lại khiến cậu ấy mừng hụt. Được rồi, chị đi cùng cô.
Đừng lo lắng, nếu như cô thật sự có thai, chị sẽ không nói gì, để cô tự tặng cho Quốc Thiên một bất ngờ.
Tô Hoàng Quyên không nói gì nữa mà đứng dậy ra khỏi quán cà phê với tâm trạng phức tạp.
Khi Kiều Minh Đức đến biệt thự, Du Ánh Tuyết đang ở trong sân.
Bóng dáng cô đơn cuộn mình trên ghế tựa, trông thật đáng thương.
Bầu trời xám xịt bao trùm lấy cô, toàn bộ khung cảnh trở nên trâm mặc.
“Cậu Đức, nếu cậu đến rồi thì mau nói chuyện với cô Ánh Tuyết đi, tôi không biết phải an ủi cô ấy như thế nào” Dì Lý thở dài: “Cậu chủ vừa đi, cô ấy như mất đi một nửa linh hồn vậy. ” Mặc dù, cô đã chăm sóc bản thân như cô đã hứa với anh.
Cô thực sự chưa bỏ ăn một bữa nào.
Nhưng…
Không còn có tinh thân như khi có anh bên cạnh.
Kiêu Minh Đức thở dài: “Tôi đi qua xem một chút.” Anh ta nặng nề bước vào sân. Du Ánh Tuyết như hồn lìa khỏi xác, cô hoàn toàn không cảm thấy sự xuất hiện của anh ta.
Kiêu Minh Đức đến gần, mới phát hiện cô đang nhắm mắt, nằm đó dường như đã ngủ.
Bàn tay nhỏ bé áp chặt vào ngực.
Và dưới tay cô, là một tờ giấy màu đỏ.
Cô ôm rất chặt, giống như mẹ đang ôm con, lại giống như ôm lấy cây cọc giữa dòng nước lũ.
Dường như…
Chỉ cần có giấy đăng ký kết hôn, anh ấy sẽ về sớm thôi. Quay lại với cô …
Kiêu Minh Đức thở dài.
Anh ta thận trọng thò tay ra, cố gắng rút tờ giấy đăng ký kết hôn vô tình bị cô làm nhàu khỏi tay cô.
Nhưng…
Chỉ cần chạm tay vào, cô đã thức dậy.
“Phong Khang …’ Cô thì thào, giống như bản năng, cô đột nhiên mở mắt ra.
Đôi mắt cô chứa đầy sương mù mờ ảo và ngây ngất.
Cô ngay lập tức nắm chặt tay Kiều Minh Đức.
Như sợ anh đi, nắm tay anh chặt đến mức suýt nhéo đầu ngón tay anh.
Cũng may, cũng may.
Nói đến đây, cô ta không còn trẻ nữa. Ở độ tuổi 30, cô đã bước qua thời gian đẹp nhất để mang thai, vì vậy nếu bây giờ thực sự có con, dù thái độ của Kiêu Quốc Thiên như thế nào, cô ta cũng sẽ không bao giờ bỏ nó đi.
“Người thân của cô hơn một tháng rồi không đến sao?” Kiều Vân Nhung lại hỏi.
Tô Hoàng Quyên gật đầu.
Gần đây, cô ta bận rộn tạo điều kiện cho việc hợp tác giữa nhà họ Kiều và nhà họ Tô, có rất nhiều chuyện đã xảy ra, và cô ta chưa bao giờ để tâm đến những chuyện nhỏ nhặt này.
Giờ Kiêu Vân Nhung hỏi, cô ta mới nhớ ra.
“Nếu là như vậy. Được rồi, để chị đi cùng cô đến bệnh viện? Hay, chỉ cần gọi cho Quốc Thiên và để Quốc Thiên đi cùng với cô?” Kiêu Vân Nhung vừa bật điện thoại di động ra vừa nói.
Tô Hoàng Quyên đúng lúc ngăn lại, “Chị đi cùng tôi đi. Anh ấy … Tôi muốn nói với anh ấy khi nào có kết quả.” Kiêu Vân Nhung mỉm cười.
Thái độ của Tô Hoàng Quyên đối với bà ta rõ ràng không còn thờ ơ và xa lánh như trước.
“Cô xem, chị thật sự không có đầu óc. Bây giờ nói cho cậu ấy biết, nếu kết quả không phải thì lại khiến cậu ấy mừng hụt. Được rồi, chị đi cùng cô.
Đừng lo lắng, nếu như cô thật sự có thai, chị sẽ không nói gì, để cô tự tặng cho Quốc Thiên một bất ngờ.
Tô Hoàng Quyên không nói gì nữa mà đứng dậy ra khỏi quán cà phê với tâm trạng phức tạp.
Khi Kiều Minh Đức đến biệt thự, Du Ánh Tuyết đang ở trong sân.
Bóng dáng cô đơn cuộn mình trên ghế tựa, trông thật đáng thương.
Bầu trời xám xịt bao trùm lấy cô, toàn bộ khung cảnh trở nên trâm mặc.
“Cậu Đức, nếu cậu đến rồi thì mau nói chuyện với cô Ánh Tuyết đi, tôi không biết phải an ủi cô ấy như thế nào” Dì Lý thở dài: “Cậu chủ vừa đi, cô ấy như mất đi một nửa linh hồn vậy. ” Mặc dù, cô đã chăm sóc bản thân như cô đã hứa với anh.
Cô thực sự chưa bỏ ăn một bữa nào.
Nhưng…
Không còn có tinh thân như khi có anh bên cạnh.
Kiêu Minh Đức thở dài: “Tôi đi qua xem một chút.” Anh ta nặng nề bước vào sân. Du Ánh Tuyết như hồn lìa khỏi xác, cô hoàn toàn không cảm thấy sự xuất hiện của anh ta.
Kiêu Minh Đức đến gần, mới phát hiện cô đang nhắm mắt, nằm đó dường như đã ngủ.
Bàn tay nhỏ bé áp chặt vào ngực.
Và dưới tay cô, là một tờ giấy màu đỏ.
Cô ôm rất chặt, giống như mẹ đang ôm con, lại giống như ôm lấy cây cọc giữa dòng nước lũ.
Dường như…
Chỉ cần có giấy đăng ký kết hôn, anh ấy sẽ về sớm thôi. Quay lại với cô …
Kiêu Minh Đức thở dài.
Anh ta thận trọng thò tay ra, cố gắng rút tờ giấy đăng ký kết hôn vô tình bị cô làm nhàu khỏi tay cô.
Nhưng…
Chỉ cần chạm tay vào, cô đã thức dậy.
“Phong Khang …’ Cô thì thào, giống như bản năng, cô đột nhiên mở mắt ra.
Đôi mắt cô chứa đầy sương mù mờ ảo và ngây ngất.
Cô ngay lập tức nắm chặt tay Kiều Minh Đức.
Như sợ anh đi, nắm tay anh chặt đến mức suýt nhéo đầu ngón tay anh.
Bình luận facebook