Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 486
“Lạnh quá, đừng ngồi đây hóng gió, khó chịu lắm” Đỗ Vĩnh Ái bước ra.
“Em mặc áo lông vũ cảm thấy cũng khá ấm. Nhưng chị mặc ít như vậy mà qua đêm trên đảo, sẽ không bị cảm lạnh chứ?”
“Không sao, chị không sợ lạnh.
Hơn nữa, đến lúc đó nhất định phải đốt lửa trại, không lạnh đâu.” Du Ánh Tuyết mỉm cười, và không nói gì thêm.
Đỗ Vĩnh Ái dựa vào vai cô, cùng cô ngồi xuống.
“Ánh Tuyết, chị đã đến hòn đảo đó chưa?” Đỗ Vĩnh Ái nhìn hòn đảo càng ngày càng gần, hỏi.
Du Ánh Tuyết đôi mắt hơi mờ mịt: “Chị đã tới rôi. Chị suýt chút nữa quên mất mình đã đến bao nhiêu lần.”
“Chị đi làm gì thế? Có vui không?” Du Ánh Tuyết im lặng một lúc, khi Đỗ Vĩnh Ái nghĩ cô sẽ không nói nữa, cuối cùng cô lại lên tiếng: “Chị đã đi khắp các hòn đảo ở đây. Đi tìm anh ấy.
Thật đáng tiếc…
Thật không may, cô không thể tìm thấy anh.
Mò kim đáy bể.
Đỗ Vĩnh Ái không ngờ lại chuyển sang chủ đề này, trong chốc lát, cô ấy vội vàng xin lỗi: “Xin lỗi, hôm nay sinh nhật chị. Em … Em không nên hỏi câu này.
“Không sao đâu, đừng lo lắng, hiện tại chị rất bình tĩnh. Em xem, chị còn có công việc, còn có con và có mọi người.
Cuộc sống không tốt sao?” Thực sự…
Cô sống rất tốt, không có anh nhưng cô vẫn còn rất nhiều, cô không thể và không đủ tư cách để chết.
Chỉ là…
Không có anh, cô không có khả năng tạo cho mình một cuộc sống tốt đẹp hơn!
“Em luôn cảm thấy rằng chủ tịch Khang có thể thực sự đang ở trên những hòn đảo nhỏ xung quanh đây, và có thể anh ấy sẽ trở lại đột ngột vào một ngày nào đó. Trên bản tin không phải thường có những tin như thế sao?” Đỗ Vĩnh Ái an ủi cô.
Du Ánh Tuyết mỉm cười, ‘Ừ, chị cũng nghĩ vậy.
Nhưng thực ra…
Đó chỉ là an ủi mà thôi…
Sự an ủi yếu ớt.
Nếu anh thực sự còn sống, thậm chí, trên một hòn đảo nào đó ở đây …
Vậy tại sao anh không về nhà?
Thế nên…
Nghĩ đến đây cô thở gấp hơn, Du Ánh Tuyết không dám nghĩ lại.
Cô hít một hơi thật sâu, lắc đầu và cố loại bỏ tất cả những suy nghĩ lộn xôn ra khỏi tâm trí. Kìm nén cơn nóng rát ở mũi, cô quay sang nhìn Đố Vính Ái: “Em muốn uống chút bia không?
Chị vào lấy: “Được, em sẽ đi cùng chị, hôm nay là sinh nhật của chị, chị có yêu câu gì em cũng đồng ý” Đỗ Vĩnh Ái nói.
Chuyến chơi đêm rất vui vẻ.
Lửa trại bốc lên, cư dân xung quanh ra xem náo nhiệt.
Đồng nghiệp đã lặn lội đường xa để mang bánh đến cho cô. Trong sự chúc phúc và võ tay của mọi người, cô đã thổi nến và ước một điều ước.
Năm nay, cô hơi tham lam và ước hai điều ước.
Một là cho bánh trôi nhỏ của cô, hai là về anh…
Mong rằng trong quãng đời còn lại, có thẻ gặp lại anh…
Cô cầu xin một cách thành khẩn, như thể ông trời sẽ nghe thấy!
Tiếp theo, mọi người bắt đầu di chuyển. Lều được dựng lên, mọi người quây quần ca hát, trò chuyện, uống rượu thật sôi động.
“Em mặc áo lông vũ cảm thấy cũng khá ấm. Nhưng chị mặc ít như vậy mà qua đêm trên đảo, sẽ không bị cảm lạnh chứ?”
“Không sao, chị không sợ lạnh.
Hơn nữa, đến lúc đó nhất định phải đốt lửa trại, không lạnh đâu.” Du Ánh Tuyết mỉm cười, và không nói gì thêm.
Đỗ Vĩnh Ái dựa vào vai cô, cùng cô ngồi xuống.
“Ánh Tuyết, chị đã đến hòn đảo đó chưa?” Đỗ Vĩnh Ái nhìn hòn đảo càng ngày càng gần, hỏi.
Du Ánh Tuyết đôi mắt hơi mờ mịt: “Chị đã tới rôi. Chị suýt chút nữa quên mất mình đã đến bao nhiêu lần.”
“Chị đi làm gì thế? Có vui không?” Du Ánh Tuyết im lặng một lúc, khi Đỗ Vĩnh Ái nghĩ cô sẽ không nói nữa, cuối cùng cô lại lên tiếng: “Chị đã đi khắp các hòn đảo ở đây. Đi tìm anh ấy.
Thật đáng tiếc…
Thật không may, cô không thể tìm thấy anh.
Mò kim đáy bể.
Đỗ Vĩnh Ái không ngờ lại chuyển sang chủ đề này, trong chốc lát, cô ấy vội vàng xin lỗi: “Xin lỗi, hôm nay sinh nhật chị. Em … Em không nên hỏi câu này.
“Không sao đâu, đừng lo lắng, hiện tại chị rất bình tĩnh. Em xem, chị còn có công việc, còn có con và có mọi người.
Cuộc sống không tốt sao?” Thực sự…
Cô sống rất tốt, không có anh nhưng cô vẫn còn rất nhiều, cô không thể và không đủ tư cách để chết.
Chỉ là…
Không có anh, cô không có khả năng tạo cho mình một cuộc sống tốt đẹp hơn!
“Em luôn cảm thấy rằng chủ tịch Khang có thể thực sự đang ở trên những hòn đảo nhỏ xung quanh đây, và có thể anh ấy sẽ trở lại đột ngột vào một ngày nào đó. Trên bản tin không phải thường có những tin như thế sao?” Đỗ Vĩnh Ái an ủi cô.
Du Ánh Tuyết mỉm cười, ‘Ừ, chị cũng nghĩ vậy.
Nhưng thực ra…
Đó chỉ là an ủi mà thôi…
Sự an ủi yếu ớt.
Nếu anh thực sự còn sống, thậm chí, trên một hòn đảo nào đó ở đây …
Vậy tại sao anh không về nhà?
Thế nên…
Nghĩ đến đây cô thở gấp hơn, Du Ánh Tuyết không dám nghĩ lại.
Cô hít một hơi thật sâu, lắc đầu và cố loại bỏ tất cả những suy nghĩ lộn xôn ra khỏi tâm trí. Kìm nén cơn nóng rát ở mũi, cô quay sang nhìn Đố Vính Ái: “Em muốn uống chút bia không?
Chị vào lấy: “Được, em sẽ đi cùng chị, hôm nay là sinh nhật của chị, chị có yêu câu gì em cũng đồng ý” Đỗ Vĩnh Ái nói.
Chuyến chơi đêm rất vui vẻ.
Lửa trại bốc lên, cư dân xung quanh ra xem náo nhiệt.
Đồng nghiệp đã lặn lội đường xa để mang bánh đến cho cô. Trong sự chúc phúc và võ tay của mọi người, cô đã thổi nến và ước một điều ước.
Năm nay, cô hơi tham lam và ước hai điều ước.
Một là cho bánh trôi nhỏ của cô, hai là về anh…
Mong rằng trong quãng đời còn lại, có thẻ gặp lại anh…
Cô cầu xin một cách thành khẩn, như thể ông trời sẽ nghe thấy!
Tiếp theo, mọi người bắt đầu di chuyển. Lều được dựng lên, mọi người quây quần ca hát, trò chuyện, uống rượu thật sôi động.
Bình luận facebook