Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 588
Chương 588:
Đương nhiên, cũng không hề lộ diện trước truyền thông.
Tống Ân nghĩ, chắc hẳn hai người bọn họ cứ thế này kết thúc.
Mười năm trước bắt đầu, bây giờ kết thúc, không ngờ lại bình yên đến vậy.
Chẳng qua…
Nơi ngực trái cứ thỉnh thoảng nhói đau, luôn không ngừng nhắc nhở cô về đoạn tình cảm giữa hai người. Nó chôn sâu trong lòng cô, mà cô lại không có biện pháp quên đi như tình cảm đối với Lê Tiến Thành.
Nửa tháng sau, vào một buổi sáng sớm.
Tống Ân bừng tỉnh, nôn ọe không ngừng, nôn đến mức mắt nổ đom đóm.
Gần đây tình hình thân thể cô không được tốt lắm, buổi tối thường xuyên mất ngủ, ban ngày lại hay bị choáng đầu, ăn uống cũng không có khẩu vị, hiện giờ thì bắt đầu nôn lấy nôn để.
Vũ Uyên bị dọa sợ, lo lắng cô có bệnh trong người, dù sao trong nửa tháng này cô đã gầy đi hẳn 6kg.
Tạm thời hủy bỏ tất cả các hoạt động, báo cho bệnh viện nhanh chóng đưa cô đi kiểm tra sức khỏe toàn thân.
Cả người Tống Ân uể oải, tinh thần cực kém.
Lúc chờ kiểm tra sức khỏe toàn thân, hay lúc đợi Vũ Uyên đi thanh toán tiền viện, cô vẫn luôn cảm thấy trong lòng trống rỗng.
Cô ngẫu nhiên sẽ nhìn thấy một đôi vợ chồng âu yếm nhau đi ngang qua, trong lòng nghĩ thật hâm mộ bọn họ.
Đến lượt cô, trong khoa nội soi kiểm tra từ dạ dày xuống dưới, cái gì cũng không tra ra. Cuối cùng đến phụ khoa, không ngờ vừa mới kiểm tra đã khám ra cô mang thai.
Tống Ân có chút sững sờ.
Vũ Uyên lại kích động tới trừng to mắt: “Ngài nói gì? Mang thai?”
“Đúng, là mang thai.” Vũ Uyên mừng rỡ nhảy dựng lên: “Chị Tống Ân, chúc mừng chị! Chị sắp làm mẹ rồi!” Tống Ân cầm giấy siêu âm, tim đập vừa nhanh vừa loạn nhìn kỹ đốm nhỏ mờ ảo trên giấy trắng đen. Trong lúc nhất thời quả thực không biết nên khóc hay… nên cười.
Trước kia bác sĩ nói cô rất khó thụ thai, cho nên trong đoạn thời gian khi ở cùng Lê Tiến Minh, cô chưa bao giờ nghĩ tới chuyện tránh thai.
Nhưng, trong lúc cô và Lê Tiến Minh đường ai nấy đi, lại mang thai con của anh.
Loại cảm giác này như đang bị thượng đế đừa giỡn.
Ngồi lên xe, về nhà.
Dọc theo đường đi, Vũ Uyên cực kỳ vui vẻ, giống như đứa nhỏ là của cô ấy vậy.
“Chị Tống Ân, bác sĩ nói tình hình thân thể của chị hiện giờ không được tốt lắm, phải bồi bổ. Lát nữa em sẽ báo cho chị Ada để sắp xếp cho chị nghỉ ngơi” „. Ưn “Chờ đến khi nào có ngày rảnh, chúng ta đi mua quần áo và xe đẩy cho bé con đi! Tuy bây giờ mới được hai tháng, nhưng tám tháng nữa bé con chào đời rồi, chuẩn bị sớm vẫn tốt hơn” Tống Ân từ từ nhắm hai mắt, đang nghĩ về chuyện gì đó.
Trong đầu loạn quá.
Vũ Uyên liếc nhìn cô một cái, thở dài rồi nói: “Nhưng… việc cấp bách hiện giờ hẳn là phải tìm cha đứa bé” Hàng lông mi trên đôi mắt đang nhắm của Tống Ân run lên, nhưng cô vẫn không mở miệng.
Buổi tối.
Tống Ân gặp ác mộng, nửa đêm bật dậy trên giường.
Trong mộng, cô thấy bản thân khắp người toàn máu đang năm dưới gầm cầu.
Lúc tỉnh lại, lưng cô đầy mồ hôi lạnh, cả người run bần bật. Cô sờ bụng, vẫn cảm thấy căng thẳng.
Tuy đã xác định không phải thai ngoài tử cung, nhưng dù sao cô cũng từng trải qua một lần mang thai khiến cô bị xuất huyết nhiều đến vậy, cho nên hiện giờ cô ít nhiều vẫn thấy sợ hãi.
Cô đứng dậy, vào phòng bếp rót cốc nước.
Cả căn phòng trống trải khiến cô cảm thấy cô đơn khôn xiết. Vào loại thời điểm này, nếu anh ở đâ: Nghĩ vậy, cô vội lắc đầu, ép chính mình đừng nghĩ lung tung nữa.
Đương nhiên, cũng không hề lộ diện trước truyền thông.
Tống Ân nghĩ, chắc hẳn hai người bọn họ cứ thế này kết thúc.
Mười năm trước bắt đầu, bây giờ kết thúc, không ngờ lại bình yên đến vậy.
Chẳng qua…
Nơi ngực trái cứ thỉnh thoảng nhói đau, luôn không ngừng nhắc nhở cô về đoạn tình cảm giữa hai người. Nó chôn sâu trong lòng cô, mà cô lại không có biện pháp quên đi như tình cảm đối với Lê Tiến Thành.
Nửa tháng sau, vào một buổi sáng sớm.
Tống Ân bừng tỉnh, nôn ọe không ngừng, nôn đến mức mắt nổ đom đóm.
Gần đây tình hình thân thể cô không được tốt lắm, buổi tối thường xuyên mất ngủ, ban ngày lại hay bị choáng đầu, ăn uống cũng không có khẩu vị, hiện giờ thì bắt đầu nôn lấy nôn để.
Vũ Uyên bị dọa sợ, lo lắng cô có bệnh trong người, dù sao trong nửa tháng này cô đã gầy đi hẳn 6kg.
Tạm thời hủy bỏ tất cả các hoạt động, báo cho bệnh viện nhanh chóng đưa cô đi kiểm tra sức khỏe toàn thân.
Cả người Tống Ân uể oải, tinh thần cực kém.
Lúc chờ kiểm tra sức khỏe toàn thân, hay lúc đợi Vũ Uyên đi thanh toán tiền viện, cô vẫn luôn cảm thấy trong lòng trống rỗng.
Cô ngẫu nhiên sẽ nhìn thấy một đôi vợ chồng âu yếm nhau đi ngang qua, trong lòng nghĩ thật hâm mộ bọn họ.
Đến lượt cô, trong khoa nội soi kiểm tra từ dạ dày xuống dưới, cái gì cũng không tra ra. Cuối cùng đến phụ khoa, không ngờ vừa mới kiểm tra đã khám ra cô mang thai.
Tống Ân có chút sững sờ.
Vũ Uyên lại kích động tới trừng to mắt: “Ngài nói gì? Mang thai?”
“Đúng, là mang thai.” Vũ Uyên mừng rỡ nhảy dựng lên: “Chị Tống Ân, chúc mừng chị! Chị sắp làm mẹ rồi!” Tống Ân cầm giấy siêu âm, tim đập vừa nhanh vừa loạn nhìn kỹ đốm nhỏ mờ ảo trên giấy trắng đen. Trong lúc nhất thời quả thực không biết nên khóc hay… nên cười.
Trước kia bác sĩ nói cô rất khó thụ thai, cho nên trong đoạn thời gian khi ở cùng Lê Tiến Minh, cô chưa bao giờ nghĩ tới chuyện tránh thai.
Nhưng, trong lúc cô và Lê Tiến Minh đường ai nấy đi, lại mang thai con của anh.
Loại cảm giác này như đang bị thượng đế đừa giỡn.
Ngồi lên xe, về nhà.
Dọc theo đường đi, Vũ Uyên cực kỳ vui vẻ, giống như đứa nhỏ là của cô ấy vậy.
“Chị Tống Ân, bác sĩ nói tình hình thân thể của chị hiện giờ không được tốt lắm, phải bồi bổ. Lát nữa em sẽ báo cho chị Ada để sắp xếp cho chị nghỉ ngơi” „. Ưn “Chờ đến khi nào có ngày rảnh, chúng ta đi mua quần áo và xe đẩy cho bé con đi! Tuy bây giờ mới được hai tháng, nhưng tám tháng nữa bé con chào đời rồi, chuẩn bị sớm vẫn tốt hơn” Tống Ân từ từ nhắm hai mắt, đang nghĩ về chuyện gì đó.
Trong đầu loạn quá.
Vũ Uyên liếc nhìn cô một cái, thở dài rồi nói: “Nhưng… việc cấp bách hiện giờ hẳn là phải tìm cha đứa bé” Hàng lông mi trên đôi mắt đang nhắm của Tống Ân run lên, nhưng cô vẫn không mở miệng.
Buổi tối.
Tống Ân gặp ác mộng, nửa đêm bật dậy trên giường.
Trong mộng, cô thấy bản thân khắp người toàn máu đang năm dưới gầm cầu.
Lúc tỉnh lại, lưng cô đầy mồ hôi lạnh, cả người run bần bật. Cô sờ bụng, vẫn cảm thấy căng thẳng.
Tuy đã xác định không phải thai ngoài tử cung, nhưng dù sao cô cũng từng trải qua một lần mang thai khiến cô bị xuất huyết nhiều đến vậy, cho nên hiện giờ cô ít nhiều vẫn thấy sợ hãi.
Cô đứng dậy, vào phòng bếp rót cốc nước.
Cả căn phòng trống trải khiến cô cảm thấy cô đơn khôn xiết. Vào loại thời điểm này, nếu anh ở đâ: Nghĩ vậy, cô vội lắc đầu, ép chính mình đừng nghĩ lung tung nữa.
Bình luận facebook