Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 71: Dành riêng
Bị câu nói làm cho ngẩn người, hắn quay người lại nhìn bé con vẫn đang một mực ôm lấy thắt lưng mình.
Sao, sao lại có đề xuất này?
Cô vẫn chưa khỏi bệnh, thiết nghĩ nên đợi đến khi cô khôi phục hoàn toàn thì hơn. Huống chi thời gian vẫn còn dài, hôn lễ cũng không thể sơ sài nên cần phải được chuẩn bị kỹ lưỡng.
“Anh cũng rất muốn kết hôn nhưng chuyện này không cần gấp, hãy đợi đến khi em khoẻ hơn hẵng nhé?”
“Nhưng em muốn bây giờ, em muốn trở thành vợ hợp pháp của anh.”
Nếu không thì sẽ không còn kịp nữa...
“Sức khoẻ của em bây giờ không thích hợp lo lắng cho những việc chuẩn bị kết hôn, em cứ nghỉ ngơi trước đã.”
“Không muốn...”
Thư Nghiên khó chịu quay mặt đi, cơ thể lúc này đã không còn đủ khoẻ nữa. Cô không nói gì thêm mà xoay người đi thẳng lên phòng, để lại bóng lưng nhỏ bé làm hắn nghĩ rằng cô đã giận.
Rõ ràng là chỉ muốn tốt cho cô, nhưng...
Cô sẽ không nhầm lẫn ý đó thành hắn không muốn kết hôn chứ?
Đặt cốc nước lọc xuống bàn, hắn trầm ngâm một lúc lâu.
Tại sao lại gấp gáp đến thế?
Là hắn đã để cô đợi lâu rồi sao, hay là có ai đã nói gì đó?
Nghiên Trì thở dài tắt điện trở về phòng, Thư Nghiên nằm trên giường quay mặt vào phía trong mà không có động tĩnh gì, hình như cô đã ngủ.
Hắn nhẹ nhàng bước đến đắp chăn cẩn thận lại cho cô rồi vào thư phòng.
Sau khi hắn đi rồi, cô gượng người ngồi dậy nhanh chóng vào nhà vệ sinh nôn ra một miệng máu, gương mặt nhỏ thoáng chốc đã đỏ bừng.
Cô không còn nhiều thời gian nữa ư?
Hai mắt bất giác ửng đỏ, cô hít sâu một hơi rửa sạch mặt rồi trở về phòng ngủ.
Tất cả mọi chuyện đều theo ý trời, chúng ta không ai có thể thay đổi, trừ khi có kỳ tích xảy ra.
...
Thư Nghiên tới hơn tám giờ sáng mới dậy, cô vô cùng ngạc nhiên khi thấy Nghiên Trì giờ này vẫn còn ở nhà. Là cô đang mơ sao, hay là hôm nay hắn không đi làm?
“Sao lại ngây người rồi, lại ăn sáng nào.”
Hắn ngồi sẵn ở bàn ăn nhẹ giọng gọi, có vẻ khá buồn cười với bộ dạng ngơ ngẩn của cô bây giờ.
Có lẽ vì dạo này không thường xuyên ở nhà nên đối với cô hiện tại chúng thật lạ lẫm.
“Anh chưa đi làm à.”
“Không, anh nghỉ một hôm.”
Thư Nghiên nhìn hắn một cách khó tin, là tổng giám đốc mà nói nghỉ dễ dàng thế sao? Tư Thịnh không ngăn cản gì hết hả?
Cô không nói gì nữa mà ngồi xuống bàn ăn, vẫn là những món dinh dưỡng như thường ngày nhưng ăn nhiều cũng ngán ngẩm rồi.
Kết thúc bữa sáng, hắn không nói với cô câu nào mà thần thần bí bí đưa người đi.
“Sao lại đến đây?”
“Chẳng phải em muốn kết hôn sao, kết hôn thì phải có váy cưới chứ.”
Thư Nghiên đứng trước cửa hàng đồ cưới trang trọng trước mặt, cô lại một hồi ngây ngốc.
Thực sự cô còn không hiểu nổi bản thân mình muốn gì nữa...
“Vào thôi.”
Hắn cầm bàn tay nhỏ của cô bước vào trong, không khí có phần khó tả.
Điều khiến cô ngạc nhiên hơn là các bộ váy ở đây đều thuộc kích thước cơ thể nhỏ bé của mình, như là thiết kế dành riêng cho cô vậy.
Đúng thế, tất cả những thứ ở đây đều do hắn đặt làm riêng cho bé con, tất cả đều thuộc về cô.
“Anh định đợi đến khi mọi chuyện được sắp xếp ổn thoả, nhưng lại thành thế này rồi.”
Khoé mắt cay cay, Thư Nghiên mím môi quay sang ôm chặt lấy người đàn ông hết mực yêu thương mình khẽ thút thít.
“Em xin lỗi...”
Sao, sao lại có đề xuất này?
Cô vẫn chưa khỏi bệnh, thiết nghĩ nên đợi đến khi cô khôi phục hoàn toàn thì hơn. Huống chi thời gian vẫn còn dài, hôn lễ cũng không thể sơ sài nên cần phải được chuẩn bị kỹ lưỡng.
“Anh cũng rất muốn kết hôn nhưng chuyện này không cần gấp, hãy đợi đến khi em khoẻ hơn hẵng nhé?”
“Nhưng em muốn bây giờ, em muốn trở thành vợ hợp pháp của anh.”
Nếu không thì sẽ không còn kịp nữa...
“Sức khoẻ của em bây giờ không thích hợp lo lắng cho những việc chuẩn bị kết hôn, em cứ nghỉ ngơi trước đã.”
“Không muốn...”
Thư Nghiên khó chịu quay mặt đi, cơ thể lúc này đã không còn đủ khoẻ nữa. Cô không nói gì thêm mà xoay người đi thẳng lên phòng, để lại bóng lưng nhỏ bé làm hắn nghĩ rằng cô đã giận.
Rõ ràng là chỉ muốn tốt cho cô, nhưng...
Cô sẽ không nhầm lẫn ý đó thành hắn không muốn kết hôn chứ?
Đặt cốc nước lọc xuống bàn, hắn trầm ngâm một lúc lâu.
Tại sao lại gấp gáp đến thế?
Là hắn đã để cô đợi lâu rồi sao, hay là có ai đã nói gì đó?
Nghiên Trì thở dài tắt điện trở về phòng, Thư Nghiên nằm trên giường quay mặt vào phía trong mà không có động tĩnh gì, hình như cô đã ngủ.
Hắn nhẹ nhàng bước đến đắp chăn cẩn thận lại cho cô rồi vào thư phòng.
Sau khi hắn đi rồi, cô gượng người ngồi dậy nhanh chóng vào nhà vệ sinh nôn ra một miệng máu, gương mặt nhỏ thoáng chốc đã đỏ bừng.
Cô không còn nhiều thời gian nữa ư?
Hai mắt bất giác ửng đỏ, cô hít sâu một hơi rửa sạch mặt rồi trở về phòng ngủ.
Tất cả mọi chuyện đều theo ý trời, chúng ta không ai có thể thay đổi, trừ khi có kỳ tích xảy ra.
...
Thư Nghiên tới hơn tám giờ sáng mới dậy, cô vô cùng ngạc nhiên khi thấy Nghiên Trì giờ này vẫn còn ở nhà. Là cô đang mơ sao, hay là hôm nay hắn không đi làm?
“Sao lại ngây người rồi, lại ăn sáng nào.”
Hắn ngồi sẵn ở bàn ăn nhẹ giọng gọi, có vẻ khá buồn cười với bộ dạng ngơ ngẩn của cô bây giờ.
Có lẽ vì dạo này không thường xuyên ở nhà nên đối với cô hiện tại chúng thật lạ lẫm.
“Anh chưa đi làm à.”
“Không, anh nghỉ một hôm.”
Thư Nghiên nhìn hắn một cách khó tin, là tổng giám đốc mà nói nghỉ dễ dàng thế sao? Tư Thịnh không ngăn cản gì hết hả?
Cô không nói gì nữa mà ngồi xuống bàn ăn, vẫn là những món dinh dưỡng như thường ngày nhưng ăn nhiều cũng ngán ngẩm rồi.
Kết thúc bữa sáng, hắn không nói với cô câu nào mà thần thần bí bí đưa người đi.
“Sao lại đến đây?”
“Chẳng phải em muốn kết hôn sao, kết hôn thì phải có váy cưới chứ.”
Thư Nghiên đứng trước cửa hàng đồ cưới trang trọng trước mặt, cô lại một hồi ngây ngốc.
Thực sự cô còn không hiểu nổi bản thân mình muốn gì nữa...
“Vào thôi.”
Hắn cầm bàn tay nhỏ của cô bước vào trong, không khí có phần khó tả.
Điều khiến cô ngạc nhiên hơn là các bộ váy ở đây đều thuộc kích thước cơ thể nhỏ bé của mình, như là thiết kế dành riêng cho cô vậy.
Đúng thế, tất cả những thứ ở đây đều do hắn đặt làm riêng cho bé con, tất cả đều thuộc về cô.
“Anh định đợi đến khi mọi chuyện được sắp xếp ổn thoả, nhưng lại thành thế này rồi.”
Khoé mắt cay cay, Thư Nghiên mím môi quay sang ôm chặt lấy người đàn ông hết mực yêu thương mình khẽ thút thít.
“Em xin lỗi...”
Bình luận facebook