Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-348
Chương 348: Mau đánh đi
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Đây quả thật là cú vả mặt nhanh nhất quả đất, Tề Nhiễm biết chọc giận nhà họ Cận sẽ có hậu quả gì, thế nên ả nhìn về phía Lâm Thâm với ánh mắt cầu cứu.
Lâm Thâm bất chấp tất cả mà đi đến trước mặt Cận Tri Dực, nhận lỗi: “Cậu hai, đều do chúng tôi có mắt không tròng, xin anh hãy tha thứ cho chúng tôi.”
Cận Tri Dực hừ lạnh một tiếng, không thèm để ý đến Lâm Thâm, khiến cho gã cảm thấy xấu hổ.
Thế là gã đành phải kéo Tề Nhiễm sau lưng mình ra, tỏ ý chính ả gây họa thì tự đi mà giải quyết.
Câu “họa từ miệng mà ra”
chính là để chỉ người như Tề Nhiễm.
Từ khi nghe đến nhà họ Cận, Tề Nhiễm cũng đã run bần bật rồi, đâu còn giải quyết được tình cảnh này nữa, chỉ riêng sự uy nghiêm của bà Cận cũng đã khiến ả không dám ho he.
Ả không thể nào nghĩ tới con khốn Tống Thanh Uyển lại có thể bám víu với người quyên thế nhường này.
Lâm Thâm thấy ả không nói năng gì thì dùng sức kéo ả, trên mặt treo cười làm lành, nói: “Cậu hai à, chúng tôi thật sự biết lỗi rồi, về sau tôi chắc chắn sẽ dạy dỗ cô ấy thật cẩn thận, chỉ mong anh khoan dung độ lượng, tha thứ cho chúng tôi" Tề Nhiễm cũng nhận lỗi theo: “Vâng, vâng, vâng, cậu hai à, là tôi có mắt không tròng, đụng chạm đến anh, mong anh đừng so đo với tôi”
Nghe hai người bọn họ nói, lửa giận trong lòng Cận Tri Dực vừa vơi bớt lại bùng lên, anh ta cười khẩy nhìn bọn họ, lạnh giọng nói.
“Đừng so đo? Vậy thì không được, con người tôi không bao giờ để mình chịu thiệt, bằng không thế này đi, cô tự tát mình hai cái, đến khi tôi hài lòng thì sẽ tha cho cô, được không?”
Cận Tri Dực nhìn chòng chọc vào Tề Nhiễm, giọng nói đầy vẻ uy hiếp.
Tề Nhiễm nghe vậy, tức khắc mặt mày tái nhợt, từ bé đến giờ ả luôn là con gái cưng của cả nhà, chưa bao giờ có ai đánh ả cả.
Bây giờ Cận Tri Dực lại yêu cầu cách trừng phạt như thế, dĩ nhiên là ả không muốn, cũng không làm được.
Cận Tri Dực thấy Tề Nhiễm không nhúc nhích thì bổ sung thêm một cách miễn cưỡng: “Sao? Không muốn à? Vậy thì đừng trách tôi, hẳn là cô biết kết cục khi chọc giận tôi nhỉ”
Cận Tri Dực nghịch điện thoại trong tay, trong giọng nói tiết lộ sự không kiên nhẫn.
Tề Nhiễm không biết kết quả khi chọc giận Cận Tri Dực đương nhiên không sợ, nhưng Lâm Thâm biết đối phương không phải người dễ trêu chọc.
Trong giới kinh doanh, Cận Tri Dực được mọi người gọi là Hổ mặt cười, người đắc tội anh ta không rơi vào cảnh táng gia bại sản thì nhất quyết không chịu bỏ qua.
Hiện tại Cận Tri Dực đang sắp nổi giận, Lâm Thâm không muốn bị vạ lây, đành phải khuyên Tề Nhiễm: “Mau nghe lời cậu hai, mau đánh đi!”
“Anh nói gì cơ?!”
Nghe Lâm Thâm nói như thế, Tề Nhiễm nhìn gã với vẻ khó tin, cảm thấy vô cùng bất mãn.
Bình thường người đàn ông này luôn ngoan ngoãn nghe lời ả, không ngờ hôm nay đổi phương lại nói ra những lời ấy.
Cận Tri Dực thấy Tề Nhiễm mãi không chịu
- -------------------
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Đây quả thật là cú vả mặt nhanh nhất quả đất, Tề Nhiễm biết chọc giận nhà họ Cận sẽ có hậu quả gì, thế nên ả nhìn về phía Lâm Thâm với ánh mắt cầu cứu.
Lâm Thâm bất chấp tất cả mà đi đến trước mặt Cận Tri Dực, nhận lỗi: “Cậu hai, đều do chúng tôi có mắt không tròng, xin anh hãy tha thứ cho chúng tôi.”
Cận Tri Dực hừ lạnh một tiếng, không thèm để ý đến Lâm Thâm, khiến cho gã cảm thấy xấu hổ.
Thế là gã đành phải kéo Tề Nhiễm sau lưng mình ra, tỏ ý chính ả gây họa thì tự đi mà giải quyết.
Câu “họa từ miệng mà ra”
chính là để chỉ người như Tề Nhiễm.
Từ khi nghe đến nhà họ Cận, Tề Nhiễm cũng đã run bần bật rồi, đâu còn giải quyết được tình cảnh này nữa, chỉ riêng sự uy nghiêm của bà Cận cũng đã khiến ả không dám ho he.
Ả không thể nào nghĩ tới con khốn Tống Thanh Uyển lại có thể bám víu với người quyên thế nhường này.
Lâm Thâm thấy ả không nói năng gì thì dùng sức kéo ả, trên mặt treo cười làm lành, nói: “Cậu hai à, chúng tôi thật sự biết lỗi rồi, về sau tôi chắc chắn sẽ dạy dỗ cô ấy thật cẩn thận, chỉ mong anh khoan dung độ lượng, tha thứ cho chúng tôi" Tề Nhiễm cũng nhận lỗi theo: “Vâng, vâng, vâng, cậu hai à, là tôi có mắt không tròng, đụng chạm đến anh, mong anh đừng so đo với tôi”
Nghe hai người bọn họ nói, lửa giận trong lòng Cận Tri Dực vừa vơi bớt lại bùng lên, anh ta cười khẩy nhìn bọn họ, lạnh giọng nói.
“Đừng so đo? Vậy thì không được, con người tôi không bao giờ để mình chịu thiệt, bằng không thế này đi, cô tự tát mình hai cái, đến khi tôi hài lòng thì sẽ tha cho cô, được không?”
Cận Tri Dực nhìn chòng chọc vào Tề Nhiễm, giọng nói đầy vẻ uy hiếp.
Tề Nhiễm nghe vậy, tức khắc mặt mày tái nhợt, từ bé đến giờ ả luôn là con gái cưng của cả nhà, chưa bao giờ có ai đánh ả cả.
Bây giờ Cận Tri Dực lại yêu cầu cách trừng phạt như thế, dĩ nhiên là ả không muốn, cũng không làm được.
Cận Tri Dực thấy Tề Nhiễm không nhúc nhích thì bổ sung thêm một cách miễn cưỡng: “Sao? Không muốn à? Vậy thì đừng trách tôi, hẳn là cô biết kết cục khi chọc giận tôi nhỉ”
Cận Tri Dực nghịch điện thoại trong tay, trong giọng nói tiết lộ sự không kiên nhẫn.
Tề Nhiễm không biết kết quả khi chọc giận Cận Tri Dực đương nhiên không sợ, nhưng Lâm Thâm biết đối phương không phải người dễ trêu chọc.
Trong giới kinh doanh, Cận Tri Dực được mọi người gọi là Hổ mặt cười, người đắc tội anh ta không rơi vào cảnh táng gia bại sản thì nhất quyết không chịu bỏ qua.
Hiện tại Cận Tri Dực đang sắp nổi giận, Lâm Thâm không muốn bị vạ lây, đành phải khuyên Tề Nhiễm: “Mau nghe lời cậu hai, mau đánh đi!”
“Anh nói gì cơ?!”
Nghe Lâm Thâm nói như thế, Tề Nhiễm nhìn gã với vẻ khó tin, cảm thấy vô cùng bất mãn.
Bình thường người đàn ông này luôn ngoan ngoãn nghe lời ả, không ngờ hôm nay đổi phương lại nói ra những lời ấy.
Cận Tri Dực thấy Tề Nhiễm mãi không chịu
- -------------------
Bình luận facebook