Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 426: Đích thân thẩm vấn
Tối hôm đó, Tống Thanh Uyển không được ngon giấc.
Tuy ban ngay đi làm, cô ấy bỏ ngoài tại những lời đồn đãi, nhưng đó đều là những lời công kích cá nhân đầy ác ý, làm sao cô ấy hoàn toàn không quan tâm cho được?
Huống hồ sớm muộn gì Cận Tri Dực cũng sẽ xuất viện, còn cô ấy vẫn phải ở lại, ở lại rất lâu.
Về sau, những người đồng nghiệp kiểu gì cũng phải chạm mặt, bây giờ bị cô lập, sợ rằng sau này sẽ bị châm chọc.
Trong khoảnh khắc, cô ấy thật lòng hy vọng Cận Tri Dực có thể mang mình đi cùng, thế nhưng cô ấy cũng biết đó chỉ là ước mong xa vời
Tống Thanh Uyển lắc đầu như không muốn suy nghĩ thêm nữa. Sự mệt mỏi của một ngày đổ ập xuống, cuối cùng cô ấy chìm vào giấc ngủ say.
Sáng sớm ngày hôm sau, Tổng Thanh Uyển sửa sang lại bản thân rồi đi làm, việc đầu tiên cô ấy làm khi đến bệnh viện là đến phòng bệnh bôi thuốc cho Cận Tri Dực.
Sau khi nghỉ ngơi một đêm, tâm trạng của cô ấy đã khá hơn nhiều.
Còn Cận Tri Dực vẫn mang vẻ chán chường, ngay khi nhìn thấy Tống Thanh Uyển, trông anh ta mới lên tinh thần một chút.
“Tôi còn tưởng hôm qua cô giận rồi chứ." Cận Tri Thận nói.
Tống Thanh Uyển bày ra vẻ mặt không hiểu ra sao: “Tôi giận gì cơ?”
Vừa nói, cô ấy vừa chia thuốc xong xuôi, rồi nói tiếp: “Được rồi, đừng nói nữa, mau bối thuốc lên thôi.”
Lúc này Cận Tri Dực đã ngoan ngoãn nằm sấp xuống, anh ta cau mày, nói: “Cô nhẹ tay một chút.”
Bộ dạng bỡn cợt của anh ta làm Tổng Thanh Uyển giận mà không biết trút vào đâu, thế nhưng trong lòng vẫn sợ làm anh ta đau.
Cô ấy nhẹ nhàng bôi thuốc cho anh ta, cẩn thận gấp đôi so với bệnh nhân bình thường khác.
Dù là như vậy, Cận Tri Dực vẫn nhắn mặt vì đau đớn, làm cho Tổng Thanh Uyển không biết phải làm sao, cuối cùng chỉ có thể vừa bồi thuốc vừa thổi nhẹ, cố gắng làm dịu cơn đau.
Kết quả là Cận Tri Dực vẫn la lối ấm: “Đau quá đi mất, sao mà lúc đó không có cảm giác gì, bây giờ lại đau như lột da rút gân ấy.”
Tống Thanh Uyển đành phải lấy đạo đức nghề nghiệp của y tá, dặn dò với thái độ hết sức dịu dàng: “Biết đau là được rồi, trong thời gian tới anh không được vận động quá mạnh. Lỡ như miệng vết thương lại rách thì anh sẽ phải trải qua cơn đau này một lần nữa.”
Cận Tri Dực nghe xong thì run lập cập, bày ra vẻ mặt phong bị: “Thảm vậy. Nhưng cũng phải nói, dạo này tôi gặp vận rủi liên tục, nằm trong bệnh viện này lâu đến mức sắp mọc nấm rồi.”
Tuy anh ta nói thật nhưng Tống Thanh Uyển vẫn thầm vui vẻ, nhưng cô ấy bỗng cảm thấy nghĩ thế thì thiếu đạo đức quá, bèn nói: "Vậy anh dưỡng thương cho tốt, chờ khôi phục lành lặn rồi anh cũng không cần ở lại đây nữa.
Cậu hai Cận hừ lạnh, giở giọng điệu cậu ấm: “Hầy, chỉ muốn mau mau khỏe lại, tôi rất nhớ những đêm thâu hoan, cùng với đảm anh em, cả những cô nàng xinh đẹp đáng yêu ấy nữa.”
Nghĩ đến những điều đó, anh ta không nhịn được mà chép miệng, dường như rất mong ngóng.
Tống Thanh Uyển tức giận nói: "Vậy thì chịu thôi, anh bây giờ chẳng đi được đâu cả, chỉ có thể ngoan ngoãn dưỡng thương, đến khi nào khỏe lên mới lại đi chơi được.”
Cô ấy nói như vậy cũng là kết quả do hôm qua nhất thời nhanh mồm nhanh miệng, sau đó trở về suy nghĩ rất lâu.
Nhưng hôm nay cô ấy nghe giọng điệu ấy của anh ta, trong lòng vẫn cảm thấy ghen ghét, lại có chút khó chịu.
Nghĩ vậy, tay của Tổng Thanh Uyển vô thức ẩn lên vết thương của Cận Tri Dực, thế là cậu hai Cận lại gào lên thảm thiết.
“Á! Tổng Thanh Uyển cô nhẹ tay một chút được không hả? Tôi nói là tôi sợ đau rồi mà!”
Tống Thanh Uyển đâu ngờ trong lòng mình nghĩ thế nào liền làm như thế, vội vàng chạy chữa, bồi qua loa vài lượt rồi chạy ngay đi.
Thấy người gây họa chạy trốn rồi, Cận Tri Dực cũng chỉ có thể tự quấn vải lại một cách khó nhọc.
Một lát sau, tiếng gõ cửa vang lên.
Cận Tri Dực tưởng là Tống Thanh Uyển tới, bèn nói với vẻ tức giận: “Mau vào đây.”
Nhưng khi anh ta thấy người tới là Giang Tiêu Tiêu xách theo thức ăn, lập tức lật mặt, giọng điệu nịnh nọt: “Chị dâu, hôm nay chị mang cái gì ngon cho em thế?”
Ngay sau đó Cận Tri Thận mở cửa vào thấy được bộ dạng này của anh ta, không nhịn được mà trêu: “Xem ra cô Tống nuôi chú thành ra kén ăn rồi, anh chị mới vào đã đòi ăn ngon.”
Anh nói xong, trong đầu Cận Tri Dực lại hiện lên dáng vẻ Tổng Thanh Uyển chạy mất dạng ban nãy, ngay lập tức lắc đầu giận dữ.
Cận Tri Thận và Giang Tiêu Tiêu nhìn nhau cười, trong lòng hiểu rõ.
Cận Tri Dực tự mở hộp cơm ra, thấy món ngon bên trong thì không kìm được mà ca ngợi: “Chị dâu tốt với em quá, mang cho em bao nhiêu thứ ngon thế này.”
Giang Tiêu Tiêu nói ngay: “Thôi khỏi, tôi còn mang cho cả Thanh Uyển nữa, chú gọi cô ấy đến ăn chung đi.”
Cận Tri Thận trong bộ dạng anh ta bây giờ cũng biết không có vấn đề gì lớn, bèn kéo Giang Tiêu Tiêu lại,nói: “Tiêu Tiêu, anh thấy cuộc sống gia đình tạm bợ của chú ấy khá là dễ chịu, chúng ta đừng quấy rầy nữa.”
Sau đó hai vợ chồng hàn huyện vài câu rồi mới ra về.
Đến công ty, Giang Tiêu Tiêu đi đến phòng làm việc như thường lệ, còn Cận Tri Thận đi thẳng đến văn phòng chủ tịch.
Vừa vào văn phòng, trợ lý lập tức lại đây báo cáo với Cận Tri Thận: “Cậu chủ, người phụ nữ kia chạy trốn rồi, nhưng bên ta vẫn truy tìm được một ít tin tức, chắc chắn sẽ nhanh chóng tin được.”
Cận Tri Thận nghe vậy thì gật đầu, một lát sau mới nói: “Biết rồi, đào ba tấc đất lên cũng phải tìm bằng được cho tôi.”
Chỉ cần nghĩ đến việc những người đó đã làm với Giang Tiêu Tiêu là Cận Tri Thận chỉ hận không thể rút gân lột da từng người một
Cố Niệm ngẩng lên, nhìn anh và nói: “Cậu chủ yên tâm, Tử Vũ đã dẫn người đi, có lẽ sẽ có kết quả nhanh thôi.”
Cận Tri Thận nghe nói Tử Vũ tự mình dẫn người đi, trong lòng cũng yên tâm hơn, rất cuộc Tử Vũ là do anh đích thân dạy dỗ, năng lực tuyệt nhiên không tầm thường, anh tin tưởng cô ta.
Đúng như dự đoán, đến tối, Tử Vũ cấp tốc trở lại.
Thấy cô ta về, trái tim Cận Tri Thận vọt lên tận cổ họng, hỏi ngay: “Thế nào rồi?”
Tử Vũ gật đầu: "Cậu chủ yên tâm, đã mang người về, chỉ chờ anh đích thân thẩm vấn.
Cận Tri Thận gật đầu, nói thẳng: “Đi, đi qua đó."
Trên đường đi, sắc mặt của Cận Tri Thận âm u đến đáng sợ, giống hệt như Diêm Vương ở Diêm La Điện, làm người khác nhìn thôi đã không dám lại gần.
Ngay cả người phụ nữ kia cũng không kìm được mà run bần bật vì sợ hãi.
Tử Vũ không muốn Cận Tri Thận tự mình ra tay chỉ vì chút chuyện cỏn con này, thế là cô ta đi thẳng vào vấn đề: “Nói, người sai khiến cô là ai?”
Người phụ nữ kia vẫn không chịu khai ra, đúng lúc này Cận Tri Thận lạnh giọng nói: “Cô không chịu nói đúng không? Hay là nghĩ tôi không có cách nào làm cô mở miệng?”
Lời anh vừa thốt ra giống như trực tiếp ném cô ta vào hầm băng, dù cô ta cứng đầu đến đầu thì bây giờ cũng cảm thấy lạnh lẽo đến độ toàn thân mỏi nhừ.
Cuối cùng người phụ nữ đó vẫn khai hết, đầu mâu chỉ về phía Giang Tình Tình.
- -------------------
Tuy ban ngay đi làm, cô ấy bỏ ngoài tại những lời đồn đãi, nhưng đó đều là những lời công kích cá nhân đầy ác ý, làm sao cô ấy hoàn toàn không quan tâm cho được?
Huống hồ sớm muộn gì Cận Tri Dực cũng sẽ xuất viện, còn cô ấy vẫn phải ở lại, ở lại rất lâu.
Về sau, những người đồng nghiệp kiểu gì cũng phải chạm mặt, bây giờ bị cô lập, sợ rằng sau này sẽ bị châm chọc.
Trong khoảnh khắc, cô ấy thật lòng hy vọng Cận Tri Dực có thể mang mình đi cùng, thế nhưng cô ấy cũng biết đó chỉ là ước mong xa vời
Tống Thanh Uyển lắc đầu như không muốn suy nghĩ thêm nữa. Sự mệt mỏi của một ngày đổ ập xuống, cuối cùng cô ấy chìm vào giấc ngủ say.
Sáng sớm ngày hôm sau, Tổng Thanh Uyển sửa sang lại bản thân rồi đi làm, việc đầu tiên cô ấy làm khi đến bệnh viện là đến phòng bệnh bôi thuốc cho Cận Tri Dực.
Sau khi nghỉ ngơi một đêm, tâm trạng của cô ấy đã khá hơn nhiều.
Còn Cận Tri Dực vẫn mang vẻ chán chường, ngay khi nhìn thấy Tống Thanh Uyển, trông anh ta mới lên tinh thần một chút.
“Tôi còn tưởng hôm qua cô giận rồi chứ." Cận Tri Thận nói.
Tống Thanh Uyển bày ra vẻ mặt không hiểu ra sao: “Tôi giận gì cơ?”
Vừa nói, cô ấy vừa chia thuốc xong xuôi, rồi nói tiếp: “Được rồi, đừng nói nữa, mau bối thuốc lên thôi.”
Lúc này Cận Tri Dực đã ngoan ngoãn nằm sấp xuống, anh ta cau mày, nói: “Cô nhẹ tay một chút.”
Bộ dạng bỡn cợt của anh ta làm Tổng Thanh Uyển giận mà không biết trút vào đâu, thế nhưng trong lòng vẫn sợ làm anh ta đau.
Cô ấy nhẹ nhàng bôi thuốc cho anh ta, cẩn thận gấp đôi so với bệnh nhân bình thường khác.
Dù là như vậy, Cận Tri Dực vẫn nhắn mặt vì đau đớn, làm cho Tổng Thanh Uyển không biết phải làm sao, cuối cùng chỉ có thể vừa bồi thuốc vừa thổi nhẹ, cố gắng làm dịu cơn đau.
Kết quả là Cận Tri Dực vẫn la lối ấm: “Đau quá đi mất, sao mà lúc đó không có cảm giác gì, bây giờ lại đau như lột da rút gân ấy.”
Tống Thanh Uyển đành phải lấy đạo đức nghề nghiệp của y tá, dặn dò với thái độ hết sức dịu dàng: “Biết đau là được rồi, trong thời gian tới anh không được vận động quá mạnh. Lỡ như miệng vết thương lại rách thì anh sẽ phải trải qua cơn đau này một lần nữa.”
Cận Tri Dực nghe xong thì run lập cập, bày ra vẻ mặt phong bị: “Thảm vậy. Nhưng cũng phải nói, dạo này tôi gặp vận rủi liên tục, nằm trong bệnh viện này lâu đến mức sắp mọc nấm rồi.”
Tuy anh ta nói thật nhưng Tống Thanh Uyển vẫn thầm vui vẻ, nhưng cô ấy bỗng cảm thấy nghĩ thế thì thiếu đạo đức quá, bèn nói: "Vậy anh dưỡng thương cho tốt, chờ khôi phục lành lặn rồi anh cũng không cần ở lại đây nữa.
Cậu hai Cận hừ lạnh, giở giọng điệu cậu ấm: “Hầy, chỉ muốn mau mau khỏe lại, tôi rất nhớ những đêm thâu hoan, cùng với đảm anh em, cả những cô nàng xinh đẹp đáng yêu ấy nữa.”
Nghĩ đến những điều đó, anh ta không nhịn được mà chép miệng, dường như rất mong ngóng.
Tống Thanh Uyển tức giận nói: "Vậy thì chịu thôi, anh bây giờ chẳng đi được đâu cả, chỉ có thể ngoan ngoãn dưỡng thương, đến khi nào khỏe lên mới lại đi chơi được.”
Cô ấy nói như vậy cũng là kết quả do hôm qua nhất thời nhanh mồm nhanh miệng, sau đó trở về suy nghĩ rất lâu.
Nhưng hôm nay cô ấy nghe giọng điệu ấy của anh ta, trong lòng vẫn cảm thấy ghen ghét, lại có chút khó chịu.
Nghĩ vậy, tay của Tổng Thanh Uyển vô thức ẩn lên vết thương của Cận Tri Dực, thế là cậu hai Cận lại gào lên thảm thiết.
“Á! Tổng Thanh Uyển cô nhẹ tay một chút được không hả? Tôi nói là tôi sợ đau rồi mà!”
Tống Thanh Uyển đâu ngờ trong lòng mình nghĩ thế nào liền làm như thế, vội vàng chạy chữa, bồi qua loa vài lượt rồi chạy ngay đi.
Thấy người gây họa chạy trốn rồi, Cận Tri Dực cũng chỉ có thể tự quấn vải lại một cách khó nhọc.
Một lát sau, tiếng gõ cửa vang lên.
Cận Tri Dực tưởng là Tống Thanh Uyển tới, bèn nói với vẻ tức giận: “Mau vào đây.”
Nhưng khi anh ta thấy người tới là Giang Tiêu Tiêu xách theo thức ăn, lập tức lật mặt, giọng điệu nịnh nọt: “Chị dâu, hôm nay chị mang cái gì ngon cho em thế?”
Ngay sau đó Cận Tri Thận mở cửa vào thấy được bộ dạng này của anh ta, không nhịn được mà trêu: “Xem ra cô Tống nuôi chú thành ra kén ăn rồi, anh chị mới vào đã đòi ăn ngon.”
Anh nói xong, trong đầu Cận Tri Dực lại hiện lên dáng vẻ Tổng Thanh Uyển chạy mất dạng ban nãy, ngay lập tức lắc đầu giận dữ.
Cận Tri Thận và Giang Tiêu Tiêu nhìn nhau cười, trong lòng hiểu rõ.
Cận Tri Dực tự mở hộp cơm ra, thấy món ngon bên trong thì không kìm được mà ca ngợi: “Chị dâu tốt với em quá, mang cho em bao nhiêu thứ ngon thế này.”
Giang Tiêu Tiêu nói ngay: “Thôi khỏi, tôi còn mang cho cả Thanh Uyển nữa, chú gọi cô ấy đến ăn chung đi.”
Cận Tri Thận trong bộ dạng anh ta bây giờ cũng biết không có vấn đề gì lớn, bèn kéo Giang Tiêu Tiêu lại,nói: “Tiêu Tiêu, anh thấy cuộc sống gia đình tạm bợ của chú ấy khá là dễ chịu, chúng ta đừng quấy rầy nữa.”
Sau đó hai vợ chồng hàn huyện vài câu rồi mới ra về.
Đến công ty, Giang Tiêu Tiêu đi đến phòng làm việc như thường lệ, còn Cận Tri Thận đi thẳng đến văn phòng chủ tịch.
Vừa vào văn phòng, trợ lý lập tức lại đây báo cáo với Cận Tri Thận: “Cậu chủ, người phụ nữ kia chạy trốn rồi, nhưng bên ta vẫn truy tìm được một ít tin tức, chắc chắn sẽ nhanh chóng tin được.”
Cận Tri Thận nghe vậy thì gật đầu, một lát sau mới nói: “Biết rồi, đào ba tấc đất lên cũng phải tìm bằng được cho tôi.”
Chỉ cần nghĩ đến việc những người đó đã làm với Giang Tiêu Tiêu là Cận Tri Thận chỉ hận không thể rút gân lột da từng người một
Cố Niệm ngẩng lên, nhìn anh và nói: “Cậu chủ yên tâm, Tử Vũ đã dẫn người đi, có lẽ sẽ có kết quả nhanh thôi.”
Cận Tri Thận nghe nói Tử Vũ tự mình dẫn người đi, trong lòng cũng yên tâm hơn, rất cuộc Tử Vũ là do anh đích thân dạy dỗ, năng lực tuyệt nhiên không tầm thường, anh tin tưởng cô ta.
Đúng như dự đoán, đến tối, Tử Vũ cấp tốc trở lại.
Thấy cô ta về, trái tim Cận Tri Thận vọt lên tận cổ họng, hỏi ngay: “Thế nào rồi?”
Tử Vũ gật đầu: "Cậu chủ yên tâm, đã mang người về, chỉ chờ anh đích thân thẩm vấn.
Cận Tri Thận gật đầu, nói thẳng: “Đi, đi qua đó."
Trên đường đi, sắc mặt của Cận Tri Thận âm u đến đáng sợ, giống hệt như Diêm Vương ở Diêm La Điện, làm người khác nhìn thôi đã không dám lại gần.
Ngay cả người phụ nữ kia cũng không kìm được mà run bần bật vì sợ hãi.
Tử Vũ không muốn Cận Tri Thận tự mình ra tay chỉ vì chút chuyện cỏn con này, thế là cô ta đi thẳng vào vấn đề: “Nói, người sai khiến cô là ai?”
Người phụ nữ kia vẫn không chịu khai ra, đúng lúc này Cận Tri Thận lạnh giọng nói: “Cô không chịu nói đúng không? Hay là nghĩ tôi không có cách nào làm cô mở miệng?”
Lời anh vừa thốt ra giống như trực tiếp ném cô ta vào hầm băng, dù cô ta cứng đầu đến đầu thì bây giờ cũng cảm thấy lạnh lẽo đến độ toàn thân mỏi nhừ.
Cuối cùng người phụ nữ đó vẫn khai hết, đầu mâu chỉ về phía Giang Tình Tình.
- -------------------
Bình luận facebook