• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Bé cưng tinh quái - mami của tui, tự tui sẽ giành (83 Viewers)

  • Chương 437-440

Giang Tiêu Tiêu không ngốc, mấy ngày qua tin tức Giang thị đổi chủ lan truyền rầm rộ.







Hơn nữa Cận Tri Thận luôn vội đến độ sức đầu mẻ trán, dù cô không nhạy bén đến đâu thì cũng phải phát hiện ra manh mối.

Hôm nay, dùng bữa xong, Cận Tri Thận trở lại trước bàn làm việc, vùi đầu vào công việc, Giang Tiểu Tiêu gọi mấy lần nhưng anh đều không nghe thấy.







Giang Tiêu Tiêu đặt sữa bò trong tay xuống, không nhịn được mà hỏi: “Tri Thận, anh nói thật cho em biết, dạo gần đây anh đang bận bịu chuyện của Giang thị đúng không?”

Cận Tri Thận biết không lừa được cô, dứt khoát gật đầu thừa nhận: “Anh không thể trơ mắt nhìn tài sản của nhà em rơi vào tay người khác.







Thật ra, Giang Tiêu Tiêu muốn nói với Cận Tri Thận rằng mình đã không còn quan hệ gì với nhà họ Giang nữa.Nên dù Giang thị ra sao cô cũng không quan tâm.

Nhưng cô chưa kịp nói gì thì Cận Trí Thân đã nói ngay: “Anh biết em không thèm tranh đoạt, chẳng qua có rất nhiều cô đồng cũng không muốn Giang thị đổi chủ. Em là người thừa kế danh chính ngôn thuận, người khác sẽ không có ý kiến gì. Em ngồi lên vị trí chủ tịch, cũng coi như giữ được Giang thị. “Nhưng mà...”







QC
Giang Tiêu Tiêu đang định nói gì đó, nhưng cô bằng nghĩ Giang thị có thể được như ngày hôm nay không thể thiếu được cả công lao của mẹ mình.

Tâm huyết của mẹ cũng chiếm một phần ở đó.







Dù cô không quan tâm thì cũng phải suy nghĩ cho mẹ.

Một ngày nào đó bà thật sự tỉnh lại, thấy tài sản của Giang thị hoàn toàn thuộc về người khác, chắc hẳn sẽ rất đau lòng.Dường như Cận Tri Thận nhìn thấu suy nghĩ của cô, anh nhẹ giọng nói: “Dù em không suy nghĩ cho mình thì cũng nên suy nghĩ cho mẹ nữa. Em thật sự cam tâm trơ mắt nhìn Giang thị rơi vào tay người khác, em thờ ơ được sao?”







Giang Tiêu Tiêu vừa nghĩ đến tình cảnh của mẹ mình năm xưa, cảm giác bất lực lại dâng lên trong lòng.

Năm đó cô không có bản lĩnh, chẳng lẽ đến tận bây giờ vẫn phải nhìn mẹ không yên lòng ư?







Mãi lâu sau, Giang Tiêu Tiêu mới gật đầu. “Được, em nghe anh.”

Cận Tri Thận xoay người lại, nắm chặt tay cô.







Một lớp màng mỏng hình thành trên bề mặt cốc sữa ẩm trên bàn.

Tựa như đang tuyên bố, thời gian trôi qua đã lâu, đến lúc cần có người kết thúc cục diện giằng co này.Cận Tri Thận cầm cốc sữa lên uống sạch một hơi, rồi tiếp tục vùi đầu chiến đấu với mở số liệu trong máy tính.







Từ trước đến nay anh luôn làm việc một cách nhanh chóng và dứt khoát.

Ngày hôm sau, toàn bộ quản lý cấp cao của Giang thị tập hợp lại, ai nấy đều nơm nớp lo sợ, mỗi người một suy nghĩ.







Vài người biết chuyện nhìn về phía Lâm Nguyên ngồi ở vị trí chủ tọa, cảm thấy hiện tại ông ta ngồi ở vị trí đó rất là thừa thai.

Bầu trời ngoài cửa sổ âm u, mây đen đè thấp, dường như đang dự báo thời tiết ngày hôm nay không được yên bình.







Còn Giang thị hôm nay cũng xảy ra chuyện lớn.

Ông cụ Mạc ngồi gần Lâm Nguyên nhất, ông cụ hừ lạnh: “Họ Lâm, vị trí chủ tịch Giang thị ngồi có thoải mái không?”







Trong lời nói của ông cụ tràn đầy sự khiêu khích, làm cho người nghe đượckhông kìm được mà thầm cảm khái.

Ngay sau đó, Giang Tiêu Tiêu và Cận Tri Thận bước vào với khí thế mạnh mẽ.







Giang Tiêu Tiêu nhìn cả căn phòng một lượt, sau đó dứt khoát vứt một tờ giấy chứng nhận sở hữu cổ phận lên bàn. “Đây là giấy chứng nhận sở hữu cổ phần Giang thị, phần đánh dấu trong này là toàn bộ cổ phần đứng tên tôi, kèm với đó là quyền chuyển nhượng Tập đoàn Giang thị. Mọi người xem đi, có ý kiến gì không?”

Giang Tiêu Tiêu mặc một chiếc váy dài màu đen, làm cô trở nên quý phái, lạnh lùng, ngữ khí của cô lạnh nhạt, khiến người ta không rét mà run.








Mọi người truyền nhau đọc, thấy được tên người sở hữu cổ phần là Giang Tiêu Tiêu.

Thân phận là chủ tịch trên danh nghĩa, tức khắc mọi người đều sáng tỏ.







Đợi mọi người xem xong, Giang TiêuTiêu mới nói tiếp: “Tôi là Giang Tiêu Tiêu, chủ tịch trên danh nghĩa của Giang thị. Tập đoàn Giang thị được sang tên cho tôi khi ông nội tôi qua đời, từ lâu đã không thuộc về Giang Chấn, vì thế việc giao dịch của mọi người không có hiệu lực pháp luật.”

Nói xong, cô nhìn về phía Lâm Nguyên ngồi ở chủ tọa, hỏi: “Chủ tịch Lâm, cảm giác tu hủ chiếm tổ thế nào?”







Cách gọi Chủ tịch Lâm này đúng là châm chọc vô cùng.

Lâm Nguyên ngồi trên ghế sớm đã như ngồi trên bàn chông, nhưng ông ta vẫn không muốn xuống.







Thấy Lâm Nguyên làm thinh, những bị cổ đông bị xúi giục bấy giờ đều đứng về phía ông cụ Mạc.

Mỗi người góp một câu nói đỡ cho Giang Tiêu Tiêu.







Cũng có vài người rất bất mãn trước sự trở lại bất ngờ của Giang Tiêu Tiêu.Nhưng khi nhìn thấy Cận Tri Thận bên cạnh cô, bọn họ đều ngậm miệng.

Tuy Lâm Nguyên cực kỳ không tình nguyện, nhưng hiện tại ông ta không còn hơi sức đâu để phản công nữa, cũng chỉ có thể ủ rũ rời khỏi chủ tọa.







Như thế là ông ta ngồi chưa ấm chỗ đã bị đá xuống.

Thời gian tại vị không đầy nửa tháng, ông ta trở thành chủ tịch đảm nhiệm chức vụ ngắn nhất của Giang thị từ xưa đến nay.







Giang Chấn ngồi ở cửa thấy ông ta đi ra, bồng lên tinh thần.

Dẫu sao bây giờ người lên chức là Giang Tiêu Tiêu, dù thế nào cũng là con ông ta, nhất định sẽ tốt hơn với mình hơn người ngoài.







Giang Tiêu Tiêu ngồi lên vị trí chủ tọa dưới sự theo dõi của mọi người, cô nhìn mọi người bên dưới.

Khí thế của người chỉ huy ấy tức khắccảm hóa tất cả mọi người.







Trước kia cô luôn đứng bên cạnh Cận Tri Thận, mọi người đều xem nhẹ năng lực của cô.

Thế nhưng, vào khoảnh khắc này, khi cô thật sự ngồi ở vị trí này, mọi người cũng biết được cô có năng lực ngồi lên đó.







Khác hẳn với khung cảnh a dua nịnh nọt lần trước Lâm Nguyễn lên chức, lần này Giang Tiêu Tiêu lên làm chủ tịch, hiện trường vô cùng yên tĩnh, dường như bọn họ đang chờ cô lên tiếng.

Giang Tiêu Tiêu lạnh giọng, nói: "Trước tiên, cảm ơn sự ủng hộ của mọi người. Tiếp đó, tuy tôi là chủ tịch trên danh nghĩa, dù đây là sự thật nhưng tôi vẫn sẽ cử người đến trấn giữ công ty, bảo đảm công ty hoạt động bình thường.







Nghe vậy, Giang Chấn tức khắc ngồi thẳng lưng, trong lòng cực kỳ kích động.

Về công, không một ai có đủ khả năng gánh vác việc quản lý công ty hơn ông ta cả.Về tư, Giang thị vốn là công ty của ông ta, Giang Tiêu Tiêu lại là con gái của ông ta, giao quyền lực này cho ông ta là thích hợp nhất.







Ông ta nghĩ thế, và rồi ông ta nhìn chằm chằm vào Giang Tiêu Tiêu.

Ông ta hy vọng câu nói tiếp theo của cô sẽ cử mình đi đảm nhiệm chức vụ này.







Nhưng ngoài dự đoán là Giang Tiêu Tiêu không thèm nhìn ông ta mà trực tiếp nói vọng ra ngoài cửa. “Vào đi.”

Cô vừa dứt lời, một người đàn ông trung niên đẩy cửa đi vào, yên lặng đứng bên cạnh cô. “Đây là Giám đốc Dư, về sau anh ấy sẽ đảm nhiệm vị trí tổng giám đốc, chức vụ có toàn quyền thay mặt tôi ở Giang thị, mọi người có vấn đề gì không?”







Giang Tiêu Tiêu giới thiệu đơn giản rồi đưa ra câu hỏi. “Tôi có câu hỏi.”
866405734.jpg


Nếu buổi nhậm chức đã kết thúc, mọi chuyện lớn nhỏ trong công ty tiếp đó cũng bàn giao xong, vậy thì Giang Tiêu Tiêu cũng không cần ở lại nữa, cô đứng dậy nói: “Nếu không còn chuyện gì nữa thì tan họp đi.”







Nói xong, cô định ra khỏi chỗ ngồi. “Khoan đã.” Giang Chấn bỗng đứng dậy, ngón tay chỉ vào Giang Tiêu Tiêu ở ghế chủ tọa.

Thật ra, khi vừa vào cửa Giang Tiêu Tiêu cũng đã chú ý đến ông ta, nhưng bởi vì hôm nay ông ta quá im hơi lặng tiếng nên cô cũng không nhìn nhiều, bây giờ ông ta đột nhiên đứng lên quả thật làm cô sửng sốt. “Ông có chuyện gì không:?” Giang Tiêu Tiêu ngẩng đầu, nhìn thẳng vào ông ta.







Giang Chấn nổi giận đùng đùng sải bước tiến lên, đi đến trước mặt cô, mắng to: "Giang Tiêu Tiêu, cô có biết cô họ Giang, là con gái của nhà họ Giang này không?”Giang Tiêu Tiêu không nói gì, chỉ im lặng nhìn ông ta.

Thấy cô như thế, Giang Chấn cũng chỉ cho rằng cô ngầm thừa nhận, hơn nữa đuổi lý nên không lên tiếng, thế là mắng tiếp: “Cô cũng biết Giang thị là tâm huyết nửa đời của ba cô, vậy sao cô không giao cho tôi chức vị này, trái lại đưa nó cho một người ngoài!”







Mọi người thấy Giang Chấn đứng ra thì biết tình hình có biến, bây giờ ông ta trách mắng như thế lại càng khiến mọi người lo lắng thay Giang Tiêu Tiêu.

Không phải bọn họ sợ Giang Chấn làm việc gì khác thường, dù sao Cận Tri Thận ở đây, mà họ sợ ông ta bắt cóc đạo đức làm Giang Tiêu Tiêu lâm vào thế bí, bây giờ xem ra quả nhiên là vậy.







QC
Giang Tiêu Tiêu bình tĩnh nghe ông ta nói xong rồi mới cười khẽ, đáp lại: “Giao cho ai là quyền của tôi. Vả lại công ty rơi vào tình cảnh này đều do ba làm hại, tại sao tôi phải để công ty dẫm lên vết xe đổ chứ?"Dứt lời, cô kéo tay Cận Tri Thận đi luôn.

Mọi người thầm khen một tiếng cho Giang Tiêu Tiêu, rốt cuộc cô nói thế cũng là cho mọi người biết, nếu Giang thi lại rơi vào tay Giang Chấn thì sẽ còn bị người khác cướp đi, đồng thời cũng khiến mọi người gạt phăng suy nghĩ ủng hộ ông ta.







Bởi vậy, hiện tại còn có vài người muốn ủng hộ Giang Chấn nghe Giang Tiêu Tiêu nói xong đều ngậm miệng, không nói nữa.

Giang Chấn nhìn bóng lưng cô rời đi mà tức giận vô cùng, đến độ không nói nên lời.







Bấy giờ, những người muốn nhìn trò hề của Giang Chấn đều tỏ rõ sự khinh thường.

Giang Chấn nhìn bọn họ, hét lên: “Nhìn cái gì mà nhìn, cút hết đi!”







Nào ngờ lại bị những người đó xem thường hơn, giống như đang nói: Ông không còn là chủ tịch, có tư cách gì màlên mặt.

Giang Chấn cũng biết nếu vẫn tiếp tục ở lại đây sẽ bị người ta khinh khỉnh, thế là dứt khoát về nhà.







Trên đường về, lòng Giang Chấn rối bời, ông ta cảm thấy cảnh dòng người đồng nghịt ngoài cửa xe như là một sự chế nhạo to lớn.

Tất cả mọi người đều có sự huy hoàng của bản thân, chỉ mình ông ta bủa vây trong hiu quạnh.







Sau khi về đến nhà, Thẩm Thục Lan thấy ông ta trở lại, không kìm được mà thấp giọng hỏi: “Về rồi đấy à, nghe nói Lâm Nguyên bị kéo xuống chức rồi?” “Ừ, Giang Tiêu Tiêu làm.” Giọng Giang Chấn càng thấp hơn.

Thẩm Thục Lan nghe thế, bỗng lên tinh thần, vội hỏi: “Thế chẳng phải ông có thể yên lành ở lại Giang thị sao?”







Bà ta vừa nhắc đến việc này, trên mặt Giang Chấn không nén được giận, tronglòng cũng bực, nói với giọng căm phẫn: “Đừng nói nữa. Không biết Giang Tiêu Tiêu tìm đầu ra một người bổ nhiệm làm tổng giám đốc rồi.”

Thẩm Thục Lan không hề nghĩ tới điều này, bà ta nghe xong suýt hất tung bàn trà lên, mắng to: “Giang Tiêu Tiêu đúng là đồ vô ơn, thế mà lại để cho một người ngoài làm tổng giám đốc, nó không thèm coi ba ruột ra gì à? Đúng là nuôi nó phí công.”







Giang Chấn trông rất suy sụp, sau đó sực nhớ ra chuyện gì, bèn thấp giọng hỏi: “Thục Lan, mấy ngày nay Tình Tình có liên lạc với bà không?”

Trong mắt Thẩm Thục Lan thoáng hiện lên nét cô đơn, bà ta nói: "Không.”







Chỉ cần nghĩ đến việc Giang Tình Tình hiện đang một thân một mình ở nước ngoài, bị truy nã trong khi còn đang mang thai, bà ta cực kỳ đau lòng.

Giang Chấn nghe bà ta trả lời cũng thở dài, rồi an ủi: "Bà yên tâm, đến khi con bé an toàn nhất định sẽ liên lạc vớichúng ta.”







Thế nhưng Thẩm Thục Lan nghe xong bỗng nhiên nổi nóng, dứt khoát đứng dậy chửi ầm lên: “Yên tâm? Ông không biết bây giờ con gái cưng của tôi sống có tốt không, làm sao tôi yên tâm cho được? Giang Tiêu Tiêu giờ có tiền, có thể đúng là uy phong, còn con gái tôi thì sao? Màn trời chiếu đất, ăn bữa hôm lo bữa mai, thậm chí... tôi không biết nó có còn sống hay không nữa...

Giọng nói của bà ta trở nên nghẹn ngào khe khẽ, làm cho Giang Chấn luống cuống tay chân.







Ông ta bị nhục nhã ở đại hội cổ đông kiểu gì cũng được, chỉ cần vợ mình vẫn yên ổn thôi, nhưng bây giờ ông ta hoàn toàn không biết tình hình an nguy của Giang Tình Tình, trong lòng cũng hết sức lo âu.

Một lát sau, ông ta mới nói: "Thục Lan, là tôi có lỗi với hai mẹ con.”







Thẩm Thục Lan vẫn đang khóc, nghe vậy cũng không để ý đến ông ta, bầukhông khí trong nhà giảm xuống âm độ.

Cùng lúc đó, nước ngoài.







Giang Tình Tình mặc bộ đồ màu đen, đội mũ đen rất đơn giản, gương mặt không hề trang điểm, trông vô cùng nhếch nhác. Hình như cô ta đang sợ hãi cái gì đó, cứ rụt rè nhìn xung quanh.

Mấy ngày qua, cô ta sống không ra người, bởi vậy đi trên đường rất sợ bị ai đó ức hiếp.







Vài ngày trước.

Cô ta vừa đến đây không lâu, trong tay còn có chút tiền, khi đó ngày nào cũng có thể ăn no, ở tốt.







Thế nhưng, có một ngày, cô ta đang định vào ở khách sạn thì phát hiện cảnh sát mang súng đang lục soát, tức khắc sợ đến mức khiếp hồn khiếp vía

Nói cho cùng, thể lực của Cận Tri Thận có thể vươn ra nước ngoài, chắc chắn bây giờ đã lần theo dấu vết đến đây, một khi bị bọn họ bắt được thì coi nhưxong đời.







Giang Tình Tình vô cùng sợ hãi, không dám thuê phòng ở bất kỳ khách sạn nào nữa, lo sợ ở đâu đó có thông báo treo giải thưởng, đến lúc đó người khác muốn bắt cô ta đi nhận thường quá là dễ dàng.

Cô ta không còn cách nào khác, đành phải tìm một công viên cũ nát, tạm qua đêm ở băng ghế.







Ai ngờ, ngày hôm sau tỉnh lại, cô ta phát hiện áo khoác mình đáp trên người bị mất cắp, tiền bạc trong áo cũng không cánh mà bay.

Cô ta ở nước ngoài tử cổ vô thân, hiện tại không có tiền, càng ngày càng khó sống.







Hai ngày đầu tiên, cô ta bán hết trang sức mình có, rồi mua một chiếc áo khoác đen, ăn hai bữa cơm, nhưng càng về sau cô càng không sống nổi.

Không thể đi làm kiếm tiền, cũng không có ai có thể giúp đỡ cô ta, cùng đường
2040708306.jpg

Giang Tình Tình nói xong, công nhân vệ sinh đang nằm ngủ bên cạnh tức giận quát: “Làm ồn gì thế hả? Có để cho người ta ngủ nữa không?”







Nhân viên vệ sinh đó có lẽ chưa tỉnh ngủ, lại không giống người của quốc gia này nên tiếng Anh của đối phương nghe rất kỳ quái, may mà Giang Tình Tình nghe hiểu.

Cô ta lập tức dùng tiếng Anh nói xin lỗi, sau đó lặng lẽ rời đi.







Phải nói là tình cảnh của cô ta bây giờ đúng là bị người người căm ghét, thậm chí không dám đắc tội một công nhân vệ sinh.

Cô ta muốn giết chết Giang Tiêu Tiêu vô cùng, nhưng lại không có năng lực ấy, đến cả sống sót cũng là hy vọng xa vời với cô ta.







Đột nhiên, một ý nghĩ nảy ra trong đầu, cô ta bỗng nghĩ đến một người.

Đó là Quý Trần.







QC
Trụ sở chính của Tập đoàn Stephen nằm ngay ở thành phố này, muốn tìm Quý Trần cũng không khó, gả căm thù Cận Trí Thận đến tận xương tủy, chỉ cần lấy được sự giúp đỡ của gã thì khỏi cần lo không giải quyết được vợ chồng Cận Tri Thận.

Stephen hiện nay sớm đã không còn như xưa, trước đó đối đầu với Cận Tri Thận, bị anh đẩy vào tình cảnh rối loạn, e rằng đến bây giờ vẫn đang nghỉ ngơi dưỡng sức.







Hơn nữa, theo cô ta biết, bởi vì chuyện lần trước Quý Trần suýt chút nữa bị hội đồng quản trị đá ra khỏi vị trí, thù cũ thêm hận mới, chỉ sợ gã chỉ hận không thể bay thẳng về trong nước giết chết Cận Trí Thận.

Kẻ địch của kẻ địch là bạn, huống hồ Quý Trần còn là một người có máu mặt, nếu có thể bắt tay với một người như thế thì đồng nghĩa với việc đã thành công một nửa.







Một khí tìm được chỗ dựa, với bản lĩnh của mình, cô ta nhất định có thể khiến Giang Tiêu Tiêu chết không có chỗ chôn.

Giang Tình Tình suy nghĩ, chẳng mấy chốc đã ăn hết mẩu bánh mì trong tay, cô ta phải bụi bặm trên người, rồi đi đến nhà vệ sinh công cộng bên cạnh rửa mặt, chải tóc. Cô ta nhìn khuôn mặt vẫn xinh đẹp trong gương, khẽ nở nụ cười âm u.







Giang Tiêu Tiêu, để tạo xem mày còn có thể đặc ý đến khi nào.

Cô ta tút tát bản thân xong rồi mới đi đến Tập đoàn Stephen.







May mà Tập đoàn Stephen khá gần cô ta, mới đi nửa tiếng thì đến nơi.

Ngay khi Giang Tình Tình định đi vào, bảo vệ trông cửa lập tức ngăn cô ta lại: “Thưa cô, mời lấy thẻ công tác của cô ra."







Cô ta không phải là nhân viên của Stephen, đương nhiên không có thẻ công tác, thế nhưng cô ta không muốn từ bỏ, nói thẳng: “Tôi muốn gặp Quý Trần.

Hai bảo vệ ngẩn ra giây lát, sau đó nói: “Muốn gặp Chủ tịch Quý cần hẹn trước, xin hỏi cô có lịch hẹn chưa?"







Dĩ nhiên Giang Tình Tình không có, vì thế cô ta chỉ có thể lùi ra ngoài, ra một góc chờ Quý

Trần đi ra, đến lúc đó sẽ nói chuyện trực tiếp với gã.







Cô ta nhìn tòa nhà chọc trời trước mặt phản quang dưới ánh mặt trời chiếu rọi, cảm thấy chói mắt, cầm lòng không đặng mà nghĩ lại trước kia khi còn trong nước, ngày nào cô ta cũng đi lại trong tòa cao ốc như thế, nhưng bây giờ thậm chí còn khó lòng vào được.

Không biết đợi chờ bao lâu, Giang Tình Tình không chờ được Quý Trần, nhưng cô ta cũng khá may mắn, trời xui đất khiến thấy được lý của Quý Trần.







Bảo vệ thấy cô ta cố chấp chờ đợi thì cũng nói rõ đầu đuôi câu chuyện cho trợ lý.

Trợ lý đi đến, nhìn cô ta và hỏi: “Cô tìm chủ tịch có chuyện gì?”







Giang Tình Tình suy tư: “Tôi muốn làm một vụ mua bán với Chủ tịch Quý, chuyện này liê quan đến Cận Tri Thận. “Cô có gì để chắc chắn chủ tịch nhất định sẽ gặp cô?” Trợ lý nheo mắt, quan sát cô ta cần thận.

Người phụ nữ này thoạt nhìn không có gì đặc biệt, có điều chẳng hiểu vì sao anh ta cứ có cảm giác đôi mắt của người này hơi giống Giang Tiêu Tiêu, cũng không biết có phải ảo giác không, nhưng trực giác mách bảo anh ta đối phương không đơn giản.







Giang Tình Tình cũng không tránh né ánh mắt của trợ lý, trái lại trực tiếp đối mặt, điều này khiến anh ta khá bất ngờ. “Tôi tin anh ấy sẽ không cự tuyệt." Giang Tình Tình nói.

Cô ta tin, với sự căm hận dành cho Cận Tri Thận, chắc chắn Quý Trần sẽ không bỏ qua bất kỳ cơ hội nào, bởi thế đây chính là tiền đặt cược của cô ta.







Trợ lý cảm thán trước sự gan dạ của Giang Tình Tình, nhưng dù sao gặp Quý Trần cũng không phải việc nhỏ, anh ta không làm chủ được, vì thế dứt khoát không nói gì, trực tiếp đi vào trong.

Đến văn phòng chủ tịch, trợ lý nói với vẻ cung kính: “Chủ tịch, bên dưới có một người phụ nữ muốn gặp anh, nghe bảo vệ nói cô ta đã đợi vài tiếng đồng hồ, xem ra có chuyện gì quan trọng.







Quý Trần nghe anh ta nói xong, cũng không ngẩng đầu lên mà đáp ngay: “Không gặp. “Nhưng cô ta nói, chuyện này có liên quan đến Cận Tri Thận... Trợ lý do dự trong giây lát rồi mới nói tiếp.

Quý Trần nghe thế, ngẩng phắt lên, nhìn trợ lý và nói: “Cậu mời cô ta lên, tôi muốn xem cổ ta có chuyện gì.







Sau khi dặn xong, Quý Trần đi đến trước cửa sổ, ngẩn người nhìn cảnh sắc bên ngoài.

Vốn dĩ gã định nhìn người phụ nữ mà trợ lý nói, nhưng bởi vì tòa nhà quá cao, từ nơi này nhìn xuống cũng không thấy được gì, vì thế gã đành thôi, coi như đứng lên ngắm phong cảnh.







Mười phút trôi qua từ lúc Giang Tình Tình được mời lên, Quý Trần ngắm phong cảnh đến mê mẩn, trợ lý gõ cửa một lúc lâu gã mới hoàn hồn. “Vào đi.”

Giang Tình Tình nghe vậy, đi vào.







Bốn mắt nhìn nhau, Quý Trần sững sờ trong nháy mắt.

Bởi vì gã cảm thấy Giang Tình Tình rất giống một người, nhưng nhìn kỹ dường như cũng không giống lắm. “Anh đoán không sai, tôi chính là em vợ của Cận Tri Thận, nhưng cũng như anh, tôi rất ghét hai vợ chồng họ.” Giang Tình Tình nói thẳng.







Điều này khơi lên sự hứng thú trong lòng Quý Trần, gã hỏi: “Tại sao cô ghét bọn họ?” “Bọn họ cướp đi công ty của tôi, khiến tôi lang thang ở nước ngoài, anh nói xem tôi có nên căm ghét bọn họ không?” Trong mắt Giang Tình Tình hiện lên sự tàn bạo, làm cho trái tim của Quý Trần khẽ rung động. “Nhưng cô hận bọn họ là một chuyện, chẳng liên quan gì đến tôi cả.” Quý Trần đến gần, lại ngồi về chỗ, giọng nói vẫn hết sức lạnh nhạt.
1202594458.jpg

1668851792.jpg

1230467123.jpg

Giang Tình Tình nói đến đây thì dừng lại, quan sát nét mặt của Quý Trần.



Quý Trần ngồi trên ghế giám đốc to rộng, vẻ mặt u ám không thấy rõ, ngón trỏ cong lên gõ nhẹ lên mặt bàn, gã nói: “Nói tiếp đi.

Ánh mắt Giang Tình Tình sáng lên, nói tiếp: “Vì vậy, nếu bây giờ tìm được một người giả làm mẹ ruột của Tiểu Bảo, bên kia nhất định sẽ rối loạn”



Quý Trần cười nhạo, gã và Cận Tri Thận đấu đá rất nhiều lần, người đàn ông đó bình tĩnh đến mức gần như vô tình, quả thật khó tưởng tượng được bộ dạng hoảng loạn của anh. “Đây là kế hoạch của cô à ? Cô đánh giá quá thấp Cận Tri Thận rồi đấy.

Giang Tình Tình cười khẽ: “Không, chúng ta xuống tay từ chỗ bà Cận trước. Cận Tri Thận hiếu thuận, rất nghe lời mẹ, bà Cận lại vô cùng yêu thương cháu trai của mình. Nếu biết mẹ ruột của cháu mình trở lại, anh đoan xem bà ta sẽ đứng về phía ai?”



Quý Trần ngồi thẳng người dậy, cảm thấy hơi thú vị,

Giang Tình Tình mỉm cười, biết Quý Trần bắt đầu dao động. Dao động là được rồi, chỉ sợ gã không nao núng. “Nghe nói bà Cận cũng không phải người dễ đối phó.." Quý Trần trầm ngâm. “Việc này liên quan đến máu mủ ruột thịt, dù là ai cũng sẽ có lúc không lý trí.



QC
Giang Tình Tình nói với vẻ ung dung, mười ngón tay sơn đỏ tươi, vừa đẹp để vừ diễm dúa.

Quý Trần lại quan sát kỹ Giang Tình Tình, vẻ săm soi hiện rõ trong ánh mắt, gã đánh giá thấp người phụ nữ này rồi.



Gã xem thường Giang Tình Tình, nhưng lại hận Cận Tri Thận đến tận xương tủy.

Nếu có thể mượn cơ hội này khiến Cận Tri Thận không xoay mình được, thế thì hợp tác với cô ta một lần cũng không hề gì.



Nhưng trước đó, gã phải bảo đảm không có bất kỳ sai sót nào. “Nói toàn bộ kế hoạch của cô cho tôi." Quý

Trần lạnh lùng nói.



Giang Tình Tình khẽ mỉm cười, mừng thầm: “Không hổ là Chủ tịch Quý, biết rõ nếu chỉ có thể thì không thể tiêu diệt Cận Tri Thận. Điều này là hiển nhiên, Cận Tri Thận không thể chấp nhận người này ngay được, bước đầu tiên chúng ta phải để người phụ nữ ấy tạo dựng mối quan hệ thân thiết với bà Cận”

Giang Tình Tình vừa nói vừa cười đắc ý: “Có thân phận danh chính ngôn thuận, cô ta có thể làm rất nhiều việc, chẳng hạn như tạo rắc rối hay hiểu lầm cho Giang Tiêu Tiêu và Cận Tri Thận. Trên đời này không có tình cảm vĩnh viễn bền vững, hiểu lầm nhiều dần, quan hệ của họ cũng sẽ kết thúc"



Quý Trần nhìn mặt Giang Tình Tình, cảm thấy vào giờ phút này, cô ta giống như mụ phù thủy độc ác trong truyện cổ tích, song lại có được một khuôn mặt quyến rũ. “Khi Cận Tri Thận ngày một thất vọng, Chủ tịch Quý, cơ hội của anh đến rồi.”

Quý Trần nhìn Giang Tình Tình, khí thế mạnh mẻ, vẻ mặt lạnh tanh,



Giang Tình Tình không đoán ra được gã đang suy nghĩ gì, đây là cơ hội duy nhất của cô ta, cô ta tuyệt đối không thể để vuột mất.

Giang Tình Tình cắn răng, bổ sung một câu: "Kế hoạch này chắc chắn sẽ thành công. Cận Tri Thận rất quan tâm gia đình, cũng đối xử rất tốt với con khốn Giang Tiêu Tiêu ấy. Đến lúc đó, sức ép từ hai bên dĩ nhiên sẽ khiến anh ta bị tổn thương nghiêm trọng, Chủ tịch Quý, anh muốn đối phó với đối phương chỉ có thể khi anh ta bị thương nặng.



Quý Trần không mấy vui vẻ vì cách nói hạ thấp mình của Giang Tình Tình, trên mặt chợt hiện lên nét tàn bạo.

Giang Tình Tình nhận ra mình lỡ lời, trong lòng căng thẳng, vội vàng cứu chữa: "Tôi không có ý đó, Chủ tịch Quý quang minh lỗi lạc, Cận Tri Thận chỉ là một tên tiểu nhân nham hiểm mà thôi. Chỉ cần cho anh cơ hội, anh ta tuyệt đối không phải đối thủ của anh."





Quý Trần cười nửa miệng: “Cô Giang có tài năng nói thật, bản lĩnh nịnh nọt cũng khá đấy.

Mặt Giang Tình Tình nóng bừng nhưng lại không thể nổi giận, đành phải nói sang chuyện khác. “Đúng rồi, Chủ tịch Quý, nếu anh vẫn chưa yên tâm thì có thể nghĩ về con trai của Cận Tri Thận. Tôi dám chắc địa vị của Giang Tiêu Tiêu cao đến cũng không thể hơn con trai của anh ta được, chỉ cần có nó, chắc chắn Cận Tri Thận sẽ không chọn Giang Tiêu Tiêu



Cả giới kinh doanh đều biết Cận Tri Thận cưng chiều con trai của mình, đương nhiên Quý Trần cũng nghe nhắc đến.

Lúc này, gã mới hoàn toàn quyết định chấp nhận biện pháp này.



Trong văn phòng của Quý Trần có một cửa sổ sát đất rất lớn, gã đi đến đó, kéo rèm cửa lên, ngay lập tức ánh mặt trời đổ vào trong phòng.

Giang Tình Tình thình lình tiếp xúc với ánh sáng gay gắt, vội nhắm mắt lại theo bản nắng, nhưng đôi mắt vẫn bị ánh sáng kích thích, chảy nước mắt sinh lý.



Cô ta ở trong bóng tối quá lâu, đã không còn nhớ được cảm giác khi tiếp xúc với ánh mặt trời.

Quý Trần xoay người lại, bởi vì ngược sáng nên chỉ có thể nhìn thấy đường nét cơ thể.



Gã từ tốn nói: “Cô Giang, như cô mong muốn, tôi sẽ sắp xếp cho cô một thân phận mới.

Giang Tình Tình mừng như điên, cô ta thành công rồi, rốt cuộc cô ta không cần sống chui sống lủi như con chuột dưới cống ngầm nữa.



Một giọt nước mắt chảy ra từ khỏe mắt cô ta, lần này không phải vì bị ánh sáng kích thích mà là do niềm vui sướng từ tận đáy lòng.

Giọng nói của Quý Trần rất lạnh: “Tôi sẽ cho cô một thân phận mới, nhưng chính cô cũng phải phối hợp, nếu lại xảy ra vấn đề gì thì đừng tìm tôi, tự mình gánh vác đi.”



Giang Tình Tình trả lời ngay lập tức: “Không đâu, Chủ tịch Quý yên tâm, tôi nhất định sẽ cố gång."

Lúc Giang Tình Tình đi ra Tập đoàn Stephen, sống lưng cô ta ưỡn thẳng.



Giày cao gót nên lên mặt đất phát ra âm thanh cộp cộp, cô ta tựa như một bà hoàng chiến thắng.

Nếu như xem nhẹ phần bụng nhô lên của cô ta, giờ vóc dáng đã trở nên đầy đà.



Tập đoàn Giang thị.

Cộc cộc cộc, ba tiếng gõ cửa vang lên, Giang Tiêu Tiêu ngẩng đầu lên khỏi tài liệu: “Mời vào!”



Giám đốc Lý đẩy cửa ra, ôm một đống tài
817243387.jpg

296677937.jpg

511011432.jpg
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom