Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 455
Chương 455: Ngổn ngang cảm xúc
Đã vài ngày trôi qua kể từ khi đưa tóc cho bệnh viện xét nghiệm.
Chờ đợi luôn làm người ta khó chịu đựng nổi, chỉ ngoại trừ những người đã biết trước kết quả.
Chẳng hạn như Thịnh Chi Hạ. Cô ta còn cố ý đến trường mẫu giáo của Tiểu Bảo để nhìn bé.
Giáo viên trong trường thấy một người phụ nữ xinh đẹp cứ nhìn chằm chằm vào cậu chủ nhỏ nhà họ Cận nhưng không hề lại gần, giống như đang kiêng dè cái gì đó.
Giáo viên gọi Tiểu Bảo đến, nhẹ giọng hỏi: “Con có biết cô kia không?”
Tiểu Bảo nhìn cô giáo mình với ánh mắt mờ mịt, trả lời: “Con không biết ạ”
“Được rồi, không sao, con đi chơi trò chơi đi.” Giáo viên mỉm cười, nói.
Tiểu Bảo chạy đi chơi với các bạn nhỏ.
Giáo viên nhà trẻ lại nhìn về hướng người phụ nữ nọ nhưng phát hiện chỗ đó đã không có ai.
Cô ấy suy nghĩ rồi vẫn gọi cho nhà họ Cận, cô ấy cảm thấy cần phải nói rõ cho bọn họ biết.
“Được, tôi biết rồi, làm phiền cô giáo quá” Một giọng nữ mang ý cười nói năng khách sáo, là bà nội của Tiểu Bảo.
Sau khi cúp máy, nụ cười của bà Cận lập tức biến mất.
Bà không ngờ người phụ nữ đó lại to gan như vậy, không biết cô ta từ đâu mà biết được trường mẫu giáo mà Tiếu Bảo đang học lại trực tiếp chạy đi tìm bé.
May mà giáo viên có trách nhiệm, bằng không không biết cô ta sẽ gây ra chuyện gì nữa.
Giới hạn cuối cùng của bà Cận vẫn luôn là người nhà, trước kia là chồng sau đó là con trai, các con lớn lên thì lại đến cháu trai.
Nếu có người dám giẫm lên giới hạn ấy, bà tuyệt đối sẽ không khách khí.
Tức khắc bà gọi điện cho Thịnh Chi Hạ, lần trước gặp nhau hai người cũng đã trao đổi số điện thoại.
“Cô đi tìm Tiểu Bảo à?” Bà Cận chất vấn ngay lập tức.
Dường như Thịnh Chi Hạ hơi căng thẳng, cô ta ăn nói dè dặt: “Cháu đi xem thằng bé một lần, cũng không gặp mặt nó. Sao thế ạ, cô Cận?”
Giọng điệu của cô ta mang theo vẻ lấy lòng, có điều chỉ cần nghĩ đến việc cô ta lén lút đi tìm cháu trai sau lưng mình là bà Cận lại cảm thấy cực kỳ không vui, bà cảnh cáo: “Trước khi có kết quả tốt nhất là cô đừng đến gần Tiểu Bảo”
Đầu dây bên kia im bặt trong khoảnh khắc, sau đó giọng nói trầm thấp của của Thịnh Chi Hạ vang lên: “Chỉ đứng nhìn từ xa cũng không được sao ạ?”
“Không được!” Bà Cận cự tuyệt một cách quả quyết.
Thịnh Chi Hạ ăn nói khép nép: “Cháu không kiềm chế được, cô Cận, cháu rất nhớ thằng bé”
“Không kiềm chế được cũng phải kiềm chế cho tôi. Nếu tôi mà biết cô lại tự tiện đi gặp Tiểu Bảo, tôi sẽ khiến cô không bao giờ được gặp nó nữa!” Bà Cận nghiêm giọng.
Dường như Thịnh Chi Hạ bị dọa sợ, mãi lâu không nói gì, đến lúc lên tiếng, giọng nói của cô ta khẽ run rẩy: “Vâng, cháu biết rồi, cháu sẽ chờ kết quả”
ở bên kia, bà Cận không tin tưởng Thịnh Chi Ha. Bà nghĩ tới nghĩ lui, vẫn cứ sợ Tiểu Bảo bị thương tổn, bèn nói cho Cận Tri Thận, đối phương dứt khoát cử hai vệ sĩ đến cho con trai, chỉ có một yêu cầu: Không cho phép bất kỳ người xa lạ nào lại gần Tiểu Bảo.
Bấy giờ bà Cận mới yên tâm.
Bầu không khí trong nhà họ Cận lặng lẽ thay đổi, dường như trong lòng mỗi người cất giấu tâm sự riêng, nhưng đều cố gắng ngụy trang trước mặt Giang Tiêu Tiêu.
Cô im lặng nhìn hết thảy, không biết nên tức giận hay giả vờ không biết.
Bọn họ cho rằng cô không biết, thực tế là cô biết cả rồi.
Từ sau khi Thịnh Chi Hạ tìm đến cô, cô vẫn luôn để ý.
Quả nhiên cô phát hiện có vài lần họ giấu cô trò chuyện trong phòng đọc sách, cô tin tưởng họ, song cảm giác bị gạt bỏ ra ngoài không dễ chịu chút nào.
Hai ngày nay hình như họ đang làm xét nghiệm ADN huyết thống cho Tiểu Bảo và người phụ nữ. kia, chắc hẳn sẽ có kết quả nhanh thôi. Nếu là thật thì cô nên làm gì đây?
“Tiêu Tiêu” Một giọng nói đột nhiên vang lên.
Giang Tiêu Tiêu cả kinh, tay run lên, muối canh trong tay lệch hướng, ngay khi sắp rời khỏi tay thì Cận Tri Thận nhanh chóng duỗi người lại gần, nhanh tay nhanh mắt cầm tay cô, giữ vững muối canh sắp nghiêng.
Cận Tri Thận nhẹ nhàng cầm lấy muối và bát canh từ tay cô, nhẹ giọng trách cử: “Sao em bất cẩn thận? Có bị bỏng không?”
“Em không bị bỏng.” Giang Tiêu Tiêu quơ tay tỏ ý mình không sao.
Cận Tri Thận sợ hết hồn, lông mày nhíu chặt, anh cầm ngón tay cô lật qua lật lại kiểm tra, xác nhận không có vấn đề gì mới yên tâm. Anh khẽ thở dài, nói: “Em vừa nghĩ thế? Anh gọi em một tiếng mà lại giật nảy mình như vậy?”
Giang Tiêu Tiêu cười xấu hổ: “Không có gì”
Cận Tri Dực ngồi bên cạnh mỉm cười xấu xa: “Anh à, em thấy chị dâu có bị hù dọa gì đâu, là anh sợ thì có.”
Cận Tri Thận nhìn anh ta lom lom, nụ cười của Cận Tri Dực cứng lại nhưng vẫn ngứa mồm nói tiếp: “Không tin thì anh hỏi ba mẹ đi, anh sợ toát mồ hôi luôn rồi kìa”
“Tri Dực, ăn cũng không lấy được miệng con” Bà Cận liếc xéo Cận Tri Dực một cái. Cậu con trai này của bà từ nhỏ đã ngang bướng, chỉ sợ mỗi anh trai mình, ngày nào cũng phải lanh chanh vài câu, bà không biết nên khóc hay nên dạy lại.
Cận Tri Dực giả vờ bất mãn: “Mẹ không thương con, chị dâu chị cảm thấy em nói có đúng không? Anh em lo cho chị đúng không?”
Giang Tiêu Tiêu mỉm cười không nói gì, nụ cười này có chút miễn cưỡng.
Đây chỉ là một việc nhỏ xảy ra giữa bữa cơm, nhưng Giang Tiêu Tiêu lại rất cảm kích Cận Tri Dực, anh ta đang an ủi cô bằng một cách khác. Chỉ có điều cũng không hiệu quả lắm.
Cận Tri Thận rất ít khi lừa gạt cô, lần duy nhất này cũng đủ khiến cô trằn trọc không yên, khó có thể chìm vào giấc ngủ.
Giang Tiêu Tiêu lên giường nằm từ rất sớm nhưng mãi vẫn không ngủ được. Khoảng một tiếng sau, Cận Tri Thận cũng đi vào phòng, cô lắng tai nghe được tiếng bước chân cố nhẹ chân của anh, dường như sợ quấy nhiều cô.
Sau đó, hình như anh lấy quần áo đi sang phòng khác tắm.
Trong lòng Giang Tiêu Tiêu ngổn ngang cảm xúc. Cô từng cho rằng một thiếu gia nhà giàu, hơn nữa tính cách cũng rất lạnh lùng như Cận Trị Thận chắc chắn sẽ không biết cách quan tâm người khác.
Thế nhưng, từ khi kết hôn đến nay, hành động của Cận Tri Thận làm cô cảm động hết lần này đến lần khác.
Chẳng biết bao lâu sau, Cận Tri Thận mang theo cả người hơi nước chui vào trong chăn, vươn tay kéo Giang Tiêu Tiêu vào trong lòng theo thói quen, khẽ khàng đặt một nụ hôn lên đỉnh đầu cô rồi nhắm mắt lại.
Đến khi hơi thở của người sau lưng trở nên đều đều, Giang Tiêu Tiêu mới thay đổi tư thể giữ nguyên thật lâu, nhẹ nhàng trở mình nằm thắng trên giường, mà cánh tay của Cận Tri Thận vẫn ôm eo cô một cách ngang ngược.
Giang Tiêu Tiêu không hề cảm thấy buồn ngủ, cô mượn ánh trăng ngoài cửa sổ nhìn gương mặt của Cận Tri Thận, cứ nhìn như thế rồi chợt hốt hoảng.
Cô biết, không thể nhanh chóng có kết quả xét nghiệm, nhưng sớm muộn gì cũng sẽ ra.
Nếu như đối phương thật sự là mẹ của Tiểu Bảo, vậy cô phải làm sao đây?
Rời khỏi nhà họ Cận, nhường lại tất cả cho Thịnh Chi Hạ?
Chỉ cần nghĩ thế thôi, trái tim của cô lại quặn đau.
Cô không tài nào tưởng tượng ra hình ảnh Cận Tri Thận ôm một người phụ nữ khác đi ngủ, điều ấy giống như ai đó cầm một con dao xẻo từng miếng thịt trong trái tim cô.
Giang Tiêu Tiêu vô thức nhích lại gần Cận Tri Thận, cô rầu rĩ trong suy nghĩ không biết có còn có thể ở lại trong cái ôm này bao lâu.
Đã vài ngày trôi qua kể từ khi đưa tóc cho bệnh viện xét nghiệm.
Chờ đợi luôn làm người ta khó chịu đựng nổi, chỉ ngoại trừ những người đã biết trước kết quả.
Chẳng hạn như Thịnh Chi Hạ. Cô ta còn cố ý đến trường mẫu giáo của Tiểu Bảo để nhìn bé.
Giáo viên trong trường thấy một người phụ nữ xinh đẹp cứ nhìn chằm chằm vào cậu chủ nhỏ nhà họ Cận nhưng không hề lại gần, giống như đang kiêng dè cái gì đó.
Giáo viên gọi Tiểu Bảo đến, nhẹ giọng hỏi: “Con có biết cô kia không?”
Tiểu Bảo nhìn cô giáo mình với ánh mắt mờ mịt, trả lời: “Con không biết ạ”
“Được rồi, không sao, con đi chơi trò chơi đi.” Giáo viên mỉm cười, nói.
Tiểu Bảo chạy đi chơi với các bạn nhỏ.
Giáo viên nhà trẻ lại nhìn về hướng người phụ nữ nọ nhưng phát hiện chỗ đó đã không có ai.
Cô ấy suy nghĩ rồi vẫn gọi cho nhà họ Cận, cô ấy cảm thấy cần phải nói rõ cho bọn họ biết.
“Được, tôi biết rồi, làm phiền cô giáo quá” Một giọng nữ mang ý cười nói năng khách sáo, là bà nội của Tiểu Bảo.
Sau khi cúp máy, nụ cười của bà Cận lập tức biến mất.
Bà không ngờ người phụ nữ đó lại to gan như vậy, không biết cô ta từ đâu mà biết được trường mẫu giáo mà Tiếu Bảo đang học lại trực tiếp chạy đi tìm bé.
May mà giáo viên có trách nhiệm, bằng không không biết cô ta sẽ gây ra chuyện gì nữa.
Giới hạn cuối cùng của bà Cận vẫn luôn là người nhà, trước kia là chồng sau đó là con trai, các con lớn lên thì lại đến cháu trai.
Nếu có người dám giẫm lên giới hạn ấy, bà tuyệt đối sẽ không khách khí.
Tức khắc bà gọi điện cho Thịnh Chi Hạ, lần trước gặp nhau hai người cũng đã trao đổi số điện thoại.
“Cô đi tìm Tiểu Bảo à?” Bà Cận chất vấn ngay lập tức.
Dường như Thịnh Chi Hạ hơi căng thẳng, cô ta ăn nói dè dặt: “Cháu đi xem thằng bé một lần, cũng không gặp mặt nó. Sao thế ạ, cô Cận?”
Giọng điệu của cô ta mang theo vẻ lấy lòng, có điều chỉ cần nghĩ đến việc cô ta lén lút đi tìm cháu trai sau lưng mình là bà Cận lại cảm thấy cực kỳ không vui, bà cảnh cáo: “Trước khi có kết quả tốt nhất là cô đừng đến gần Tiểu Bảo”
Đầu dây bên kia im bặt trong khoảnh khắc, sau đó giọng nói trầm thấp của của Thịnh Chi Hạ vang lên: “Chỉ đứng nhìn từ xa cũng không được sao ạ?”
“Không được!” Bà Cận cự tuyệt một cách quả quyết.
Thịnh Chi Hạ ăn nói khép nép: “Cháu không kiềm chế được, cô Cận, cháu rất nhớ thằng bé”
“Không kiềm chế được cũng phải kiềm chế cho tôi. Nếu tôi mà biết cô lại tự tiện đi gặp Tiểu Bảo, tôi sẽ khiến cô không bao giờ được gặp nó nữa!” Bà Cận nghiêm giọng.
Dường như Thịnh Chi Hạ bị dọa sợ, mãi lâu không nói gì, đến lúc lên tiếng, giọng nói của cô ta khẽ run rẩy: “Vâng, cháu biết rồi, cháu sẽ chờ kết quả”
ở bên kia, bà Cận không tin tưởng Thịnh Chi Ha. Bà nghĩ tới nghĩ lui, vẫn cứ sợ Tiểu Bảo bị thương tổn, bèn nói cho Cận Tri Thận, đối phương dứt khoát cử hai vệ sĩ đến cho con trai, chỉ có một yêu cầu: Không cho phép bất kỳ người xa lạ nào lại gần Tiểu Bảo.
Bấy giờ bà Cận mới yên tâm.
Bầu không khí trong nhà họ Cận lặng lẽ thay đổi, dường như trong lòng mỗi người cất giấu tâm sự riêng, nhưng đều cố gắng ngụy trang trước mặt Giang Tiêu Tiêu.
Cô im lặng nhìn hết thảy, không biết nên tức giận hay giả vờ không biết.
Bọn họ cho rằng cô không biết, thực tế là cô biết cả rồi.
Từ sau khi Thịnh Chi Hạ tìm đến cô, cô vẫn luôn để ý.
Quả nhiên cô phát hiện có vài lần họ giấu cô trò chuyện trong phòng đọc sách, cô tin tưởng họ, song cảm giác bị gạt bỏ ra ngoài không dễ chịu chút nào.
Hai ngày nay hình như họ đang làm xét nghiệm ADN huyết thống cho Tiểu Bảo và người phụ nữ. kia, chắc hẳn sẽ có kết quả nhanh thôi. Nếu là thật thì cô nên làm gì đây?
“Tiêu Tiêu” Một giọng nói đột nhiên vang lên.
Giang Tiêu Tiêu cả kinh, tay run lên, muối canh trong tay lệch hướng, ngay khi sắp rời khỏi tay thì Cận Tri Thận nhanh chóng duỗi người lại gần, nhanh tay nhanh mắt cầm tay cô, giữ vững muối canh sắp nghiêng.
Cận Tri Thận nhẹ nhàng cầm lấy muối và bát canh từ tay cô, nhẹ giọng trách cử: “Sao em bất cẩn thận? Có bị bỏng không?”
“Em không bị bỏng.” Giang Tiêu Tiêu quơ tay tỏ ý mình không sao.
Cận Tri Thận sợ hết hồn, lông mày nhíu chặt, anh cầm ngón tay cô lật qua lật lại kiểm tra, xác nhận không có vấn đề gì mới yên tâm. Anh khẽ thở dài, nói: “Em vừa nghĩ thế? Anh gọi em một tiếng mà lại giật nảy mình như vậy?”
Giang Tiêu Tiêu cười xấu hổ: “Không có gì”
Cận Tri Dực ngồi bên cạnh mỉm cười xấu xa: “Anh à, em thấy chị dâu có bị hù dọa gì đâu, là anh sợ thì có.”
Cận Tri Thận nhìn anh ta lom lom, nụ cười của Cận Tri Dực cứng lại nhưng vẫn ngứa mồm nói tiếp: “Không tin thì anh hỏi ba mẹ đi, anh sợ toát mồ hôi luôn rồi kìa”
“Tri Dực, ăn cũng không lấy được miệng con” Bà Cận liếc xéo Cận Tri Dực một cái. Cậu con trai này của bà từ nhỏ đã ngang bướng, chỉ sợ mỗi anh trai mình, ngày nào cũng phải lanh chanh vài câu, bà không biết nên khóc hay nên dạy lại.
Cận Tri Dực giả vờ bất mãn: “Mẹ không thương con, chị dâu chị cảm thấy em nói có đúng không? Anh em lo cho chị đúng không?”
Giang Tiêu Tiêu mỉm cười không nói gì, nụ cười này có chút miễn cưỡng.
Đây chỉ là một việc nhỏ xảy ra giữa bữa cơm, nhưng Giang Tiêu Tiêu lại rất cảm kích Cận Tri Dực, anh ta đang an ủi cô bằng một cách khác. Chỉ có điều cũng không hiệu quả lắm.
Cận Tri Thận rất ít khi lừa gạt cô, lần duy nhất này cũng đủ khiến cô trằn trọc không yên, khó có thể chìm vào giấc ngủ.
Giang Tiêu Tiêu lên giường nằm từ rất sớm nhưng mãi vẫn không ngủ được. Khoảng một tiếng sau, Cận Tri Thận cũng đi vào phòng, cô lắng tai nghe được tiếng bước chân cố nhẹ chân của anh, dường như sợ quấy nhiều cô.
Sau đó, hình như anh lấy quần áo đi sang phòng khác tắm.
Trong lòng Giang Tiêu Tiêu ngổn ngang cảm xúc. Cô từng cho rằng một thiếu gia nhà giàu, hơn nữa tính cách cũng rất lạnh lùng như Cận Trị Thận chắc chắn sẽ không biết cách quan tâm người khác.
Thế nhưng, từ khi kết hôn đến nay, hành động của Cận Tri Thận làm cô cảm động hết lần này đến lần khác.
Chẳng biết bao lâu sau, Cận Tri Thận mang theo cả người hơi nước chui vào trong chăn, vươn tay kéo Giang Tiêu Tiêu vào trong lòng theo thói quen, khẽ khàng đặt một nụ hôn lên đỉnh đầu cô rồi nhắm mắt lại.
Đến khi hơi thở của người sau lưng trở nên đều đều, Giang Tiêu Tiêu mới thay đổi tư thể giữ nguyên thật lâu, nhẹ nhàng trở mình nằm thắng trên giường, mà cánh tay của Cận Tri Thận vẫn ôm eo cô một cách ngang ngược.
Giang Tiêu Tiêu không hề cảm thấy buồn ngủ, cô mượn ánh trăng ngoài cửa sổ nhìn gương mặt của Cận Tri Thận, cứ nhìn như thế rồi chợt hốt hoảng.
Cô biết, không thể nhanh chóng có kết quả xét nghiệm, nhưng sớm muộn gì cũng sẽ ra.
Nếu như đối phương thật sự là mẹ của Tiểu Bảo, vậy cô phải làm sao đây?
Rời khỏi nhà họ Cận, nhường lại tất cả cho Thịnh Chi Hạ?
Chỉ cần nghĩ thế thôi, trái tim của cô lại quặn đau.
Cô không tài nào tưởng tượng ra hình ảnh Cận Tri Thận ôm một người phụ nữ khác đi ngủ, điều ấy giống như ai đó cầm một con dao xẻo từng miếng thịt trong trái tim cô.
Giang Tiêu Tiêu vô thức nhích lại gần Cận Tri Thận, cô rầu rĩ trong suy nghĩ không biết có còn có thể ở lại trong cái ôm này bao lâu.
Bình luận facebook