Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 61
Editor: Thùy Linh
Ánh mắt hai người đầy mờ mịt, ai cũng không rõ đây là tình huống gì.
Lộ Tinh Minh không để ý, muốn rút tay ra khỏi Hàn Chúc Chúc.
Hàn Chúc Chúc lại nắm chặt lại, cứng rắn không chịu thả ra.
Vẻ mặt hống hách, tiếp tục giễu cợt: “Mày cũng không xem lại bản thân mình như thế nào đi, lại muốn cướp người của cô tao, tao nhổ vào!”
Hàn Chúc Chúc chửi rủa, “Mày nghĩ mày xứng sao? Nghĩ xem mày xứng không? Lau giày cho cô tao cũng không xứng!”
“Chúc..”
“Cô không cần lên tiếng.” Hàn Chúc Chúc cắt ngang Vân Tri, “Để cháu xử lý.”
Mạnh Yên Nhiên nắm chặt tay thành quyền, gương mặt khó coi, tự dưng bị làm nhục khiến cô không dễ chịu. Nhưng dù sao cũng đang ở nhà của người khác, huống chi chủ nhà lại là Lộ Tinh Minh, nổi giận trước mặt mọi người thì càng khó coi, chỉ có thể nhẫn nhịn.
“Hừ, sao không nói?” Hàn Chúc Chúc kiêu ngạo đến mức muốn bay lên trời, “Mày còn muốn bắt nạt tao ở trường à, nếu mày dám thật thì tao sẽ mách dượng tao, dượng tao từ nhỏ đã thương tao rồi, xem dượng có xử lý mày luôn không.”
Tất cả mọi người đều biết Lộ Tinh Minh và Hàn Chúc Chúc cùng nhau lớn lên, quan hệ như thế nào cũng chỉ có hai người biết, người ngoài không hoài nghi.
Lộ Tinh Minh càng nghe càng thấy không đúng, trầm giọng nói: “Bị đau đầu à?”
Đúng là anh rất đau Hàn Chúc Chúc, đánh rất đau.
Vân Tri nhận ra hai người nọ là người đã gặp qua ở trung tâm thương mại, cô biết Hàn Chúc Chúc nói như vậy là để trút giận, nhưng chuyện của cô và Lộ Tinh Minh chưa vào đâu cả, nếu nói như vậy sẽ ảnh hưởng đến Lộ Tinh Minh.
Làm mất đi danh dự của người khác.
Lỗ tai Vân Tri đỏ bừng, nhẹ nhàng kéo tay Hàn Chúc chúc, không trực tiếp phơi bày, chẳng qua là nói nhỏ: “Chúc Chúc, đừng nói nữa, chúng ta đi ra ngoài đi…”
“Hừ.” Hàn Chúc Chúc liếc nhìn Vân Tri, cằm nâng cao, “Cũng là cô tao tốt bụng bỏ qua cho chúng mày, nếu không thì tụi bây xong rồi. Nhớ rõ mặt cô tao không thèm so đo đấy. Mạnh Yên Nhiên, nhớ trả lại đồ cho tao trước ngày mai, không thì chuyển khoản, tao tin Mạnh gia nhà mày không thiếu chút ít tiền đó, nếu mày thiếu thật thì tao không ngại nói chuyện với ba mẹ mày.”
Thấy sắc mặt của Mạnh Yên Nhiên ảm đạm, Hàn Chúc Chúc lên tiếng, nở nụ cười thâm hiểm: “Sau kỳ nghỉ đừng để tao nghe được tin đồn nào không đúng về tao ở trường, nếu không thì để xem ai bị đánh trước. Dù sao tao cũng là đứa không ai dạy, mặt dày lắm.”
Bị Hàn Chúc Chúc chửi xối xả một trận như vậy, Mạnh Yên Nhiên không dám nói gì.
Hàn Chúc Chúc thấy vui vẻ quay đầu lại kêu: “Cô, dượng, chúng ta đi thôi. Hai người đi thôi, cháu vĩnh viễn luôn đứng về phía couple của hai người, có đứa nào dám làm tiểu tam, tự tay cháu sẽ xé nát nó.”
Vân Tri: “…”
Lộ Tinh Minh: “…”
Hai người đi theo sư phụ Hàn Chúc Chúc ra khỏi phòng trà.
Bốn phía yên lặng, Vân Tri đi lên, sau khi nhìn Lộ Tinh Minh, cô thấp giọng dạy dỗ: “Chúc Chúc, sao cháu có thể nhận dượng bừa bãi như vậy, không được đâu đấy.”
Hàn Chúc Chúc không cảm thấy mình sai: “Là do Mạnh Yên Nhiên không biết xấu hổ muốn làm con dâu của Lộ gia, là giúp cô trừ địch đấy thôi, lại còn trách người ta.”
Vân Tri há miệng, lý do không thể phản bác.
Lúc này, mẹ Hàn tìm hai người nãy giờ vội vàng đi tới: “Vân Tri, Chúc Chúc, sao hai đứa lại ở đây?”
Hàn Chúc Chúc nói: “Con đi chơi quanh với cô ạ, không làm gì cả.”
Vân Tri mím môi, mềm mại kêu: “Chị dâu.”
Mẹ Hàn nhíu mày, chú ý thấy Lộ Tinh Minh bên cạnh nên không quấy rầy, “Vậy hai đứa đi chơi tiếp đi, lát nữa chúng ta về nhà.”
Dứt lời, bà xoay người rời đi.
Hàn Chúc Chúc nhìn Vân Tri lại nhìn Lộ Tinh Minh, nhanh chóng đi tìm Lộ Tinh Trạch, chừa không gian lại cho hai người.
Người vừa đi, không khí tĩnh lặng.
Vân Tri cúi đầu nhìn mũi chân mình.
Lộ Tinh Minh hoảng hốt.
[ Chị dâu. ]
Lời kêu của Vân Tri quanh quẩn bên tai anh, rõ ràng chỉ là một từ bình thường nhưng từ miệng của cô đi ra lại như có ma lực, làm đầu óc người ta trở nên đần độn.
Lộ Tinh Minh run lên, đôi mắt đen láy nhìn cô.
Anh phát hiện ra hôm nay Vân Tri rất xinh đẹp.
Váy trắng càng làm cô trong trẻo, hai bắp chân thon dài lộ ra, trên chân mang một đôi giày, có thể vì lạnh mà đầu gối ửng đỏ.
Hai tay cô để sau lưng, cổ cúi thấp, tóc giả vén bên tai, kẻ lông mày đen nhánh cong vút, môi đầy đặn cũng được son môi, màu đỏ mê người.
“Cậu…” Yết hầu anh chuyển động: “Thật không lừa tôi.”
“Ừ.” Vân Tri nhẹ đáp, như lông vũ chạm vào lòng anh.
Lộ Tinh Minh nóng mắt, “Vậy… Tôi không phải là Tây Môn Khánh có đúng không?”
“Ai cơ?” Vân Tri trợn to mắt, không hiểu.
Lộ Tinh Minh ho nhẹ che giấu sự lúng túng của mình, vẻ mặt lộ ra mấy phần chột dạ, “Không có gì.”
Chẳng qua anh cho mình là tiểu tam.
Sau khi xác nhận tình cảm của mình đối với Vân Tri, Lộ Tinh Minh mỗi giây phút luôn đau khổ, chuẩn bị tinh thần cướp người, bị vạn người khinh thường.
Bây giờ nghĩ lại, thấy mình đúng như là một đứa ngu.
Khóe miệng Vân Tri giật giật, cắn môi nén cười.
“Hàn Lệ gọi cậu là cô?”
Lộ Tinh Minh cố ra vẻ bình tĩnh, nhưng lúc nói không khỏi che giấu vẻ tung tăng hớn hở.
Vân Tri gật đầu, “Hàn Lệ là cháu của mình.” Dừng lại, “Thí chủ sau này không được bắt nạt cậu ấy ~”
Lộ Tinh Minh nhíu mày, tâm tình bỗng nhiên nhẹ nhàng.
Từ tình địch biến thành cháu trai, sau này nhất định phải bắt nạt cậu ta ít lại, cùng lắm thì không được bắt nạt ở trước mặt của Vân Tri.
Trong đại sảnh phát ra tiếng nhạc êm ái, ánh đèn từng chút biến thành mờ tối, Vân Tri nghiêng đầu nhìn bên ngoài, màu bạc xoay tròn dưới vầng sáng, nam nữ ngã vào sàn nhảy. Cô thấy Hàn Chúc Chúc đang cùng khiêu vũ với Lộ Tinh Trạch, hai đứa rất đẹp đôi.
Đáy mắt Vân Tri phát ra vẻ thán phục.
Cô chỉ thấy khiêu vũ quan màn ảnh TV, hôm nay lại nhìn thấy ngay trước mắt, càng cảm thấy khó tin.
“Cậu có muốn khiêu vũ với tôi không?”
Lộ Tinh Minh hỏi bên tai.
Vân Tri lắc đầu, “Mình không biết khiêu vũ.”
Lộ Tinh Minh nhấp môi dưới, đột nhiên mở lòng bàn tay trái ra, ngón tay trỏ và ngón giữa cong cong, anh quỳ xuống: “Có thể nhảy với cậu một điệu không?”
Giọng thiếu niên êm ái, như gió xuân thổi trong lòng, chạm đến trái tim.
Vân Tri nhìn mi mắt trong veo ngay trước mặt mình, cô sửng sốt, chậm rãi nắm tay anh.
Lòng bàn tay anh ấm áp. Khi chạm tay vào, ngón tay cô bị anh nắm lấy, xương ngón tay thiếu niên thon dài, dịu dàng nắm lấy tay cô, chậm rãi dắt cô tới sàn nhảy.
Ánh đèn lần lượt thay đổi, bàn tay chạm nhau giống như là xác định một đôi tình nhân.
Vân Tri cười mỉm, lúm đồng tiền hiện rõ trong đôi mắt anh.
Khi âm nhạc đạt tới cao trào, bỗng dưng bàn tay Lộ Tinh Minh nắm chặt lấy tay cô.
Vân Tri không khỏi ngẩng đầu, chạm đến con ngươi nóng rực của anh.
Suy nghĩ cô rối loạn.
“Vân Tri.”
Đây là tên cô.
Từ miệng anh phát ra lại có chút triền miên lưu luyến.
“Anh có thể thích em không.”
Thiếu niên nhẹ nhàng hỏi, như thể sợ làm phiền cô,
Hơi thở Vân Tri mất đi tiết tấu, lông mi chớp động.
Đôi mắt Lộ Tinh Minh như biển sâu, từng dòng nước cứ xoáy, để cho tinh thần của cô dâng trào, ý thức hỗn loạn.
Vân Tri không chớp mắt, hồi lâu nói: “Em là hòa thượng.”
“Ừ, anh biết.”
“Người xuất gia không thể kết hôn.” Vân Tri rũ mắt, nói thật nhỏ.
Lộ Tinh Minh trầm ngâm, “Không kết hôn cũng được.”
Cô cắn môi, “Sau này em phải về kế thừa y bát(*) của sư phụ.”
(*) Áo cà sa và cái bát của thầy tu (vốn chỉ áo cà sa và cái bát mà những nhà sư đạo Phật truyền lại cho môn đồ, sau này chỉ chung tư tưởng, học thuật, kỹ năng … truyền lại cho đời sau)
Lộ Tinh Minh không lùi bước: “Anh cũng đã cạo tóc sẵn rồi.”
Vân Tri còn nói, “Em rất, rất nghèo, còn không được ăn thịt.”
Lộ Tinh Minh nhẹ nói bốn chữ: “Vợ sao chồng vậy.”
Vân Tri không nói nữa.
Lộ Tinh Minh cũng im lặng.
Mũi chân cô bất an cuộn tròn lại, trên cổ rất nóng, ánh mắt trên đỉnh đầu cô càng nóng hơn.
Vân Tri nín thở, lấy hết dũng cảm ngẩng đầu lên nhìn anh, “Yêu sớm, yêu sớm sẽ ảnh hưởng đến học tập, nếu anh không để ý thì chúng ta có thể chờ đến ngày tốt nghiệp rồi có thể… bên nhau không.”
Càng nói càng nhỏ.
Lộ Tinh Minh vui vẻ đáp lại, “Được.”
Lại qua một hồi, anh cúi người xuống gần Vân Tri: “Vậy anh có thể đặt cọc trước không.”
Giọng nói mát lạnh trầm thấp bên tai.
Vân Tri mắc cỡ, vành tai đã đỏ lên.
Sống lưng cô căng chặt, đôi mắt nhìn quanh bốn phía, sau khi chắc chắn không có nhiều người, cô nhắm mắt lại, nhón chân lên, nhanh chóng hôn một cái bên mặt anh.
Lộ Tinh Minh ngơ ngẩn.
Vân Tri rút tay ra, lật đật lui về sau tránh mắt của anh, lắp ba lắp bắp nói: “Em, em đi trước, Lộ thí chủ, ngày mai gặp lại.” Lúc gần đi còn không quên nhắc nhở, “Thí chủ nhớ mặc nhiều quần áo vào, kẻo bị bệnh.”
Cô cầm túi xách, biến mất trong đám người.
Cho đến khi âm nhạc dừng lại, ánh sáng lại rõ bưng, Lộ Tinh Minh vẫn không thể thoát khỏi nụ hôn lúc nãy.
Anh sờ gò má bên trái, chạm được vết son lưu lại.
— Thật ra thì anh muốn có một văn bản đặt cọc.
Đây là niềm vui ngoài ý muốn.
Lộ Tinh Minh xoa lỗ tai nóng rực của mình, rời khỏi đại sảnh.
Bên ngoài trang viện là bầu trời đen nhánh, gió lạnh từng cơn thổi qua người.
Anh ngồi lên xe, lấy điện thoại, nhìn ảnh đại diện của Vân Tri một lúc lâu, cuối cùng mỉm cười, vui sướng đổi tên thành:
[ Bạn gái ]
Nghĩ đến hai người còn chưa chắc chắn, Lộ Tinh Minh bất đắc dĩ đổi lại [ Bạn gái tương lai ].
Không được.
Lộ Tinh Minh cau mày.
Không được để cho Vân Tri thấy, nếu không sẽ giận anh thì làm sao?
Không được, nhất định không được.
Cuối cùng, Lộ Tinh Minh lại đổi như lúc ban đầu [ Nhỏ tóc giả ].
Đáng yêu.
Lộ Tinh Minh lắc đầu, sau đó lôi Hàn Lệ từ danh sách đen ra.
Đổi tên: [ Cháu trai ]
[ l: Thứ hai gặp lại. ]
[ Cháu trai: Thấy mẹ mày, cút cho bố.]
Chậc.
Nhìn chằm chằm sáu chữ kia, Lộ Tinh Minh lắc đầu, tắt điện thoại.
Tính tình của cháu trai không ngoan.
Nhưng không sao cả, anh là người lớn, bậc bề trên nên phải biết bao dung.
Ai bảo anh là dượng cơ chứ.
Dượng.
Chữ dượng làm Lộ Tinh Minh đắc ý, gương mặt trong trẻo lạnh lùng trước sau như một lại thêm mấy phần sung sướng.
Anh là sung sướng, nhưng Hàn Lệ không quá vui vẻ.
Bộ đồ Thủy thủ Mặt trăng vẫn còn trong tủ quần áo của cậu.
Không sai, chó Lộ ngày hôm đó bắt cậu mặc đồ này, buổi tối còn chuyển phát nhanh đến tận nhà.
Cố ý làm nhục!
Hàn Lệ nghiến răng, sau đó lại nhớ, mình cũng có ảnh của Lộ Tinh Minh trong máy kia mà.
Quyết định rồi, sau giờ học tìm nó tính sổ sau!
Ánh mắt hai người đầy mờ mịt, ai cũng không rõ đây là tình huống gì.
Lộ Tinh Minh không để ý, muốn rút tay ra khỏi Hàn Chúc Chúc.
Hàn Chúc Chúc lại nắm chặt lại, cứng rắn không chịu thả ra.
Vẻ mặt hống hách, tiếp tục giễu cợt: “Mày cũng không xem lại bản thân mình như thế nào đi, lại muốn cướp người của cô tao, tao nhổ vào!”
Hàn Chúc Chúc chửi rủa, “Mày nghĩ mày xứng sao? Nghĩ xem mày xứng không? Lau giày cho cô tao cũng không xứng!”
“Chúc..”
“Cô không cần lên tiếng.” Hàn Chúc Chúc cắt ngang Vân Tri, “Để cháu xử lý.”
Mạnh Yên Nhiên nắm chặt tay thành quyền, gương mặt khó coi, tự dưng bị làm nhục khiến cô không dễ chịu. Nhưng dù sao cũng đang ở nhà của người khác, huống chi chủ nhà lại là Lộ Tinh Minh, nổi giận trước mặt mọi người thì càng khó coi, chỉ có thể nhẫn nhịn.
“Hừ, sao không nói?” Hàn Chúc Chúc kiêu ngạo đến mức muốn bay lên trời, “Mày còn muốn bắt nạt tao ở trường à, nếu mày dám thật thì tao sẽ mách dượng tao, dượng tao từ nhỏ đã thương tao rồi, xem dượng có xử lý mày luôn không.”
Tất cả mọi người đều biết Lộ Tinh Minh và Hàn Chúc Chúc cùng nhau lớn lên, quan hệ như thế nào cũng chỉ có hai người biết, người ngoài không hoài nghi.
Lộ Tinh Minh càng nghe càng thấy không đúng, trầm giọng nói: “Bị đau đầu à?”
Đúng là anh rất đau Hàn Chúc Chúc, đánh rất đau.
Vân Tri nhận ra hai người nọ là người đã gặp qua ở trung tâm thương mại, cô biết Hàn Chúc Chúc nói như vậy là để trút giận, nhưng chuyện của cô và Lộ Tinh Minh chưa vào đâu cả, nếu nói như vậy sẽ ảnh hưởng đến Lộ Tinh Minh.
Làm mất đi danh dự của người khác.
Lỗ tai Vân Tri đỏ bừng, nhẹ nhàng kéo tay Hàn Chúc chúc, không trực tiếp phơi bày, chẳng qua là nói nhỏ: “Chúc Chúc, đừng nói nữa, chúng ta đi ra ngoài đi…”
“Hừ.” Hàn Chúc Chúc liếc nhìn Vân Tri, cằm nâng cao, “Cũng là cô tao tốt bụng bỏ qua cho chúng mày, nếu không thì tụi bây xong rồi. Nhớ rõ mặt cô tao không thèm so đo đấy. Mạnh Yên Nhiên, nhớ trả lại đồ cho tao trước ngày mai, không thì chuyển khoản, tao tin Mạnh gia nhà mày không thiếu chút ít tiền đó, nếu mày thiếu thật thì tao không ngại nói chuyện với ba mẹ mày.”
Thấy sắc mặt của Mạnh Yên Nhiên ảm đạm, Hàn Chúc Chúc lên tiếng, nở nụ cười thâm hiểm: “Sau kỳ nghỉ đừng để tao nghe được tin đồn nào không đúng về tao ở trường, nếu không thì để xem ai bị đánh trước. Dù sao tao cũng là đứa không ai dạy, mặt dày lắm.”
Bị Hàn Chúc Chúc chửi xối xả một trận như vậy, Mạnh Yên Nhiên không dám nói gì.
Hàn Chúc Chúc thấy vui vẻ quay đầu lại kêu: “Cô, dượng, chúng ta đi thôi. Hai người đi thôi, cháu vĩnh viễn luôn đứng về phía couple của hai người, có đứa nào dám làm tiểu tam, tự tay cháu sẽ xé nát nó.”
Vân Tri: “…”
Lộ Tinh Minh: “…”
Hai người đi theo sư phụ Hàn Chúc Chúc ra khỏi phòng trà.
Bốn phía yên lặng, Vân Tri đi lên, sau khi nhìn Lộ Tinh Minh, cô thấp giọng dạy dỗ: “Chúc Chúc, sao cháu có thể nhận dượng bừa bãi như vậy, không được đâu đấy.”
Hàn Chúc Chúc không cảm thấy mình sai: “Là do Mạnh Yên Nhiên không biết xấu hổ muốn làm con dâu của Lộ gia, là giúp cô trừ địch đấy thôi, lại còn trách người ta.”
Vân Tri há miệng, lý do không thể phản bác.
Lúc này, mẹ Hàn tìm hai người nãy giờ vội vàng đi tới: “Vân Tri, Chúc Chúc, sao hai đứa lại ở đây?”
Hàn Chúc Chúc nói: “Con đi chơi quanh với cô ạ, không làm gì cả.”
Vân Tri mím môi, mềm mại kêu: “Chị dâu.”
Mẹ Hàn nhíu mày, chú ý thấy Lộ Tinh Minh bên cạnh nên không quấy rầy, “Vậy hai đứa đi chơi tiếp đi, lát nữa chúng ta về nhà.”
Dứt lời, bà xoay người rời đi.
Hàn Chúc Chúc nhìn Vân Tri lại nhìn Lộ Tinh Minh, nhanh chóng đi tìm Lộ Tinh Trạch, chừa không gian lại cho hai người.
Người vừa đi, không khí tĩnh lặng.
Vân Tri cúi đầu nhìn mũi chân mình.
Lộ Tinh Minh hoảng hốt.
[ Chị dâu. ]
Lời kêu của Vân Tri quanh quẩn bên tai anh, rõ ràng chỉ là một từ bình thường nhưng từ miệng của cô đi ra lại như có ma lực, làm đầu óc người ta trở nên đần độn.
Lộ Tinh Minh run lên, đôi mắt đen láy nhìn cô.
Anh phát hiện ra hôm nay Vân Tri rất xinh đẹp.
Váy trắng càng làm cô trong trẻo, hai bắp chân thon dài lộ ra, trên chân mang một đôi giày, có thể vì lạnh mà đầu gối ửng đỏ.
Hai tay cô để sau lưng, cổ cúi thấp, tóc giả vén bên tai, kẻ lông mày đen nhánh cong vút, môi đầy đặn cũng được son môi, màu đỏ mê người.
“Cậu…” Yết hầu anh chuyển động: “Thật không lừa tôi.”
“Ừ.” Vân Tri nhẹ đáp, như lông vũ chạm vào lòng anh.
Lộ Tinh Minh nóng mắt, “Vậy… Tôi không phải là Tây Môn Khánh có đúng không?”
“Ai cơ?” Vân Tri trợn to mắt, không hiểu.
Lộ Tinh Minh ho nhẹ che giấu sự lúng túng của mình, vẻ mặt lộ ra mấy phần chột dạ, “Không có gì.”
Chẳng qua anh cho mình là tiểu tam.
Sau khi xác nhận tình cảm của mình đối với Vân Tri, Lộ Tinh Minh mỗi giây phút luôn đau khổ, chuẩn bị tinh thần cướp người, bị vạn người khinh thường.
Bây giờ nghĩ lại, thấy mình đúng như là một đứa ngu.
Khóe miệng Vân Tri giật giật, cắn môi nén cười.
“Hàn Lệ gọi cậu là cô?”
Lộ Tinh Minh cố ra vẻ bình tĩnh, nhưng lúc nói không khỏi che giấu vẻ tung tăng hớn hở.
Vân Tri gật đầu, “Hàn Lệ là cháu của mình.” Dừng lại, “Thí chủ sau này không được bắt nạt cậu ấy ~”
Lộ Tinh Minh nhíu mày, tâm tình bỗng nhiên nhẹ nhàng.
Từ tình địch biến thành cháu trai, sau này nhất định phải bắt nạt cậu ta ít lại, cùng lắm thì không được bắt nạt ở trước mặt của Vân Tri.
Trong đại sảnh phát ra tiếng nhạc êm ái, ánh đèn từng chút biến thành mờ tối, Vân Tri nghiêng đầu nhìn bên ngoài, màu bạc xoay tròn dưới vầng sáng, nam nữ ngã vào sàn nhảy. Cô thấy Hàn Chúc Chúc đang cùng khiêu vũ với Lộ Tinh Trạch, hai đứa rất đẹp đôi.
Đáy mắt Vân Tri phát ra vẻ thán phục.
Cô chỉ thấy khiêu vũ quan màn ảnh TV, hôm nay lại nhìn thấy ngay trước mắt, càng cảm thấy khó tin.
“Cậu có muốn khiêu vũ với tôi không?”
Lộ Tinh Minh hỏi bên tai.
Vân Tri lắc đầu, “Mình không biết khiêu vũ.”
Lộ Tinh Minh nhấp môi dưới, đột nhiên mở lòng bàn tay trái ra, ngón tay trỏ và ngón giữa cong cong, anh quỳ xuống: “Có thể nhảy với cậu một điệu không?”
Giọng thiếu niên êm ái, như gió xuân thổi trong lòng, chạm đến trái tim.
Vân Tri nhìn mi mắt trong veo ngay trước mặt mình, cô sửng sốt, chậm rãi nắm tay anh.
Lòng bàn tay anh ấm áp. Khi chạm tay vào, ngón tay cô bị anh nắm lấy, xương ngón tay thiếu niên thon dài, dịu dàng nắm lấy tay cô, chậm rãi dắt cô tới sàn nhảy.
Ánh đèn lần lượt thay đổi, bàn tay chạm nhau giống như là xác định một đôi tình nhân.
Vân Tri cười mỉm, lúm đồng tiền hiện rõ trong đôi mắt anh.
Khi âm nhạc đạt tới cao trào, bỗng dưng bàn tay Lộ Tinh Minh nắm chặt lấy tay cô.
Vân Tri không khỏi ngẩng đầu, chạm đến con ngươi nóng rực của anh.
Suy nghĩ cô rối loạn.
“Vân Tri.”
Đây là tên cô.
Từ miệng anh phát ra lại có chút triền miên lưu luyến.
“Anh có thể thích em không.”
Thiếu niên nhẹ nhàng hỏi, như thể sợ làm phiền cô,
Hơi thở Vân Tri mất đi tiết tấu, lông mi chớp động.
Đôi mắt Lộ Tinh Minh như biển sâu, từng dòng nước cứ xoáy, để cho tinh thần của cô dâng trào, ý thức hỗn loạn.
Vân Tri không chớp mắt, hồi lâu nói: “Em là hòa thượng.”
“Ừ, anh biết.”
“Người xuất gia không thể kết hôn.” Vân Tri rũ mắt, nói thật nhỏ.
Lộ Tinh Minh trầm ngâm, “Không kết hôn cũng được.”
Cô cắn môi, “Sau này em phải về kế thừa y bát(*) của sư phụ.”
(*) Áo cà sa và cái bát của thầy tu (vốn chỉ áo cà sa và cái bát mà những nhà sư đạo Phật truyền lại cho môn đồ, sau này chỉ chung tư tưởng, học thuật, kỹ năng … truyền lại cho đời sau)
Lộ Tinh Minh không lùi bước: “Anh cũng đã cạo tóc sẵn rồi.”
Vân Tri còn nói, “Em rất, rất nghèo, còn không được ăn thịt.”
Lộ Tinh Minh nhẹ nói bốn chữ: “Vợ sao chồng vậy.”
Vân Tri không nói nữa.
Lộ Tinh Minh cũng im lặng.
Mũi chân cô bất an cuộn tròn lại, trên cổ rất nóng, ánh mắt trên đỉnh đầu cô càng nóng hơn.
Vân Tri nín thở, lấy hết dũng cảm ngẩng đầu lên nhìn anh, “Yêu sớm, yêu sớm sẽ ảnh hưởng đến học tập, nếu anh không để ý thì chúng ta có thể chờ đến ngày tốt nghiệp rồi có thể… bên nhau không.”
Càng nói càng nhỏ.
Lộ Tinh Minh vui vẻ đáp lại, “Được.”
Lại qua một hồi, anh cúi người xuống gần Vân Tri: “Vậy anh có thể đặt cọc trước không.”
Giọng nói mát lạnh trầm thấp bên tai.
Vân Tri mắc cỡ, vành tai đã đỏ lên.
Sống lưng cô căng chặt, đôi mắt nhìn quanh bốn phía, sau khi chắc chắn không có nhiều người, cô nhắm mắt lại, nhón chân lên, nhanh chóng hôn một cái bên mặt anh.
Lộ Tinh Minh ngơ ngẩn.
Vân Tri rút tay ra, lật đật lui về sau tránh mắt của anh, lắp ba lắp bắp nói: “Em, em đi trước, Lộ thí chủ, ngày mai gặp lại.” Lúc gần đi còn không quên nhắc nhở, “Thí chủ nhớ mặc nhiều quần áo vào, kẻo bị bệnh.”
Cô cầm túi xách, biến mất trong đám người.
Cho đến khi âm nhạc dừng lại, ánh sáng lại rõ bưng, Lộ Tinh Minh vẫn không thể thoát khỏi nụ hôn lúc nãy.
Anh sờ gò má bên trái, chạm được vết son lưu lại.
— Thật ra thì anh muốn có một văn bản đặt cọc.
Đây là niềm vui ngoài ý muốn.
Lộ Tinh Minh xoa lỗ tai nóng rực của mình, rời khỏi đại sảnh.
Bên ngoài trang viện là bầu trời đen nhánh, gió lạnh từng cơn thổi qua người.
Anh ngồi lên xe, lấy điện thoại, nhìn ảnh đại diện của Vân Tri một lúc lâu, cuối cùng mỉm cười, vui sướng đổi tên thành:
[ Bạn gái ]
Nghĩ đến hai người còn chưa chắc chắn, Lộ Tinh Minh bất đắc dĩ đổi lại [ Bạn gái tương lai ].
Không được.
Lộ Tinh Minh cau mày.
Không được để cho Vân Tri thấy, nếu không sẽ giận anh thì làm sao?
Không được, nhất định không được.
Cuối cùng, Lộ Tinh Minh lại đổi như lúc ban đầu [ Nhỏ tóc giả ].
Đáng yêu.
Lộ Tinh Minh lắc đầu, sau đó lôi Hàn Lệ từ danh sách đen ra.
Đổi tên: [ Cháu trai ]
[ l: Thứ hai gặp lại. ]
[ Cháu trai: Thấy mẹ mày, cút cho bố.]
Chậc.
Nhìn chằm chằm sáu chữ kia, Lộ Tinh Minh lắc đầu, tắt điện thoại.
Tính tình của cháu trai không ngoan.
Nhưng không sao cả, anh là người lớn, bậc bề trên nên phải biết bao dung.
Ai bảo anh là dượng cơ chứ.
Dượng.
Chữ dượng làm Lộ Tinh Minh đắc ý, gương mặt trong trẻo lạnh lùng trước sau như một lại thêm mấy phần sung sướng.
Anh là sung sướng, nhưng Hàn Lệ không quá vui vẻ.
Bộ đồ Thủy thủ Mặt trăng vẫn còn trong tủ quần áo của cậu.
Không sai, chó Lộ ngày hôm đó bắt cậu mặc đồ này, buổi tối còn chuyển phát nhanh đến tận nhà.
Cố ý làm nhục!
Hàn Lệ nghiến răng, sau đó lại nhớ, mình cũng có ảnh của Lộ Tinh Minh trong máy kia mà.
Quyết định rồi, sau giờ học tìm nó tính sổ sau!
Bình luận facebook